Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 102

Tác giả: Chân Huyến Lệ

“Ngũ Y Y! Con ngốc này! Cậu chạy cái gì mà chạy? Bọn họ bảo cậu đi thì cậu đi sao? Vì sao cậu không chờ mình? Có mình ở đây, mình xem ai có thể đuổi được cậu? Cậu đồ ngốc này! Một tên tự ái ngốc nghếch! Mưa lớn như vậy, cậu còn có thể đi đâu chứ? Đáng ૮ɦếƭ, rốt cuộc cậu đã đi đâu rồi? Ngũ Y Y! Cậu mau lăn ra đây cho mình!”
Hàn Giang Đình chạy xe hơi chậm lại, đèn xe mở thật sáng, vừa đi vừa nhấn kèn xe.
Không có!
Vẫn không có!
Xe đã chạy suốt năm km, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Ngũ Y Y!
Không bình thường nha!
Lúc này Hàn Giang Đình mới nhớ đến gọi điện thoại cho Ngũ Y Y!
“Đáng ૮ɦếƭ! Sao lại tắt điện thoại! Tức ૮ɦếƭ tôi rồi!”
Hàn Giang Đình tức giận để điện thoại lên ghế, cào cào tóc, sau đó lái xe về phía trước.
Hàn Giang Đình chạy thẳng đến Ngũ gia, xe hơi cũng không tắt máy, trực tiếp gõ cửa luôn.
Người hầu đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động lại mở cửa ra: “Là Hàn thiếu gia à, đã trể thế này, ngài có chuyện gì sao?”
“Ngũ Y Y đã về nhà chưa? Nhất định cô ấy đã trở về đây, có phải không?”
Hàn Giang Đình lấy tay xoa xoa nước mưa trên mặt, mong mỏi nhìn người hầu.
Người hầu lắc đầu: “Không có! Tứ tiểu thư vẫn chưa về nhà.”
“Hả? Không về nhà? Đáng ૮ɦếƭ.”
Hàn Giang Đình cảm thấy không ổn, cậu lái xe về nhà, nhìn thấy cha mẹ mình đã đi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngũ Y Y đâu, cậu lập tức sợ hãi.
“Làm Sao bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ? Ngũ Y Y, rốt cuộc cậu đã đi đâu rồi?”
Hàn Giang Đình như con ruồi chạy vòng vòng trong nhà, sau đó chạy ra xe hơi, cửa trong nhà cũng không kịp khóa lại, cứ mở tung ra, cậu bỏ đi ra ngoài.
Từ nhà cậu lái xe ra bốn km, vẫn không tìm thấy bóng dáng Ngũ Y Y, Hàn Giang Đình rất tức giận, cậu xuống xe, cũng không bung dù ra, đứng trong màn mưa, nhìn về phía đường quốc lộ xa xôi gào to: “Y Y! Ngũ Y Y! cậu đang ở đâu? Trả lời mình đi! Ngũ Y Y!”
Chỉ có tiếng mưa rơi lốp bốp, không có âm thanh nào đáp trả lại.
“Y Y! hu hu……..Cậu trả lời mình đi, mình là Hàn Giang Đình, là bạn thân của cậu nè, hu hu hu, cậu trả lời mình đi, cậu đang ở đâu? Hu hu hu……………”
Hàn Giang Đình ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc rống lên.
Hoắc Phi Đoạt đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên ôm lấy ***, đau đớn hít một ngụm khí lạnh.
Sao lại thế này?
Anh không có bệnh tim, vì sao cảm thấy giống như đau ở hai bên sườn vậy?
Giống như ai dùng một cây nam châm, châm thẳng vào trái tim anh, rất đau đớn!
Khoảng nửa phút sau, cơn đau từ từ đi qua, Hoắc Phi Đoạt ôm *** chậm rãi đi lên lầu.
Anh định đi tắm, nhưng cảm thấy trong lòng hơi rối loạn, giống như đã quên mất chuyện gì, còn có một cảm giác chẳng lành không thể nói rõ.
Đây là như thế nào?
Anh rốt cuộc là thế nào?
Hoắc Phi Đoạt không có tâm tình đi tắm, ngồi trên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, tay xoa xoa huyệt thái dương.
Cấp dưới của công ty Hắc Đế xảy ra chuyện đánh nhau, còn đánh ૮ɦếƭ hai người.
A Trung và nhóm anh em đến cục cảnh sát xử lý.
Nhân viên cảnh sát vừa nhìn thấy người đứng đầu công ty Hắc Đế đến, lập tức cung kính châm trà, giống như A Trung đến để kiểm tra công việc.
A Trung bắt chéo hai chân ngồi trong cục cảnh sát, vừa nghe nhân viên cảnh sát nói lý lẽ, vừa ngáp một cái thật dài, tức giận mắng vài tên đàn em, “Các người đúng là hỗn đản! gia nên ngủ, ai ép buộc các người, lúc này còn ngâm mình bên ngoài, nếu gia mất ngủ các người có bồi thường được không?”
“Anh Trung………….Chúng tôi biết sai rồi……………”
Vài tên đàn em cúi đầu bày ra bộ dáng phạm lỗi của mình.
A Trung vừa *** vừa chỉ vào bọn họ nói: “Nói các cậu hỗn đản chính là hỗn đản! Đánh ૮ɦếƭ người thì đánh ૮ɦếƭ, làm gì đánh ૮ɦếƭ rồi còn làm dở dang nữa? Làm việc ngoài ý muốn, còn để cho cảnh sát bắt, các người tăng việc thêm đi!”
Vài người nhân viên cảnh sát nghe xong đổ mồ hôi lạnh.
*** bỏ lại thi thể còn dám nói công khai ra, chỗ này là cục cảnh sát a!
Vài tên đàn em gật đầu lia lịa.
Lúc này, một người thanh niên với bộ dáng chật vật xông vào, vừa khóc nức nở gọi to, “Cảm sát, xin đồng chí xem xét, cứu người! cứu người đi!”
Có vài người cảnh sát không kiên nhẫn nói với anh ta: “Chuyện gì? Nói nhanh lên.”
“Hu hu, bạn thân của tôi trong nhà chạy đi, tôi không tìm thấy cô ấy, bên ngoài trời mưa lớn, di động của cô ấy lại tắt máy, cô ấy cũng không về nhà cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hu hu, có phải bị bắt cóc rồi không? Có phải bị người buôn lậu bắt cóc không? Có phải bị người xấu *** không? Đồng chí, van xin các người nhanh chóng đi tìm người đi!”
Viên cảnh sát nhỏ vừa nghe xong, lập tức chán nản, bắt đầu nói: “cậu nghĩ rằng cảnh sát chúng tôi đều rảnh rỗi, chỉ chờ cậu bảo đi tìm người thôi đúng không? Việc này của cậu không có cách nào lập hồ sơ khác, người đi lạc chưa đến 24 giờ thì không được báo án. Đi đi, đừng ở đây làm phiền nữa, không chừng bạn cậu chạy đến chỗ nào đó uống say, ngày mai sẽ trở về thôi! Đừng để chuyện bé xé ra to, đi nhanh đi.”
“Sao các người có thể không quan tâm? Các người còn xứng đáng gọi là cảnh sát sao? Cảnh sát hưởng lộc của nhân dân, là người bảo lãnh cuộc sống và tài sản của nhân dân à? Bạn tôi không an toàn, các người bỏ mặc 24 giờ? Nếu cô ấy có nguy hiểm gì, qua 24 giờ đều trễ rồi, sao các người có thể như vậy được?”
“Hét cái gì mà hét, chỗ này là chỗ để cậu la hét um sùm sao? Đi mau! Chúng tôi không phụ trách tìm người này! Cậu nghĩ rằng chúng tôi là cái gì, thật là!”
Tên cảnh sát rõ ràng không quan tâm đến cậu thanh niên kia.
Cậu thanh niên kia tức giận dùng sức đánh lên bàn: “Các người thật đáng giận mà! Nếu Ngũ Y Y xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Đột nhiên lỗ tai A Trung dựng thẳng lên.
Anh không nghe lầm chứ?
Dường như anh vừa nghe được tên đã lập đi lập lại nhiều lần!
Ngũ Y Y?
“Tên tiểu tử kia đứng lại!”
Cậu thanh niên kia xoay lại nói: “Có phải đã đồng ý giúp tôi tìm người rồi không?”
Người này A Trung biết, tên tiểu tử chật vật không chịu nổi, dĩ nhiên là bạn thân của Ngũ Y Y rồi, tên gọi là Hàn Giang Đình!
“Là cậu!”
A Trung chỉ vào Hàn Giang Đình rồi trợn to hai mắt.
Chỉ thấy Hàn Giang Đình mặc trên người chiếc áo ngủ rộng thùng thình, chân mang dép lê, đại khái là bên trong không mặc gì, có thể nhìn thấy hai đùi của cậu ta lộ ra bên ngoài, tóc đều ướt đẫm, quần áo cũng ướt, trên mặt còn có rất nhiều bùn đất.
Chật vật đến trình độ nhất định rồi!
“Tiểu tử, tôi là người đi theo Hoắc lão đại, tôi tên là A Trung.”
“A? Là anh! Là anh!” Hàn Giang Đình lúc này mới nhận ra A Trung.
Nhân viên cảnh sát có thái độ không tốt vừa rồi sợ hết hồn , lập tức đứng lên, cẩn thận hỏi A Trung: “Anh Trung, đây là bạn của anh sao?”
“Không phải.” A Trung lạnh lùng nói.
Nhân viên bảng sát thở phào nhẹ nhõm, A Trung lại bổ sung một câu: “Là bạn của Hoắc lão đại chúng tôi.”
“A!” Cậu cảnh sát bị sốc, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Mẹ ơi, hắn xong rồi! Hắn lại đắc tội với bạn của Hoắc lão đại! ૮ɦếƭ chắc rồi!
A Trung nhìn Hàn Giang Đình: “Vừa rồi cậu nói là không tìm thấy ai? Ngũ Y Y?”
Thượng đế phù hộ, đừng là nha đầu này.
“Đúng vậy! Không tìm thấy Y Y!” Hàn Giang Đình như gặp được người thân, nhào qua, rất vô dụng khóc nói: “Đại ca, anh giúp tôi đi, Y Y đội mưa từ nhà tôi đi ra ngoài, chờ đến khi tôi đuổi theo thì không tìm thấy nữa, tôi đến nhà cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa về. Mưa lớn như thế, con đường kia của nhà tôi không có xe chạy qua, tôi rất sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đại ca, tôi xin anh, tôi dùng cái mạng này xin anh có được không? Anh giúp tôi đi! Giúp tôi tìm Y Y với!”
A Trung hô một tiếng, nói: “Dù cậu không xin tôi tôi cũng phải giúp! Cái này không đơn thuần là chuyện của cậu, đây là chuyện lớn của lão đại chúng tôi!”
“A?” Hàn Giang Đình ngừng khóc, nhìn A Trung: “Đúng vậy , Hoắc lão đại là ông chủ của Y Y nhà chúng tôi mà, cũng phải xin Hoắc lão đại ra tay cứu giúp mới được!”
A Trung cười lạnh một tiếng. Nào chỉ có quan hệ ông chủ đâu… Quan hệ rất phức tạp đấy chứ!
A Trung gọi thẳng cho Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt thấy điện thoại vang lên, lập tức nhận máy: “Nói!”
“Lão đại, Ngũ Y Y xảy ra chuyện rồi!”
“Ai cơ?” Hoắc Phi Đoạt nghe thấy ba chữ Ngũ Y Y liền giật mình, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.
A Trung nhanh chóng nói: “Em ở cục cảnh sát thì trùng hợp gặp phải Hàn Giang Đình tới báo án, cậu ta nói không tìm thấy Ngũ Y Y, đội mưa từ nhà cậu ta ra ngoài, cũng không về Ngũ gia trang. Cậu ta sợ Ngũ Y Y đã xảy ra chuyện cho nên em lập tức báo cho anh.”
Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi: "Nói cho tôi biết vị trí cụ thể của nhà Hàn Giang Đình, tôi sẽ tới ngay!”
“Vâng!”
Mười lăm phút sau, tất cả mọi người đều tập trung ở trong nhà Hàn Giang Đình.
Hoắc Phi Đoạt nhìn Hàn Giang Đình, chất vấn: “Y Y rời khỏi nhà cậu khi nào?”
“Khi tôi đang tắm, khoảng hơn bảy giờ.”
"Vậy cậu đuổi theo cô ấy là khi nào?”
“Hơn mười phút sau, hoặc là ngắn hơn.”
“Nói cách khác, sau khi Y Y ra khỏi nhà cậu mười phút thì cậu đuổi theo nhưng không tìm thấy có phải không?”
“Ừm!" Hàn Giang Đình dùng sức gật đầu, không nhịn được thầm bội phục Hoắc Phi Đoạt thật thông minh.
Chỉ với mấy câu nói hắn đã tổng kết ra mấu chốt của vấn đề.
Đúng vậy, Y Y ra ngoài hơn mười phút thì làm thế nào cũng không tìm được nữa. Hoắc Phi Đoạt thong thả bước trong trong phòng, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Nói như thế, cô ấy có thể xuất hiện hai trường hợp. Một là trên đường ngồi xe của người khác rời đi. Cô ấy có thể đi quá giang, cũng có thể là bị bắt cóc.”
Nghe đến đó, Hàn Giang Đình liền nhịn không được, bụm mặt khóc: "Hu hu hu, cũng tại tôi, tôi có lỗi với Y Y, là tôi không chăm sóc tốt cho cậu ấy, hu hu, tôi khốn khiếp, hu hu."
"Còn một khả năng khác chính là, trong hơn mười phút Y Y đi bộ đã gặp phải nguy hiểm gì đó. Ví dụ như. . . . . . Lăn xuống sườn núi, hoặc là bị cành cây đè, cũng có thể là bị sét đánh."
Hàn Giang Đình sửng sốt, lại khóc lên, "Vậy không phải nói Y Y hẳn là ૮ɦếƭ không nghi ngờ rồi sao? Hu hu hu. . . . . . Chỉ tại tôi. . . . . ."
A Trung phiền não trừng mắt nhìn Hàn Giang Đình một cái, hỏi: "Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Hoắc Phi Đoạt trầm ổn nói: "Phân làm hai đội tiến hành. Một đội xem xét camera, bắt đầu tra xét từng chiếc xe hơi một, xem có chở Ngũ Y Y theo không. Một đội khác để chó nghiệp vụ ngửi quần áo của Y Y, bắt đầu tìm kiếm từ cửa nhà Hàn Giang Đình!"
"Vâng!"
A Trung lập tức bố trí theo chỉ thị của Hoắc Phi Đoạt.
Hàn Giang Đình ngừng khóc, lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Hoắc Phi Đoạt cũng rất nóng nảy, dùng tay day trán, phiền não đi lại trong phòng.
Hàn Giang Đình nhào qua, cảm ơn Hoắc Phi Đoạt: "Hoắc lão đại, cảm ơn anh, anh thật là có nghĩa khí! Y Y chỉ là hầu gái của anh mà anh có thể đối xử với cô ấy như vậy, tôi thay Y Y cám ơn anh! Anh đúng là người tốt!"
Hoắc Phi Đoạt liếc Hàn Giang Đình một cái, khẽ thở dài. Hắn cũng không phải là người tốt gì. Người nói hắn là người tốt đúng là không nhiều lắm.
"Hoắc lão đại, anh bỏ ra nhiều như vậy, tôi không biết phải làm sao để cảm ơn ngài, ngài nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, Hàn Giang Đình tôi sống ૮ɦếƭ cũng không tiếc!"
Hoắc Phi Đoạt cười khổ, mở miệng: "Cái này không liên quan gì đến cậu. Tôi làm như vậy là vì tôi."
?
Hàn Giang Đình ngẩn người tại đó. Hoắc lão đại có ý gì?
~oOo~
Cố Tại Viễn ngoắc tay với cô gái nhỏ: "Tới đây."
Cô gái nhỏ cắn môi, vẫn dựa vào chân tường, lắc đầu.
Lắc đầu?
Cố Tại Viễn nhìn Tây Dương Kính ở xa, nhướn mày: "Ơ, dám lắc đầu với gia? Có ý gì? Muốn cự tuyệt gia?"
Cô gái nhỏ muốn khóc, bờ môi run rẩy .
"Cô tới đây đã được huấn luyện chưa? Vào đây thì đừng nghĩ có thể trong sạch mà ra ngoài! Ở đây, gia chính là lão đại! Cô phục vụ không tốt... Tôi có thể khiến cả nhà cô ૮ɦếƭ không minh bạch! Chẳng lẽ cô muốn cả nhà cô ૮ɦếƭ không chỗ chôn thân sao?"
Cô gái nhỏ hoàn toàn không kềm chế được nữa, khóc hu hu lắc đầu.
"Nếu muốn cả nhà cô sống thật tốt thì cô phải học nghe lời, đầu tiên là phải nghe lời của tôi! Tới đây! Khẩn trương lên, tôi không có tính nhẫn nại đâu! Nhanh lên!"
Cố Tại Viễn trừng mắt, cô gái nhỏ sợ hãi bước nhanh đến cạnh hắn.
Cố Tại Viễn nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô gái, ý nghĩ xấu nổi lên: "Đã học kỹ thuật chưa?"
"Ừm, học rồi." Cô gái nhỏ thầm thì trả lời, cúi đầu thấp xuống.
"Được, vậy gia thử trước, xem xem công phu miệng lưỡi của cô thế nào."
Cô gái nhỏ cắn môi, cúi thấp đầu hơn.
"Thế nào? Nghe không hiểu à? Công phu miệng lưỡi! Tới đây!"
Cô gái nhỏ vươn tay, cởi thắt lưng của Có Tại Viễn, nhưng bởi vì quá khẩn trương, thế nào cũng không mở được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc