Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 10

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ăn Kem Trên Mặt

Ads Sau này Y Y mới biết, tiếng "Dì" Hàn Giang Đình luôn miệng gọi, thật ra là chỉ bảo mẫu của anh.
Cha mẹ Hàn Giang Đình đều rất bận rộn, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Hàn Giang Đình.
Trong lễ tốt nghiệp mẫu giáo, Hàn Giang Đình trong trang phục bác sĩ nhí, tùy tiện cầm tờ tạp chí cuộn lại thành loa, hướng các bạn nhỏ đang ở phía dưới, nói lớn, "Ngũ Y Y, mình muốn kết hôn với cậu, mình muốn cũng cậu sinh thật nhiều em trai em gái! Còn nữa, mình muốn luôn luôn ở cùng cậu!"
..........................
Ngũ Y Y xoay người lại, lấy mu bàn tay xoa xoa đôi mắt ngấn nước, nhẹ nhàng thầm nói, "Hàn Giang Đình cậu là đồ ngốc, cảm ơn vì luôn có cậu bên cạnh."
Ngày hôm sau, Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình cùng đi tới nghĩa trang, theo lựa chọn của thầy phong thủy, chọn lại một vị trí tốt, phí thi công và mấy khoản tiền khác, một trăm vạn cũng dư được mấy ngàn.
Nghĩa trang rất yên tĩnh, lâu đời.
Ngũ Y Y ngồi trên cỏ, cười nhạt nói với Hàn Giang Đình, "Cậu không phải muốn hỏi mình, vì sao nhất định phải đổi vị trí mộ của mẹ sao? Lúc mẹ qua đời được nửa năm, có một ngày mình nằm mơ, mơ thấy mẹ, toàn thân ướt đẫm, tóc cũng ẩm ướt, mình lúc đó liền khóc hỏi bà, mẹ làm sao vậy, mẹ nói, bà rất lạnh, chỗ đó khắp nơi đều là nước, lại ẩm ướt, bà rất khổ sở, rất lạnh rất lạnh. Mình lập tức giật mình tỉnh dậy, nhìn cửa sổ, cửa đang đóng không biết tại sao lại mở ra, thổi rèm cửa lay động, bên ngoài trời đang mưa. Khi đó, mình liền thề, nhất định phải dời mộ mẹ đến một nơi thật tốt, không thể để mẹ ngâm mình trong nước lạnh. Ngày hôm sau mình nói chuyện này cho Ngũ Phong Tập, hắn vừa nghe đến phải tốn tiền, lập tức trở mặt, lại mắng mình không lo học, còn nhỏ đã mê tín. Lúc đó mình thật hận hắn muốn ૮ɦếƭ! Cậu nói xem, Giang Đình, tại sao trong cơ thể mình lại chảy dòng máu của tên súc sinh đó chứ?"
Bàn tay lớn của Hàn Giang Đình đặt lên vai Y Y, khuyên nhủ, "Mỗi người đều có khuyết điểm, ba cậu là người rất keo kiệt, xem tiền bạc quan trọng hơn tất cả. Thật ra ông ấy cũng rất quan tâm cậu. Tối qua đã khuya, ông ấy gọi điện cho mình, hỏi cậu có đến nhà mình hay không, bảo mình khuyên cậu, mình nghe giọng ông ấy, quả thật rất lo lắng cho cậu. Cha ruột của mình, có thể làm gì được a? Có làm sai cái gì đi nữa, ông ấy cũng là máu mủ ruột thịt thân nhất của cậu."
Ngũ Y Y lắc đầu thở dài.
Mặc kệ nói cái gì, mặc kệ dùng phương pháp gì, mộ của mẹ cũng đã được bố trí tốt rồi.
Ngũ Y Y đứng dậy, trong đầu không biết tại sao, đột nhiên xuất hiện hàng trăm hình ảnh hỗn loạn.
Mẹ, người đàn ông đáng chém ngàn nhát kia!
Nếu có ngày rơi vào tay Ngũ Y Y cô, cô nhất định phải đem cái bộ phận quan trọng to lớn của anh ta cắt xuống, chặt thành trăm mảnh!
Thật đáng hận!
Ngũ Y Y vò vò tóc, vô ý nói một câu, "Khỏe như thế, có phải là người không chứ?"
Nhất là........... Cái bộ phận quan trọng đó...... Thật sự........ Chậc chậc......... Làm cho người ta khiếp sợ không gì sánh được!
Kích cỡ cái đó, loại bền bỉ đó, chắc là người ngoại quốc?
Mẹ ơi, vì sao lại không nhìn rõ khuôn mặt của anh ta? Hừ!
"Gì? Cậu nói cái gì? Cậu nói ai khỏe? Ai không phải người?" Hàn Giang Đình xoay mặt nhìn Ngũ Y Y, lúc này cô mới ý thức mình lỡ miệng, nhanh chóng nặn ra khuôn mặt tươi cười, đánh lừa Hàn Giang Đình.
"Hì hì, là lời thoại trong phim truyền hình a, chơi rất vui."
Hàn Giang Đình nhếch mép, "Có bệnh à!"
Hàn Giang Đình chở Ngũ Y Y về trang viên Ngũ gia, quả nhiên, khắp nơi treo đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều khách mời ăn mặc sang trọng quý phái, tới đây chúc mừng.
"Lão già đó thật sự chịu bỏ tiền nha! Trang trí chỗ này tốn cũng không ít tiền đâu, chậc chậc." Hàn Giang Đình vừa chậm rãi lái xe, vừa quan sát khắp nơi.
"Hừ, yên tâm đi, ba mình là người không bao giờ làm ăn lỗ vốn, người phụ nữ ông ta lấy về chắc chắn có rất nhiều tiền."
Ngũ Y Y nhìn khách khứa bên ngoài rộn ràng, đột nhiên mở to mắt.
Cô không nhìn nhầm chứ?
Người đàn ông đặc biệt cao lớn bên kia đang đưa lưng về phía cô, sẽ không phải là chủ nhân của chiếc Bugatti ---------- Chú Hoắc chứ?
Chú Hoắc? ! Không phải đâu?
Chẳng lẽ chú Hoắc lợi dụng hôm nay ba kết hôn, nhiều người náo nhiệt, công khai tới đòi cô tiền sửa xe chứ?
A a a a a, bây giờ phải làm sao đây?
Ngũ Y Y bám vào kính xe cố gắng nhìn cho rõ, bởi vì có nhiều người, lại không nhìn thấy rồi.
Chỉ mong là không phải, mong là không phải anh ta!
Thế giới lớn như vậy, sao có thể khéo như vậy chứ?
Ngũ Y Y làm dấu tay chữ thập trước ***, âm thầm cầu nguyện đó không phải là chú Hoắc.
"Ai nha, tứ tiểu thư, sao giờ cô mới trở về? Lão gia chờ cô đến sốt ruột rồi! Chỉ còn cô chưa thay quần áo thôi đó! Nhanh lên đi, nhanh đi thay quần áo đi!"
Vú Trương chạy ra đón, lo lắng lôi kéo Ngũ Y Y.
Hàn Giang Đình nhìn Ngũ Y Y khoát tay, "Đi thôi, đừng có ăn mặc nhếch nhác như cún rồi đi ra. Mình qua bên kia nói chuyện với mấy người đẹp đây."
20 phút sau, Ngũ Y Y được trang điểm thành "dạng cún hình người".
Tóc hai bên được buộc *** đầu, chải hình bông hoa, xốp xốp phồng phồng, tóc sau thẳng được buông xuống.
Bởi vì người Ngũ Y Y nhỏ, cho nên cô được chuẩn bị một bộ lễ phục màu hồng nhạt số nhỏ nhất.
Tất cả đã vừa vặn, chỉ là.......
"Mẹ nó, gót giày sao lại cao như vậy, thật muốn cưa xuống cho xong!"
Ngũ Y Y ngồi xuống cái ghế dựa, bẻ gót giày, hung hắng vứt đi.
Trước mặt xuất hiện một cái bóng, Ngũ Y Y giật mình, ngẩng mặt lên.
Ách, là người đàn ông tối qua bị cô ***ng phải......
Hôm nay anh ăn mặc rất trang trọng, lễ phục màu trắng, cả người phát ra vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.
Tiêu Lạc cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y, nhịn không được cười khẽ, "Ha ha, sao lại đi khó dễ một đôi giày? Nhóc con mới tí tuổi đầu, trong miệng toàn mấy lời thô tục."
Câu chửi tục Mẹ nó, lại được cô gái nhỏ Ngũ Y Y nói trôi chảy như thế.
Vừa thấy là cái quỷ xui xẻo bị mình ***ng phải, Ngũ Y Y thật xấu hổ, nói như thế nào, cũng là quỷ dưới bánh xe của cô a.
"A..., không quen đi mấy đôi giày cao gót như vậy, mệt ૮ɦếƭ đi được."
Tiêu Lạc ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu dàng đưa tình, "A...? Có phải chân bị đau rồi không?"
"Một chút..... Ai ai ai, anh làm gì!" Ngũ Y Y dụi dụi mắt tròn miệng.
Người đàn ông này..... Vậy mà......
Cầm chân của cô, *** ***.
Có biết đây là chân cô không!
"Này, này, này! Tôi nói anh...... Anh buông ra đi, sao có thể làm vậy được!"
Khuôn mặt Ngũ Y Y nóng như lửa, căng thẳng nhìn trái phải xung quanh.
Con bà nó, muốn cho người khác nhìn thấy sao, thanh danh rạng rỡ cả đời Ngũ Y Y cô đều bị hủy hết.
Vẻ mặt Tiêu Lạc thản nhiên, cười nói, "Cô đừng có lộn xộn, xoa xoa như vậy, sẽ không còn đau nữa, nếu đợi đến tối mới xoa, chân cô sẽ sưng lên rất to. Được rồi, nhìn thêm chút nữa."
Tiêu lạc vừa nâng chân Ngũ Y Y, nhẹ nhàng ***, vừa nhìn Ngũ Y Y.
Ha ha, cô gái nhỏ thô lỗ này, thật ra chỉ là thể hiện để lừa người khác, cô rất hay xấu hổ, xem, khuôn mặt hồng cả lên rồi.
"Ai nha, anh buông chân tôi ra, không cần phiền anh đâu, đừng như vậy......." Ngũ Y Y thấp giọng nói, ra sức kéo chân lại.
Tiêu Lạc giở trò xấu, không buông ra, nắm chặt chân cô, khăng khăng giữ không đặt chân cô xuống.
"Được, thử xem xem, có phải bị đau rồi không." Tiêu Lạc buông chân Ngũ Y Y ra, bởi vì Ngũ Y Y đang cố gắng rút chân về, bất ngờ, lập tức ngã về bên phải.
"A......." Xong đời, sắp ngã nhào xuống. Làm ơn, mặc váy ngắn còn trong tư thế ngã sấp xuống, thật là mất mặt! Quần nhỏ sẽ bị thấy mất! Oa nha nha nha, không thể sống a.
"Ai, cẩn thận!" Cánh tay dài của Tiêu Lạc duỗi ra, ôm Ngũ Y Y vào lòng, sau đó xấu xa nở nụ cười.
"૮ɦếƭ tiệt! Anh cười cái gì a! Đều tại anh!" Ngũ Y Y oán giận, ngẩng đầu muốn kêu người khác, ai ngờ, vừa ngẩng lên, đúng lúc ***ng phải cằm Tiêu Lạc.
Ba! Một cái, đôi môi mềm mại của Ngũ Y Y dán trên cằm người kia.
Ngũ Y Y ngẩn người.
Sau ba giây, cô mới hiểu được chuyện gì mới xảy ra, a a a a kêu to dùng sức đẩy Tiêu Lạc ra, dùng mu bàn tay lau môi thật mạnh.
"Thật phiền! Tại sai có thể như vậy! Anh tránh ra a, tránh xa một chút!" Ngũ Y Y vừa xấu hổ, đạp lung tung về phía Tiêu Lạc, không cho anh tới gần, vừa dùng sức lau môi.
Tiêu Lạc khẽ nhướn môi cười, "Cũng không phải hôn môi, cô để ý như vậy làm gì?"
Ngũ Y Y trừng Tiêu Lạc, hầm hừ. Cô không phải là người tùy tiện, làm sao có thể hôn cằm người đàn ông xấu xa này chứ? Thật ghê tởm!
"Anh anh anh bẩn!"
"Không bẩn, thật đấy, sáng sớm tôi đã rửa mặt cực kỳ sạch, bảo đảm đấy."
"Bảo đảm cái đầu a, xin anh đừng xuất hiện trước mắt tôi được không? Phiền ૮ɦếƭ được!"
Tiêu Lạc vẫn cười như cũ, quan sát vật nhỏ, "Có ai nói với cô, tính tình cô thật không tốt? Rõ ràng là cô hôn tôi, tôi không tức giận thì thôi, cô trái lại tức giận với tôi."
A a a a, vì sao anh ta cứ muốn nói chuyện này!
Cái gì mà hôn với không hôn a!
Không phải hôn, không phải hôn a!
Ngũ Y Y bị chọc cho tức giận muốn ngất, trừng lớn mắt, "Hôn cái gì? không phải chỉ là không cẩn thận ***ng chạm một chút thôi sao? Hôn cái gì chứ! Ai hôn anh a! Thật là!"
Tiêu Lạc sờ sờ cằm, "Oa? Cô không dùng don môi sao? Không dùng son môi sao môi của cô có thể hồng như vậy?"
Khuôn mặt Ngũ Y Y đỏ bừng, cắn môi, cái mũi nhỏ tức giận khẽ hừ nhẹ, "Không nói với anh!"
Dựa vào cái gì anh hỏi thì tôi phải trả lời? Anh là cái gì chứ?
"A..., tôi biết rồi, cô không phải xăm môi chứ?"
"Không phải! Bà đây là trời sinh!"
Ngũ Y Y bị lừa, trả lời một cách mỉa mai.
Tiêu Lạc cười sáng lạn, "A, thì ra là trời sinh à, thiên sinh lệ chất."
Ngũ Y Y giật giật mí mắt, nói thầm, "Cười cái gì mà cười, trước sau trái phải cũng chỉ biết cười! Thật ghê tởm!"
Sau vài giây, Ngũ Y Y rốt cuộc cũng nhìn không được bật cười.
"Anh thật là, xem ra hôm qua ***ng anh quá nhẹ rồi, thật lắm lời!"
Tiêu Lạc cũng cười nói, "Có thể cô sai rồi, trong đám bạn bè, tôi không phải là người hay nói nhiều. A.., đương nhiên, còn có một người cũng không bao giờ nói nhiều, chỉ là, người kia là một ngọn núi băng, trên cơ bản người kia không bao giờ chủ động nói chuyện với ai. Này, trong giày cao gót của cô có một hạt cát, để tôi gõ ra cho cô."
Hai người như bạn bè đùa giỡn giận dỗi.
Tiêu Lạc rung rung giày cho Ngũ Y Y, rồi rất tự nhiên ngồi xổm xuống, mạnh mẽ kéo chân trần của Ngũ Y Y, thật dịu dàng giúp cô mang giày.
Ngũ Y Y cúi đầu nhìn Tiêu Lạc, ánh mặt trời rơi trên tóc anh, làm cả người anh trở nên hư ảo không chân thực.
Trong phút chốc, Ngũ Y Y cảm thấy bối rối.
Có chút ấm áp, trong lòng hơi rung động.
Đột nhiên nghĩ đến, lúc cô còn nhỏ, ngồi trên ghế trước cửa, mẹ cũng quỳ bên cạnh chân cô, giúp cô mang giày giống như thế này.
Khi đó thật hạnh phúc, hai chân nhỏ bướng bỉnh đung đưa, cố ý không cho mẹ mang giày, mẹ luôn luôn không tức giận còn cười hiền lành, như bắt con cá nhỏ bắt lấy chân cô.
Trong lúc ngẩn ngơ, con ngươi Ngũ Y Y lóe lên ánh sáng mềm mại.
Tiêu Lạc nghiêng mặt, theo ánh sáng nhìn Ngũ Y Y.
Một cô gái xinh đẹp giống như trong đồng thoại đang ngọt ngào chăm chú nhìn anh.
Thình thịch thình thịch.......
Đột nhiên tim Tiêu Lạc đập dồn dập.
"Đây là đang làm gì!" Đột nhiên một tiếng nói giận dữ chen vào, Tiêu lạc và Ngũ Y Y đồng thời giật mình.
Sắc mặt Ngũ Nhân Ái cực kỳ khó coi, lần lượt nhìn hai người, tức giận hỏi, "Ngũ Y Y, Cô đang làm cái gì đây! Cô không có chân không có tay sao? Tại sao giày của mình lại muốn người khác mang cho? Mới tí tuổi đầu, thủ đoạn quyến rũ đàn ông thật là phong phú! Thật là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thật biết đào hang!"
Ngũ Y Y khẽ híp mắt, đứng lên, trừng mắt nhìn Ngũ Nhân Ái, "Cô vừa nói cái gì đó? Cô lặp lại lần nữa cho tôi nghe thử!"
Ngũ Y Y nắm chặt tay, chuẩn bị đánh cho Ngũ Nhân Ái một trận.
Ngũ Nhân Ái nhìn con ngươi Ngũ Y Y lóe lên ánh sáng hung ác, có phần sợ hãi, vẫn rướn cổ như cũ mạnh miệng nói, "Cô làm gì để người khác mang giày cho cô? Để cho khách nhìn thấy, không biết người khác sẽ nói gì! Còn nữa, Tiêu Lạc là bề trên của chúng ta, cô nên tôn trọng."
Tiêu lạc không mấy vui vẻ nhìn Ngũ Nhân Ái nói, "Nhân Ái, không nên nói như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình là bề trên, chúng ta đều là người một nhà."
Ngũ Y Y đột nhiên quay đầu, hoài nghi nhìn chằm chằm Tiêu Lạc, "Bề trên? Anh là bề trên nào? Anh tới cùng là ai?"
Tiêu Lạc không trả lời, có chút khó xử ngoảnh mặt nhìn Ngũ Y Y cười cười.
Ngũ Nhân Ái nói, "Cô không biết, Tiêu Lạc là người nhà của chúng ta, lại là bề trên của chúng ta, hôm nay, chị Tiêu Lạc chính là mẹ mới của chúng ta, nói về thứ bậc, chúng ta nên gọi Tiêu Lạc một tiếng Cậu."
"Cậu? !" Ngũ Y Y kinh ngạc đánh giá Tiêu Lạc.
Thì ra người đàn ông ôn hòa như ngọc, thật ra là cậu?
Em trai của mẹ mới sao?
Ha..... Đây không phải là phim truyền hình chứ?
"Y Y, cô nghe tôi nói......" Tiêu Lạc muốn giải thích một chút với Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, vừa phất tay, vừa lạnh lùng nói, "Không cần nói gì cả, cậu!"
Chữ cậu bị Ngũ Y Y dùng sức nhấn mạnh.
Mày đẹp của Tiêu Lạc nhíu lại nhìn theo bóng lưng của Ngũ Y Y, Ngũ Nhân Ái yên lặng đi đến, khoác lên tay Tiêu Lạc, ngọt ngào nói, "Lạc, chúng ta đi thôi, nghi thức sẽ bắt đầu ngay lập tức."
Tiêu Lạc thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bàn tay đang khoác lên tay của mình, gạt tay Ngũ Nhân Ái xuống, bước dài bỏ đi.
Ngũ Nhân Ái cắn môi đứng yên, oán hận giậm chân.
"Ngũ Y Y! Con tiện nhân dám tranh giành Tiêu Lạc của tao, tao nhất định phải xé xác đồ thối tha như mày!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc