Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 07

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngược lại Hàn Giang Đình ăn rất nho nhã chậm rãi.
Giống như một con mèo Ba Tư dịu dàng ngồi cạnh một con heo tham lam ăn bữa sáng.
Bên kia Hoắc Phi Đoạt không nhịn được "phốc phốc" cười khẽ hai tiếng. Tướng ăn của nha đầu kia, thật đúng là đáng yêu, hắn đã gặp rất nhiều phụ nữ người nào cũng mang trên mặt một lớp mặt nạ, ăn uống giống như chim mổ, chưa từng thấy ai như Ngũ Y Y thẳng thắng phóng khoáng ăn ngấu nghiến.
A Trung đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt lộ ra vẻ mặt giật mình.
Thật lạ nha, anh hai cười.
Nhìn thấy nụ cười của anh hai, so với Nguyệt thực còn khó hơn.
Nhìn qua cứ như Hoắc Phi Đoạt đang tập trung vào máy tính trước mặt, thật ra thì khóe mắt anh lướt về phía Ngũ Y Y ở bên kia.
A Trung không hiểu trên người cô nữ sinh mười tám tuổi đó có thứ gì có thể thu hút được lực chú ý của anh hai, e là ngay cả bản thân Hoắc Phi Đoạt cũng không biết tại sao anh lại như vậy.
Tại sao không kiềm chế được quan tâm đến cô gái nho nhỏ đó?
Cuối cũng Ngũ Y Y cũng đã ăn no, sức ăn của cô bây giờ, gấp bốn lần Hàn Giang Đình.
Hàn Giang Đình nhíu chân mày, bất thình lình nghiêm túc chất vấn Ngũ Y Y, "Nói! Tối qua cậu có ăn cơm tối không?"
Ngũ Y Y sợ hãi run lên, giả vờ đáp qua loa như mọi khi, "Nhảm nhí, tất nhiên là có ăn rồi, mình cũng không phải là đồ ngu ngốc."
Tay phải của Hàn Giang Đình bắt lấy tay trái của Ngũ Y Y, nhất định không bỏ qua, "Nói thật! Cậu nghĩ có thể giấu mình sao? Có phải hôm qua cậu không ăn tối? Có phải ba cái đầu heo trong nhà cậu không cho cậu ăn? Cậu vẫn không chịu nói à!"
Ngũ Y Y giãy giãy tay ra., "Ăn, dĩ nhiên là có ăn. Cậu thật lắm lời!"
"Hôm qua có ăn tối sao sáng nay cậu lại đói như vậy? Cậu đừng quên, khi bé cậu ăn không no, cho nên gan không được tốt........ Cậu thật không bao giờ làm người khác yên tâm được......."
Ngũ Y Y đứng lên, "Này, có đi không, không đi thì sẽ trễ giờ đó."
Hàn Giang Đình còn chưa đứng lên, chợt từ bên cạnh hai người chạy tới hai người phụ nữ nhanh nhẹn, như tia chớp lướt qua hai người họ, hướng về phía Hoắc Phi Đoạt chạy tới.
Chỉ trong nháy mắt, không biết từ đâu xuất hiện mười mấy người, quần áo giống nhau, trong tay cầm dao găm, đồng thời hướng về phía Hoắc Phi Đoạt đâm tới.
Tất cả những việc này, chỉ xảy ra trong vòng mấy giây ngắn ngủi!
Ngũ Y Y há hốc mồm kinh ngạc nhìn, phát hiện Hoắc Phi Đoạt không có chút động tĩnh, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tao nhã, nghệ thuật chăm chú vào máy tính.
Thật đáng ૮ɦếƭ! Lúc này chú Hoắc đó còn muốn tạo dáng cho đẹp mắt sao?
"Chú! Chú Hoắc! Có người xấu! Cẩn thận a!" Ngũ Y Y gấp gáp hô to.
Cô còn chưa biết, chú Hoắc duyên dáng trong mắt người khác, cũng không phải là người tốt lành gì.
Hàn Giang Đình kéo Ngũ Y Y nấp dưới mặt bàn.
A Trung hành động đầu tiên, một cước đá bay tên sát thủ gần nhất.
Hoắc Phi Đoạt vẫn ngồi nhàn nhã trên ghế như cũ, chỉ gật đầu với mấy thuộc hạ.
Phía Hoắc Phi Đoạt có ba người, còn đối phương có tới mười bảy mười tám người!
Rõ ràng là lấy ít địch nhiều mà!
Ngũ Y Y bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho Hoắc Phi Đoạt.
Người đàn ông đẹp như thế, nếu như bị chém thương tích đầy mình, máu chảy thành sông, có phải là rất phí của trời không?
Bốn người đàn ông bao vây A Trung, ba người đàn ông bao vây một thuộc hạ khác, còn mười mấy người kia cùng nhau tấn công Hoắc Phi Đoạt.
૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ.... Ông chú đẹp mắt lái Bugatti, chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ. Nhiều người như vậy Gi*t một người, không bị đâm thành tổ ong xem như may mắn lắm rồi.
૮ɦếƭ rồi, ૮ɦếƭ rồi, ૮ɦếƭ rồi..... Chú Hoắc xinh đẹp lái Bugatti, ૮ɦếƭ chắc rồi. Nhiều người như vậy Gi*t một mình hắn, không bị đâm thành tổ ong là tốt lắm rồi.
Sự thông cảm của Ngũ Y Y dâng trào, vẽ thánh giá trước иgự¢, nói thầm, "Cầu xin Thượng đế cho chú Hoắc được ૮ɦếƭ nguyên vẹn."
Hàn Giang Đình sợ đến mức toàn thân run rẩy, dùng tay che mắt Ngũ Y Y, lo lắng cô bị sợ hãi, ai ngờ, Ngũ Y Y kéo tay anh xuống, còn thò đầu ra nhìn trái nhìn phải.
Hoắc Phi Đoạt ngồi, không biết đã làm gì, đá bay bốn năm người, nhìn qua anh thật nhàn nhã.
Anh chậm rãi đứng lên, bởi vì anh rất cao, nhìn như hạc giữa bầy gà.
Khiến cho người khác một phen kinh sợ rồi!
Ngũ Y Y nhìn qua, Hoắc Phi Đoạt nhanh nhẹn mạnh mẽ xông lên, vỗ tay hoan hô, đấm, đá, vung quyền, so với phim võ thuật trên tivi còn đẹp hơn, một phút, mười mấy người ngã trái ngã phải, không còn chút sức để đánh tiếp.
Mà Hoắc Phi Đoạt, ánh mắt vẫn chứa tia cười lạnh, toàn thân không dính hạt bụi, giày da bóng loáng.
Ồ.... Ồ..... Không phải là thật chứ?
Mắt Ngũ Y Y mở to.
Ông chú Bugatti..... Đáng sợ như vậy!
Không chỉ khí chất đáng sợ, năng lực thật sự lại càng lợi hại a! Thật giống như cỗ máy Gi*t người!
Cô vừa rồi đã cầu xin với thượng đế cái gì vậy? Cô muốn hủy bỏ a ~! Thật khủng khi*p, cô đã đắc tội một cỗ máy Gi*t người a...!
Chân dài của Hoắc Phi Đoạt bước nhanh về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y suy nghĩ trì độn, cô có nên nhanh chân chạy trốn không a.
Hoắc Phi Đoạt khẽ vươn tay, đem Ngũ Y Y túm lại, nhíu mày thấp giọng hỏi, "Cô như thế nào? Không có việc gì chứ?"
"Không, không......." Ngũ Y Y lắp bắp lắc đầu.
Hàn Giang Đình mở to miệng khen ngợi, "Anh hai! Anh thật lợi hại! Tôi muốn bái anh làm sư phụ! Anh thu nhận tôi đi!"
Hoắc Phi Đoạt không thèm liếc mắt nhìn Hàn Giang Đình, giống như ở đây không có sự tồn tại của anh ta.
Anh nhìn Ngũ Y Y kiểm tra từ trên xuống dưới, kiểm tra xem cô có bị thương hay không, nói ngắn gọn, "Nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không được nói chuyện ở đây ra ngoài."
"Được, được....." Ngũ Y Y vẫn ở trạng thái ngẩn ngơ.
Đột nhiên, một luồng nhiệt bay tới, Ngũ Y Y bị ôm vào một Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp nóng rực, còn chưa rõ ràng, cô đã bị mang đến sau quầy.
Hàn Giang Đình túm lấy chân Hoắc Phi Đoạt leo lên.
Pằng pằng pằng pằng pằng.... Tiếng súng vang lên liên tục, đinh tai nhức óc.
"A a a......." Ngũ Y Y trốn trong lòng Hoắc Phi Đoạt, sợ hãi kêu.
Là đạn thật! Không phải là đang đóng phim!
Âm thanh to thật, mẹ nó, so với tiếng pháo còn lớn hơn.
Thậm chí có người ở ngay trung tâm thành phố sử dụng súng tiểu liên!
Chính phủ không làm gì sao? Tự ý tàng trữ νũ кнí vì bất kỳ lý do gì cũng không bị ngồi tù?
Ngũ Y Y dựa vào иgự¢ Hoắc Phi Đoạt, nhưng lạ lẫm nghe tiếng tim đập vững vàng trong иgự¢ hắn, thật là có lực!
Dựa vào, người kia có phải là con người không vậy? Tình huống nguy hiểm như vậy, tim của anh còn có thể đập bình thường?
"A, thật kích thích a! Quá kích thích rồi!" Hàn Giang Đình gần bên Ngũ Y Y, kích động đên kỳ lạ.
Hoắc Phi Đoạt dán môi mỏng bên tai Ngũ Y Y, nói, "Đừng lộn xộn!"
Sau đó một tay che chở Ngũ Y Y, một tay lấy ra từ trong иgự¢ vật gì đó, Ngũ Y Y vừa nhìn thấy, bị dọa không nhẹ.
Mẹ ơi, chú Hoắc cũng có súng!
Là một khẩu súng vô cùng xinh xắn.
Những người này là ai a, tại sao đi ăn điểm tâm mà cũng mang theo súng?
Má ơi, chú Hoắc cũng có súng!
Là một khẩu súng vô cùng xinh đẹp.
Những người này là ai a,tại sao đi ăn điểm tâm cũng mang theo súng
Hoắc Phi Đoạt nhìn cũng không nhìn, dựa vào âm thanh, giơ tay bắn ra mấy phát súng, chính xác trán đối phương.
Tất cả đều ૮ɦếƭ ngay lập tức!
Cuộc đấu, kết thúc trong nháy mắt.
"Anh hai!" A Trung đã chạy tới.
"Tôi không sao." Ngay khi Hoắc Phi Đoạt nói, vừa cất súng vào, cúi đầu quan sát Ngũ Y Y.
"Anh hai, tất cả đã ૮ɦếƭ, không còn một người sống sót, nhưng xem ra tất cả đều là người của Long Môn...." A Trung còn muốn nói thêm, lại thấy Hoắc Phi Đoạt giơ tay ngăn cản, lập tức im lặng.
"Dọn sạch hiện trường." Hoắc Phi Đoạt từ trước tới nay đều nói chuyện ngắn gọn dứt khoát.
"Dạ!"
Ngũ Y Y nhịn không được cả người run râỷ, cho đến khi Hoắc Phi Đoạt ngồi xuống đối diện cô hỏi cô mấy câu cô mới bình tĩnh trở lại.
"Tai em như thế nào?"
"Tai, tai?" Hỏi tai làm gì? Ngũ Y Y mở to mắt mênh ௱ôЛƓ sương mù, khó hiểu nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Chú Hoắc nhìn gần, lại càng nghiêng nước nghiêng thành mà!
Làn da thật đẹp, một chút mụn cũng không có.
Môi mềm như nước, nếu hôn có lẽ vô cùng thoải mái.
Ngón tay Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai Ngũ Y Y, cảm xúc ấm áp làm toàn thân như bị điện giật, "Hỏi em đó, tai có bị ù không."
"À, không, không có." Ngũ Y Y phát hiện, khi cô đối mặt với ông chú này lại biến thành ngây ngốc a.
"Này! Quá tuyệt vời! Anh hai, anh là côn đồ hả?"
Hàn Giang Đình hăng hái vui sướng hoa tay múa chân, giống như việc Gi*t người rất thú vị.
Hoắc Phi Đoạt không quan tâm vấn đề ngu ngốc của Hàn Giang Đình. Côn đồ? Anh là côn đồ?
Có biết nhìn không thế!
"Hay là, anh là người anh là người đứng đầu bang phái nào? Là người đứng đầu sao?" Hàn Giang Đình truy hỏi Hoắc Phi Đoạt.
Người đứng đầu? Hoắc Phi Đoạt anh xem thường người đứng đầu bang phái gì đó.
Hoắc Phi Đoạt đứng lên, ϲởí áօ khoác tây trang, run lên, ném cho A Trung. Quần áo bẩn, hắn không muốn tiếp tục mặc.
Anh mặc một cái quần bó sát màu vàng nhạt, trên người áo thun đen ôm gọn vào người, lúc này ϲởí áօ khoác tây trang xuống, lộ ra bắp thịt cường tráng trên người.
Cơ bụng phát hiện săn chắc, lại được vải dệt bó sát càng trở nên lôi cuốn, theo nhịp hô hấp lên xuống, làm cho người khác sợ hãi.
Mà Ngũ Y Y liều mạng chú ý tới một điểm, ௱ôЛƓ của chú Hoắc..... Sao lại có thể gợi cảm như vậy a!
Dựa vào.....
Ông chú này không phải "vịt" (trai bao) chứ, bề ngoài xuất sắc như vậy.
"Sau khi ra ngoài, những việc hôm nay không được nói bậy." Hoắc Phi Đoạt nhàn nhạt dặn dò, ánh mắt sắc bén không chú ý trượt đến mặt Ngũ Y Y.
"Yên tâm đi anh hai! Tôi nhất định giữ miệng kín như bưng! Hôm nay cái gì tôi cũng không thấy! Đúng rồi anh hai, công phu kia của anh...... Có thể dạy cho tôi không?" Hàn Giang Đình cười cười lấy lòng.
Cái đồ gia hỏa đơn giản này, hắn thậm chí không nghĩ tới vấn đề lão gia kia có thể Gi*t hắn bịt miệng hay không.
Ngũ Y Y hung hăng kéo quần áo Hàn Giang Đình, "Còn không đi! Nói chuyện vô nghĩa nhiều như vậy làm gì!"
"Ai nha, mình đi theo anh hai học võ công cao cường, mới có thể bảo vệ cậu chứ."
Ngũ Y Y nhìn lướt qua vết máu khô còn lưu trên đất, sợ tới mức tim muốn co rút, kéo chặt lỗ tai Hàn giang Đình đi ra ngoài, Ngũ Y Y nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt, vội vàng nói, "Chú, chúng tôi đi đây! Không hẹn gặp lại!"
Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.
Ngũ Y Y nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt, vội vội vàng vàng nói, "Chú,chúng tôi đi đây! Không hẹn gặp lại!"
Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.
Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày, đáng ૮ɦếƭ, nha đầu kia sao cứ phải cố chấp gọi anh là chú chứ? Bản thân thật sự già như vậy sao?
Còn cái gì mà không hẹn gặp lại? Cô nói không gặp là không gặp à?
Nha đầu kia không muốn nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt anh như vậy?
Phải biết rằng, nhiều người phụ nữ muốn gặp anh còn không được, nha đầu kia lại tránh anh như tránh ôn dịch, trốn anh thật xa.
Ngũ Y Y không lời từ biệt kéo Hàn Giang Đình ra ngoài, ném vào xe, lúc Hàn Giang Đình đang lầm bầm oán giận, Ngũ Y Y nhanh chóng lái xe vào trường học.
A Trung đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt đang ngẩn người, "Anh hai, anh bị thương.
"Ừ?" Hoắc Phi Đoạt khẽ giật mình, không có chút cảm giác bản thân đang bị thương.
A Trung chỉ chỉ khuỷu tay phải của Hoắc Phi Đoạt, "Chắc chỉ là trầy da."
Hoắc Phi Đoạt nâng cánh tay lên nhìn, vị trí kia, miệng vết thương này, chắc là vừa rồi che chở nha đầu Ngũ Y Y kia nhảy qua mặt quầy bị ᴆụng phải.
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."
A Trung ngưng mi, "Anh hai, Long Môn dám công khai đối địch với chúng ta, chắc chắn là có người đứng sau lưng giúp đỡ, nếu không bọn chúng cũng không dám làm gì."
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, "Điều tra gần đây Long Môn đang tiến ђàภђ ђạng mục tài chính lớn gì."
"Vâng."
Thời điểm ăn trưa, Hàn Giang Đình cắn đũa suy tư, "Y Y, mình nghĩ tới nghĩ lui, như thế nào cũng cảm thấy người đàn ông đẹp trai xuất sắc lúc sáng nhìn thật quen mắt a?"
Ngũ Y Y không thèm để ý Hàn Giang Đình, tiếp tục đưa cơm vào miệng.
Hàn Giang Đình lấy đũa gõ gõ lên bàn ăn, "Này này này, mình đang nói chuyện với cậu đấy, có nghe không?"
Ngũ Y Y trợn trắng mắt, lấy cái chân gà trong phần ăn của Hàn Giang Đình cho vào miệng gặm.
"Cái người buổi sáng ấy....... Ừm, mình dường như đã thấy ở đâu rồi....... Tại sao nhì quen mắt như thế a? Cậu nghĩ xem, người vừa cao lớn vừa đẹp trai vừa giỏi võ như vậy nếu mình gặp qua sẽ không thể quên, gặp ở đâu a?"
"Lò vịt!" Ngũ Y Y nhả ra hai chữ. ( giống như câu lạc bộ trai bao)
"Phốc-------" Hàn Giang Đình trực tiếp phun ra, "Lò vịt? Mệt cho cậu như vậy mà cũng nghĩ được! Nhưng mà..........Lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định có thể đứng đầu bảng lò vịt a! Cậu nói........ Mình không phải nên thay đổi khẩu vị, đến lò vịt thưởng thức tuyệt sắc mỹ nam?"
Ngũ Y Y bĩu môi, "Cậu không sợ ông chú đẹp trai kia bẻ tay cậu làm ghế ngồi thì cứ việc đi."
Hàn Giang Đình nuốt nuốt nước bọt, nhướng mắt. Đúng vậy a, người đàn ông kia quả nhiên rất đẹp trai, nhưng cũng không khác chiến thần Gi*t người là mấy.
Không thể chọc vào......
"Y Y, cậu quen với ông chú đó sao?"
"Mình không biết."
"Vậy sao cậu lại kêu người ta là chú Hoắc?"
"Câu nghe nhầm rồi......"
"Mình chắc chắn không nghe nhầm! Nói mau! Nếu không mình làm cho cậu nôn hết cái chân gà vừa mới ăn ra!"
Ngũ Y Y bĩu môi, "Thua cậu rồi! Mình nói mình nói! Hôm qua mình đem xe leo núi ném vỡ mặt kính chiếc Bugatti của chú Hoắc rồi........ Mình chạy trốn, xe leo núi và mình vĩnh biệt từ đây......."
Mắt Hàn Giang Đình trừng lớn, kêu lên, "Ôi mẹ ơi! Bugatti hả? Người đó là mỏ vàng chắc! Chậm đã chậm đã........ Y Y, có vẻ như cậu đắc tội với người không nên đắc tội....... Cậu đập hư Bugatti, không phải là Jetta. Người đó là cao thủ võ thuật, Gi*t người dễ như Gi*t con kiến, không phải là người qua đường bình thường. Cậu làm sao bây giờ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc