Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới - Chương 88

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Ngu Tương chỉ nói mấy câu đã trúng ngay tâm tư của Ngu Diệu Kỳ, có một số người đứng xem nhãn minh tâm lượng, ánh mắt nhìn Ngu Diệu Kỳ cũng đã hơi biến đổi. Ngu Diệu Kỳ chật vật đứng vững, vội vàng liếc mắt về phía Thái tử một cái, thấy ánh mắt hắn hơi xám trầm nhìn qua, trái tim đột ngột run lên.
Ngu Tương đâu có tâm tư đi quan tâm nàng ta, sai người áp điên phụ ấy đến gần mình, dùng mã tiên nâng cằm đối phương, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Có thâm cừu đại hận gì với Ngu gia chúng ta?”
Phụ nhân bĩu môi, muốn phun cho nàng một ngụm nước bọt, lại bị nàng hung hăng quất vài cái, trong phút chốc hai bên má đã in đầy dấu roi máu thịt lẫn lộn. Những phu nhân đứng xung quanh có chút quen biết với bà ta cũng không dám hé răng, chỉ sợ bị Ngu Tương nhớ mặt.
“Rốt cuộc ngươi là ai, nói mau, nếu không nói ta lập tức sai người cắt lưỡi nhà ngươi!” Vẻ mặt Ngu Tương vô cùng dữ tợn, vài lão bà tử hung hăng xốc cánh tay phụ nhân lên, khiến bà ta liên tục kêu la thảm thiết.
“Ta nói, ta nói, ta là thê tử của Từ Mậu, Chu thị!” Rốt cuộc thì phụ nhân này cũng là quý nữ được nuông chiều từ bé đến lớn, không chịu nổi khổ đau, lúc nãy chẳng qua chỉ là bị xúc động nhất thời, hiện giờ đã bị Ngu Tương trấn áp tâm hồn một cách tàn nhẫn, không lập tức thành thật trả lời.
Tất cả mọi người vây xem, nhất là những khuê tú chưa từng thấy qua bà ta, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vốn có tồn tại vài phần kiêng kị với Ngu Tương, lúc này tất cả đều trở thành sợ hãi. Mà đám phu nhân lại âm thầm thở dài: Quả nhiên là muội muội của Ngu đô thống, tính cách thủ đoạn này không thể thoát khỏi chứ “ngoan độc”, Chu thị này bị bắt vào trong tay nàng sợ là xong rồi.
Lúc Chu thị làm ầm ĩ lên cũng có mấy người chậm rãi đi từ trên lầu xuống, chưởng quầy Tử Hướng các đầu đầy mồ hôi kính cẩn lễ phép đi phía bên trái hầu hạ. Đi đầu đám người là một vị nam tử trung niên cao lớn mặc một bộ y phục màu đen huyền sắc, trên khuôn mặt cương nghị ẩn ẩn toát ra thái độ bễ nghễ, đi theo phía sau là hai nam tử khác có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, một người tay cầm ngọc phiến, phong độ thanh thoát; Một người tay cầm tú xuân đao, ánh mắt hàm chứa huyết sát.
Thái tử thấy người tới vội vàng cúi thân hành lễ, kể lại sự việc từ đầu đến cuối.
Một chỗ khác, Ngu Tương lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cười nhạo nói: “Thì ra là ngươi! Ngươi thế mà dám đi nói ca ca ta lạm sát kẻ vô tội, giết hại trung lương? Trượng phu Từ Mậu nhà ngươi cũng tính là trung lương sao?”
Ánh mắt nàng sâu thẳm, giống như đang muốn nhớ gì đó, một lát sau liền phun ra từng câu từng chữ: “Thành Khang năm thứ chín, Từ Mậu đi đạp thanh ở ngoại ô, thấy sắc đẹp liền nảy lòng tham, vấy bẩn một nữ tử nông gia, vì muốn che giấu việc này liền cho người giết sạch một nhà bảy mạng người của nữ tử ấy. Thành Khang năm mười một, thăng lên làm tuyên úy sử ti Đồng Tri, tham ô hơn mười vạn lượng quân lương, khiến sáu đạo binh sĩ ở Trường Giang không có tiền bạc ăn mặc sống qua mùa đông, mùa đông năm ấy ૮ɦếƭ hơn vạn người. Thành Khang năm mười bảy, thăng lên làm kiện duệ doanh dực trường, tự ý phóng thích tử tù thiên lao, dẫn tất cả đi vào rừng rậm chơi trò săn bắn, coi họ như súc vật. Thành Khang năm hai mươi mốt, thăng lên làm Cửu Môn Đề Đốc, thu nhận hơn trăm vạn lượng bạc hối lộ, vì muốn loại bỏ những kẻ đối đầu mà ám sát hơn mười người…… Những việc xấu loang lổ, tội lỗi chồng chất, từng huyết án đều nghe rợn cả người. Súc sinh giống như hắn, ngươi cũng xứng dùng hai chữ trung lương để hình dung?”
Ngu Tương phất tay với Liễu Lục: “Mua một rổ trứng đến đây.” Lúc vẻ mặt mọi người còn không biết vì sao lại tiếp tục nói: “Hoàng thượng chém đầu hắn, quả thật trừng phạt hắn rất đúng tội, ca ca tự tay đâm hắn, quả thật là vì dân trừ hại. Nếu ngươi cảm thấy bị oan khuất thì cứ tự đi gõ trống kêu oan cáo trạng, cần gì phải khó xử một người tàn tật như ta? Quả thật ca ca ta *** như ma, nhưng huynh ấy chưa bao giờ giết một người nào vô tội, cũng chưa từng hãm hại một vị trung lương nào cả. Huynh ấy vì quốc gia mà hăng hái đi vào chiến trường chém giết, sau đó lại làm việc tại cương vị tận trung liều ૮ɦếƭ vì Hoàng thượng, Ngu Tương ta ngồi đây nói thẳng như vậy, nếu ai cảm thấy trên tay ca ca ta có một việc gì oan giả sai án, lập tức có thể cầm một quả trứng gà ném lên đầu ta, cứ dùng sức mà ném. Ta ngồi ở chỗ này chờ các ngươi!”
Nàng gằn từng tiếng nặng tựa ngàn cân, không thấy nửa điểm nhụt chí, lại càng không có chút hèn yếu. Mọi người xung quanh khi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị lại bị ánh mắt ấy lướt qua đều cúi đầu im lặng, trong mắt lộ ra nỗi lo sợ không yên.
Lúc này lão thái thái mới gian nan bước ra từ trong đám người, lạnh lùng nói: “Tương Nhi nói đúng, nếu có ai cảm thấy bị oan uổng, người Ngu gia ta sẽ tiếp nhận. Người đâu, dọn chỗ!”
Mã ma ma vội vàng mang một cái ghế đến để lão thái thái ngồi vào chỗ. Liễu Lục cũng nhanh chóng mua một rổ trứng gà đến, đặt ở trước mặt mọi người.
Trong các ngoài các đều im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không chỉ có Chu thị, ngay cả sắc mặt của những người qua đường muốn xem náo nhiệt cũng đều trắng bệt. Ngu Tương đã nói toạc đến mức ấy, ai dám ném? Ngu Phẩm Ngôn chỉ phụng chỉ ***, Hoàng thượng nói người này có tội, ai dám nói chữ “không”? Cho dù có căm hận Ngu Phẩm Ngôn đến tận xương tuỷ, hôm nay ai lại dám đứng ra ném một quả trứng gà? Nếu dám ném thì chính là trong lòng chất chứa oán hận với Hoàng thượng, chất chứa bất mãn đối với triều đình, sau khi trở về nhất định sẽ có người xử lý ngươi.
Tuy rằng Ngu Tương bị tàn tật ở chân, nhưng trí tuệ lẫn khí độ lại không thua nam nhi một chút nào, mỗi lần mở miệng còn hơn cả thiên quân vạn mã. Nếu người chứng kiến việc này là một nữ tử tầm thường, sợ rằng đã sớm bị ném trứng đại loạn cho khóc sướt mướt, trong mười người đã có mười một người đều có cách xử lý giống như Ngu Diệu Kỳ, đưa người vào nội thất lén lút giải quyết. Nếu như thế, bát nước bẩn này sẽ dính trên cửa Ngu gia, đời này cũng đừng mong rửa sạch.
Cách xử lý của Ngu Tương tuy rằng ***, lại cực kì hữu hiệu, một phen ngạo ngữ lại tôn sùng Ngu Phẩm Ngôn đến tận cùng, trong lúc nhất thời đã khiến người người khâm phục không thôi.
Chu thị khiếp sợ, cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, những quen biết cũng đều tiến lên an ủi lão thái thái. Ánh mắt lợi hại của Ngu Tương đảo qua, tất cả các vị quý nữ tất cả đều ôm mặt tránh né, bước chân lảo đảo.
Lúc này Ngu Tương mới nâng môi cười lạnh, ngũ quan tà nghễ thoáng nhìn qua Ngu Diệu Kỳ vặn vẹo, chậm rãi mở miệng: “Mọi người đánh tới cửa mà ngươi còn mơ mơ hồ hồ tiến lên nâng đỡ, còn tuyên bố sẽ nhận lỗi. Ngươi nói sẽ nhận cái gì? Nhận ca ca mình là kẻ lạm sát người vô tội giết hại trung lương? Ngươi họ Ngu, tốt nhất phải nhớ kỹ điều này — bất cứ lúc nào hay chỗ nào, bảo vệ tôn nghiêm của Ngu phủ mới là chức trách quan trọng nhất của ngươi. Thanh danh của Ngu gia bị phá hỏng, nhưng cột sống không thể bị uốn cong!”
Vì có rất nhiều người ở đây, tuy rằng Ngu Tương nghẹn một bụng lửa, nhưng vẫn dừng lại đúng lúc, chưa hề nói toạc ý đồ ti tiện của Ngu Diệu Kỳ muốn dùng bộ dáng lương thiện của nàng ta để tăng thêm sự bỉ ổi của chính mình ra.
Nhưng dù nàng không nói, người sáng suốt sao có thể không biết? Hơn nữa đối với đám người Thành Khang Đế cùng Thái tử, lớn lên giữa vô vàn âm mưu quỷ kế, chính vì thế luôn có hảo cảm với người sáng sủa thẳng thắn như Ngu Tương, ngược lại ghét cay ghét đắng loại người tâm tư xảo quyệt như Ngu Diệu Kỳ không thôi.
Lại thêm việc Thành Khang Đế cũng không sinh ra ý tưởng có mới nới cũ, đợi sau khi ông băng hà, Ngu Phẩm Ngôn còn phải tiếp tục thủ vệ biên cương giúp Thái tử. Mắt thấy tất cả các vị đại tướng từng đi theo mình chinh chiến đều đã già nua, quân lực đại hán dần dần suy yếu, làm sao Thành Khang Đế có thể nhẫn tâm mài mòn thanh bảo đao sắc bén như Ngu Phẩm Ngôn? Những năm gần đây cho hắn trải qua huyết tinh giết chóc cũng chỉ vì muốn mài giũa hắn mà thôi. Kẻ phát ngôn bừa bãi nói Ngu Phẩm Ngôn nâng tay che trời, dã tâm lấn áp thiên tử căn bản không hề chọc đến mạch môn của Thành Khang Đế, ngược lại bị ông âm thầm nhớ đến.
Mắt thấy ái tướng tâm phúc của mình được bảo vệ như thế, trong lòng ông đương nhiên cảm động, nhất thời vẻ mặt uy nghiêm lộ ra một chút ý cười nhu hòa.
Vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn không hiện cảm xúc, ngón cái đặt trên chuôi đao dùng sức vuốt ve, miễn cưỡng lắm mới có thể áp chế từng đợt tình cảm mãnh liệt như sóng triều trong lòng mình. Đó chính là muội muội của hắn, là tâm can bảo bối của hắn, cho dù người bên ngoài có chê bai hắn không tốt thế nào, nàng vĩnh viễn đợi hắn như trước, toàn tâm toàn ý. Hắn không biết nên hồi báo tấm chân tình này như thế nào, chỉ cảm thấy dù có sủng nàng như thế nào cũng không đủ, dù có yêu nàng như thế nào cũng đều không đủ.
Đứng thẳng phía sau Thành Khang Đế, Trầm Nguyên Kỳ cúi đầu cười khổ, cảm giác thứ mùi chua ghen tị trong lòng quả thật không thể dùng từ gì để miêu tả. Muội muội mà hắn từng ngàn cưng vạn sủng lại đi tung ra lời đồn muốn hủy diệt con đường làm quan của hắn, thế mà người muội muội cùng một huyết thống với hắn thì lại không hề biết đến sự tồn tại của hắn. Hai người…một người tâm tư xảo quyệt, lang tâm cẩu phế, một người thuần túy tự nhiên, trọng tình trọng nghĩa, chẳng lẽ quả thật là gia giáo của Trầm gia không tốt, mới dưỡng dục Ngu Diệu Kỳ thành một bộ dáng như hôm nay?
Nghĩ như thế, trong lòng hắn càng thêm khó chịu .
Ngay lúc Ngu Tương dứt lời là lúc Thành Khang Đế vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tiếng cười hùng hậu khiến mọi người đều phải ngẩng đầu nhìn qua. Cùng lúc đó, bỗng nhiên cả trong lẫn ngoài các đều xuất hiện rất nhiều Long Lân Vệ, vây kín Tử Hướng các không chừa kẽ hở.
“Hoàng……” Lão thái thái kinh ngạc nhảy dựng lên, chống quải trượng muốn hành lễ.
“Nơi này không tiện, lão thái quân không cần đa lễ.” Thành Khang Đế phất tay áo xua tay.
Người có thể xuất hiện ở Tử Hướng các phần lớn là những nhà quyền quý số một số hai trong kinh thành, tuy rằng đa số là nữ quyến, nhưng cũng không có ít người nhận ra Thành Khang Đế, vốn định quỳ xuống hành lễ, nghe thấy lời ấy vội vàng dừng lại, đứng yên tại chỗ, chân tay luống cuống. Các vị khuê tú lại tỉnh tỉnh mê mê, hoang mang lo sợ.
Ngược lại là Ngu Tương, tùy ý dùng tay áo lau đi vệt trứng ở cằm, lại phủi phủi vỏ trứng gà dính trên làn váy xuống, thoải mái chắp tay thở dài:“Ngu Tương ra mắt Hoàng lão gia, Hoàng lão gia, ngài cũng đến mua gương thủy ngân sao?”
Thành Khang Đế vừa cười sảng khoái vừa xoải bước tiến lên, ghét bỏ phủi rơi mảnh vỏ trứng dính trên đầu nàng xuống, ôn thanh nói: “Đúng vậy, muốn mua cho Tiểu Cửu nhi và phát thê hai chiếc gương, Tương Nhi có thích không? Chỉ cần nói thích là được, lão gia sẽ mua ngươi một chiếc.”
“Mới vừa rồi Hoàng công tử đã mua cho ta mua một chiếc, đa tạ Hoàng lão gia.” Ngu Tương vui cười chắp tay, thái độ vô cùng thân thiết tự nhiên.
Thành Khang Đế lại sảng khoái cười một trận nữa, chỉ vào mấy vật như tháp lụa của Tây Dương, vải lụa tơ tằm, hỏi nàng có muốn hay không, nếu muốn thì lấy toàn bộ đi. Ngu Tương vội vàng nói: ‘Trưởng giả ban thưởng không dám từ chối’, không chút khách khí vui vẻ nhận lấy, khiến Thái tử cũng liên tục cười nhẹ.
Các vị phu nhân thấy tình cảnh ấy, quả thật phải nhìn Ngu Tương với ánh mắt khác xưa. Đừng nói đến phần đại khí ung dung không chút sợ hãi của nàng, mỗi việc đám người Hoàng thượng và Thái tử đều dành thứ tình cảm yêu thích cho nàng cũng đủ giúp nàng sống yên ở kinh thành. Tuy rằng hai chân nàng bị tàn phế, nhưng lưng lại đứng thẳng hơn bất cứ người nào, nếu nói về tài cán và khí độ, tất cả các quý nữ trong kinh thành này ai có thể so được với nàng?
Ngu Diệu Kỳ lui về bên cạnh Lâm thị, không dấu vết đánh giá Thái tử, thấy trong mắt hắn không còn chút nào thưởng thức mình nữa, ngược lại lộ ra một chút phản cảm xem xét, tâm trạng mới vừa còn bay bổng nhảy nhót bắt đầu dần dần trầm xuống, ôm lấy cánh tay Lâm thị trốn phía sau lão thái thái.
Thành Khang Đế cùng lão thái thái hàn huyên vài câu, sau đó mới nhìn về phía Chu thị đang bị Long Lân Vệ che miệng đè dưới đất, thở dài nói: “Lăng trì Từ Mậu là ý chỉ do trẫm hạ, ngươi hận thù người phá án đến mức ấy, chẳng phải càng hận thấu xương trẫm? Nếu cho ngươi một cơ hội, chẳng phải ngay cả trẫm cũng muốn ám sát? Xem ra khoan dung cho nghiệt dư như Từ thị người là quyết định là sai lầm, sớm biết như thế trẫm nên phán xử trảm cả nhà mới đúng.”
Chu thị nghe xong lời này điên cuồng giãy giụa muốn đứng lên, trong mắt tràn ngập vẻ cầu xin.
Thành Khang Đế cười lạnh một tiếng, mệnh Long Lân Vệ áp giải bà ta đi xuống.
Tất cả các vị phu nhân đều ngừng thở không dám ngẩng đầu, âm thầm cảm thấy may mắn vì Ngu Tương đã nói mấy câu giữ các nàng lại, nếu Ngu Tương dẫn người đi xuống giải quyết riêng, các nàng không thiếu được việc nói mát một chút ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, mà Hoàng thượng cùng Thái tử lại ở ngay trong các, các nơi còn ẩn núp rất nhiều Long Lân Vệ, nếu không cẩn thận phun ra vài câu đại nghịch bất đạo, vậy thì các nàng liền xong đời rồi.
A di đà Phật, thiện tai, thiện tai! Các vị phu nhân không hẹn mà cùng nhau niệm phật.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc