Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới - Chương 61

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Ngu Diệu Kỳ và Lâm thị mất cả đêm lại thêm một buổi sáng, rốt cuộc cũng xem xong đống sổ sách, đừng nói lỗ hổng, ngay cả việc tìm một lỗi nhỏ bé cũng không ra.
Quả thật Ngu Tương làm sổ sách rất tinh tế, những sai số hoàn toàn bị kiểm soát ở một mức thấp, chưa nói đến Lâm thị, nếu so với bản thân lão thái thái đã giữ vững Hầu phủ cùng nuôi lớn Ngu Phẩm Ngôn cũng không hề thua kém.
Nếu hai chân nàng lành lặn, cũng không biết sẽ là người kinh tài tuyệt diễm đến mức nào.
Lòng tự tin của Lâm thị sau khi kiểm tra xong đống sổ sách đã lập tức biến mất không còn một mảnh, thời điểm lão thái thái bước vào đuổi người, thiếu chút nữa bà ta đã mở miệng muốn trả quyền chưởng gia trở về. Nếu bị bại bởi một tiểu cô nương chỉ mới mười bốn tuổi, chắc thể diện của bà không còn chỗ dùng nữa mất.
Nhưng Ngu Diệu Kỳ lại giữ lấy bà, gắt gao túm lấy tay bà ám chỉ không muốn đổi ý. Cáo từ lão thái thái xong, hai người mang vẻ mặt tiều tụy trở về nhà giữa.
Đầu tiên Lâm thị thắp ba nén hương cho bài vị ngay giữa sảnh, sau đó quỳ xuống lẩm bẩm, cũng không biết đang nói những gì, nhìn qua vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Ngu Diệu Kỳ đỡ trán nhắm mắt dưỡng thần, chờ bà niệm xong mới hỏi: “Mẫu thân, không phải người lại muốn trốn tránh nữa chứ? Có phải không muốn chưởng gia nữa hay không?”
“Ta, ta chưởng gia không được. Ta thật có lỗi với Ngôn Nhi, thật có lỗi với Tuấn Kiệt……” Lâm thị nói xong lại bắt đầu gạt lệ.
Thời điểm mình khóc cũng không biết sẽ như thế nào, nhưng khi thấy Lâm thị khóc, Ngu Diệu Kỳ lại cảm thấy một cảm giác phiền lòng nói không nên lời, cố nén tức giận an ủi: “Mẫu thân, tình cảm giữa người và phụ thân rất thâm hậu, vì người mất đi phụ thân mà lâm vào bi thống cũng là điều khó tránh khỏi. Ở dưới suối vàng ông ấy có biết cũng sẽ cảm thấy cảm động, làm sao có thể trách móc nặng nề người chứ?
Nếu người thật sự cảm thấy có lỗi với ông ấy thì hãy nhanh chóng kiên cường lên, quản lí cái nhà này cho thật tốt. Sau này con còn phải lập gia đình đấy, không có người giúp đỡ thì con biết làm sao bây giờ? Tại Hầu phủ này, con chỉ có thể dựa vào người mà thôi.”
Nàng bước xuống quỳ gối bên cạnh cùng Lâm thị, còn nghiêm túc nói: “Mẫu thân, người đừng sợ, con sẽ giúp người mà.”
Lâm thị rất xúc động, vừa gạt lệ vừa liên tục gật đầu, sau đó thúc giục nữ nhi mau trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngu Diệu Kỳ cáo từ bà ta, bước từng bước cao tiêu sái vào sương phòng, lại không ngủ ngay, ngược lại gọi Kim ma ma đến hỏi tình huống trong Hầu phủ, lại chú trọng hỏi về cách chưởng gia của Ngu Tương, cho dù đó là việc nhỏ không đáng kể cũng không hề bỏ qua.
Kim ma ma lấy một quyển gia quy thật dày đến cho nàng lật xem, bản thân lại đứng ở một bên giảng giải. Trong lòng bà đã biết Lâm thị là người không đáng tin cậy , ngày sau chỉ có thể dựa vào nhị tiểu thư kiên cường.
“Một trăm lẻ tám điều gia quy này đều do chính tay tam tiểu thư viết ra, mỗi một hạ nhân trong phủ đều phải nhớ rõ, cách một khoảng thời gian còn lôi ra kiểm tra, nếu không nhớ được sẽ trừ lương một tháng. Người xem xét đi, nàng còn nghĩ thêm mấy việc thêm hương, gõ mõ cầm canh, giặt quần áo để cho nâng cao phân lệ mỗi tháng cho các nha đầu tam cấp, quả thật phá sản!
Còn chia mọi người ra thành các tổ nhỏ rồi tuyển ra tổ trưởng, tiến hành giám thị các tổ viên, phạm sai lầm vượt qua ba lần sẽ trừ tiền tiêu vặt hàng tháng, vượt qua năm lần thì không cần quan tâm là nô tài gia tử hay người ký văn khế cầm cố, tất cả đều đá ra khỏi phủ.
Còn có người phụ trách chọn mua nô tài đều được thay đổi hai tháng một lần, làm còn chưa ấm chỗ đã bị đổi đi, còn có thể làm việc gì cho ra hồn nữa? Cứ cách bảy ngày lại cho hạ nhân nghỉ hai ngày, thời điểm chủ tử cần người hầu hạ lại không có ai……”
Kim ma ma càng thêm oán giận, liền thao thao bất tuyệt, cuối cùng tổng kết: “Tam tiểu thư này làm sao có thể quản lý Hầu phủ, nhiều quy củ điều khoản không thể làm trái như vậy , chả khác nào đang quản lý quân doanh đâu, thật sự khiến trong phủ vang đầy tiếng oán than dậy đất. Nhị tiểu thư, người không thể đi theo con đường của nàng ta đâu, nếu không thế nào cũng sẽ bị người ta mắng ૮ɦếƭ.”
Trong phủ quả thật có người bất mãn, nhưng đại đa số đều là những ma ma quản sự không húp được chút nước béo nào như Kim ma ma, những hạ phó còn lại đều hoàn toàn kính phục Ngu Tương. Cho dù vậy các ma ma quản sự cũng không dám có chút chống đối với nàng, họ hiểu được nàng rất giống ca ca mình, đều là kiểu chủ nhân lục thân không nhận, chả thèm quan tâm có phải con cháu gia tử hay không, cũng chả quan tâm ngươi đã vất vả lập công lao lớn thế nào, hễ cứ phạm sai liền phạt, phạm vào đại tội liền đánh, nếu không hối cải liền lập tức đuổi ra ngoài, chả cần để ý người bên ngoài nói gì.
Trải qua bốn năm, Hầu phủ được nàng quản thúc lại càng bền chắc như thiếc cứng.
Ngu Diệu Kỳ cũng đã nhìn ra, thủ đoạn của Ngu Tương cực kì lão luyện, mọi việc đều coi trọng cái gọi là công bằng, cứ theo luật mà xử trí, tuyệt đối không lưu tình nể mặt, cũng không đưa ra phán quyết nào sai lầm, có thể nói là một người rất nặng quy củ.
Kèm theo đó, nàng dạy dỗ hạ phó cũng vô cùng quy củ, không được phép ăn trộm, lười biếng hay dùng mánh lới, không lừa trên gạt dưới, lại càng không có chuyện người cao đạp kẻ dưới thấp.
Nhưng mà bọn họ càng quy củ, Ngu Diệu Kỳ càng nửa bước khó đi, muốn bồi dưỡng vài kẻ thân tín cũng rất khó có thể xuống tay. Vì vậy, mặc dù nàng biết những điều lệ quản lí của Ngu Tương đều là những thứ tốt, song cũng không thể không phá vỡ. Bởi vì chỉ khi đánh vỡ cân bằng, có thể tự mình đào tạo ra thân tín, nàng mới có thể đứng vững gót chân trong Hầu phủ này.
Hiện giờ nàng đã không còn là một kẻ khờ dại như lúc vừa bước vào đây, cứ nghĩ chỉ cần dựa vào Lâm thị là có thể có được những ngày tốt đẹp. Vào thời khắc mấu chốt Lâm thị đã nghĩ đến trốn tránh, người có tính tình yếu đuối đến mức ấy thật là khiến người ta phải căm hận, khó trách lại xa cách mẹ chồng, mẹ con quyết liệt.
Như thế, nếu nàng muốn cắm rễ chắc chắn ở Hầu phủ thông qua việc lấy lòng lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn là không có khả năng. Qua hôm nay, bọn họ chỉ biết đánh đồng nàng cùng Lâm thị, sau đó bỏ quên, bất hòa, đối xử lạnh bạc, chờ đến tuổi liền gả ra ngoài thật xa, địa vị sẽ càng yếu ớt hèn mọn hơn cả Ngu Tư Vũ.
Tình thế này quá mức bất lợi với Ngu Diệu Kỳ, điều duy nhất nàng có thể làm chính là phải nắm chắc quyền lực thật cao trong tay, khiến bản thân càng thêm mạnh mẽ từ lúc chưa xuất giá, sau đó tìm một vị hôn phu có thân thế hiển hách.
Đợi sau này nàng đã phú quý dĩ cực, nhất định phải để cho lão thái thái cùng Ngu Phẩm Ngôn hối hận, cũng phải lấy lại hết những thứ Ngu Tương đã nợ nàng.
Cho Kim ma ma lui xuống, Ngu Diệu Kỳ cân nhắc một chút liền nâng môi cười, lại viết những điều lệ mới xuống, thế này mới ngủ một giấc ngủ ngon.
——————————————————————
Tái ngược với cảnh tượng trước cửa có thể giăng lưới bắt chim* ở nhà giữa, tiểu viện ở tây sương phòng lại vô cùng náo nhiệt, các nhóm ma ma quản sự lục tục đến cửa, muốn hỏi tam tiểu thư xem trong phủ đã đổi chủ tử mới rồi thì nên làm thế nào cho tốt? Các bà đã nghe được tiếng gió, nhị tiểu thư và tam tiểu thư thật sự đang đối chọi nhau, vừa trở về liền tranh đấu vài lần; Lâm thị lại rất hận tam tiểu thư. Nếu thật sự hai người ấy chưởng gia, tình thế sẽ rất bất lợi đối với tam tiểu thư.
Trước cửa có thể giăng lưới bắt chim* (nguyên văn: môn khả la tước — nghĩa là hết sức yên tĩnh; cửa nhà vắng vẻ)
Nhưng sau lưng tam tiểu thư vẫn còn có Hầu gia, dù có chưởng gia hay không thì cũng không có kẻ nào dám khiến nàng uất ức cả. Ngược lại, chỉ cần nàng hơi lộ một ít ý tứ nào đó, nhất định nhóm ma ma quản sự sẽ hào hứng ngáng chân nhị tiểu thư cùng Lâm thị, giúp nàng đoạt lại quyền chưởng gia.
Tuy nói mới đầu các bà không thể vớt được chút nước béo nào cũng đã rất bất mãn với Ngu Tương, nhưng chỉ cần hoàn thành tốt công việc, mỗi tháng Ngu Tương đều sẽ tìm phương án trợ cấp tiền bạc, ngày lễ ngày tết còn có thể phát tiền thưởng hậu hĩnh, tuy vẫn ít hơn một chút so với việc so với việc lén lút rút chút nước béo miếng dư miếng thiếu*, nhưng món tiền này lại có thể an tâm mà lấy, lấy quang minh chính đại, lấy không cắn tay, ngược lại cuộc sống mỗi ngày càng thêm thoải mái hơn quá khứ.
*nguyên văn: biên biên giác giác: biên là mép, rìa; giác là góc, mảnh. Biên biên giác giác là không hoàn chỉnh, miếng dư miếng thiếu
Nếu bỗng nhiên đổi người chưởng gia, đổi một loạt quy tắc khác, ngược lại các bà lại trở nên nóng vội không biết làm sao, không hẹn mà cùng quyết định chạy đến chỗ tam tiểu thư.
Ngu Tương lười biếng ngồi lệch qua giường mềm, trong tay đang cầm một quyển tạp thư, phất tay nói: “Đừng có theo ta hỏi kế hoạch gì cả, ngày sau đây cũng không phải việc ta cần quản. Các ngươi chớ quên quy củ trong phủ, chăm chỉ làm chuyện tốt, không để người khác bắt được sai lầm là được. Đều về hết đi, ta muốn ngủ.” Vừa nói vừa che miệng ngáp dài.
Không để cho người khác bắt được sai lầm? Nói vậy cũng đúng, tân quan tiền nhiệm tam đem hỏa*, ai biết trong lòng nhị tiểu thư nghĩ như thế nào. Nàng lại không giống tam tiểu thư, mọi việc đều coi trọng công bằng, cứ theo quy tắc mà làm việc. Nếu nhỡ nàng ấy nhìn ai không vừa mắt, không chừng sẽ tìm cái cớ đạp ngươi xuống dưới, đổi thành người tâm phúc của mình lên. Những ngày sau này sợ là phải khổ hơn rồi!
*Tân quan tiền nhiệm ba đem hỏa : là tân quan nhậm chức thường có chính sách cải cách mới.
Nhóm ma ma quản sự nhận được lời dạy dỗ, hành lễ cáo lui xong liền nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng, dù còn chưa đối mặt với Ngu Diệu Kỳ, ấn tượng đầu tiên đã hỏng vài phần, cũng càng đề cao cảnh giác.
Lúc Ngu Phẩm Ngôn trở về nhà là lúc muội muội đang ngủ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, *** đinh hương lộ ra một chút, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm nói mớ vài câu, bộ dáng ngây thơ đáng yêu nói không nên lời. Hắn ngồi ở cạnh giường bình tĩnh nhìn một lúc lâu, thẳng đến khi lão thái thái phái người đến mời mới lặng lẽ rời đi, chạy không quên nhét cánh tay của muội muội vào trong chăn, lại nhẹ nhàng xoa xoa làn môi đỏ tươi đầy đặn của nàng.
Chính viện, lão thái thái đang nghiêm nghị ngồi đợi, thấy cháu trai đã đến cũng không đưa ra khuôn mặt tươi cười, nói thẳng: “Ngôn Nhi, ta thu hồi quyền chưởng gia để mẫu thân con tiếp quản cũng vì muốn nàng ta phạm vào sai lầm lớn nào đó, sau đó mới kiếm cớ hưu nàng ta ra khỏi Hầu phủ.
Nhịn mười bốn năm rồi, ta đã nhịn đủ. Không thuận cha mẹ, đó là nghịch đức; Đố kị, đó là loạn gia; Nhiều lời, đó là cách thân. Con xem xem, thất xuất chi điều nàng ta đã phạm vào ba điều, nếu lúc này nàng thành tâm hối cải, có thể cẩn thận lo liệu tốt cho cái nhà này, ta sẽ tạm tha cho nàng. Nếu như nàng ૮ɦếƭ cũng không hối cải, hô mưa gọi gió, ta không thể không đưa hưu thư ra. Ngôn Nhi, con thấy thế nào?”
Ngu Phẩm Ngôn ngồi xuống chậm rãi uống trà, lơ đễnh mở miệng: “Nếu bà ấy không làm gì sai thì cũng không ai làm gì được, nếu bà ấy phạm sai lầm tự nhiên phải xử trí theo lệ, tôn tử tuyệt không hai lời.”
Lâm thị thì đã là cái gì, trong phủ này có bà hay không cũng không khác biệt.
Lão thái thái gật đầu, mỏi mệt mở miệng: “Tốt, con có thể nghĩ được vậy là tốt rồi. Từ nhỏ đến lớn con không được một chút yêu thương nào từ nàng, hiện giờ cũng không cần phải che chở nàng, con không nợ nàng ta cái gì cả. Con cứ chờ xem, Ngu Diệu Kỳ là kẻ có dã tâm, cố tình mệnh cách lại lạnh bạc, lúc nào cũng ồn ào gây chuyện không may.”
“Không sợ ồn ào gây chuyện không nay, nhưng tuyệt đối không thể để nàng hãm hại Tương Nhi. Con thường xuyên ở bên ngoài ban sai, làm phiền bà nội chiếu cố cho Tương Nhi nhiều hơn.” Ngu Phẩm Ngôn thận trọng khẩn cầu.
Lão thái thái cũng không nhận ra chút khác thường nào, sau khi buông băn khoăn xuống cũng mở miệng cười, xua tay nói: “Xem con kìa, ở lòng ta Tương Nhi không hề khác gì tôn nữ ruột thịt. Dù con không nói ta cũng sẽ che chở nàng.
Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, tuy Ngu Diệu Kỳ có vài phần tâm cơ, nhưng nếu đem ra so với tiểu cọp mẹ như Tương Nhi thì kém xa lắm. Nếu nàng ta không có ý nghĩ xằng bậy thì tốt, càng không nên làm ra chuyện hãm hại nào, nếu không chắc chắn Tương Nhi cũng đánh cho nàng ta sưng mặt.”
Nghĩ đến bộ dáng muội muội giương nanh múa vuốt, Ngu Phẩm Ngôn nâng môi mỉm cười.
Ngu Diệu Kỳ bất giác đã ngủ đến giờ Thân, cố ấn xoa lên huyệt thái dương đau nhức, lập tức đứng lên tìm kiếm Lâm thị, bảo bà nhanh chóng triệu tập các vị ma ma quản sự.
“Đợi mấy ngày nữa đi, chúng ta mới vừa chọc bà nội con không vui đã vội cầm quyền, bà nội con sẽ nhìn chúng ta thế nào đây?” Lâm thị ngập ngừng do dự.
Ngu Diệu Kỳ cười lạnh nói: “Mặc kệ chúng ta đợi bao nhiêu lâu, cái nhìn của bà nội và đại ca dành cho chúng ta cũng sẽ không thay đổi, vì vậy càng nên chưởng gia càng sớm càng tốt, dùng hành động để khiến bọn họ có cái nhìn mới với chúng ta. Mẫu thân, người tỉnh lại đi, phụ thân còn đang ở trên trời nhìn người đấy!”
Nghe được một câu cuối cùng, Lâm thị lập tức đồng ý , sai người đi thông báo cho các vị ma ma.
Ngu Diệu Kỳ âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Lâm thị là người nắm trong tay vô cùng dễ, đây là điều may mắn lớn nhất trong đống xui xẻo của nàng sau khi trở về, có Lâm thị chống đỡ phía trước, nàng ở sau lưng cũng dễ dàng làm việc hơn.
Nàng muốn mình trở thành người mạnh mẽ cường lực, vô luận bị đả kích đến đâu cũng có thể nhanh chóng tỉnh lại. Lão thái thái cùng Ngu Phẩm Ngôn chán ghét nàng, nàng cũng tuyệt đối sẽ không hối hận rụt rè do dự giống Lâm thị, ngược lại càng kích hùng tâm vạn trượng cùng ý chí chiến đấu. Dựa vào người khác không đáng tin cậy, nàng sẽ cố gắng khiến chính mình càng thêm mạnh mẽ.
Dù nói thế nào nàng cũng không tin mình có thể kém hợn một đứa dã loại ti tiện, huống hồ đứa dã loại ti tiện kia lại là một phế nhân bị mất đi đôi chân
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc