Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới - Chương 50

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Ngay sau khi hai người vào nhà, Khâu thị liền vụng trộm đi vòng ra sau chân tường, kề sát lỗ tai bên vách tường nghe lén.
Ngu Tư Vũ thấy nàng không chịu thừa nhận, nâng khăn tay che miệng cười khẽ: “Muội muội không cần phải giả ngốc trước mặt ta, thật ra ta đã biết chuyện của muội từ rất lâu trước kia rồi. Nhiều năm nay vẫn luôn ngóng trông muội trở về mà! Tội nghiệp, đi chung với cái nhà như thế, cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ, mau nói cho tỷ tỷ nghe một chút!”
Nàng nâng đôi tay thoáng có chút thô ráp còn mang theo nhiều vết sẹo của nữ tử đối diện, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Ngu Diệu Kỳ dùng sức rút bàn tay mình ra, mạnh mẽ cười: “Tỷ tỷ nói mê sảng cái gì vậy, ta vẫn luôn được gởi nuôi ở am Thủy Nguyệt mà, làm sao có thể có người nhà nào nữa. Đã lâu rồi ta và mẫu thân chưa gặp mặt nhau, thật sự rất nhanh đã nhớ bà, chắc giờ ta phải trở về làm bạn với bà đã . Hôm sau nếu có thời gian sẽ đến thăm tỷ tỷ nữa.” Dứt lời không để ý Ngu Tư Vũ đang cố giữ lại, nhanh chóng rời đi.
Chờ nàng đi xa, Khâu thị mới rón ra rón rén từ sau tường đi vòng qua, đẩy cửa phòng ra khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, người thật sự là hồ đồ mà! Người đã biết bí mật ấy thì thôi, vì sao lại phải nói thẳng ra trước mặt nàng, sợ nàng không nhớ tới người thì không được hả? Chịu đựng thêm mấy ngày này là có thể lập gia đình, thế nên tuyệt đối đừng gây ra chuyện gì phức tạp nữa.”
“Lão cẩu ngươi, lại nghe lén ta nói chuyện, sớm muộn gì cũng có ngày ông trời giáng thiên lôi xuống đánh ૮ɦếƭ ngươi! Ngươi có bản lĩnh thì chạy đến trước mặt Ngu Tương rồi nói toạc ra thân thế của nàng xem nào! Nếu ngươi mà dám đi, ta liền cho ngươi năm trăm lượng bạc!” Ngu Tư Vũ chỉ vào mặt Khâu thị, tức giận mắng.
Khâu thị ăn nói khép nép: “Đừng nói tiểu thư cho nô tỳ năm trăm lượng bạc, cho dù có cho nô tỳ năm vạn lượng nô tỳ cũng không dám nói ra miệng. Nếu chuyện này ồn ào nháo lên, Hầu gia lôi nô tỳ ra lột da nghiền xương còn xem như nhẹ, không chừng còn có thể kéo một nhà già trẻ nhà nô tỳ ra xử trảm. Tiểu thư hà tất gì phải bảo nô tỳ không công chạy đi tìm ૮ɦếƭ chứ?”
Nghĩ đến đại ca dành muôn vàn che chở và sủng ái cho Ngu Tương, Ngu Tư Vũ không lên tiếng, dùng sức xé rách khăn tay để tiết hết oán hận của mình.
Khâu thị tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Tiểu thư, hôm nay người làm chuyện này thật sự thất sách mà. Người nghĩ người nói thẳng thân phận của nhị tiểu thư ra sẽ giúp người có thêm một đồng minh hiểu rõ tâm tư người sao, kì thật lại hoàn toàn tương phản. Người nói còn chưa dứt lời, vừa nói xong nàng ta nhất định sẽ ghi hận lên người đấy.
Người nghĩ xem, gọi nhà thương gia kia tới dẫn tiểu thư Tương Nhi đi, chẳng phải quá khứ trước kia của nàng ta liền được sáng tỏ sao? Ở thương gia được mười bốn tuổi hoàn toàn không thể so sánh với mười bốn tuổi ở Hầu phủ. Việc này làm ầm ĩ lên, người khó được gả nhất lại khó sống nhất đâu phải tiểu thư Tương Nhi, cũng là nàng, sau này làm sao nàng ta còn có mặt mũi đi gặp người ta. Người tùy tiện nói toạc ra trước mặt nàng, người nghĩ xem nàng có sợ không, có hận hay không? Không chừng say này còn muốn đối phó với người đấy.”
Ngu Tư Vũ tinh tế nghiền ngẫm lời của Khâu thị, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, vẻ mặt lại cố gắng chống đỡ, cười khẩy: “Ngươi đừng có nói chuyện giật gân. Nhìn muội muội chính là người rất hoà thuận, đâu có giống với cái loại Ngu Tương chua ngoa đanh đá kia. Còn nữa, nếu nàng hận ta, có thể có năng lực gì đối phó ta chứ? Địa vị của nàng và Lâm thị ở trong Hầu phủ còn không bằng ta đấy.”
Đang nói chuyện, đại nha đầu Bảo Sinh bên cạnh Ngu Diệu Kỳ đứng ngoài cửa bẩm báo: “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư sai nô tỳ mang đồ tới cho ngài, nói là lần này đi quá vội vàng, giờ nghĩ lại thấy ngượng ngùng, để sau này người có thể thường xuyên qua chỗ tiểu thư. Đều là tỷ muội nhà mình, nên một lòng mới đúng.”
Ngu Tư Vũ mở hộp gấm Bảo Sinh đưa tới, phát hiện bên trong chứa một bộ trang sức phỉ thúy nạm Bát Bảo bằng vàng cực kỳ tinh xảo, cầm trên tay nặng trịch, rất chói mắt người.
Nàng vui mừng hoản hỉ cho Bảo Sinh lui về, đắc ý nhìn về phía Khâu thị: “Xem đi xem đi, mới một chút đã đến đã lung lạc ta, quả nhiên là một người tính tình mềm yếu, dễ bị bắt chẹt. Có nàng làm thanh gươm trong tay, ngày sau chỉ có Ngu Tương chịu đựng mà thôi.”
Tính tình mềm yếu? Khâu thị vừa lắc đầu vừa vén rèm đi ra ngoài. Tuy tướng mạo Ngu Diệu Kỳ kia ôn ôn nhu nhu vô cùng sạch sẽ, nhưng đôi mắt lại ***c ngầu, lộ ra một cỗ lệ khí âm u. Nếu tiếp xúc cùng một chỗ với nàng, đại tiểu thư có ૮ɦếƭ cũng không biết vì sao lại ૮ɦếƭ. Thôi, dù sao đại tiểu thư cũng không tin tưởng nàng, nàng nói ít đi vài câu cho rồi.
Ngu Diệu Kỳ bước đi trên đường mòn dưới ánh sáng hoàng hôn mờ nhạt, hai bên đều là đại thụ che trời. Trầm gia cũng từng là nhà thương nhân lớn nhất một phương, đình đài lầu các xây khắp nơi trong nhà, nhìn ra thấy cả một mảnh vàng son lộng lẫy. Nàng vốn tưởng rằng Trầm gia trừ thân phận thấp một ít, nhưng so với nhà khác cũng chẳng thiếu gì, sau khi trở về Hầu phủ mới biết được, hai nhà đâu chỉ chẳng thiếu gì, thật ra là khác nhau một trời một vực.
Hầu phủ không có rường cột chạm trổ tạo hình tinh xảo, tất cả đều là những kiến trúc khắc chính thống đơn giản, màu sắc cũng không phải xanh lục hồng lam người nhà phú quý quen dùng, mà là một màu xám nhạt nặng nề, ngay cả phần lớn cây cối trong viện cũng chỉ là cây gỗ lớn chứ không phải hoa cỏ bình thường.
Nhưng chính vì cấu trúc đơn giản như thế lại cắn nuốt hết tất cả khí thế to lớn của người đến, ở trong đó liền cảm thấy chính mình thật sự quá nhỏ bé. Ngu Diệu Kỳ đi đến trước viện của Lâm thị, ngẩng đầu nhìn những miếng ngói hình thú trước hành lang, cái miệng mở to kia như muốn nuốt trọn nàng chỉ bằng một cú đớp.
Nàng hoảng liễu hoảng thần, vừa cảm thấy kinh hãi lại cảm thấy vui mừng. Thì ra đây là cái gọi là đại tộc nhà cao cửa rộng, thế gia trăm năm. Mà nàng, từ nay về sau chính là tiểu thư dòng chính nhà này, tiền đồ càng xa hơn lại càng lộng lẫy tươi đẹp. Bất kể kẻ nào dám ngăn trở con đường của nàng, kẻ đó chính là kẻ thù của nàng, phải tìm hết mọi biện pháp tiêu diệt.
Bình tĩnh đứng đó một lúc lâu, nàng bình phục tâm tình như trước, vừa sai Bảo Sinh đi tặng đồ Ngu Tư Vũ, vừa đi về phía phòng Lâm thị.
“Con của ta, con đã về rồi, nơi này có mấy bộ vải, con mau tới đây nhìn xem, phối hợp màu sắc xinh đẹp ta liền sai người may cho con mấy bộ y phục mùa xuân.” Thấy nữ nhi đã trở lại, Lâm thị hoan vui mừng hỉ bước đên đón.
Ngu Diệu Kỳ đi qua kiểm tra vải vóc, đều là gấm Tứ Xuyên quý giá, màu sắc đã có chút ra vẻ người lớn, không khỏi nhíu nhíu mày.
Lòng Lâm thị vốn có cảm giác, vội vàng giải thích: “Những thứ này là gấm vóc mẫu thân để lại mấy năm trước, đều là cống phẩm, vô cùng quý trọng, tuy nói màu sắc và hoa văn không được mới cho lắm, nhưng đem may vài món áo choàng ngắn cũng rất đẹp.” Dứt lời quay sang phất tay với Kim ma ma: “Đị gọi chưởng quỹ Cẩm Tú các tới, nói nàng ta để ý mang theo trang sức và vải dệt quý trọng nhất đến đây, để nữ nhi của ta chọn.”
Kim ma ma nhận lệnh mà đi, Lâm thị cầm một mảnh vải lên không ngừng hoa chân múa tay trên người nữ nhi.
Ngu Diệu Kỳ cho tất cả nha hoàn trong phòng đều lui xuống, đè thấp giọng hỏi: “Mẫu thân, làm sao Ngu Tư Vũ lại biết được thân thế của con?”
“Hả, con không nói ta lại quên mất chuyện đó!” Sắc mặt Lâm thị đại biến: “Năm đó ta đang thương lượng với bà nội con muốn tiễn bước Ngu Tương đi, vừa vặn bị nàng ta nghe trộm.”
“Mẫu thân, hôm nay nàng ấy còn hỏi con vì sao không cho người Trầm gia đến dẫn Ngu Tương đi, thật khiến con hoảng sợ, trong lúc nhất thời tìm không ra lời đáp trả lại nàng. Mẫu thân, nếu nàng đem chuyện của con tung ra ngoài thì làm sao bây giờ? Sau này không phải nữ nhi không cần gặp người ta nữa hay sao?”
Ngu Diệu Kỳ nâng khăn tay gạt lệ. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nàng vẫn quyết định nói cho Lâm thị, để cho Lâm thị đến xử lý Ngu Tư Vũ. Nàng vừa về nhà, gót chân cũng chưa vững, nếu muốn diệt trừ Ngu Tư Vũ thì thật sự sẽ gặp muôn vàn khó khăn, không bằng để Lâm thị ra tay lại tiện nghi hơn.
Vì sao nàng lại không muốn đuổi Ngu Tương đi chứ, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể để cho thân thế của mình bị sáng tỏ. Hiện nay nàng cũng chưa có biện pháp gì đối phó với Ngu Tương, vốn ủy khuất cùng oán hận trong lòng đã không chỗ phát tiết, không ngờ lại có Ngu Tư Vũ xui xẻo đánh lên chỗ nhạy cảm của nàng!
Lâm thị cũng tức giận khó nén, thấp giọng mắng: “Tiện chân kia cũng không phải đứa có tâm cơ gì(*), lại muốn bắt con đi làm thanh gươm để đối phó Ngu Tương. Con yên tâm, nhất định mẫu thân sẽ nghĩ biện pháp đuối nó đi thật xa khuất mắt con! Đáng giận ở chỗ đại ca con và lão tổ tông không đồng ý đưa Ngu Tương về thôn trang sống một mình. Con ơi, tạm thời con nhẫn nại vài ngày, mẫu thân sẽ nghĩ biện pháp khác.”
(*) bản gốc là bất thị tỉnh du đăng : một câu tục ngữ ý chỉ những người giỏi giang, có nền tảng, trí tuệ, nhưng phần lớn được dùng dưới tình huống châm biếm ngầm, ám chỉ người nào đó công vu tâm kế, đa mưu túc trí, khó đối phó, chuyên hãm hại người khác) – sưu tầm
Ngu Diệu Kỳ nghe xong lời này tâm khẽ run, cuống quít mở miệng: “Mẫu thân, người định nói với tổ mẫu cùng ca ca như thế nào chứ?” Nàng sợ Lâm thị đem chuyện này đổ lên trên đầu mình, không chừng lại khiến đại ca và bà nội sinh ra chán ghét với mình.
“Ta đã nói giữ nàng ở trong phủ rất là chướng mắt, không bằng tiễn đi cho thanh tịnh. Con của ta, ta nói chuyện có chừng mực, con cứ yên tâm.” Lâm thị vốn không ngốc, chỉ là vẫn không muốn thanh tỉnh thôi. Phải làm thế nào mới khiến nữ nhi vui vẻ vừa lòng, trong lòng bà hiểu rõ.
Ngu Diệu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nhào vào trong lòng Lâm thị cúi đầu khóc òa lên. Ngu phủ hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của nàng, vốn tưởng rằng trải qua nhiều năm không thấy, người nhà sẽ dùng phương thức nhiệt liệt nhất hoan nghênh mình về, nhưng từ khi về đến giờ từng chuyện từng chuyện đều tỏ ra hết sưc thờ ơ. Duy chỉ có Lâm thị là toàn tâm toàn ý với nàng, cho dù lòng nàng có lạnh lẽo, lúc này cũng đã được sưởi ấm một chút.
Lâm thị vỗ nhẹ lên lưng nàng, lại cam đoan nói: “Có mẫu thân ở đây, con cứ yên tâm. Ngu Tư Vũ kia, nhất định mẫu thân sẽ nghĩ biện pháp đưa nàng đi xa khuất mắt chúng ta, cũng sẽ không làm phiền đến con nữa. Về phần Ngu Tương, chúng ta cứ từ từ sẽ đến, không phải người Hầu phủ lại còn muốn chiếm luôn Hầu phủ, nàng ta không sợ bị giảm thọ sao!”
Hai mẹ con ôm nhau nói chuyện một hồi, Kim ma ma dẫn chưởng quầy Cẩm Tú các đến đây, mang theo rất nhiều nha hoàn nâng rương hòm đằng sau.
Mở một loạt các rương được son đỏ ra, các loại châu báu vải vóc quý trọng cái gì cần có đều có, ánh mặt trời chiếu xuống, tràn ngập cả phòng đều là ánh sáng chói long lanh, khiến người ta không mở mắt ra được.
“Phu nhân thích cái gì cứ việc thoải mái chọn lựa, ở đây đều là trang sức và vải vóc thịnh hành nhất năm nay, gần đáy hòm còn có các món bảo vật khác. Nếu đổi sang nhà khác, ta còn luyến tiếc lấy ra nữa đấy.” Chưởng quầy cười vô cùng nịnh nọt.
Lâm thị nắm tay Ngu Diệu Kỳ tiến lên chọn lựa, mang từng cái trâm gài tóc này, choàng từng miếng từng miếng sa mỏng kia, quả thật yêu thích không buông tay. Chọn chừng hơn nửa canh giờ, Lâm thị mới chỉ vào mấy tương đồ, ngâm nga: “Những thứ này giá trị bao nhiêu, ngươi cứ tính toán đi, ta lấy toàn bộ .”
Chưởng quầy lo liệu nhiều việc, cơ bản đều dựa theo nguyên tắc, tuy rằng vô cùng hiếu kì với thân phận của Ngu Diệu Kỳ, nhưng cũng không liếc mắt quá một cái, cầm lấy bàn tính tiền nhỏ trước *** gảy tính lách cách một trận, cười nịnh nói: “Bẩm phu nhân, tổng cộng ba ngàn năm trăm sáu mươi tám lượng, ngài cho ta một miếng đối bài, ta đến phòng thu chi nhận bạc.”
“Đối bài, cái gì là đối bài?” Lâm thị ngây ngẩn cả người.
“Đây là quy củ trong phủ, ngài lại không biết sao? Tiểu thư Tương Nhi nói, phàm là chi phí từ một trăm lượng trở lên, đều đánh tiếng đến chỗ nàng lấy đối bài, có đối bài rồi phòng thu chi mới bằng lòng chi tiền. Gần đến cuối năm, chỗ tiểu thư Tương Nhi có một sổ sách tử (sổ kế toán), chỗ dân phụ cũng có một quyển sổ sách tử, chỗ tiên sinh phòng thu chi cũng có một quyển sổ sách tử, ba quyển sổ sách tử cũng đều phải trả tiền, một phần một li đều không sai được.”
Chưởng quầy vừa giải thích một lần đã líu lưỡi. Luận về công phu quản gia, nhìn khắp toàn bộ kinh thành, tiểu thư Tương Nhi đúng là người độc đáo nhất.
Mọi người nói nước quá trong ắt không có cá, phần lớn đương gia chủ mẫu đối với hiện tượng hạ nhân tham ô cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, toàn coi như không phát hiện. Nhưng trong mắt tiểu thư Tương Nhi lại không chấp nhận được hạt cát, đã định ra một bộ phương thức quản trướng cực kỳ nghiêm khắc, khiến kẻ khác dù muốn trộm có một cây kim cũng khó khăn.
Tiểu thư Tương Nhi có một câu nói — ngươi ăn của ta, mặc của ta, dùng của ta, một nhà già trẻ toàn dựa vào ta nuôi sống, ngươi còn trộm đồ sau lưng ta, lang tâm cẩu phế tham lam vô độ như thế, ta làm sao phải dung túng cho ngươi? Ta cũng không phải thánh mẫu!
Những lời nói này quả thật đã đả động rất sâu vào lòng chưởng quầy, lặng lẽ áp dụng theo tiểu thư Tương Nhi, những khoản thu chi của mấy chi nhánh đều y theo đó mà liệt kê, về sau quả thật bầu không khí đã sạch sẽ rất nhiều, trong lòng bà miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.
Chưởng quầy càng khen ngợi Ngu Tương bao nhiêu, Lâm thị lại càng tức muốn nổ phổi, chất vấn: “Khi nào thì ta mua đồ đạc lại phải đi bẩm báo cho nó? Nó thì tính cái gì chứ……” Ý thức được mình nói lỡ, Lâm thị vội vàng dùng khăn tay che miệng.
Chưởng quầy chỉ làm như mình không nghe thấy, cười nói:“Tương Nhi tiểu thư quản bốn năm gia, những quy củ này sớm đã được nàng định ra rồi, dân phụ cũng không thể làm trái. Ngài không cho dân phụ đối bài, rốt cuộc dân phụ cũng không thể đi đến chỗ phòng thu chi ςướק đoạt được không phải sao? Tuần vệ trong phủ còn không đem dân phụ ra chặt vụn mới lạ! Phu nhân, ngài phái người đến chỗ tiểu thư Tương Nhi hỏi một câu, cũng chỉ mất có thời gian tầm nửa chén trà nhỏ thôi mà.”
Lâm thị không thể làm gì hơn, chỉ đành sai Kim ma ma đi lấy đối bài.
Vốn vẻ mặt vô cùng thỏa mãn mỉm cười lúc ban đầu của Ngu Diệu Kỳ lập tức đã bị sự kinh ngạc thay thế. Ngu Tương quản gia bốn năm? Vì sao vậy chứ? Hầu phủ không phải do mẫu thân và tổ mẫu làm chủ sao? Khi nào thì đến phiên một người què quản lí? Bốn năm trước nàng chỉ mới vài tuổi, làm sao có thể nào quản lý một phủ đệ to như vậy chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc