Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới - Chương 112

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Sóng gió bắt đầu
Sau khi Ngu Diệu Kỳ trở về từ Lâm trạch liền tự nhốt mình vào trong phòng, ai cũng không gặp, thẳng đến sau bữa ăn cơm tất niên muộn mới bước chân nhỏ nhẹ đi vào chính sảnh.
Lão thái thái thấy nàng đến cũng không mặn không nhạt đón chào một tiếng, giống như không phát hiện sắc mặt tiều tụy của nàng. Ăn xong cơm tất niên xong lại chơi vài ván bài, mắt thấy sắc trời đã tối đen, trong khắp kinh thành vang lên tiếng pháo nổ, lão thái thái mới phất tay nói: “Đi thôi, ra bên ngoài đốt pháo đuổi Niên thú*”
Cái gọi xua đuổi Niên thú chính là đốt pháo, những nhà khác đều do tôi tớ làm giúp, nhưng Hầu phủ lại do chính Ngu Phẩm Ngôn đích tay thực hiện, sai người lấy ra một chiếc rương pháo thật lớn, một đám pháo được đốt hết rồi ném lên trời.
Tuy rằng hai chân Ngu Tương bị chém hỏng, tính tình lại được Ngu Phẩm Ngôn sủng ái mà không biết kiêng nể là gì, tay trái cầm một nén nhang, tay phải cầm hai chuỗi pháo nhỏ bằng Ng'n t, nhóm hai thứ bên tay lại gần nhau, châm xong lại không ném đến chỗ nào khác mà toàn ném vào trong hồ sen, tiếng nổ bang bang chấn động làm vỡ mặt băng mỏng trên mặt hồ, lộ ra một cái hố lớn, còn có vài con cá bị văng lên mặt băng, hoạt bát giãy mình đạch đạch phơi bụng trắng hoác.
“Mau kéo lên đi, tối khuya hôm nay chúng ta sẽ ăn cá nướng!” Nàng nhướn người bên bờ hồ sen, sai Đào Hồng cùng Liễu Lục dùng túi lưới bắt cá.
Ngu Tư Vũ nhìn mà thèm, cũng muốn lấy một tràng pháo khác định ném vào mặt hồ.
“Ngươi nên cẩn thận nha. Ngươi biết tên Lục tử thiếu ba Ng'n t thường trông cửa ở hậu viện rồi chứ?” Ngu Tương quơ quơ bàn tay của mình, nở nụ cười giảo hoạt nói: “Mấy Ng'n t kia của hắn chính là vì lúc đốt pháo không cẩn thận mà bị nổ văng ra đấy.”
Trái tim Ngu Tư Vũ run lên, tay cầm tràng pháo chưa kịp châm đã vội vàng hoảng hốt ném ra ngoài, cũng vừa khéo lại ném luôn vào trong túi lưới của Liễu Lục, khiến nàng sợ hãi quá chừng, liên thanh hét a a a sợ hãi, sau khi vứt bỏ túi lưới một lúc lâu, thấy xung quanh yên tĩnh không tiếng động mới phát hiện tràng pháo kia vốn chưa được châm lửa.
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, sau đỏ đều mang vẻ mặt như trút được gán***, Ngu Tương lại vỗ xe lăn cười ha ha, cười không ngừng đến mức chảy cả nước mắt.
Lão thái thái đứng ở dưới hành lang nhìn tiếng hoan hô cười đùa cùng khung cảnh giăng đèn kết hoa trong viện, chỉ cảm thấy năm nay là một năm quá vui vẻ hòa thuận của Ngu phủ, tuy rằng trước đó có gặp một số thăng trầm, nhưng phải chăng đến cuối năm nên cuối cùng sự yên ổn lại trở về, thay đổi một tình cảnh mới.
“Con nhìn mình xem, chân còn chưa tốt lên mà đã nghịch ngợm như vậy rồi, nếu chân con lành lặn rồi chẳng phải muốn nhảy lên nóc nhà lật ngói luôn hay sao?” Lão thái thái chỉ vào cháu gái lại bắt đầu nổ pháo cá, miệng thì trách cứ nhưng vẻ mặt lại ẩn hiện sủng nịch.
“Cứ để nàng vui vẻ đi, chẳng qua cũng chỉ là mấy con cá.” Ngu Phẩm Ngôn nhìn chằm chằm muội muội, khóe môi lan rộng.
“Mấy con các thôi sao? Mấy con cá đó lại chính là loại Sư đầu cẩm lí (ảnh) mà ta phải bỏ ra một số tiền lớn mua từ Dương Châu về đấy.” Lão thái thái hừ nhẹ, trách mắng: “Con cứ sủng nàng đi, nếu nàng có nhảy lên nóc nhà lật ngói, sợ là con còn đứng dưới cầu thang lo ૮ɦếƭ nhỉ.”
sư đầu cẩm lý
nướng ăn?
Ngu Phẩm Ngôn nở nụ cười, thấp giọng nói: “Thế thì sao chứ? Để cho nàng ấy trèo lên cao như vậy cũng nguy hiểm, rõ ràng để con trực tiếp giúp nàng lật ngói là được.”
Lão thái thái chỉ nghĩ là cháu trai đang đùa giỡn, rất nể mặt mà cười rộ lên, cười xong lại nhìn hai đứa nhỏ bên kia ngoắc tay: “Được rồi, đừng thả pháo nữa, trời đang lạnh lắm, đừng để mình bị đông lạnh, mau vào phòng hơ lửa sưởi ấm.”
Đào Hồng Liễu Lục vội vàng đẩy mạnh chủ tử trở về phòng, Ngu Phẩm Ngôn cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng chà xát, sau đó đặt ***g sưởi lên trên sưởi ấm. Lão thái thái gỡ chiếc chăn đắp trên chân cháu gái xuống, hỏi: “Như thế nào rồi, gần đây có thể đi vài bước rồi chứ?”
“Chắc cũng được vài bước ạ.” Nụ cười của Ngu Tương giảm lại.
Lão thái thái vội vàng an ủi: “Không vội, trước kia ngay cả đứng còn không đứng được mà, hiện giờ tốt xấu gì cũng đã đi được một đoạn. Sau này rèn luyện nhiều hơn một chút, nhất định sẽ càng ngày càng tốt .”
“Dạ, chẳng những có thể đi, có thể chạy, sớm muộn gì cũng có một ngày còn bay được kìa.” Ngu Tương chắc chắc gật đầu.
Lão thái thái bị nàng chọc cười to không ngừng, Ngu Phẩm Ngôn lại xoa nhẹ chóp mũi của nàng, trêu chọc: “Hiện tại cũng có thể bay lên rồi, nghịch ngợm tới mức bay lên luôn.”
Lúc này ngay cả Ngu Tư Vũ cũng phải che miệng nở nụ cười.
Ngu Diệu Kỳ nhìn mấy người cười cười nói nói, hoà thuận vui vẻ, trái tim càng giống như ngâm mình vào trong nọc độc, bị ăn mòn thành từng lỗ hổng nhỏ đầy máu. Nàng lạnh mặt xoay người hành lễ: “Tổ mẫu, cháu gái cảm thấy không khoẻ, không thể đón giao thừa, cáo từ.” Không đợi lão thái thái gật đầu đã nhấc chân rời khỏi.
Ánh mắt lão thái thái ám trầm trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã cong miệng cười, xua tay nói: “Hai chân của Tương Nhi vừa mới tốt lên, phải nghỉ ngơi sớm một chút, cũng trở về đi. Ta và ca ca, tỷ tỷ của con đón giao thừa là được rồi.”
Ngu Tương cũng không chối từ, Ngu Phẩm Ngôn tự nhiên như thường bước đến đẩy xe lăn. Hai người đi dưới sao thủ hành lang treo đầy đèn ***g đỏ thẫm, hai bên có rất nhiều cành mai, mỗi cành mai đều điểm rất nhiều đóa hoa mai trên đó, từng đợt gió mang theo hương hoa mai dao động trong không khí, thấm vào ruột gan.
Đêm yên tĩnh không người, đèn đuốc lập lòe, bất trí bất giác bước chân của Ngu Phẩm Ngôn đã chậm lại, bỗng nhiên trong đầu hắn sinh ra ý nghĩ cứ đi mãi như vậy đến suốt cuộc đời cũng không tệ.
Đi đến cuối hành lang, xuất hiện một đám bông tuyết nhẹ như lông ngỗng bồng bềnh trôi nổi giữa không trung, trong đó một đóa dừng đúng ngay trên chóp mũi của Ngu Tương, vừa tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của nàng liền tan ra thành bọt nước lạnh. Ngu Tương run lên, chợt cười rộ lên khanh khách.
Ngu Phẩm Ngôn cũng cười nhẹ, cúi đầu xuống hôn lên giọt nước trong suốt kia.
Hô hấp của Ngu Tương thoáng có chút dồn dập, thấy huynh trưởng còn muốn hôn lên đôi môi của mình liền vội vàng đẩy hắn ra, mệnh lệnh: “Ca ca, huynh đứng xa ra một chút.”
Ngu Phẩm Ngôn nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời đi lên phía trước vài bước.
“Xa thêm một chút.”
“Xa thêm một chút nữa.”
Cho đến khi bóng lưng của Ngu Phẩm Ngôn đã chìm phía sau núi giả tối như mực, Ngu Tương mới gật đầu nói: “Được rồi, rất tốt. Ca ca, huynh đứng đó, đừng nhúc nhích nha! Muội có một phần lễ vật năm mới muốn tặng cho huynh.”
Ngu Phẩm Ngôn lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Ngu Tương chống tay vịn chậm rãi đứng lên, đôi mắt lóe sáng đầy tinh thần nhìn chằm chằm huynh trưởng không nháy mắt, sau đó chậm rãi bước một bước đầu tiên, thứ hai bước, bước thứ ba…… Từng bông tuyết nhỏ nhuộm trắng con đường vốn đầy đá vụn, một chuỗi dấu chân in lên trên tuyết trắng, cứ đi hướng về phía nam tử đang đứng yên bất động dường như đã quên hô hấp bên kia.
Gần, lại gần, đến lúc khoảng cách chỉ còn ba bốn thước, Ngu Tương bỗng nhiên bước chân nhanh hơn, nghiêng ngả lảo đảo nhào vào trong lòng của nam tử đã sớm dang hai tay ra chờ sẵn, sự nhào tới mãnh liệt đến mức khiến nam tử kia phải lui vài bước chân, sau đó ngã vào trong động phía sau núi giả.
Sau lưng nam tử là bước tường đá lạnh như băng, nhưng trong lòng lại ôm một thân thể cực kì ấm áp, một cỗ mùi thơm xua tan hết cái lạnh lẽo trong động, chỉ còn lại ý xuân đầy hoà thuận vui vẻ.
“Cảm giác thế nào? Có chặt hay không?” Hai chân Ngu Tương quấn ở bên hông huynh trưởng, lắc lắc eo nhỏ hỏi.
Lòng bàn tay nâng cái ௱ô** tròn tròn mềm mại của muội muội, vị trí tư mật nhất của hai người dán chặt chẽ lại với nhau, không chỉ có hơi thở giao triền, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng băng qua lớp y phục mà truyền đạt cho nhau. Muội muội lại còn nói ra những lời dụ hoặc xa xăm như vậy, thái dương Ngu Phẩm Ngôn toát ra vài đường gân xanh, cảm giác được sớm muộn gì mình cũng sẽ ૮ɦếƭ trong tay tiểu yêu tinh này.
Nhưng mà, hắn lại vui vẻ chịu đựng, không nhịn được thấp giọng nở nụ cười, vừa cắn *** trên đối môi đỏ tươi của nàng, vừa mơ hồ nói: “Còn có thể chặt hơn một chút không.”
Đáp lại hắn, đôi chân bên hông càng thêm cuốn chặt lại, còn thêm một nụ hôn nóng bỏng. Hai người điên cuồng trao đổi nước bọt, những bông tuyết không ngừng bay vào trong động cũng không có cách nào dập tắt dục niệm đang thiếu đốt trong lòng hai người.
Đào Hồng cùng Liễu Lục chờ ở bên ngoài động một hồi lâu, mắt thấy trời sắp lạnh đến đóng băng mới run run giọng nói: “Tiểu thư, Hầu gia, phải…cần phải trở về! Bên ngoài rất lạnh, cẩn thận bị nhiễm phong hàn.”
Ngu Phẩm Ngôn nỗ lực tách ra, giúp muội muội chỉnh lại tóc mai hơi lộn xộn, nói nhỏ: “Đi thôi, coi chừng bị đông lạnh .”
“Muội không lạnh một chút nào, huynh xem, lòng bàn tay muội còn đổ mồ hôi này.” Ngu Tương mở bàn tay nhỏ bé **** của mình ra.
Ngu Phẩm Ngôn lập tức cầm lấy, cúi đầu hôn hôn trên đó, sau đó *** khoác ra gói nàng lại thật kĩ lưỡng, liền muốn đi ra.
“Từ từ đã” Ngu Tương túm lấy vạt áo của hắn, dặn dò: “Chuyện muội có thể đi đường ấy, huynh đừng nói cho người khác biết, nhất là bà nội.”
“Vì sao?” Ngu Phẩm Ngôn khẽ nhíu mày.
“Để cho người ta biết rồi, sau này huynh làm sao có thể quang minh chính đại ôm muội? Thật ngốc!” Ngu Tương dùng đầu Ng'n t chọc chọc vào ***g *** hắn.
Ngu Phẩm Ngôn liên tục cười nhẹ, nhẹ cắn một cái trên gương mặt mềm mại của nàng, trong giọng nói ẩn chứa sự ngọt ngào cùng sủng nịch khôn cùng: “Tiểu yêu tinh nhà muội, lại có thể nghĩ tới mấy chuyện ấy. Tốt, ca ca không nói cho ai biết cả, ca ca ôm muội cả đời.”
Lúc này Ngu Tương mới vừa lòng , cũng cắn lại một miếng trên mặt hắn.
—————————————-
Qua năm mới, lão thái thái liền bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho hai người cháu gái. Tuy rằng Ngu Diệu Kỳ nhỏ hơn Ngu Tư Vũ, hôn kỳ lại được định trước nàng, bởi vậy có thể thấy lão thái thái đã quyết tâm vội vã gả nàng ra ngoài.
Ngu Diệu Kỳ nôn nóng một ngày nhiều hơn một ngày, thường xuyên quanh quẩn lưỡng lự bên ngoài thư phòng của Ngu Phẩm Ngôn, thấy thị vệ tuần tra đi qua lại vội vàng né tránh. Như thế, đến ba tháng sau, hôn kỳ của nàng cũng gần thêm.
Ngày hôm nay, cửa thành bỗng nhiên xuất hiện một con tuấn mã chạy nhanh vào, không đợi thị vệ giữ thành tiến lên cản lại, đã nghe người binh lính cưỡi ngựa la lớn: “Mau tránh ra, đây là thư khẩn cấp từ tám trăm dặm đến, người Tây Di đánh sát tới Ô Lan Sát Bố rồi!”
Thị vệ vẻ sợ hãi cả kinh, vội vàng mở rộng cửa thành để hắn đi qua. Thành Khang Đế lập tức mở triều sớm dự họp, thương nghị chiến sự cùng trọng thần. Vốn là Kiến uy tướng quân Hùng Xương Hải đóng ở Ô Lan Sát Bố, nhưng tuổi tác của ông đã cao, bệnh tật quấn kín thân, tháng trước đã thỉnh hài cốt cáo lão hồi hương, tướng lĩnh tiếp nhận chức vụ của ông không có nhiều tài cán, chính vì vậy mới để cho người Tây Di chui qua chỗ trống.
Những đại tướng có mặt cũng đều qua tuổi năm mươi, tuy rằng đều thỉnh chiến (muốn ra trận) nhưng cũng không thể giúp Thành Khang Đế hoàn toàn yên tâm.
Thấy ánh mắt trầm tính có thần của Hoàng thượng đang nhìn thẳng tắp về phía mình, Ngu Phẩm Ngôn hơi khom người, bước ra khỏi hàng thỉnh chiến. Thành Khang Đế nói một câu “chuẩn tấu” liền giao soái ấn của Phiêu Kị đại tướng quân ra, được hắn đón được vững vàng.
Lúc này chúng thần mới giật mình nhớ tới, Ngu đô thống không chỉ là Đô Chỉ Huy Sứ, mà còn là Phiêu Kị tướng quân chỉ huy trăm vạn đại quân, mới mười sáu tuổi nhưng nhờ công trạng bách chiến bách thắng mà nổi danh thiên hạ, là chiến thần vang danh của Đại Hán.
Mấy năm nay hắn *** như ngóe, gây vô số thù hằn, mọi người dần dần nhớ kỹ hung danh của hắn mà quên mất những công tích của hắn.
Nhất thời chúng thần không nói chuyện.
Chuyện lớn như biên quan báo nguy, đương nhiên lão thái thái sẽ biết sớm, trái tim ẩn ẩn đập mạnh liên hồi. Bà buông kinh thư xuống, thở dài nói với người cháu gái đang làm bạn lễ Phật của mình: “Tương Nhi, sợ là lần này ca ca con phải xuất chinh .”
Ngu Tương sẩy tay cắt đứt phật châu, vẻ mặt hoảng sợ.
“Niệm kinh đi, tranh thủ trước khi ca ca con đi nên niệm đủ bốn mươi chín lần cúng thất tuần, sau đó đan túi lưới cho ca ca con mang theo bên mình.” Lão thái thái lấy ra một đồng tiền bị rỉ sét từ trong rương, đặt vào lòng bàn tay của cháu gái.
Đây là thói quen mà hai bà cháu đã dưỡng thành từ lâu. Phàm là lúc Ngu Phẩm Ngôn xuất chinh, nhất định hai người sẽ tìm một đồng tiền đến để cầu phúc, sau đó để cho Ngu Phẩm Ngôn mang theo trên người trừ tà.
Cổ họng Ngu Tương tắc nghẹn, khóe mắt ửng hồng. Đây không phải là lần đầu tiên huynh trưởng xuất chinh, nhưng mà tâm tình của nàng lại cứ khó chịu hơn ngày xưa rất nhiều. Cuộc sống ngọt ngào còn chưa bắt đầu lại gặp phải biệt ly, cũng có thể là ngăn cách sống ૮ɦếƭ, bỗng nhiên trong lúc đó nàng liền mất đi dũng khí đối mặt với tương lai một mình.
Nàng cầm đồng tiền im lặng khóc, khiến cả lão thái thái cũng bắt đầu rơi lệ theo.
hết chương 112
*CHUYỆN XƯA CỦA NIÊN THÚ
(trích Những truyền thuyết hợp lý)
Giao thừa ba mươi tháng chạp.
Tương truyền Trung Quốc cổ xưa có một loài quái thú tên “Niên”, lớn lên mặt mũi hung tợn, sừng nhọn vuốt sắc, hung ác vô cùng. Niên quanh năm ẩn cư trong núi, đến giao thừa mới xuống thôn ăn thịt súc vật, thương tổn mạng người. Bởi vậy, cứ đến đêm giao thừa, dân chúng trong thôn đều rời nhà tránh bị Niên làm hại, gọi là “Quá Niên” (quá niên cũng có nghĩa là qua năm mới).
Giao thừa năm đó, mọi người đang dìu dắt già trẻ lên núi tránh nạn, thì ngoài thôn có một lão già ăn xin đi đến. Trong thôn người thì đang bịt cửa, người thì đang thu gom đồ đạc, đâu cũng là cảnh tượng vội vàng sợ hãi, không ai thèm để ý đến lão già ăn xin, chỉ có một lão phụ làm sủi cảo ở đầu thôn đông cho lão già ăn, khuyên lão nhanh lên núi tránh Niên. Để báo đáp lòng tốt của lão phụ, lão già mới nói cho bà biết Niên sợ nhất màu đỏ, ánh lửa và tiếng nổ, kêu bà mặc đồ đỏ, trên cửa dán giấy đỏ, đốt nến đỏ, ở trong sân đốt thanh trúc để phát ra tiếng nổ.
Vào lúc nửa đêm, Niên xông vào thôn. Phát hiện trong thôn đèn đuốc sáng trưng, hai mắt của nó bị màu đỏ chói mắt làm cho không mở ra được, lại nghe thấy có tiếng trúc nổ vang dội từ trong nhà truyền ra, vì thế cả người run rẩy chạy trốn. Từ đó về sau mọi người đều biết phương pháp đuổi Niên, giao thừa hàng năm nhà nhà dán câu đối đỏ đốt pháo; hộ hộ ánh nến sáng trưng, nhìn canh giờ chờ tuổi mới. Sáng sớm hôm sau còn đi chào hỏi thân quyến bạn bè, chúc mừng họ vượt qua tàn sát của Niên. Sau đó nữa, phong tục này truyền bá càng lúc càng rộng, trở thành ngày lễ truyền thống long trọng nhất dân gian Trung Quốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc