Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới - Chương 101

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Ngu Tương cố nén một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được nghiêng đầu lặng lẽ rơi lệ. Đào Hồng và Liễu Lục suy sụp cả hai vai, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng vô hạn.
Ngu Phẩm Ngôn thở dài, dùng sức đè cái ௱ô** nộn thịt mềm mại của muội muội xuống, muốn nàng cảm nhận được thứ đang cứng lên trong tiết khố của mình: “Ta hỏi muội, trên đời này có người ca ca nào lại luôn luôn cố nén cảm xúc muốn hôn môi muội muội của mình sao? Trên đời có người ca ca nào sẽ luôn có giấc mơ được chiếm đoạt muội muội của mình hằng đêm sao? Trên đời có người ca ca nào lại muốn thành thân với muội muội của mình sao? Chuyện đã đến mức này, muội còn nghĩ rằng ta chỉ muốn làm ca ca của muội thôi sao, làm sao ta cam tâm hả?”
Hai bên tai Ngu Tương đã đỏ hồng muốn nhỏ máu, ngoan cố nghiêng đầu không muốn nhìn hắn…hoặc là không dám nhìn hắn, đôi mi không ngừng run rẩy đã tiết lộ sự bối rối trong lòng nàng.
Đào Hồng kinh hãi thất thanh thét chói tai, Liễu Lục vội vàng che cái miệng đang há to của nàng, vội vàng kéo cả người nàng lui ra ngoài.
Ngu Phẩm Ngôn chờ mọi người đi hết mới nắm lấy cằm muội muội muội, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình: “Tương Nhi, ta không muốn chỉ làm ca ca của muội, ta muốn làm phu quân của muội. Nàng đã làm lễ cập kê rồi, hai chúng ta hãy thành thân đi.”
Đôi mắt Ngu Tương phiếm hồng: “Làm sao có thể thành thân? Ngươi sẽ nói với bà nội thế nào đây? Ở trong mắt bà, chúng ta chính là huynh muội ruột thịt, chúng ta ở cùng nhau chính là gánh hai chữ *** lên người, bà sẽ không cho ngươi cách lựa chọn nào khác, cũng sẽ không khách khí với ta nữa.”
Ngu Phẩm Ngôn hiu hiu chớp mắt, tăng lực nhấn cái ௱ô** nộn *** xuống vật cứng phía dưới của mình, cất giọng khàn khàn: “Đến lúc đó ta sẽ để nàng trở về nhận tổ quy tông trước, sau đó lại đến cưới nàng. Nàng nhanh chóng giúp bà nội có thể ẵm chắt trai, lúc ấy bà còn hơi sức đâu mà tức giận. Được không?” Nhẹ nhàng cọ xát dưới cái ௱ô** mềm mại của muội muội, giọng điệu của hắn khàn khàn đầy dụ hoặc.
Ngu Tương không dám tin nhìn hắn, hai má hồng lên như bị thiêu cháy, lắp bắp mở miệng: “Ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ!” Nếu hai chân còn lành lặn, nàng đã sớm nhảy tót xuống dưới như bị lửa thiêu ௱ô** rồi.
“A ~” Ngu Phẩm Ngôn trầm giọng cười nhẹ, đưa tay nhấn trụ sau gáy nàng, nâng làn môi kiều diễm như cánh hoa của nàng lên sát môi mình, lần lượt *** *** từng chút, sau đó cạy mở hàm răng trắng như tuyết ấy ra, vươn lưỡi vào trong khoang miệng ngọt ngào ấm áp, lực đạo mạnh mẽ như muốn hút lấy cả linh hồn trong cổ họng của nàng.
Ban đầu Ngu Tương còn giãy dụa mấy lần, không bao lâu sau vòng eo đã mềm nhũn, hai tay tự động ôm chặt lấy cổ hắn, giống như con cá thiếu nước cố dùng sức hít thở. Đây là nụ hôn đầu tiên trong cả hai kiếp sống của nàng.
Nhưng dù sao đây cũng là thời điểm nhạy cảm, *** bị một hồi co rút vô cùng đau đớn đã kéo lý trí của nàng trở về, nàng kéo lấy Pu'i tóc sau đầu huynh trưởng, đẩy hắn ra, thở hổn hển hỏi: “Từ từ đã, ý của ngươi là ta vẫn còn người thân sao? Bọn họ ở đâu vậy?”
Sự sung sướng trong mắt Ngu Phẩm Ngôn thoáng phai nhạt, cất giọng khàn khàn: “Cha mẹ của muội đã qua đời……” Hắn kể đơn giản lại những biến cố của Trầm gia một lần, lại nói: “Muội còn có một người ca ca ruột thịt, bây giờ đang làm quan ở kinh thành.”
“Hắn là ai vậy?” Nhớ tới chiếc hộp quan kê mà Trầm Nguyên Kỳ đưa kia, thật ra trong lòng Ngu Tương đã có đáp án.
“Hắn là ai không quan trọng, trước mắt ta cũng sẽ không cho hắn mang muội đi. Vất vả lắm hai chúng ta mới có thể ở chung một chỗ, đương nhiên cần phải bồi dưỡng tình cảm với nhau mới đúng. Chờ ba ngày trước khi nàng xuất giá, ta sẽ an bài cho nàng trở về nhận tổ quy tông. Đã không gặp nhau mười lăm năm rồi, cũng chưa từng nhận một cút ân dưỡng dục nào, nàng chỉ cần biết mình có thân phận như vậy là được rồi, không cần để ý nhiều.” Giọng điệu Ngu Phẩm Ngôn vô cùng bá đạo.
Ngu Tương quả thật bị chọc giận đến mức muốn bật cười, chất vấn: “Chúng ta cùng một chỗ sao? Sao ta lại không biết gì cả?”
“Nếu không phải ở cùng nhau, vậy trước đó chúng ra đang làm cái gì?” Ngu Phẩm Ngôn híp mắt, ánh mắt giấu giếm thứ cảm xúc vô cùng nguy hiểm, thứ cứng rắn giấu dưới tiết khố lại tiến đến dưới ௱ô** muội muội, kêu gào muốn xâm lấn.
“Là ngươi ***……”
Vừa nói ra bốn chữ, cánh môi sưng đỏ của Ngu Tương lại bị giữ chặt, bàn tay to lớn sau đầu không ngừng tăng sức lực khiến nàng không thể giãy giụa, chỉ có thể lún sâu vào trong tình cảnh môi lưỡi quấn quýt, chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe môi hai người, kéo ra những đường chỉ bạc thật dài, tiếng môi lưỡi *** lấy nhau chậc chậc khiến trống *** những người nghe xong cũng phải dồn dập.
Đào Hồng và Liễu Lục canh giữ trước cửa phòng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó đồng loạt quay đầu sang chỗ khác, hai má đỏ bừng.
Rốt cuộc nụ hôn kịch liệt cũng chấm dứt, Ngu Tương nằm úp trên bả vai rộng lớn của huynh trưởng há mồm thở dốc. Bàn tay thô ráp của Ngu Phẩm Ngôn chậm rãi dời từ phía sau đầu nàng ra đến chiếc cổ thon dài, vuốt ve một lát lại chạy xuống chiếc eo nhỏ nhắn không chút dư thừa nào của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, yêu thích không buông tay.
Thân thể Ngu Tương nóng bỏng, máu toàn thân dường như đều đang ở trong trạng thái ùng ục nổi bọt khí, mắt thấy sắp sôi trào. đáng buồn hơn chính là nàng đang trong thời điểm nguyệt sự, một khi đã động tình thì máu sẽ giống như huyết đê hồng thủy, thế mạnh không thể đỡ.
Ngu Phẩm Ngôn còn không chịu bỏ qua, lại vỗ vỗ cái ௱ô** nàng nói: “Mọi chuyện đã đến nước này, muội còn không chịu gả cho ca ca sao?”
“Huynh, huynh đừng ***ng đến ta!” Ngu Tương theo phản xạ tính ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt lại nhanh chóng la lên: “Huynh đừng ***ng đến ta, cũng đừng bức ta! Ta…hiện giờ đầu ta thiếu máu, bụng lại co rút đau đớn, căn bản không có cách nào để suy nghĩ. Huynh cho ta thời gian suy nghĩ không được sao? Hiện giờ ta thật sự rất khó chịu!”
Ngu Phẩm Ngôn nghiêng đầu, quả nhiên thấy cả người nàng đầy mồ hôi, làm sao nỡ lòng nào ép hỏi nàng, chỉ đành đưa tay ấn xoa bụng giúp nàng.
Ngu Tương hét rầm lêm: “Đã nói huynh đừng có động vào ta!” Hiện giờ nàng cứ như một chiếc túi lớn chứa đầy nước, hơi ấn nhẹ một chút là có thể nổ tung.
“Làm sao vậy? Muốn ta mời đại phu đến xem thử hay không?” Ngu Phẩm Ngôn cũng bắt đầu khẩn trương.
“Huynh ôm ta bỏ vào ổ chăn là được rồi, mau mau mau!” Nàng gấp tới mức kéo cả lỗ tai huynh trưởng. Ngu Phẩm Ngôn không còn cách nào, chỉ đành ôm nàng lên trên giường, còn chưa kịp nhét bình nước nóng vào đã thấy nàng dùng chăn quấn cả người mình thành một cục tròn, ngay cả đầu cũng vùi lấp vào trong, chỉ lộ ra một lọn óc đen nháy tỏa sáng.
Giọng nói nặng nề truyền đến, tràn đầy xấu hổ: “Huynh đi mau! Chờ ta khỏe lên rồi chúng ta lại tù từ nói sau được không? Coi như ta cầu xin huynh!”
Ngu Phẩm Ngôn cúi người muốn kéo chiếc chăn ra, thấy cánh tay nhỏ vừa lộ ra của nàng lập tức co rúm lại, bộ dáng này cực kỳ giống một con mèo nhỏ, chọc hắn liên tục cười nhẹ. Thu lại nụ cười, hắn lại lấy một bình nước nóng nữa nhét vào bụng muội muội, sau đó hôn nhẹ mấy cái *** đầu đen nháy kia mới chậm rãi rời đi, vừa ra đến cửa liền nói: “Vậy ngày mai ca ca lại đến, đêm nay muội hãy suy nghĩ cho tốt.”
Đi đến hành lang, hắn mới cúi đầu nhìn xuống vạt áo của mình, quả nhiên trên vạt áo đỏ thẫm lại phát hiện vài vết ướt rất khó nhận ra, thì ra lại dính quỳ thủy. Khó trách tiểu nha đầu này cư xử như bị lửa thiêu ௱ô**. Nghĩ đến đây hắn lại cười lên, những chuyện rắc rối trong phủ kia cũng không có cách nào phá hỏng được tâm tình đang rất tốt đẹp của hắn.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Ngu Tương mới xốc tấm chăn lên, lộ ra khuôn mặt đã đỏ bừng như quan công của mình, la lớn: “Đào Hồng, Liễu Lục, mau tới giúp ta dọn dẹp một chút!”
Trong phòng lại rối loạn một phen, hai khắc sau, Ngu Tương mặc áo lót và tiết khố trắng noãn ngồi ở đầu giường, cái miệng nhỏ chóp chép uống nước đường đỏ.
Vẻ mặt Liễu Lục sầu lo, Đào Hồng lại vui vẻ rạo rực hỏi: “Tiểu thư, khi nào người và Hầu gia sẽ bàn việc vui vậy ạ?”
Miếng nước đường đỏ Ngu Tương đang ngậm trong miệng thiếu chút nữa sặc lên lỗ mũi, thấp giọng răn dạy: “Nha đầu kia, ngươi nói lung tung gì đó!”
“Sao lại là nói lung tung ? Tiểu thư gả cho Hầu gia xong là có thể danh chính ngôn thuận sống ở Hầu phủ mà!”
Liễu Lục phản bác: “Ngươi thì biết cái gì! Chuyện này có nhiều chỗ rất phức tạp! Đơn giản chỉ cần có lão phu nhân kia cũng đã không thể bước vào cửa rồi, càng miễn bàn đến những người trong kinh thành này đều sẽ nhìn chằm chằm vào chuyện huynh muội *** này, nói đến cùng cả xương cốt của tiểu thư cũng sẽ bị người ta chọc thủng.”
“Không phải tiểu thư đã nói đấy thôi, mình đi con đường của mình, còn người khác nói sao thì kệ họ. Bọn họ cũng chỉ có thể múa mép khua môi một chút, còn có thể ăn sống tiểu thư sao? Chờ tiểu thư rời khỏi Hầu phủ nhận tổ quy tông rồi, nàng và Hầu gia liền danh chính ngôn thuận!” Đào Hồng không cho là đúng cãi lại.
Ngu Tương tiếp tục mân mê cái miệng nhỏ uống nước đường đỏ, trong mắt cũng không ngừng hiện lên các loại cảm xúc.
Liễu Lục khẽ cắn môi, thản nhiên nói: “Tiểu thư đi đứng không tiện, hiện tại Hầu gia yêu thích nàng, tự nhiên sẽ không so đo. Ít hôm nữa, sau khi nạp từng phòng từng phòng thiếp thất, này tình yêu này từ từ mỏng đi, tiểu thư lại bị Hầu gia trói buộc. Địa vị của nữ nhân ở hậu trạch toàn dựa vào sủng ái của nam nhân, tiểu thư mất sủng ái lại không thể đi đứng, chỉ dựa vào việc mở miệng nỏi chuyện thì có thắng được ai? Lại thêm việc nhất định lão phu nhân sẽ có lòng bất mãn với tiểu thư, sẽ không che chở nàng. Ngươi chỉ nhìn thấy cảnh tượng quang quang rực rỡ trước, sao có thể nghĩ đến gian nan sau này. Làm muội muội của Hầu gia, tiểu thư có thể tùy hứng làm bậy, nếu thành thê tử, ngay cả lời nói cũng phải cẩn thận.”
Nói tới đây, nàng nhìn trộm chủ tử, kiên trì tiếp tục nói: “Cho nên, so với việc gả cho Hầu gia, còn không bằng làm huynh muội cả đời đâu.”
Nói cho cùng Liễu Lục là người cổ đại, đương nhiên không tin sẽ có nam nhân chung thủy một lòng với một nữ nhân. Bây giờ Hầu gia không gần nữ sắc thì thôi, chờ thành hôn, lại thêm việc chủ tử đi đứng không tiện, cuối cùng cũng sẽ nạp vài người thiếp thất để giúp đỡ. Chủ tử lại là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, nháo một lần hai lần là tình thú, nhưng nếu huyên náo hơn Hầu gia sẽ thấy phiền chán . Đến lúc đó chủ tớ các nàng sẽ đi đâu về đâu?
Đào Hồng trầm mặc một lát, ngập ngừng nói: “Nhưng vấn đề là hiện giờ Hầu gia không muốn làm huynh muội với tiểu thư. Hầu gia là một người bá đạo như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tiểu thư . Chúng ta phản kháng cũng không nổi thì tại sao lại không chịu thuận theo? Vả lại, Hầu gia và tiểu thư đã có mười lăm năm tình cảm, lại có ơn cứu mạng, sau này cho dù có nạp nữ nhân khác cũng sẽ tuyệt đối không bạc đãi tiểu thư.”
Liễu Lục đang muốn lắc đầu phản bác, Ngu Tương đã hớp một miếng nước đường đỏ thật lớn vào miệng, đặt chén lên đầu giường thượng, mỏi mệt nói: “Được rồi, đừng cãi cọ, ta muốn ngủ. Có chuyện gì thì chờ cho bụng ta hết đau rồi hãy nghĩ tiếp.”
Đào Hồng Liễu Lục cẩn thận gật đầu, bưng không bát đi xuống .
Một đêm này Ngu Tương vẫn không ngủ, nửa ngồi dậy ấn xoa hai chân của chính mình. Từ đù* trở lên còn có tri giác, nhưng từ vị trí xương bánh chè bị chém kia trở xuống đều đã ૮ɦếƭ lặng vô cảm. Nàng muốn thử động ngón chân một cái, lại hoàn toàn không có cảm giác nó tồn tại, một sự nặng nề bao trùm lấy căn phòng, một cảm giác thất bại vô cùng nảy lên đánh úp lấy nàng.
Chỉ dựa vào một thân thể bị tàn phá này, nàng có thể giữ được ai? Nhưng lại có một giọng nói bảo nàng rằng, Ngu Phẩm Ngôn không phải thế, có lẽ nàng nên thử tin tưởng hắn. Nàng không muốn thay đổi, lại bị Ngu Phẩm Ngôn đẩy từng bước một đi về phía trước, từng thời từng khắc hắn đều đứng ở phía sau nàng, không cho phép nàng rút lui, không cho phép nàng quay đầu, thậm chí ngay cả người nhà cũng không cho phép nàng gặp mặt nhận thức.
Hắn bá đạo như thế, làm sao có thể nhận một câu trả lời từ chối? Ngu Tương lắc đầu cười khổ, hiểu được bản thân mình trừ gả cho Ngu Phẩm Ngôn ra đã không còn con đường nào để đi. Cho dù hai chân hoàn hảo, nàng có thể sẽ trốn được cái hôn ấy và nhiều thứ khác, nhưng kết cục cũng là bị Ngu Phẩm Ngôn buộc trở về mà thôi, cũng không khác nhau là mấy.
Vậy đồng ý với hắn? Ngu Tương lại lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc