Một Đêm Ân Sủng - Chương 43

Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc

Xinh Tươi Quốc
Hàn Lăng vừa mở mắt, nghe thấy một hồi hoan hô, “Ngươi rốt cục đã tỉnh!”
Lòng mang buồn bực, nàng đảo mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một cô bé mặc xiêm y xanh biếc, đầy mừng rỡ nhìn mình.
“Ngươi chờ một chút, ta đi bẩm báo nữ vương bệ hạ!”
Hàn Lăng còn chưa kịp hỏi gì thì nhân ảnh xanh biếc kia đã biến mất ngoài cửa.
Nội tâm nghi hoặc không thôi, Hàn Lăng ngồi dậy, kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh. Gian phòng rất lớn, trang hoàng xa hoa nhưng không mất đi vẻ thanh lịch, có được căn phòng như vậy, chủ nhân nhất định không phú thì quý.
Đây là nơi nào? Đạo lục quang đó không phải là đem bản thân và Đình Phái về hiện đại sao? Bản thân sao lại xuất hiện ở đây? Vậy Đình Phái thì sao? Hắn ở đâu?
Trong lúc Hàn Lăng dự định xuống giường thì cửa truyền đến tiếng leng keng thập phần thanh thúy dễ nghe.
Một nữ nhân mặc quần áo đặc biệt đẹp đẽ quý giá chậm rãi đi vào phòng, tiếng vang leng keng đúng là phát ra từ châu báu trang sức trên y phục nàng.
Càng làm Hàn Lăng kinh ngạc hơn nữa là trên mặt nữ nhân đeo một cái mặt nạ bạc hình con bướm, che khuất mũi và hai gò má hai bên, chỉ chừa ra con mắt và phần từ môi trở xuống.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!” nữ nhân đeo mặt nạ dừng lại trước giường, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia nhảy nhót hân hoan.
“Xin hỏi ngài là…” Hàn Lăng ngưỡng mộ nàng, nghi vấn, “Còn nữa, đây là đâu?”
“Đây là nữ vương bệ hạ của chúng ta!” Cô bé lúc nãy trả lời thay cho nữ nhân đeo mặt nạ.
Nữ vương bệ hạ? Hàn Lăng càng thêm tò mò, chẳng lẽ là Võ Tắc Thiên? Bản thân bị đạo lục quang đó đưa đến triều Đường sao?
Nhưng mà theo lịch sử ghi lại thì Võ Tắc Thiên hình như không có thói quen đeo mặt nạ. Hơn nữa, nhìn trang phục của cung nữ kia thì không giống như Dụ Trác hoàng triều nhưng cũng không giống như của nhà Đường.
“Ngươi là người ở đâu, sao lại xuất hiện ở Xinh Tươi quốc của ta?”
Xinh Tươi quốc? Cũng không phải là nhà Đường! Vậy Xinh Tươi quốc là nơi nào? Trời ạ, càng ngày càng hỗn loạn!
“Cô nương, bệ hạ hỏi ngươi đó!” Cung nữ trẻ tuổi nhắc nhở Hàn Lăng.
“Ta là người Khải La quốc, từ nhỏ đã yêu thích du lịch, không ngờ lại phạm tới quý cảnh…” Hàn Lăng không muốn nói tới Dụ Trác vương triều, vì vậy bịa bừa ra một câu trả lời.
“Khải La quốc? Nữ tử ở đó đều là da tóc rám nắng mà!” Nữ nhân đeo mặt nạ tựa hồ không tin tưởng lắm.
“Hồi bệ hạ, ta từ lúc còn nhỏ đã theo mẹ ta lưu lạc khắp nơi, vì vậy cũng không giống với người Khải La chính tông, bề ngoài phát sinh một chút biến hóa.” Hàn Lăng cười dài, “Bệ hạ cũng biết Khải La quốc?”
“Ân! Bổn quốc cùng Khải La quốc có lui tới, Mại Dị quốc quân năm nay còn định tới bổn quốc đặt hàng tơ tằm.”
Mại Dị? Hàn Lăng nghe xong thì kinh ngạc. Xem ra, bản thân không hề rời khỏi thời không này, mà đạo lục quang đó chỉ là mang nàng ra khỏi Dụ Trác hoàng triều, đi tới Xinh Tươi quốc này.
“Ngươi thần sắc hoảng hốt, tựa hồ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, ngươi hãy nghỉ ngơi đi, cô gia ngày mai sẽ trở lại tìm ngươi, có chuyện gì cứ phân phó cho nô tỳ ở bên ngoài.” Nữ nhân đeo mặt nạ đạm mạc nói một câu rồi lập tức rời đi.
Sau khi các nàng rời khỏi, Hàn Lăng vẫn một mực khốn hoặc. Kỳ thật, nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nàng muốn biết là ai đã phát hiện ra nàng, phát hiện ra ở đâu? Nữ vương bệ hạ kia vì sao lại mang nàng về hoàng cung? Còn có, Đình Phái đâu? Có phải cũng được an bài ở một nơi nào đó trong hoàng cung này?
Đầu óc có quá nhiều nghi vấn, nghĩ thế nào cũng không ra, Hàn Lăng mệt mỏi không chịu nổi, vì vậy lại nằm xuống, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Bệ hạ, tổ yến đã nấu xong!”
“Để xuống đi!” Nữ vương nhẹ nhàng lau chiếc mặt nạ màu bạc, phát hiện nữ tỳ tựa hồ có điều muốn nói thì không khỏi hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“Bệ hạ, nô tỳ thực không hiểu, bệ hạ và nữ tử kia xưa nay chưa từng quen biết, chúng ta lại không biết lai lịch của nàng, tại sao người lại sai người mang nàng hồi cung, lại đối đãi với nàng như với khách quý.” Nữ tỳ này chính là cô bé ban ngày, là thiếp thân cung nữ của nữ vương, tên Diệp Tố Nga.
Nữ vương cũng không trả lời, nghĩ lại chuyện tối hôm qua, lúc ấy, nàng đang tản bộ ở hoa viên như thường ngày thì thấy trên mặt cỏ có một nữ tử đang nằm, hai mắt nhắm chặt, miệng mấp máy nói gì đó. Nàng nghe được thì chấn trụ, không hề do dự sai người mang nàng về tẩm cung…
“Bệ hạ, bệ hạ, ngài làm sao vậy? Ngài không có việc gì chứ?” Thấy nữ vương trầm ngâm không nói, Diệp Tố Nga lo lắng gọi.
Nữ vương chậm rãi hoàn hồn, điều chỉnh thần sắc, hỏi: “Hai ngày này, Thanh vương gia không có động tĩnh gì sao?”
“Hồi bệ hạ, Thanh vương gia lại tiến cử một nam tử trẻ tuổi cho Túy Mộng lâu, tối hôm qua ở đó vô cùng náo nhiệt.”
Nữ vương vừa nghe, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Bệ hạ, không còn sớm nữa, để nô tỳ hầu hạ ngài đi ngủ thôi.”
“Không cần, quả nhân muốn đi hoa viên đi một chút, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi đi xuống đi.”
“Dạ, bệ hạ!”
Sau khi Diệp Tố Nga lui xuống, nữ vương cũng đứng lên, rời khỏi hoàng cung…
Khi Hàn Lăng tỉnh lại lần nữa, bên trong phòng đang tản mát ra chúc quang nhu hòa.
Sau khi ngủ cả người cảm giác thư thái lên rất nhiều.
Nàng xuống giường, mở cửa ra, làn gió đêm mát mẻ thổi tới làm nàng vô cùng thoải mái. Nhìn bóng đêm lặng lẽ, nàng đột nhiên hứng khởi, đi ra khỏi phòng. Đi tới thảm cỏ thì thấy nữ vương đã đứng ở đó, nàng ngây ra một lúc rồi đi tới.
“Bệ hạ, đã trễ thế này còn không đi ngủ?”
“Ách?” Nữ vương mở mắt, đôi môi hoa xinh đẹp hơi hé ra, “Xinh Tươi quốc yên ổn, cô gia cũng lười biếng hơn.”
“Hàn Lăng cảm tạ bệ hạ đã cứu mạng cùng thu lưu!” Hàn Lăng quỳ lạy nói cảm ơn.
Nữ vương đở nàng lên, “Ngươi gọi Hàn Lăng?”
“Ân!”
“Tên nghe rất êm tai!” Nữ vương mang mặt nạ nên không nhìn rõ vẻ mặt nàng, nhưng từ tiếng nói nhu hòa vui sướng kia có thể biết được nàng thật tâm ca ngợi Hàn Lăng.
“Đa tạ bệ hạ!” Hàn Lăng nhìn nàng, chần chờ hỏi: “Bệ hạ, xin hỏi ngài làm sao phát hiện ta, mang ta về hoàng cung?”
“Tối hôm qua ngươi tự nhiên xuất hiện, quả nhân gặp ngươi đang hôn mê bất tỉnh thì sai người mang ngươi hồi cung.”
“Lúc đó bệ hạ chỉ thấy một mình ta sao?”
“Ân! Chẳng lẽ ngươi còn có bạn bè?” Con mắt sâu thẳm của nữ vương hiện lên một tia nghi hoặc.
Hàn Lăng mỉm cười, lắc đầu.
“Được, khi ngươi vừa tỉnh lại có nói ngươi yêu thích chu du các nước, có rất ít nữ tử giống như ngươi vậy.”
“Nữ tử không nhất định phải sống trong nhà giúp chồng dạy con. Tự do tự tại lưu lạc thiên nhai cũng là một loại theo đuổi tốt đẹp mà khoái nhạc.” Hàn Lăng vừa nói vừa nhìn lên bầu trời đêm tịch mịch.
Trong mắt nữ vương lại hiện lên vẻ kinh ngạc, còn có cả kinh hãi xen lẫn khen ngợi. Nàng không lên tiếng nữa, lại nhắm mắt lại.
Hàn Lăng thấy thế tự nhiên đứng lên, đi tới phía sau nữ vương, mười Ng'n t nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương của nữ vương.
Nữ vương hơi chấn động, sau đó bảo trì bình tĩnh, khóe môi vốn mím chặt cũng từ từ giãn ra.
“Từ khi quả nhân đăng cơ tới nay chưa từng thử qua cảm giác buông lỏng như bây giờ.”
Hàn Lăng không nói, Ng'n t tiếp tục nhu động.
“Quả nhân có con trai, hắn trước kia cũng hay xoa P0'p cho quả nhân.” Nữ vương nói, “Tuy nhiên, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn trở nên phản nghịch, phóng đáng không kiềm chế được, lúc nào cũng đối nghịch với quả nhân. Xinh Tươi quốc tuy là quốc gia nữ quyền, nhưng cũng noi theo truyền thống, một vợ một chồng, vợ chồng tương thân tương ái, hòa thuận với nhau. Nhưng từ sau khi Túy Mộng lâu xuất hiện, nữ tử ở Xinh Tươi quốc không còn an phận thủ thường nữa!”
“Túy Mộng lâu? Đó là nơi như thế nào?” Hàn Lăng hỏi.
“Kỹ viện. Tuy nhiên, ở nơi này, là nam nhân lấy lòng nữ nhân!”
Vậy không phải “kỹ nam” sao! Hàn Lăng âm thầm kinh hô.
Một năm trước hắn mở Túy Mộng lâu, thu nạp những trai tráng trẻ tuổi, ngoại hình tuấn tú. Từ đó về sau mặc kệ là gái chưa chồng hay đã có gia đình, hầu như nữ nhân nào trong kinh thành cũng từng đến Túy Mộng lâu, các nàng tuyên bố rằng ở đó mới tìm được cảm giác thật sự tươi đẹp.” Khóe miệng nữ vương lộ ra một nụ cười khổ.
“Bệ hạ mới gặp ta chưa được một ngày, có thể coi như người xa lạ, tại sao bệ hạ lại cho ta biết những điều này?”
“Đó là duyên phận! Có khi, người ở chung vài chục năm cũng chưa chắc thẳng thắn được với nhau; nhưng có khi chỉ cần sau một ngày là có thể chân tâm tướng đãi.”
“Đa tạ bệ hạ!”
“Quả nhân mới cần cảm ơn ngươi, quả nhân hôm nay mới cảm nhận được hạnh phúc đã lâu không thấy, kỹ thuật xoa P0'p này của ngươi đã luyện tập lâu rồi đúng không?”
“À, cũng không lâu lắm, nếu bệ hạ thích ta lúc nào cũng có thể hầu hạ ngài.” Đôi mắt đẹp của Hàn Lăng lưu chuyển, nói, “Bệ hạ, ta muốn đến Túy Mộng lâu xem sao.”
Hàn Lăng đột nhiên thấy hứng thúc với “áp điếm” đó, hơn nữa, nàng muốn xem qua nhi tử của nữ vương là người thế nào, nếu có thể thì nàng hy vọng có thể khuyên nhủ hắn, coi như là nàng báo đáp ân tình của nữ vương.
Nữ vương trầm ngâm một hồi, nói: “Quả nhân bảo Tố Nga đưa ngươi đi!”
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Từ lúc bước vào Túy Mộng lâu, Hàn Lăng liên tục thán phục.
Vừa rồi nàng đã bỉ vẻ xa hoa ngoài cửa làm cho rung động, không ngờ tới bên trong lại càng thêm vượt quá sức tưởng tượng.
Mức độ thối nát của nơi này còn hơn một bậc so với các kỹ viện khác. Một đám nam tử trẻ tuổi phục sức giống nhau, những khuôn mặt anh tuấn lộ ra thần sắc dụ dỗ, bọn họ nằm trong lòng nữ nhân, thỉnh thoảng lại truyền ra vài nụ cười ***.
Có vài “kỹ nam” khi nhìn thấy Hàn Lăng thì liền liếc mắt đưa tình với nàng, bày ra nụ cười mà bọn họ tự cho là dụ hoặc nhân tâm nhất.
Hàn Lăng nhìn nhìn, tự nhiên thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
“Hàn cô nương, chúng ta ra quầy hỏi một chút.” Diệp Tố Nga biểu hiện vô cùng bình đạm, không chút ngượng ngùng, hiển nhiên là không phải lần đầu tiên tới nơi này.
Hàn Lăng gật đầu, lướt qua những kỹ nam này, đi tới trước quầy, cất cao giọng nói: “Ta muốn tìm Lý Dật Thanh!”
“Thỉnh cung cấp bài tử!”
“Bài tử gì?”
“Lâu chủ của Túy Mộng lâu chúng ta anh tuấn tiêu sái, ôn nhu mê người, công phu trên giường là hạng nhất, không phải nữ nhân nào cũng tiếp, muốn trở thành khách của lâu chủ, trước tiên cần giao ra mười vạn lượng bạc, sau khi lâu chủ chọn lựa sẽ phát cho bài tử, rồi đợi lâu chủ an bài.” Ngữ khí chưởng quỹ mơ hồ lộ ra vẻ khinh miệt. Xem ra, Hàn Lăng không làm cho hắn thấy có gì đặc biệt.
Cái gì, gọi “kỹ nam” mà còn phải hẹn trước? Cũng “cao giá” quá đi! Mặt Hàn Lăng ủ dột.
Diệp Tố Nga không nói gì, lấy từ trong *** ra một kim bài màu vàng đặt lên trên mặt quầy.
Chưởng quỹ kia nhìn thấy kim bài thì nhanh chóng giở một quyển sách nhỏ ra xem, thẩm tra đối chiếu xong thì mặt cười hớn hở: “Mời lên lầu hai, Túy Hương phòng!”
Tố Nga cầm lài bài tử rồi đưa Hàn Lăng lên lầu hai.
“Tố Nga, làm sao ngươi có vật kia?” vừa đi Hàn Lăng vừa hỏi.
Tố Nga cười nhạt, “Không chuẩn bị tốt, chẳng lẽ lại phải phí công đi về.” Nha đầu kia cũng không tầm thường chút nào.
Không lâu, Tố Nga dừng lại trước một gian phòng, “Hàn cô nương, ngươi vào đi thôi, ta ở bên ngoài chờ ngươi!”
“Ách,,, “
“Thanh vương gia nhìn thấy ta, nhất định biết ngài là do bệ hạ phái tới.”
“Được, ta hiểu rồi, ta sẽ mau chóng thuyết phục hắn, mau chóng đi ra!” Hàn Lăng nói xong, đẩy cửa ra, đi vào.
Không giống vẻ ồn ào huyên náo bên ngoài, trong phòng phi thường yên lặng, căn phòng trang hoàng đẹp mà không diễm, hoa lệ mà không tầm thường.
Vừa đi vừa ngắm, Hàn Lăng thoắt cái đã tới trước giường, lúc nhìn thấy nam tử nằm trên giường kia, nàng ngây người.
Dung nhan hắn giống như điêu khắc từ ngọc thạch trân quý, vô cùng tuấn mỹ, hoàn hảo.
Khuôn mặt tuấn mỹ này đúng là mị hoặc mê người. Quần áo trễ nải, mơ hồ có thể thấy được ***g *** khỏe mạnh, gợi nên những ý nghĩ mờ ám.
Đặc biệt, đôi mắt lóng lánh giống như ngọc bích nhìn thẳng vào nàng, trong nháy mắt, tâm Hàn Lăng như bị hắn nhiếp đi.
“A!” Đang lúc nàng còn đang thần hồn điên đảo thì kinh ngạc nhận thấy mình bị người ôm lấy, rất nhanh ngã vào một ***g *** ấm áp.
“Buông ra!” Ý thức được mỹ nam này đang xé rách xiêm y của mình, Hàn Lăng lập tức tỉnh táo lại, quát mắng.
“Đi vào nơi này không phải đều là tìm khoái nhạc sao?” Mặt nam tử lộ nụ cười đùa cợt, thanh âm trầm thấp, phảng phất như mưa xuân, cực kỳ từ tính lại phi thường động thính.
“Ngươi là Lý Dật Thanh hả, hôm nay ta tới không phải là làm… cái kia mà là muốn nói chuyện! Đơn giản là nói chuyện thôi!”
“Hừ!” Nam tử cười lạnh khinh thường, “Ngươi ăn trộm bài tử của ai vậy? Bổn lâu chủ trừ… bán mình ra thì không bán cái gì khác cả!” Nói xong, áo Hàn Lăng đã bị hắn cởi qua vai, lộ ra cái yếm phấn màu tím.
Hàn Lăng vừa xấu hổ vừa giận dữ, vừa giãy dụa vừa hô, “Uy, ngươi biết cái gì gọi là tam bồi không? Ngoài bồi ngủ ra còn có bồi liêu, bồi du!”
“Hoang đường! Quy định của Túy Mộng lâu ta rõ ràng hơn ngươi nhiều! Hãy bớt sàm ngôn đi, hành động mới là thực tế nhất! Ngươi đã có bài tử, bổn lâu chủ tự nhiên sẽ hầu hạ ngươi tương xứng.”
Tầng váy tím trên người Hàn Lăng cũng bị rút đi, lộ ra bạch sắc tiết khố.
Không ngờ hắn thần tốc như thế, trực tiếp như thế, Hàn Lăng ý thức được tình thế nghiêm trọng, hoa dung thất sắc, vừa đấm vừa đá, kêu ngày càng to, “Sắc lang, buông ra, mau buông ta ra, ta không phải là loại nữ nhân như ngươi nghĩ đâu!”
“Vậy thì là cái gì, tới nơi này không phải là vì cái… kia thì là gì! Giữ sức chút đi!” Đôi môi nam tử Khêu g** lóe lên một nụ cười cuồng vọng.
Dây buộc yếm bị kéo ra, Hàn Lăng sợ hãi vô cùng, “Tố Nga, cứu ta, Tố Nga!”
Cửa phòng bị mở ra, Tố Nga xông tới như tia chớp, “Thanh vương gia, xin buông nàng ra!”
Nam tử quay đầu lại, nhìn thấy Tố Nga thì bừng tỉnh đại ngộ, nắm lấy cằm Hàn Lăng, trầm giọng nói: “Trở về nói với Lý Ánh Quân, không cần phải tốn công vô ích!”
“Lý Ánh Quân, ngươi nói Lý Ánh Quân nào?” Hàn Lăng ngơ ngác, vẫn không tài nào bình tĩnh được.
“Vẫn còn giả vờ? Chẳng lẽ thật sự muốn bổn lâu chủ lấy lòng ngươi?” Hắn lại xu tới gần Hàn Lăng.
“Cút ngay!” Hàn Lăng dùng sức đẩy hắn ra, một bên túm lấy cái yếm, một bên nhảy xuống giường, kinh hồn chưa định, trơ mắt nhìn hắn.
“Đi ra ngoài!” Nam tử nắm lấy đống quần áo trên giường, nặng nề ném cho Hàn Lăng.
Hàn Lăng vội vàng đỡ lấy, dưới sự giúp đỡ của Tố Nga, nàng rất nhanh chóng mặc lại chỉnh ề, cũng không dám nán lại một giây phút này nữa, lao ngay ra ngoài.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Trên đường rộng rãi, một chiếc xe ngựa đang lộp cộp đi tới.
Một tiếng nói thanh thúy từ trong xe ngựa truyền ra, “Phụ thân, trạm tiếp theo của chúng ta là ở đâu?”
“Ách, Lạc Lạc muốn đi đâu?” Đáp lại là một tiếng nói trầm thấp hùng hậu.
“Ngô, không biết!”
“Không bằng… đi nữ tôn quốc?”
“Nữ tôn quốc? Có phải là nơi có rất nhiều mỹ nữ không?” Thanh âm non nớt bỗng dưng trở nên H**g phấn.
“Ha hả, Lạc Lạc tuổi còn nhỏ, lẽ ra phải đơn thuần trong sáng, ngươi lại đầy tính sắc như vậy, thật không biết di truyền ai!”
“Khẳng định là di truyền từ phụ thân! Được, cha, tại sao ngài họ Liễu, Lạc Lạc lại họ Hàn, Lạc Lạc không cần theo họ của phụ thân sao?”
“Kỳ thật phụ thân cũng muốn để cho ngươi họ Liễu, bất quá mẹ của ngươi thật bá đạo, nhất định muốn ngươi theo họ nàng.”
“Lạc Lạc cho tới bây giờ chưa từng thấy mụ mụ, cha, mụ mụ rốt cục đi đâu rồi, tại sao nhiều năm như vậy cũng không trở về!”
Bên trong xe ngựa yên tĩnh trong chốc lát, rồi giọng nam tử trầm thấp lại vang lên, “Mẹ của ngươi muốn kiếm được thật nhiều tiền, cho nên đi làm việc ở nơi xa.”
“Vậy tại sao phụ thân không đi làm? Tiểu Hi và Nhị Tôm đều là phụ thân, họ có trách nhiệm nuôi gia đình.”
“Phụ thân không muốn làm việc, huống hồ, ta cũng không biết làm gì!”
“Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn thấy mụ mụ, phụ thân mau đi làm thay mụ mụ, để mụ mụ trở về!”
“Ai da, còn chưa lớn lên đã không cần cha, ai, thật sự là nuôi chim còn hơn là nuôi ngươi…”
“Phụ thân không khóc, Lạc Lạc không phải không muốn ngươi, chỉ là Lạc Lạc thật sự rất tưởng niệm mụ mụ! Ô ô, ta muốn mụ mụ!”
“Hảo, hảo, cha bây giờ sẽ mang ngươi đi tìm mụ mụ!”
“Phụ thân lần nào cũng nói là đưa ta đi tìm mụ mụ, nhưng đã tìm lâu như vậy, cũng không thấy mụ mụ, phụ thân gạt ta, phụ thân là con chó nhỏ!”
“Lần này tuyệt đối không sai, cha có dự cảm, lần này nhất định có thể tìm thấy mụ mụ!”
“Thật sự?”
“Ân!”
“Quá tuyệt vời! Cám ơn phụ thân, phụ thân là người dễ thương nhất, vĩ đại nhất trên thế giới!” Từng đợt tiếng nói vui tươi lẫn tiếng hoan hô và tiếng cười nối nhau đáp trên con đường yên tĩnh…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc