Một Đêm Ân Sủng - Chương 11

Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc

Ẩn Tình
Lục công công sau một hồi kinh ngạc mới dẫn Cốc Thu vào trong.
Vào đến tẩm phòng, Vi Phong cho Lục công công lui, chỉ để lại Cốc Thu. Hắn đi tới trước mặt nàng, vươn Ng'n t dài nâng cằm nàng lên, một lát sau mới nói: “Trẫm muốn ngươi làm nữ nhân của trẫm!”
Cốc Thu nghe xong thì khiếp sợ, đứng ngây ra như phỗng, làm nữ nhân của hắn, đó chính là… Nàng vội lắc đầu, “Không, ta không…”
“Vậy ngươi có thể đi về!” Vi Phong buông nàng ra, xoay người đi về phía giường.
“Hoàng thượng…” Cốc Thu vội vàng chạy theo.
“Đi ra ngoài!” Vi Phong cao giọng, vẫn đưa lưng về phía nàng.
“Hoàng thượng, nô tỳ… trừ việc này ra, nô tỳ cái gì cũng có thể làm!” Quỳ cả một buổi tối, cuối cùng ông trời cũng có mắt, cho nàng chờ được đến lúc hắn đến, vô luận thế nào Cốc Thu cũng không muốn lãng phí cơ hội này, nàng nhất định phải cứu Hàn Lăng ra.
“Hàn Lăng tâm cao khí ngạo, trong mắt không coi ai ra gì, ngươi giúp được nàng lần này, còn lần sau thì sao?” Vi Phong xoay người lại, một lần nữa tới gần nàng, “Muốn vĩnh viễn bảo vệ nàng, ngươi phải có năng lực và quyền lực; biện pháp duy nhất có được quyền lực, chính là làm nữ nhân của trẫm.”
“Nhưng mà… nhưng mà các nàng đều nói phi tử của hoàng thượng đều phải là huyết thống cao quý, xuất thân lương hảo. Nô tỳ thân phận hèn mọn, chỉ sợ làm hoàng thượng mất mặt.” Cốc Thu đơn thuần thiện lương, hoàn toàn không biết mình đã rơi vào mưu kế của người khác, làm một quân cờ cho người ta.
Vi Phong ngẩn người, trong lòng thoáng hoảng hốt, một hồi sau mới khôi phục bình tĩnh, nói: “Ngươi đúng là xuất thân bần hàn, nhưng lại có nghĩa khí, có người như vậy bên cạnh trẫm, sao lại không được?”
“Nhưng mà…”
“Trẫm không có nhiều thời gian! Ngươi có đồng ý hay không thì nói một câu. Nếu không trẫm cho gọi Lục công công!”
Mới vừa rồi còn bình thường, sao nói thay đổi là thay đổi ngay được, mặt mũi hắn bây giờ thật làm người ta sợ hãi, chẳng lẽ hoàng thượng đều dễ dàng tức giận như vậy? Cốc Thu nhát gan nhìn hắn, cực lực ổn định hai chân đang run run, cuối cùng cũng gật đầu: “Tất cả nghe hoàng thượng dạy bảo.”
Vi Phong trên mặt tức thời lộ ra nụ cười, trực tiếp đi đến bên giường, ra lệnh: “Còn không lại đây hầu hạ trẫm?”
“Hách?” Cốc Thu lại một hồi kinh ngạc, nghe hắn nói thì tay chân bắt đầu bối rối. Nàng rất muốn lùi bước, nhưng nghĩ tới Hàn Lăng lại không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới trước giường.
“Giống như cá Mộc như thế thì làm sao làm nữ nhân của trẫm?”
“Nô tỳ… Nô tỳ…” nàng từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, đối với chuyện nam nữ căn bản là một chữ cũng không biết. Tuy có cùng Tiễn Cẩm Hoành gặp gỡ qua, nhưng đó rất đơn thuần, bình thường nhiều nhất cũng chỉ nắm tay mà thôi.
Đối mặt với nữ nhân vụng về như vậy, Vi Phong không hề thấy hứng thú. Tuy nhiên, khi nghĩ tới gương mặt thanh lệ quật cường cao ngạo kia, hắn liền xách Cốc thu ném lên giường.
“Hoàng thượng, đừng…” Cốc Thu vội vàng lui đến thành giường, cả người căng ra.
Nhìn nữ tử trước mắt đang sợ co người, trong lòng Vi Phong đột nhiên có một ý nghĩ, nhanh chóng trút bỏ quần áo trên người, tiến lại gần nàng.
“A!!!!!!!” Thoàng nhìn thấy cái “đồ đáng sợ” kia, Cốc Thu hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
“Ha ha! Ha ha! !” Vi phong ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười phảng phất như trút được gán***.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
“Ngươi tỉnh?” Thấy đôi mắt nàng rốt cục mở ra, Ti Thải âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Hàn Lăng nhìn quanh, trí nhớ cũng nhanh chóng trở lại. Nàng nhớ bị Lam phi giam vào một phòng tối, bị vài cung nữ vây đánh, nàng bện*** mới khỏi nên nhất thời không chịu được, liền hôn mê bất tỉnh.
“Lam phi sao lại buông tha ta?” Nàng nghi hoặc nhìn về phía Ti Thải.
Ti Thải ánh mắt cứng lại, nói: “Ta đi lấy thuốc cho ngươi uống.”
“Chậm đã!” Hàn Lăng vừa nhìn vào chiếc giường đối diện vừa gọi Ti Thải lại, hỏi: “Cốc Thu đâu?”
Ti thải sắc mặt lại là chấn động, không nói.
“Cốc thu đã xảy ra chuyện? Nàng là vì cứu ta mới có chuyện phải không? Nàng giờ đang ở đâu? Bị Lam phi bắt giam?”
“Vết thương của ngươi rất nặng, đừng kích động!” Ti Thải vội vàng đè Hàn Lăng xuống, không cho nàng đứng dậy, trầm tư một hồi rồi lúng túng nói: “Cốc Thu không có việc gì, chỉ là, chỉ là…”
“Chỉ là sao? Ti Thải, ta van cầu ngươi, đừng có dông dài, mau nói cho ta biết.”
“Vì cứu ngươi, nàng cấp Hoàng thượng thị tẩm, làm hoàng thượng nữ nhân.”
“Cái gì?” Hàn Lăng vừa tỉnh lại đã thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
“Nàng được hoàng thượng phong làm Lương quý nhân, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ trở về Ti Thải phường nữa.” Ti Thải yếu ớt nói.
Thì ra là thế! Vậy còn Tiễn Cẩm Hoành thì sao? Bọn họ không phải là đang gặp gỡ sao? Cốc Thu làm sao nói cho hắn? Không, nàng nhất định phải đi hỏi cho rõ ràng, Hàn Lăng hai tay chống xuống giường, chuẩn bị ngồi dậy.
“Mặc kệ ngươi muốn làm gì, trước tiên cần dưỡng thương cho tốt đã!” Ti Thải lại lần nữa ngăn cản nàng.
Cảm giác được thân thể suy yếu vô lực, nhìn lại vẻ mặt ân cần của Ti Thải, cuối cùng, Hàn Lăng nằm xuống.
Ti Thải buồn bã nhìn nàng một cái rồi yên lặng đi ra phòng ngoài.
Vì lần này bị thương cũng không quá nặng, lại được Ti Thải tỉ mỉ chiếu cố, hơn nữa Hàn Lăng lại vô cùng sốt ruột nên ba ngày sau, thân thể Hàn Lăng đã tốt lên rất nhiều, nàng liền Diệu Vân đi tới Thu Di các, cung điện hoàng thượng ban cho Cốc Thu.
Nhìn lên ba chữ to trên tấm biển, Hàn Lăng sợ run một hồi lâu mới tiếp tục bước, vượt qua cánh cửa cao đi vào trong điện.
“Lăng!” Nghe thông báo, Cốc Thu chạy ngay ra, nhìn thấy Hàn Lăng tái nhợt suy yếu, lập tức lệ nóng lưng tròng.
Hàn Lăng yên lặng đánh giá Cốc Thu, nàng dĩ nhiên không còn mặc trang phục cung nữ mộc mạc đơn giản, thay vào đó là lưu thải ám hoa vân cẩm cung trang, tóc dài Pu'i tết cầu kỳ, ở giữa là một đóa hải đường bằng ngọc, hai bên buông xuống hai chuỗi ngọc phỉ thúy thật dài, nhìn thiếu đi một phần khí tức hiền hòa chất phác, lại thêm một phần đẹp đẽ quý phái.
“Tại sao?” Hàn Lăng nhìn chắm chằm Cốc Thu, “Tại sao?”
“Lăng, ngươi không sao chứ? Vết thương sao rồi?” Cốc Thu tránh né ánh mắt nàng.
“Cốc Thu, trả lời ta! Vì ta phải không? Vì cứu ta nên ngươi đã hy sinh bản thân!”
Cốc Thu khẽ run lên nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, mỉm cười nói: “Lăng, làm quý phi tốt lắm, có thể mặc xiêm y đẹp đẽ, ở phòng to đẹp, ăn thức ăn ngon, còn có người hầu kẻ hạ, so với làm cung nữ, thật là tốt hơn vạn lần!”
“Ngươi có biết làm cung nữ chỉ cần hết ba năm là xong, có thể về nhà; còn hiện tại, ngươi làm nữ nhân của hoàng đế, sẽ không thể ra khỏi cửa cung này!”
“Cũng không tệ mà, dù sao ta tiến cung chính là để kiếm tiền trị bệnh cho mẹ, hôm nay ta đã là quý nhân, có thể hưởng vinh hoa phú quý, tiền bạc rủng rỉnh.”
“Cẩm Hoành thì sao? Ngươi đã nói sau ba năm sẽ gả cho Cẩm Hoành, đưa nương ngươi tới kinh thành, chúng ta cùng nhau may vá kiếm tiền, tất cả những điều này ngươi đã quên rồi sao?”
Chưa! Làm sao có thể quên được! Nhưng mà… Lòng Cốc Thu mơ hồ cảm thấy đau.
“Cốc Thu, ngươi bị ép buộc đúng không? Ngươi là vì ta mới làm như vậy, có phải không?” Hàn Lăng hai tay đặt lên vai Cốc Thu, bắt nàng quay lại đối diện với mình.
Bắt bản thân không được nhìn vào đôi mắt vội vàng cùng đau đớn của Hàn Lăng, Cốc Thu cực lực ổn định lại tâm tư đang kích động, giả vờ bình tĩnh nói: “Không! Không hoàn toàn là như vậy! Làm quý nhân, ta có thể bảo vệ ngươi khỏi các phi tần khác; nhưng còn một nguyên nhân chủ yếu khác, danh hiệu này có thể mang lại cho ta vinh hoa phú quý vô cùng. Còn như Cẩm Hoành, chỉ… coi như là một đoạn nhân duyên mà thôi.”
“Cốc Thu!”
“Lăng, mặc kệ ta làm cái gì, ngươi vẫn là tỷ tỷ tốt của ta. Mà ta vẫn là hảo muội muội của ngươi. Chúng ta có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng!” Cốc Thu vừa nói vừa gỡ một chiếc vòng ngọc tinh tế đưa cho Hàn Lăng.
“Ta không thích!” Hàn Lăng chán ghét đẩy nàng ra.
“Lăng!” Vẻ mặt Cốc Thu lập tức trở nên bi thương.
Chỉ có mấy ngày thôi, một Cốc Thu đơn thuần đã không còn, một Cốc Thu chất phác khả ái cũng biến mất, chỉ còn lại một nữ nhân đầu óc đầy vinh hoa phú quý. Thật đáng sợ, thật sự rất đáng sợ… Hàn Lăng không muốn nhìn Cốc Thu nữa, xoay người hốt hoảng chạy ra cửa.
Mãi đến khi bóng dáng hồng nhạt kia biến mất khỏi tầm mắt, lớp mặt nạ ngụy trang của Cốc Thu mới tan ra, vô lực ngã ngồi trên ghế, nước mắt cũng không giữ được nữa, tuôn ra hai hàng trên khuôn mặt nhợt nhạt.
Ra khỏi Thu Di các, Hàn Lăng đi về phía trước, nàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi, nhớ nhà, muốn trở về thế kỷ hai mươi mốt.
“Nô tài to gan, nhìn thấy hoàng thượng sao không quỳ xuống?” một tiếng quát vang lên.
Hàn Lăng phảng phất không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.
“Tỷ muội tốt lên làm quý nhân, ngươi hẳn là rất cao hứng hả? Khó khăn lắm mới có lúc được ôn chuyện, sao không ở lại tâm sự thêm?”
Nghe tiếng nói quen thuộc, Hàn Lăng lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy Vi Phong nhìn mình chăm chú, trong mắt tựa hồ còn có một tia trêu chọc cùng cười nhạo. Nhìn thẳng hắn vài giây, Hàn Lăng thu hồi ánh mắt, đi lướt qua cạnh hắn.
“Chỉ cần ngươi mở miệng, trẫm cũng có thể cho ngươi vinh quang như thế, dù sao trẫm cũng không ngại phá lệ thêm một lần.” Vi Phong vọt người tới, chặn trước mặt nàng, tựa hồ không có ý buông tha nàng.
“Bỏ đi!” hai chữ lạnh như băng thốt ra tử miệng Hàn Lăng.
“Tất cả mọi thứ trong hoàng cung đều nằm dưới chân trẫm, ngươi bảo trẫm bỏ đi? Hừ!”
“Ngươi! !” Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa! Hàn lăng rốt cục bạo phát, “Hỗn đản, ngươi đi trêu chọc Cốc thu, rốt cuộc là có rắp tâm gì?”
“Trẫm trêu chọc nàng? Ha ha, thật sự là chuyện cười thế kỷ! Là nàng quỳ dưới chân trẫm, muốn làm nữ nhân của trẫm! Các ngươi không phải là không giấu nhau điều gì sao? Chẳng lẽ nàng không nói cho ngươi hay? Cũng khó trách, làm ra việc đáng thẹn, khó có thể mở miệng nha!”
Ghê tởm! Suy nhân! Lạn hoàng đế! Càng nhìn bộ dáng đắc ý của hắn, Hàn Lăng càng giận dữ, hận không thể ngay lập tức cắt qua mặt của hắn. Nhưng mà nhớ lại hình ảnh Cốc Thu vừa rồi khoe khoang hư vinh, một loại cảm giác vô lực, chán nản dâng lên. Hàn Lăng cúi đầu không nói, đi qua Vi Phong.
Lần này Vi Phong không ngăn trở nàng nữa, chỉ lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng ngày càng xa, đầy tin tưởng gầm nhẹ: “Tiểu nữ nhân cao ngạo, cho dù ngươi có bản lãnh thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thoát khỏi năm Ng'n t của trẫm! Chờ xem!”
Bẫy Sập
Qua hai ngày tỉnh táo suy ngẫm, Hàn Lăng lại đi tới Thu Di các.
Cốc Thu cố ngăn cảm giác hân hoan từ đáy lòng lại, nhát gan nhìn nàng.
“Cốc Thu, hôm đó ta có lỗi, ta…”
“Hôm đó? Không biết thế nào, mấy ngày nay ta cuối cùng là nghĩ không ra đã xảy ra chuyện gì.” Cốc Thu vội vàng ngắt lời Hàn Lăng rồi chuyển đề tài, hỏi sang chuyện mình đang quan tâm nhất: “Lăng, thân thể ngươi thế nào? Đã bình phục chưa?”
Hàn lăng đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lúng ta lúng túng gật đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Cốc Thu lộ ra một nụ cười yên tâm, không nói gì nữa.
“Nghe nói… Nghe Ti Thải nói, ngươi sau khi vào nơi này sẽ không trở lại Ti Thải phường.” Sau một lúc, Hàn Lăng phá vỡ không khí trầm mặc.
Đâu chỉ là không trở về Ti Thải phường, chỉ sợ cơ hội bước ra khỏi cửa Thu Di các cũng ít! Nhưng đó cũng chỉ là câu trả lời trong lòng Cốc Thu mà thôi, còn đáp án nói ra với Hàn Lăng lại là: “Hoàng thượng nói thân phận của ta đã khác, có vài nơi không nên tới nữa.”
Đúng vậy, một tần phi thân phận tôn quý, cho dù có muốn y phục cũng chỉ cần phái cung nữ đi làm, sao phải tự mình đến một cái Ti Thải phường nho nhỏ! Hàn Lăng chợt thấy tức giận.
Hai người cứ đứng như vậy, không ai nói thêm câu nào. Không ngờ vừa mới hôm qua còn là tỷ muội tốt, hôm nay đã…
“Hoàng thượng giá lâm!” Tiếng thông báo của thái giám phá vỡ sự trầm mặc trong cung điện.
Vi Phong thần thái sáng láng đi đến, nhín thấy Hàn Lăng, khuôn mặt tuất mỹ vẫn một vẻ bình tĩnh.
“Hoàng thượng cát tường!” Cốc Thu hành lễ.
“Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc!” Hàn Lăng cũng miễn cưỡng hành lễ.
Vi Phong cũng không thèm liếc mắt tới nàng, đi qua người nàng trực tiếp tới trước mặt Cốc Thu, một bên đỡ nàng lên một bên cười nói: “Ái phi không cần đa lễ!”
Cốc Thu nhẹ chấn động, theo bản năng né tránh, mãi đến khi Vi Phong lần nữa nắm tay nàng, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng không được lộn xộn, nàng mới an ổn cúi đầu.
“Ái phi, sắc mặt ngươi hôm nay hình như không được tốt, tối qua trẫm không ở bên cạnh nên khó ngủ hả?”
“Hoàng… Hoàng thượng…” Cốc thu nội tâm một hồi buồn bực, không biết như thế nào trả lời.
“Hoàng thượng, Lương quý nhân, nô tỳ không quấy rầy hai người, nô tỳ xin lui xuống trước.” Ngày trước, lúc thấy Vi Phong và các phi tử tán tỉnh, thân thiết hay thậm chí làm một ít việc phong tình, Hàn Lăng cũng chỉ lẳng lặng đứng, không có ý nghĩ nào khác. Nhưng hôm nay thấy hắn đối với Cốc Thu như vậy, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái, thấy rất áp lực, chỉ muốn mau rời đi, rời khỏi cái nơi làm nàng hít thở không thông này. Không đợi bọn họ phản ứng, Hàn Lăng xoay người đi khỏi.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
“Cốc Thu, ta không ngủ được, trò chuyện cùng ta!” Lật người trên giường, Hàn Lăng theo thói quen nói một câu sang bên giường đối diện, nhưng là, đáp lại nàng chỉ là yên lặng. Nhìn chiếc giường trống rỗng, nàng mới nhớ ra Cốc Thu đã không còn ở đây nữa.
Ở cổ đại hai năm, mỗi đêm trước khi ngủ, nàng và Cốc Thu đều nói chuyện tâm tình một phen. Nàng kể cho Cốc Thu nghe chuyện ở thế kỷ hai mươi mốt, Cốc Thu nói cho nàng những kỷ niệm thời thơ ấu. Hôm nay, vật đổi sao dời, trong phòng chỉ lẻ loi một mình một bóng! Từ đáy lòng toát ra một nỗi cô tịch chưa từng có, Hàn Lăng phiền muộn xốc lại chăn, xuống giường, vẫn mặc nguyên bộ đồ mỏng manh đi ra khỏi phòng.
Đêm tối vẫn vậy, bầu trời vẫn vậy, ánh trăng cũng như cũ, Vân Tiêu đảo không thay đổi, nhưng lòng của nàng đã không tìm lại được cảm giác trước kia.
Vương Cảnh Thương ra đi không từ giã, Cốc Thu thì thay đổi, Nhị Cẩu cũng lâu rồi chưa thấy. Đột nhiên cùng một lúc, tất cả bạn bè đều rời xa bản thân! Nhìn cái bóng cô độc lẻ loi của mình, Hàn Lăng thấp giọng khóc ồ lên.
“Lăng, sau ba năm chúng ta sẽ mang thật nhiều bạc trở về, sẽ xây nhà mới, sống những ngày tháng tốt đẹp.” Hình ảnh Cốc Thu đứng trước mặt mình mà nói vẫn còn rất mới mẻ, nhưng những lời này, sẽ không bao giờ thực hiện được nữa rồi. Không nói là ba năm, làm nữ nhân của hoàng đế rồi, chỉ sợ đời này phải ૮ɦếƭ già trong cung.
Còn bản thân thì sao? Sau ba năm sẽ đi về đâu? Ở cổ đại, trừ Lương gia thôn ra, còn nơi nào cho mình dung thân đây?
“Bố, mẹ, mọi người đang làm gì? Em trai thì sao? Mọi người có nghĩ đến ta không? Ta rất nhớ mọi người, ta ở chỗ này cô đơn lắm, tịch mịch lắm!” Từng giọt nước mắt rơi xuống mặt hồ, tạo nên từng vòng tròn lan rộng, Hàn Lăng phảng phát thấy một con đường sáng, cuối đường chính là thế kỷ hai mươi mốt! Nàng nhớ nhà, không nghĩ ngợi gì liền nhảy vào trong nước.
Sải hai tay, nàng cật lực bơi về phía trước, sau đó lại xoay người trở về. Cứ như vậy, nàng cũng không biết bản thân đã ở trong nước bao lâu, bơi bao nhiêu vòng rồi, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm là có thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt, trở lại bên bố mẹ…
Trong giấc mộng, Hàn Lăng cảm thấy có một cỗ đau đớn từ cánh tay trái truyền đến, liễu mi nhíu lại, hai mắt từ từ mở ra, nhìn thấy một chú sẻ nhỏ màu vàng đang nhẹ nhàng mổ đầu Ng'n t trắng nõn của mình.
Cảm thấy cử động ở tay Hàn Lăng, chú sẻ nhỏ cất cánh bay lên.
Ánh mắt Hàn Lăng cũng theo chuyển động của chú sẻ mà di động, đến lúc nhìn thấy nơi nơi đều là cỏ xanh một màu Hàn Lăng mới lại tối hôm qua đã bơi lội thật lâu trong hồ, mãi đến khi mệt không thể hoạt động được nữa mới trở lại trên bờ, sau đó ngủ say lúc nào không hay.
Ngửa đầu nhìn vầng dương sáng hồng ở phương đông, Hàn Lăng khom lưng ngồi dậy, xoa nhẹ tay chân thư giãn gân cốt. Nàng đứng lên, thong thả rời Vân Tiêu đảo.
Từ Vân Tiêu đảo về Ti Thải phường bình thường chỉ cần hai mươi phút, hôm nay Hàn Lăng lại mất tới nửa giờ. Vừa bước vào đại điện đã nghe thấy hai cung nữ đang nói chuyện với nhau.
“Diện mạo, gia thế so với chúng ta cũng không sai biệt lắm mà lại được hoàng thượng sủng ái, thật là ông trời không có mắt!” Tiếng nói tràn đầy bất mãn và ai oán.
“Đúng vậy! Thời gian tiến cung cũng không bằng chúng ta, thật không biết hoàng thượng vì sao nhìn trúng nàng nữa.” Một giọng nữ khác cũng đầy ghen ghét, khó chịu, “Nghe nói hoàng thượng lần này còn chuẩn bị đưa nàng đi lên đàn tế thiên.”
“Cái gì? Đó không phải chỉ có phi tử mới có thể đi sao? Nàng chỉ là một quý nhân thôi, hoàng thượng sao lại có thể hồ đồ như vậy?”
“Ai biết được! trước kia chúng ta thường xuyên sai sử nàng làm việc, giờ đến lượt chúng ta đi hầu hạ nàng, mới vừa rồi lúc mang quần áo sang đó, nhìn thấy nàng bộ dáng nhàn nhã, lòng ta thật ghen tỵ!”
“Haizz! Đồng nghiệp bất đồng mệnh! Số mệnh chúng ta không được tốt như vậy. Quay về làm việc thôi, từ khi nàng rời đi không còn ai giúp chúng ta nữa, làm việc mệt muốn ૮ɦếƭ.”
Mãi đến khi hai cung nữ dần dần đi xa, Hàn Lăng mới từ góc tối đi ra. Nhớ lại những lời vừa nghe được, nàng thực sửng sốt.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
“Hàn Lăng, tỉnh lại, mau tỉnh lại, đại sự không ổn rồi!”
“Cốc Thu, đừng làm rộn, ta mệt lắm!” Hàn Lăng thần chí mơ màng đáp.
“Cốc Thu xảy ra chuyện rồi!” Thanh âm Ti Thải lộ rõ vẻ lo sợ.
“Hả?” Hàn Lăng lập tức mở mắt, đầu óc thanh tĩnh vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cốc Thu ngày hôm qua theo hoàng thượng đi thiên đàn tế thiên, không cẩn thận làm thanh tế phẩm nghiêng trên mặt đất, hoàng thượng vô cùng giận dữ, tối qua khi về cung liền đem nàng nhốt vào thiên lao!”
Hàn Lăng nghe xong sắc mặt đại biến. Về việc hoàng đế tế thiên ở cổ đại nàng có biết qua. Nghe nói đó là một buổi lễ vô cùng trang nghiêm cẩn mật, nghi lễ cực kỳ trang trọng và phiền phức, không thể có bất cứ một sai lầm nào. Cốc Thu tham dự tế thiên nhất định cần phải trải qua một khóa huấn luyện nghiêm khắc trước đó, sao lại không cẩn thận đánh đổ thanh tế phẩm chứ?
“Hai mươi lăm năm trước, Hiếu Từ hoàng hậu, cũng là mẫu thân của đương kim hoàng thượng cũng trong lúc tế thiên không cẩn thận làm đổ tế phẩm, lập tức bị tiên đế nhốt và lãnh cung.” Ti Thải kể, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
“Sau thì sao?”
“Đã ૮ɦếƭ!”
“Đã ૮ɦếƭ?”
“Uh! Có người nói nàng sợ tội tự sát, có người nói nàng bị tiên đế lén xử tử, lại có người nói tổ tiên của Dụ Trác hoàng triều – Quỷ Hồn – bắt đi, dù nói gì đi nữa thì từ đó về sau, cũng chưa ai nhìn thấy Hiếu Từ hoàng hậu lần nào nữa.”
Trời! Hàn Lăng tâm hoảng ý loạn, bất lực nắm tay Ti Thải, “Vậy phải làm sao bây giờ? Cốc Thu sẽ không bị trừng phạt như vậy chứ?”
“Hoàng thượng phá lệ thu một cung nô như Cốc Thu đã sớm làm cho chúng tần phi bất mãn, các nàng liền nhân cơ hội này tập hợp một số đại thần, khải tấu lên yêu cầu hoàng thượng lập tức xử tử Cốc Thu để tránh làm tức giận tổ tiên Dụ Trác hoàng triều, mang tai nạn đến cho dân chúng.”
Hoang đường! quá hoang đường! Cổ nhân thật là mê tín, tổ tiên đã đi vào thế giới cực lại, làm gì có cái gọi là tức giận với không tức giận. Nếu như thật sự muốn truy cứu thì đầu sỏ gây nên chính là Vi Phong, nếu như hắn không nạp Cốc Thu làm quý nhân, không mang theo Cốc Thu đi tế thiên thì căn bản là sẽ không phát sinh chuyện như vậy! Tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão!
“Ta muốn đi tìm hoàng đế phân xử!” Hàn lăng càng nghĩ càng tức giận.
“Hàn lăng…”
“Cốc Thu cho dù có thật sự đánh đổ tế phẩm cũng chỉ là vô tình, nếu cứ phải đền mạng như vậy thì thật là oan uổng.”
“Ngươi đi tìm hoàng thượng cũng được!” Thấy Hàn Lăng ý chí đã quyết, Ti Thải không ngăn nữa, mà nói ra đề nghị, “Nhưng mà, ngươi không thể tìm hoàng thượng phân xử, mà là cầu hắn hỗ trợ.”
“Cầu hắn hỗ trợ?”
“Căn cứ vào lịch pháp hoàng triều, mỗi hoàng đế tại vì đều có ba nguyện vọng, nếu có lúc vô tình vi phạm tổ huấn có thể dùng để đền bù sai lầm. Bởi vậy, chỉ cần hoàng thượng đưa ra một nguyện vọng, có lẽ có thể bảo toàn được tính mạng cho Cốc Thu!”
Vậy thì tốt quá! Hàn Lăng nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, đưa mắt nhìn Ti Thải rồi rời Ti Thải phường tới Dụ Nhân cung.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc