Một Đêm Ân Sủng - Chương 04

Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc

Trêu
Nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mặt không chút biến đổi hành lễ: “Ti Thải!”
“Còn bất mãn chuyện hôm qua?” Ti Thải chăm chú nhìn Hàn Lăng, khi thấy nàng không nói thì trầm giọng tiếp:
“Bổn ti cũng hiểu không phải là lỗi của Cốc Thu, chỉ là…”
“Đã biết vậy sao còn trừng phạt nàng?”
Ti Thải trầm mặc một hồi rồi nói: “Bình thường, tính cách thẳng thắn là một ưu điểm, tuy nhiên, ở trong cung mọi thứ đều ngược lại. Ngươi muốn nói sự thật, ngươi thích bênh vực kẻ yếu, sẽ không có ai đồng ý hay khen ngợi ngươi, ngược lại sẽ cô lập, thù ghét ngươi. Cốc Thu chính là một ví dụ điển hình.”
“Người là Ti Thải, có trách nhiệm duy trì công đạo!”
“Duy trì công đạo?” Ti Thải hừ lạnh. “Nói dễ vậy! Nếu chỉ một người nhằm vào Cốc Thu thì không nói, đây là tất cả mọi người cùng chỉ nàng ta, nếu ta không ‘thuận theo dân tâm’, hậu quả thật khó lường.”
“Cho nên vì lợi ích của người, người liền mắt nhắm mắt mở để Cốc Thu chịu oan khuất.”
“Cuối cùng không phải là đã bỏ qua cho nàng sao?”
“ ‘Bỏ qua cho’ là sao? Người chắc cũng biết việc này đã mang đến cho Cốc Thu nhiều thương tổn.” Nhớ đến sự khổ sở của Cốc Thu tối qua, Hàn Lăng nhất thời tức giận mà quên rằng nơi này là cổ đại, không có quyền tự do ngôn luận.
Căm giận bất bình nhìn Ti Thải, nàng đi tới trước, chuẩn bị leo lên giường.
“Hoàng thượng có lệnh, muốn ngươi may y bào cho người, ngươi chuẩn bị nhanh nhanh rồi mau qua Dụ Kiền cung.” Ti Thải đi theo nói.
“Ta không đi!” Hàn Lăng cơn giận còn chưa tan, nghe thấy phải đi hầu hạ hoàng thượng trong lòng càng bất mãn, vì vậy theo bản năng cự tuyệt.
Ti Thải nhìn nàng, vừa kinh ngạc vừa tức giận, chưa đầy một khắc mà Hàn Lăng đã hai lần dùng giọng điệu bất kính như vậy để nói chuyện với mình.
“Mệnh lênh của hoàng thượng không tới lượt ngươi từ chối.” Thanh âm lạnh lùng kiên quyết không cho phép kháng cự. “Ngươi bất mãn với ta, ta có thể không so đo.
Nhưng Dụ Kiền cung ngươi nhất định phải đi, bởi vì cho dù là ta cũng không thể chống lại mệnh lệnh của hoàng thượng.”
“Xiêm y của hoàng thượng không phải đều có người của Ti Thải phường chuyên trách rồi sao? Người cần gì phải gọi ta?”
“Đúng là như vậy. Nhưng lần này là đích thân hoàng thượng hạ lệnh, bất kể thế nào ngươi nhất định phải đi.
Hàn Lăng, ngươi không phải mới là ngày đầu ở đây, đạo sinh tồn chốn hoàng cung cần phải rõ, làm hoàng thượng tức giận thì ngươi dẫu có mấy trăm cái đầu cũng không đủ để trảm!”
Hàn Lăng bị lời cảnh cáo của Ti Thải chấn động mạnh mẽ, tức giận tạm thời biến mất, lý trí trở về, nàng bất đắc dĩ rời giường.
“Lục công công đang chờ tại đại điện, ngươi chuẩn bị tốt rồi lập tức đi ra.” Buông ra câu tối hậu, Ti Thải đi ra ngoài.
Hàn Lăng sửa soạn qua loa rồi mang theo dụng cụ theo Lục công công rời đi.
Đây là lần đầu tiên Hàn Lăng bước vào Dụ Nhân cung (sao lúc thì là Dụ Kiền, lúc lại là Dụ Nhân nhỉ? Ai biết thì giải thích giùm với!). Bên ngoài tiểu kiều lưu thủy, từng dãy hành lang nối tiếp, cây cối xanh mướt, hương hoa thơm ngát. Vào trong cung điện lại là một tư vị khác. Bố cục hòa hợp, rường cột chạm trổ nguy nga lộng lẫy lại phi thường rộng rãi, so với vẻ thanh lịch bên ngoài thì nơi này nhiều hơn một phần nghiêm trang.
Hàn Lăng say mê ngắm cảnh vật, kiến trúc hùng vĩ đồ sộ mà vô cùng ý vị này, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng kêu lớn của Lục công công mới khôi phục thần trí, nhìn thấy hàng chữ trên cửa, không khỏi thắc mắc: “Lục công công, may y phục cho hoàng thượng không phải là ở thiên điện sao? Sao lại đến tẩm phòng…”
“Đây là hoàng thượng phân phó, ngươi mau vào đi.” Lục công công thúc giục nàng rồi xoay người rời đi.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Hàn Lăng do dự, một hồi lâu mới hướng vào trong hô một tiếng: “Hoàng thượng!”. Nàng nghe thấy ý đề phòng lộ ra trong chính thanh âm của mình.
“Vào đi!” bên trong truyền ra một tiếng nói trầm thấp.
Hàn Lăng hít sâu một hơi rồi chậm rãi đẩy cửa bước vào.
Thật to a! Thật thoải mái a! Đây là cảm giác của Hàn Lăng khi tiến vào tẩm phòng của hoàng thượng. Mặt đất trải thảm xanh xám quý giá thanh lịch, bên phải là một bàn trang điểm xa hoa cùng ba cái giá áo cao chừng hai thước, mặt trước đài là chiếc ghế dựa lớn chạm trổ hoa văn rồng. Những đồ dùng này đều bằng gỗ, chất gỗ như ngọc, từng làn hương thơm ngát tỏa ra. Đó là loại gỗ thượng đẳng – Trầm Hương!
Hàn Lăng âm thầm thán phục, ánh mắt chuyển hướng sang bên trái. Liếc mắt nhìn, thật là trống trải, một khoảng không gian rộng chừng tám thước hầu như không có đồ đạc, chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn – là long sàng!
Nhìn hết bên trái lại nhìn sang bên phải cũng không thấy bóng dáng mặc đồ màu lam kia, Hàn Lăng không khỏi buồn bực kêu nhỏ: “Hoàng thượng… hoàng thượng…” Nàng vừa hô vừa đi tới trước giường.
“Ngươi chưa từng thấy qua chiếc giường lớn như vậy sao?” Hàn Lăng vừa mới dừng lại, phía sau liền vang lên một âm thanh quen thuộc.
Nàng giật mình hoảng sợ, xoay người lại, thiếu chút nữa ***ng vào một vòm ***. Là hoàng thượng, lúc này trên mặt hắn lại lộ vẻ đùa cợt cùng tà mị. Thấy hắn vô thanh vô tức đứng phía sau, lại ở khoảng cách gần như vậy, Hàn Lăng thất kinh, theo phản xạ lui lại phía sau, không kịp đề phòng ngã ngồi trên giường.
“Vậy là ngươi không thể chờ đợi để nằm lên long sàng của trẫm?” Vi Phong quỷ dị chăm chú nhìn nàng, thân hình cao lớn hướng về phía nàng.
Hàn Lăng cả người khẽ run, dè dặt dịch sang trái, thật vất vả mới thoát ra, nhanh chóng rời khỏi giường lớn, chạy xa đến hai thước: “Hoàng… hoàng thượng, xin cho nô tỳ lấy số đo”
Vi Phong tiếp tục nhìn nàng, sau đó bước vài bước đến gần nàng.
Hàn Lăng lấy từ trong túi ra một chiếc thước dây, đi ra phía sau hắn, kiễng gót chân đo độ rộng vai, kích thước lưng áo cùng độ dài chân, sau cùng thu hồi thước đo nói: “Hoàng thượng, đã đo xong rồi.”
“Xong rồi? Ngươi hình như còn chưa đo ***, ௱ô** và đù* trẫm?” (óe, hoàng thượng này BT quá!)
“Ách, làm ngoại bào không cần đo nơi đó!”
“Ai nói trẫm chỉ làm ngoại bào? Trẫm còn muốn làm áo khoác, tiết khố!”
Không thể nào? Hàn Lăng tức thì mở miệng, lắp bắp nói:
“Hoàng… hoàng thượng, ngài… Áo lót… Tiết khố luôn có người của Ti Thải phường chuyên trách, nô tỳ sau khi trở về sẽ thông báo để các nàng làm dâng người vài bộ.”
“Trẫm muốn ngươi tự mình thiết kế!”
“Hoàng thượng, kỳ thật áo lót và tiết khố đều chỉ có một kiểu, lại mặc ở bên trong, căn bản là không cần thiết kế đặc biệt.”
“Trẫm nói là muốn! Còn không mau làm? Chẳng lẽ ngươi muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của trẫm?” Vi Phong trầm giọng hạ lệnh.
Người đang ở chỗ thấp không thể không cúi đầu. Cho dù trong lòng có một trăm lần không tình nguyện, Hàn Lăng cũng không biết làm thế nào, không thể làm gì khác hơn là một lần nữa cầm thước dây, đi tới trước mặt Vi Phong.
“Hoàng thượng, tất cả đều đã làm theo yêu cầu của người. Hoàng thượng, nếu không còn việc gì, nô tỳ xin về Ti Thải phường.” Cuối cùng cũng xong,
“Cút!” Lần này, trong giọng nói không hề chứa đựng nửa ý đùa cợt mà mơ hồ lộ ra ảo não cùng tức giận.
Đoán biết trong đó có nguyên nhân, Hàn Lăng vội vàng cầm lấy túi, nhanh như chớp chạy khỏi gian phòng cơ hồ làm nàng ngộp thở kia.

“Lăng, Lăng nha!” Cốc Thu kêu lên.
Hàn Lăng trợn mắt: “Cốc Thu, ngươi làm sao vậy?”
“Phải là ta hỏi ngươi làm sao vậy mới đúng! Vừa mới gọi ngươi rất nhiều lần cũng không thấy phản ứng.”
Hàn Lăng nghe vậy trong lòng run lên. Vừa rồi lúc đang vẽ nàng lại… lại nghĩ đến hoàng thượng. “Lăng, đừng ngẩn người như vậy nữa, Ti Thải tìm ngươi kìa!” Thấy Hàn Lăng lại trầm tư, Cốc Thu lắc lăc bả vai nàng.
“Tìm ta?” Hàn Lăng buồn bực theo Cốc Thu đến đại điện.
“Hàn Lăng, sáng nay ngươi đến lấy số đo của hoàng thượng, có sai sót gì không?” Không đợi bọn Hàn Lăng hành lễ, Ti Thải nói ngay.
“Nô tỳ, nô tỳ không có, nhất nhất theo lẽ thường mà làm thôi. Ti Thải, có chuyện gì vậy?”
“Ngươi khẳng định đối với hoàng thượng không vọng tưởng điều gì?”
“Đương nhiên không có!” Hàn Lăng quyết đoán trả lời, cho dù nam nhân trên thế giới ૮ɦếƭ sạch, nàng cũng sẽ không có ý nghĩ an phận với cái đồ… lợn giống kia. Mới vừa rồi suy nghĩ, chẳng qua là bởi vì tò mò, tuyệt đối không có ý khác.
“Nô tài Lam Chiếu cung phụng chỉ Lam phi tuyên ngươi qua đó.”
Lam phi tìm nàng? Y phục của Lam phi cũng đã xong, vì sao còn tìm nàng?
“Mau đi đi. Mặc kệ nguyên nhân là gì, ngươi… phải cẩn thận chú ý!” Ti Thải sắc mặt ngưng trọng
“Vâng!” sau khi bái biệt Ti Thải và Cốc Thu, Hàn Lăng tràn đầy nghi hoặc hướng Lam Chiếu cung đi tới.
Chịu Nhục
“Nô tỳ tham kiến Lam phi nương nương, nương nương vạn phúc!” Tiến vào đại điện Lam Chiếu cung, Hàn Lăng cung kính hành lễ.
Lam phi từ trên giường ngồi dậy, mặt không chút thay đổi nhìn Hàn Lăng nói: “Nghe nói ngươi đã lượng thân (lấy số đo) cho hoàng thượng tại tẩm phòng của người?”
Hóa ra là vì chuyện này! Bất quá, nguồn tin của Lam phi cũng thật là lợi hại, so với đội ngũ paparazzi trong giới giải trí còn thần tốc hơn!
“Còn không mau trả lời bổn cung?”
“Bẩm nương nương, đúng vậy!” Hàn Lăng cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh.
“Ngươi thật to gan!” Lam phi nắm lấy cằm Hàn Lăng, làm nàng ngẩng mặt lên.
Đau! Lại còn thêm móng tay dài áp vào làn da non mịn làm Hàn Lăng cơ hồ kêu lên.
“Cũng không xem xem bản thân có bao nhiêu cân lượng, hoàng thượng là người ngươi có thể nhìn sao?” Lam phi giọng điệu bắt đầu thay đổi, lực Ng'n t mạnh thêm.
“Bẩm… bẩm nương nương, tất cả đều là ý của hoàng thượng, không liên quan đến nô tỳ.”
“Hừ, sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hoàng thượng lại tốn tâm tư để ý ngươi sao?”
Trời ạ, đau quá! Nếu Lam phi còn tiếp tục như vậy, cằm nàng sẽ gãy mất. Hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt, Hàn Lăng nén đau bày ra thái độ thấp kém: “Nương nương xin thứ tội, nô tỳ vô tri, nô tỳ nói sai rồi. Nô tỳ thân phận thấp kém, huyết thống đê tiện, không dám có ý nghĩ không an phận với hoàng thượng. Chỉ có nương nương mới là người xứng đáng với hoàng thượng. Mặc dù nô tỳ không biết tại sao người lại an bài lượng thân tại tẩm phòng nhưng nô tỳ có thể cam đoan, chúng ta chỉ đơn thuần là lượng thân, không có làm gì khác. Hoàng thượng đối với nô tỳ chỉ là khinh thường thôi.”
Lam phi nghe những lời khen tặng lại thấy Hàn Lăng hiển lộ tư thế ti tiện trước mặt mình thì cảm thấy thật mát ruột.
Ý thức được tay Lam phi tựa hồ nới lỏng từng chút một, Hàn Lăng vội vàng nắm lấy cơ hội: “Nương nương tâm từ tính thiện, lão thiên gia nhất định sẽ phù hộ nương nương vĩnh viễn được hoàng thượng yêu mến.”
Lam phi rốt cục hoàn toàn buông Hàn Lăng ra, nhàn nhạt nói: “Tốt lắm, ngươi lui ra. Nhưng sau này cần phải nhớ rõ thân phận mình!”
“Đa tạ nương nương!” Hàn Lăng âm thầm thở ra một hơi, từ biệt đi ra đại điện.
Hàn Lăng rời Lam Chiếu cung nhưng chưa về đến Ti Thải phường, mới đi được nửa đường thì bị cung nữ của Vân phi giữ lại. Hả? Không phải vậy chứ? Chẳng lẽ Vân phi cũng nhận được tin tức? Hàn Lăng không khỏi thoáng run rẩy, lo lắng bản thân kế tiếp lại phải chịu những vũ nhục cùng trừng phạt gì nữa.
“Nhanh lên một chút, đi theo ta, Vân phi nương nương ghét nhất kẻ chậm chạp.” Cung nữ thúc giục Hàn Lăng.
Hàn Lăng thầm cầu nguyện, trong lòng rối ren, yên lặng theo sát hai cung nữ, ước chừng sau khoảng một nén hương thì tới Vân Hoa cung.
“Hừ, mới có vài phần tư sắc đã nghĩ đến chuyện câu dẫn hoàng thượng. Ngươi không nghe hoàng thượng nói gì sao? Ngươi… không xứng!” Vừa thấy Hàn Lăng đến, Vân phi lập tức đi thẳng vào vấn đề, nhục mạ nàng.
Hàn Lăng vừa nghe thấy trong lòng nhanh chóng dấy lên lửa giận. Vân phi thật là khinh người quá đáng, so với Lam phi kia còn ghê tởm hơn. Đúng, xác thật là không xứng, là tên hoàng đế kia không xứng với ta!
“Sao không nói lời nào? Không phục hả?”
Nói thừa! Đâu chỉ là không phục, quả thực còn muốn bịt cái miệng thối của ngươi lại ý chứ! Ngươi coi nam nhân kia là bảo vật, còn ta chỉ coi hắn là rác rưởi, là đồ ***! Bất quá, dù có căm hận Vân phi tới đâu, nàng cũng chỉ giữ ở trong lòng mà nói: “Bẩm nương nương, nô tỳ không dám!”
“Bổn cung cho phép ngươi ngẩng đầu lên!”
Hàn Lăng vừa ngẩng đầu, còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã nghe một tiếng “phách”, má phải lập tức truyền đến cảm giác đau đớn rát bỏng.
“Cho ngươi một tát là cảnh cáo ngươi, đừng có mà si tâm vọng tưởng! Nếu không, lần sau sẽ không chỉ như vậy thôi đâu. Còn dám đến gần hoàng thượng, bổn cung sẽ phá hủy khuôn mặt này của ngươi!” Vân phi tay vẫn giữ trên không trung, hung tợn nhìn Hàn Lăng: “Mau cút!”
Tai ù mắt hoa! Đầu óc choáng váng! Vân phi thoạt nhìn thì mảnh mai yêu kiều mà đánh người cũng thật mạnh a. Hai gò má Hàn Lăng đau như lửa đốt, hướng Vân phi khom người hành lễ lui ra ngoài đại điện. Mãi đến khi ra khỏi cánh cửa cao cao kia, bao nhiêu ủy khuất, thương tâm cùng phẫn hận, sỉ nhục mới theo hai khóe mắt chảy ra, chậm rãi lướt qua nơi gò má vừa bị đánh, lại dấy lên cảm giác đau đớn.
Đầu tiên là Lam phi, rồi lại đến Vân phi. Hàn Lăng rốt cục cũng hiểu tất cả đều là âm mưu quỷ kế của tên hoàng đế ૮ɦếƭ tiệt kia. Nguyên lai hắn đã sớm đoán biết những nữ nhân này sẽ tìm nàng gây phiền phức, cho nên cố ý tạo ra cảnh “tẩm phòng lượng thân”. Có lẽ, tạo y phục chỉ là giả, mà trêu chọc bản thân mới là thật. NND (chắc là chửi bậy đây), người không đánh mình, mình không đánh người; người phạm ta, ta nhất định phạm người! Nàng sẽ là kẻ thù không đội trời chung với tên hôn quân kia!
“Ngươi không sao chứ?”
Nghe thấy tiếng nói quen, Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn thấy Vương Cảnh Thương, ngạc nhiên kêu lên: “Vương đại nhân? Người sao lại ở đây? Người đến bao lâu rồi?”
“Vừa rồi nhìn thấy ngươi cúi đầu mà đi, ta cảm thấy không ổn nên đi theo tới nơi này.”
Hàn Lăng lúc này mới phát hiện bản thân đã đi đến trước một cái hồ nước. Nước hồ trong suốt, trông như một viên minh châu lóe sáng; bốn phía cỏ cây xanh mướt, hoa tươi rực rỡ, núi giả, đình tạ khắp nơi, vô cùng hòa hợp với cảnh thiên nhiên, làm tôn thêm vẻ đẹp nơi này.
“Đây là đâu?” Hàn Lăng ngạc nhiên hỏi.
“Vân Tiêu đảo, đây từng là nơi bơi thuyền thư giãn của hoàng thượng và hậu cung phi tần. Nhưng bởi vì trong hồ nịch tử hơn người, mang lại xui xẻo nên sau này nơi này bị bỏ hoang.”
Trong hồ nịch tử hơn người? Đây có thể khẳng định lại là một vật hy sinh. Ngày thường không làm điều sai, ban đêm không sợ quỷ gõ cửa. Nhất định là do có người bày trò nên nơi đẹp như vậy lại bị bỏ hoang. Bất quá, đó chẳng phải sẽ trở thành nơi tiêu khiển tuyệt vời của bản thân và Cốc Thu sao?
Vương Cảnh Thương nhìn nàng, con ngươi đen tỏ vẻ lo lắng: “Mặt của ngươi làm sao vậy? Bị ai đánh? Hẳn là rất đau?”
Những câu hỏi han quan tâm liên tiếp của Vương Cảnh Thương làm trỗi dậy những thương tâm cùng khổ sở nơi Hàn Lăng. Yết hầu nàng trở nên căng thẳng, một cỗ nhiệt khí ứa ra nơi khóe mắt, nàng nghẹn ngào cơ hồ nói không nên lời: “Ta… ta…”
“Hoàng cung là một nơi ngươi lừa ta gạt, là nơi mà mọi người luôn lục ***c, tranh thủ tình cảm, tranh công tố trạng với nhau. Muốn tồn tại ở nơi nguy hiểm này mọi chuyện phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ dàng chuốc lấy khổ nạn, thậm chí là họa sát thân.”
“Ta cho tới bây giờ không hề ***ng tới ai! Vì sao bọn họ lại muốn gây chuyện với ta, ђàภђ ђạ ta?” Nhớ tới những con người ghê tởm này, Hàn Lăng không khỏi thốt lên.
“Ở chỗ này có rất nhiều chuyện không thể theo lẽ thường mà suy đoán, quyết định! Có một số việc ngươi biết là đúng nhưng người khác lại không đồng ý với ngươi.” Vương Cảnh Thương mắt nhìn xuống mặt nước hồ yên tĩnh, dường như nói cho Hàn Lăng, cũng là nói cho chính mình nghe.
Thấy sắc mặt hắn đột nhiên ảm đạm, Hàn Lăng quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ? Hình như có tâm sự?”
“Ta… không có gì.” Ánh mắt Vương Cảnh Thương thoáng qua tia hoảng hốt, nhưng khôi phục bình tĩnh rất nhanh, từ trong ***g *** lấy ra một chiếc bình trắng: “Đây là thuốc mỡ ta lấy từ Hoa Sơn về, trị thũng rất hữu hiệu, đúng lúc có thể bôi lên vết thương của ngươi.”
“Cái này… Ngươi luôn mang theo vật này bên người sao?” Hàn Lăng thoáng buồn bực.
“Ta theo lời mẹ ta mang cho muội muội ta, nhưng hình như ngươi cần hơn.”
“Không được, đồ của mẹ ngươi cho muội muội ngươi, ta sao có thể nhận?” Hàn Lăng lắc đầu.
“Không vấn đề gì, dù sao muội muội của ta cũng rất ít khi dùng cái này. Mẹ ta cho nàng cũng chỉ để dự phòng, hai ngày nữa ta sẽ lại mang cho nàng một lọ khác. Ngươi hãy yên tâm nhận lấy.”
Hàn Lăng còn muốn từ chối nhưng nghĩ tới việc mang bộ dáng này về, để Cốc Thu nhìn thấy sẽ làm Cốc Thu thương tâm, nói không chừng còn có thể tức giận làm ra những việc nguy hiểm. Vậy coi như thiếu của Vương Cảnh Thương một món nợ nhân tình.
“Cám ơn ngươi!” Hàn Lăng mỉm cười nhận lọ thuốc.
“Không cần khách khí, mau bôi thuốc!”
Hàn Lăng mở nắp bình, một mùi thơm nhẹ lập tức xông vào mũi. Nàng lấy thuốc ra đầu Ng'n t, nhẹ nhàng xoa lên bên má phải bị thương. Một cảm giác mát lạnh thoải mái dâng lên, cảm giác nóng bỏng lúc trước cũng dần biến mất. Quả thật là thần dược!
“Nương ngươi rất thương muội muội ngươi ha!” Hàn Lăng vừa bôi thuốc vừa thở dài nói.
“Tiểu muội chính là tâm can bảo bối của cả nhà chúng ta.” Vẻ nhu tình trên Vương Cảnh Thương càng đậm.
“Vậy vì sao lại đem nàng tiến cung?”
Vương Cảnh Thương nhất thời sững sờ rồi nói: “Hoàng mệnh khó tránh.”
Hoàng mệnh khó tránh! Xem ra lại là lỗi của tên sắc hoàng đế! Vấn đề là, dù trước đây vì sao bị tiến cung nhưng hiện tại Lam phi dường như đã quen, thậm chí còn yêu thích việc làm phi tử hoàng đế.
“Còn ngươi? Vì sao lại vào cung làm cung nữ?” Thấy Hàn Lăng thật lâu không nói gì, Vương Cảnh Thương phá vỡ không khí trầm mặc.
“Vì cần tiền!” Cốc Thu đúng là cần tiền. Hàn Lăng vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời vừa nói: “Ta đã đi lâu rồi, phải về thôi. Vương đại nhân, cám ơn ngươi, cám ơn thuốc của ngươi nữa!” Nói xong, không đợi Vương Cảnh Thương phản ứng liền xoay người bỏ đi.
Bước đi được một đoạn, Hàn Lăng dừng chân, một lần nữa quay đầu lại nhìn về phía Vương Cảnh Thương: “Còn có việc này ta muốn nói cho ngươi, tại hoàng cung này, trừ bằng hữu của ta ra, ngươi là người ta thấy thuận mắt nhất!”
Hàn lăng rời khỏi Vân Tiêu đảo, để lại Vương Cảnh Thương ngạc nhiên đứng mãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc