Mong Ước Lâu Bền - Chương 17

Tác giả: Trúc Âm

Khả Nhi chưa kịp lên tiếng phản đối thì Dương Phàm đã cầm Pu't vẽ lông mày lại gần cô. Có thể là do hơi thở của anh quá dồn dập khiến cho cô bất giác nhắm chặt mắt lại, quên luôn cả ý định phản đối.
Đây là lần đầu tiên hai người họ ghé sát mặt vào nhau như thế này. Mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi Dương Phàm. Bàn tay cầm chiếc Pu't vẽ lông mày của anh hơi run run, lòng bàn tay như đang túa mồ hôi.
Một lúc sau, Khả Nhi nghe thấy tiếng thở dài của Dương Dĩnh và tiếng cười hì hì của Dương Phàm. Cô mở mắt ra và nhìn vào gương. Trên mặt cô là hai đường cong queo vừa đen vừa thô, chẳng khác gì hai con sâu róm đen sì nằm ngang trên mắt. Khả Nhi tức điên lên:
-Dương Phàm, đồ đáng ghét!- chỉ trong khoảnh khắc, cô gái mới ban nãy còn bẽn lẽn, ngượng ngùng đã trở thành một con sư tử Hà Đông chính hiệu hung hãn lao về phía Dương Phàm.
Dương Phàm biết mình sai nên đành ngoan ngoãn đứng yên cho Khả Nhi trút giận, còn nhẹ nhàng khuyên bảo cô:
-Đừng vội, cứ từ từ! Đánh anh bị thương thì không sao nhưng nếu làm đau tay em thì không hay lắm đâu! Anh sẽ áy náy lắm đấy!- Dương Phàm nói vậy khiến cho Khả Nhi chẳng còn mặt mũi nào mà đánh anh nữa.
Cuối cùng thì vẫn là Dương Dĩnh giúp Khả Nhi vẽ lông mày. Hai đường lông mày thanh thanh như hai chiếc lá liễu nằm ngang trên hai mắt Khả Nhi khiến cho cô càng trở nên xinh đẹp.
Khả Nhi hỏi Dương Dĩnh tiền quần áo và giày, Dương Dĩnh bèn nói:
-Bộ quần áo này chị đã mua hai năm về trước, vốn định để mình mặc. Nhưng mua rồi mới phát hiện ra là mình đã quá tuổi để mặc nó rồi, không còn thích hợp nữa. Giờ để em mặc quả là không lãng phí. Coi như chị tặng cho em nhân dịp sinh nhật nhé!
Khả Nhi ngần ngại.
Dương Dĩnh nhìn Khả Nhi cười:
-Dương Phàm quả nhiên nói không sai, em không muốn nhận ân tình của người khác, nhưng nếu là quà tặng của bạn bè thì em có thể nhận rồi chứ? Nếu em vẫn cảm thấy ngại, thế thì đứng tạo dáng để chị chụp vài kiểu ảnh treo ở trong phòng làm việc để tuyên truyền! Thế có được không? Mau lên, cho xin cái đáp án đi!
Khả Nhi rất thích tính tình cởi mở và thoải mái của Dương Dĩnh thế nên cô liền vui vẻ nhận lời. Khả Nhi đứng tạo dáng theo yêu cầu của Dương Dĩnh để chụp vài tấm ảnh, Dương Dĩnh đứng ngoài vừa chụp ảnh vừa luôn miệng khen ngợi:
-Tốt, trông xinh lắm! Quả là không tồi! Em rất có năng khiếu đấy! Em thử cân nhắc xem có đồng ý làm người mẫu riêng cho chị không nhé!
Trước khi đi, Dương Dĩnh còn kéo tay Khả Nhi lại dặn dò:
-Quần áo đắt hay rẻ không quan trọng, quan trọng là phải phô bày được ưu điểm của bản thân, biết cách phối hợp. Có thời gian cứ chải chuốt theo cách chị dạy em. Có gì không hiểu cứ gọi điện cho chị bất cứ lúc nào. Đẹp thì phải phô bày cho người ta thấy, đừng để lãng phí vẻ đẹp của mình!
-Vâng ạ!- Khả Nhi vui vẻ nhận lời.
Dương Dĩnh kéo Dương Phàm ra một góc và thì thầm:
-Cô ấy là một cô gái không tồi đâu! Chỉ có điều nếu như em quyết định ở bên cô ấy e là phải đi một quãng đường gian nan đấy!
Dương Phàm ngoảnh ra nhìn Khả Nhi đang đứng chờ anh ở cửa, những làn gió nhẹ mơn man mái tóc cô. Một thứ tình cảm kì lạ trào dâng trong lòng anh. Dương Phàm dịu dàng nhưng kiên định nói:
-Đường đều ra con người đi mà thành, có quyết tâm ắt sẽ có cách!
Dương Dĩnh nhấc hai tay lên đập mạnh vào
vai Dương Phàm:
-Cho dù thế nào chị nhất định sẽ ủng hộ em!
Buổi tối sinh nhật ngày hôm ấy, Từ Quang Tông không đến tham dự.Thực ra Từ Quang Tông đã định đến nhà hàng rồi, nhưng cậu ta đã nhìn thấy Khả Nhi ở cổng trường. Khả Nhi hôm nay quá rực rỡ khiến cho Từ Quang Tông như đắm chìm vào trong vẻ đẹp ấy. Một Khả Nhi thường ngày không phải là không xinh đẹp, chỉ có điều có chút mộc mạc và giản dị, không thể nào bắt mắt và quyến rũ như một Tang Lệ Na ăn mặc và trang điểm cực kì hợp thời trang. Từ Quang Tông chưa bao giờ nghĩ rằng một Khả Nhi được chải chuốt kĩ lưỡng lại có thể rực rỡ đến vậy!
Trên đường đi không ít người phải ngoảnh đầu lại nhìn Khả Nhi nhưng cô hoàn toàn không hay biết, chỉ mải quay sang cười với Dương Phàm, đôi mắt đen láy dịu dàng nhìn anh. Từ Quang Tông nhìn thấy Khả Nhi và Dương Phàm tay trong tay lướt qua trước mặt mình, cô thậm chí còn không nhận ra sự xuất hiện của Từ Quang Tông. Đột nhiên Từ Quang Tông cảm thấy bực bội, bực bội vì nụ cười rạng rỡ của Dương Phàm. Chỉ có những người không biết đến nỗi khổ ở nhân gian này mới có nụ cười rạng rỡ đến thế. Từ Quang Tông giương mắt nhìn hai người họ đi xa dần rồi lặng lẽ quay trở về trường.
Tang Lệ Na ăn mặc điệu đà đến dự sinh nhật của Khả Nhi. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền mùa thu kiểu mới, trang điểm rất cầu kì khiến cho vẻ đẹp của cô càng trở nên lôi cuốn.
Khương Lan cảm thấy vô cùng khó hiểu:
-Tang Lệ Na, hôm nay nhân vật chính có phải là cậu đâu, chải chuốt kĩ thế để làm gì?
Tang Lệ Na dữ dằn trợn mắt lườm Khương Lan.
Tống Điềm kéo áo Khương Lan thì thầm vào tai cô:
-Cậu ta muốn trang điểm đẹp để cạnh tranh với Khả Nhi và thu hút sự chú ý của Dương Phàm đấy!
-Hả? –Khương Lan mặt mày thất sắc: -Cậu thật là thông minh đấy!
Tống Điềm đắc chí:
- Cứ đợi mà xem! Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ biết rằng tớ đoán có sai hay không cho xem!
Ngoài Tang Lệ Na, các cô gái trong phòng 312 đều dẫn theo bạn trai của mình đi cùng. Chu Chính Hạo là khoa trương nhất, cùng lúc dẫn theo cả ba cô gái, khiến cho Trần Văn Bân và Giang Ba phải trố mắt kinh ngạc:
-Oài, thật là hạnh phúc!- kết quả là hai anh chàng tội nghiệp bị hai cô người yêu lườm cho một cái sắc lẻm, vội vàng im bặt.
Chu Chính Hạo lần lượt giới thiệu từng người một. Cô thì tên là “quả ớt nhỏ”, cô thì tên là “cải thảo con”, rồi thì “táo nhỏ”…giới thiệu xong Chu Chính Hạo liền chỉ vào mấy đám con trai háo sắc kia mà mắng:
-Mấy thằng háo sắc kia! Lúc nào cũng chỉ nghĩ bậy, đây là ba em gái kết nghĩa của tôi. Giữa chúng tôi là quan hệ anh em thuần khiết 100%.
-Em gái, đúng, chỉ là em gái!- đám con trai cười hi hi rồi ngoảnh ra gật đầu với nhau. Có người còn khe khẽ nói: -Rốt cuộc là cậu có đến bao nhiêu cô em gái?...
-Đương nhiên chỉ là em gái thôi!- cô gái tên là Quả ớt nhỏ liền lên tiếng biện minh: -Nếu không phải là em gái thì sao anh Chính Hạo lại dẫn cả ba chúng tôi tới đây chứ? Các anh tưởng rằng con gái bây giờ đều không có óc hay sao mà lại chịu chung số phận ba cô một chồng hả? Cái thời đại ấy đã qua lâu rồi, kiếp sau, kiếp sau nữa các anh cũng đừng mơ!
Đám con gái cười ha ha vỗ tay ầm ĩ:
-Nói hay, hay lắm!
Chu Chính Hạo đưa mắt nhìn quanh:
-Ý, nam nữ nhân vật chính đâu cả rồi?
Diệp Phi lên tiếng:
-Bọn họ đi chọn R*ợ*u vang rồi, tí nữa sẽ đến ngay!
Vừa dứt lời thì cánh cửa phòng mở toang, Khả Nhi chậm rãi bước vào.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng trong phòng dường như tối đi, mọi ánh sáng đều tập trung trên người Khả Nhi. Tất cả những người có mặt trong phòng đều há hốc mồm kinh ngạc.
Trần Văn Bân thốt lên:
-Dương Phàm quả là có con mắt hơn người!
Chu Chính Hạo ủ rũ:
-Tôi mới là người phát hiện đầu tiên chứ!
Cô gái tên là Quả ớt nhỏ chạy ù lên ôm lấy cánh tay Khả Nhi, miệng reo lên:
-Chị đẹp quá! Anh Hạo nói chị là hoa khôi của học viện kinh tế, quả nhiên danh bất hư truyền!
Chu Chính Hạo cũng bắt chước Quả ớt nhỏ, chạy đến trước mặt Khả Nhi:
-Nào mỹ nhân, lại đây cho anh ôm một cái nào!
Dương Phàm thấy thế liền chạy đến chắn trước mặt Khả Nhi, nhét chai R*ợ*u vang trong tay vào vòng tay của Chu Chính Hạo rồi bảo:
-Cầm lấy mà ôm cho đã này!
-Hừ- Chu Chính Hạo tức mình quay lưng lại với Dương Phàm: -Đúng là kẻ háo sắc quên bạn!
Không khí buổi tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt, mọi người thay nhau chúc R*ợ*u Khả Nhi. Khả Nhi không uống được nhiều R*ợ*u, mới uống có vài ly đã thấy chóng mặt, thế nên Dương Phàm phải uống R*ợ*u thay cô, hết li này đến li khác. Thế nhưng nhìn anh vẫn rất tỉnh táo, không hề có dấu hiệu của say R*ợ*u, thế nên ai nấy đều khâm phục. Các cô gái suy nghĩ thật chu đáo, sau khi đã chúc R*ợ*u hết một vòng, các cô không cho người yêu mình tiếp tục chuốc R*ợ*u Dương Phàm nữa.
Tang Lệ Na bưng một li R*ợ*u đến trước mặt Khả Nhi:
-Tần Khả Nhi, trước đây tớ hơi bướng bỉnh, không hiểu chuyện, xin cậu hãy tha thứ cho tớ! Giờ tớ mời cậu một li, hi vọng uống hết li R*ợ*u này chúng ta lại có thể vui vẻ như ban đầu!
Dương Phàm nâng li R*ợ*u trước mặt Khả Nhi lên:
-Khả Nhi không thể uống được nữa, anh…
-Không…- Tang Lệ Na ngắt lời Dương Phàm, ánh mắt khẩn thiết nhìn Khả Nhi: -Nếu như cậu đồng ý tha thứ cho tớ, hãy cùng tớ uống cạn cốc R*ợ*u này! Sau này chúng ta vẫn là bạn tốt cùng phòng, có được không?
Khả Nhi chống tay vào trán, lặng lẽ nhìn Lệ Na, không khí trở nên ngột ngạt.
Đôi mắt Tang Lệ Na dần dần đỏ hoe:
-Cậu không chịu tha thứ cho tôi sao?
-Mong là những lời cậu nói là thật lòng!- Khả Nhi nâng cốc lên và uống một hơi hết cốc R*ợ*u.
Tang Lệ Na lại rót đầy li R*ợ*u và nâng li trước mặt Dương Phàm:
-Li này em mời anh, chúc anh và Khả Nhi hạnh phúc.
Dương Phàm lịch sự mỉm cười:
-Thật ngại quá, anh không thể uống được nữa! Khả Nhi đã say rồi, anh phải duy trì sự tỉnh táo để chăm sóc cho cô ấy! – nói rồi Dương Phàm cúi đầu xuống, ôm lấy Khả Nhi lúc này đã say mèm, để cô dựa vào người anh. Khả Nhi say R*ợ*u nhưng vẫn rất ngoan, không hề kêu gào hay làm loạn, chỉ lặng lẽ ngồi dựa vào Dương Phàm.
Tang Lệ Na tiến thoái lưỡng nan, tay vẫn cầm li R*ợ*u đứng ngây ra đó không biết phải làm thế nào.
Tống Điềm lại ghé vào tai Khương Lan thì thầm:
-Tang Lệ Na thua rồi!
Diệp Phi không nỡ nhìn thấy bạn khó xử, liền lên tiếng giải vây cho Lệ Na:
-Các bạn thân mến, giờ là lúc tặng quà cho chủ nhân của buổi tiệc! Mau mang quà ra tặng đi!
Chu Chính Hạo là người đầu tiên mang quà của mình ra, là một con Pu'p bê biết hát rất đẹp. Mọi người cười ầm lên:
-Chu Chính Hạo nghĩ thật chu đáo, để cho Khả Nhi học làm mẹ trước đây mà!
Chu Chính Hạo hấp tấp hỏi Khả Nhi:
-Em có thích không?
-Thích, rất thích…- Khả Nhi mơ hồ trong cơn say, ôm chặt con Pu'p bê vào lòng. Bởi vì đã say mèm nên Khả Nhi chẳng thèm giữ kẽ: -Lúc còn nhỏ, nhìn thấy người khác có Pu'p bê chơi, em cũng rất muốn có một con. Lớn thế này rồi đây là lần đầu tiên em được chơi Pu'p bê đấy! Sao lại có thể không thích cho được?
Chu Chính Hạo cười ha ha bảo:
-Nếu như thích, sau này cứ đến sinh nhật em anh lại tặng cho em một con Pu'p bê mới!
Mọi người lần lượt mang quà ra tặng cho Khả Nhi, cuối cùng đến lượt Dương Phàm. Anh nắm lấy tay Khả Nhi lên, đeo vào tay cô một chuỗi vòng màu tím bằng pha lê, ánh sáng trong veo của pha lê lấp lánh trên tay cô: -Đây là món quà anh mua tặng cho em lúc ra ngoài sáng nay. Anh thấy con người em trong sáng và lấp lánh như pha lê, hi vọng em sẽ thích!
Khả Nhi nhìn anh, đôi mắt của cô long lanh dưới ánh đèn. Không biết là do đã uống quá nhiều R*ợ*u hay là vì quá vui mừng mà hai má cô đỏ ửng. Dương Phàm nâng bàn tay Khả Nhi lên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Mọi người vỗ tay ầm ĩ, không khí vui vẻ được đẩy lên đến cao trào.
Trong sự huyên náo, Tang Lệ Na lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc. Diệp Phi định đứng dậy đi ra cùng nhưng bị Tống Điềm giữ lại:
-Để cho cậu ta bình tĩnh lại chút đi! Con người ai cũng phải trưởng thành lên, không thể cứ tùy tiện, ngang ngạnh mãi như vậy được!
Bữa tiệc ồn ào đến tận hơn 10 giờ, Diệp Phi nhìn vào đồng hồ rồi bảo:
-Sắp đến giờ kí túc xá nữ đóng cửa rồi, chúng ta nên giải tán thôi!
Dương Phàm đỡ lấy Khả Nhi lúc này đã đứng không vững và bảo với mọi người:
-Được rồi, bọn em về trước đi! Khả Nhi uống nhiều quá, đợi cô ấy tỉnh R*ợ*u rồi anh sẽ đưa cô ấy về.
-Không được!- Diệp Phi kiên quyết phản đối rồi giằng Khả Nhi từ tay Dương Phàm: -Nếu như Khả Nhi còn tỉnh táo thì không sao. Nhưng giờ cô ấy đã say rồi, bọn em nhất định phải dẫn cô ấy về kí túc!- nói xong, cả lũ con gái liền dìu Khả Nhi đi.
Dương Phàm nghiến răng giận dữ:
-Giang Ba, sao vợ cậu cứ như là mẹ già thế hả?
-Cô ấy là mẹ nuôi của Khả Nhi nhà cậu đấy!- Giang Ba ôm chặt lấy Dương Phàm, đắc chí bảo: -Nào, con rể ngoan, mau gọi ta một tiếng bố vợ đi!
-Cậu nói lại lần nữa xem!- Dương Phàm trợn mắt hăm dọa Giang Ba khiến cho Giang Ba sợ hãi chạy tuốt ra xa.
Sau khi thanh toán, mọi người đều giải tán hết, chỉ còn lại Chu Chính Hạo và Dương Phàm lững thững đi về kí túc.
-Hai người chuyện giả thành thật rồi đấy hả? –Chu Chính Hạo buồn bã hỏi.
-Đâu có!
Chu Chính Hạo bán tín bán nghi:
-Không có?
-Ý tôi là…-Dương Phàm mỉm cười: -Ngay từ đầu đã không phải là giả vờ, là thật đấy!
Chu Chính Hạo giật thót mình, há hốc mồm, mắt mở to nhìn Dương Phàm, mãi mới thốt ra lời:
-Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à?
-Trong thời gian thực tập ở Thanh Đảo, tôi cố tình không liên lạc gì với cô ấy. Tưởng rằng không nhìn thấy cô ấy, không nghe thấy giọng nói của cô ấy, lâu dần mọi thứ sẽ nhạt nhòa đi. Nhưng mà thực ra mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại. Mỗi ngày tôi đều nhớ đến cô ấy, hơn nữa có cảm giác ngày càng mãnh liệt hơn. Tôi dần dần hiểu ra rằng mình thực sự rất thích cô ấy, thích đến mức nghĩ rằng có thể bất chấp mọi thứ để ở bên cạnh cô ấy suốt cuộc đời này! Tương lai vẫn chỉ là một cái gì đó mơ hồ, tôi không phấn đấu thì làm sao biết được kết quả sẽ thế nào?
-Nếu như bây giờ tôi nói với cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ sợ hãi mà chạy mất. Tôi cần có thời gian, từ từ bước vào trái tim của cô ấy!- Dương Phàm đột nhiên phát hiện ra Chu Chính Hạo đang đi bên cạnh mình biến đâu mất rồi. Anh dừng lại ngoảnh đầu nhìn ra sau, thấy Chu Chính Hạo vẫn đang đứng ngẩn ra đó:- Cậu đứng ngây ra đó làm cái gì vậy?
-Hơ?- khuôn mặt ngỡ ngàng của Chu Chính Hạo phút chốc trở lại vẻ nhí nhố như mọi ngày: -Thằng ranh, hóa ra cậu lấy danh nghĩa việc công để mưu lợi riêng à?
Sau bữa tiệc sinh nhật tối thứ bảy, tin đồn trong học viện kinh tế được đổi lại thành: Từ Quang Tông muốn nhân cơ hội không có Dương Phàm ở trường để tán tỉnh Khả Nhi, nào ngờ bị Khả Nhi từ chối. Từ Quang Tông tức khí đặt tin đồn bôi nhọ danh dự của Khả Nhi đồng thời theo đuổi Tang Lệ Na để lấy lại danh dự.
Cái tin đồn mới này có vẻ hợp lí và có sức thuyết phục hơn cái tin đồn cũ nhiều. Dù sao thì vẻ đẹp và trí tuệ của Khả Nhi ai ai cũng biết, nhất là sau khi công khai chuyện tình cảm với Dương Phàm, Khả Nhi ngày càng biết cách ăn mặc, chải chuốt, trở nên xinh đẹp hơn nhiều so với Tang Lệ Na, người tình trong mộng của rất nhiều chàng trai. Trường đại học Z nam nhiều nữ ít, thế nên khả năng một nữ sinh theo đuổi nam sinh dường như là rất nhỏ, huống hồ Khả Nhi lại là cô gái cực kì xuất sắc như vậy. Mặc dù xét từ góc độ khác thì Từ Quang Tông cũng không phải là kẻ tầm thường, nhưng nếu mang ra so sánh với Dương Phàm thì chênh lệch thật sự quá rõ rệt.
Những tin đồn càng ngày càng lan rộng, thậm chí có người còn nói trước mặt Từ Quang Tông, thậm chí còn hỏi cậu ta với vẻ mặt thương hại:
-Nghe nói cậu định thế chân Dương Phàm à? Oa, quả là dũng cảm đấy!- nghĩa bóng của câu nói này có nghĩa là Từ Quang Tông thật không biết tự lượng sức mình.
Khả Nhi hỏi Dương Phàm tin đồn này từ đâu mà ra.
Dương Phàm cười nhạt:
-Từ Quang Tông có mồm chẳng nhẽ người khác thì không sao?
Khả Nhi trầm ngâm không nói.
Dương Phàm nghĩ rằng Khả Nhi cảm thấy bất mãn:
- Mặc dù thủ đoạn này chẳng hay ho gì, nhưng đối với loại người như hắn, chỉ có dùng thủ đoạn này để trả đòn lại cho hắn mà thôi!
Khả Nhi lần đầu tiên nắm lấy tay Dương Phàm:
-Chỉ là em cảm thấy rất có lỗi với anh!- Dương Phàm từ xưa đến nay làm gì cũng quan minh chính đại. Vì cô mà anh có thể bất chấp tất cả mọi chuyện. Nghĩ đến đây sống mũi Khả Nhi cảm thấy cay cay. Có thể gặp được anh là một may mắn lớn trong đời cô!
-Người mà em phải cảm ơn lần này không phải là anh, tất cả em phải cảm ơn Chu Chính Hạo. Mọi chuyện hôm sinh nhật là do cậu ấy sắp xếp cả đấy. Hôm sinh nhật em, cậu ấy dẫn theo ba cô nữ sinh đấy cũng chính là ba cái loa của học viện kinh tế. Bất cứ chuyện gì bọn họ biết thì cả học viện này cũng sẽ biết…- Dương Phàm mỉm cười: -Cậu ta đã phải lao tâm khổ tứ, chủ động tiếp cận ba cô gái này, nhận họ làm em gái chỉ để giúp em làm dịu đi những tin đồn không hay!
Dương Phàm thuê một phòng tập ở trung tâm văn hóa thể thao giải trí của trường, tận dụng các buổi tối và cuối tuần để dạy Khả Nhi khiêu vũ. Điệu nhảy anh chọn là điệu Rumba. Rumba vốn là điệu nhảy được xưng tụng là vũ điệu của các đôi tình nhân, mặc dù không cuồng nhiệt như điệu Cha cha cha nhưng lại là sự kết hợp đầy đủ giữa sự mạnh mẽ và dịu dàng.
Khả Nhi không có nền tảng trong khiêu vũ, muốn nhảy được điệu này không phải đơn giản. Dương Phàm nhiều lần nhấn mạnh:
-Ánh mắt, em phải chú ý đến ánh mắt! Rumba là điệu nhảy của tình nhân, ánh mắt cần phải giao thoa, lúc nào em cũng cúi đầu không chịu nhìn anh thì làm sao mà nhảy được?
-Được, ánh mắt- Khả Nhi ngẩng đầu, nhìn Dương Phàm không chớp mắt. Nhưng chỉ hai phút sau, Khả Nhi không nhịn nổi nữa liền bật cười: -Em chịu hết nổi rồi! Cứ thế này thì mắt em sẽ lồi ra mất!
Dương Phàm lắc đầu than thở:
-Thiếu mất một chút chút giao ước ngầm. Để anh giúp em bồi dưỡng tâm trạng, tình cảm nhé!
Nói rồi Dương Phàm lấy ra một chiếc kèn môi và thổi bài “Lưới tình”. Tiếng nhạc du dương vang lên, Khả Nhi yên lặng lắng nghe. Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Khả Nhi khẽ thở dài. Dư âm của bản nhạc còn chưa dứt khiến cho cả hai cùng trở nên trầm lắng.
Sau một hồi trâm ngâm, Khả Nhi lên tiếng trước:
-Dương Phàm, anh thật là giỏi! Biết khiêu vũ, biết thổi kèn môi, còn biết đánh cờ tướng và cờ vây nữa!- Khả Nhi rầu rĩ: -Những cái đó em đều không biết!
-Đồ ngốc- Dương Phàm gõ nhẹ lên trán Khả Nhi: -Sức lực và thời gian của con người là có hạn, có ưu điểm đương nhiên phải có cả nhược điểm. Thời gian và sức lực của em đều dành hết cho việc học và kiếm tiền, đương nhiên không thể giỏi mấy trò giải trí này được rồi. Anh dành hết thời gian cho việc giải trí, thế nên chẳng biết kiếm tiền, điểm thi lần nào cũng kém. Chỉ nói riêng môn tiếng anh thôi đã thấy rồi, em lần nào cũng dễ dàng thi qua, trong khi anh phải thi đến ba lần mới miễn cưỡng qua được cấp bốn. Bước vào xã hội, những sở trường của em còn hữu ích hơn những sở trường của anh nhiều. Anh nên ngưỡng mộ em mới phải!
Lời khen ngợi của Dương Phàm khiến cho Khả Nhi có thể thoải mái mở rộng cánh cửa trái tim:
-Em thích tiếng kèn môi, hay là anh dạy em thổi nhé! Em không học khiêu vũ đâu!
Dương Phàm vênh mặt:
-Đừng có mơ!- nhìn thấy dáng vẻ ủ dột của Khả Nhi, Dương Phàm lại thấy mềm lòng: -Học khiêu vũ trước đi đã, trong thời gian nghỉ anh sẽ dạy em thổi kèn!
Nghe thấy vậy Khả Nhi liền cười toe toét, ôm chặt và hôn lên cánh tay Dương Phàm:
-Anh thật là một người tốt!- ngẩng đầu lên thấy ánh mắt của Dương Phàm có vẻ kì lạ, Khả Nhi mới chợt ý thức được mình vừa làm gì. Hai má Khả Nhi đỏ lựng lên, cô vội vàng thả tay anh ra, lí nhí nói: -Có gì buồn cười đâu, em coi anh như chị em gái mà!
Từ đó về sau, cứ đến giờ nghỉ là Dương Phàm lại dạy Khả Nhi thổi kèn. Hai nội dung học đan xen khiến cho buổi học trở nên thú vị hơn nhiều so với chỉ học một môn. Rõ ràng là Khả Nhi có hứng thú với việc học kèn môi hơn nhiều so với việc học khiêu vũ.
Một hôm, Diệp Phi vô tình đến văn phòng của Khả Nhi, nhìn thấy Dương Phàm đang ngồi thống kê tài liệu của khách hành và tính toán tiền lương của cho các sinh viên đi giao hàng trong khi đó Khả Nhi lại ngồi bên cạnh thảnh thơi học thổi kèn môi.
Diệp Phi kinh ngạc đến mức suýt nữa thì không phân biệt được đông tay nam bắc, liền hỏi Dương Phàm:
-Anh làm việc, còn cô ấy thu tiền?
-Đúng thế- Dương Phàm nói như đó là chuyện đương nhiên: -Cô ấy dạy anh kiếm tiền, anh dạy cô ấy thổi kèn môi.
Diệp Phi nghển cổ than trời:
-Sức mạnh của tấm gương quả là vô biên! Em phải bảo Giang Ba đến học hỏi mới được!
Vài ngày sau đó, Diệp Phi mang bộ mặt đầy oán trách đến phòng của Dương Phàm và Giang Ba:
-Dương Phàm, ngoài kèn môi ra anh còn biết nhạc cụ gì nữa không? Sáo, ghi ta, à…còn cả violong nữa? Trời đất ơi, em cầu xin anh đừng có dạy cái gì cho Khả Nhi nữa. Em không thể chịu đựng được tiếng kèn môi như tiếng bò kêu của cậu ấy nữa đâu!
Giang Ba vỗ nhẹ vào lưng Diệp Phi an ủi rồi quay sang oán trách Dương Phàm:
-Đều tại cậu cả, rảnh rỗi còn đi dạy Khả Nhi thổi kèn môi làm cái gì, để cho cô ấy thổi như bò kêu khiến cho Diệp Phi nhà tôi suy nhược thần kinh đến thế này này!
Dương Phàm ra vẻ vô tội:
-Có gì mà khó nghe chứ? Sao tôi không thấy như vậy nhỉ?
Cũng may là Khả Nhi học rất nhanh và có thể thổi được hoàn chỉnh bài “mong ước lâu bền”.Cuối cùng thì Diệp Phi cũng thoát khỏi sự Tra t** của tiếng bò kêu.
Dương Phàm phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị. Gần đây, chỉ cần Khả Nhi không ở bên cạnh Dương Phàm là anh lại “vô tình” gặp Tang Lệ Na: sân bóng, giảng đường, thậm chí là trên đường, nơi nào cũng có sự trùng hợp. Ví dụ như buổi chiều thứ bảy tuần này, Dương Phàm đang đứng ở cổng thư viện đợi Khả Nhi thì nhìn thấy Tang Lệ Na ăn diện chải chuốt rất cầu kì đi đến trước mặt mình, giọng nói vô cùng ngọt ngào:
-Thật là trùng hợp! Dương Phàm, anh cũng đến thư viện đọc sách à?- nụ cười ngọt ngào và ánh mắt đưa tình ấy chắc chắn khiến cho không ít nam sinh phải rung động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc