Món ăn riêng của bạn gái - Chương 16

Tác giả: Tạp Nhi

Cổ Việt Đàn lòng dạ độc ác làm cho Tĩnh Thư sợ hãi đến mức phải bỏ chạy, từ trước đến nay nàng chưa gặp người nào độc ác như hắn.
Chạy ra khỏi Cổ gia, nàng trở về nhà mình, thấy cửa lớn đóng chặt, Tâm Vũ đang ở công ty tăng ca.
Nàng mở cửa bước vào, căn phòng ngập tràn mùi thơm, phòng bếp sạch sẽ cho thấy Tâm Vũ không hề vào đây.
Tay *** bàn ăn, nàng không có nhà không biết Tâm Vũ ăn uống như thế nào.
Nàng đáp ứng Cổ Việt Đàn sẽ làm đầu bếp cho hắn đến khi Hoa Đạt làm ăn có lời, nhưng bây giờ nàng rất muốn gặp Tâm Vũ để cùng chị ấy nói chuyện.
Hôm nay gặp phải chuyện như vậy nàng cuối cùng cũng hiểu ra không có tiền khó khăn như thế nào.
Nàng cùng Tâm Vũ ra sức cứu lấy Hoa Đạt mới cầu cứu Cổ Việt Đàn và được hắn ra tay giúp đỡ, mặc dù phải chia lợi nhuận cho hắn nhưng đối với nàng mà nói, trong lòng nàng hắn vẫn hoàn mỹ.
Nhưng qua sự việc Hạ Chấn ngày hôm nay, hình tượng của hắn trong lòng nàng hoàn toàn sụp đổ.
Nàng thật sự đau lòng khi nghĩ tới đứa trẻ cùng Hạ Chấn đến Cổ gia, không ngờ gặp phải tình cảnh như vậy, nếu nàng là đứa trẻ đó chắc là không còn dũng khí đứng ở đấy. Nàng thật khâm phục nó.
Nhớ lại lúc mình bỏ đi. Nàng có đôi chút hoảng sợ, nếu như hắn vì việc nàng bỏ đi mà làm khó Tâm Vũ như vậy nàng đã hại Tâm Vũ. Đến lúc đó Tâm Vũ cũng giống như Hạ Chấn hôm nay phải quỳ xuống cầu xin Cổ Việt Đàn…..
Không! Nàng không thể hại Tâm Vũ.
Vì không muốn Tâm Vũ có kết cuộc giống như Hạ Chấn, nàng quyết định trở về Cổ gia làm đầu bếp, còn về bản thân…..
Tâm Vũ là trụ cột của Hoa Đạt còn nàng lại là trói buộc của Tâm Vũ…
Hạ quyết tâm trở về Cổ gia, Tĩnh Thư lau nước mắt, đứng lên thu dọn lại nhà cửa làm mấy món ăn để vào trong tủ lạnh cho Tâm Vũ.
Làm xong mọi việc, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đã 12 giờ rồi. Nhìn ngoài cửa tối đen mà không thấy bóng dáng Tâm Vũ đâu làm tinh thần của nàng có chút thất vọng.
Nhưng tâm đã quyết không thể nhục chí, Tâm Vũ vì Hoa Đạt mà cố gắng, nàng không thể làm tăng thêm gán*** cho Tâm Vũ được, nghĩ như vậy Tĩnh Thư liền cởi bỏ tạp dề, đi ra cửa gọi một chiếc taxi trở về Cổ gia.
Cổ Việt Đàn đứng trên ban công nhìn xuống “Đã hơn 10 giờ rồi còn chưa trở về.” Lúc này trong bụng hắn đang phát ra tiếng sôi.
Hắn vuốt bụng cau mày, “Đói quá.”
Từ lúc Tĩnh Thư bỏ đi, đồ ăn trên bàn đối với hắn hoàn toàn mất hết hứng thú, liền bỏ đũa đứng dậy đi về phòng.
Hắn bực tức ở trong phòng đi qua đi lại…
Rất nhanh thời gian đã 11 giờ……
“Còn chưa trở về? Cô ngốc này không biết chạy đi đâu?” Hắn tức giận nói.
Tích tắc, hắn lại nhìn đồng hồ, đã 12 giờ.
“Làm cái gì vậy? Không chịu hỏi chuyện gì cả mà đã bỏ chạy, ngốc! Ngốc! Ngốc!” Nói ra vài tiếng mắng cũng không làm cho lòng hắn bớt lo lắng.
Vài giọt nước rơi trên mặt hắn , hắn ngẩng lên nhìn trời
“Trời mưa rồi.” Cô ngốc kia không có mang theo ô, nhất định là sẽ bị ướt.
Hắn không suy nghĩ liền đi ra khỏi phòng, lúc này cả nhà đều yên tĩnh, mọi người đều về phòng đi ngủ cả rồi.
“Trong nhà thiếu một người vậy mà cũng ngủ được.” Hắn oán trách nói.
Cầm một cái ô đi ra ngoài cửa lớn, trong chớp mắt mưa nhỏ liền đổ mưa rào, mưa rơi lộp độp trên chiếc ô của hắn, Cổ Việt Đàn rụt cổ lại vào trong áo, mắt nhìn ra ngã tư đường.
“Tĩnh Thư! Cô chạy đi đâu vậy? Mau về đi.” Hắn gầm nhẹ.
Taxi đến gần Cổ gia, Tĩnh Thư chợt phát hiện trước cửa có một cái ô, giống như dưới ô có một người đang co rúm lại, thân hình không ngừng run rẩy giống như toàn thân đông cứng.
Văn Tĩnh Thư xuống xe, mọi vật rất mờ ảo, nhìn người đang run, nàng than nhẹ: “Ai, thật đáng thương.”
Văn Tĩnh Thư từ bi hỏi người đang ngồi xổm truớc cửa “Trời lạnh lắm, mặc thêm áo vào.” Nàng *** ra đưa cho người đó.
Người dưới ô toàn thân run rẩy không đưa tay ra nhận áo.
“Ngươi lạnh như vậy, đừng ngại, mặc áo vào đi,” Tĩnh Thư nghĩ hắn ngại liền cầm lấy ô trên tay hắn, nhưng chiếc ô vừa được nhấc lên nàng liền nhìn chằm chặp vào người dưới ô.
“Anh…” Tĩnh Thư nhanh chóng phủ áo khoác lên người Cổ Việt Đàn, lấy hai tay xoa lên đôi bàn tay đã lạnh giá của hắn, nhẹ nhàng mắng hắn “Anh đamg làm gì vậy ?”
Cổ Việt Đàn ngồi xổm trên mặt đất, hắn ngước đầu lên, miệng phát ra tiếng cười, “ Cô… cô… cô… Cô đã về.”
Văn Tĩnh Thư hai tay đang xoa đột nhiên dừng lại. Hắn đang đợi nàng?
“Ơ ơ ơ… trời mưa.”
“Trời mưa? Tĩnh Thư nhìn lên mặt của hắn “Anh đang đợi tôi ?”
“Ừ” hắn không còn khí lực để phản bác.
Nàng đột nhiên cảm thấy lo lắng dâng lên trong lòng “Anh thật là, đã biết trời mưa to như vậy còn ra ngoài này đợi, để tôi phụ anh đứng lên.”
Văn Tĩnh Thư hít một hơi dùng sức đỡ hắn đứng lên, đi nhanh về phòng.
Nàng mở cửa phòng, đi vào phát hiện đèn trong phòng vẫn mở sáng trưng, trong lòng không khỏi mắng, “Đi ra khỏi phòng mà không tắt đèn, thật là lãng phí.”
Nàng đỡ hắn đến bên giường, thật cẩn thận đặt hắn ở trên giường, ôn nhu cởi bỏ giầy cho hắn, nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn.
“Tĩnh, Tĩnh Thư……”
“Chuyện gì?” Văn Tĩnh Thư đáp lại một tiếng.
“Cô chạy đi đâu?”
Văn Tĩnh Thư tức giận liếc nhìn hắn một cái,“Tôi về nhà.”
“Thế nào mà tôi lại không nghĩ tới?” Hắn hai tay nhanh cầm lấy chăn, thân thể dưới chăn run lên.
Hắn tìm nàng? Văn Tĩnh Thư trong lòng dâng lên sự ngạc nhiên.
“Như vậy… cũng không nên về muộn như thế.” Sắc mặt có chút khó coi, nhưng ngữ khí quan tâm của hắn còn hơi tức giận.
Văn Tĩnh Thư liền nói, “Về nhà liền quét tước phòng ở, chuẩn bị một ít đồ ăn cho Tâm Vũ, cho nên về trễ.”
“Cái gì?” Cổ Việt Đàn lãnh nghiêm mặt xem nàng,“Cô chạy về đi giúp Văn Tâm Vũ làm đồ ăn? Cô có biết hay không tôi ngay cả cơm tối cũng chưa ăn……” Hắn vội vàng dừng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc