Món ăn riêng của bạn gái - Chương 14

Tác giả: Tạp Nhi

“Bọn họ… bọn họ…” Tĩnh Thư nói không ra lời.
“Bọn họ chính là phục vụ năm người này ba bữa ăn cộng thêm bữa ăn khuya nữa.” Cổ Việt Đàn chau mày nói.
Ông Cổ nghe con lớn nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất bực mình.
“Tiểu tử, ta nhắc cho con nhớ, ta là cha của con chứ không phải là huynh đệ của con.” Trước đây dạy hắn thế nào là trung hiếu lễ ái liêm sỉ, sao giờ lớn lên lại trở thành như thế này ?
Cổ Việt Đàn coi như không nghe thấy lời của cha mình, hai mắt nhìn lên trần nhà.
Tĩnh Thư nhìn thấy phụ tử nhà này vì ăn mà trở mặt với nhau, tình cảnh này xem thế là đủ rồi. Liền đi đến giật nhẹ ống tay áo hắn, “Vì ăn mà mang tiếng bất hiếu, được sao? Thôi thì tôi chỉ nấu cho Cổ lão gia ăn thôi được không….?” Một giọng nói nhẹ nhàng mang âm hưởng bất lực cất lên.
Hắn tà nghễ liếc nhìn nàng một cái, hắn cũng không muốn mang tiếng bất hiếu.
Chung quy thì lùi một bước, “Được nhưng chỉ có ba ba thôi, những người khác không được động vào.”
Ông Cổ vui vẻ nói, “Thật tốt, ta lại có thể ăn đồ ăn của Tĩnh Thư rồi.”
Tĩnh Thư mừng rỡ trên miệng nở một nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Vậy bữa trưa anh muốn ăn cái gì?”
“Ăn cái gì hả?” Lòng hắn bất chợt nở rộ một niềm vui.
“Tôi muốn ăn thịt ninh tử và gà tần”
Văn Tĩnh Thư vui vẻ đáp ứng. “Được.”
Nhìn Tĩnh Thư vui vẻ đáp ứng, ông Cổ trong lòng có chút nghi ngờ.
“Thật sự có thể làm được sao, đều là những món ăn nổi tiếng cả.”
Cổ Việt Đàn cười đắc ý, “Cô ấy không làm cho ba thất vọng đâu.”
Ông Cổ tin tưởng vào nhận xét của con lớn, trong lòng có chút trông đợi, “Ta bắt đầu mong đợi rồi đó.”
Cổ Việt Đàn đối với nàng tín nhiệm như vậy, trong lòng Tĩnh Thư bắt đầu có chút lo lắng.
Cổ Việt Sâm, Cổ Việt Trì, Cổ Việt Mạn, Cổ Việt Di chỉ có thể mở lớn hai mắt nhìn phụ thân và anh trai. Cả bốn người bọn họ không nghi ngờ gì, nước miếng bắt đầu nhanh chóng chảy xuống đầy mặt đất.
Như mọi ngày, Cổ Việt Đàn đến công ty, đi vào văn phòng, thư ký riêng của hắn thông báo rằng Công ty hóa chất Hoa Đạt đã đến lĩnh hai triệu.
Từ lúc Văn Tâm Vũ nói là muốn bán Hoa Đạt, hắn đã nhanh chóng chú ý và thu thập không ít tài liệu về Hoa Đạt, với những gì hắn biết về Hoa Đạt, hắn tin rằng Hoa Đạt sẽ nhanh chóng thành công.
Gặp mặt qua Văn Tâm Vũ, Cổ Việt Đàn càng thêm khẳng định những gì mình tin tưởng là đúng, hiện nay Văn Tĩnh Thư ở bên cạnh hắn, hắn chắc chắn rằng Văn Tâm Vũ sẽ càng làm việc tốt hơn, những gì mà hắn đầu tư ra rất nhanh sẽ thu lại được lợi nhuận.
Cổ Việt Đàn đột nhiên thấy nhớ Văn Tĩnh Thư.
Nàng quả là một cô gái tốt, nhưng tiếc là dáng người tròn quay của nàng làm cho nhiều người không chú ý đến nàng, thật là đáng tiếc.
Cổ Việt Đàn bất đắc dĩ thở dài, lại nghĩ thật ra cô ấy rất khác những cô gái khác, trên miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị, “Vẫn còn có một điểm khác.” Tay nghề nấu ăn của nàng quả thật cao siêu, có thể sánh ngang với đầu bếp của khách sạn năm sao.
Đang suy nghĩ thì bỗng điện thoại reo lên.
Cổ Việt Đàn liền nhấc điện thoại lên: “Cổ Việt Đàn.” Hắn có thói quen xưng tên trước.
“Cổ tiên sinh.”
Trí nhớ của hắn cực tốt, phàm là những ai nói chuyện với hắn dù chỉ một lần hắn đều nhớ rõ.
Nhưng tiếng nói thật xa lạ. “Xin hỏi ai vậy ?”
“Xin lỗi đã làm phiền ngài, tôi là Hạ Chấn của công ty Phi Chỉ.”
Hạ Chấn? Cái tên nghe rất quen tai.
“Xin hỏi tiên sinh tìm tôi có chuyện gì ?”
Hạ Chấn nuốt nước miếng nói, “Cổ tiên sinh, tôi nghĩ sẽ lấy công ty của tôi thế chấp để có thể quay vòng tiền mặt.”
“Quay vòng tiền mặt ?” Cổ Việt Đàn lạnh lùng cười “Hạ tiên sinh, ngài có phải nhầm lẫn gì không? Tôi đâu phải ngân hàng, lại càng không phải tổ chức hỗ trợ, Cổ mỗ đây cũng không phải công ty cho vay nặng lãi.”
“Không, không, Cổ tiên sinh ngài hiểu lầm rồi, một tháng trước là ngài tự tìm đến công ty chúng tôi….”
Bỗng dưng Cổ Việt Đàn nhớ lại một tháng trước hắn có tìm hiểu một nhà xưởng sắp đóng cửa, nhà xưởng đó ngoại trừ máy móc cũ ra thì không có gì đáng giá để hắn thu mua.
Căn cứ theo những gì mà hắn lén điều tra thì Hạ chấn này sở dĩ phá sản đều là vì một người đàn bà, hắn đem hết tiền bạc cho một người đàn bà, đến lúc tỉnh lại thì đã quá muộn.
“Hạ tiên sinh, tôi không có ý định thu mua nhà xưởng của ông.” Cổ Việt Đàn mềm mỏng nói nhưng trong giọng nói lại chứa sự cứng rắn.
“Cổ tiên sinh, tôi có thể hạ giá thành…” Hạ Chấn cầu xin nói.
Cổ Việt Đàn chán nản nhíu mày, “Hạ tiên sinh, tôi không phải là nhà từ thiện, công ty của ông trong mắt tôi không đáng một xu, ông hãy từ bỏ ý định đi.”
Hắn lạnh lùng dập máy, không cho người khác một con đường sống ,“Ta mà mua nhà xưởng của ngươi, Cổ Việt Đàn ta có là người ngốc! ”
Điện thoại trên bàn lại reo lên, hắn cứ để điện thoại reo “Những kẻ này không hiểu tiếng quốc ngữ hay sao, thật là phiền ૮ɦếƭ đi được.”
Không nhận.
Qua một lúc điện thoại dừng reo, hai hàng mày của hắn khẽ dãn ra. Nhưng một lúc sau điện thoại lại reo, hắn tức giận nắm lấy điện thoại hét to, “Tôi đã nói là không mua….”
“Anh làm sao vậy ? Ai chọc giận anh vậy ?” Văn Tĩnh Thư sợ hãi nói, nghe giọng nói ôn nhu của nàng, cơn giận của Cổ Việt Đàn bỗng chốc hạ nhiệt.
“Là cô hả, có chuyện gì vậy?”
“Lúc anh ra cửa tôi chưa hỏi anh, buổi tối mấy giờ trở về nhà ăn cơm?”
Cơm trưa chưa ăn, đã hỏi đến cơm tối.
“Giữa trưa sẽ trở về ăn cơm.” Hắn lạnh lùng dập điện thoại.
Nàng có chọc giận hắn cái gì đâu, sao hắn lại tức giận với nàng, điện thoại trong tay nàng phát ra tiếng tít tít báo hiệu người bên kia đã dập máy.
“Cổ Việt Đàn nói gì mà sắc mặt cháu lạ thế?” Cổ lão gia nghi hoặc hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc