Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp - Chương 63

Tác giả: Diệp Chi Linh

Tiêu Tinh nhìn cô với ánh mắt phức tạp. “Rất nhiều người mời thầy ấy vẽ mà thầy ấy chẳng buồn cầm Pu't đấy! Mày biết không? Chỉ bức tranh trên tay mày, nếu thầy ấy muốn, sửa lại kỹ một chút là có thể mang đến triển lãm bán đấu giá đấy.”
Kỳ Quyên kinh ngạc thốt lên: “Anh ta nổi tiếng vậy sao?”.
“Triển lãm tranh quốc tế New York dạo trước, thầy ấy được ban tổ chức mời đi tham gia triển lãm đấy”.
“…”
“Thầy ấy rất có tài năng hội họa. Năm mười mấy tuổi, vì học vẽ mà đã cãi nhau với người nhà, mẹ thầy ấy cắt nguồn kinh tế của thầy ấy, ngay cả học phí cũng không cho… về sau tao mới biết, thầy ấy làm gia sư cho tao là để kiếm tiền học phí. Hồi ấy thầy ấy làm gia sư cho mười học sinh liền cơ”.
Kỳ Quyên liền cảm thấy thương anh. “Thê thảm vậy sao…”.
“Ừm, hoàn cảnh của thầy ấy rất phức tạp, sau này mày từ từ mà tìm hiểu. Dù sao… thầy ấy có thể đích thân vẽ tranh cho mày, lại còn tặng tranh cho mày, tao cảm thấy chuyện này rất đáng tin”.
Kỳ Quyên ngơ ngác. “Mày nói cái gì đáng tin?”.
“Tiêu Tinh”. Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc, ngắt lời hai người, ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Ôn Bình mỉm cười đứng ở cửa. “Hai người còn nói chuyện nữa là muộn đấy”.
Tiêu Tinh lập tức đứng thẳng lên, “Em biết rồi ạ, chúng ta mau đi thôi, hơn năm giờ rồi”.
Đúng giờ tan tầm, tình trạng tắc đường khá nghiêm trọng. Ôn Bình rẽ sang đường vành đai, đổi sang tuyến đường mặc dù rất xa nhưng khá thông thoáng.
Xe chạy rất nhanh. Tiêu Tinh và Kỳ Quyên cùng ngồi ở ghế sau, hai người đều im lặng không nói gì.
Đột nhiên điện thoại của Tiêu Tinh đổ chuông, nhấc máy liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Quân Tắc vang lên bên tai: “Em đi tham dự hôn lễ của bạn đúng không? Quần áo và phong bì đều để ở nhà”.
“Á, lúc đi ra khỏi nhà vội quá…”
“Được rồi, em cứ đến hội trường đi, anh mang đến cho em”.
“Vâng, vậy làm phiền anh”.
“…”
“Sao vậy?”.
“Tham dự hôn lễ của bạn thân, chẳng phải là nên mang theo một nửa đi sao? Hình như em hoàn toàn không thông báo với anh?”.
“Em đưa Kỳ Quyên đi rồi”.
“… Lát nữa gặp”.
Giọng nói của Thẩm Quân Tắc vang ra khỏi điện thoại, dường như đang cố kìm nén nỗi giận dữ. Ôn Bình ngồi trên ghế lái nhịn cười khẽ ho một tiếng. Kỳ Quyên ngao ngán ngoảnh đầu đi, trong lòng không kìm được chửi thầm: Tiêu Tinh, mày đúng là đồ ngốc!
Đường đi thông thoáng, chẳng mấy chốc đã đến hội trường hôn lễ.
Chú rể Tô Thắng tốt nghiệp Học viện Luật của trường T, cô dâu Hà Phương là học sinh ưu tú của Học viện Ngoại thương, hai người tổ chức hôn lễ ở thành phố B. Những bạn học có thể đến được hầu như đều đến đủ. Thêm vào đó Tô Thắng đặc biệt yêu cầu mang theo người thân. Khách khứa ở cửa khách sạn cứ nườm nượp qua lại, ai cùng có đôi có cặp, khoa trương hơn là mang theo cả con cái.
Hoa tươi, bóng bay, thảm đỏ, không khí lãng mạn của buổi hôn lễ khiến người độc thân như Kỳ Quyên rất ức chế.
Thẩm Quân Tắc đã sớm phóng xe đến đó, bước lại chào Ôn Bình một tiếng rồi kéo Tiêu Tinh vào nhà vệ sinh.
“Làm gì vậy…”
“Mau đi thay chiếc quần bò dính màu của em đi, em sẽ không tham dự hôn lễ với bộ dạng này đấy chứ?”.
Tiêu Tinh nhìn Kỳ Quyên với ánh mắt cầu cứu. Kỳ Quyên quay mặt đi nhìn không khí.
Thẩm Quân Tắc lôi Tiêu Tinh đi, còn lại Kỳ Quyên và Ôn Bình ở trong xe, cả hai im lặng không nói gì. Nhìn các bạn cùng dắt theo người nhà đi tham dự hôn lễ, quả thực Kỳ Quyên rất áp lực. Đợi lát nữa sau khi vào chỗ, nhất định sẽ bị một đám người thẩm vấn về tinh trạng hôn nhân. Cô không phải là người cuối cùng chưa lấy chồng trong lớp thật đấy chứ…
Kỳ Quyên nghĩ rất lâu mới chần chừ mở miệng nói:
“Thầy Ôn, thầy có bận việc gì không?”.
Ôn Bình quay đầu lại, “Tối nay không có việc gì. Sao vậy?”.
“Thầy có thể đóng giả làm bạn trai của tôi, cùng tôi đi… tham dự hôn lễ được không?”. Nói rồi liền ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt đối phương.
Kỳ Quyên cảm thấy đưa ra yêu cầu này thật là mất mặt. Nhưng cả lớp chỉ còn một mình cô độc thân. Nếu không đưa bạn trai đến, cô sẽ bị đám bạn nhiều chuyện kia hỏi đến phát điên mất.
Thấy Ôn Bình không trả lời. Kỳ Quyên vội đỏ mặt nói: “Thôi, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi”.
Nhưng đột nhiên Ôn Bình nói: “Được thôi, rất sẵn lòng”.
Kỳ Quyên quay sang thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh.
Ôn Bình nhìn cô, mỉm cười nhắc lại: “Tôi rất vinh hạnh có thể giúp cô chuyện này”.
Sau khi gửi xe trong bãi đỗ xe, hai người cùng xuống xe. Ôn Bình giơ tay rất tự nhiên: “Nào, làm ra vẻ thì cũng phải làm giống một chút”.
Kỳ Quyên gật đầu với tâm trạng phức tạp, khẽ khoác tay anh.
“Ôi, Kỳ Quyên! Lâu rồi không gặp!”. Vừa vào cửa đã có một người phụ nữ bước tới, ôm Kỳ Quyên rất chặt rồi nhìn Ôn Bình đứng cạnh, tươi cười nói đùa: “Cuối cùng hôm nay cũng chịu mang bạn trai đến rồi à?”.
Kỳ Quyên lập tức vào vai. “Đúng vậy, nếu không dẫn tới, mình sẽ bị các cậu lôi ra ngoài đường bán thanh lý mất”.
“Ha ha. Tiểu Quyên, cậu vẫn dí dỏm như vậy. Không giới thiệu anh chàng đẹp trai này sao?”.
Ôn Bình mỉm cười đưa tay, “Xin chào, tôi là Ôn Bình”.
“Xin chào, tôi là bạn ở cùng ký túc với Kỳ Quyên hồi học đại học. Không thể không nói, anh đứng cùng với Tiểu Quyên của chúng tôi thật sự rất xứng đôi”.
Ôn Bình mỉm cười: “Cảm ơn cô”.
“Ấy? Kia chẳng phải là Kỳ Quyên sao?”. Lại có một bạn học nhìn thấy người quen bước lại chào hỏi. “Vị này là?”.
Kỳ Quyên gượng cười. “Bạn, bạn trai mình”.
Người kia lập tức giơ tay, “Xin chào xin chào, rất hân hạnh, tôi là lớp trưởng lớp Kỳ Quyên”.
Ôn Bình cũng phối hợp ăn ý đưa tay ra, “Xin chào lớp trưởng”.
“…”
Oh my God!
Đầu Kỳ Quyên sắp nổ tung, từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, có rất nhiều bạn cô chưa từng gặp lại, hôm nay Tô Thắng kết hôn, rất nhiều bạn đến dự, sắp bằng với họp lớp rồi!
Kỳ Quyên vốn không thích những nơi ồn ào. Bạn học cũ tụ tập lúc nào cũng nói đến những chuyện nực cười hồi sinh viên, còn có người đùa cợt nhắc đến chuyện chú rể đã từng theo đuổi Kỳ Quyên. Kỳ Quyên chỉ cảm thấy vô cùng khó xử.
Nghi thức hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể bắt đầu đi từng bàn mời R*ợ*u, chẳng mấy chốc đã đến bàn của Kỳ Quyên. Mọi người đều đứng dậy, nâng ly chúc mừng: “Tân hôn vui vẻ!”.
“Cảm ơn.” Hôm nay Tô Thắng mặc complet trắng, trông rất phong độ. Khi đi đến trước mặt Kỳ Quyên, anh ta liếc nhìn Ôn Bình đứng cạnh và hỏi: “Vị này là?”.
Ôn Bình đưa tay ra, “Tôi là bạn trai của Kỳ Quyên”.
Tô Thắng bắt tay anh, ghé sát tai anh, khẽ hỏi: “Quá trình theo đuổi cô ấy chắc chắn là rất khó đúng không?”.
Ôn Bình gật đầu. “Quả thực rất khó”.
Tô Thắng ngừng một lát, lại nói: “Cô ấy là một cô gái rất tốt, hãy biết trân trọng”.
Ôn Bình mỉm cười: “Tôi biết”.
Hai người nâng ly, trong lòng đều hiểu.
Sau khi cô dâu chú rể sang bàn khác. Kỳ Quyên không kìm được hỏi: “Lúc nãy cậu ta nói thầm gì với anh vậy?”.
Ôn Bình cười nói: “Mấy câu xã giao thôi mà”.
Kỳ Quyên cũng không hỏi nhiều, nói chuyện với mấy cô bạn bên cạnh về tình hình công việc.
Bàn này đều là bạn ở cùng ký túc với Kỳ Quyên và chồng của họ. Mấy cô gái sau khi tốt nghiệp đã nhiều năm không gặp, khó khăn lắm mới tụ tập lại, cũng không biết là ai dẫn đầu, đột nhiên bắt đầu oẳn tù tì uống R*ợ*u. Mấy anh chồng ngồi cạnh muốn ngăn cũng không ngăn được.
Kỳ Quyên vốn là người phóng khoáng, hồi học đại học còn là trưởng phòng phòng ký túc, bị mấy người luân phiên mời R*ợ*u, cô cũng vui vẻ uống cạn, uống tới mức đỏ cả mặt.
Ôn Bình đoán cô sắp say, liền thay cô đỡ mấy ly, ghé sát cô nói: “Đừng uống nữa”.
Bên cạnh có người hô hào: “Bạn trai mới thế mà đã xót rồi? Chúng tôi mời trưởng phòng của chúng tôi, không liên quan đến anh!”.
“Đúng vậy đúng vậy, nào Kỳ Quyên, mình mời cậu một ly!”.
“Nhớ lại hồi ấy nửa đêm em bị đau dạ dày, chính chị đã cõng em đến bệnh viện, chuyện ấy em vẫn nhớ mãi! Nào, chị Quyên, mời chị! Chúc chị công việc thuận lợi, tình yêu viên mãn!”.
“Nào nào, mọi người cạn ly!”.
Ôn Bình lắc đầu, một anh chàng ngồi cạnh cũng lắc đầu ngao ngán.
Chả trách tham gia hôn lễ, họp lớp đều phải mang theo người thân. Tác dụng của người thân chính là đợi mọi người cao hứng uống say, sau đó bảo vệ họ, đưa họ về nhà.
Hôn lễ kết thúc cũng đã là mười giờ. Hôm nay Kỳ Quyên uống quá nhiều, lúc đi trên đường, bước chân có chút loạng choạng.
“Hôm nay… cảm… cảm ơn anh, tôi về đây…”
Cô đi ra lề đường định vẫy taxi. Ôn Bình vội vàng đưa tay đỡ cô, khẽ nói: “Tôi đưa cô về”.
“Không cần, tôi bắt xe là được… làm… làm phiền anh quá…”.
Cô vẫn chưa hoàn toàn uống say, chí ít đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Nhưng nhìn cô bước loạng choạng, quả thực Ôn Bình không yên tâm để cô bắt xe về một mình. Anh cau mày, kéo cô đến chỗ chiếc xe, mở cửa nhét cô vào ghế lái phụ.
Sau khi lên xe Kỳ Quyên rất ngoan, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì. Ôn Bình ân cần mở điều hòa, thắt dây an toàn cho cô rồi mới khởi động xe, đưa cô về khu nhà cô ở.
Buổi tối đường rất thông thoáng, chẳng mấy chốc đã đến dưới nhà cô. Ôn Bình khẽ hỏi: “Kỳ Quyên, cô sống ở phòng nào? Có cần tôi đưa lên trên không?”.
Anh chỉ tìm được khu nhà nơi Kỳ Quyên ở, hoàn toàn không biết cụ thể cô ở phòng nào.
Nhưng Kỳ Quyên không trả lời.
Ôn Bình quay sang, chỉ thấy cô dựa vào ghế ngủ rất ngon lành, thỉnh thoảng còn nhăn mũi, gáy nhè nhẹ.
Ôn Bình bất đắc dĩ khởi động xe, “Vậy thì anh đành phải… đưa em về nhà anh rồi”.
Khi xe về chỗ ở của anh, đã là hơn mười một giờ tối.
Kỳ Quyên ngủ say như ૮ɦếƭ, mặt đỏ bừng, rõ ràng là do uống quá nhiều. May là sau khi say cô chỉ biết ngủ, không khóc lóc gào thét như một số phụ nữ khác.
Ôn Bình thử gọi cô vài tiếng, hoàn toàn không thể đánh thức cô nên đành thôi.
Đỗ xe xong, anh xuống xe mở cửa, cởi dây an toàn cho cô rồi bế cô ra khỏi xe.
Mặc dù cô rất cao nhưng người gầy, bế bổng lên cũng không thấy nặng.
Ôn Bình bế Kỳ Quyên vào phòng ngủ, cởi giày cao gót cho cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô. Anh đưa tay thử nhiệt độ trên trán cô, hơi nóng, chắc là do bị cảm lạnh nên sốt. Ôn Bình liền vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn mới, dấp nước lạnh đắp lên trán cô.
Anh nhìn cô ngủ say trên giường, dường như ngay cả ánh sáng của chiếc đèn bàn trong phòng ngủ cũng trở nên ấm áp hẳn lên.
Ôn Bình không kìm được khẽ mỉm cười.
Thật sự rất có cảm giác gia đình…
Nếu cô ấy là vợ mình… thì tốt biết bao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc