Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp - Chương 39

Tác giả: Diệp Chi Linh

Lần đầu gặp mặt (4)
Chiếc xe của Ôn Bình nhanh chóng đến gần khu biệt thự Nguyệt Hoa. Tiêu Tinh thấy đã đến nhà mình, đành phải mở cửa xuống xe, nói với Ôn Bình: “Em đến nhà rồi, cảm ơn thầy Ôn”.
Ôn Bình gật đầu với cô, “Đừng khách sáo”.
Kỳ Quyên hoàn toàn không biết “anh lái xe” đang đi đường vòng nên cũng vẫy tay với Tiêu Tinh: “Bye bye Tiêu Tinh, tối buôn nhé!”. Nói rồi liền đóng cửa xe lại.
Tiêu Tinh nhìn cô, lặng lẽ quay đầu về nhà.
Trong xe chỉ còn lại hai người, không ai nói chuyện, không khí bỗng chốc trở nên yên lặng. Vì trời mưa nên khu vực gần khu biệt thự Nguyệt Hoa bắt đầu tắc đường. Một hàng xe dài nối đuôi nhau trên đường, đuôi xe kết thành một dãy dưới trời mưa, giống như một sợi xích màu đỏ dài vô tận.
Mưa càng lúc càng to, tiếng mưa rơi lên kính xe lộp độp. Kỳ Quyên nhìn cảnh tượng tắc đường đáng sợ bên ngoài, không kìm được khẽ cau mày.
Ôn Bình thấy cô cau mày, liền nói: “Cô Kỳ có vội về không?”.
Kỳ Quyên quay lại đáp: “Không sao, tôi không vội”.
Ôn Bình nhìn ra ngoài cửa xe và nói: “Mưa to quá, tắc đường khá khiêm trọng, đành phải chờ một lúc thôi”.
Kỳ Quyên nói: “Vâng, chờ chút đi, an toàn là trên hết”.
Ôn Bình mỉm cười, chuyển chủ đề nói chuyện: “Đúng rồi, tôi đã nghe Tiêu Tinh nhắc đến cô, cô là luật sư đúng không?”.
Nhắc đến công việc, Kỳ Quyên lập tức trở nên nghiêm túc: “Đúng vậy, tôi làm việc ở văn phòng luật sư Thời Đại”. Cô lấy trong túi một tấm danh thiếp đưa cho anh, “Đây là danh thiếp của tôi, sau này thầy Ôn gặp vấn đề gì về pháp lý thì có thể tìm tôi”.
Kỳ Quyên vốn là một người rất nghĩa khí. Thầy Ôn mời cô ăn cơm, đưa cô về nhà, hơn nữa anh lại là thầy giáo của chị em tốt của mình, dĩ nhiên cô rất vui nếu sau này có thể giúp được anh. Là một luật sư chuyên nghiệp, thầy Ôn có bất kỳ vấn đề gì không hiểu về mặt pháp lý, cô đều có thể thẳng thắn giải thích. Cho dù anh muốn kiện cáo, cô cũng có thể giảm chút chi phí thuê luật sư cho anh.
Ôn Bình cầm lấy tấm danh thiếp trên tay cô. Trên nền danh thiếp màu trắng viết tên, số điện thoại, nơi làm việc, địa chỉ email của cô. Phong cách thiết kế giống hệt cá tính của cô, nền trắng chữ đen, đơn giản, phóng khoáng.
Chẳng mấy chốc đã lấy được danh thiếp của cô, điều đó khiến Ôn Bình hơi ngạc nhiên, đúng là không tốn chút công sức nào, vẫn chưa kịp hỏi, cô ấy đã chủ động đưa cho mình hình thức liên lạc. Quả nhiên là người phụ nữ của công việc, mọi chuyện đều đứng ở góc độ công việc để suy xét. Trong mắt cô, Ôn Bình rõ ràng đã biến thành khách hàng tiềm năng.
“Cảm ơn”. Ôn Bình mỉm cười, nhét danh thiếp vào ví, nhân tiện lấy danh thiếp của mình đưa cho cô, “Đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu cô Kỳ cần giúp đỡ, cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Kỳ Quyên cầm lấy danh thiếp trên tay anh, nhìn thấy trên danh thiếp viết hai chữ Ôn Bình và phương thức liên lạc, cũng là danh thiếp nền trắng chữ đen nhưng trên danh thiếp của anh lại rất bắt mắt, chữ và bố cục đều được thiết kế tỷ mỉ, trông vô cùng tinh xảo, mặt sau còn in hoa văn độc đáo.
Kỳ Quyên không kìm được hỏi: “Danh thiếp này là do thầy Ôn tự thiết kế sao?”
Ôn Bình gật đầu: “Ừm, tiện tay vẽ vài thứ”.
Kỳ Quyên tấm tắc khen: “Rất đẹp”.
Ôn Bình không kìm được mỉm cười. Được cô khen khiến anh rất vui.
Bên ngoài trời vẫn mưa to, đoàn xe dài dằng dặc cũng không di chuyển chút nào. Hai người trong xe đều không nói gì, hình như không khí quá mờ ám, Kỳ Quyên đành phải chủ động tìm chủ đề nói chuyện. Cô nói tiếp: “Đúng rồi, tôi thường nghe Tiêu Tinh nhắc đến thầy. Thầy Ôn tốt nghiệp đại học mỹ thuật ở nước ngoài đúng không? Trẻ như vậy mà đã làm giảng viên hướng dẫn thạc sĩ, thật đúng là tuổi trẻ tài cao”.
Dĩ nhiên khi Tiêu Tinh nhắc tới Ôn Bình, trong mười câu thì có đến chín câu là chửi anh.
Kỳ Quyên khó khắn lắm mới chọn ra được một câu khen ngợi duy nhất, đó chính là “tuổi trẻ tài cao”.
Tâm trạng vui vẻ khi được khen ngợi của Ôn Bình vẫn tiếp diễn, anh mỉm cười nói: “Cô Kỳ quá khen rồi”. Ngừng lại một lát anh lại nói đùa: “Thực ra tôi không được coi là trẻ nữa, đi trên đường một đám trẻ con gọi tôi là chú. Ở trường, sau lưng tôi các sinh viên cũng gọi tôi là chú”.
Kỳ Quyên nghiêm túc nói: “Tôi cũng thường xuyên bị gọi là cô”.
Ôn Bình cười nói: “Cô không để ý sao? Rất nhiều cô gái đều không thích bị gọi là cô”.
Kỳ Quyên nhún vai: “Cách xưng hô thôi mà, chẳng sao cả, bị gọi là cô mặt cũng đâu thêm nếp nhăn”.
Quả nhiên tính cách của cô rất cởi mở, Ôn Bình nhìn Kỳ Quyên, chỉ thấy càng nhìn càng thuận mắt.
Có điều, vì sao cô lại đeo kính râm?
Ôn Bình không khỏi nghi ngờ hỏi, “Cô Kỳ quen đeo kính râm sao?”.
Vẻ mặt của Kỳ Quyên dưới chiếc kính râm có chút ngượng ngùng, “À, đeo kính để tránh nắng”.
Bên ngoài đang mưa, ngồi trong xe còn đeo kính râm tránh nắng? Đây rõ ràng là cái cớ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc