Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp - Chương 31

Tác giả: Diệp Chi Linh

Thầy Ôn Bình (2)
Nhìn thấy câu nói ấy của Mr. Bottle, đột nhiên Tiêu Tinh nhớ ra tiết học đầu tiên sáng ngày mai là tiết của thầy Ôn mà cô sợ nhất. Kết quả của việc đến muộn nhất định sẽ là ૮ɦếƭ rất thê thảm.
Thấy sắp đến mười hai giờ, Tiêu Tinh vội vàng gửi biểu tượng “vẫy tay tạm biệt” rồi vội vàng offline.
Sáng hôm sau, Tiêu Tinh không nghe tiếng báo thức kêu lúc bảy giờ, khi tỉnh dậy đã là tám giờ, cô cuống quýt chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, thay quần áo, đến bữa sáng cũng không kịp ăn mà chạy thẳng đến ga tàu điện ngầm.
Khi Tiêu Tinh hổn hển chạy đến phòng học ở tầng ba của trường thì cửa sau đã bị khóa, chỉ có cửa trước mở một khe nhỏ, loáng thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Khi lên lớp, thầy Ôn có một thói quen rất kinh khủng. Thầy vừa vào lớp học là sẽ khóa cửa sau, một là để ngăn sinh viên chuồn ra khỏi lớp giữa giờ, hai là sau khi tiếng chuông vào học vang lên, những sinh viên đến muộn sẽ phải đi vào lớp bằng cửa trước trước mặt thầy. Càng đáng sợ hơn là thầy còn cho mọi người dùng tiếng vỗ tay nồng nhiệt để chào đón sinh viên đến muộn. Sau vài lần được chào đón, các bạn sinh viên ở lớp Tiêu Tinh cứ đến giờ của thầy Ôn là tích cực đến trước chiếm chỗ, không dám đến muộn nữa.
Hôm nay Tiêu Tinh ngủ quên, đành phải mặt dày đi cửa trước. Các bạn rất tự giác, rất nghe lời, vỗ tay nhiệt liệt theo sự căn dặn của thầy Ôn. Tiêu Tinh đỏ mặt, cúi đầu nhanh chóng đi xuống hàng ghế cuối cùng nhưng đột nhiên nghe thấy Ôn Bình trên bục giảng nói: “Học sinh đến muộn, lại đây, ngồi hàng đầu tiên”.
Tiêu Tinh ngoảnh đầu nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt tươi cười trông vô cùng chân thành.
Tiêu Tinh vội vàng quay lại hàng ghế đầu tiên, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khuôn mặt của Ôn Bình vẫn nở nụ cười ôn hòa, nhìn Tiêu Tinh một cái rồi nhấn chuột mở bức ảnh tiếp theo như không có chuyện gì xảy ra, cầm micro tiếp tục giảng bài:
“Lúc nãy giảng đến mối quan hệ giữa sáng tối với sự biến đổi bề mặt, do các mặt của vật thể hướng về phía nguồn sáng khác nhau, mức độ mạnh yếu khi tiếp nhận ánh sáng cũng khác nhau, từ đó nảy sinh những tầng sáng tối thiên biến vạn hóa. Trong thiết kế phác họa, chúng ta phải vận dụng phương pháp sáng tối một cách chính xác để miêu tả cảm giác lập thể của vật thể…”
Nội dung anh ta giảng ngày hôm nay là tạo hình sáng tối trong thiết kế phác họa.
Mặc dù Tiêu Tinh rất sợ tính cách xấu xa “nhìn thì có vẻ vô cùng lương thiện và vô hại nhưng tâm địa vô cùng đen tối” của anh ta, nhưng lại thật lòng khâm phục tài hoa của anh ta. Thêm vào đó lại bị anh ta lôi lên ngồi ở hàng đầu tiên nên tiết học này tập trung cao độ, chăm chú nghe giảng.
Hai tiết học kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng học. Dĩ nhiên cũng có một số bạn nữ kiếm cớ vây quanh bục giảng để nhờ thầy Ôn tư vấn. Thầy Ôn cũng kiên nhẫn trả lời. Tiêu Tinh cầm túi xách định lén chuồn đi nhưng đột nhiên Ôn Bình nói: “Tiêu Tinh, sau khi tan học đến phòng làm việc của tôi nộp bài”.
Tiêu Tinh lập tức dừng bước, lông tơ trên người dựng đứng lên, “Thưa thầy em… nộp cho lớp trưởng được không ạ?”.
Ôn Bình mỉm cười nhìn cô, “Tranh của em vẫn còn rất nhiều thiếu sót, tôi đích thân giảng giải cho em, em không vui sao?”.
Tiêu Tinh vội vàng gật đầu lia lịa, “Em rất vui, em vô cùng vinh dự!”.
Trên đường về chỗ, Tiêu Tinh không khỏi rầu rĩ nghĩ, chỉ đến muộn thôi mà, có cần thiết phải tự nộp bài tập rồi phụ đạo riêng không? Giờ phụ đạo riêng của thầy Ôn rất đáng sợ. Mặc dù anh ta sẽ không mắng bạn, nhưng những câu chất vấn dịu dàng nhưng sắc bén của anh ta chắc chắn sẽ đả kích bạn tới mức nước mắt đầm đìa, chỉ muốn chui vào bụng mẹ sinh ra lần nữa rồi.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan học, Tiêu Tinh cầm mấy bức tranh đến phòng làm việc của anh ta, gõ cửa không thấy có phản ứng. Tiêu Tinh nhìn qua khe cửa, phát hiện phòng làm việc không có người, cô đẩy cửa đi vào, định đặt bài tập lên bàn rồi chuồn luôn.
Đến chỗ bàn làm việc thì nhìn thấy máy tính trên bàn đang bật, trên màn hình là một trang web.
Đó là trang web mà cô vô cùng thân thuộc, background màu lam nhạt vừa nhìn là biết đó là Thiên đường văn học. Có điều khác với bình thường trang này là “hậu trường tác giả”.
Trên đó hiển thị những quyền chỉ tác giả mới có thể truy cập như : “Quản lý tác phẩm”, “Tạo sách mới”, “Quản lý bình luận của độc giả”. Càng đáng sợ hơn là trong phần quản lý tác phẩm của anh ta có ba bộ truyện, “Danh kiếm”, “Giang hồ du hiệp lục” đã hoàn thành và “Dị thế du hiệp lục” vẫn đang post dở.
Tên của anh ta là ba chữ: Thịt Kho Tàu.
Đầu óc của Tiêu Tinh bỗng nhiên trở nên rối loạn như bị điện giật.
Thịt Kho Tàu!
Thầy Ôn Bình chính là Thịt Kho Tàu ư?
Cô luôn tưởng rằng Thịt Kho Tàu là một chàng trai mũm mĩm đáng yêu với khuôn mặt bánh bao, hoàn toàn không thể liên hệ thầy Ôn Bình cao ráo đẹp trai với ba chữ Thịt Kho Tàu a a a a a!
Tiêu Tinh vô cùng quen thuộc với Pu't danh Thịt Kho Tàu. Trước đây cô từng vẽ tranh minh họa cho truyện ngắn trên tạp chí của tác giả này. Bức tranh minh họa ấy nhận được sự khen ngợi lớn của chính tác giả. Nhờ vào danh tiếng của anh ta cộng với sự nỗ lực của bản thân, Tiêu Tinh với Pu't danh là “Tiêu Tinh Thiên” cũng dần dần có chút danh tiếng trong giới vẽ tranh minh họa.
Nhưng về sau, Thịt Kho Tàu kết thúc lãng xẹt tiểu thuyết “Giang hồ du hiệp lục”. Kỳ Quyên đã theo đọc cuốn sách này suốt hai năm, khi anh ta kết thúc lãng xẹt, cô ấy suýt chút nữa thì tức giận đập vỡ bàn. Lúc ấy Tiêu Tinh đang online, bị tiếng gầm rú đầy sát khí của chị Kỳ Quyên làm cho sợ gần ૮ɦếƭ. Từ đó không dám liên hệ với Thịt Kho Tàu nữa.
Cô hoàn toàn không ngờ Thịt Kho Tàu đã từng khen mình vẽ tranh rất đẹp lại là… thầy Ôn Bình suốt ngày tươi cười?
Tâm trạng của Tiêu Tinh rất phức tạp.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc khẽ mở ra, Ôn Bình cầm cốc nước bước vào, nụ cười trên khuôn mặt anh ta vẫn ôn hòa, thân thiện, lương thiện vô hại. Anh ta nhìn Tiêu Tinh, mỉm cười nói: “Tiêu Tinh đến nộp bài à? Để trên bàn là được rồi”.
Tiêu Tinh lỡ tay, cả tập tranh rơi xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc