Mỗi Chút Một Ngày - Chương 01

Tác giả: Minh Nhật

Cuộc Đời Còn Nhiều Thứ Đẹp Hơn Cả Tình Yêu
Cuộc đời còn nhiều thứ đẹp hơn cả tình yêu
Đông phác phác tay, rồi vẽ, chậm và thỉnh thoảng lại dừng, nhìn ra ngoài. Nó chỉ vẽ như một thói quen khi không có việc gì làm. Ngoài cửa sổ, cảnh vật vùn vụt như chạy trốn một thứ gì đó vô hình. Đông vẽ cô gái ở dãy ghế chéo bên phải, chỉ tình cờ chứ chẳng có chủ ý gì. Chuyến tàu đêm chạy êm ả làm người con gái ấy ngủ dựa vào thành ghế, thật yên bình và hiền dịu, nhưng khi tỉnh dậy thì còn như thế không? Đông vẽ để lưu giữ lại những hình ảnh mà nó nghĩ sẽ không gặp lại. Cũng như nó đã vẽ Nguyệt vào buổi chia tay. Đông đang chạy trốn lòng mình, chạy trốn nỗi buồn. Nó không tin giấc mơ ấy đã trôi qua, nó không tin, không muốn tin người con gái nó ngỡ đã yêu nó thật lòng, lại nói lời chia tay dễ thế. Nó xin nghỉ một tuần ở giảng đường để về quê cho khuây khỏa. Ừ, nó nghĩ thế!
Đông bước vào cổng làng, chợt thấy bâng khuâng quá, nơi nó sống cả tuổi thơ dịu ngọt, giờ lại hiện ra trước mắt nó, chẳng khác là bao. Vẫn cái ao lấm tấm bèo ấy, vẫn cái mùi rơm thơm nồng thoảng trong nắng sớm ấy. Đông thấy nhớ quá! Nó bước vào vườn. Bà kia rồi! Đông bước lại gần, như khuỵu chân xuống, xúc động nhìn bà đang hái rau ở vườn. Mái tóc bạc ấy khiến nó xót xa, đôi tay nhăn nheo ấy làm nó muốn òa khóc. Đông gọi nhỏ: “Bà ơi!”. Bà từ từ ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên rồi mừng rỡ, đi chầm chậm ra: “Cháu về đấy ư?”. Đông đỡ bà vào nhà, cầm lấy đôi tay run rẩy của bà và biết mình cũng đang sung sướng bởi cảm xúc ấy.
Hai bà cháu nói chuyện trong ánh nắng buổi trưa êm dịu, đang từ từ đổ lên những tán cây nguyệt quế trắng đến trong trẻo. Đông thấy áy náy. Đã gần năm năm nay nó không về quê, giờ đây, nó lại về với bà trong tâm trạng một kẻ thất bại trong tình yêu… Bữa cơm trưa thật giản đơn, bát canh rau sắng với vài quả cà thôi mà sao Đông thấy ngon quá! Vừa ăn vừa nói chuyện với bà, Đông vui vẻ kể cuộc sống ở trên thành phố, hỏi bà về những việc ở quê. Con mèo mướp ở đâu chạy ra quần vào chân Đông, hớn hở vì gặp người quen cũ…
Đông bước từng nhịp chậm rãi. Hai bên bờ ao là những rặng anh đào tô điểm cho cánh đồng hoa mù tạt vàng óng ả trải dài hút tầm mắt. Đông thấy yêu cái vùng quê của hoa này quá! Chợt nó thấy một người con gái quen quen, đi từ xa lại. Nó ngờ ngợ, lục tìm trí nhớ nhỏ bé của mình thì bỗng người con gái ấy thấy Đông và bật ra gần như là ngay lập tức: “Anh… anh Đông” rồi chạy vụt lại. Khi người con gái ấy đã tới gần thì Đông cũng không để cô phải thất vọng: “Tú, lâu lắm rồi không gặp em”. Tú đập một cái dằn dỗi vào *** Đông: “Có anh ý, đi một mạch gần bốn, năm năm không thèm về…” Đông như được khơi vào cái nguồn cảm xúc đã bị chôn kín tận đáy lòng, bao kỉ niệm xưa với Tủ trở lại trong nó nguyên vẹn. Hai đứa rôm rả nói chuyện một lúc, Đông mới sực nhớ cái đứa hay đi tắm sông với nó: “Hải đâu hả Tú, dẫn anh đi gặp nó”. Tú ngập ngừng: “Anh Hải… anh Hải… làm sao anh gặp anh Hải được”. Như linh cảm một điều gì đó chẳng lành về thằng bạn thuở nhỏ, Đông vồ vập, nắm chặt đôi vai nhỏ nhắn của Tú mà lắc: “Cái gì cơ? Sao anh lại không thể gặp Hải”. Tú cúi đầu xuống, đôi mắt như ngấn nước: “Em nói, nhưng anh phải bình tĩnh cơ”. Đông hít một hơi dài, nói như thở: “Ừ, anh bình tĩnh, em nói đi, Hải đâu rồi?”. Tú từ từ ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt của Đông, nhoẻn miệng cười: “Anh Hải đi nghĩa vụ quân sự thì làm sao anh gặp được”. Đông trố mắt mất hai giây, rồi biết mình bị lừa ngọt xớt, bèn đuổi Tú chạy khắp đồng. Tiếng cười vang lên át lan dạ hương đang ngát cả một vùng trời rợp cánh bướm bay…
Tú đi bên Đông dưới những hàng bạc hà thơm dịu trong ánh mặt trời, chẳng vội vã gì nhưng cũng không báo trước, cứ lẳng lặng giật lùi, bỏ mặc dòng sông trong vắt, bỏ mặc những cánh hoa thủy tiên nhạt nhòa, bỏ mặc cả lòng người hiu quạnh… “Vậy anh về đây là vì chị ấy?” - “Ừ” - “Anh buồn vì cái gì? Vì anh yêu chị ấy bằng cả trái tim ư?”. Đông trả lời hờ hững: “Có lẽ vậy” - “Vậy thì không sao đâu . Em nè, hồi 3 tuổi em từng yêu một con thỏ bằng cả phổi lẫn ruột thừa. Nhưng khi nó ૮ɦếƭ, em cũng chỉ buồn có hai ngày!”. Đông chấp nhận sự an ủi ấy bằng một nụ cười, nó đặt một tay lên vai Tú: “Anh cũng ước, với anh, Nguyệt chỉ là một con thỏ nhỏ bé, chỉ như một làn gió thoảng qua!”. Tú ngẩng mặt lên trời, thủ thỉ: “Giá có anh Hải ở đây, anh ý cũng sẽ nói như Cuộc đời còn nhiều thứ đẹp hơn cả tình yêu”. Đông thấy mắt Tú trong veo và lóng lánh…
Đông lại ngồi trên một chuyến tàu đêm kết thúc chuyến đi ngắn ngủi. Nó đã tìm được thứ cần tìm? Ai đó vừa mở cửa sổ ra. Một làn gió trong lành ùa vào trong tàu hất tung mái tóc của Đông làm nó tỉnh hẳn. Một cô gái ngồi ngay trước mặt nó đang lặng ngắm cảnh vật đêm, đôi má hồng tươi tắn và nét mặt dịu dàng rõ nét dưới ánh trăng. Đông nghĩ tới Nguyệt, tới khuôn mặt Nguyệt lúc nói lời chia tay. Đông rút trong cặp bức vẽ Nguyệt ra, ngắm lại một lần, rồi thả ra cửa sổ cho gió gấp gáp cuốn theo. Đông lại vẽ cô gái trước mặt: bình yên và hiền dịu…
Nhân vật “bà” cũng như nhân vật Hải và Tú chỉ xuất hiện như thế, không nổi bật và cố ý không gây chủ tâm, vì tình yêu là như thế, chẳng ai làm được gì ngoài những người trong cuộc. Họ phải tự sống, tự quyết định. Mọi người chung quanh chỉ là điểm xuyết, chỉ có thể chỉ cho họ nên-làm-thế-nào, nhưng chính họ mới biết mình phải-làm-thế-nào…
Môi Nhạt Má Hồng
Em đẹp. Và theo lời một trong những “vệ tinh” của em là “bí ẩn như một bất phương trình bậc ba vô nghiệm”. Em học năm hai Sư phạm, khoa Mẫu giáo. Tính lãng mạn. Kiểu người thực tế. Nội hai điều ấy đã đủ cho thấy con người em có vô số cái tát nhau bôm bốp cùng tồn tại, đúng như Hainơ nói: “Những cái vô lý đùng đùng làm nên một người phụ nữ cuốn hút”. Khi đi cao gót mười phân, em cao tròn mét bảy, da hơi sôcôla sữa mà răng thì trắng như giấy Hồng Hà. Nói túm lại, em có nhiều thứ rất hài kịch.
Có khá nhiều thằng thích em, chúng nó gọi em là giặc Tacsta – đánh ςướק trái tim không bao giờ trả lại. Em định cư ở phòng cuối cùng tầng ba dãy trái khu C, nhìn ra một dãy những bằng lăng, cơm nguội và hoa sữa phê ngất ngây anh thợ xây, thành ra cả con trai và con gái đều mê đến phòng em. Những thầy giáo tương lai thì đến đây để ngắm em, còn các “cô nuôi dạy hổ” trong vài năm tới, thì tới để ngắm hoa, tiện thể câu được anh nào thì câu (!) Nên mặc cho phòng em bừa bộn đầy chính đáng cho dáng một cái phòng sinh viên, cái cửa phòng em vẫn cứ thường xuyên ê ẩm mình mẩy vì bị gõ nhiều quá mức cho phép. Khá nhiều chàng đến phòng em mang theo một thứ-gì-cũng-được mà để quên cho có cớ quay lại trong một tương lai gần. Nhiều đến mức em có hẳn một cái thùng các tông to uỵnh để ngay cửa nắn nót bằng Pu't dạ: “Đồ để quên thì cho vào đây!”
Con Lam đi Hạ Long hồi hương chiều nay, mang về cơ man là mực cho cả phòng (trước khi đi lĩnh bổng có khác!). Cả bọn đang túm tụm chuẩn bị cồn, ớt, bát đĩa, chợt em đứng dậy sửa sang quần áo đầu tóc, xỏ dép xinh mở cửa chạy biến. Con Bim Bim ngó theo gọi với:
- Lại sang rủ chàng đấy à?
Em “ờ” một cái vang động hành lang. Nó muốn nói đến Khang – người trong mộng (ảo) của em. Khang chưa bao giờ được ai khen là đẹp giai nhưng duyên thì chất đống như hàng thùng, tuy hơi lạnh nhưng bù lại được cái tính ngăn nắp cẩn thận rất hiếm ở những gã trai xa gia đình. Khang có lướt thướt biết em thích mình, nhưng chưa bao giờ có… động thái gì rõ rệt, và vẫn thường ngồi bắn Halflife với lũ “vệ tinh” của em như không! Bọn phòng em cũng không lạ việc có gì “măm” được là em ù sang hò Khang, chỉ có điều năm lần đi thường bốn lần trở về tay trắng, tuy thế em vẫn cứ đi gọi như thói quen đi giày thì phải đi tất vậy. Em đứng trước con sô 312 vừa gõ cửa theo nhịp… 3-1-2, vừa giậm chân theo nhạc bài Unbreak my heart theo một kiểu phối rap em tự nghĩ ra một cách đầy H**g phấn. Cửa mở, trước mặt em là cái đầu kém gội của Duy. Anh ý ngắm nụ cười của em hai giây, tự thưởng việc nở một nụ cười tươi không kém đáp lại đôi môi hình trái tim của em và nháy mắt am hiểu:
- Khang hả? Chờ anh hai tí!
Rồi Duy quay lại lên giọng nam cao:
- Gọi Khang ra, có bé Nga sang cầu hôn!
Phía trong vang lên tiếng cười rúc rích. Khang đi ra, đầu rối tung (chắc vừa gội xong) mặt khá tươi (chắc vừa “cá kiếm” được nhờ mấy ván tá lả!), nhìn em bằng đôi mắt hình con át tép:
- Gì vậy?
Em chớp chớp đôi mắt:
- Con Lam nó đi chơi về mang mực làm quà, em rủ bọn anh sang ăn cho vui.
Tuy và Giang ở trong nghe thấy đồ ăn là lập tức chứng tỏ sự tồn tại, vứt cả bộ tú chạy vù ra:
- Gì thế? Có mực à?
Khang gãi đầu, nhăn nhó một câu truyền thống:
- Bọn em cứ tự nhiên, anh bận, không sang đâu.
Tuy nghe thế như bị chó cắn:
- Sao lại không? Đời là phải hưởng thụ!
Rồi anh quay sang em, xua tay:
-Em cứ về chuẩn bị đi. Năm phút nữa bọn anh đủ đội hình ở phòng em, khuôn luôn cả thằng Khang hâm hấp này sang cho em…
Đấy, như thế với em đã là hạnh phúc lắm rồi. Như thế là em đã *** hết phần còn lại của ngày như một con trúng số đề, đã có thể xách xô nước chạy 3 tầng nhà chưa đầy một phút, đã có thể giành rửa bát, lau nhà và đổ rác về phần mình một cách đầy đức độ trong con mắt kinh hoàng của mấy đứa còn lại trong phòng. Nói chung là sẽ có nhiều sự điên điên chỉ cần Khang ngồi gần em hơn một phút mà ngọ nguậy không nhìn đồng hồ. Nhưng việc ấy không xảy ra nhiều, nó hiếm như được điểm 9 bài thi Triết, mà ở đời của hiếm thường là của quý. Oái oăm!
8 giờ. Lại thêm một chàng đầu tóc bóng mượt quần áo phẳng phiu gõ cửa phòng em mang theo một bó hoa ly hoàn hảo. Nhưng cũng chỉ được đặt vào cái bàn chất hàng chồng hoa hồng, tigôn, bất tử, hướng dương… đủ loại (con Lam đếm và tính toán khả năng mở cửa hàng bán hoa cũng không phải lấy thêm hàng!). Hôm nay là 14-2 mà lị! Anh giai này còn tặng em một gói quà thắt nơ xanh. Em sờ một cái, P0'p hai lần, cười khì: “Sách!”. Anh nhún vai: “Phụ nữ thường đúng trong các trường hợp họ không sai!”. Một quyển từ điển chuyên ngành Luật, anh giai này biết em thích Luật, hoặc vì em ức công lý (!), hoặc vì em cãi nhau giỏi. Em cười duyên, cảm ơn một cách bình thản như từ sáng đến giờ em “được” làm rồi tiễn anh chàng ra cửa bằng một khuôn mặt ít áy náy. Em lấy phấn ghi ngoài: “Hết giờ hành chính. Miễn tiếp dân!”, rồi chốt cửa, bò lên giường lay con Ômô:
- Sao rồi mày, nghĩ ra chưa? Suốt từ sáng đến giờ rồi đấy!
- Đang.
Em suốt ruột:
- Nhanh lên hộ tao chúng mày ơi! 8 giờ có lẻ rồi.
Em đi đi lại lại trong căn phòng bé tẹo bừa ra sàn những là giấy tờ, quần áo, sách đĩa, cát sét và vô thiên lủng những thứ khác nữa của một căn phòng có bốn đứa con gái. Nguyên nhân sự tình lý do lý trấu của cái bất bình tâm trong em là nỗi niềm băn khoăn về quà cho Khang - “14-2 mà!” (câu này ám ảnh người ta phết!)
- Hay là kẹo Armani? – Bim Bim quay ra.
- Xưa rồi. Mới lại ăn béo bỏ xừ! – Ômô lên tiếng.
- Lên cầu mua hoa giấy được không? – Giọng Lam.
- Cũng cũ! – Em lắc đầu – Mà nhỡ anh nghĩ tình cảm của tao cũng là đồ giả thì hỏng bét bèn bẹt!
Cả lũ bế tắc. Chợt Ômô la lên chói lói:
- Ra rồi. Có một thứ vẫn “cổ truyền” mà không bao giờ sợ ***ng hàng.
Đồng thanh:
- What?
Ômô nháy mắt với em:
- Sôcôla mày tự làm. Yên tâm không sợ nhái.
Em nhìn lên đồng hồ:
- Kịp không?
Khổ thân Bim Bim bở hơi tai phi sang tận gần Gia Lâm mua bột sôcôla. “Thế mới chất lượng!”. Nó thở hổn hển và đặt túi sôcôla vào tay em. Cả phòng cuốn quít lên như có giám thị kiểm tra, ai cũng hăng như thể chuyện của mình, tinh thần chuyên môn hóa sản xuất đẩy cao, phân công lao động rõ ràng. Con Ômô đun bột trong khi Lam nấu kem viết chữ thì Bim Bim và em làm khuôn. Đun nấu là nghề của Ômô, nó bỏ đường chuẩn kinh khủng, nếm thử mà tưởng mình đang ngậm Socola Bỉ hồi đầu 80, cứ gọi là mê ly sờ ti con kiến. Sau 47 phút, mồ hôi như nước mưa dột, bốn đứa tạo ra một miếng sô cô la hình… thần Eros “cách điệu hóa”, hơi giống… Sôngôku nên em phải ghi ở đằng sau chữ “Cupid” cho anh khỏi nhầm. “Tấm lòng là chính!”, em tự nhủ. Đằng trước được cái tay khéo léo của Lam phết chữ “Tiamo” đẹp quên sầu. Xong hết rồi, cả bọn mới nhớ ra vụ thiếp. “Hàng” đã là “handmade” mà “mác” lại mua thì… rõ dơ, lại hì hục lục giấy làm thiếp. Bim Bim ngăn nắp nhất cũng mất gần mười phút mới lục ra từ đáy tủ đống giấy ly, giấy lụa và giấy màu. Cắt cắt dán dán nham nhở một hồi cũng ra được hình thù hai trái tim ***g vào nhau bởi chữ Forever, được Ômô phối màu khá ổn, phía dưới là dòng chữ của em: “Một ngày 14-2 thật vui vẻ và 364 ngày còn lại như ngày 14-2. Em” rồi ký phớt bằng nhũ hồng trên nền tím.
Tất cả được hoa tay mười ngón của Lam bọc bằng giấy xanh nước biển và thắt nơ trắng sữa. Cái đồng hồ đánh mười tiếng đón bốn cái thở ra mãn nguyện.
Trời bắt đầu mưa lất phất khi em chui lọt thỏm giữa đống quần áo của cả bốn đứa để chọn một bộ thật đẹp. Đời sinh viên vốn “quần áo đại khái, miễn không mặc trái” thế mà giờ đây thấy… đau đầu phết! Váy hồng với áo trắng em cũng chê, quần bò mài với sơ mi đen bó em cũng lắc, để Ômô phải cáu loạn lên:
-Mày làm gì mà cẩn thận cứ như đi xin việc không bằng.
Định càu nhàu vài câu nữa mà thấy mắt em long lanh lại thôi, lại vò đầu bứt tai mà lục, mà ngắm mà thử, cuối cùng cũng nhồi vào cho em được cái áo hồng nhạt váy lửng đen khoác ngoài sơ mi trắng ngắn tay. Các màu ép nhau rôm rốp mà em vẫn cứ đẹp kỳ lạ, vẫn cứ như mẹ em tên là Venus.
Em xỏ đôi xục trắng đỏ của Ômô vào, đi ra khỏi phòng bằng xúc cảm cao nhất của tình bạn và của câu “một người vì mọi người”.
Em đi sang phòng Khang, chỉnh lại cổ áo rồi nhịp nhịp tay lên cửa, nghe tim mình đập như nhạc Queen. Anh Tuy mở cửa bằng… chân, hai tay vẫn đang cầm bát mì và đôi đũa, thấy em vội bỏ bát xuống cười như chụp ảnh nghệ thuật:
- Chào Nga.
Rồi anh vừa nhìn túi quà trên tay em vừa hò như hò đò:">
- Khang ơi, bé Nga sang!
Khang chạy ra sau khi đặt bát phở ăn liền xuống mặt tủ:
- Tìm anh à?
Em rút món quà trong túi đưa Khang, cười nụ cười làm lảo đảo bao người, nói đơn giản nhất có thể:
- 14-2. Tặng anh món quà này. Mong anh sẽ thích nó.
Khang gật đầu, chỉ hơi nhếch mép một phần ba sự cảm ơn thoáng qua trên khuôn mặt:
- Anh xin.
Ngắn gọn và vừa phải. Khang khép cửa. Thế mà em vẫn sướng, vẫn cất nụ cười bằng khóe mép ấy vào túi dùng cho cả tháng (khi buồn lôi ra ngắm!). Em đi chầm chậm tận hưởng niềm hạnh phúc tự mình tạo ra. Về gần tới cửa phòng rồi, em mới nhìn vào túi, cái thiếp vẫn trong ấy! Đấy, thường là như vậy, đứng trước mặt Khanh em thường mất bình tĩnh như một con ngốc, quên đủ mọi thứ. Em quay lại phòng Khang, đã giơ tay định gõ cửa lại chợt nghe tiếng Khang, chắc nghĩ em đã về rồi:
- Đẹp phết! Đấy, tao bảo rồi, thế là khỏi mất công, thế nào nó cũng sang tặng tao mà. Và tao chỉ việc thay thiếp vào là xong. Em Hương sẽ nghĩ đây là một thứ tao tự làm, giá trị hẳn.
- Hơi ác đấy Khang ạ!
- Ở đời dại thì thiệt, ngu thì bị lợi dụng…
Em nghe tim mình vỡ, lắng tai thấy tiếng mở cửa phòng ở đằng sau, chắc Khang sang phòng Hương tặng quà. Em bước như chạy trong hành lang – giờ sao dài và tối thế. Mưa nặng hạt hơn, gió cũng mạnh đến phũ phàng…
Em làm cho gối con Lam ướt đẫm. Nó che miệng em lại, chỉ vào Bim Bim và Ômô đang ôm nhau ngủ ngoan như hai đứa trẻ, giọng cũng nghẹn lại:
- Khóc bé thôi Nga ơi, đừng làm bọn nó tỉnh giấc. Hai đứa nó mệt cả tối vì mày rồi, để bọn nó ngủ.
Em gục đầu vào *** Lam, mím chặt môi cố nén mà nước mắt cứ chảy ra cùng tiếng nấc.
- Mày ơi… tao… buồn…
Lam vuốt mái tóc mượt của em, thì thầm:
- Nga ơi, tao thương mày quá. Sao mày khổ thế này? Mày làm thế vì ai? Sao thằng Khang chó thế! Mai tao sang chửi vào mặt nó…
Em lắc đầu:
- Không, đừng Lam ơi. Chỉ tại tao ngốc thôi, tao đặt trái tim nhầm vào một bó gai thì tao phải chịu đau thôi…
Lam lau nước mắt em bằng ngón cái:
- Nga ơi, tao nói thế này mày đừng chửi. Lúc bình thường tao thấy mày sống đẹp vô cùng, sống mà để người khác nhìn vào phải thầm nuốt nước bọt mơ được như vậy, nhưng khi yêu mày… thường lắm. Có lẽ cái tình cảm xa xỉ, mưu cầu một sự “đi đến nơi về đến chốn” ấy chưa cần cho mày, cho tao, hay cho bất cứ ai như bọn mình đâu Nga ạ.
Em ngừng khóc nhanh như một đứa trẻ được đồ chơi, ôm lấy Lam, lần đầu giữ một người trong cánh tay mình chặt đến thế, như sợ lỏng ra thì con bạn yêu sẽ vỗ cánh bay mất. Em ngồi hẳn dầy, nhoẻn miệng:
- Mày nói đúng. Sao tao phải khổ thế này nhỉ? Sáng mai tao với mày dậy sớm, lôi luôn cả hai con kia, ôm mấy gói Zon Zon lên thư viện vừa ăn vừa ngồi nghe băng tiếng Anh bét nhè rồi ra chợ mua thức ăn về nhậu một bữa trưa xả láng. Chiều xin nghỉ sớm cả lũ góp tiền đi Bát Tràng cho sướng. Tội gì!
Sáng đánh thức em bằng nắng trong và gió nhẹ. Em đánh môi thật nhạt và má thật hồng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc