Mơ Về Phía Anh - Chương 47

Tác giả: Ngải Mễ

HỒI KẾT
Giữa thu.
Dưới ánh tà dương, ô tô chậm rãi men theo con đường rợp bóng cây ven hồ. Mặt hồ phẳng lặng tỏa ra sức quyến rũ thần kì. Muốn một mình lặng lẽ đi vào tận trong lòng hồ, lắng tai nghe tiếng hai bàn tay vỗ nhẹ vào mặt nước, cảm nhận cảm giác mềm mại của lớp bùn đất dưới hồ, làn nước ấm áp xuyên qua hai chân, càng đi càng sâu, cuối cùng cũng ngập đến ***, dịu dàng như một người tình mơn man *** căng tròn. Gợi cảm, đê mê, kích thích, H*m mu*n bùng lên.
Bốn năm trước, cũng trong một chiều giữa thu như thế này, Hạ Phiêu đã đi trên con đường rợp bóng cây này để đến nhà anh, lần đầu tiên gặp mặt anh.
Trong bốn năm, cô đã từng lái xe, đi men theo con đường này rất nhiều lần, đi hẹn hò với anh, đi mát xa cho anh.
Bốn năm sau, lần cuối cùng cô lái xe đi theo con đường rợp bóng cây ven hồ này, hồi tưởng về tình yêu mà cô đã mất.
Khô đằng lão thụ hôn nha.
Tiểu kiều lưu thủy nhân gia.
Đoạn trường nhân tại thiên nha.
Cuối cùng cô đã hiểu được ý vị của khổ thơ này.
Dừng xe. Nhấn chuông cửa. Không có người trả lời.
Có lẽ đây là ý trời.
Đang định ngồi vào xe thì nhìn thấy anh và vợ anh, đúng là cao hơn anh một cái đầu, bởi vì chuẩn bị sinh nở nên cái bụng rất to, cơ thể cũng béo ra mấy lần, da dẻ xám xịt, không còn nhẵn bóng.
Anh ta có vẻ ngạc nhiên, đứng ngây người ở đó.
- Em tìm được công việc mới ở Seattle, chuẩn bị qua đó, trước khi đi qua chào anh một câu!
- À, ra là vậy! Chúc em lên đường bình an! Đây là... vợ của anh, Tưởng Phương...đây là Hạ Nhất Phiêu...là học sinh...học ở lớp Thái cực quyền...trước đây...
- Xin ch
- Xin chào!
- Cô Hạ có muốn vào trong nhà ngồi một lát không?
- Thôi không cần đâu, không còn sớm nữa,tôi phải về thôi!
Bước những bước chân thắng lợi đi ra trước xe, ngồi vào trong xe, quay về, nhìn anh qua kính chiếu hậu. Đứng bên cạnh một người vợ cao to, anh ta giống hệt như một dwarf (chú lùn), đầu càng hói hơn, nhìn từ đằng trước cũng có thể trông thấy đỉnh đầu không có tóc của anh ta, cái bụng càng lồi ra hơn. Ánh mắt của anh ta rất tham lam, chắc là lâu lắm rồi không ngửi thấy mùi xác thịt.
Về đến nhà, huýt sáo mừng thắng lợi, tưởng tượng ra bộ dạng ủ rũ của anh ta lúc này.
Chưa đầy một tiếng sau, chuông cửa reo vang,tôi mặc một chiếc váy ngủ hiệu Victoria Secret ra mở cửa.
Là anh ta. Mồ hôi nhễ nhại, mấy lọn tóc lơ thơ trước trán, da mặt vàng vọt, dáng vẻ như bị suy thận.
- Là anh à?
- Nghe nói em... chuẩn bị đi... anh đến...tiễn em!
- Ban nãy chẳng phải đã...tạm biệt rồi sao...
- Tại sao em muốn đi Seattle?
- Đã muốn đi khỏi nơi đây từ lâu rồi, chẳng khác gì một cái nhà dưỡng lão bức bối, anh ở đây thì nghe còn hợp lí....
- Vợ anh...có thai rồi!
- Nhìn thấy rồi!
- Tối nào anh cũng ngủ không ngon giấc!
- Hơ?
- Bởi vì cô ấy ngủ không ngon, cứ xoay qua xoay lại...
- Ờ...
- Dạo này anh rất mệt, cái lưng đã từng bị thương cứ bị đau...
- Sao không bảo cô ấy mát xa cho anh?
- Cô ấy...không biết mát xa
- Anh dạy cho cô ấy, dạy rồi cô ấy có thể phục vụ anh mỗi ngày...
- Anh...anh không thích cô ấy mát xa... Anh thích em... mát xa cho anh...
- Tại sao?
- Tay nghề của em...rất tuyệt.... Em có thể mát xa cho anh một lần cuối... được không?
- Đừng quên anh giờ đã là người có vợ rồi đấy!
- Chuyện này không liên quan gì đến chuyện vợ con, chỉ là mát xa...
- Ok! Chỉ là mát xa!
Anh ta cởi bỏ quần áo, nằm sấp trên nền nhà, cô mát xa cho anh ta. Bắp chân vẫn thô như vậy, lưng vẫn rắn chắc như vậy, cái ௱ôЛƓ vẫn rất quyến rũ, cô vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn của anh.
Anh xoay người lại, nằm ngửa:
- Mát xa cả phía trước nhé!
-
Anh dường như đã sẵn sàng, nhưng cô dường như không để ý, chuyên tâm mát xa các bộ phận khác. Anh thò tay ra, muốn chộp lấy *** cô, cô nhảy tránh sang một bên, ném quần áo trả cho anh:
-Ok rồi, mát xa đã xong! Không thu phí, anh có thể đi được rồi!
Trên mặt anh ta hiện rõ bốn chữ “không thể tin được”. Thật sự kết thúc rồi sao?
Kết thúc thật rồi!
- Em...không muốn?
- Muốn, nhưng tôi cần sự hòa hợp cả thể xác và tâm hồn!
- Rốt cuộc em là người Mỹ hay người Trung Quốc?
Tôi chính là tôi. Vừa không phải là người Trung Quốc, cũng chẳng phải là người Mỹ. Cho dù tôi có từng *** với bao nhiêu người, cho dù mối quan hệ với những người đó kéo dài bao lâu,ít nhất tôi đã làm được một điều: tôi chỉ *** với người tôi yêu. Tôi cảm thấy tôi vẫn trong trắng hơn cả những người *** không phải vì tình yêu...
- Thật sự khó mà tin được, em lại có thể...từ chối anh...
- Trước đó tôi cũng không dám tin bản thân mình có thể làm như vậy!
- Giờ em không còn... yêu anh nữa rồi?
- No! Not any more! (Không, không một chút nào!)
Anh ta đi rồi, buồn bã ra đi!
Hoan hô! Cuối cùng tôi đã có thể chống lại sự cám dỗ của anh ta! Cuối cùng tôi đã có được sức mạnh từ chối anh ta rồi!
Mặc dù chỉ là trong giấc mơ.
Chính là bởi vì trong mơ mới đáng được hôn, bởi vì chỉ có trong mơ, một người mới có thể là chính bản thân mình.
Hết
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc