Mơ Về Phía Anh - Chương 43

Tác giả: Ngải Mễ

Đợi anh hồi tâm chuyển ý…là điều không thể.
Thuyết phục anhhồi tâm chuyển ý… không có cơ hội.
Ép anh hồi tâm chuyển ý…một chuyện hết sức ngu xuẩn.
Bắt anh hồi tâm chuyển ý…rất có thể hiệu quả sẽ ngược lại.
Cùng đi đến chỗ ૮ɦếƭ? Một mình đi đến chỗ ૮ɦếƭ? Tất cả đều quá khốc liệt! Hơn nữa nó lại đi ngược với nguyện vọng của tôi. Cái tôi muốn chính là sự hồi tâm chuyển ý của anh chứ không phải là hai cái xác không hồn, cũng không phải là một cái xá
c không hồn. Tôi cần một c thi thể để làm cái gì? Để bỏ tiền túi ra mai táng chắc? Các nghi lễ mai táng của người Mỹ đâu có rẻ tiền, ít nhất cũng phải vài chục nghìn đô.
Cái còn lại chỉ có thể cạnh tranh.
Cạnh tranh, đồng nghĩa với hành động, đồng nghĩa với việc kiên trì không nản lòng, đồng nghĩa với việc tìm kiếm mọi cơ hội để tận dụng. Tôi phải hành động, tôi phải kiên trì, tôi phải tìm kiếm mọi cơ hội…
Tiếp tục theo học lớp Thái cực quyền của anh, thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của anh để anh không thể quên tôi được. Phải ăn mặc thật đẹp, học hành thật chăm chỉ, phải khiêm tốn, phải tiến bộ thật nhanh.
Thời gian không phụ người có tâm! Tháng một là tháng may mắn của tôi. Tháng một có sinh nhật của anh. Trong ngày sinh nhật, anh nhận lời mời của tôi, đến nhà tôi chơi.
Hai cốc R*ợ*u vang, một cây nến thơm, tôi gảy đàn ghita, anh hát một bài, rất hài hòa, rất lãng mạn.
Tôi: Bữa tiệc sinh nhật tối nay của anh thế nào?
Anh: Rất tuyệt!
Tôi: Bạn gái của anh…có tham gia không?
Anh: Không.
Tôi: Anh với bạn gái sao rồi?
Anh: Rất tốt.
Tôi: Cô ấy tên gì?
Anh: Em hỏi nhiều thế làm gì?
Tôi: Em không thể lúc nào cũng gọi cô ấy là “bạn gái của anh” được
Anh: Cô ấy tên là Anna.
Tôi: Cô ấy trông thế nào?
Anh: Là người có mắt, có mũi.
Tôi: Anh sắp kết hôn rồi à?
Anh: Sắp.
Tôi: Thật à? Bao giờ?
Anh: Tháng bảy.
Tôi: Chỉ còn nửa năm nữa thôi à?
Trái tim đau đớn nhưng không muốn để anh biết. Uống hết cốc R*ợ*u, anh đứng dậy cáo từ.
Đưa anh ra đến cửa, anh dang tay ra ôm lấy tôi, tôi ôm lại anh, một cái ôm rất dễ chịu. Tôi nhân cơ hội hôn lên má anh một cái. Anh buông tôi ra, đi ra ngoài, rồi đột nhiên quay lại, ôm chặt lấy tôi. Tôi ôm chặt lấy anh, đầu tiên hôn lên mặt, sau đó hôn đến môi, đưa lưỡi vào sâu trong miệng anh. Anh bắt đầu ***.
Vài giây sau, anh buông tay ra, vừa đi vừa nói: Nice birthday gift, the best! (Một món quà sinh nhật tuyệt vời! Tuyệt vời nhất!)
Ba tháng qua đi. Trong ba tháng ấy, đã gọi vô số cuộc điện thoại cho anh, mời anh đi ăn cơm nhưng đều bị anh từ chối. Chỉ hận rằng một năm có mỗi một lần sinh nhật anh, lần sinh nhật sau của anh lại vào thời điểm sau khi anh kết hôn mất rồi. Không thể chờ đến sinh nhật sau được, viết thư cho anh, tràn đầy tình cảm, gần như là cầu xin, đại ý là tôi không có thỉnh cầu nào khác, chỉ mong được gặp mặt anh, ở bên cạnh anh…điều này rất quan trọng đối với tôi.
Cuối cùng anh cũng cảm động.
Mang hết tài nghệ của mình ra chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn nhưng vẫn không hài lòng. Đến các nhà hàng mua những món mà anh thích ăn nhất. Bày biện bàn ghế, thức ăn, châm nến, rót R*ợ*u, giống hệt như một phi tử ở hậu cung chuẩn bị đón tiếp hoàng thượng.
Hoàng thượng cuối cùng cũng đến. Rửa tay. Ngồi vào ghế. Động đũa.
Tôi: Lâu lắm không gặp anh, dạo này anh thế nào rồi?
Anh: Rất tốt.
Tôi: Dạo này đang bận cái gì vậy?
Anh: Vẫn là những chuyện đó mà. Chuyện ở trường, chuyện ở lớp Thái cực quyền…
Tôi: Vậy thì tốt! Món ăn thế nào? Có hợp khẩu vị của anh không?
Anh: Rất ngon!
Tôi (không dám nhắc đến Anna, tìm chuyện khác để nói): Gần đây em có đọc một bài viết có liên quan đến happiness (hạnh phúc), là một bài viết của psychology professor (giáo sư tâm lí học) của trường Havard. Trong đó đề cập đến sáu điều kiện cần thiết để có hạnh phúc…
Anh: Thế à? Sáu điều nào?
Tôi: Điều thứ nhất: Con người cần phải chấp nhận hoàn toàn tình cảm của mình, bao gồm cả những tình cảm không tốt như đau thương, phẫn nộ… Coi những tình cảm đó như những hiện tượng bình thường của cuộc sống, không nên vì những tình cảm này mà cảm thấy guilty (tội lỗi)…
Anh: Anh không tán thành! Con người nên thừa nhận những sai lầm của mình, không nên đổ hết sai lầm lên đầu người khác. Văn hóa của người phương Đông chúng ta là văn hóa tự kiểm điểm, bởi vì bản thân có tự kiểm điểm sai lầm của mình thì mới có thể dễ dàng sửa chữa sai lầm. Con người sống trên đời nên liên tục hoàn thiện bản thân, chuyện gì cũng cần phấn đấu làm đến mức tốt nhất
Tôi (lấy lòng): Anh nói rất có lí! Người Mỹ mà biết như vậy thì đã tốt. Công ty em mỗi khi có chuyện, ai nấy đều tìm cách nói đỡ cho chính mình, đổ hết lỗi lầm cho người khác. Anh nên viết một cuốn sách về chuyện này, để cho người Mỹ mở mang tầm mắt.
Nịnh hót thành công.
Anh: Cái lưng của anh rất khó chịu, em giúp anh mát xa một chút được không?
Tôi: Ok!
Anh tháo thắt lưng, hơi kéo quần xuống, xoay người lại, nằm sấp trên ghế sô pha. Tôi đi lấy một chai dầu bạc hà đến, kéo áo của anh lên, xoa dầu bạc hà lên lưng anh và bắt đầu mát xa.
Anh nằm sấp ở đó, ௱ôЛƓ hơi nhô lên, những đường cong lồ lộ ra trước mắt, vô cùng ***y! Cái ௱ôЛƓ của anh rất quyến rũ, làn da trơn bóng, sờ vào rất săn chắc. Anh không cởi hết, chỉ có một phần năm cái ௱ôЛƓ của anh bị lộ ra ngoài, lúc ẩn lúc hiện dưới ánh nến, vừa đẹp vừa lãng mạn. Bàn tay của tôi chạm vào người anh, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại của làn da anh. Bất giác toàn thân tôi nóng lên, lòng bàn tay cũng nóng rực lên. Toàn thân anh khẽ run lên.
Tôi (dịu dàng): Mát xa thế này lưng anh đã dễ chịu hơn chưa?
Anh (dịu dàng): Rất dễ chịu.
Tôi: Butt cleavage (Rãnh ௱ôЛƓ. Là từ được sáng tạo dựa trên từ “rãnh ***”.)
Anh (cười): Cái gì?
Tôi: Butt cleavage của anh rất đẹp. Rất ***y!
Anh (bật cười): Đừng có mà dụ dỗ anh!
Tôi: Là anh đang dụ dỗ em thì có! (Tiếp tục mát xa rồi dừng lại.)
Anh: Cảm ơn em!
Tôi: Không cần khách sáo!
Anh: Giờ anh sinh lực dồi dào, không biết phải làm gì nữa?
Tôi: How about give yourself a happy finish? (Anh thấy sao về việc tự đưa mình lên đến đỉnh cao của sự khoái lạc?)
Anh (cười lớn, toàn thân như rung lên): Anh phải đi rồi, còn rất nhiều việc phải làm!
Tôi: Ok!
Anh (chủ độn thân mật ôm lấy tôi).
Tôi (ôm lại anh, nhân cơ hội hôn lên cổ anh một cái): Em rất thích ôm anh.
Anh: Anh cũng vậy!
Một tuần sau, anh gọi điện thoại đến.
Anh: Em vẫn chưa quên chuyện cuối tuần đến nhà anh hát Karaoke đấy chứ?
Tôi (mừng đến nỗi không thèm nói ra là anh chưa từng mời tôi): Chưa, em nhất định sẽ đến!
Anh: Gọi cả Tiểu Lan nhé!
Tôi (Hả? Hóa ra không phải chỉ một mình tôi à? Gọi thì gọi, dù sao cũng còn hơn là anh ấy chỉ gọi Tiểu Lan mà không gọi tôi.)
Cuối tuần, Tiểu Lan gọi điện đến.
Tiểu Lan: Hôm nay e là tôi không đi được rồi, tôi có chuyện rồ
Tôi: Hả? Sao thế?
Tiểu Lan: Tôi bị lật xe.
Tôi: Người không sao chứ?
Tiểu Lan: Tôi không sao. Tôi dẫn con chó của tôi đi cắt tóc, kết quả là trên đường con chó bị nôn, tôi quay sang chăm sóc con chó, thế là lệch vô lăng, xe lật xuống dưới rãnh. Tôi không sao, cố gắng bò ra ngoài cửa kính, sau đó gọi điện cho cảnh sát. Chờ nửa ngày trời mới thấy họ đến. Hôm nay tôi không đến nhà Từ đại ca đâu, còn chưa định thần lại, phải ở nhà chăm sóc con chó của tôi mới được!
Tôi: Được rồi, để tôi nói với Từ đại ca một tiếng!
Trời ơi! Đây chắc chắn là ý trời rồi! Hôm nay chắc chắn là ngày trọng đại của tôi rồi. Chắc chắn giữa tôi và anh sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Đến nhà anh. Anh đang dán giấy lên cửa sổ, là một loại giấy dán cửa sổ đặc biệt chống ánh sáng mặt trời, lại có thể tiết kiệm năng lượng. Nhưng một người không thể dán được, vì vậy đương nhiên là tôi không bỏ lỡ cơ hội, bắt tay vào làm với anh.
Tôi giúp anh giữ lấy phần giấy ở trên, anh dán tấm giấy vào cửa sổ, vị trí đứng của hai người lúc này trông không khác gì tôi đang ôm chặt lấy anh ở trong lòng. Hơi ấm giữa hai cơ thể truyền qua truyền lại, tâm trạng mỗi lúc một hưng phấn.
Tôi (cố ý đùa bỡn): Chúng ta nên đổi vị trí mới phải!
Anh (không hiểu): Đổi vị trí gì?
Tôi: Nữ ở trên nam ở dưới lâu như thế này rồi, cũng nên đổi cho nữ xuống dưới một chút chứ nhỉ?
Anh (cười): Ok, đổi thì đ
Dán xong giấy, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi.
Anh (thương cảm): Chắc em mệt lắm nhỉ, để anh giúp em mát xa toàn thân chút nhé!
Tôi: Lần này thì miễn, để lần sau mát xa nhé!
Anh (nghiêm túc): Không có lần sau đâu!
Tôi (hoang mang): Không có lần sau á? Vậy thì hôm nay đi!
Anh: Đi tắm cái đi! Anh giúp em lấy khăn tắm!
Tôi (tắm xong, quấn khăn tắm quanh người và đi vào phòng ngủ, anh đang mặc quần đùi. Trêu anh): Mát xa toàn thân có cần em *** không?
Anh: Tùy em thôi (lẩm bẩm). Đâu phải là chưa nhìn bao giờ.
Tôi (chọc anh): Anh đã từng nhìn thấy rồi à? Lúc nào thế?
Anh bật cười.
Tôi tháo khăn tắm ra, làm bộ như không có chuyện gì, nằm sấp lên giường trước mặt anh, cảm nhận được sự hưng phấn của anh. Ánh mắt nóng bỏng của anh dường như đang lướt trên khắp cơ thể tôi. Chờ đợi sự vuốt ve của anh.
Chúng tôi bắt đầu từ mát xa và chỉ dừng lại ở sự vuốt ve.
Trên đường về nhà, tôi nhớ ra là đã hỏi mượn anh một cái đĩa CD nhưng quên không cầm, thế là tôi bèn quay lại. Chúng tôi cùng lên lầu lấy Cửu Dương. Lúc đi xuống, anh đặt tay lên ௱ôЛƓ tôi.
Anh (kinh ngạc): Em không mặc *** à?
Tôi: Mặc rồi m
Anh (Lại sờ sờ): Làm gì có.
Tôi: Gstring. (Loại *** rất mỏng, rất nhỏ).
Anh (cười): Thế à?
Tôi: Muốn xem không?
Anh: Muốn.
Thế là chúng tôi lại đi vào nhà bếp, anh ngồi trên ghế, tôi xoay người lại, từ từ tụt một bên quần ngoài xuống, để lộ ra cái *** màu da báo.
Tôi: Sexy không?
Anh: Rất ***y!
Tôi: Nghe nói Clinton đã bị gstring của Lewinsky quyến rũ đấy!
Anh cười rồi giúp tôi cởi nốt cái quần ngoài. Tôi cũng nhanh tay cởi *** của anh. Hai người…một trên một dưới…chẳng bao lâu sau thì núi lửa phun trào.
Tôi không ***, nhưng anh áp sát vào người tôi, cảm giác rất dịu dàng. Trái tim tôi như tan ra mất rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc