Mơ Về Phía Anh - Chương 24

Tác giả: Ngải Mễ

20.11.2004
Tôi đã trải qua một tuần rất kì lạ. Hai tuần trước tôi gặp anh ở nhà anh. Lúc đó tôi rất thích anh. Thứ hai tuần trước tôi gặp anh ở trong lớp Thái cực quyền, cũng vẫn là cảm giác đó. Anh lái xe đưa tôi về nhà, chúng tôi đã nói chuyện một lúc ở trên xe. Về đến nhà, lúc nào
tôi cũng nhớ đến anh. Vì vậy tôi đã gửi cho anh một bức email hẹn anh. Tối qua chúng tôi gặp nhau nhưng không phải chuyện cổ tích thành thật. Lúc anh đi về phía tôi, trông anh rất già, đầu hói, dáng người thấp tịt.
Cảm giác trong tôi tự nhiên biến mất. Tôi liên tục nhủ thầm với mình: anh ta không thể trở thành bạn trai của mình được. Sau đó chúng tôi đi đến một cửa hàng sandwich. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, tôi dần dần nhớ đến nguyên nhân tôi thích anh đến vậy. Nói chuyện với anh chẳng mất sức chút nào, có những chuyện anh có thể lập tức đoán ra được.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy hẹn hò với anh ta rất buồn cười, bởi vì anh ta đã lớn tuổi rồi, là người lớn tuổi nhất trong số tất cả những anh chàng đã hẹn hò với tôi. Suốt quá trình anh luôn tỏ ra rất lịch thiệp anh ta rửa xe rồi chúng tôi cùng đi xem phim, sau đó đi ăn tối. Đến lúc ăn, tôi cảm thấy chẳng còn gì để nói nữa, mà tôi cũng chẳng có hứng thú nói gì nữa, chỉ muốn ở một mình. Tôi không có thói quen ở bên cạnh một người đàn ông lâu như vậy. Nhưng tôi không cách nào nói cho anh ta biết suy nghĩ thật của mình. Hẹn hò lâu quá, đến tận tám tiếng đồng hồ, từ hai giờ trưa cho đến tận mười giờ tối. Lần hẹn hò đầu tiên này, quả thực quá lâu…
Chỉ có vậy thôi ư ?
Chỉ có vậy thôi.
Khô cứng đến thế sao? Chẳng lãng mạn chút nào…
Vốn dĩ đã chẳng phải là chuyện lãng mạn gì rồi.
Nhưng cho đến tận khi xem phim, bạn vẫn có cảm giác không tồi với anh ấy mà, còn nói rằng “nụ cười của anh ấy lúc nhìn nghiêng rất lôi cuốn”…
Đó là lúc ở trong rạp chiếu phim. Ánh đèn ở rạp chiếu phim vô cùng đặc biệt, lúc sáng lúc tối, thứ ánh sáng ấy còn có tác dụng trang điểm tốt hơn cả phấn son của phụ nữ đấy. Nó khiến cho người khác không nhìn thấy cái đầu hói, không nhìn thấy những nếp nhăn, không nhìn thấy chiều cao, không nhìn thấy cái bụng, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng. Bản thân bộ phim cũng là phim tình cảm, nó khiến cho người ta rơi vào một thế giới nhân tạo còn đẹp hơn cả thế giới thực…
Xem ra những ấn tượng nảy sinh ở rạp chiếu phim không đáng tin.
Những ấn tượng nảy sinh ở lớp tập Thái cực quyền không đáng tin.
Những ấn tượng nảy sinh lúc cô đơn không đáng tin.
Những ấn tượng nảy sinh lúc khó khăn cũng không đáng tin.
Haha…tất cả đều không đáng tin rồi. Thực ra vấn đề có lẽ xuất phát từ dinner(bữa tối). Trong dinner đã xảy ra chuyện gì rồi?
Dinner? Chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Không phải chứ?
Thật sự không xảy ra vấn đề gì cả. Anh ta bảo tôi chọn nhà hàng, tôi nói đi ăn ở nhà hàng Italy, không khí ở đó không tồi. Thế là chúng tôi đến đó. Từ bãi đỗ xe cho đến trước cửa nhà hàng, tôi luôn giữ khoảng cách với anh ta, vội vàng đi lên trước, không cho người khác có cơ hội nghĩ rằng chúng tôi đang hẹn hò.
Trong nhà hàng thực sự rất ấm áp, lãng mạn, mở những bản tình ca vô cùng du dương của Italy. Chúng tôi ngồi xuống bàn ăn gần nhà bếp, gọi món, chờ món ăn, chúng tôi nói chuyện đôi chút, về cơ bản là anh ta nói chuyện.
Anh ta nói cái gì?
Không nhớ nữa, toàn là những chuyện vụn vặt. Chỉ nhớ anh ta nói lúc mới đến Mỹ, có một lần nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi trong xe, đầu cứ lắc nguầy nguậy. Anh nhìn một lúc, cảm thấy rất đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như thế này sao lại mắc phải căn bệnh quái quỷ đó. Về sau anh lại nhìn thấy có rất nhiều người cũng làm như vậy, lại cứ tưởng rằng rất nhiều người trong thành phố này mắc phải vấn đề tương tự, có lẽ nguyên nhân là do nguồn nước. Cho đến một ngày anh tự lái xe, bật nhạc nghe và bắt đầu lắc đầu. Lúc này anh mới chợt vỡ lẽ.
So? (Thế thì sao?)
Tôi lắng nghe, chẳng thấy có vấn đề gì. Có một chuyện đơn giản như vậy mà anh ta cũng không biết.
Xem ra đúng là vấn đề xảy ra trong lúc dinner.
Tiếp theo đó anh ta lại kể một câu chuyện khiến cho tôi thầm than trời. Anh ta nói lúc anh ta vừa mới đến Mỹ, một lần anh tatham gia một party cùng với một người bạn trai. Đến nơi rồi mới phát hiện ra đa số đều là đàn ông đi với đàn ông, còn có người ngồi lên đù* bạn mình nữa. Anh ta nổi điên lên, chỉ mong đấm thẳng vào mặt cái gã đó nhưng về sau vẫn cố nhẫn nhịn. Trở về Hotel room (phòng khách sạn), anh ta để cho bạn mình ngủ trên nền
So?
Chẳng nhẽ trước buổi tiệc bọn họ ngủ chung trên một chiếc giường chắc?
Chính hai chuyện đó đã làm hỏng hình tượng của anh ấy trong lòng bạn à? Chuyện này có gì đâu, Culture shock (sốc do bất đồng văn hoá) thôi mà, một người vừa bước ra từ nền văn hoá phương Đông, gia nhập vào nền văn hoá phương Tây, đương nhiên sẽ có rất nhiều thứ không hiểu được. Lúc bạn mới đến Mỹ chẳng nhẽ không quê mùa như vậy à?
Tôi á? Cũng rất quê mùa.
Bởi thế, ai chẳng có lúc này lúc kia. Tôi lại thấy con người anh ấy rất thành thật, nói chuyện rất khiêm tốn, không hề tâng bốc bản thân, chỉ toàn kể những chuyện khiến cho mình mất mặt, có chút tự cười nhạo mình…
Thực ra hai chuyện này vốn dĩ tôi cũng chẳng để tâm, nếu không thì tôi đã ghi vào nhật kí rồi. Nhưng hai chuyện này…khiến cho anh ta từ vị trí thần thánh trên cao bị kéo xuống mặt đất rồi.
Cũng đúng thôi, thần thì làm sao mà bị Culture shock được ?
Có lẽ kéo anh ta xuống mặt đất không chỉ bao gồm hai chuyện này, có lẽ chuyện anh ta đồng ý hẹn hò đã khiến cho anh ta bị lôi xuống rồi. Dường như từ giờ phút ấy, cái vòng hào quang ánh sáng trên đầu anh ta đã từ từ biến mất.
Như vậy chẳng phải là chuyện tốt hay sao, nếu như anh ấy là thần, cậu là người, hai người làm sao mà yêu nhau được?
Thần hay không thần không phải là vấn đề. Chỉ có điều khi anh ta đội cái vòng hào quang ánh sáng ở trên đầu, tôi không nhìn rõ vẻ bề ngoài của anh ta. Một khi cái vòng hào quang của thần thánh biến mất, tôi phát hiện ra rằng anh ta…già, lùn, đầu hói...cảm giác đó rất khó khắc phục. Đây không phải là giấc mộng tình yêu của tôi.
Tình yêu trong giấc mộng của bạn như thế nà
À... không biết... nhưng không phải như thế này.
Nhưng lúc đó chẳng phải đã quyết tâm hạ điều kiện xuống thấp, chỉ còn: là đàn ông, dưới bốn mươi, chưa vợ…rồi hay sao?
À…cái này ý mà…ha ha…thật kì lạ, lúc tôi không có ai date, tôi có thể hạ điều kiện xuống rất thấp, quyết tâm của tôi rất lớn, cảm thấy bản thân thật sự có thể hạ thấp điều kiện xuống như vậy. Nhưng đến khi có người date với tôi, tôi lại…ha ha, chẳng phải anh ta trên bốn mươi sao? Tôi đâu có vi phạm lời hứa của mình…
Xảo biện! Tôi thấy chính là vì cái vòng hào quang thần thánh đã biến mất…
Tôi thừa nhận, tuổi tác thực sự không quan trọng, nếu như anh ta cao một chút, đẹp trai một chút…tôi sẽ không so đo chuyện anh ta đã ngoài bốn mươi, có khi tôi cũng chẳng nghĩ đến tuổi tác của anh ta…
Tại sao lại coi trọng vẻ bề ngoài của một người đến như vậy?
Lẽ nào không nên coi trọng vẻ bề ngoài của một người?
Vẻ bề ngoài là cái sẽ mất đi trong chớp mắt. Cho dù có đẹp trai, tuấn tú đến mức nào rồi cũng sẽ mất đi theo thời gian.
Thế chẳng nhẽ một người không đẹp trai thì không sợ lão hoá theo thời gian chắc? Chẳng nhẽ anh ta sẽ ngày càng đẹp trai hơn?
Dưới cái vẻ bề ngoài đẹp đẽ đều ẩn chứa những trái tim xấu xí.
Haha…đây là dọa dẫm của mẹ với con gái, hơn nữa là cách doạ dẫm của các bà mẹ Trung Quốc với những cô bé Trung Quốc. Những cô gái phương Tây nghe được từ mẹ đều là: chàng hoàng tử tuấn tú và tài năng sẽ cùng cô gái trong lòng mình bên nhau đến răng long đầu bạc.
Ừm... đúng là cũng có những câu chuyện như vậy thật, nào là “Cô bé lọ lem”, “Nàng Bạch Tuyết”... Nhưng mà Trung Quốc cũng có chuyện Ngưu Lang – Chức Nữ, Bạch xà truyện, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài... đấy thôi...
Thôi bỏ đi, Ngưu Lang trông thế nào? Lương Sơn Bá trông như thế nào? Cậu có biết không? Chẳng ai biết cả chỉ biết Ngưu Lang là một người lương thiện, chăm chỉ, Lương Sơn Bá... thật thà, chung thuỷ. Cái tên mặt trắng lấy tiên ấy chẳng qua chỉ là một kẻ vừa nhu nhược vừa ngu xuẩn, bị Pháp Hải lừa cho quay mòng mòng, còn làm hại đến vợ của mình. Còn cả cái tên Tây Môn Khánh nữa, người thì đẹp trai mà lòng dạ ra sao? Chuyên thói trăng hoa...
Xem ra trong con mắt của người Trung Quốc, người có vẻ bề ngoài đẹp đẽ không thể có một trái tim thánh thiện.
Văn hoá Trung Quốc quả nhiên là đi ngược với trí tuệ và thẩm mĩ. Đàn bà “hồng nhan thì bạc phận”, “Đàn bà không có tài mới là đức hạnh”, đàn ông mà thông minh thì không đáng tin, đàn ông mà đẹp trai cũng không đáng tin. Thứ văn hoá như vậy rõ ràng là đang cổ vũ cho sự ngu dốt và xấu xí, cổ vũ đàn ông lấy những cô gái ngu dốt và xấu xí, cổ vũ những cô gái lấy những người đàn ông ngu xuẩn và xấu xí... thế rồi đời nọ nối tiếp đời kia...
Nói đến “đi ngược với thẩm mĩ”, chẳng phải phương Tây cũng có câu chuyện về Quasimodo hay sao?
Nhờ thờ Đức Bà Paris? Đó chẳng phải là câu chuyện cổ tích mà các cô bé phương Tây được nghe kể từ mẹ sao? Đó là... câu chuyện của một tác giả... không đẹp trai bịa ra để hù doạ các cô bé gái, hơn nữa Esmeralda cũng đâu có yêu Quasimodo...
Quasimodo và thần mặt trời, một người cực xấu nhưng trung thực, một người cực đẹp nhưng rất không trung thực. Bạn muốn cưới một người đàn ông đẹp nhưng không trung thực hay là một người đàn ông xấu xí nhưng trung thực?
Tôi đang nói chuyện yêu, bạn nói chuyện cưới, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.
Yêu là tiền đề của cưới, cưới là kết quả của yêu.
Cũng chưa rất nhiều cuộc hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu, cũng có rất nhiều tình yêu không đi đến kết quả là hôn nhân.
Con gái Mỹ nhìn nhận vấn đề này ra sao?
Con gái Mỹ? Bọn họ đương nhiên cũng không thích những người chồng hoặc người tình không trung thực, nhưng bọn họ khi lựa chọn đối tượng date thường không nghĩ ngợi xa xôi như vậy, trong đầu họ không hề có ý thức đi ngược với thẩm mĩ, sẽ không có chuyện không date với anh ta bởi vì anh ta đẹp trai. Chỉ bởi vì một khả năng bị phản bội trong tương lai xa mà từ bỏ tình yêu trước mắt... đây không phải là một bộ phận trong văn hoá dating của họ.
Con gái Mỹ coi trọng chemistry (liên lạc), có cảm giác là được, chuyện kết hôn cứ để sau mới tính. Nhưng con gái Trung Quốc dường như đã cân nhắc tới vấn đề đối phương có phù hợp sống trọn đời với mình hay không ngay từ ban đầu, nếu không hợp sẽ lập tức chia tay.
Ý của bạn có nghĩa là con gái Mỹ tìm kiếm tình yêu còn con gái Trung Quốc tìm kiếm hôn nhân? Bạn đang tìm kiếm cái gì?
Tôi cũng không biết, có thể là đi tìm một thứ cảm giác... tìm kiếm tình yêu... rồi thuận lợi đi đến hôn nhân.
Vậy thì không thể không cân nhắc đến cả hai vấn đề vẻ bề ngoài và nội tâm.
Vẻ bề ngoài và nội tâm, à... nhớ ra rồi, có người từng viết “chặt chân trái hay chặt chân phải”, hãy để tôi phân tích một chút vấn đề “vẻ bề ngoài và nội tâm” này dựa trên phương pháp tư duy của người đó.
Vẻ bề ngoài và nội tâm, không phải là hai nguyên tố Mutually exclusive (đẩy nhau) mà cả hai có thể bao bọc lẫn nhau, thậm chí không thể thiếu một trong hai nguyên tố. Nếu như mỗi nguyên tố đều chỉ có hai tính chất, vậy thì ít nhất có đến bốn tổ hợp, cũng là bốn khả năng.
1. Vẻ bề ngoài đẹp, nội tâm cũng đẹ
2. Vẻ bề ngoài đẹp, nội tâm không đẹp.
3. Vẻ bề ngoài không đẹp, nội tâm đẹp.
4. Vẻ bề ngoài không đẹp, nội tâm không đẹp.
May mắn nhất là gặp được khả năng thứ nhất. Bất hạnh nhất là gặp phải khả năng thứ 4. Giữa 2 và 3, tôi không thể phân định được cái nào hơn cái nào.
Khả năng thứ nhất rất khó gặp được. Một người đàn ông đẹp trai thường gặp phải nhiều cám dỗ, vì vậy khả năng không trung thực của anh ta cũng tăng cao. Còn một người không đẹp trai thì cám dỗ ít đi một chút, vì vậy khả năng không trung thực của anh ta nhỏ hơn một chút.
Sự trung thực bị ép buộc thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bạn là một người phụ nữ thích thách thức, thà chấp nhận mạo hiểm còn hơn.
Ha ha, có lẽ ngay cả những người đàn ông không đẹp trai cũng không để mắt tới tôi. Ví dụ như cái vị “quạ chiều” này, nói không chừng có khi cũng viết một cuốn nhật kí vô vị ghi lại buổi hẹn hò vô vị với tôi ngày hôm nay...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc