Mơ Về Phía Anh - Chương 07

Tác giả: Ngải Mễ

Có thể khóc chẳng chút ngại ngần trư
ớc mặt người khác có phải là một cảm giác vô cùng tuyệt vời!
Nhưng chớ coi thường điều này, hãy nghĩ kĩ mà xem, trên đời này có được mấy người có thể khiến cho bạn có cảm giác này? Cho dù là trước mặt bố mẹ cũng chưa chắc có được cảm giác thoải mái
Đúng vậy, khi còn nhỏ, bị ngã rất đau có thể khóc òa lên trước mặt mẹ. Mẹ sẽ vội vàng chạy đến bôi thuốc, băng bó vết thương, tuy nhiên cũng khó tránh khỏi bị nghe vài câu cằn nhằn của mẹ, ví dụ như là: Sao mà bất cẩn thế? Lớn bằng ngần này rồi, làm gì cũng phải để ý chút chứ…
Còn bố?
Con gái con đứa gì mà suốt ngày chạy long nhong ở ngoài đường, có ngã cũng đáng đời! Còn dám mở miệng khóc à? Lần sau mà còn ngã nữa, xem tao có để cho mẹ mày bôi thuốc cho không?
Chất vấn, cảnh cáo, đe dọa…
Là con gái, có rất nhiều chuyện không được phép làm, có rất nhiều điều không được phép nói ra. Tại sao?
Bố chưa bao giờ giải thích cho tôi.
Bố không phải là một người thích giải thích mọi vấn đề, chỉ biết trách mắng, kết luận mà không bao giờ có một lời giải thích.
Ha ha ha… có đôi khi tôi cũng giống như vậy, chỉ biết trách cứ, kết luận mà không một lời giải thích. Là học từ bố đấy, mà chắc chắn là bố cũng học từ bố của bố, mà bố của bố chắc chắn cũng học từ bố của bố của bố…
Những người làm bố đều như vậy…
Bố là người sầm mặt mắng bạn chẳng giống con gái mỗi khi bạn bị ngã.
Bố là người quắc mắt hỏi bạn tại sao không giành được 100 điểm khi bạn mang 99 điểm về khoe.
Bố là người nghiêm mặt dặn bạn không được kiêu ngạo khi bạn giành được 100 điểm.
Bố là người mắng bạn mang nòi giống ngu dốt khi bạn không gi thành tích tốt.
Bố là người răn đe bạn đừng có lẳng lơ mỗi khi bạn muốn soi gương thêm một lần nữa trong khi bố lại ôm ấp những cô gái đáng tuổi con mình.
Bố là người mắng bạn từ lần thứ nhất đến lần thứ n rằng bạn yêu đương sớm mỗi khi bạn có bạn trai nhưng chính bố cũng là người giục bạn đến n+1 lần là hãy lấy chồng đi.
……
Lớn lên rồi, ngay cả cái quyền tự do khóc trước mặt mẹ cũng không còn.
- Phiêu Nhi, con sao thế? Con ốm à?... Không ốm sao tự nhiên lại khóc? Làm mẹ giật cả mình! Con nên lấy chồng sớm đi, cứ như vậy mẹ lo con sẽ…
- Cái cậu lần trước mẹ thấy cũng được, con đừng có kén chọn quá, cũng không còn ít tuổi nữa đâu. Con gái mà, lúc còn trẻ còn có cơ hội lựa chọn, lớn tuổi một chút cơ hội sẽ ít đi. Con mà cứ kén chọn mãi mẹ e là…
- Con không kén chọn!
- Con không kén chọn á? Người ta có điểm nào không xứng với con chứ?
- Không phải là vấn đề có xứng hay không…
- Thế thì là vấn đề gì?
- Dù sao cũng phải có một chút… cảm giác chứ!
- Con gái bây giờ càng ngày càng rắc rối. Lúc trước bố mẹ coi trọng chuyện tình cảm, giờ con lại coi trọng cảm giác. Tìm đối tượng là để sống với nhau chứ không phải chơi đồ hàng, mẹ với bố con…
- Mẹ đừng nhắc đến bố với mẹ nữa, như bố mẹ mà gọi là tình yêu
- Sao lại không phải là tình yêu? Mẹ thích bố con học giỏi, biết chữ nghĩa…
- Mẹ chọn cán bộ à? Bố thích mẹ ở điểm gì?
- Bố con thích mẹ… mẹ lúc ấy còn trẻ, xinh đẹp. Con nhìn thấy mẹ bây giờ, không nhìn thấy mẹ lúc ấy…
- Lúc ấy mẹ còn trẻ, còn xinh đẹp mà bố chẳng bao giờ hôn mẹ, thế còn yêu đương cái gì? Chẳng qua là hai người ghép lại với nhau sống tạm bợ qua ngày thôi.
- Thế chẳng phải sống thì là gì? Con còn muốn gì nữa? Hai người cho dù có yêu nhau như thế nào thì lúc về già cũng chỉ là cùng nhau sống qua ngày mà thôi!
- Đến già mới sống qua ngày, nhưng con chưa già, mẹ không muốn bắt con sống qua ngày như thế này từ bây giờ đấy chứ? Thôi bỏ đi, coi như con chưa nói gì.
Khoảng cách giữa hai thế hệ… không thế lấp đầy.
Trước mặt bạn gái cũng không được khóc sao?
Không phải là không được khóc mà là không muốn khóc trước mặt bọn họ.
- Phiêu, cậu làm sao thế? Có chuyện gì à? (Giả vờ như quan tâm hỏi han.)
- Không sao, không có chuyện gì!
- Ôi trời, cậu làm tớ hết hồn! Còn tưởng cậu có chuyện gì cơ đấy! (Ngụ ý: không có chuyện gì thì cậu khóc cái gì mà khóc! Đúng là dở hơi!)
Có thể khóc trước mặt anh, không cần tìm lí do, muốn khóc là khóc, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Không hỏi, không khuyên, không không trách cứ, không nói chuyện, chỉ ngồi đó, nhẹ nhàng… nhìn bạn khóc, chờ bạn khóc hết, nghe bạn khóc, dường như bạn khóc bao lâu thì anh ấy ngồi nghe bấy lâu…
Khóc một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó lại mỉm cười.
- Có phải em rất ngốc nghếch không?
- Ngốc nghếch á? Tại sao?
- Bởi vì… em vô duyên vô cớ lại khóc.
- Con người không ai vô duyên vô cớ lại khóc cả!
- Thế anh có biết vì sao em khóc không?
- Anh không biết…
- Ngay cả vì sao em khóc anh cũng không biết? Anh còn… anh cũng không hỏi tại sao?
- Hỏi tại sao? Có khi chính bản thân em cũng không biết tại sao mình lại khóc.
- Hứ, anh…
Tôi định tát yêu anh một cái nhưng bị anh túm được tay. Bàn tay anh rất nhanh…
Kéo tôi vào lòng, ôm một cái rất nhanh, lập tức thả tay ra… có người bước vào.
Mẹ kiếp!
Ở Mỹ, nam nữ thường không còn là trai tơ, gái trinh khi bao nhiêu tuổi?
Mười lăm, mười sáu tuổi. Cái này là tôi xem ở trên ti vi chứ chưa bao giờ từng nói chuyện với ai.
Có khoảng bao nhiêu học sinh bạn khác giới?
Bạn khác giới… hợp thì chơi, không giống như lúc tôi còn ở trong nước, thích nhau còn phải giả bộ. Thực ra ai cũng đều muốn vượt ranh giới. Không biết xã hội lúc ấy đã đào tạo ra bao nhiêu con người biết chịu đựng.
- Ở cấp ba em đã có bạn trai chưa?
- Ừm… không rõ lắm. Có thể định nghĩa rõ ràng cho từ “bạn trai” được không?
Lúc ấy chẳng có ai nói chuyện giới tính với tôi, bởi vì ngại. Lần đầu tiên tôi làm việc này là vào năm tôi hai mốt tuổi. Tôi hoàn toàn không thể hòa nhập vào cuộc sống ở Mỹ khi còn học cấp ba. Lúc ấy tôi vừa đến Mỹ, tâm trạng rất u uất, lại rất cô độc, văn hóa Đông - Tây xung đột, thứ ngôn ngữ hoàn toàn mới mẻ, thói quen sống hoàn toàn khác biệt…
Năm đầu tiên, ngay cả đối tượng để thầm thích tôi cũng không có. Năm thứ hai tôi từng hôn thử với một anh chàng đẹp trai người Ba Lan. Đấy coi như là lần đầu tiên tôi trải nghiệm một việc làm có liên quan đến vấn đề giới tính.
Anh chàng đẹp trai người Ba Lan ấy tôi quen trong lớp Gym Class (lớp thể dục). Chúng tôi bắt đầu gọi điện thoại, buôn chuyện suốt ngày suốt đêm. Lúc ấy tình bạn chúng tôi rất trong sáng, bởi vì chúng tôi thường ở bên cạnh nhau mỗi giờ thể dục, thường bị người khác hỏi rằng có phải chúng tôi thích nhau không. Lúc ấy tôi còn nổi nóng cơ.
Anh ấy rất đẹp trai, đẹp trai kiểu manly (đàn ông), trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười. Có lần anh đến lớp muộn, thầy giáo nói đùa phạt anh chống đẩy năm mươi cái. Anh không nói nửa lời, nằm bò xuống nền đất thực hiện luôn.
Về sau anh tìm được việc ở một cửa hàng rồi giới thiệu tôi đến đấy làm. Về sau nữa tôi làm quen với bố mẹ anh. Bố mẹ anh đã từng sống ở Mỹ một thời gian. Cửa hàng làm việc cách nhà anh không xa nên thỉnh thoảng tôi có đến nhà anh ngủ qua đêm.
Một buổi tối nọ, chúng tôi đã hôn nhau. Đó là nụ hôn đầu của tôi, vô cùng ngọt ngào. Nhưng anh không coi tôi là bạn gái của anh. Tối đó anh đã nói mọi người toàn để ý đến cái vẻ bề ngoài của anh mà không coi trọng học thức của anh, cứ như thể ông trời đố kị với cái vẻ bề ngoài của anh.
Về sau, anh với một cô gái người Ba Lan đóng cửa hôn nhau trong nhà vệ sinh, tôi biết được liền bỏ chạy.
Ngày hôm sau anh đến cửa hàng tìm tôi, muốn tôi làm rõ nguyên nhân vì sao tôi lại bỏ về sớm như vậy. Tôi không nói cho anh biết.
Sau đó, lên đại học, chúng tôi học ở hai trường khác nhau. Anh ấy yêu một cô gái người Hàn Quốc. Bố của cô ấy là lãnh đạo trong lãnh sự quán. Hào quang từ hai người họ luôn tỏa ra rực rỡ. Cô gái đó khiêu vũ rất giỏi, rất yêu anh. Anh cũng rất yêu cô, trong nhà anh dán đầy ảnh của cô. Nhưng cô ấy rất hay ghen tuông vớ vẩn, chỉ đi xem với anh ấy một bộ phim thôi cũng khiến cho cô lo lắng anh sẽ yêu nhân vật nữ chính của bộ phim. Vài năm sau, anh không chịu nổi sự giày vò này nữa nên hai người chia tay.
Còn nhớ có một lần anh ở nhà tôi, mặc một chiếc quần yếm dài, nhìn rất đẹp trai. Tôi rất muốn cưa đổ anh. Giờ nghĩ lại, đó là H*m mu*n đầu tiên của tôi.
Bạn đã từng quan hệ T*nh d*c khi còn học cấp ba chưa? (Có lẽ là chưa, hỏi nhỏ chút nhé, có Tự sư*ng không?)
Không hề.
Nếu như khi học cấp ba không có bạn khác giới, bạn có cảm thấy bị áp lực không?
Lúc đó áp lực là gì? Làm gì còn có thời gian mà đi tìm bạn trai chứ.
Thái độ học hành của học sinh ra sao?
Cũng giống như học sinh Trung Quốc thôi, có đứa nọ, đứa kia. Nhưng người ta không đối xử với những học sinh có thành tích học tập kém quá tàn khốc như ở Trung Quốc. Ở đây thành tích học tập không tốt là chuyện của thành tích, còn ở trong nước, thành tích học tập không tốt thì đồng nghĩa với việc mọi mặt đều không tố
Học sinh có thái độ gì đối với *** (giới tính)?
Còn nhớ có một lần ở chỗ thay đồ nữ, có một cô học sinh kéo áo của mình lên để khoe với các bạn nữ khác chiếc áo *** mới của mình. Lúc đó tôi vô cùng kinh ngạc, cảm thấy cô gái đó thật đúng là mặt dày!
Trong tiết thể dục, có một học sinh nam bảo bạn nữ đứng cạnh mát xa lưng cho cậu ta. Lúc ấy tôi thực sự không dám nhìn.
Nhà trường có dạy các kiến thức về giới tính không?
Ở cấp ba không dạy, hình như dạy từ hồi cấp hai.
Học sinh cấp ba ở Mỹ có gì giống và khác so với học sinh cấp ba ởTrung Quốc?
Nam nữ tự do kết bạn, trong ngoài trường đều có rất nhiều hoạt động. Nhà trường không quy định phải mặc quần áo như thế nào, rất tự do.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc