Mơ Về Phía Anh - Chương 02

Tác giả: Ngải Mễ

Siberia có bướm sao? Nam cực có băng hà nghìn năm sao? Là con bướm nào vậy? Là khối băng hà nào thế? Không phải bất kì một con bướm nào trong mỗi lần đập cánh đều có thể làm sập một khối băng hà nghìn năm của Nam cực… tất cả đều cần phải có điều kiện thích hợp.
Điều kiện thích hợp? Đây mới là điều quan trọng!
Con người thường chỉ nhớ đến kết luận mà quên mất tiền đề để kết luận được thành lập.
Không có xe buýt, đương nhiên cũng chẳng có yêu râu xanh trên xe buýt, lại càng không có nguyên nhân gây ra vụ lật xe.
Sự thật là: không hề có xe buýt.
Chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ xuân.
Giấc mơ vào mùa xuân, giấc mơ có liên quan đến vấn đề “người lớn”.
Mùa xuân… những ngày vạn vật sinh sôi, tràn trề sức sống.
Có một danh nhân nổi tiếng nào đó đã từng nói: “Mùa xuân, ngay cả cột sống cũng có giấc mơ của riêng mình”.
(Nghe có vẻ như là xương cột sống chính là bộ phận mơ mộng nhất trong cơ thể. Thực ra, n>i chính xác hơn thì ngay cả một cọng tóc trên cơ thể cũng có giấc mơ của mình.)
Hạ Phiêu nằm ườn trên cái giường ngủ cỡ QUEEN (cỡ to) của mình, xương cột sống tạm thời chẳng có cảm giác gì, đương nhiên đầu tóc cũng không có gì khác thường, tuy nhiên, một bộ phận nào đó trên cơ thể bắt đầu mơ mộng. Ở đó có hai bộ phận giống nhau, bình thường thì không cái nào can thiệp đến hoạt động của cái nào, gần như chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Nhưng hiện giờ, bởi vì nóng bức làm cho giãn nở, cả hai đều “mở rộng thế lực” của mình, làm đầy lên không gian vốn đã có giới hạn. Vì sự “xung đột” biên giới khiến cho cả hai cảm nhận được sự tồn tại của nhau.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nguồn gốc của sự xung đột này chính là giấc mơ xuân ban nãy.
Đáng tiếc là mộng đã tàn, vĩnh viễn không thể biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Cho dù ngày mai có nằm mơ một giấc mơ như vậy thì đó cũng là một chiếc xe buýt khác, một tên yêu râu xanh khác.
Con người không thể “tắm trong” cừng một dòng sông hai lần.
Đã phải hơn mười năm rồi cô chưa chen chúc trên xe buýt. Những ngày trước phải chen chúc trên xe buýt, cô cũng chưa từng bị yêu râu xanh trên xe buýt quấy nhiễu.
Rốt cuộc là vì lúc ấy, những chuyến xe buýt mà mình đi không có yêu râu xanh hay là mình không có đủ sức hấp dẫn, không thể khơi dậy hứng thú của bọn yêu râu xanh?
Rất có khả năng là như vậy.
Cô đã rời xa Trung Quốc rất nhiều năm rồi, lúc ra nước ngoài, cô mới mười sáu tuổi.
Nếu như là con gái Mỹ, thế thì ở độ tuổi mười lăm, mười sáu chính là giai đoạn dễ dàng cuốn hút sự chú ý của đám yêu râu xanh nhất. Những cô thiếu nữ người Mỹ mười lăm, mười sáu tuổi ai nấy đều xinh tươi như hoa, tràn trề nhựa sống, khoẻ mạnh, trưởng thành, phổng phao, còn không bị béo phì nữa chứ. Đó chính là thời kì hoàng kim của họ. Bước qua tuổi hai mươi, rất nhiều cô gái người Mỹ phát phì, sau ba mươi tuổi, khả năng hấp dẫn yêu râu xanh của các cô gái gần như là bằng 0.
Nhưng với một cô gái người Trung Quốc mười lăm, mười sáu tuổi, nhất là cô lúc bấy giờ, đa phần đều chưa dậy thì hết. Mà cho dù có dậy thì rồi thì cũng cố gắng mà che đậy cơ thể của mình. Những cô gái nhút nhát như vậy, chen chúc trong cái xe buýt nhốn nháo như hộp tăm thì cũng chẳng thể lọt vào tầm mắt của đám yêu râu xanh.
Mà lúc ấy, những người đàn ông Trung Quốc chen lấn trên xe buýt dường như đều chẳng có bản năng đàn ông gì cả. Bọn họ ngày ngày chen chúc trên xe buýt, hành trình lại dài dằng dặc, không biết là do mải chen lấy hay là do đang cố gắng nhịn tiểu, hoặc cũng có thể là đã bị các bà vợ “vắt kiệt sức” rồi nên bản năng của họ không thể trỗi dậy. Nói tóm lại là những nguyời đàn ông đó, mặt mày vàng vọt, sức khoẻ yếu ớt, chỉ cần chen được lên xe buýt thôi là họ đã hạnh phúc lắm rồi, đứng trên xe buýt mà không bị ngã thì đã là một thắng lợi lớn, thế nên làm gì có kẻ nào dồi dào sinh lực để mà trở thành yêu râu xanh trên xe buýt chứ?
Xem ra yêu râu xanh không phải ai muốn cũng có thể làm được, nói chung là cần phải có một chút QUALIFICATIONS (tư cách, điều kiện) để làm yêu râu xanh.
Điều kỳ lạ là, cô đã đến Mỹ mấy năm rồi, chẳng còn cảm thấy ấm ức, nhục nhã khi bị một kẻ lưu manh nào đó P0'p vài cái, bẹo vài lần. Thế nhưng trong giấc mơ, cô vẫn giữ nguyên tư tưởng của những cô gái Truốc truyền thống. Không chỉ có tư tưởng mà ngay cả hành vi cũng như vậy.
Một con người ở trong giấc mơ mới là chính mình. Ban ngày, hành vi, lời nói của con người đều chịu sự điều khiển của đại não, thế nên ai nấy đều đeo trên mặt một cái mặt nạ, tất cả những dũng cảm và giải phóng đều chỉ là giả tạo, tất cả những vẻ mặt bình thản cũng đều là giả tạo.
Có thể cô ấy không phải là một cô gái Trung Quốc truyền thống, bởi vì cô không e sợ bị người khác chê cười. Điều cô sợ, chính là những tên yêu râu xanh ấy cười nhạo những phản ứng của cơ thể cô trước sự K**h th**h của chúng. Như vậy chẳng phải là khiến cho lòng tự tôn của đám yêu râu xanh được thoả mãn hay sao?
Hạ Phiêu thường không coi yêu râu xanh với “tội phạm ***” là một. Đặc điểm của “tội phạm ***” là sự dụng biện pháp mạnh: vũ lực, ***. Nếu như theo định nghĩa này của cô thì cách nói: khi “bị ***”, nếu không thể chống lại được thì chi bằng nhắm mắt vào mà hưởng thụ, sẽ trở thành vấn đề lớn. Với những kẻ dùng *** để *** con gái, phản kháng không có tác dụng thì cũng không thể nhắm mắt hưởng thụ được. Nếu như một tên lưu manh dí dao vào cổ bạn, chĩa S***g nhắm vào đầu bạn, thậm chí trói bạn lại, nhét cái tất hôi của hắn vào mồm bạn, đánh đập tới tấp khiến cho mặt mày bạn thâm tím, ra sức dày vò thân thể bạn rồi chặt bạn thành mấy khúc ném vào sọt rác thì bạn làm sao có thể nhắm mắt mà hưởng thụ được?
Cái gọi là “nhắm mắt hưởng thụ” chỉ là dành để nói khi gặp yêu râu xanh mà thôi. Vì vậy những cô gái thông minh mới phát minh ra cái gọi là “BCS đề phòng ***”, bên trong có treo ngược một cái móc câu, yêu râu xanh mà móc vào thì đảm bảo không thể lôi xuống được, đành phải bó tay chịu trói
Một tội phạm *** chấp nhận sử dụng cái “BCS đề phòng ***” mà người bị hại đã chuẩn bị sẵn nếu không phải là một tên yêu râu xanh thì chỉ có thể là một kẻ ngu độn, nhất là sau khi báo chí đã đưa tin ồ ạt về một cô nào đó
đã phát minh ra cái “dụng cụ” này.
Vì vậy, Hạ Phiêu đã định nghĩa cho gã đàn ông đó bằng cái tên “yêu râu xanh” chứ không phải là “tội phạm ***”.
“Yêu râu xanh”, chỉ cần nhìn tên thôi cũng đủ hiểu: là một con “yêu tinh” háo sắc.
Háo sắc: ham mê sắc đẹp, thích sắc đẹp, vì sắc đẹp mà phát điên…
Sắc là gì? Đương nhiên là sắc đẹp rồi! Những kẻ hành động xấu xa mà không cần quan tâm xem nạn nhân có sắc đẹp hay không thì không thể gọi là “yêu râu xanh”, mà nên gọi là “lưu manh”.
Tuy nhiên, yêu râu xanh ngoài đặc tính háo sắc còn mang đặc tính của “yêu”, tức là còn có tính hoang dại, chiếm đoạt… Chính vì vậy mà những tên yêu râu xanh này thường không quan tâm xem nạn nhân có đồng ý hay không mà vẫn tự ý ra tay đối với phụ nữ.
Nếu như lược bỏ tính “chiếm đoạt” đi, chỉ còn lại tính “hoang dại”, có phản ứng mãnh liệt đối với “sắc đẹp” thì đó cũng có thể coi là một người đàn ông không tồi.
Phụ nữ có thích một người đàn ông chẳng có chút rung động nào với mình không?
Đáp án đương nhiên là NO (không)!
Phụ nữ thường thích một người đàn ông bị thân thể của mình hấp dẫn, tuy nhiên phụ nữ không thích một người đàn ông một khi đã bị mình hấp dẫn rồi liền bất chấp tất cả để chiếm đoạt.
Nói một cách chính xác, phụ nữ không phải hoàn toàn phản cảm với hành vi “chiếm đoạt” của đàn ông, nhưng cần phải xem tình hình cụ thể và mức độ “chiếm đoạt” có thích hợp hay không.
Phụ nữ do đủ các nguyên nhân mà đôi khi cũng trở nên õng ẹo. Nếu như phụ nữ tỏ ra õng ẹo, đàn ông sẽ lập tức dừng tay. Kiểu đàn ông như vậy thường khó mà lấy được lòng phụ nữ. Tuy nhiên, phụ nữ cũng không thích một gã đàn ông từ đầu đến cuối chỉ biết chiếm đoạt, điều quan trọng là đàn ông phải biết nhìn nhận chính xác sự phản đối của phụ nữ là thật hay là giả.
Đàn ông không hư, đàn bà không yêu.
Gã đàn ông “hư hỏng” lọt vào mắt xanh của phụ nữ, hư là hư ở chỗ anh ta biết lúc nào cần phải kiên trì, lúc nào nên từ bỏ; hư là hư ở chỗ anh ta biết dùng cách thức như thể nào để khơi dậy *** của phụ nữ; hư là hư ở chỗ anh ta có thể biến một người phụ nữ còn e thẹn, ngại ngùng thành một người phụ nữ sẵn sàng dang rộng hai tay để hưởng thụ *** T*nh d*c.
Đàn ông hư hỏng dễ bị dàn bà hấp dẫn, dễ bị đàn bà khơi dậy H*m mu*n mãnh liệt. Anh ta không ***, nhưng anh ta cũng không vì một hai tiếng kêu phản đối của họ mà từ bỏ. Anh ta thích thú “vờn” đàn bà, khơi dậy H*m mu*n trong lòng họ, khiến cho họ sẵn sàng cởi lòng đón nhận *** T*nh d*c.
Cái gọi là “đàn ông hư hỏng” chính là những người đàn ông có khả năng và bản lĩnh trong T*nh d*c.
Gã đàn ông mà Hạ Phiêu gặp trong giấc mơ có lẽ là loại đàn ông hư hỏng kiểu này. Cô biết rõ bảnự của những tên yêu râu xanh trên xe buýt là nhờ một cuốn tiểu thuyết truỵ lạc vô cùng K**h th**h có tên “Xe sói”.
Cô đã tìm thấy tiểu thuyết này trên văn đàn bàn luận những “vấn đề cấm kị” của người lớn, nhưng cô thà gọi là nó “tiểu thuyết truỵ lạc” hơn là “tiểu thuyết đồi truỵ”.
Nghe nói “những điều cấm kị” đã trở thành vấn đề bàn luận trên các diễn đàn văn học.
Cô chợt nhớ đến bố của mình, ℓàм тìин đến mức khiến cho mẹ mang thai và sinh ra cô, đó quả nhiên là một công lao quá lớn. Để rồi kể từ đó đã “đuổi cổ” chuyện ℓàм тìин ra khỏi phòng ngủ, cứ như thể ℓàм тìин là một chuyện khiến cho người khác phải xấu hổ, nếu như không phải là để duy trì nòi giống thì ai lại mặt dày đi làm mấy việc này?
Nghĩ đến chuyện: truyền thống của Trung Quốc là đàn ông nắm vai trò chủ đạo trong chuyện T*nh d*c, vì vậy cô đoán chắc là bố cô không có hứng thú với chuyện T*nh d*c, nếu không thì làm gì có chuyện, chồng nói “muốn” mà vợ lại dám mở miệng nói nửa chữ “không”. Thế thì vợ có tác dụng gì? Tác dụng của vợ chính là làm cho chồng thoả mãn, nếu không thì đàn ông lấy vợ để làm cái gì?
Không biết H*m mu*n có liên quan đến gen di truyền hay không. Nếu như là có thì có khi cô chẳng phải là con gái đẻ của bố cô hoặc cũng có thể cô được thừa hưởng kiểu gen này từ mẹ? lang="VI">Nghĩ đến đây, cô thường tự nhiên cảm thấy sởn gai ốc. Một người phụ nữ, có H*m mu*n rất mãnh liệt nhưng lại gặp phải một ông chồng chẳng thích làm chuyện ấy. Quan niệm truyền thống khiến cho bà vừa không dám vượt rào vừa không chịu li hôn, ngay cả chuyện tự làm cho mình thoả mãn cũng coi là một chuyện đáng xấu hổ. Không biết bà đã sống gần hết đời người như thế nào nhỉ?
Thảo nào bố mẹ thường xuyên cãi vã.
Cô tự biết H*m mu*n của mình tương đối cao. Khi còn trẻ, một tuần gần như không có ngày nào là cô không “tự làm cho mình sướng” (sau này cô gọi tắt là “Tự sư*ng”). Đó thật sự là một hình thức “Tự sư*ng” chân chính, không cần nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.
Một người bạn đại học nói với cô rằng người Pháp thường gọi hành vi này là LITTLE DEATH (cái ૮ɦếƭ nhỏ).
Cô chưa từng nếm mùi vị của cái ૮ɦếƭ, nhưng cô rất thích cách nói này, rất hình tượng. Lúc bay lượn trên đỉnh cao của ***, cả thể giới này dường như không tồn tại, tất cả đều như biến mất, chỉ còn lại cảm giác sung sướng đến cực độ, mọi thứ như quay cuồng, cơ thể mềm nhũn, nhẹ nhàng, ý thức như tan biến…
Cô lao xuống khỏi giường, chạy đi lấy cái laptop. Bật laptop lên, vào web, tìm cuốn tiểu thuyết “Xe sói” trong Bookmark ra và bắt đầu đọc…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc