Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? - Chương 38

Tác giả: Cố Thất Hề

“Nói đi, rút cuộc là giữa con và Diệp Trí Viễn đã xảy ra chuyện gì?” Ông bà An thống nhất trận tuyến, hỏi con gái với vẻ rất nghiêm túc.
“Thực ra chẳng có chuyện gì đâu, cũng chỉ là cãi nhau vài câu vì một chuyện rất nhỏ thôi.” An Hạ Dao đáp, “Mẹ nghĩ xem, nếu là chuyện lớn thật thì liệu Diệp Trí Viễn có gọi điện đến tận đây để tra hành tung của con không?”
Ông bà An đưa mắt nhìn nhau, dường như cũng chấp nhận cách giải thích của con gái, nhưng bà An vẫn phải nói thêm: “Dao Dao này, các con cãi cọ với nhau cũng không có gì là lớn, vợ chồng thì cãi nhau lúc sáng, hiền nhau lúc tối, nhưng lần sau thì không được về ngay nhà mẹ đẻ đâu, cãi nhau xong rồi vẫn phải ở nhà, không được đi đâu, cho tới khi nào hiểu nhau rồi mới thôi.”
“Tại sao ạ?” An Hạ Dao hỏi không có vẻ gì là xấu hổ.
“Nếu để cho nhà chồng con biết là cãi nhau xong con bỏ về nhà mẹ đẻ, chắc chắn ông bà ấy sẽ nghĩ không biết có phải vì đã đối xử tệ với con không, nếu con bỏ đến chỗ khác, thì nhà chồng con lại càng nghĩ.” Bà An nói rất nghiêm túc, rồi bổ sung một câu ý tứ rất sâu xa: “Dao Dao, mẹ thấy con cần phải sửa một số tính nết, con đã là vợ rồi thì chẳng mấy chốc cũng sẽ làm mẹ, không thể cứ bướng bỉnh mãi được đâu.”
Ông An cũng xen vào: “Đúng thế, con bướng bỉnh, nhõng nhẽo với cha mẹ thì không sao, nhưng con đã lấy chồng rồi thì cuộc sống sau này là của con, không có chuyện gì thì đừng có làm bừa!”
An Hạ Dao gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Vâng, vâng, con biết rồi.”
Ông bà An tiếp tục lên lớp, dạy dỗ con gái cả tiếng đồng hồ, cuối cùng An Hạ Dao không nén được, ngáp một cái, nói: “Cha mẹ, con mệt rồi, có thể cho phép con ngủ trước được không? Để ngày mai nói tiếp đi.” Nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ, ông An đành phải nói: “Vậy thì đi ngủ đi, ngày mai Trí Viễn sẽ đến đón con về.”
Về đến phòng, An Hạ Dao tức giận mở máy ra nhắn tin cho Diệp Trí Viễn: “Chẳng phải là không thèm sao? Ngày mai không cần đến đón em đâu.” Hừ, chỉ tại anh ấy, giận dữ vô cớ, khiến cô phải bỏ về nhà mẹ đẻ và chịu trận suốt một buổi tối. Từ bé đến giờ, cô chưa bao giờ bị cha mẹ phải lên lớp dạy dỗ như vậy.
“Anh nói với em là ngày mai đến đón em khi nào?” Lần đầu tiên Diệp Trí Viễn nhắn lại như vậy. An Hạ Dao đọc tin nhắn xong, trong lòng thấy buồn buồn, có phải là cha cô đã nói khác đi không nhỉ? Trí Viễn không nói là sẽ đến đón cô, nhưng ngay sau đó, Trí Viễn lại bổ sung một câu: “Anh đến để thăm cha mẹ em, không đón em, đừng có mơ!”
An Hạ Dao tức đến mức nghiến răng lại: “Cha mẹ em không cần anh đến thăm!”
“Em không thể đại diện cho cha mẹ em được, nếu không thì anh sẽ gọi điện hỏi cha mẹ em.”
An Hạ Dao không còn biết nói gì, giận dữ nhắn lại: “Thế thì tùy anh, dù sao ngày mai em cũng không có nhà.”
“Không vội, cha mẹ em sẽ đưa em về.”
An Hạ Dao đọc mẩu tin nhắn của Diệp Trí Viễn, trùm chăn, vò đầu bứt tai rồi lại đấm xuống giường, “Tại sao, tại sao, tại sao!” Diệp Trí Viễn đã túm được An Hạ Dao rồi, thậm chí anh không cần xin lỗi vì cái sai của mình, chỉ cần nói với ông bà An mấy câu là có thể đổ hết bướng bỉnh, gây chuyện lên đầu An Hạ Dao. Ông bà An không những giáo huấn con gái mà còn thực sự sẽ đích thân đưa con gái về, thậm chí còn có thể bắt cô phải xin lỗi Diệp Trí Viễn.
Đúng là quá bất công!
Nghe tiếng chuông điện thoại, An Hạ Dao thò đầu từ trong chăn ra nhìn, thấy tên người gọi đến là Diệp Trí Viễn, bèn tắt ngay máy.
Diệp Trí Viễn tiếp tục gọi đến, An Hạ Dao lại tiếp tục tắt máy.
Cứ như vậy, một người thì cứ gọi đến và một người thì cứ không nghe máy, không tắt máy và cũng không nghe hàng tiếng đồng hồ, chẳng khác gì hai đứa trẻ bướng bỉnh, cho đến khi máy của An Hạ Dao hết pin mới thôi.
Ngày hôm sau, khi An Hạ Dao đang ngủ rất ngon thì đã bị lôi ra khỏi chăn và lay dậy: “An Hạ Dao, dậy thôi.”
Diệp Trí Viễn thấy dù cãi nhau nhưng An Hạ Dao vẫn ngủ rất ngon, bất giác trong lòng rất ấm ức, tối hôm qua anh cứ trằn trọc một mình một giường mà không sao ngủ được cả đêm. Hôm nay, ngay từ sáng sớm anh đã phải lái xe đến đây với đôi mắt thâm quầng, khiến cho ông bà An đang tập thể dục buổi sáng phải giật mình: “Trí Viễn, con đến sớm vậy sao?”
Trí Viễn cười ôn tồn: “Vâng, hôm nay là cuối tuần, con được nghỉ, con định đưa Dao Dao đi xem gấu mèo ở công viên ngoại ô.”
“Được, chìa khóa cửa đây, con cầm lấy, để bố mẹ đi tập thể dục và mua thức ăn.” Bà An sốt sắng đưa chìa khóa cho Diệp Trí Viễn, mối lo trong lòng phút chốc đã được cởi bỏ, bà kéo tay ông An cười vui vẻ đi về phía nhà tập thể thao.
An Hạ Dao giụi đôi mắt đang mơ ngủ, nhìn Trí Viễn, đáp với giọng rất không vui: “Anh đến đây làm gì?”
“Sợ em ngủ một mình không ngon, nên đến với em thôi!” Diệp Trí Viễn nháy mắt với An Hạ Dao, đáp với vẻ mặt đắc ý.
“Ai cần anh đến cùng? Anh cút đi!” Nhìn vẻ mặt ấy của Diệp Trí Viễn, cơn giận dữ trong lòng An Hạ Dao lại bùng lên, chuyện hôm qua đã khiến cô khóc sưng cả mắt, rồi lại phải đi một quãng đường xa về nghe cha mẹ giáo huấn cả tiếng đồng hồ. Thế mà, hôm nay Diệp Trí Viễn đến với vẻ mặt tỉnh queo, làm như cô mới là người chuyện không có gì cũng làm thành chuyện.
“Anh không đi!” Diệp Trí Viễn nằm xuống giường, ôm lấy An Hạ Dao, mặt cũng tỉnh bơ.
“Diệp Trí Viễn, rút cuộc anh có cút hay không? Nếu anh không cút, tôi gọi người đấy!” An Hạ Dao giận dữ chỉ tay về phía cửa, gầm lên.
“Gọi ai? Cha mẹ em ư?” Diệp Trí Viễn chớp đôi mắt đen, miệng nở nụ cười: “Anh nghĩ, nếu em mà gọi, đảm bảo cha mẹ em sẽ trói hai chúng ta lại với nhau, em có tin không?”
An Hạ Dao cố gắng hít một hơi thở sâu, nghiến răng, cố gắng nén cơn giận xuống, vì Diệp Trí Viễn đã nói ra những điều rất thật.
Diệp Trí Viễn ghì An Hạ Dao xuống giường, rồi nhanh nhẹn chồm lên người cô, giữ chặt lấy cô.
“Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh muốn làm gì?” An Hạ Dao đỏ bừng mặt, cô thực sự không dám kêu to lên, nếu chẳng may ông bà An mà đẩy cửa bước vào và nhìn thấy cảnh tượng này, chắc hẳn sẽ rất sững sờ.
“Anh chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ôm em ngủ một lúc thôi.” Diệp Trí Viễn ôm chặt lấy cô như ôm con thỏ bông.
An Hạ Dao nằm cứng đơ như hóa đá, quên mất là phải phản ứng với Diệp Trí Viễn như thế nào cho hợp.
Diệp Trí Viễn ôm lấy cô, nhắm mắt thoải mái, mũi phảng phất mùi hương thoang thoảng từ người cô, rồi khẽ lẩm bẩm: “An Hạ Dao, chuyện hôm qua là lỗi của anh, em hãy bỏ qua cho anh được không?”
“Cái gì?” An Hạ Dao mở to đôi mắt đen, “Diệp Trí Viễn, anh đang nói gì?”
“Anh nói, vợ yêu ơi, anh xin lỗi, anh sai rồi!” Diệp Trí Viễn xin lỗi, tiện thể kiểm điểm: “Từ sau, anh sẽ không nổi giận vô cớ, không ghen tuông bừa bãi nữa, em tha thứ cho anh, được không?”
An Hạ Dao lập tức thấy lòng mềm lại, tay đưa lên véo vào mũi Diệp Trí Viễn, tức giận nói: “Anh đúng là đồ mũi nhỏ nhen, mắt nhỏ nhen, lòng dạ nhỏ nhen, một gã đàn ông nhỏ nhen ghen tuông bừa bãi, vô cùng đáng ghét!”
“Phải, anh biết, anh rất đáng ghét!” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao chăm chăm bằng đôi mắt đen thẳm, rồi nói một cách rất nghiêm túc: “Nhưng anh biết, dù anh có đáng ghét hơn nữa thì em cũng vẫn thích anh, nếu không thì hôm qua em đã không khóc đau lòng như vậy…”
“Anh biết em khóc? Anh đã đi rồi cơ mà?”
“Anh đi rồi, sau đó lại quay lại.” Vì giận dữ anh đã không kiểm soát được mình, nên anh không yên tâm, khi anh quay lại thì thấy An Hạ Dao đang đi trên đường và khóc một mình, anh rất xót thương, song lại không tiện xuống nước ngay lập tức, vì thế đã cho xe chạy rất chậm theo sau An Hạ Dao cho đến khi cô về đến nhà.
“Có nghĩa là anh về nhà rồi mà cũng không nói với em?” An Hạ Dao ngước mắt lên, lườm Diệp Trí Viễn, “Buổi tối gọi điện đến nhà em mà không gọi điện cho em, anh có ý gì thế?”
“Chẳng phải là em đang giận là gì, anh mà có nói thì em cũng chẳng thèm nghe!” Diệp Trí Viễn phân trần với vẻ vô tội: “Tối muộn hôm qua, anh cũng đã gọi cho em bao nhiêu lần mà em có nghe đâu?”
Nhắc đến đây, An Hạ Dao không khỏi thấy xấu hổ, cô vùi mặt vào *** Diệp Trí Viễn, khẽ nói: “Thực ra, tối hôm qua em không ngủ được, mãi đến gần sáng mới mơ màng được một lúc…”, nửa câu sau là: vừa mới mơ màng được một lúc thì đã bị Diệp Trí Viễn đánh thức.
“Vậy thì chúng ta ngủ thêm một lúc đi!” Diệp Trí Viễn xoay người, ôm An Hạ Dao vào lòng, ngáp một cái rồi nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ.
An Hạ Dao cũng tìm một tư thế thoải mái trong lòng Diệp Trí Viễn và thiếp đi.
Quả bom trong lòng An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn trong suốt 10 năm qua, cuối cùng đã được giải quyết một cách êm đẹp như vậy.
An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn ngủ cho tới lúc mặt trời lên cao mấy con sào mới uể oải ngáp và tỉnh dậy. Sửa soạn xong, bước ra khỏi phòng thì đã thấy ông bà An đang ngồi xem phim Hàn Quốc trước ti vi, tươi cười hỏi: “Dậy rồi hả? Đói chưa, chúng ta ăn cơm thôi.”
An Hạ Dao cảm thấy hơi ngượng, nhìn lên bàn ăn thịnh soạn, trong lòng rất cảm động, nhìn lên đồng hồ thì đã gần 1 giờ, “Cha mẹ chờ chúng con mới ăn cơm à? Muộn quá rồi!”
“Đúng thế, sao cha mẹ không ăn trước đi?” Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao ngồi xuống, nói xen vào với vẻ hối lỗi: “Hai đứa chúng con chẳng để ý gì đến thời gian, đã làm cho cha mẹ cũng phải chịu đói lây, chúng con đã rất không phải.”
“Không sao, không sao, cha mẹ cũng không đói.” Bà An cười, nói, sau đó cả nhà ăn uống rất vui vẻ.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Trí Viễn nắm tay An Hạ Dao, chào ông bà An để đi ra ngoại ô.
An Hạ Dao ngồi trong xe, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ không hiểu: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Diệp Trí Viễn dịu dàng nhìn An Hạ Dao, cười, đáp: “Anh đưa em đi xem gấu mèo.”
“Xem gấu mèo?” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn, nói bằng vẻ rất nghiêm túc: “Nhìn anh hôm nay cũng coi như nhìn thấy gấu mèo rồi!” Mặc dù đã được ngủ bù, nhưng quầng mắt của Diệp Trí Viễn vẫn rất rõ, khác với An Hạ Dao, anh không thể dùng son phấn che lấp đi được.
Diệp Trí Viễn phì cười: “Vợ ơi, em càng ngày càng trở nên đáng yêu! Vậy, chúng ta không đi công viên ngoại ô nữa, mà về nhà anh nhé.” Nói rồi, Diệp Trí Viễn nhướn mày khiêu khích, “Anh sẽ để cho em nhìn anh từ đầu đến chân…”
An Hạ Dao đỏ mặt: “Diệp Trí Viễn, anh nghiêm túc một chút được không?”
“Anh không nghiêm túc chỗ nào?” Diệp Trí Viễn kêu oan: “Đưa em đi xem gấu mèo thì em lại muốn xem anh, thế thì anh cho em xem, em lại nói là anh không nghiêm túc, rút cuộc là anh thể hiện không nghiêm túc hay là tại em nghĩ không nghiêm túc?”
An Hạ Dao không đấu lại được với Diệp Trí Viễn, đúng là cô không thể là đối thủ của anh, vì vậy bèn chuyển chủ đề câu chuyện: “Diệp Trí Viễn, em phải nói vói anh một chuyện rất nghiêm túc.”
“Nói đi.”
“Giữa em và Diệp Ca thực sự là không có gì.” An Hạ Dao nhìn thẳng vào Diệp Trí Viễn, “Anh ấy chỉ là người học ở khóa trên, một người học khóa trên mà nhiều năm qua không hề có liên lạc gì.”
“Anh biết.” Diệp Trí Viễn bình thản nói: “Cho dù trước đây có gì đi chăng nữa thì cũng đã qua rồi!” Nói xong, anh quay mặt sang nhìn An Hạ Dao, “Sau này, chúng ta đừng nhắc tới người này, đừng nhắc tới chuyện này nữa, được không?”
An Hạ Dao hít một hơi thở sâu: “Diệp Trí Viễn, chúng ta có thể không cần phải tránh người này, được không?” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn bằng ánh mắt rất chân thành: “Anh cố không muốn nhắc đến anh ấy, cứ như thể giữa em và anh ấy có chuyện gì, điều đó khiến em rất khó chịu.”
Diệp Trí Viễn nghẹo đầu nghĩ rất nghiêm túc: “Vậy thì lúc nào cần phải nhắc đến thì nhắc!” Sau đó, anh lại biện hộ cho mình: “Không phải là anh cố ý tránh không nhắc đến anh ta, mà chỉ là vì anh thấy không cần thiết phải nhắc đến con người này, anh ta có quan hệ gì với chúng ta đâu?”
“Nhỡ sau này có quan hệ thì sao?”
“Quan hệ gì?” Diệp Trí Viễn thấy lo lắng, vội quay mặt lại nhìn An Hạ Dao, “Em không định có quan hệ gì đó với anh ta lén lút sau lưng anh đấy chứ?” Nói xong, không đợi An Hạ Dao lên tiếng, vội nói tiếp: “Dao Dao, nếu anh và em đều cùng coi Diệp Ca là bạn thì anh có thể chấp nhận, nhưng nếu em lại lén lút sau lưng anh thì dứt khoát không được.”
“Anh nghĩ đi đâu thế!” An Hạ Dao nói hết sức nghiêm túc: “Em định ghép anh ấy cho Thất Hề thử xem.”
“Thất Hề và Diệp Ca?” Phản ứng của Diệp Trí Viễn rất nhanh, nếu Thất Hề và Diệp Ca mà thành đôi, thì không những họ đã giúp cho Thất Hề có được một mối lương duyên tốt, mà anh cũng sẽ không còn phải lo ngại An Hạ Dao có bất cứ sự thân thiết nào với Diệp Ca nữa, đúng là một chuyện tốt đạt được hai mục đích. Nghĩ vậy, Diệp Trí Viễn thích thú quay mặt lại nhìn An Hạ Dao, nói nghiêm chỉnh: “Anh thấy hai người này cũng có duyên đấy!” Cho dù là không có duyên thì Diệp Trí Viễn cũng phải nói thành có duyên, không có duyên thì giúp họ tạo ra duyên.
“Thật à? Anh cũng nghĩ như vậy sao?” An Hạ Dao thấy Diệp Trí Viễn ủng hộ suy nghĩ của mình thì không khỏi thấy vui mừng: “Thực ra, hôm qua khi em gặp Diệp Ca là đúng vào lúc anh ấy đang đi xem mặt. Lúc đó, em đã nghĩ rằng khả năng thành đôi giữa anh ấy với Thất Hề là tương đối cao. Có điều, em không biết sắp xếp để họ gặp nhau thế nào cho ổn thỏa?” An Hạ Dao thực sự thấy khó khăn, nếu sắp xếp như một buổi xem mặt nghiêm túc thì không ổn, sau này Thất Hề và Diệp Ca nhìn thấy cô sẽ đều cảm thấy ngượng, còn nếu không nghiêm túc thì lại cảm thấy như trò đùa…
“Thế mà anh không nhận ra là em có sở thích làm mai mối. Đơn giản thôi, khi chúng ta cưới thì mời Thất Hề làm phù dâu, Diệp Ca làm phù rể, để hai người đó gặp nhau.” Diệp Trí Viễn nhếch môi cười khẽ, lúc này anh thấy trong lòng rất vui, “Chờ khi họ thành đôi rồi, chúng ta sẽ trở thành bà mối!”
An Hạ Dao gật đầu: “Đúng, dù sao cũng không còn lâu nữa, sao em lại không nghĩ ra nhỉ? Chồng này, anh thông minh thật đấy!”
Diệp Trí Viễn cười, nói: “Vợ yêu, vì vậy em có nên thưởng cho anh một nụ hôn không nhỉ?”
“Chờ khi việc thành công, sẽ thưởng cho anh N cái, để anh hôn đến sưng vều cả môi lên!”
Thế là, hai vợ chồng bàn bạc rất sôi nổi xem làm cách nào gán đôi thành công cho Thất Hề và Diệp Ca. Thất Hề ở nhà thì cứ hắt hơi liên tục, cô không biết rằng cô bạn gái thân thiết của mình đang lên tính toán cho cuộc sống hạnh phúc của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc