Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? - Chương 33

Tác giả: Cố Thất Hề

“An Hạ Dao, anh không thay đổi, tại sao em lại thay đổi?” Diệp Trí Viễn thở dài, rồi nói với vẻ quyết đoán: “Anh sẽ không để cho em thay đổi!” Nói xong, nắm lấy bàn tay của An Hạ Dao.
An Hạ Dao ra sức vùng ra, nhưng Diệp Trí Viễn nắm rất chặt, và tiếp tục nói bằng vẻ rất kiên định: “An Hạ Dao, nếu chúng ta đã là vợ chồng rồi thì chuyện tình cảm cần thiết phải vun đắp thật cẩn thận, trước đây em đã có thể yêu anh, thì bây giờ chắc chắn cũng sẽ yêu anh!”
Có thể vì ánh mắt của Diệp Trí Viễn quá tình cảm, có thể vì cách nói của anh quá quả quyết, có thể vì An Hạ Dao đã bắt đầu thấy dao động, nên cô khẽ thở dài, nói với vẻ bất lực: “Diệp Trí Viễn, sao anh lại có thể độc đoán như vậy?”
“Anh độc đoán như thế đấy!” Diệp Trí Viễn đáp lại với vẻ trẻ con, “Dù sao thì anh cũng không cần biết, bây giờ em đã là vợ anh rồi, em không chạy thoát được đâu!”
An Hạ Dao bảo Diệp Trí Viễn đi tắm trước và đi ngủ, đến khi cô tắm xong thì Diệp Trí Viễn đã ngáy khò khò trong giấc mơ, cô do dự một chút rồi cũng lên giường, khẽ kéo chăn, nằm nghiêng người, mắt vẫn mở nhưng tim thì đập rất nhanh, thần kinh lúc nào cũng căng ra, xem Diệp Trí Viễn có hành động nào quá mức hay không.
Trong giấc ngủ say, khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn đẹp như tượng tạc, lúc này, đôi mắt đen sáng rực của anh đang nhắm chặt, đôi hàng mi dày cong cong, chiếc mũi cao, đôi môi đầy gợi cảm, chiếc cằm cương nghị…
An Hạ Dao do dự một lát, nhưng rồi dường như bị khuôn mặt đẹp đẽ đó mê hoặc, cô đưa tay ra khẽ lướt nhẹ một lượt đường nét khuôn mặt của Diệp Trí Viễn, từng chút từng chút một. Một cảm giác mượt mà, mịn màng được truyền về từ bàn tay, hơn nữa khoảng cách giữa hai người chỉ trong gang tấc, thậm chí cô còn cảm thấy rất rõ hơi thở nồng nàn phả vào mặt mình, điều đó càng khiến cho tim cô đập nhanh hơn, tới mức không kiểm soát nổi.
Đột nhiên, Diệp Trí Viễn mở bừng mắt, nhìn An Hạ Dao, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Vợ ơi, em vẫn chưa ngủ à?”
An Hạ Dao vội rụt ngay bàn tay đang để trên má Diệp Trí Viễn về như kẻ trộm bị bắt quả tang, rồi lắp bắp giải thích: “Tôi muốn xem xem anh ngủ hay chưa.”
“Ừ…” Diệp Trí Viễn khẽ đáp một tiếng bình thản, trong đêm khuya, giọng nói ấy càng khiến người ra cảm thấy gợi cảm hơn, “Sau khi xem xong thì sao?”
“Tất nhiên là ngủ!” An Hạ Dao vội quay người đi, xoay lưng về phía Diệp Trí Viễn, kéo mạnh chăn trùm lên người, rồi ném lại một câu đầy chính nghĩa: “Diệp Trí Viễn, nếu anh không muốn phải cút xéo, thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn một chút!”
Diệp Trí Viễn lặng lẽ nhìn thân hình cong cong của An Hạ Dao co sát mép giường, tạo ra một khoảng cách chẳng khác gì “Sở hà, Hán giới” giữa hai người mà không khỏi cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, một câu ôn tồn: “Chúc ngủ ngon” rồi quay lưng lại, tiếp tục giấc mơ đẹp đang dang dở.
An Hạ Dao nhắm mắt lại, trong lòng càng thấy cảnh giác, tai lắng nghe mọi động tĩnh của người ở nửa giường bên kia, thấy tiếng thở nhè nhẹ của anh dần dần trở nên đều đều, cô ngáp một cái, mí mắt dính lại và cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Không biết từ lúc nào, thân hình của hai người tiến sát lại với nhau… Sáng sớm hôm sau, An Hạ Dao tỉnh dậy, thấy mình nằm trong lòng Diệp Trí Viễn, cô vội kêu thất thanh: “A…”
Diệp Trí Viễn một tay bịt lấy tai, tay kia bịt miệng cô lại, nói với vẻ bất lực: “Bà cô ơi, em kêu gì thế? Mới sáng sớm ngày ra, cứ như là xảy ra án mạng không bằng!”
An Hạ Dao gạt bàn tay Diệp Trí Viễn đang đặt trên miệng mình ra, rồi giận dữ hỏi: “Sao anh lại ôm tôi ngủ?”
“Xin thua rồi đấy. Rõ ràng là em ôm anh đấy chứ!” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao với vẻ của một người vô tội, rồi dẩu môi: “Em tự mình nhìn đi, em tiến lại đấy chứ!”
An Hạ Dao nhìn lại, đúng là cô đã vượt qua ranh giới mà cô tự vạch ra thật, vì thế bèn nói: “Thôi được, lần này không thèm so đo với anh nữa!”
“An Hạ Dao, em không thèm so đo với anh?” Diệp Trí Viễn lên tiếng với vẻ bất mãn: “Là em chiếm phần hơn từ anh đấy chứ, em phải chịu trách nhiệm với anh mới đúng.”
“Chiếm phần hơn từ anh?” An Hạ Dao ngẩng mặt lên với vẻ đầy lý lẽ: “Đây là giường của tôi.”
“Bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, chiếc giường này là tài sản chung của vợ chồng, mỗi người một nửa.”
An Hạ Dao ngây người ra, tiếp đó bèn ςướק lời: “Diệp Trí Viễn, rút cuộc anh có phải là đàn ông hay không vậy?”
“Anh có phải là đàn ông hay không thì chẳng phải em biết rất rõ còn gì?”
Nghe vậy, An Hạ Dao càng thêm tức giận: “Diệp Trí Viễn, nếu anh là đàn ông thì anh phải biết ưu tiên phụ nữ chứ? Chiếc giường này cứ coi là tài sản chung của vợ chồng đi, thì cũng phải tính theo tỉ lệ mà tôi phân chia, vì tôi là phụ nữ!”
Diệp Trí Viễn bĩu môi: “Em không định nói đó là tỉ lệ bảy/ba đấy chứ?”
“No, là tám/hai, sau này anh chỉ được nằm hai phần giường thôi, tôi sẽ mua thước đo, rồi đo cụ thể cho anh.” An Hạ Dao nói một mạch, thở hổn hển rồi mới tiếp: “Được rồi, bây giờ tôi không so đo nữa!” Nói xong, rời khỏi người Diệp Trí Viễn với vẻ mặt không thay đổi, rồi đi nhanh vào nhà vệ sinh, chẳng khác gì con thỏ bị người khác giẫm vào đuôi.
Khóe môi Trí Viễn ẩn chứa nụ cười, mắt nhìn theo An Hạ Dao bỏ đi như chạy trốn. Đúng là không muốn cười cũng không được!
Sau khi hai người thu dọn xong, vội đến nhà họ Diệp thì cũng đã 10 giờ, và cũng đến giờ ăn cơm trưa.
Trong lúc ăn cơm cùng với ông bà Diệp, An Hạ Dao không khỏi cảm thấy đôi chút áp lực vô hình, và điều đó khiến cô trở nên mất tự nhiên. Mãi cho tới khi ăn xong cơm, rời khỏi nhà họ Diệp cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“An Hạ Dao, anh phát hiện ra rằng mỗi lần em gặp cha anh, em có vẻ rất căng thẳng!” Diệp Trí Viễn tra chìa khóa vào ổ, khởi động máy, miệng thì nói.
“Phải chịu áp lực gì?” An Hạ Dao nghiến răng, giận dữ nhìn Diệp Trí Viễn.
“Em nhìn anh bằng ánh mắt tình cảm như vậy làm anh hồi hộp và tim đập nhanh hẳn đây này.” Diệp Trí Viễn quay mặt đi, mỉm cười nói với An Hạ Dao: “Mà tim anh đập nhanh thì anh khó mà kiềm chế được việc ôm hôn em đấy!”
Nói xong, Diệp Trí Viễn đột ngột tiến sát gần An Hạ Dao ôm ngay cô vào lòng, mặc cho cô cứ trợn mắt, há mồm.
An Hạ Dao nhìn khuôn mặt Diệp Trí Viễn mỗi lúc một áp sát đến, chưa kịp phản ứng thì đã thấy một nụ hôn đầy sức mạnh áp xuống môi mình…
Diệp Trí Viễn đưa Chiếc l*** linh hoạt, lùa qua đôi môi của cô, rồi quấn chặt lấy lưỡi của cô và hôn… Bàn tay của anh vuốt ve lên chiếc eo nhạy cảm của cô không chút kiêng dè.
Cảm giác nóng rực ở eo lưng làm cho An Hạ Dao bừng tỉnh, cô lập tức cắn mạnh một cái…
Diệp Trí Viễn vội buông An Hạ Dao ra, đưa tay quệt vệt máu ở môi, đôi mày nhíu chặt lại, mũi xộc lên mùi tanh của máu, đáng ghét, cô ấy lại cắn mình!
An Hạ Dao lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Diệp Trí Viễn, “Diệp Trí Viễn, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu, lúc đầu đã nói rõ rồi, anh không được động đến tôi, nếu anh mà còn làm như vậy, tôi sẽ ly hôn với anh!”
Diệp Trí Viễn nhìn điệu bộ của An Hạ Dao, đúng là cô nổi đóa thật rồi, bèn bất giác cười và nói với giọng nhượng bộ: “Được rồi, anh sai, anh cam đoan lần sau nếu không được sự cho phép của em thì sẽ không hôn em, được chưa?”
“Nhớ cho kỹ vào, không có lần sau đâu!” An Hạ Dao giận dữ nói xong câu đó, quay mặt đi, định bụng sẽ không để ý đến Diệp Trí Viễn nữa, vì cô đang cần thời gian để lấy lại nhịp của trái tim đang đập loạn xạ lên.
Diệp Trí Viễn quay đầu, lái ra khỏi nhà để xe, sau đó hỏi với vẻ nghiêm túc: “An Hạ Dao, nếu anh không trưng cầu ý kiến của em mà đưa em đi du lịch, thì em sẽ giận dữ hay là thích thú?”
An Hạ Dao im lặng, không nói.
“An Hạ Dao, em không nói gì, thì anh sẽ nghĩ rằng em cảm thấy rất sửng sốt và vui, không giận, đúng không?” Diệp Trí Viễn phân tích như nói với một mình.
An Hạ Dao vẫn không nói gì, mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Diệp Trí Viễn thấy thế cũng không nói gì thêm mà chăm chú vào việc lái xe.
Một hồi lâu sau, An Hạ Dao thấy cảnh vật bên đường không phải là của đoạn đường trở về nhà, còn xe của Diệp Trí Viễn thì đã đang trên đường cao tốc chạy về phía ngoại ô, bất giác lo lắng hỏi: “Diệp Trí Viễn, anh đi đâu thế?”
“Ra sân bay!”
“Ra sân bay làm gì?” An Hạ Dao hỏi dồn, trong lòng cảm thấy bất an.
“Đưa em đi du lịch!”
“Này, anh đang đùa đấy à?” An Hạ Dao quay lại nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ vô cùng sửng sốt.
“Anh không đùa, vừa rồi, anh đã đặt hai vé đi Hạ Môn!”
“Tôi không đi!” Thế này mà cũng gọi là đi du lịch sao? Chẳng mang theo bất cứ hành lý nào, cũng không hề có bất cứ kế hoạch nào…
“An Hạ Dao, vé đã đặt rồi, em không đi ư? Lãng phí quá!” Diệp Trí Viễn lén nhìn thái độ của An Hạ Dao, hơi đắn đo rồi quyết định ra đòn “mạnh” hơn: “Vé VIP đấy, thanh toán bằng thẻ của em. Nếu em thực sự không muốn đi thì thôi vậy! Chúng ta quay về là được!”
Dùng thẻ của mình? Lại là vé của khoang hạng nhất? Hạ Dao suy nghĩ, Trí Viễn hoàn toàn đủ khả năng để làm việc này, đầu óc cô lập tức đưa ra một mệnh lệnh: “Chờ chút!”
Diệp Trí Viễn nhướn máy, nhìn cô: “Sao vậy?”
“Thôi, chúng ta đi vậy!”
Hai người tới sân bay, đổi thẻ, rồi tới cửa chờ lên máy bay với hai bàn tay không.
Cho tận tới lúc ngồi trên máy bay mà Hạ Dao vẫn còn cảm thấy bàng hoàng như trong mơ, đúng là quá điên rồ.
Dường như, bắt đầu từ khi gặp Diệp Trí Viễn, mỗi bước chân, mỗi việc làm theo anh đều điên rồ như vậy, nhưng đồng thời lại cũng thấy rất xốn xang.
Sự xốn xang ấy khiến cho tuổi xuân của cô như đang bùng cháy chứ không trôi qua lãng phí như trước và điều mà cô muốn có được chính là cảm giác ấy…
Nhưng, Hạ Dao sẽ không nói với Trí Viễn về cảm giác này, cô sẽ giấu nó ở nơi sâu kín trong lòng, nếu tâm trạng vui, cô sẽ viết vào những câu chuyện mà cô xây dựng lên.
Vé VIP nên dịch vụ khá tốt, khiến cho Hạ Dao hoàn toàn không còn cảm giác say máy bay như mọi khi, mà mơ màng chìm vào giấc ngủ mãi cho tới khi đến Hạ Môn.
Hạ Môn là một thành phố ven biển xinh đẹp bên bờ biển phía đông nam Trung Quốc, lưng tựa vào bình nguyên Chương Châu, Tuyền Châu, mặt quay ra eo biển Đài Loan, đối diện với nhóm đảo Kim Môn, kiến trúc độc đáo. Ở đây có trường Đại học Hạ Môn với phong cảnh đẹp mê hồn từng là giấc mơ của An Hạ Dao.
Và cũng chính là giấc mơ của Hạ Dao và Trí Viễn ngày nào.
Nhớ hồi đầu khi hai người mới quen nhau, trong lần hẹn hò đầu tiên, Trí Viễn nói, chờ đến kỳ nghỉ hè anh sẽ đưa cô đi du lịch, và hỏi cô thích thành phố nào?
An Hạ Dao nở nụ cười rạng rỡ với những chiếc răng bịt, nói: “Hạ Môn.”
“Vì sao?”
“Vì ở đó có một trường đại học rất đẹp, nghe nói vừa bước ra khỏi cổng trường là tới ngay bãi biển, cậu tưởng tượng mà xem, sau này khi tan học, ra khỏi cổng trường là chúng ta đã có thể bước chân lên bãi cát êm dịu, hẹn hò trên bãi biển, nhặt những mảnh sò, ôi, lãng mạn biết bao!” Khuôn mặt xinh đẹp của An Hạ Dao chìm đắm trong giấc mơ, giấc mơ lãng mạn của một cô gái nhỏ.
“Ừ, nghe thì thấy rất tuyệt!”
“Sẽ đón gió biển và ngắm sao trời, sẽ đón ánh nắng mặt trời trên bãi cỏ vương đầy lá, nhất định sẽ là một việc rất đẹp.” An Hạ Dao nhắm mắt lại tưởng tượng.
Diệp Trí Viễn dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn: “Được, nghe cậu nói đẹp tới mức ấy, vậy nhất định chúng ta sẽ tới đó cùng nhau, sẽ cùng nắm tay nhau đi trong vườn trường, sẽ ôm nhau, hôn nhau ở nơi có phong cảnh đẹp nhất…”
An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn say sưa lên kế hoạch cho chuyến du lịch trong kỳ nghỉ của hai người, thậm chí trước thời gian thực hiện kế hoạch chừng một tháng, An Hạ Dao còn tra cứu rất nhiều nội dung cho chuyến du lịch như những món ăn ngon của Hạ Môn… Nhưng, kỳ nghỉ hè chưa tới, kế hoạch cũng chưa kịp thực hiện thì hai người đã chia tay theo một cách quyết liệt nhất.
Ký ức càng đẹp thì càng tàn nhẫn và càng để lại một nỗi đau khôn nguôi. An Hạ Dao thở dài, nhìn Trí Viễn đang nhắm chặt mắt dưỡng thần bên cạnh, rồi khẽ lau đôi mắt ươn ướt của mình. Hạ Môn, cuối cùng thì cô và Trí Viễn cũng đã đến, dẫu rằng muộn mất 10 năm.
Khi máy bay hạ cánh thì đã 5 giờ 15 phút, sau khi lên taxi về tới làng cá Tằng Thố An, An Hạ Dao không sao xác định được phương hướng nữa, cô đành nén xấu hổ, hỏi: “Trí Viễn, đây là đâu vậy?”
“Tằng Thố An.”
“Tôi biết rồi, trên biển đường có viết như vậy, tôi biết chữ mà! Ý của tôi là, đây là điểm phong cảnh nào của Hạ Môn?” An Hạ Dao nghĩ một chút, nhìn xung quanh, một hồi lâu mới nói ra câu đó, “Nhìn thấy rất hẻo lánh, giống như một ngôi làng ấy!”
“Ngốc, Tằng Thố An vốn là một làng chài mà lại!”
“Ồ!” An Hạ Dao thản nhiên đáp, rồi nghe Diệp Trí Viễn tiếp tục càu nhàu: “Tằng Thố An là một làng sinh thái tự nhiên tiêu biểu nhất của Mân Nam[1]. Đây là nơi rất tuyệt để người ta làm cho tâm hồn được thư thái.”
[1] Chỉ khu vực phía nam tỉnh Phúc Kiến.
An Hạ Dao thấy buồn buồn, 10 năm trước, khi xem chỉ nam du lịch, mới chỉ biết đến Đại học Hạ Môn và đảo Cổ Lang, ngoài ra không biết rõ điều gì nữa, huống hồ 10 năm sau mọi thứ đã có quá nhiều đổi thay.
Khi Diệp Trí Viễn dắt cô đến một ngôi nhà trọ có tên là: “Ngôi nhà nhỏ màu xanh” sắp xếp mọi thứ xong, An Hạ Dao mới hỏi với vẻ yếu ớt: “Ở đây không có khách sạn nào kha khá một chút à?” Dọc đường, có tới tám, chín mươi phần trăm treo biển là nhà nghỉ.
“Em không cảm thấy ở đây sẽ ý nghĩa hơn nhiều là ở khách sạn trong trung tâm thành phố à?” Trí Viễn nhướn mày, mỉm cười, mặt mang đầy vẻ mê hoặc, khó tả: “Ở đây chỉ cách biển 20 mét.”
Hạ Dao vừa nghe vậy, liền kéo ngay rèm cửa, quả nhiên, biển bao la hiện ra trước mắt, cô chợt nhớ đến câu thơ: Mặt nhìn biển rộng! Xuân ấm, hoa nở, và lập tức thấy yêu biển ngay.
Không có hành lý, nên không cần phải sắp xếp. Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao đã có một bữa sáng rất ngon lành tại một nhà hàng sang trọng ở đầu làng.
Sau khi ăn xong, Trí Viễn đưa An Hạ Dao dạo qua các cửa hiệu và tiệm cà phê trên đường phố nhỏ hẹp như mê cung ở Tằng Thố An, nhân tiện mua một ít đồ, như quần áo, khăn tắm, sữa rửa mặt…
Khi trở về nhà trọ thì đã hơn 11 giờ, tắm rửa xong lên giường, nhưng vẫn thấy chợ đêm bên ngoài rất tấp nập với đủ âm thanh của tiếng rao bán hàng, tiếng trao đổi giữa người mua và người bán.
Mặc dù An Hạ Dao không lạ giường, nhưng cô lại rất nhạy cảm với tiếng ồn, vì vậy mà mặc dù rất mệt và buồn ngủ, cô cứ trằn trọc trên chiếc giường êm ái, mãi cũng không sao vào giấc được.
Trí Viễn cũng không ngủ được, lên tiếng hỏi: “Dao Dao, em không ngủ được à?”
“Vâng!”
“Vậy, chúng ta làm việc gì đó đi?” Diệp Trí Viễn trở người, anh nhìn sang chiếc cổ trắng ngần của An Hạ Dao, tim bỗng đập rộn ràng.
“Được thôi!” An Hạ Dao ngồi dậy, lập tức trả lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc