Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? - Chương 27

Tác giả: Cố Thất Hề

An Hạ Dao nhìn mình trong gương, đánh thêm chút phấn lên khuôn mặt xinh đẹp, tim bỗng thấy đập nhanh một cách lạ thường, bất giác cô thầm mắng mình: An Hạ Dao, mày mạnh mẽ lên một chút được không? Chẳng qua cũng chỉ là Diệp Trí Viễn mà thôi, đã vấp ngã một lần rồi, nhất định không được vấp ngã lần nữa!
Vặn vòi nước, vốc một nắm vả lên mặt cho bớt nóng, sau đó lau sạch xong An Hạ Dao hít một hơi thở sâu mới mở cửa, bước ra phòng khách.
Bà Diệp nói chuyện với bà An rất vui vẻ, hai người đều mặt mày hớn hở, ông An ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe. Sau khi An Hạ Dao rót thêm trà cho bà Diệp, Hạ Dao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh với nụ cười mỉm, nghe bà Diệp kể với bà An về mọi chuyện và "thành tích" trong quá khứ của Diệp Trí Viễn, xem ra người lớn của hai gia đình đã bắt đầu hiểu nhau hơn, chờ xác nhận chuyện giữa Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao xong là coi như mọi chuyện đã được quyết định.
Thỉnh thoảng An Hạ Dao mới nói thêm vào một vài câu, rồi sau đó lại cúi đầu xuống, giữ vẻ mặt của một cô gái hiền thục... May mà trạng thái đó kéo dài không lâu thì Diệp Trí Viễn đến.
Khi ông bà An nhìn thấy Diệp Trí Viễn trong dáng vẻ của một nhân tài, hai người bèn đưa mắt chằm chằm quan sát anh một lượt từ đầu xuống chân, quên cả việc phải giữ ý tứ.
"Đây là đứa con bất tài của tôi, Diệp Trí Viễn!" Bà Diệp cười nói.
Diệp Trí Viễn bèn nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ, "Cháu chào hai bác." Chào xong, bèn kéo An Hạ Dao đứng bên, khẽ nói: "Hạ Dao, xin em đấy, em diễn tốt hơn một chút được không? Nhìn thấy bạn trai đến, ít nhất cũng phải nở một nụ cười chứ."
"Cười cái quái gì!" An Hạ Dao nhìn khuôn mặt điển trai và tinh quái của Diệp Trí Viễn, trong lòng cô rất xao động, cô đành cố che giấu bằng thái độ bất hợp tác.
Tất cả những cử chỉ ấy, trong con mắt của ông bà An đều nói lên những ý khác khác nhau, bà An thì nhìn Diệp Trí Viễn một lượt với ánh mắt của bà mẹ vợ nhìn con rể, tiếp đó ôn tồn nói: "Diệp Trí Viễn, lẽ ra cháu nên theo Dao Dao về cùng sớm hơn mới phải!"
Ý của bà An là, không nên yêu mà lại giấu, khiến cha mẹ lo lắng, để rồi bà và ông An bắt An Hạ Dao phải đi xem mặt không ít đối tượng...
Diệp Trí Viễn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không chút lúng túng, miệng nở nụ cười, nói với vẻ biết lỗi: "Vâng, thưa hai bác, chuyện này đúng là sai ở cháu." Nói rồi nhìn An Hạ Dao với ánh mắt rất tình cảm: "Cháu cảm thấy Dao Dao thì rất tốt, còn cháu thì lại chẳng ra gì, cháu sợ hai bác chê nên không dám đến..."
Bây giờ thì An Hạ Dao đã biết thế nào là nói dối mà không hề biết chớp mắt.
Cô rất coi thường những người nói dối mà mặt không biến sắc, hơi thở vẫn bình thường như Diệp Trí Viễn.
Ông bà An nghe Diệp Trí Viễn khen An Hạ Dao như vậy thì rất vui, thậm chí còn vui hơn cả trúng xổ số.
Bà An vui ra mặt, vội nói: "Sao chúng ta lại chê cháu được, quý cháu còn không hết nữa là!"
An Hạ Dao ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong lòng không khỏi thấy ngán ngẩm: mẹ, con biết là mẹ thích, nhưng là đại diện bên nhà gái, mẹ cũng phải giữ ý một chút chứ! Thái độ ấy của mẹ chứng tỏ là chỉ muốn đẩy con ngay cho Diệp Trí Viễn rồi còn gì!
"Bác gái, bác nói vậy là khách sáo quá rồi." Diệp Trí Viễn nở nụ cười tươi rói để lộ hàm răng trắng đều rất đẹp, khiến bà An thấy trong lòng vô cùng ấm áp, "Hôm nay cháu đên vội, không mang theo quà gì, cháu thực sự xin lỗi!"
"Không sao? Không sao!" Ông An cũng thấy rất vui, nói chen vào.
"Không được, đây là lễ nghĩa," Bà Diệp nói với nụ cười tươi rói: "Lần đầu tiên mẹ con tôi đến nhà mà đều không mang theo gì, nói ra thì đúng là rất xấu hổ, tại tôi suy nghĩ thiếu chu toàn!"
Diệp Trí Viễn gật đầu, "Lát nữa ăn cơm xong, cháu sẽ đưa hai bác đi thăm phố!"
"Không cần đâu! Không cần đâu!" Bà An nhìn thấy Diệp Trí Viễn thì đã cảm thấy vui hơn cả bất cứ món quà nào, nên bà càng nhìn lại càng thấy ưng cậu con rể tương lai này!
"Bà thông gia, đừng khách sáo, đó là lễ nghĩa mà, để tôi đặt chỗ ở nhà hàng, chúng ta cùng đi ăn cơm, ăn xong, tôi sẽ đưa ông bà đi thăm phố!" Bà Diệp nắm tay bà An với vẻ nhiệt tình, miệng thì lúc nào cũng cứ nở nụ cười.
An Hạ Dao thấy sởn lạnh, "bà thông gia!" bà Diệp như thế cũng đã quá rồi, nhưng điều khiến cô thấy choáng là mẹ cô, lại cũng đón nhận điều đó với vẻ mặt rất hiền từ và còn nói: "Bà thông gia, nếu bà không chê, thì chúng ta đừng đến nhà hàng nữa mà hãy ở lại đây nếm các món ăn do tôi làm! Để hôm khác khi chúng ta chính thức gặp mặt thì hãy tới nhà hàng!"
"Đâu dám, bà thông gia, bà khách sáo quá rồi, nếu không có gì phiền thì chúng ta ăn ở nhà cũng được." Bà Diệp lập tức đồng ý với bà An, ai bảo hai bà cũng đều có mong muốn như nhau, đều lo con nhà mình không lấy được vợ được chồng.
Để hôm khác khi gặp mặt chính thức? An Hạ Dao rùng mình nhìn Diệp Trí Viễn, thấy chưa, sự việc mỗi lúc một ra ngoài tầm kiểm soát rồi.
Diệp Trí Viễn ôn tồn, lịch sự nói chuyện với ông An, tất nhiên không bỏ lỡ sự hòa hợp của bà An và bà Diệp, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn An Hạ Dao, thấy ánh mắt cô từ chỗ sửng sốt, giận dữ đến do dự và cuối cùng chuyển sang bất lực, bèn nhếch mép cười, An Hạ Dao, em thực sự là mỗi ngày một trở nên thú vị đấy!
Bà An nhanh nhẹn vào bếp, tất bật, ông An cũng vào để giúp vợ. Bà Diệp đưa mắt nhìn An Hạ Dao với vẻ hiền từ, nhìn mãi đến khi cô có vẻ lúng túng mới ôn tồn lên tiếng: "Dao Dao, hôm nay, coi như cô tới đặt vấn đề, có điều, cháu cứ yên tâm, những lễ vật cần thiết gia đình bên cô sẽ không để thiếu và cũng không để cháu phải chịu thiệt thòi."
An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ cầu cứu.
Diệp Trí Viễn thì mím môi, khẽ cười, rõ ràng là anh tán thành với cách làm của mẹ, và cũng không có ý định biện giải, xử lý gì.
An Hạ Dao tức giận, hít một hơi sâu, mỉm cười nói với bà Diệp: "Thưa cô, cháu có chút việc muốn nói với anh Viễn, cô cứ xem ti vi đi ạ!" Nói rồi, cô cầm chiếc điều khiển lên bấm bừa một kênh, sau đó kéo Diệp Trí Viễn vào phòng, đóng cửa phòng lại đẩy Diệp Trí Viễn với vẻ tức giận.
Diệp Trí Viễn theo đà ngã tựa vào giường của An Hạ Dao, cười tinh quái: "Dao Dao thân yêu, em không nên vội vàng đẩy anh xuống giường ngay lập tức như thế chứ?"
"Anh dậy ngay đi!" An Hạ Dao nhận ra sai lầm của mình, đỏ mặt, giận dữ gầm lên.
"Em đẩy anh ngã, không lẽ, không muốn lao ngay đến à?" Diệp Trí Viễn trêu An Hạ Dao với vẻ rất vui, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và giận dữ của cô, anh thấy rất khoái trí, tiếp tục nói với vẻ không sợ bất cứ điều gì: "Em thân yêu, lại đây đi, anh chuẩn bị xong rồi..."
"Diệp Trí Viễn." An Hạ Dao nghiến răng, nói: "Anh đúng là đồ mặt dày!"
Diệp Trí Viễn ngoáy tai, nói với vẻ mặt thản nhiên: "Đừng có thét to như vậy, kẻo các cụ ở ngoài kia lại nghĩ là chúng ta đang làm gì!" Nói rồi bổ sung một câu nhẹ như không: "Anh đâu có mặt dày, khuôn mặt của anh vừa trắng vừa mịn đấy chứ, anh tự nhận là anh chăm sóc cũng tương đối tốt..."
An Hạ Dao thì vẫn cứ trợn mắt lên, hít mấy hơi thở sâu mới nén được ý nghĩ đẩy Diệp Trí Viễn xuống giường và Ϧóþ ૮ɦếƭ. Đưa tay quạt quạt cho hạ hỏa, cố nén giọng xuống nói: "Rút cuộc là anh định giở trò gì vậy?"
"Anh có giở trò gì đâu." Diệp Trí Viễn nhún vai vẻ bất lực: "Thực ra, hôm nay chẳng qua anh bị em gọi đến để cứu em đấy chứ!"
"Vậy chẳng phải là anh đã nói để anh giải quyết sao?"
"Đúng thế anh đã giải quyết xong với các cụ rồi đấy thôi!" Diệp Trí Viễn nói với vẻ vô tội. "Nhân tiện, anh cũng giải quyết với mẹ anh rồi còn gì!"
An Hạ Dao lắc đầu tức giận, "Nhưng, anh đã mang đến cho tôi một đống rắc rối!"
"Có gì mà rắc rối?" Diệp Trí Viễn cố ý làm ra vẻ vô tội: "Chẳng qua chỉ là ngộ nhận em là bạn gái của anh chứ gì đâu!" Diệp Trí Viễn nói vẻ nhẹ tênh: "Trước đây, em cũng đã là bạn gái của anh, thế mà còn sợ bị người khác hiểu lầm à?"
"Không chỉ có hiểu lầm, mà mẹ anh, mẹ anh nói là đến để đặt vấn đề cưới xin!"
"Cũng là vì hiểu lầm em là bạn gái của anh, nên đến đặt vấn đề cưới xin thì có gì là lạ?" Diệp Trí Viễn tiếp tục giả bộ ngốc nghếch: "Chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Đặt vấn đề cưới xin, như vậy chẳng phải ép chúng ta phải kết hôn ư?" An Hạ Dao cuối cùng cũng đã đưa ra được vấn đề cốt lõi.
Diệp Trí Viễn gật đầu: "Đúng thế, theo tình hình của ngày hôm nay, không chỉ có mẹ anh ép cưới, mà bố mẹ em cũng làm như vậy."
"Vậy phải làm thế nào?"
"Thì nghe lời và kết hôn thôi!" Diệp Trí Viễn chớp đôi mắt đen, anh ngày càng cảm thấy rất thú vị khi đùa trêu An Hạ Dao.
Thì ra, có những cô gái như vậy, nhìn thì rất thông minh, nhưng thực chất lại có phần hồ đồ, tuổi đã lớn nhưng tâm hồn thì vẫn cứ ngây thơ, thuần khiết như vậy...
"Nhưng, tôi không phải là bạn gái của anh!" Cuối cùng, An Hạ Dao giận dữ nói: "Vì sao tôi phải kết hôn với anh?"
"Em có thể làm bạn gái của anh, sau đó kết hôn với anh?" Diệp Trí Viễn nói với vẻ tỉnh bơ, nhưng chỉ có anh mới biết, lúc đó tim của anh đập nhanh và dữ dội như thế nào, anh đưa mắt nhìn An Hạ Dao, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Tôi không muốn!" An Hạ Dao không suy nghĩ, lập tức từ chối.
"Vì sao?" Đôi mắt sáng rực của Diệp Trí Viễn bỗng tối hẳn lại, anh vội vàng che giấu, lấy lại vẻ thản nhiên. "Tôi không thích anh, vì sao lại phải sống chung với anh?" An Hạ Dao đáp bừa, dù trong bụng không hề nghĩ như vậy Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao lại, đôi mắt đen trầm ngâm trong một lúc, "Vậy thì em thích ai?"
An Hạ Dao vội vàng lùi lại mấy bước, vẻ cảnh giác: "Tôi thích ai thì liên quan gì đến anh?"
Diệp Trí Viễn nhanh chân, nhanh tay, kéo An Hạ Dao vào lòng, áp sát với bức tường một cách không khách sáo: "An Hạ Dao, hãy trả lời anh thành thật."
Diệp Trí Viễn cao một mét tám, còn An Hạ Dao cao một mét sáu lăm, rõ ràng là thấp hơn anh một cái đầu, từ góc độ ấy, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai nhưng có phần u uất của Diệp Trí Viễn, nên cứ đẩy anh ra: "Diệp Trí Viễn, anh định làm gì thế?"
"Em nói xem, anh muốn làm gì?" Diệp Trí Viễn cúi đầu, hơi ấm phả vào bên tai của An Hạ Dao đầy sức quyến rũ, rồi nói: "An Hạ Dao, hay là, chúng ta làm một cuộc trao đổi, được không?" Tai là cơ quan rất nhạy cảm của An Hạ Dao, cô chợt run lên, tiếp đó khẽ hỏi: "Trao đổi gì?"
"Một cuộc trao đổi tự do hôn nhân." Đôi môi nhạy cảm của Diệp Trí Viễn hơi động đậy, tạo ra một vẻ rất quyến rũ. "Đầu óc anh không có vấn đề gì chứ?" An Hạ Dao đưa tay ra, sờ lên trán của Diệp Trí Viễn thăm dò: "Cái gì mà trao đổi tự do hôn nhân loạn bậy lên vậy?"
Diệp Trí Viễn cười khẽ, túm lấy bàn tay mềm mại của An Hạ Dao, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Không phải là cuộc trao đổi loạn bậy đâu, là chúng ta kết hôn!"
"Diệp Trí Viễn, vấn đề này chẳng phải tôi đã trả lời anh bao nhiêu lần rồi là gì? Tôi không kết hôn với anh đâu!" An Hạ Dao bị ánh mắt như có tia lửa điện của Diệp Trí Viễn làm cho choáng ngợp, tuy trả lời rất khách sáo, nhưng giọng nói thì mang vẻ điệu đà mà chính cô cũng không nói cho rõ ràng.
"Đúng thế, vì em không thích anh mà!" Diệp Trí Viễn nhếch khóe môi cười, chế giễu.
"Thế mà anh còn nói!" An Hạ Dao lườm Diệp Trí Viễn một cái, cố gắng kìm nén cảm giác đang trào dâng trong lòng.
"Thôi được, thấy cái đầu như nốt sần cây du già của em, ngốc như vậy, anh sẽ làm một việc tốt, phân tích cho em nghe nhé." Diệp Trí Viễn đưa tay ra, véo chiếc mũi của An Hạ Dao với vẻ thân mật, rồi hỏi với vẻ nghiêm túc: "Em không còn ít tuổi nữa, đúng không?"
An Hạ Dao lắc đầu, tiếp đó gật đầu với vẻ bất lực, thực ra, 27 tuổi không phải là lớn, chỉ có điều chưa gặp được một người thích hợp, không còn giống như trước đây, cảm thấy mình còn có thể chờ được, càng thấy sợ thì lại càng cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt một cái đến sang năm đã là 28, sau 28 là 29, rồi lại chớp mắt một cái sang tuổi 30. Cùng với sự lớn lên của tuổi tác, khoảng dành cho sự lựa chọn càng nhỏ lại, hy vọng càng mong manh, thêm vào là sự hụt hẫng nhiều lần, sự lựa chọn sẽ ngày càng thiên về bất lực và thỏa hiệp.... Trong tình hình ấy, nếu đi đến hôn nhân với một người nào đó thì chỉ là vì cho xong chuyện, hoàn toàn ngược lại với nguyên tắc không nhượng bộ mà cô kiên trì bấy lâu nay.
Nhưng nếu thực sự không gặp được người mà mình muốn lấy thì An Hạ Dao cũng không thể sống độc thân hết đời được, vì cô còn có cha mẹ và cả những trách nhiệm cần phải gách vác.
27 tuổi, đúng là cái tuổi không dễ dàng!
Diệp Trí Viễn không biết rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, An Hạ Dao đã trải qua rất nhiều suy nghĩ, anh khẽ ho và hắng giọng, rồi cười tít mắt nhìn An Hạ Dao, nói: "Nhìn thái độ của cha mẹ em thì thấy, ông bà đang rất muốn gả em đi một cách nhanh nhất, đúng không?"
An Hạ Dao đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn: "Đừng phí lời với chuyện đó nữa!" Đúng là ông bà An chỉ còn thiếu nước dán lên người An Hạ Dao một cái biển: hàng thanh lý, bán nhanh!
Nếu không thì hôm nay khi thấy bà Diệp và Diệp Trí Viễn đến nhà, ông bà An đã không nhiệt tình tới mức cùng nhau tự tay vào bếp nấu cơm mời khách như thế.
"Anh muốn nhân tiện phí thêm ít lời nữa!" Diệp Trí Viễn khẽ cười: "Vì cha mẹ em muốn nhanh chóng gả em đi, nên đã nhiều lần sắp đặt cho em đi xem mặt, đúng không?"
An Hạ Dao giận dữ nói: "Trí Viễn, anh muốn làm tổn thương tôi thì hãy nhanh chóng nói một lần cho xong đi, đừng có vòng vo như vậy nữa!" Cần phải biết rằng, mỗi một câu nói của Diệp Trí Viễn đều như một mũi kim xuyên vào trái tim An Hạ Dao, rất đau.
"Em thân yêu, đừng có thiếu kiên nhẫn như vậy, chẳng qua là anh muốn xác nhận thôi mà!"
"Ai là em thân yêu của anh, đừng có linh tinh?" An Hạ Dao trừng mắt.
"Thôi được, nói vào chuyện chính nhé." Diệp Trí Viễn thấy vẻ thiếu kiên nhẫn của An Hạ Dao, bèn nói xa xôi: "Tóm lại bây giờ em cần phải có một người bạn trai ưu tú như anh đến bàn chuyện hôn nhân thì cha mẹ em mới vui và yên tâm gả em đi, đúng không?"
An Hạ Dao nghiêng đầu suy nghĩ, hình như thế, ít ra thì hôm nay ông bà An thực sự là rất vui, vẻ vui vẻ ấy ngày thường dù có dùng tiền cũng không mua được.
"Nếu đã như vậy, An Hạ Dao, em còn có lý do gì để từ chối việc yêu đương và kết hôn với anh?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc