Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? - Chương 15

Tác giả: Cố Thất Hề

"Thế thì được, mình sẽ đi cùng cậu tới Câu lạc bộ văn học." Diệp Trí Viễn nói chắc chắn như đinh đóng cột xong cầm bộ đồng phục lên đi ra ngoài, không cho An Hạ Dao bất cứ cơ hội nào để từ chối.
An Hạ Dao đứng ngây người tại chỗ, một hồi lâu vẫn không lấy lại được trạng thái.
Khi Diệp Trí Viễn cứ làm bộ mặt dày theo An Hạ Dao vào phòng làm việc của Câu lạc bộ văn học, bảy, tám hội viên đang bàn luận rất sôi nổi đều im bặt trợn tròn mắt nhìn An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đi bên cạnh.
Chủ nhiệm câu lạc bộ là người lấy lại trạng thái đầu tiên, hắng giọng một cái, lên tiếng chào Diệp Trí Viễn: "Chào cậu Diệp."
Diệp Trí Viễn có vẻ hơi lúng túng, gật đầu với người ấy, rồi cũng chào lại với vẻ thân thiện: "Vâng, chào anh."
An Hạ Dao thì đứng ngây người ở cửa, mắt mở to hết cỡ, vì trên bức tường của Câu lạc bộ, bức tường vốn dành để dán những số tập san đặc sắc, bây giờ là một bức biểu ngữ nền đỏ với một hàng 6 chữ màu trắng rất to: "Em gái nắn răng, tôi yêu em!"
Diệp Trí Viễn đẩy khẽ vào người An Hạ Dao: "Em gái nắn răng, nhìn thấy dòng chữ trên tường chưa?" Bàn tay của Diệp Trí Viễn nắm chặt thành nắm đấm, thực ra, chỉ có cậu mới biết, trống *** cậu đang đập rất nhanh, hơn nữa, mồ hôi còn toát đầy lòng bàn tay.
Nền đỏ, chữ trắng, bức biểu ngữ rộng tới cả 3 mét mà chỉ có 6 chữ, chỉ cần không phải là người mù, thì dù là ai cũng đều nhìn thấy, huống chi thị lực của An Hạ Dao từ trước đến giờ luôn là 10/10.
Phản ứng đầu tiên của An Hạ Dao là, hôm nay là ngày cá tháng tư, vì thế cô quay mặt lại, hỏi Diệp Trí Viễn: "Hôm nay ngày bao nhiêu? Thứ mấy?"
Diệp Trí Viễn hồi hộp chờ xem phản ứng của An Hạ Dao, không ngờ, chờ một hồi lâu, cuối cùng lại nghe thấy một câu hỏi chẳng ăn nhập chút nào như vậy, tuy lấy làm lạ, nhưng vẫn trả lời rất thật thà: "ngày 21, thứ 5."
"Không phải là ngày cá tháng tư?" An Hạ Dao gầm lên với Diệp Trí Viễn, "Diệp Trí Viễn, sao cậu lại lừa mình?"
Diệp Trí Viễn tròn mắt, mấy người khác trong Câu lạc bộ văn học cũng tròn mắt, phản ứng của An Hạ Dao quả thật rất bất ngờ, phản ứng bình thường thì phải là cười bẽn lẽn rồi ôm lấy Diệp Trí Viễn, sau đó gật đầu lia lịa: "Mình bằng lòng! Mình bằng lòng!"
"Diệp Trí Viễn, mình thực sự rất giận!" An Hạ Dao lườm Diệp Trí Viễn rất dữ, sau đó quay người bỏ đi.
Không thể trách An Hạ Dao sao không chấp nhận Diệp Trí Viễn, cũng không thể trách An Hạ Dao tự ti tới mức nghĩ rằng Diệp Trí Viễn đang đùa cợt, trêu chọc mình, vì rằng, cô đã tận mắt chứng kiến Diệp Trí Viễn lạnh nhạt từ chối Lộ Ngữ Nhụy - nữ thần hoàn mỹ nhất trường. Cô thực sự không thể nào chấp nhận được, sự thật Diệp Trí Viễn không chạy theo nữ thần hoàn mỹ mà lại dành tình cảm cho cô - một "cây giá đỗ" vừa gầy vừa bé, vì sự thật này quá hoang đường, hoang đường tới mức không còn chút chân thực nào.
An Hạ Dao thích Diệp Trí Viễn, trong trái tim nhỏ bé của cô chứa đầy giấc mơ của thiếu nữ, nhưng vì yêu rất chân thật, nên không thể nào chấp nhận được "sự hoang đường" thiếu chân thật.
Mười bảy tuổi, nhưng An Hạ Dao rất tự ti, nhất là khi cùng yêu một chàng trai có vấn đề với một nữ thần hoàn mỹ, sự tự ti ấy khiến cô chỉ còn biết giấu kín tâm sự của mình. Diệp Trí Viễn đứng ngây người tại chỗ, lời bày tỏ mà cậu đã mất bao công sức chuẩn bị đã bị cô gái ấy phá hỏng!
Chủ nhiệm Câu lạc bộ văn học và mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, một người lên tiếng: "Diệp Trí Viễn, cậu thích An Hạ Dao thật à?"
Diệp Trí Viễn giận dữ đáp: "Hỏi gì mà phí lời thế?"
"Nhưng An Hạ Dao hoàn toàn không tin rằng cậu thích cô ấy!" Chủ nhiệm Cậu lạc bộ không nén được cũng nhảy ra chen vào: "Cô ấy nghĩ rằng cậu đang đùa cợt với cô ấy!"
Diệp Trí Viễn bất lực: "Tôi biết, vậy thì có cách gì làm cho cô ấy tin rằng, tôi đang theo đuổi ấy?"
"Hay là, buổi tối cậu ôm ghi ta tới đánh ở dưới sân ký túc xá của nữ sinh đi!"
Chủ nhiệm Câu lạc bộ nghĩ một lúc: "Cậu phải nghiêm chỉnh lên thì mới làm cho An Hạ Dao động lòng và tin rằng cậu đang theo đuổi cô ấy chứ không phải là đang đùa cợt."
"Nhưng tôi không biết chơi ghi ta!" Diệp Trí Viễn tỏ ra bất lực. Cứ nghĩ cậu là người toàn năng chắc, cái gì cũng biết.
"Cậu biết hát không?" Chủ nhiệm Câu lạc bộ lại hỏi.
Diệp Trí Viễn gật đầu, việc này đơn giản hơn một chút.
Chủ nhiệm Câu lạc bộ vỗ vai Trí Viễn: "Tớ biết đánh đàn, tớ sẽ giúp cậu!" và nghiễm nhiên trở thành quân sư của Trí Viễn. Chỉ nghĩ đến chuyện chàng trai điển trai nhất trường Diệp Trí Viễn theo đuổi "cây giá đỗ" An Hạ Dao gây xôn xao mọi người, trở thành một nét Pu't huy hoàng trong đời sống trong trường và mình là người tham gia câu chuyện ấy, cũng đủ khiến Chủ nhiệm Câu lạc bộ thấy rất khoái trí và phấn chấn.
Tối hôm ấy, trăng sáng sao thưa. Ánh trăng chiếu trên mặt đất tỏa ra một thứ ánh sáng mơ màng, nhàn nhạt, cả sân trường dần trở nên yên tĩnh.
Chủ nhiệm Câu lạc bộ ôm đàn, Diệp Trí Viễn cầm Mic, đứng trước khu ký túc của An Hạ Dao, lớn tiếng hát rằng: "cô gái ơi, xin em hãy nhìn anh một lần, lời ca và điệu nhạc này anh dành cả cho em... tấm lòng trân thành của anh em có hiểu chăng? xin em nhìn anh một lần, chỉ một lần thôi để trái tim anh bớt cô đơn. Chỉ một lần cho cõi lòng anh bớt giá băng."
Tiếng đàn của Chủ nhiệm câu lạc bộ hòa theo tiếng hát của Trí Viễn, lập tức gây xôn xao cả khu ký túc của nữ sinh, những cái đầu con gái thi nhau thò ra nhìn, rồi cùng đồng thanh kêu lên đầy vẻ sửng sốt: "Òa! Diệp Trí Viễn?"
"Thì ra là Diệp Trí Viễn đang hát!"
"Ôi, Diệp Trí Viễn đẹp trai quá!"
Những tiếng thốt ngạc nhiên vang lên khắp khu ký túc xá nữ sinh. Mỗi phòng của nữ sinh lớp 10 có ba người, một người phụ nữ ngang với năm trăm con vịt, vì vậy mà lúc này bên tai của Diệp Trí Viễn toàn là tiếng ồn ào của hàng ngàn con vịt...
"Anh tìm em trong biển người mênh ௱o^ЛƓ. Trái tim em là đại dương sâu thẳm. Anh như con thuyền trôi cô đơn không bến đỗ. An Hạ Dao hãy là bến đỗ của anh nhé..."
"Ôi! Diệp Trí Viễn đang tỏ tình, An Hạ Dao, thì ra là An Hạ Dao!"
"An Hạ Dao là ai?"
"An Hạ Dao là con bé mà lần nào thi cũng đứng tốp 3 toàn trường ấy mà!"
"Diệp Trí Viễn mà lại thích con bé xấu xí đó à? Đúng là không thể tưởng tượng nổi!"
"Diệp Trí Viễn, hãy yêu em đi, được không? Em thích anh!"
Cả khu ký túc của nữ sinh như sôi lên, trừ cửa sổ của An Hạ Dao, khung cửa ấy rất trống, chỉ có một người, đó là cô lớp trưởng béo tròn, An Hạ Dao không ra, Lộ Ngữ Nhụy cũng không ra.
Diệp Trí Viễn cảm thấy trong lòng hụt hẫng, nhưng dưới ánh mắt khích lệ của Chủ nhiệm câu lạc bộ văn học, cậu vẫn dốc hết can đảm, thét to: "An Hạ Dao, mình thích cậu! Thực sự là rất thích cậu!"
Đến lúc đó thì An Hạ Dao ra thật, nhưng với một chậu nước trong tay, hắt xuống dưới không một chút do dự, đồng thời kèm theo một câu: "Diệp Trí Viễn, cậu ૮ɦếƭ này!"
Diệp Trí Viễn và Chủ nhiệm Câu lạc bộ ướt đẩm từ đầu đến chân, trông thảm hại chẳng khác gì gà nhúng nước.
Trái tim của Diệp Trí Viễn cũng nguội theo dòng nước, Chủ nhiệm câu lạc bộ vỗ vai cậu, an ủi: "Cuộc chiến mới bắt đầu, còn nhiều gian nan, phải tiếp tục nỗ lực, một chút trắc trở mà bỏ cuộc thì An Hạ Dao sẽ không tin rằng cậu thực sự thích cô ấy."
Lời động viên kịp thời làm ý chí giảm sút của Diệp Trí Viễn lại được dâng trào: "Nhất định tôi sẽ theo đuổi Hạ Dao bằng được."
Lớp trưởng với vẻ mặt ngất ngây, tay ôm ***, làm điệu bộ như sắp té xỉu: "An Hạ Dao, cậu đúng là quá tàn nhẫn, vô tình và ích kỷ! Sao cậu lại có thể đối xử như thế với Trí Viễn? Ôi, hoàng tử của tôi, "trái tim" nhỏ bé của tôi!"
An Hạ Dao toàn thân run lên vì giận dữ: "Tớ không hắt nước rửa chân vào người cậu ấy là đã giữ thể diện cho cậu ấy lắm rồi!"
Lộ Ngữ Nhụy buồn bã nhìn An Hạ Dao, hỏi với ngữ điệu lành lạnh: "Cậu thật sự không thích Diệp Trí Viễn à?"
An Hạ Dao nhìn Lộ Ngữ Nhụy, trong lòng thấy đôi chút lo lắng, nhưng vẫn đáp cứng cỏi: "Ừ!"
Thực ra An Hạ Dao thấy khinh bản thân, cô thích Diệp Trí Viễn, thực sự là rất thích, nhưng, cô biết, khoảng cách giữa cô và Diệp Trí Viễn rất xa, rất xa. Sáng hôm sau, An Hạ Dao vừa ra khỏi cổng ký túc, Diệp Trí Viễn đã ở đó tươi cười, với bông hồng rực rỡ trên tay.
Khuôn mặt của An Hạ Dao thoắt lạnh hẳn đi, mắt nhìn thẳng, khi đi qua Diệp Trí Viễn trống *** cô rất không bình thường, nhưng vẫn không thể nóng bằng cái đầu cô lúc này.
Diệp Trí Viễn lập tức đuổi theo sau, kéo An Hạ Dao lại, nhìn cô bằng đôi mắt rừng rực, thổ lộ: "An Hạ Dao, mình thích cậu?" Trái tim của An Hạ Dao mỗi lúc một loạn nhịp, nhưng cô vẫn thốt lên mấy lời giận dữ: "Diệp Trí Viễn, cậu thích mình ở điểm gì? Mình sửa chữa không được à?"
Diệp Trí Viễn im lặng một lúc: "Thích cậu chẳng vì lý do nào, nếu mình có thể nói là mình thích cậu điểm gì thì mình còn thích cậu làm gì?" Đây đúng là những lời rất thật của Diệp Trí Viễn, cậu cũng rất muốn biết, vì sao mình không thích một nữ thần xinh đẹp mà lại thích An Hạ Dao, cô bé bịt răng, cây giá đỗ.
An Hạ Dao lặng lẽ nhìn Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn cũng nhìn An Hạ Dao với vẻ rất nghiêm túc.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian, không gian, dường như đều dừng lại, trong thế giới của Hạ Dao và Diệp Trí Viễn dường như chỉ còn sự tồn tại của hai người.
An Hạ Dao rụt rè, nói với giọng van xin: "Diệp Trí Viễn, cậu đừng đùa nữa, được không?" Trái tim non nớt, thơ ngây của cô không thể chịu được bất cứ sự giày vò nào.
Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao: "Mình không đùa, Dao Dao, mình thực sự thích cậu!"
An Hạ Dao hỏi với vẻ nghi ngờ: "Cậu thực sự không đùa chứ?"
Diệp Trí Viễn nắm lấy tay của An Hạ Dao đặt lên *** mình, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Em gái nắn răng, cậu có nghe thấy trái tim mình đang đập rộn ràng, mãnh liệt vì cậu không. Mình thích cậu, thực sự rất thích..."
An Hạ Dao dao động, dao động thực sự, cho dù Diệp Trí Viễn thích cô thật hay giả vờ, thì cô cũng đều muốn nói với Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao thực lòng rất thích Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao không có phản ứng gì đặc biệt bèn chớp lấy cơ hội, kéo ngay An Hạ Dao vào lòng, không do dự đặt lên trán cô một nụ hôn: "Em gái nắn răng, mình thích cậu! Hãy làm bạn gái của mình, được không?"
An Hạ Dao chìm ngập trong niềm vui sướng điên cuồng. Niềm hạnh phúc nhất trên đời chính là được người mà mình thương thầm trộm nhớ đáp lại. Cũng chỉ là việc người mà bạn yêu thầm nhớ trộm cũng lại yêu bạn, hơn nữa còn thổ lộ tình cảm đó với bạn và theo đuổi bạn, đúng không?
Ngước đôi mắt đen long lanh lên nhìn Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Trí Viễn, thực ra, mình cũng thích bạn!"
Khuôn mặt Diệp Trí Viễn bất giác nở ra, nói với An Hạ Dao: "Mình thích cậu, cậu thích mình, vậy thì, mình nghĩ, chúng ta có thể thử yêu nhau rồi!"
Trống *** Hạ Dao đập loạn xạ, mặt đỏ bừng lên, thẹn thùng gật đầu và nói: "Ừ! Có thể..."
Diệp Trí Viễn ôm chặt An Hạ Dao vào lòng, áp vai vào bờ vai bé nhỏ của cô, cảm nhận niềm hạnh phúc vô bờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc