Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? - Chương 05

Tác giả: Cố Thất Hề

Thôi được,Thất Hề thừa nhận, cô đã giở thói vô lại một cách rất vô lý, nhưng còn người đàn ông này dựa vào đâu mà lại khinh bỉ cô và An Hạ Dao? Chẳng qua cũng chỉ là trông điển trai một chút, có chúa đến mức đấy không?
Hơn nữa, đã có câu: nói với người say như vay không trả, nếu đã biết các cô uống nhiều, thì đừng có mà coi chuyện nghiêm túc như vậy, cứ trách một chút là được thôi mà.
Diệp Trí Viễn cứng lưỡi trước mấy lời đó của Thất Hề, anh sải bước đi về phía An Hạ Dao, bụng nghĩ, được rồi, mình sẽ tự xử lý, cứ dựng cô gái này dậy, sau đó ném vào trong thùng rác, để cho cô ta một bài học, để xem sau này cô ta còn dám uống nhiều nữa không. Còn dám chặn xe giữa đường để mà nếm trải cảm giác một đêm tình nữa không!
Thất Hề nhìn thấy Diệp Trí Viễn đi về phía An Hạ Dao, định mở miệng nói câu gì đó, nhưng cuối cùng lựa chọn đứng yên quan sát, hơn nữa đây là đường phố người qua kẻ lại, cô không sợ Diệp Trí Viễn dám có hành động gì quá đáng với An Hạ Dao.
Diệp Trí Viễn vừa mới bước đến bên An Hạ Dao, đưa tay ra, chưa kịp kéo, thì An Hạ Dao đã nhanh chóng đưa tay ra túm lấy cánh tay anh, ra sức kéo, khiến Diệp Trí Viễn không đề phòng ngã lăn ra đất, vẫn chưa kịp phản ứng gì thì An Hạ Dao đã lật người đè anh xuống, rồi quấn chặt lấy anh như con gấu không đuôi, cười khúc khích: “Thất Hề, cậu đúng là đồ ngốc, giúp mình tìm đàn ông ở đâu?” Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn tối sầm lại, cái cô này, tưởng mình là cô bạn miệng lưỡi lanh lọc của cô à? Còn đùa nữa à?
“Đồ quỷ say, dậy ngay!” Diệp Trí Viễn gằn giọng nói với An Hạ Dao cố gắng kìm cơn kích động muốn đá bay cô.
Mớ tóc đen rối tung che mất nửa khuôn mặt của An Hạ Dao, dưới bầu trời sao như vậy lại càng lờ mờ không rõ. Loáng thoáng nghe thấy dường như có tiếng đàn ông, bất giác cô ti hí như một con cún con, dùng mũi hít hà: “Đàn ông?” rồi tiếp đó ngồi lên người của Diệp Trí Viễn, vừa túm cà vạt vừa lôi anh dậy, “Anh tên là gì?” Nói rồi, khẽ mở đôi mi mắt mơ màng vì cơn say. Diệp Trí Viễn nổi giận định hất ra và bỏ đi, nhưng anh bị An Hạ Dao túm cà vạt lôi nhổm nửa người dậy, đôi mắt giận dữ như tóe lửa nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, rất muốn ném cô gái này vào thùng rác, có điều trước lúc đó, anh giữ chặt lấy tay cô như gọng kìm rồi gỡ từng Ng'n t cô đang túm lấy cà vạt của anh. Đồ ૮ɦếƭ giẫm, cô gái này điên rồ quá rồi!
Khi đôi mắt mơ màng vì say của An Hạ Dao nhìn lên khuôn mặt điển trai ấy của Diệp Trí Viễn, đầu óc cô lập tức trống rỗng, bàn tay túm cà vạt bất giác buông ra, đẩy mạnh Diệp Trí Viễn ngã lăn ra đất, rồi hét tướng lên với Thất Hề: “Thất Hề, mình… Mình thấy ma!”
Diệp Trí Viễn bất ngờ bị An Hạ Dao đẩy ngã, đầu va xuống đất thành tiếng, lập tức thấy choáng váng hoa mắt, còn cô gái ngồi trên anh thì vội bò dậy như nhìn thấy ma, tiếp đó chạy về phía Thất Hề kêu ầm lên, nhưng vì chân mềm nhũn chỉ loạng choạng được mấy bước lại ngã xuống, vừa bò vừa khóc: “Thất Hề, mình nhìn thấy ma, mình nhìn thấy Diệp Trí Viễn!”
Diệp Trí Viễn dường như phát điên lên, những sợi gân xanh trên trán anh cũng nổi cả lên, đồ con gái ૮ɦếƭ giẫm, dám nói anh là ma, đồ đáng ૮ɦếƭ, không lẽ anh xấu đến thế sao?
Diệp Trí Viễn vẫn còn chưa hết cơn tức giận vì bị gọi là ma, lại nghe thấy cô gái say R*ợ*u ấy nói, mình nhìn thấy Diệp Trí Viễn, bất giác ngây người, lập tức nhỏm ngay dậy, nhìn về phía Thất Hề đang đi về phía An Hạ Dao, rồi lập tức cũng bước nhanh đến, kịp thời ngồi xuống trước khi Thất Hề ngồi xổm xuống khoảng một giây, lấy hết sức đỡ kẻ say R*ợ*u đang gào khóc kia, đưa tay gạt phắt đám tóc dài rối tung của cô ta, thế là một khuôn mặt xinh đẹp vừa lạ lẫm vừa quen thuộc hiện ra ngay trước mắt anh.
Diệp Trí Viễn ngây người, bất giác nheo mắt nhìn kẻ say R*ợ*u ấy, còn An Hạ Dao thì cũng chớp đôi mắt ngái ngủ nhìn anh.
Bốn mắt giao nhau, như tóe lửa.
Đôi mắt đen của An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn một hồi lâu, rồi cười khan mấy tiếng, nói với anh: “Anh rất giống Diệp Trí Viễn!” Nói xong nhắm nghiền mắt chìm ngay vào giấc ngủ trong cơn say.
Diệp Trí Viễn tối sầm mặt, xem ra cô gái này say thật rồi, An Hạ Dao, được lắm, cuối cùng tôi đã tóm được cô rồi!
Thất Hề không rõ sự tình đứng bên cạnh, ngượng ngùng nhìn Diệp Trí Viễn, đưa tay định đỡ lấy An Hạ Dao: “Vậy, để tôi đưa bạn tôi về nhà!”
Diệp Trí Viễn không nhìn vào Thất Hề, nắm lấy hông, bế bổng An Hạ Dao lên, liếc một cái lạnh lùng vê phía Thất Hề, đồng thời ném ra một câu: “Lên xe!”
Thất Hề tròn mắt, tình hình thay đổi quá nhanh, cô không muốn bán An Hạ Dao xong rồi lại còn phải bù lỗ.
Diệp Trí Viễn mở cửa xe, đặt An Hạ Dao vào đó xong, quay người lại nhìn Thất Hề nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ vì sửng sốt: “Rốt cục là cô có đi hay không? Không đi, thì chúng tôi đi đây.” Từ trước tới nay, Diệp Trí Viễn không phải người hay xen vào những chuyện không đâu, nhưng đó là bạn của An Hạ Dao, hơn nữa xem ra cô ta cũng đã uống không ít, vì thế bất giác thấy rằng cần phải hành động như người ta từng nói: yêu nhau yêu cả đường đi, ít nhất thì cũng đưa cô ta về đến nơi an toàn.
Thất Hề thấy An Hạ Dao có nguy cơ bị Diệp Trí Viễn mang đi mất, bèn cuống lên, sấn đến, giữ chặt lấy cửa xe: “Này, anh là ai? Định làm gì vậy?” Thất Hề vừa nói, tay vừa lôi An Hạ Dao, “Dao Dao, tỉnh lại đi!” Cô và An Hạ Dao chỉ là mạnh mồm nói thế, nào là “trải nghiệm một đêm tình”, nào là “tìm cảm giác yêu đương”, nhưng tất cả chỉ là những câu chuyện tiểu thuyết , còn đến khi sự thật đến thì lại không dám làm bừa.
“Chẳng phải các cô muốn tìm cảm giác yêu đương là gì?” Diệp Trí Viễn khẽ nhếch khóe đôi môi mỏng gợi cảm, nhẹ nhàng châm biếm: “Tôi chẳng phải là đối tượng mà các cô muốn săn là gì?”
“Anh đừng có tưởng bở!” Thất Hề trừng mắt lườm Diệp Trí Viễn, tiếp đó kéo An Hạ Dao: “Dao Dao, mau tỉnh dậy đi, chúng ta gặp phải kẻ xấu rồi!” Thất Hề nói xong, cầm chặt lấy điện thoại với vẻ cảnh giác, mắt trừng nhìn Diệp Trí Viễn: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Diệp Trí Viễn ung dung ngồi xuống ghế lái, nhìn Thất Hề đang giữ chặt lấy cánh cửa ở chỗ ghế phụ, toàn thân toát lên vẻ đề phòng, cười với vẻ bỡn cợt: “Bây giờ thì coi như tôi đã thấy con gái trở mặt nhanh như trở bàn tay là thế nào rồi!” Những cô gái vừa mới đây thôi còn thơn thớt nói rằng muốn tìm người để có “một đêm tình”, thế mà lúc này đã lập tức ra vẻ như “thánh nữ” giơ vuốt nhe nanh, làm như Diệp Trí Viễn là một kẻ xấu xa. Vậy thì được rồi, anh sẽ giả làm kẻ xấu để dọa lại cô gái này, kẻo lần sau uống nhiều, lại muốn “một đêm tình”, chẳng may gặp phải kẻ xấu bụng thì coi như xong.
“Liên quan cái quái gì đến anh!” Thất Hề giận dữ, trừng mắt nhìn Diệp Trí Viễn, tiếp tục lay An Hạ Dao: “Dao Dao, Dao Dao, cậu mau tỉnh dậy đi!”Cơn giận dữ bốc lên, bất giác cô trở nên ***, động tác mỗi lúc một thêm ***.
An Hạ Dao bị Thất Hề lay mạnh, chép chép miệng, làu bàu mấy câu không rõ: “Mình buồn nôn quá…”
Thất Hề vừa nghe thấy thế, lập tức đẩy An Hạ Dao về phía Diệp Trí Viễn, vội quay người, chạy ra chỗ cách đó mấy bước, liền ngay sau đó là mấy tiếng “Ọe, ọe…”, rồi nôn bắn đầy người Diệp Trí Viễn, “An Hạ Dao!” Diệp Trí Viễn nghiến răng, gầm lên như sư tử.
Thất Hề bịt chặt đôi ta vì chấn động, mắt nhìn cảnh tượng An Hạ Dao nôn, gây họa, rồi dựa vào chiếc ghế mềm mại, chùi, sau đó tìm một chỗ dễ chịu hơn tiếp tục ngủ ngon lành, bất giác quay sang nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ thông cảm.
Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn hết tái xám lại trắng bệch, hết trắng bệch lại đỏ bừng, hết đỏ bừng lại tái xám, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà thay đổi liên tục, khiến Thất Hề không khỏi thấy kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi: “Anh quen với An Hạ Dao à? Anh là ai?”
Diệp Trí Viễn hít sâu mấy lần, sau đó nắm tay lại thành nắm đấm, cố kìm cơn kích động muốn ném An Hạ Dao xuống khỏi xe, nghiến chặt hàm, rít qua kẽ răng: “Tôi chính là Diệp Trí Viễn, rốt cuộc cô có lên xe hay không?”
“Ồ!” Là người thông minh, Thất Hề cũng đã đoán được bảy, tám phần, nên khi nghe Diệp Trí Viễn nói như vậy, vội nhảy lên xe không chút do dự nữa.
“Địa chỉ nhà cô? Tôi đưa cô về trước.” Diệp Trí Viễn nói bằng câu ngắn gọn.
An Hạ Dao ngủ say như ૮ɦếƭ, khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn lạnh lùng không chút hơi ấm, vì thế mà du trong xe có điều hòa, lại là tháng bảy của mùa hè, thế mà người ta vẫn cảm thấy lạnh. Thất Hề cũng không dám mạo muội đùa, nói địa chỉ của nhà mình với vẻ nghiêm túc. Trong bụng cô thầm nghĩ, không biết An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn có thể trở thành nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết tiếp theo của cô không nhỉ?
Một lát sau, Diệp Trí Viễn dừng xe, nhìn Thất Hề, hỏi: “Địa chỉ của An Hạ Dao?”
Thất Hề hơi do dự, nhưng rồi cũng nói ngay địa chỉ của An Hạ Dao, sau đó bước xuống, đóng cửa xe lại, vẫy tay với chiếc Hummer vừa lao vút đi, trong lòng thầm nói với An Hạ Dao: “Dao Dao à, không phải là mình muốn bán rẻ cậu đâu, cơn giận dữ của Diệp Trí Viễn quá lớn, lá gan bé xíu của mình không thể chịu đựng nổi. Hơn nữa, tối hôm nay cậu muốn tìm cảm giác yêu đương cơ mà. Được tìm cảm giác yêu đương với người yêu đầu tiên hẳn sẽ rất tuyệt, đúng không?”
Chỉ một lát sau, Diệp Trí Viễn bế An Hạ Dao mềm nhũn về đến trước cửa, đỡ cô đứng dựa vào cổng nhà, lục tìm chìa khóa trong túi cô, mở cửa rồi lại bế cô vào nhà và đóng cửa lại.
Sắp xếp cho An Hạ Dao lên giường xong, Diệp Trí Viễn chau mày nhìn lên người mình, chiếc áo sơ mi trắng tinh đã bị An Hạ Dao nôn thành loang lổ, dù anh không phải là người quá sạch sẽ thì cũng cảm thấy rất khó chịu. Vì thế, anh lập tức đi tìm phòng tắm của An Hạ Dao, rồi cởi bỏ quần áo, tắm rửa trong ngoài một lượt, khi anh nhìn quanh phòng tắm àm không tìm thấy dù chỉ một chiếc khăn tắm để quấn người, bèn quay mặt đi và rồi bất chợt nhìn thấy hai chiếc khăn mặt Cartoon màu hồng nhạt, hơi ngây người, vớ bừa một chiếc đang định lau người thì nghe thấy “sầm” một tiếng, cánh cửa nhà tắm bị ai đó đẩy một cái rõ mạnh.
Theo phản xạ có điều kiện, Diệp Trí Viễn vội dùng chiếc khăn che lấy nửa người dưới, hoảng hốt nhìn kẻ say R*ợ*u được anh đặt trên giường và ngủ say li bì. “A!” tiếng kêu ré to hết cỡ của con gái phát ra từ miệng An Hạ Dao. Trước mắt cô là một thân hình ***, cô vội bịt mắt theo phản xạ, tiếp đó chờ một lát nhưng không thấy người *** ấy có bất cứ hành vi gây lên tiếng động nào, bèn vung tay, nói như dỗ mình: “Ảo giác, ảo giác, chắc là mình bị ảo giác!” Sau đó nhắm mắt, lắc cái đầu nặng chịch, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người không chút do dự. Mặc dù say tới mức không phân biệt được đâu là nam đâu là bắc, mặc dù say tới mức khi ngủ bị mộng du, nhưng mùa hè mà không tắm rửa thì người cứ nhớp nhúa rất khó chịu. Chính vì cảm thấy khó chịu nên cô mới mò mẫm vào nhà tắm để tắm.
Bây giờ thì đến lượt Diệp Trí Viễn muốn hét toáng lên! Chẳng đúng như vậy sao, An Hạ Dao say đến mức đó cơ mà, cởi bò hết quần áo trước một người đàn ông, sau khi lột chiếc váy xuống, chiếc áo lót BRA cũng được cởi phắt ra và ném ngay vào khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn, tiếp đó thì cô cúi người cởi chiếc *** rất gợi cảm.
Diệp Trí Viễn cảm thấy máu trong đầu không ngừng bốc lên, một luồng hơi nóng truyền từ ***, khiến toàn thân anh nóng rực như lửa, anh túm ngay lấy cánh tay của An Hạ Dao không chút do dự, ngọn lửa H*m mu*n rực lên trong đôi mắt: “An Hạ Dao, cô đang làm gì vậy?”
An Hạ Dao nở một nhẹ nhàng cười rạng rỡ, nói rành từng tiếng xen lẫn hơi men: “Muốn tắm! Diệp Trí Viễn, anh giúp tôi được không?”
Trong lòng Diệp Trí Viễn chợt có cảm giác lắng dịu rất khó tả, bất giác nheo mắt nhìn kĩ An Hạ Dao, nhìn đôi mắt mơ màng của cô, không có vẻ gì là tỉnh táo, nên hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế cơn H*m mu*n đang ngùn ngụt, hổn hển nói: “An Hạ Dao, cô say rồi, cô vẫn chưa tỉnh đúng không?”
“Ai bảo tôi say? Tôi không say!” An Hạ Dao giận dữ vung tay, lẩm bẩm: “Bây giờ, chỉ là tôi đang mơ, mơ đến đồ khốn Diệp Trí Viễn mà thôi… Tôi không say, tôi không say, tôi thực sự là không say!”
Diệp Trí Viễn day day cái đầu sắp nổ tung, nhìn An Hạ Dao, cô ta bây giờ lại như thế, nếu không phải cô đang say thì anh đã lấy ngay cái đầu xuống để cô ấy làm bóng đá! Có điều, nói với người say đúng là như vay mà không trả, Diệp Trí Viễn đành phải dỗ dành: “Được, được, cô không say, vậy thì cô hãy đi ngủ cho ngoan đi, được không?”
“Không được, tôi vẫn chưa tắm!” An Hạ Dao trả lời với vẻ đầy lý lẽ, “Tôi muốn tắm, Diệp Trí Viễn, anh giúp tôi tắm đi!”
Diệp Trí Viễn chửi thầm trong lòng. An Hạ Dao, cô đúng là đồ quỷ quái, cô cố ý trừng phạt tôi phải không? Nhưng, để đề phòng An Hạ Dao chạy ra ngoài với thân hình *** hoặc có những hành động vượt quá giới hạn, Diệp Trí Viễn đành liều đáp: “Được, tôi sẽ giúp cô tắm!” Sau đó anh thận trọng đỡ cô vào bồn tắm, rồi mở vòi nước.
Làn nước mát lạnh chảy trên thân người nóng rực, Diệp Trí Viễn mắt nhìn thẳng, kỳ cọ cho cô một cách nghiêm túc. An Hạ Dao ngước đôi mắt mơ màng nhìn Diệp Trí Viễn, thấy khuôn mặt điển trai của anh đỏ bừng lên, bèn cười khúc khích: “Diệp Trí Viễn, anh đỏ mặt rồi kìa, anh đang xấu hổ à?”
Diệp Trí Viễn nghe vậy mà chỉ muốn hộc máu, anh đâu có xấu hổ, anh đang bị ngọn lửa H*m mu*n đốt cháy, một người phụ nữ và một người đàn ông *** cùng tắm với nhau trong bồn tắm, thì dù là Liễu Hạ Huệ* cũng không thể kiềm chế được? Huống chi anh lại là một người đàn ông bình thường với những phản ứng bình thường!
*Một nhân vật trong truyện “Dù để ở trong lòng cũng không làm bậy”. Tương truyền, vào một đêm lạnh giá, Liễu Hạ Huệ ngủ ở cửa nhà họ Quách, có một người phụ nữ không có chỗ ngủ cũng đến đó để ngủ, Liễu Hạ Huệ sợ rằng người phụ nữ ấy bị ૮ɦếƭ cóng, nên đã để cô ta ngồi trong lòng mình để ngủ, đồng thời còn *** ngoài của mình đắp cho người phụ nữ. Họ đã ở cùng nhau trong trạng thái ấy suốt một đêm mà không có bất cứ hành động vượt quá giới hạn nào. Vì thế, Liễu Hạ Huệ được mọi người tặng cho danh hiệu chính nhân quân tử “để ngồi trong lòng mà không làm bậy.”
“Diệp Trí Viễn, tôi muốn ăn sống anh!” Hạ Dao ngẩn người nhìn Diệp Trí Viễn, trong đôi mắt mơ màng vì men R*ợ*u, thực ra không nhìn vào điểm nào, cánh tay ôm lấy cổ của Diệp Trí Viễn một cách rất tự nhiên, mũi chân nhón lên, miệng phà ra một hơi R*ợ*u nồng nàn, rồi bất ngờ đặt môi hôn lên đôi môi đầ gợi cảm của Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn níu chặt đôi mày, nhìn An Hạ Dao bằng đôi mắt rừng rực, toàn thân cứng đơ ra, trong đầu không nghĩ ra được điều gì, không biết nên phản ứng như thế nào. Một là, thuận theo ý của An Hạ Dao, nhân lúc cô say, xơi gọn cô một cách sạch sẽ; hai là, giữ đúng chính nhân quân tử, đẩy cô ra, vì dù sao thì An Hạ Dao cũng đang say R*ợ*u, mọi hành động của cô trong lúc này đều là chưa qua suy nghĩ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc