Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em? - Chương 03

Tác giả: Cố Thất Hề

An Hạ Dao cũng uống cạn theo, đầu thấy hơi nặng, mắt bắt đầu mơ màng, trên mặt bàn trước mặt đã có không ít vỏ chai R*ợ*u, những ly R*ợ*u uống lúc trước bây giờ đã bắt đầu phát huy tác dụng.
An Hạ Dao đưa mắt nhìn Thất Hề, cả hai cùng gật đầu: “Cũng tương đối rồi đấy, về thôi!” Uống R*ợ*u chỉ uống say tới 8 phần, như vậy đủ để cho đầu óc mơ màng, quên tất cả mọi phiền muộn, những vẫn giữ được sự tỉnh táo nhất định trở về nhà an toàn và chui đầu vào giường ngủ.
An Hạ Dao và Thất Hề dìu nhau ra khỏi quán R*ợ*u, An Hạ Dao chọc vào người Thất Hề: “Tối nay, ở nhà cậu hay ở nhà mình?” An Hạ Dao và Thất Hề đều không ở nhà cùng gia đình, ai cũng có một căn hộ cá nhân nho nhỏ, mỗi khi hẹn nhau đi uống R*ợ*u xong, không về nhà Thất Hề thì cũng về nhà An Hạ Dao, hai người sẽ mượn hơi R*ợ*u nói chuyện với nhau, chuyện hay chuyện dở gì đều cũng có thể nói ra được.
“Cậu nói xem, lần nào cũng là tớ theo cậu về nhà cậu, hoặc là cậu theo tớ về nhà tớ, như thế liệu có phải là hơi vô vị không?” Thất Hề lẩm bẩm, ợ một cái, nói với vẻ lơ mơ: “Người ta tới quán R*ợ*u là để tìm mồi, nhất dạ một đêm tình, vì sao, vì sao chúng ta lại không được?”
An Hạ Dao không trả lời, cô gỡ tay Thất Hề ra, hỏi trong hơi men: “Thất Hề, tớ có xinh không?”
Thất Hề gật đầu với vẻ kiên định, đáp: “Xinh chứ, Dao Dao là xinh nhất.”
“Vì sao tớ lại xinh như vậy?” An Hạ Dao hỏi Thất Hề: “Tớ xinh như vậy, mà sao lại không có người yêu? Lại còn phải đi xem mặt, phải đi gặp những gã đàn ông vớ vẩn ấy!” Nói đến câu sau cùng, An Hạ Dao gần như phát điên lên. Nghĩ đến 12 người đàn ông mà cô gặp trong ngày hôm nay, cô cảm thấy rất kích động.
Thất Hề có vẻ hơi say, lắc cái đầu đã bắt đầu thấy nặng trĩu: “Đó là vì, cậu không muốn tự đi tìm đàn ông!” Nói xong, bèn bổ sung bằng một câu rất nghiêm túc: “Mỗi một người phụ nữ không muốn yêu, thực ra trong lòng đều có một người đàn ông không thể yêu… Dao Dao, có thể trong lòng cậu vẫn còn hình ảnh của một người nào đó!”
“Đồ khỉ, trong lòng mình chẳng có ai!” An Hạ Dao lập tức phủ nhận, lắc lư mấy bước, rồi giải thích với vẻ cường điệu: “Thất Hề, trong lòng mình thật sự không có ai, trong lòng mình trống rỗng.”
Thất Hề thấy An Hạ Dao như thế thì cười khúc khích: “Nếu đã trống trải như thế, thì hãy đi tìm một người để điền vào cho hết trống.”
“Tớ cũng muốn lắm chứ, nhưng hôm nay tớ đã xem mặt 12 người, tới mức mà lòng thấy ớn lạnh…” An Hạ Dao thở dài, mượn hơi R*ợ*u, dốc hết những điều chua chát trong lòng ra, “Thất Hề, mình hoàn toàn không có yêu cầu phải tìm một người như thế nào, mình chỉ muốn tìm một người bình thường, chỉ cần bình thường là được!”
“Được, đi, tớ sẽ cùng đi tìm với cậu!” Thất Hề khoác tay An Hạ Dao, hai người ngật ngưỡng đi vào trong quán R*ợ*u một lần nữa.
Tám phần say, uống thêm một chút nữa là lập tức thành say mười phần!
Thất Hề lôi An Hạ Dao lúc này đi không vững, ra khỏi quán R*ợ*u, mặt đón những cơn gió mát lạnh ùa đến, hít một hơi thật sâu, chọc vào người An Hạ Dao, nói: “Dao Dao, bây giờ cậu đã say chưa? Đã có dũng khí để đi tìm cho mình một đêm tình chưa?”
An Hạ Dao buông Thất Hề ra, cước chân chệch choạng, mơ màng, đáp với vẻ đầy tự tin: “Có đủ rồi!”
“Được, thế thì lát nữa, tớ sẽ ngăn lại giúp cậu. Nếu có anh chàng nào trẻ, đẹp trai thì đi, còn nếu không thì chúng ta về nhà!” Thất Hề vẫn còn đôi chút tỉnh táo, có điều đầu thì đang trong trạng thái nóng bừng.
Đã ngoan ngoãn nhiều năm như vậy rồi, thỉnh thoảng nói loạn một lần, coi như là trải nghiệm cuộc sống, đi tìm đề tài cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc