Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc - Chương 43

Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc

“Nương nương, Thái Tử Phi nương nương!” Nghe thấy một tiếng gào thét khi*p đảm gấp rút, Tư Vũ đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ lười biếng thỏa mãn, liếc qua bên phải nói: “Bích đào, giờ nào rồi?”
“Bẩm nương nương, là buổi trưa.”
Buổi trưa, thì ở hiện tại đã là 11 giờ rồi, a, mình đúng thật là con heo ngủ, tất cả đều vì túng dục quá độ “Thái tử điện hạ đầu rồi?”
“Điện hạ đi lam triều còn trở lại.”
Lâm triều? Lần đầu tiên nghe được việc anh tham gia triều chính, nhưng anh không thấy mệt sao? Tối qua đại chiến vài hiệp, hôm nay vẫn còn sức lực để lâm triều, nam nhân này, không chừng là người Sắt cũng nên. ĐỘt nhiên cô thật muốn biết cảm giác lâm triều là như thế nào.
“Nương nương, xin hãy để nô tì thay y phục Người. Các thứ phi và phu nhân khác đều đang ở đại sảnh chờ thỉnh an người.”
“Thỉnh an?” Đúng rồi, ở cổ đại, đặc biệt là ở hoàng cung, cấp bậc cấp thấp đều phải đến thỉnh an chánh phi, nhưng không biết tại sao từ đáy lòng nàng lại dâng lên một tia không vui, các nàng ấy đến là thời khắc nhắc nhở nàng và những người khác cùng một chồng “Bích đào, truyền lời của bản phi, gọi các nàng ấy không cần phải thỉnh an, hãy trở về điện của mình đi.”
“Việc này………..” Bích đào kinh hoảng, buồn bực, sau đó thấp giọng trả lời “Nô tỳ tuân mệnh!”
Thấy bóng dáng màu hồng khuất sau cánh cửa, Tư Vũ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên rồi trở lại nằm trên giường, lại nhìn trần nhà màu vàng nhạt ngẩn người.
Trạc Thác vui mừng trở lại phòng ngủ, đập vào mắt anh chính là người làm tâm tư anh suốt mấy canh giờ hỗn loạn.
“Vũ nhi, tại sao còn chưa chịu rời giường?” Anh tới gần ân cần hỏi.
Thấy gương mặt tuấn tú của anh, Tư Vũ lại nghĩ đến những nữ nhân khác liền oán hận trừng mắt, xoay mặt sang hướng khác không hề để ý đến anh.
Trạc Thác nhanh chóng trèo lên giường, nằm cạnh người cô “Vũ nhi, nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ trách ta sáng sớm đã ra đi mà bỏ quên nàng sao? Ngoan nào, người của ta mặc dù ở Kim Loan điện nhưng lòng ta thì vẫn đang ở nơi này.”
Anh cợt nhả dỗ ngọt làm cho Tư Vũ càng cảm thấy giận dữ, chính là chỗ này, trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy nên cô tiếp tục khinh khỉnh đối với anh, im lặng không nói gì.
Trạc Thác thấy không ổn lập tức chăm chú, nghiêm trang nhìn nàng “Vũ nhi, ai chọc giận nàng khiến nàng không vui? Nói cho ta biết đi. Nàng cứ thế này làm ta rất lo lắng đó!”
Thấy anh tỏ ra đáng thương, Tư Vũ ai thán một tiếng, ayy, thật sự là phải làm cho anh ăn được gắt gao “Thi*p không sao, đừng lo lắng.”
“Thật không, rõ ràng là có chuyện mà. Vũ nhi, chúng ta đã kết hôn rồi, không phải giữa phu thê với nhau thì nên thẳng thắn sao? Ngoan, nói cho ta biết được không?”
Thấy anh đầy lo lắng và sầu khổ, Tư Vũ liền đem những điều khó chịu trong lòng nói ra.
“À, thực xin lỗi, là do ta trước kia quá tùy hứng, để lại những khoản nợ phong lưu này.” Gương mặt Trạc Thác tràn ngập hối hận và xấu hổ “Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ nói với các nàng ấy bình thường không được tới quấy rầy nàng.”
Hừ, không quấy rầy là như thế nào? Điều này có thể gạt bỏ sự hiện hữu của các nàng ấy sao? Tư Vũ à Tư Vũ, đường tình cứ gian nan như vậy, thật khó để giải trừ hiểu lầm, hôm nay vẫn không thể có hoàn toàn được anh.
“Vũ nhi, thực xin lỗi!” Trạc Thác duỗi cánh tay dài ôm nàng vào иgự¢, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt nàng sau đó hướng ánh mắt của nàng lên, cẩn nhận hôn lên chóp mũi và cuối cùng dừng tại đôi môi anh đào non mềm.
Tư Vũ loạn ý tình mê, bất lực nhìn anh làm chúa tể….
Ở Ngọc Linh Các, Noãn Ngọc đang nằm rạp người trên bàn, trong tay cầm chiếc trâm cài đầu mỹ lệ, khuôn mặt che kín sự phức tạp. Chiếc trâm cài đầu này do Trần Hòe đưa cho nàng. Gần đây anh rất hay đến Ngọc Linh Các, còn tuyên bố đã đưa ra cái gì là tuyệt đối không thể thu hồi, nếu như nàng không muốn thì cứ vứt bỏ. Nàng vốn dĩ không vứt bỏ là vì không nỡ lãng phí những vật xinh đẹp này.
Mỗi lần nhận đồ đạc của anh là nàng lại tự kiếm cớ cho bản thân mình, nàng cho rằng minh có thể kiên quyết nhưng lại phát hiện rằng mối tình đầu kia đã biến mất từ lúc nào, từ một góc nào đó trong lòng nàng đã có người khác xâm nhập vào.
Vừa mới bắt đầu thì phát hiện mình đã thay đổi, điều đó cũng làm cô rất kinh ngạc. Vì nàng được giáo dục rằng, ngoại trừ đối với chồng mình, nữ nhân không thể có hai lòng. Nhưng nàng đã dao động nên cảm thấy thẹn với Trạc Thác, thẹn với Thịnh Trạc hoàng triều, nhưng nào ngờ họ cũng chẳng cám thấy ngại. Khi nàng biết Trần Hòe sở dĩ to gan như vậy là bởi vì đã được Trạc Thác và Vũ quý phi ngầm đồng ý và cổ vũ thì cảm thấy cực kỳ châm chọc và khổ sở, còn có một cổ cường lực nhịn xuống phẫn nộ.
Dựa vào cái gì mà họ sắp xếp cho nàng như vậy; dựa vào cái gì mà họ có thể tùy ý kín đáo đem nàng cho người đàn ông khác? Không thể phủ nhận rằng người nam nhân này cực kỳ vĩ đại, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất bất mãn, tự nhiên mỗi lần bực mình lại giận lây sang người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt kia.
Nàng cho rằng hắn sẽ lùi bước. Nhưng, không những không như vậy mà anh còn kiên trì không ngừng. Cái này thì làm sao mà nàng chịu nổi? Trần Hòe ôn hòa là một chàng trai thẳng thắn, đối với mình mà nói thì tình cảm liệu có phải phát sinh từ tự nguyện? Hay là nghe theo lời bọn họ, chỉ là chấp hành công sự mà thôi? Người không màng gì thế sự như Noãn Ngọc cảm thấy trước nay chưa có mê mang.
“Công chúa!” Lại là tiếng nói quen thuộc khiến Noãn Ngọc không cần nhìn cũng biết hắn là ai. Hừ, hắn thật sự càng lúc càng lớn mật rồi, hôm nay dám trực tiếp xông vào khuê phòng của nàng!
Đột nhiên, trong lòng nàng dâng lên một ý nghĩ tà ác, nàng xoay mặt lại đối diện với anh “Sứ đại nhân, là ngài phải không? Noãn Ngọc muốn đến Thịnh Đô thành dạo chơi.”
Trần Hòe vừa mừng vừa sợ. Anh cho rằng nàng sẽ như bình thường, châm chọc khiêu khích anh, muốn anh cầu khẩn vài lần mới bằng lòng chấp nhận, không ngờ rằng hôm nay lại đồng ý nhanh như vậy, hơn nữa lại còn chính nàng chủ động đề ra ý kiến cùng nàng xuất cung. Trời ơi, việc này……………….
“Sứ đại nhân?” Đôi mắt to tràn ngập nghi hoặc, thêm vào đó là một tia khiêu khích.
“Được!” Trần Hòe lập tức tỉnh táo lại, không tự chủ kéo tay nàng chuẩn bị chạy ra ngoài.
Toàn thân Noãn Ngọc dường như bị điện giật, run rẩy, một luồng khí nóng từ lòng bàn chân nàng lên đến đỉnh đầu, ngơ ngác mặc cho anh nắm tay mình đi ra khỏi Ngọc Linh Các.
Đường phố Thịnh Đều mặc dù không giống như lúc nàng mới tới nhưng vẫn dáng vẻ phồn hoa huyên náo ấy. Người đi đường, tiểu thương, tất cả đều đang làm việc. Nhìn trước mắt một cảnh tượng phồn vinh, Noãn Ngọc trở nên vui mừng không ít. Trần Hòe đến bên cạnh nàng, giới thiệu cho nàng biết các cửa hàng với những độc cụ đặc sắc gì đó.
Mặt ngoài Noãn Ngọc không có phản ứng gì, nhưng đều nghe mọi thứ, hơn nữa đều ghi nhớ ở trong lòng. Trần Hòe rất giỏi về việc thay đổi sắc mặt, những phản ứng này của nàng đương nhiên không chạy khỏi ánh mắt của anh, trong lòng anh vui vẻ không kém.
“Tránh ra!” Đột nhiên một chiếc xe ngựa vụt qua, mắt thấy thiếu chút nữa là tông vào Noãn Ngọc, Trần Hòe ôm cổ nàng bay lên.
Gương mặt Noãn Ngọc trở nên thất sắc, nghĩ mình may mắn có thể tránh được một kiếp nạn, lại phát hiện trên tay anh đã bị thương “Sứ đại nhân, tay của huynh bị chảy máu!”
Trần Hòe giơ ống tay áo lên, nhìn qua vết thương một lát rồi bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là trầy da một chút mà thôi. Nàng có sao không? Không bị thương chứ?”
Noãn Ngọc lắc đầu, lôi từ trong иgự¢ ra chiếc khăn tay sạch sẽ, lo lắng nói: “Chảy máu thế này mà còn nói không có việc gì.” Nói xong, tự tay cô lau vết thương trên cánh tay cho anh.
Trần Hòe lẳng lặng hưởng thụ sự ôn nhu của nàng, trong lòng hiện lên một tia vui mừng ngọt ngào.
Đến khi hoàng hôn xuống, họ vẫn chưa muốn hồi cung. Trải qua này hôm nay, quan hệ của họ dường như đã có biến hóa kỳ diệu!
Hôm nay đối với Tư Vũ mà nói có thể xem như một việc ngày cực kỳ vui mừng, Đã lâu rồi Noãn Ngọc mới tìm đến nàng, lại còn nói với nàng ít chuyện tình không thể lường trước được.
Noãn Ngọc bất an không yên, đôi mắt không ngừng quyets về phía Tư Vũ, cuối cùng không chịu đựng nổi, thấp giọng nói: “Vong Ưu tỷ tỷ, muội…….. Muội có chuyện muốn nhờ tỷ giúp đỡ.”
Tư Vũ lòng đầy kinh ngạc, chẳng nhẽ lại như lần trước, muốn hỏi ta có nên tiếp tục yêu Trạc Thác hay không?
Đối với sự nghi ngờ của nàng, Noãn Ngọc không hề để ý đến, hít sâu một hơi lấy dũng khí nói: “Vốn dĩ cho rằng dù điện hạ không thích muội, còn muội sẽ tiếp tục yêu và sống cô độc hết quãng đời còn lại. Nhưng, muội phát hiện ra, muội không làm được. Tâm tư cô độc cảm nhận sự ấm áp đã dần dần dao động; nó đã tìm được một hơi ấm nên đã bị khống chế bởi hơi ấm đó.”
Người thông minh như Tư Vũ đã sớm nghe ra trong lời nói của nàng có ý nghĩ gì, cô vừa mừng vừa sợ. Sớm nay, nghe Trần Hòe nói thì có thể Noãn Ngọc đã nảy sinh với anh một ít cảm giác, nàng cổ vũ Trần Hòe phải không ngừng cố gắng, không ngờ rằng Noãn Ngọc lại chủ động nói ra nhanh như vậy.
“Vong Ưu tỷ tỷ, nếu như là tỷ thì tỷ sẽ làm sao? Cứ để hắn tiến đến gần? Hay là cứ tiếp tục trở về với nơi lạnh như băng?”
Nhìn đôi mắt mê man chờ đợi, lần này Tư Vũ nhẹ nhàng nói ra: “Noãn Ngọc, muội từng nói với ta rằng mẫu hậu muội nói nữ nhân vì phụ thuộc vào nam nhân mới được sinh ra. Nhưng thật sự không phải như thế, nữ nhân cũng là một cá thể độc lập, không hề thuộc về bất kể một nam nhân nào. Có chút không hoàn thiện về lễ giáo, cũng không cần phải tuân thủ và sùng bái.” Thấy nàng ấy trở nên giật mình, Tư Vũ nói tiếp: “Noãn Ngọc, muội biết không? Có lẽ một ngày nào đó, thế giới này sẽ trở thành nam nữ ngang hàng, nam nhân và nữ nhân luc đó không còn phụ thuộc vào quan hệ phục tùng nữa, mà là sự tín nhiệm và sự giúp đỡ.”
Người bị đóng cửa xây lễ giáo vài chục năm như Noãn Ngọc, lần đầu tiên nghe được lời nói ‘Đại nghịch bất đạo’ như vậy…….mãi vẫn không thể bình phục được. Tư Vũ biết rõ cần phải có thêm thời gian tiêu hóa nên lẳng lặng chờ nàng.
Khoảng chừng nửa nén hưng, Noãn Ngọc mới khôi phục trở lại, khuôn mặt tràn đầy sùng bái nhìn Tư Vũ “Vong Ưu tỷ tỷ, đa tạ tỷ đã giúp đỡ! Noãn Ngọc xin cáo từ trước!”
Tư Vũ rất muốn hỏi nàng tính như thế nào, nhưng nghĩ lại sợ dồn dập quá mức khiến nàng sợ, nên chỉ lẳng lặng tiễn nàng rời đi.
“Nghe vua nói một buổi, hơn đọc sách mười năm!” Lời này quả không tệ.
Không tới hai ngày sau, Trần hòe liền khẩn cầu Trạc Thạc để anh và Noãn Ngọc cầu thân. Thật ra, trước đó anh đã cùng Noãn Ngọc đề cập qua chuyện cầu thân này, Noãn Ngọc lại không hề lên tiếng phản đối, dường như nàng cũng có ý chấp nhận. Khó trách anh lại nắm chắc xin đi cầu thân như thế.
Kết quả như vậy khiến mọi người ai nấy đều vui vẻ. Trạc Thác sẽ là người đầu tiên làm việc này, hôn lễ được sắp xếp bảy ngày sau sẽ cử hành. Lễ nghi hẳn là phải thông qua nước Nguyệt Ký một tiếng, bởi vậy, vừa cử hành xong, Trạc Thạc liền viết một bức thư phái người gửi đi.”
Hoàng thượng của nước Nguyệt Ký vì tuổi tác đã cao, tháng trước lại mới thoái vị nên ngôi vị hoàng đế truyền lại cho Tư Mã Tước. Tư Mã Tước biết được Trạc Thác cự tuyệt Noãn Ngọc nên cực kỳ tức giận, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, Noãn Ngọc là công chúc, vì thanh danh của nàng và cả danh dự của nước Nguyệt Ký thì tuyệt đối không thể đón nàng trở về. Cuối cùng, sau nhiều lần tìm hiểu, chứng minh được rằng Trần Hòe đích thực là nam tử chính trực vĩ đại, mà chủ yếu là Noãn Ngọc với hắn tâm đầu ý hợp nên cũng đành thôi.
Từ xưa đa tình trống khong hận, Tư Vũ rời khỏi nước Nguyệt Ký đã hơn hai tháng, Tư Mã Tước mặc dù đã có được địa vị cao nhất nhưng anh vẫn không thể nào quên được nàng. Vì vậy, anh chuẩn bị đến tham dự hôn lễ của Noãn Ngọc, nhưng mục đích chủ yếu lại là muons nhân cơ hội này trông thấy giai nhân.
Thị Lang bộ Hình thành thân, phụ thân của tân lang lại là quan cư nhất phẩm, thâm thụ tin một bề Đại học sĩ, thêm vào nữa hôn nhân này là do hoàng thượng tự mình ban hôn, nên người đến tham gia hôn lễ đều là những quan lớn phóng khoáng lạc quan hay thương nhân giàu có. Để tỏ lòng chúc phúc, Trạc Thác cũng dắt Tư Vũ đến trình diện.
Noãn Ngọc một thân y phục màu hồng, khuôn mặt hạnh phúc được che kín, chân thành cảm kích Tư Vũ “Vong Ưu tỷ tỷ, đa tạ tỉ đã thành toàn, đa tạ tỷ dụng tâm. Xin tỷ đừng cảm thấy áy náy, muội sẽ hạnh phúc. Mặt khác, muội cũng mong tỷ hạnh phúc mãi mãi!”
Đôi mắt Tư Vũ rưng rưng, nắm chặt lấy hai tay Noãn Ngọc, vui mừng kích động khiến nàng không thốt nên lời.
Sau đó, Trần Hòe và Noãn Ngọc vội vàng đi gọi Lai Tân, Trạc Thác bị những đại thần khác mời rượu, Tư Vũ liền nhân cơ hội đi ra khỏi đại sảnh nặng nề, đến sân nhỏ hưởng thụ lấy gió đêm mát mẻ.
“Vong Ưu!” Sau lưng bỗng nhiên vang lên một tia nói ôn hòa.
Trong lòng Tư Vũ run lên, xoay người hướng về phía có tiếng nói “Tư Mã Tước, à, xin lỗi, phải là Kiệt đế mới đúng!”
“Mới mấy tháng thôi mà nàng đã trở nên khách khí như thế.” Tư Mã Tước cười khổ “Hay là cứ tiếp tục gọi tên ta, trước mặt nàng, ta mãi mãi là Tư Mã Tước.”
Cảm nhận được tình cảm của anh vẫn như trước, Tư Vũ không biết nên làm sao. Nghe nói cho tới giờ, hậu cung của anh vẫn trống không. Về phần nguyên nhân trong đó thì nàng không dám đoán, cũng không muốn đoán.
“Gần đây nàng có khỏe không?”
“Ta………..Vẫn thế, đa tạ quan tâm.” Tư Vũ không được tự nhiên trả lời.
“Vong Ưu, nói chuyện với ta cần phải khách khí như vậy sao?”
Thấy đã đã bị thương và cô đơn, Tư Vũ nhẹ nói: “Tư Mã Tước, ta nói rồi, chúng ta mãi mãi là bạn tốt, cho nên ta đối với ngài vẫn phải có khoảng cách, thực xin lỗi.”
Gương mặt phiền muộn rốt cục nhẹ nhàng chậm chạp một ít “Không sao, ta nghĩ chúng ta trước khi là bạn tốt, hôm nay gặp lại thì ta cảm thấy khổ sở mà thôi.”
Tư Vũ nhìn anh mỉm cười, chuyển sang chủ đề khác “Hiện giờ thân phận không phù hợp, giấc mộng của ngài cuối cùng cũng đã thành hiện thực. Ngài có khỏe không? Còn thói quen thì sao?”
“Ừ, mặc dù có chút bất lực, nhưng cuối cùng cũng có thể. Nếu nàng ở đó thì sẽ tốt hơn.” Đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn nàng.
“Tư Mã Tước, ta…….”
“Vũ nhi!” Nàng còn chưa nói hết lời đã rơi vào Ⱡồ₦g иgự¢ bền chắc cường tráng, Trạc Thác giữ lấy eo nàng, nhìn Tư Mã Tước thị uy “Kiệt đế, thân là thân nhân tân nương, không phải có rất nhiều việc sao? Tại sao lại còn có thời gian rảnh cùng ‘thê tử’ người khác nói chuyện vậy?”
“Thác!” Tư Vũ giãy dụa khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ anh “Chàng nói bậy gì đó? Lâu không gặp, Tư Mã Tước chỉ hỏi thăm thi*p thôi.” Sau đó nhìn Tư Mã Tước “Thật xin lỗi, có lẽ huynh ấy uống nhiều quá, ta cùng huynh ấy trở về trước, mai gặp lại!” Nói xong, cô lôi Trạc Thác rời đi.
Trạc Thác vừa đi vừa thấp giọng phàn nàn “Ta nào có uống rượu, Vũ nhi, nàng để ta nói, ta muốn cảnh cáo tên tiểu tử Tư Mã Tước kia, không cho phép hắn nhìn nàng, nàng là lão bà của ta.”
Ta van chàng, Tư Vũ liếc mắt, thở dài một tiếng, không hề để ý đến anh, tiếp tục tiến lên phía trước “Được rồi, chàng cứ nghĩ lời cảnh cáo đi, ta không thèm đếm xỉa đến chàng nữa, ta về cung trước.”
“Không, Vũ nhi, chờ ta một chút!” Trạc Thác vội vàng đuổi theo.
Nhìn một đôi chậm rãi đi xa, Tư Mã Tước buồn như mất mát.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc