Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc - Chương 39

Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc

Sáng nay khi Tư Vũ tỉnh lại, lúc chuẩn bị đứng xuống giường thì đột nhiên thấy bên cạnh gối có phong thư, buồn bực hạ xuống, cô cầm lấy mở ra xem thì sắc mặt biến đổi.
“Tư Vũ, đều là phụ nữ ta hiểu ý nghĩ và cách làm của con; nhưng thân là mẫu hậu, con làm ta thấy vô cùng thống hận. Nếu như không phải vì con cố chấp, Thác nhi cũng không trở nên như vậy. Vì cứu con, nó liều mạng hy sinh thân mình. Từ nhỏ ta còn không nỡ đánh nó dù chỉ một cái tát, nhưng hôm nay, nó lại vì con mà lại bị thương như vậy. Có lẽ, nó đã từng làm con bị tổn thương sâu sắc, nhưng giờ nó đều đang phải trả giá.
Ta không biết tại sao con lại muốn gả cho Tư Mã Tước, nhưng trước khi con đồng ý gả đi, con có lo lắng cho Thác nhi không, vì con, nó ở đây nửa sống nửa ૮ɦếƭ, còn con lại vô cùng nhanh chóng thu xếp việc lập gia đình. Đây là trò đùa gì vậy?
Một khi bị rắn cắn thì mười năm sợ giếng! Đạo lý này ta hiểu được. Rắn thì rất đáng sợ, nhưng vì sợ nó mà không buông tha ý niệm của bản thân thì có đáng không?
Chúng ta đều đã khuyên Thác nhi buông tha cho con. Nhưng nó lại không chịu. Biết con muốn kết hôn, nó cực kỳ đau khổ, cố gắng lết cơ thể để đi tìm con. Bất đắc dĩ, chúng ta đành lựa chọn cách đánh nó ngất xỉu, chúng ta thà khiến ngủ như thế còn hơn chứng kiến nó ૮ɦếƭ trên đường đến nước Nguyệt Ký.
Nói thực, ta thật sự không muốn gặp lại con, nhưng vì con của ta, ta viết phong thư này hi vọng con không tàn nhẫn như chúng ta tưởng, hy vọng con còn niệm tình trước đây với Thác nhi mà thận trọng suy nghĩ. Nếu như cuối cùng con vẫn lựa chọn buông tha cho Thác nhi, ta cũng không còn lời nào để nói nữa. Nhưng ta sẽ không buông tha cho nó, dù ta đây có phải hy sinh tính mạng cũng sẽ cùng nó vượt qua cửa ải khó khăn này, bảo vệ nó không bị tổn thương.
- Âu Dương Nhược Vũ”
Nhìn nét Pu't xinh đẹp, những câu nói chân tình, những câu cảm động lòng người. Trời ơi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại không giống những gì Tư Mã Tước nói qua? Chẳng lẽ những gì lúc ấy mình chứng kiến không phải ảo giác mà là thật, mình thật sự được chính Thác cứu ra? Như vậy, theo như thư này thì anh bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Cô nhìn đi nhìn lại nhiều lần bức thư trong tay, từng nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mặt đất. Đều do mình nhất thời mềm lòng hành động theo cảm tính, vì hờn dỗi mà đồng ý lời cầu hôn của Tư Mã Tước. Nghĩ đến Thác đau lòng thống khổ, cô liền tự trách không thôi. Cô quyết định sẽ không trốn tránh nữa, sẽ không bao giờ xem nhẹ tình cảm trong lòng nữa. Cô muốn đi tìm anh, thẳng thắn đối mặt với anh mà nói, thật ra trong lòng mình chỉ có anh, ngoài anh ra mình chưa từng yêu người khác, bất luận là trước kia, hiện tại hay là tương lai, mình chỉ yêu mình anh.
Cô nhanh chóng chạy đến trước ngăn tủ, vội vàng thu xếp mấy bộ y phục, chỉ để lại một tờ giấy đơn giản ngắn ngủi, ghi chép vội vàng rồi chuẩn bị xuất phát. Cô vừa mở cửa phòng liền gặp Tư Mã Tước xuất hiện ở cửa ra vào.
“Vong Ưu, nàng………Có chuyện gì vậy, nàng muốn đi đâu?” Tư Mã Tước thấy thế kinh hoảng hỏi.
Tư Vũ nhìn anh một hồi nói: “Tư Mã Tước, thực xin lỗi, hôn lễ của chúng ta hủy bỏ đi, tôi muốn đến Thịnh Trạc hoàng triều, từ nay về sau sẽ không về đây nữa.”
Tư Mã Tước nghe xong lập tức ngăn cản cô: “Vong Ưu, nàng có thể nói rõ không? Cái gì gọi là từ nay về sau sẽ không trở về nữa? Sau hai ngày nữa là đại hôn của chúng ta rồi, nàng không thể rời khỏi nước Nguyệt Ký.”
“Ngươi đã làm gì thì ngươi là người rõ nhất. Tư Mã Tước, ta không lãng phí thời gian với ngươi, xin ngươi nhường đường!” Nghĩ tới việc anh dùng thủ đoạn hèn hạ, Tư Vũ cực kỳ tức giận.
“Không! Nàng không nói rõ ta không cho nàng đi!” Tư Mã Tước kiên quyết.
Tư Vũ oán hận nhìn anh nói: “Tư Mã Tước, ta giúp đỡ ngươi nhưng không ngờ ngươi lại hèn hạ đến vậy. Người cứu ta từ trong tay Tư Mã Thuần ra không phải ngươi mà là Trạc Thác đúng không?”
“Tại sao nàng biết?” Tư Mã Tước lập tức cảm thấy chột dạ.
“Nếu không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm!”
Tư Mã Tước đứng nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng cũng thừa nhận: “Đúng, là hắn cứu nàng ra, là hắn nguyện hy sinh thân mình để đổi lấy tính mạng của nàng.”
“Ngươi…..Tư Mã Tước, ta khinh ngươi. Tại sao ngươi không nói sớm với ta? Tại sao lại lừa gạt ta?” Nghe tin cơ thể Trạc Thác bị trọng thương, lại biết được tin mình sắp kết hôn nên tâm lý càng bị tổn thương, trời ơi, nỗi đau gấp đôi như thế làm sao anh chống chọi được.
Đây là lần đầu tiên Tư Mã Tước thấy nàng nổi giận, trong thâm tâm anh trở nên run rẩy, lúng túng nói: “Nhưng, ta nghe Trạc thái tử nói nàng là người hắn yêu. Ta nghĩ nếu để nàng biết sự thật, nàng nhất định sẽ tha thứ cho hắn. Ta không thể để nàng rời đi, càng không thể sống không có nàng, cho nên……”
“Cho nên ngươi nói dối ta? Còn lợi dụng chuyện này khiến ta đau lòng sau đó chấp nhận lời cầu hôn của ngươi?” Nghĩ đến việc mình như con ngốc để cho hắn đùa giỡn, cũng vì cảm kích mà mềm lòng đồng ý lời cầu hôn của hắn, Tư Vũ vừa thẹn vừa giận.
Tư Mã Tước chột dạ, giữ im lặng.
Tư Vũ nhìn chằm chằm anh sau đó dùng hết sức đẩy anh rồi xông ra ngoài.
Tư Mã Tước thấy thế, cố gắng chạy theo ôm lấy cô: “Vong Ưu, xin lỗi, ta không nên dối gạt nàng, xin nàng đừng rời xa ta, ta van xin nàng!”
Tư Vũ vừa giãy dụa, vừa gào thét: “Buông ra, Tư Mã Tước, mau buông ra!”
Nhưng cơ thể mảnh mai của cô vốn không phải đối thủ của anh, Tư Mã Tước ôm chặt cô, lôi kéo cô tới gian phòng rồi đóng cửa lại!
“Tư Mã Tước, ngươi thật đáng ghét, mau buông ta ra, ta muốn đi tìm Thác.”
“Nàng đừng có mơ, nàng chỉ có thể là người của ta.” Tư Mã Tước vừa tránh những đòn nàng đánh ra, vừa tóm chặt lấy hai tay cô để ra đằng sau khiến cô không thể động đậy được. Sau đó cầm chiếc chăn đơn trên giường trói chặt cô lại.
Tư Vũ oán hận trừng mắt, lớn tiếng hét: “Tư Mã Tước, ta thật có mắt như mù, lúc đầu giúp đỡ ngươi vì ta nghĩ rằng ngươi là người khiêm tốn, không ngờ rằng ngươi lại là người lòng người dạ thú, đê tiện hèn hạ!”
“Vong Ưu!” Nghe những lời nàng nói về mình như vậy, Tư Mã Tước vô cùng thống khổ.
Tư Vũ lạnh lùng nhìn anh, ngây ngốc ngồi ở góc giường không hề lên tiếng.
Tư Mã Tước thở dài một tiếng “Vong Ưu, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hôn lễ của chúng ta vẫn được tiến hành. Hai ngày này, ủy khuất cho nàng rồi.” Nói xong, bất đắc dĩ anh rời khỏi.
Hai ngày đó Tư Mã Tước giam lỏng Tư Vũ trong lòng, anh phái người canh giữ cửa sổ bên ngoài làm cô có muốn cũng không chạy được. Theo như thường lệ, mỗi ngày đều phái người đưa cơm tới. Mới bắt đầu Tư Vũ cự tuyệt ăn cơm, nhưng nghĩ tới lần trước vì đói nên bị hôn mê dẫn tới tình trạng nhận sai chân tướng nên cô lại ngoan ngoãn mang những đồ ăn kia vào.
Nàng nào cô cũng sống như là một năm, cô nóng vội muốn biết Trạc Thác ra sao, vừa ngắm mắt lại cô lại gặp ác mộng, lại mơ Trạc Thác vì chạy đến ngăn cản hôn lễ mà nửa đường mệt mỏi, mơ đến Trạc Thác toàn thân rướm máu, oán hận mình tại sao lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại bỏ qua anh. Cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi khiến cô trở nên tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng.
Tư Mã Tước tới mấy lần, mỗi lần nhìn khuôn mặt này, Tư Vũ không nhịn được mà chửi ầm lên: “Tư Mã Tước, ngươi hãy ૮ɦếƭ đi. Muốn kết hôn ư? Tự mình kết hôn lấy đi. Thẩm Tư Vũ ta thà gả lợn gả chó cũng sẽ không gả cho tên cầm thú không bằng tiểu nhân hèn hạ như ngươi đâu.”
Gương mặt Tư Mã Tước hiện lên một tia đau xót “Vong Ưu, tại sao nàng lại biến thành như vậy, rõ ràng trước kia nàng tuy ít nói và lạnh lùng nhưng rất hiện lương thục đức cơ mà.”
“Hừ, không phải ngươi cũng thay đổi sao? Trước kia, dù ngươi có nhát gan và thiếu tự tin, nhưng rất ôn nhu và chính trực. Nhưng hôm nay thì sao, đến con heo, con chó cũng không bằng!”
Tư Mã Tước sững sờ nhìn nàng.
“Vì nàng, vì tình yêu, ta nguyện không bằng loài heo chó.”
“Có tình yêu vĩ đại vậy sao? Tại sao ngươi lại yêu ích kỷ như vậy? Về sau ngươi yêu người khác có thể suy nghĩ sẽ mang lại phiền phức cho người khác không? Đem đau khổ đến cho người khác có phải ngươi cảm thấy rất vui vẻ không?...Tư Mã Tước.” Nàng nhẹ nhàng gọi tên anh.
“Ta………”
“Thật ra ngươi cũng không hề vui vẻ gì, thấy ta đau khổ, không phải ngươi càng thêm khó chịu sao? Vậy hãy thả ta ra, để cho ta đi tìm hạnh phúc của ta. Tình yêu không nhất thiết phải giữ lấy, mà là chúc phúc. Xin hãy vì ta, có được không?” Tư Vũ chờ đợi nhìn anh, khuôn mặt trở nên cương quyết.
“………………………” Tư Mã Tước náo loạn, cứng đơ họng.
“Ta thật sự hiểu được tấm lòng của ngươi, nhưng ta lựa chọn việc trốn tránh bởi ta biết ngoại trừ Trạc Thác ra ta sẽ không bao giờ muốn yêu bất luận ai nữa. Cho nên, dù ngươi có đối xử tốt với ta thì ta cũng sẽ không động lòng, ngược lại còn cảm thấy phiền phức. Tư Mã Tước, ngươi nhặt được ta phía sau núi hoàng cung, trời đã ban cho chúng ta duyên phận, xin hãy quý trọng mối nhân duyên này, để chúng ta mãi mãi là bạn. Để cảm giác hối hận của ta từ từ biến mất.”
Thấy anh vẫn không lên tiếng, Tư Vũ tiếp tục cảm thán: “Từ khi ta đến đây, ngươi là người bạn đầu tiên của ta, ta giúp ngươi vì ta xem ngươi là bạn, ta không hy vọng ngươi sống không sung sướng. Rốt cuộc ngươi cũng đã thành công, thấy ngươi tràn đầy tự tin, lại được ngươi coi trọng, từ đáy lòng ta thật sự rất vui mừng, mừng thay cho cả ngươi. Nếu như có thể ta cũng hy vọng sẽ được ở lại với ngươi, nhưng ta không thể bỏ qua tình cảm của mình, ta không thể lại tự Tra t** mình như thế. Đặc biệt là hiện giờ, ta không thể ló ngơ anh ấy. Mỗi khi nhớ tới hoàn cảnh đó ta đều rất hối hận, dường như muốn nổi điên lên.”
Tư Mã Tương tổn thương nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng tiều tụy, thấy đôi mắt mê ly vô thần của cô, thấy cô khổ sở nóng vội, trong đầu lại hiện lên những chân thành từ trước tới nay luôn giúp đỡ mình. Cuối cùng anh mở cửa phòng, thấp giọng nói: “Nàng đi đi!”
Tư Vũ vừa nghe xong, đau phòng dần trở nên hồi phục, ánh mắt nhìn anh không thể tin tưởng được.
“Trước khi ta thay đổi ý kiến, hãy đi mau đi.”
Trong lòng Tư Vũ run lên, nắm lấy túi hành lý ở góc giường, chạy như bay ra khỏi phòng. Trên đường đi cô không ngừng chạy, không để ý đến những ánh mắt kỳ dị của những người xung quanh, trong đầu cô chỉ có một ý niệm mau chóng rời khỏi hoàng cung, mau chóng đến bên Trạc Thác.
Bởi vì thân phận của cô nên đường đi trở nên thông suốt, cuối cùng cô cũng rời khỏi cửa chính của hoàng cung. Nhìn thành trì trước mắt cao ngất, nhìn lại cửa lớn hoàng cung màu đỏ không biết đã ra vào bao nhiêu lần, lại nghĩ đến từ nay về sau sẽ không còn cơ hội nữa, trong lòng Tư Vũ dâng lên một nỗi phiền muộn. Hít sâu một hơi, cô xoay người chuẩn bị tiếp tục tiến về phía trước.
“Vong Ưu!” Đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng nói quen thuộc.
Nội tâm Tư Vũ chợt rung động, chẳng lẽ hắn đổi ý rồi? Tốt nhất không nên để ý đến hắn, pgari nhanh chạy trốn thôi. Tuy nghĩ thế nhưng cô vẫn quay đầu lại.
Tư Mã Tước đến bên cạnh cô nói “Lần này đi đường khá xa xôi, nàng lẻ loi một mình khiến ta vô cùng lo lắng, hay là ngồi xe ngựa hoàng cung đi thôi.” Nói xong anh gọi phu xe được chuẩn bị sẵn đến.
Yết hầu Tư Vũ chợt nghẹn lại, bình tĩnh nhìn anh thật lâu rồi nói: “Cám ơn ngươi, Tư Mã Tước….Bảo trọng!” Nói xong cô xoay người đi về phía xe ngựa.
Tư Mã Tước bỗng nắm lấy tay cô, thống khổ nói: “Vong Ưu, ta mãi không thể quên nàng, Vong Ưu……..”
Tư Vũ ngơ ngác một chút, nghe anh nói không bỏ cuộc đầy bi thương, nhưng cô vẫn kiên quyết tiến về phía trước.
Đôi bàn tay trắng nõn nhỏ bé bị đôi bàn tay rắn chắc ngăm đen nắm chặt, cuối cùng hai cánh tay dần dần tách ra. Chiếc xe ngựa thong thả chạy. Tư Vũ ngồi trên xe mà hai hàng lệ chảy dài, nhìn không rời mắt hình ảnh người đứng đằng sau – Tư Mã Tước. Đến khi bóng dáng màu trắng càng ngày càng nhỏ, tiếng gọi ầm ĩ càng lúc càng mơ hồ, cô mới quay đầu lại, dựa vào mã xa mà khóc nức nở.
Tại điện thái tử - Thịnh Trạc hoàng triều.
Thấy người trước mặt hô hấp vững vàng, con trai đang ngủ say bất tỉnh, nước mắt đã cạn của Nhược Vũ lại bắt đầu chảy dài.
Vì ngăn cản anh, vì không để tâm tình anh kích động, bà đành phải nhờ thái y dùng thuốc ngủ, vì thế mà anh đã ngủ say bảy ngày.
Tư Vũ hẳn là đã nhận được bức thư của mình rồi, nhưng tại sao lại không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ thư không đến tay con bé? Hay là con bé ác độc đó mặc kệ sự sống ૮ɦếƭ của Thác nhi?
Đột nhiên, cửa phòng bật mở, một hộ vệ đi đến, cung kính hành lễ với Nhược Vũ: “Nương nương!”
Nhược Vũ lau khô nước mắt nhìn hắn hỏi: “Trương hộ vệ, ngươi có chắc chắn đã đưa thư đến tay Tư Vũ cô nương?”
“Khởi bẩm nương nương, thuộc hạ chắc chắn. Thuộc hạ đã đem thư đặt ở đầu giường Tư Vũ cô nương, còn tận mắt chứng kiến nàng ấy mở ra xem, thuộc hạ vốn muốn đi vào cầu xin nàng ấy trở về thăm điện hạ nhưng đột nhiên xuất hiện vài tên thái giám nên thuộc hạ đành phải rời đi.”
Nhược Vũ nhẹ gật đầu, trong lòng càng thêm đau khổ, đã biết Tư Vũ có xem qua thư thì chắc là nó không chịu tha thứ cho Thác nhi rồi. Aiii, phải làm sao đây? Không thể để Thác nhi cứ ngủ cả đời như người thực vật thế này được.
“Nương nương, thuộc hạ còn một chuyện muốn bẩm báo, hai ngày trước hôn lễ không được cử hành, hơn nữa, Tư Mã thái tử còn công bố Hiền Thái Phó phát bệnh ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử!”
“Chuyện đó là thật sao?” Nhược Vũ kích động đứng dậy.
“Do lãnh sự quán báo tới, chắc chắn chính xác!”
Gương mặt nghiêm trọng của Tư Vũ trở nên hi vọng, phải chăng là Tư Vũ tạm thời muốn cự tuyệt hôn lễ, Tư Mã Tước bất đắc dĩ đành phải tuyên bố với mọi người rằng nó bệnh mà ૮ɦếƭ? Vậy Tư Vũ đâu rồi, có phải đang trên đường đến đây không?
Đang lúc Nhược Vũ vui mừng suy đoán, cửa phòng lần nữa lại bật mở, Tam hoàng tử Trạc Tuấn đi đến “Mẫu hậu, người mau đến đây xem ai đây!”
Nhược Vũ bước đến. Là cô ấy, cô ấy rốt cuộc cũng đến rồi!
Đầu tiên là Tư Vũ hạ thấp người cúi chào bà, sau đó vọt tới trước giường, nhìn người đang nằm trên đó, một chút tức giận cũng không có, hai hàng nước mắt như thủy triều tuôn ra, duỗi đôi bàn tay nhỏ bé đau lòng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của anh.
Trong lúc ngủ say, Trạc Thác mơ thấy mình bị Tư Vũ vứt bỏ ở một gian phòng phế tích, mặc cho anh có kêu gọi cô cũng không quay đầu lại. Anh nổi nóng muốn đuổi theo nhưng hai chân không thể nhúc nhích. Anh tuyệt vọng nhìn hình ảnh đang chậm rãi rời xa, anh lớn tiếng gọi rít gào. Đột nhiên, trên mặt truyền đến một cảm giác lạnh buốt, hình như là hạt mưa, anh giật mình mở mắt. Thấy trước mặt mình là khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, anh trợn mắt kinh ngạc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc