Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc - Chương 13

Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc

Hôm sau, Tư Vũ lấy cớ nói với ông bà Thẩm rằng công ty phái cô ra nước ngoài công tác, có thể một tháng nữa mới về. Tuy Trạc Thác nói cô không cần phải mang theo bất cứ cái gì, nhưng tránh để người nhà nghi ngờ nên cô mang theo một cái cặp da nhỏ, bên trong ngoại trừ một bộ quần áo ra, những thứ khác đều là dụng cụ vẽ tranh.
Cuối cùng, sau khi được cha mẹ đưa tiễn, cô mới yên vị trên xe đến địa chỉ mà Trạc Thác đưa cho.
Ngồi trên xe nhìn cảnh vật hai bên đường, cô dần dần đắm chìm vào suy tư.
Hôm qua, sau khi rời khỏi tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc, cô lập tức quay về tạp chí xã. Chủ nhiệm Lý Chí Khôn thấy cô lại tay không trở về, đương nhiên là quá vui mừng rồi, còn tuyên bố muốn thăng chức cho cô, nhưng dù thế nào cô cũng không để ông ta cắt tiền thưởng.
Cuối cùng, đang lúc mọi người nghi ngờ thì cô đã dọn dẹp xong đồ đạc của mình, nhanh chóng rời khỏi tòa soạn. Nhớ đến việc Lý Chí Khôn biết cô thực sự đã từ chức thì biểu lộ một bộ dạng không thể tin được, cô cảm thấy buồn cười và sung sướng, cuối cùng cũng có thể hãnh diện được rồi.
“Thưa cô, đến nơi rồi!” Chiếc xe từ từ chậm lại, lái xe quay đầu báo với cô.
“A……..” Tư Vũ trả tiền rồi bước xuống xe, đập vào mắt cô là một khu dân cư xa hoa cao câp. Cô buông lỏng chiếc cặp da nhỏ, đi qua cánh cổng sắt lớn, theo chỉ dẫn của Trạc Thác mà lên lầu 28.
Khi cô đẩy cánh cửa bước vào, hiện lên trước mặt là một loạt màu sắc trang nhã. Phòng khách to đến dọa người, có đến 100 thước vuông, được bài trí rất đơn giản, ở giữa tường đặt một chiếc tivi LCD, bên cạnh là một bộ HI-FI cao cấp hàng hiệu. Năm mét gần đó có một bộ ghế salon màu đen bằng da thật. Cả phòng khách một mảng u ám, đã bí hiểm lại còn lãnh khốc.
Treo chiếc cặp da nhỏ sau cánh cửa, cô chậm rãi đi qua phòng khách đến nhà ăn. Có tủ lạnh, lò vi sóng, cô mở tủ lạnh xem xét thì phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng. Chiếc bàn ăn được làm bằng gỗ lim trắng noãn. Tiếp đó cô tiến vào phòng bếp, đồ làm bếp bên trong có đầy đủ hết, tất cả đều là hàng nhập khẩu vô cùng sạch sẽ, sáng loáng, nhìn là biết chưa từng được sử dụng qua. Chàng trai này khẳng định là không hề ở nhà ăn cơm lần nào.
Khóe môi hơi nhếch lên một chút, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh mình đeo tạp dề nấu những món ăn mà anh thích ăn nhất trong phòng bếp rộng thênh thang này.
Trong nhà tổng cộng có bốn gian phòng, phòng chủ nhân là lớn nhất, có chứa một phòng tắm riêng, bên trong ngoại trừ một chiếc giường lớn đặc biệt dành cho hai người thì đồ dùng gì cũng không có, đây có thể nói là “phòng ngủ” theo đúng nghĩa của nó.
Ngay cạnh phòng chủ nhân có bàn trang điểm, tủ quần áo bên trong toàn là đồ của Thác.
Cuối cùng đi đến thư phòng: trống rỗng, ngay cả đến một cái ghế dựa cũng không có. Nếu như mình trang trí nó thành phòng vẽ tranh thì thật tốt biết bao, Tư Vũ thầm nghĩ.
Sau khi tham quan xong cô quay trở lại phòng khách ngồi xuống ghế salon. Lúc này cô mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy: “Vũ nhi, chào mừng em đã đến. Thực xin lỗi, hôm nay anh có một cuộc hội nghị quan trọng phải tham gia, không thể ở cùng em, tối anh sẽ về sớm ăn cơm với em --- Thác!”
Nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên mặt giấy, trong lòng cô dâng lên một tia vui mừng và thỏa mãn. Cô vội vàng đem tờ giấy đó cất kỹ, bước ra cửa chính định đi mua một ít nguyên liệu để tối nay sẽ đích thân xuống bếp.
Khu nhà cao câp thật là tuyệt, khu dân cư cái gì cũng có, rất tiện lợi. Ở nhà cô phải đi 30 phút mới đến siêu thị, thế mà ở đây chỉ cần xuống lầu đi hai phút là đến.
Nửa tiếng sau cô xách hai túi gì đó trở về. Một nửa cô bỏ vào trong tủ lạnh, nửa còn lại cô đặt trong phòng bếp và bắt đầu nấu nướng.
Bận rộn mất một tối, cuối cùng trên bàn ăn cũng đã bày đầy những món ăn nóng hổi đầy màu sắc và hương vị, bao gồm năm món ăn và một món súp.
Cô đến phòng tắm thay một bộ quần áo mới, nhìn thời gian khoảng sáu giờ thì ngồi lên ghế salon, vừa xem tivi vừa chờ anh về.
Nhưng, tivi xem rồi, ca nhạc cũng đã nghe rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, đồng hồ trên tường đã điểm đúng 8 giờ. Cô muốn gọi điện cho anh nhưng lại không biết số; cô cũng nghĩ đến việc gọi đến công ty anh nhưng không thể thực hiện được vì nhân viên nhất định không nghe máy, dù sao với danh tiếng của anh chắc mỗi ngày đều có một lực lượng fans gọi đến làm phiền. Cô cũng đã nghĩ đến việc gọi cho Trương Thiên Minh, nhưng lại cảm thấy không ổn nên cô lại thôi.
Cô đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài; người đến xe đi, lập lòe ánh đèn đỏ tô thêm sắc màu cho ban đêm, lòng cô trở nên vô cùng phiền muộn. Buông tấm rèm xuống, cô quay về với ghế sofa, nghiêng người ngủ thi*p đi.
Không biết sau bao lâu cô mơ màng nghe được tiếng mở cửa, liền tỉnh lại, thấy Trạc Thác một thân toàn đen bước vào nhà. Đầu óc cô lập tức trở nên tình táo hẳn, cô đứng thẳng người, vui mừng nói: “Anh đã về rồi!”
Thấy gương mặt vui mừng và đôi mắt to sáng đến lạ thường trước mặt, Trạc Thác đột nhiên trĩu xuống, giả bộ áy náy nói: “Thực xin lỗi, buổi họp kéo dài đến tận bây giờ.”
Phát hiện được trên người anh toàn mùi rượu, Tư Vũ biết anh đang nói dối nhưng cô cố gắng đè nén nội tâm đang đau đớn, gương mặt lạnh tanh nói: “Anh ăn tối rồi à?”
“À, trên đường đến hội nghị anh đã ăn tối rồi. Còn em, ăn chưa?”
“Em……….” Cô cố nén những dòng nước mắt đang tắc nghẽn ở cổ họng, giả bộ như vui sướng nói: “Em vừa mới nấu xong thức ăn vì muốn chờ anh về cùng ăn.”
Nhìn vào phòng ăn, thấy thức ăn phong phú được bày trên bàn, đôi mắt đen của anh hiện lên một tia tình cảm khác thường, nhưng rất nhanh nó đã biến mất, anh lạnh nhạt nói: “Vậy em tranh thủ ăn đi, anh hơi mệt, muốn về phòng ngủ trước.” Nói xong anh bước nhanh về phòng.
Nhìn bóng dáng anh từ từ biến mất, lại nhìn lên đồng hồ trên tường, đã là mười một giờ đêm. Khuôn mặt cô trở nên ảm đạm, nhưng cô vẫn lẳng lặng đến bên bàn ăn, vô vị ngồi ăn đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn.
Sáu năm nay cuộc sống kham khổ khiến cô hiểu được và quý trọng mọi thức, tất cả những đồ ăn còn thừa cô để vào tủ lạnh. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, đẩy cửa nhìn Trạc Thác đang ngủ trên chiếc giường lớn. Thấy đôi mắt anh đang nhắm chặt, иgự¢ phập phồng thở đều, Tư Vũ khổ sở khép chặt cánh cửa lại. Cô trở về phòng khách, rúc vào ghế salon cúi đầu suy nghĩ.
Thật ra sự việc không hề đơn giản như cô nghĩ. Cô nên sớm nghi ngời anh sẽ không hề dễ dàng tha thứ cho mình như vậy. Nhưng cô tin chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ làm cho trái tim lạnh như băng của anh lại một lần nữa rung động.

Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
“Cố lên Tư Vũ!” Cô tự an ủi bản thân mình, sau đó từ từ tiến vào mộng đẹp, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vẻ bình yên, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên một chút.
Kim đồng hồ vừa chỉ đúng bảy giờ, Tư Vũ thức dậy theo thói quen, cô vội vàng bước từ ghế salon xuống, khi đang chuẩn bị bước đến phòng tắm cô mới phát hiện phòng này rất lạ. Lúc này cô mới nhớ lại từ hôm nay trở đi cô không cần phải vội vã đi làm nữa.
Hai chân vừa chạm xuống đất, vươn vai một chút rồi ngồi ngơ ngẩn ở đó. Khoảng mười phút sau cô mới đứng lên, tự động đi đến phòng ngủ, thấy một chiếc giường lớn vẫn còn đó một người đang ngủ say, cô mới thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.
Thật ra Trạc Thác đã tỉnh từ lâu, nghe thấy tiếng đóng cửa phòng anh mới đưa tay sờ phần giường lạnh như băng bên cạnh, trên người anh chỉ mặc một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ màu đen đi đến phòng bếp, lặng lẽ nhìn người đang đeo tạp dề đứng đó.
Đang bận rộn với bữa sáng, đột nhiên Tư Vũ cảm thấy có một ánh mắt rừng rực sau lưng mình, cô bất giác xoay đầu lại. Thấy người đứng sau mình toàn thân đang xích lõa thì mặt cô trở nên đỏ ửng, bối rối nói: “Anh….Anh tỉnh rồi à?”
Khóe môi lạnh lùng như quyến rũ khẽ nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm, tiếng nói hung hậu vì mới thức dậy càng trở nên trầm thấp: “Tại sao tối qua em không ngủ trên giường?”
“Em……còn chưa hỏi qua ý kiến anh, cho nên……..”
Thì ra là thế! Hờn dỗi trong lòng anh cuối cùng cũng biến mất, anh nhìn cô suy tư một hồi rồi xoay người trở về phòng ngủ.
Tư Vũ kinh ngạc nhìn theo bóng hình cao lớn, mãi sau mới hồi phục lại tinh thần.
Bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi trên bàn ăn, cô vào phòng khách thấy Trạc Thác đã ăn mặc chỉnh tề, trong tay xách cặp sách chuẩn bị rời đi.
“Thác, bữa sáng của anh……………..” Cô vội vàng gọi anh lại.
Tay đang cầm ở nắm cửa dừng lại một chút, anh quay đầu lại mỉm cười nói: “Anh muốn đến công ty sớm, em cứ ăn đi.” Nói xong anh tiếp tục mở cửa đi ra, cứ thế mà đi thẳng không hề ngoảnh lại.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Tư Vũ thấy Ⱡồ₦g иgự¢ như nghẹn ngào, bế tắc một thứ gì đó làm cô vừa lo lắng vừa đau đớn, những giọt nước từ hai khóe mắt từ từ trào dâng. Ngồi xuống bàn cơm, cô cầm một cái bánh bao nặng nề mà cắn từng miếng, dùng hết sức, liều mạng nuốt xuống như thể chiếc bánh này có thể giải tỏa cảm giác bế tắc trong lòng cô vậy. Hai hàng nước mắt đã chảy xuống hai gò má, chảy tới khóe miệng khiến vị mặn của bánh bao càng trở nên mặn hơn.
Con người thật sự rất kỳ lạ, chỉ cần có mục tiêu và lý tưởng thì lại trở nên tràn đầy hi vọng. Nước mắt giải thoát cho nỗi sầu bi trong lòng; càng đau lòng cô lại càng cảm thấy toàn thân tràn ngập sức lực.
Cô ngồi trên ghế salon cả buổi sáng vẽ tranh. Khoảng một giờ sau, xuất hiện trên tờ giấy trắng ban nãy là hình ảnh một chàng trai tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan vẫn đậm nét của sáu năm trước nhưng bộ mặt và biểu lộ đã không còn ôn nhu, thâm tình như sáu năm trước nữa; giờ đây nó trở nên lãnh khốc, bạo ngược.
Cô vươn bàn tay ngọc thon thon sờ từ vầng trán rộng đến hàng lông mi đen nhánh, cô lại vuốt ve đôi môi mỏng lạnh đến thấu xương. Thì thầm trong miệng: “Thác, em nhất định sẽ làm anh trở về như trước kia, vừa ôn nhu, vừa dịu dàng.”
Buổi chiều, cô nằm dài trên ghế salon, vừa nghe Hi-FI phát ra từng bài hát vừa mang tất cả các album của anh ra nghe hết một lượt.
Bảy giờ tối, sau khi nấu xong đồ ăn cô lại ngồi trên ghế salon chờ anh về. Nhưng qua rất lâu vẫn không thấy anh đâu, lần này cô không định chờ anh nữa, nên cô đứng dậy, chuẩn bị đi ăn.
Lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa, trong lòng cô trở nên vô cùng vui mừng, đón tiếp nhanh chóng. Cánh cửa vừa đẩy ra, chỉ thấy Trương Thiên Minh đang dìu Trạc Thác bước vào.
Trương Thiên Minh giật mình khi nhìn thấy Tư Vũ đang ở trong nhà.
Tư Vũ thì lúng túng gật đầu nhẹ chào anh, ân cần nhìn về phía Trạc Thác hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”
“Tổng giám đốc uống rượu say!” Trương Thiên Minh trả lời rất lễ phép.
Hai người cùng dìu Trạc Thác về phòng, cô lại một lần nữa cám ơn Trương Thiên Mình rồi tiễn anh ra về.
Quay lại phòng ngủ, cô nhìn người đang ngủ ly bì trên giường khẽ thở dài một tiếng rồi mang tới một chậu nước ấm, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt anh.
Trạc Thác đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn Tư Vũ, trầm giọng nói: “Tại sao lại cười với hắn?”
“Ai cơ?” Tư Vũ cực kỳ buồn bực, nhìn anh nghi ngờ.
“Từ nay về sau không cho phép……được mỉm cười với thằng nào khác, nếu không…………..Anh tuyệt đối không tha cho em!” Vừa dứt lời, anh liền nhắm mắt lại.
Nhìn khuôn mặt trước mắt vẫn còn đang ngủ ngon lành, lại nhớ tới những lời vừa nói của anh, Tư Vũ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Vừa rồi anh giống như đang đố kỵ vậy, ngoại trừ oán hận, thì anh ấy vẫn còn yêu mình? Tâm tình cô càng ngày càng vui vẻ như chim sẻ, bàn tay nhỏ bé cầm khăn mặt càng ngày càng có lực.
Để anh được ngủ thoải mái một chút, cô giúp anh ϲởí áօ khoác ngoài và quần dài, trên người anh chỉ còn lại một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ. Cô vừa nhẹ nhàng lau toàn thân cho anh, vừa tham lam hưởng thụ thân hình kiện mỹ rắn chắc của anh, cô từ từ nghĩ lại những giây phút hai người hoan ái của sáu năm trước.
Tư Vũ chìm vào những khoảnh khắc ngọt ngào, cô hồn nhiên không biết rằng mnhf đã ngã trên người anh.
Trạc Thác đột nhiên mở mắt, nhìn khuôn mặt thanh lệ trước mặt, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại đang vuốt ve cơ thể mình. Yết hầu anh nghẹn lại, dưới bụng nhanh chóng dâng lên một cảm giác kích động vô cùng khó chịu.
Anh kêu nhẹ một tiếng, vươn cánh tay dài ra giữ chặt chiếc eo mảnh khảnh của cô, vừa nhẹ nhàng vừa dùng lực khiến cả người Tư Vũ bổ nhào lên người anh.
Nhìn Ⱡồ₦g иgự¢ vạm vỡ trước mặt, Tư Vũ cảm thấy ngượng ngùng, hai tay đặt trước mặt chuẩn bị đứng dậy. Nhưng phần eo của cô đã bị nắm chặt, chẳng những không có chút buông lỏng mà ngược lại lại càng gấp rút; lúc cô không kịp phản ứng thì hai khóe môi mỏng khêu gợi đã nhanh chóng bao trùm lên đôi môi cô.
Hơi ngạc nhiên một chút, cô mở to hai mắt nhìn anh, đầu óc trở nên hỗn độn.
“Nhắm mắt lại!” Tiếng nói trầm thấp phát ra từ trong miệng anh, tiếp tục hôn cô, đầu lưỡi nóng ướt của anh cạy mở hàm răng, tìm được chiếc lưỡi thơm tho của cô anh nhiệt tình ʍúŧ lấy.
Đã lâu mới có cảm giác này làm Tư Vũ run rẩy một hồi, không kìm được lòng mà đáp trả anh.
Con ngươi đen tĩnh lặng của Trạc Thác hiện lên vẻ đắc ý, bàn tay gấp gáp thò vào vạt áo cô, không cần tốn nhiều thời gian đã tháo được chiếc áo lót của cô, chăm chú nhìn bộ иgự¢ trắng nõn đầy đặn rồi thay phiên xoa nắn. Bàn tay còn lại đã sớm suồng sã tứ phía thăm dò dưới váy cô, nhanh chóng giật chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ xuống, lập tức tìm đến nơi thần bí của cô.
“A…………….” Cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc làm Tư Vũ đột nhiên hét to lên một tiếng.
Đôi mắt thâm thúy bỗng trở nên mù mịt tràn đầy Dụς ∀ọηg, anh vội vàng tà ác duỗi hai ngón tay ra, rất nhanh đã tìm được Hoa Cốc Khẩu mà dùng sức xuyên thẳng vào.
Toàn thân tê dại làm Tư Vũ không ngừng run rẩy, cô muốn lùi bước nhưng đành bất lực, muốn anh rời đi nhưng lại không bỏ được.
Cảm nhận được ngón tay của mình bị mật hoa không ngừng tuôn ra làm ấm dần, thêm vào đó do có kích thích của rượu, Trạc Thác càng thêm hưng phấn, hai tay anh không kiêng nể gì mà khuấy động.
Quá kích thích khiến người đã lâu không hưởng thụ hương vị hoan ái như Tư Vũ bị tê dại, cô bất lực ôm eo anh, để anh tùy ý phóng túng trên người mình, vừa thở dốc cô vừa không ngừng thều thào gọi tên anh: “Thác-----.”
Thấy toàn thân cô ửng hồng, khuôn mặt trở nên mê muội và bất lực, cặp đôi đỏ mọng thì không ngừng than nhẹ, phần dưới bụng Trạc Thác càng lúc càng kích thích, càng cuồng dã, anh nhanh chóng đẩy mạnh cô xuống giường, tách rộng hai chân cô ra sau đó vứt bỏ chướng ngại vật duy nhất trên ngiowfi mình – chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ màu đen. Nhìn phân thân cực đãi của mình đã sớm phồng to, không chờ đợi được nữa, anh nhắm ngay Hoa Cốc Khẩu ướƭ áƭ mà tiến vào.
Bị anh đột nhiên đâm sâu vào nơi không hề có chuẩn bị, Tư Vũ cảm thấy vô cùng đau đớn, cô nhíu chặt đôi mắt thống khổ lên tiếng.
“Vũ nhi, có thoải mái không?”
Cảm giác đau đớn từ từ biến mất, thay vào đó là cảm giác thỏa mãn khó có thể hình dung được, nhìn gương mặt anh, Tư Vũ tự nguyện gật đầu.
“Tư Đồ Thụy có thể mang lại cho em khoái hoạt như vậy không?” Đôi môi mỏng thốt ra một câu, hai con ngươi như đứa đựng sự tức giận.
“Không có………….” Ý cô là chưa từng làm chuyện này với Tư Đồ Thụy.
Trạc Thác lại cho rằng cô nói Tư Đồ Thụy không cho kích thích đủ khoái hoạt như mình. Nghe được những lời cô tự thừa nhận rằng đã từng Tư Đồ Thụy có quan hệ, anh không kìm chế được giận dữ là hóa thành động lực, anh liều mạng đong đưa thắt lưng điên cuồng tiến sâu vào người cô.
Tư Vũ yên lặng cảm nhận một cơn co thắt, sáu năm nay chỗ vô biên vô hạn của cô cũng bị cái căng trất của anh lấp đầy, cô toàn tâm toàn ý chờ đợi thời khắc này, tựa như Trường Giang và Hoàng Hà về với biển rộng, cô dùng u cốc của mình nhiệt liệt đón bầu nhiệt lưu của anh, hai cổ nhiệt lưu va chạm vào chỗ sâu thẳm nhất như tánh mạng hỏa hoa, linh quang vừa hiện trở thành vĩnh hằng. Dòng nước mắt kích động xinh đẹp từ đôi mắt trong veo chảy xuống.
Trạc Thác vừa bị Dụς ∀ọηg rong ruổi, vừa kêu nhẹ lên một tiếng. Cô như một bức tường thành bao trùm lấy anh làm anh phảng phất như đang ở trên thảo nguyên, tự do tự tại không kiêng kỵ gì, trời cao đất rộng, thoải mái vô cùng. Cuộc sống phóng đãng trong sáu năm nay, cuối cùng anh cũng đã tìm được vật làm cho anh cảm thấy không cần phải kiêng nể gì, tựa như giống đực được tự do phóng thích vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc