Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc - Chương 02

Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc

Chuyện xưa nói về sáu năm trước.
Thời kỳ cổ đại..
Tại một sơn cốc trống trải, trên đỉnh đồi đang có hai người lặng lẽ giằng co, chiến đấu. Nam tử một bộ bạch y theo gió tung bay, lộ ra một nụ cười khinh bỉ, tự đại nói:
“Lý Thắng, nếu như ngươi ngoan ngoãn vứt bỏ VK đầu hàng, quy thuận triều đình, bổn hoàng tử sẽ xem xét lưu lại cho ngươi một con đường sống.”
Nam nhân được xưng Lý Thắng mặt đầy phẫn hận, hắn đã tung hoành trong võ lâm nhiều năm mà hôm nay lại phải ***ng độ với một tên tiểu tử cả ngày bám riết không tha, cạn tào ráo mán như vậy. Nghe nói tên tiểu tử này là hoàng tử đương triều, võ công cao cường, đi khắp nơi trừ gian giệt ác, chuyên đối phó đạo tặc, mà mình lại chính là một trong số những tên bị hắn để ý.
“Ngươi không cần phải thử thách tính nhẫn nại của bổn hoàng tử!” Đúng, anh chính là Trạc Thác – hoàng tử của Trịnh Trạc hoàng triều lừng lẫy nổi danh, là đứa trẻ được Vũ quý phi thương yêu nhất.
“Hừ! Ta lăn lộn trong giang hồ đã nhiều năm như vậy, nếu cứ như thế mà đầu hàng, không phải sẽ phụ lòng các huynh đệ đã theo ta sống ૮ɦếƭ nhiều năm rồi sao? Xem lại đi a!" Nói xong, mũi kiếm hướng Trạc Thác đâm tới.
Trạc Thác cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nhảy lên, giơ tay cầm trường kiếm ngăn lại rồi sau đó xoay người một cái, đâm một nhát sau lưng hắn.
Lý Thắng kinh sợ, không ngừng lùi dần về phía mỏm đá để tránh mũi kiếm sắc bén.
Trạc Thác kịp thời thu kiếm, qua mấy lần giao đấu với Lý Thắng, anh nhận ra hắn là một nhân tài hiếm có, nếu như chịu quy thuận hoàng triều thì phụ hoàng sẽ có thêm một võ tướng.
Cho tới nay, đối với những kẻ có võ nghệ cao cường, lại là giang hồ đạo nghĩa đạo tặc, anh đều chọn lựa kỹ càng, trừ phi tất yếu, cũng không muốn cùng hắn liều mạng , tận lực thuyết phục bọn họ quy thuận triều đình.Nhưng tên Lý Thắng này là hạng người ngoan cố, dù anh có nhiều lần khuyên dụ cũng không chịu hàng phục.
Lý Thắng thất kinh nhìn anh, thầm nghĩ chẳng nhẽ thật sự phải quy thuận triều đình sao, sau này khi gặp lại các huynh đệ sẽ bị phỉ nhổ, khinh bỉ? Hắn trầm tư lùi về phía sau, đột nhiên bước hụt một chân, cả người cứ hướng vách núi mà ngã xuống. Với thân thủ nhanh nhẹn của Trạc Thác, anh nhanh chóng giữ chặt hắn nhưng cuối cùng ngay cả mình cũng bị kéo theo.
Sơn cốc yên tĩnh bỗng truyền đến hai tiếng kêu thê lương, sau đó hết thảy đều trở nên im lặng.
-------------
Sáu năm trước……
Ở hiện đại …
Tại thư phòng xinh đẹp, sạch sẽ, rộng lớn của trường Thánh Thanh, nằm ở thành phố G, nổi tiếng là trường học quý tộc ,học sinh tới nơi này để đọc sách, trau dồi thêm kiến thức. Trường học có diện tích tới 1200m, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, kiến trúc hùng vỹ, tráng lệ, phương tiện giáo dục cái gì cũng đầy đủ.
Bên cạnh “Hồ Điệp hồ” xinh đẹp, trên một bãi cỏ mềm mại xanh tươi, không gian yên tĩnh, Thẩm Tư Vũ với bộ đồng phục trắng ngồi ngay ngắn trên mặt hồ, lưng tựa vào thân cây dong, chăm chú đọc tập tranh trong tay.
Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng “ưm”, cô nhìn sang, cách đó không xa, trên bãi cỏ có một bóng bạch sắc đang nằm, tâm trạng buồn bực, cô liền đứng dậy chậm rãi đi đến. Khoảng cách càng ngày càng gần, cảnh vật càng ngày càng rõ ràng. Trời đất! Đó là một con người! Vì hắn quỳ rạp trên mặt đất làm cho người ta không thấy rõ mặt, chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh, dùng một cây ngọc trâm buộc cao, một bộ trường sam trắng muốt, thân hình hắn cao lớn, không có chút sứt mẻ nào.
Người con trai với trang phục kì dị này là ai? Sao lại xuất hiện vào lúc này? Thẩm Tư Vũ nhìn quanh bốn phía cũng không thấy có máy quay phim, xem ra anh ta không phải đang quay quảng cáo hay đóng phim, chẳng lẽ anh ta mới từ chỗ vũ hội hoá trang đi ra? Nhưng vũ hội hoá trang bình thường đều diễn ra vào buổi chiều, hơn nữa theo như cô biết thì trường học gần đây không hề có hoạt động này.
Mặt cô càng ngày càng lộ rõ vẻ kinh ngạc, tính hiếu kỳ làm cô tiến đến gần. Đúng lúc này, người đó chợt xoay người một cái, mở mắt ra nhìn cô. Một đôi mắt sâu và đen thăm thẳm! Thẩm Tư Vũ lập tức hít một hơi, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân lại càng thêm kinh ngạc. Oa, lần đầu tiên nhìn thấy một nam sinh đẹp trai như vậy, so với Tư Đồ Thuỵ, các ngôi sao cũng còn thua xa. Ý thức được chính mình háo sắc khi cứ nhìn chằm chằm vào người kia khiến hai má cô nóng lên, cúi đầu xuống.
Trạc Thác kinh ngạc nhìn xung quanh, hoàn cảnh vô cùng lạ lẫm, rõ ràng mình đang cùng Lý Thắng đánh nhau, hắn trượt chân rớt xuống vách núi, vì cứu hắn mà mình cũng bị ngã theo, vậy mà sau khi tỉnh lại thì lại ở đây.
Trong lúc này, bất luận là kiến trúc hay cảnh vật đều là thứ anh chưa từng thấy qua. Trong đầu anh đột nhiên nhớ lại lời mẫu hậu từng nói qua:
“Thế giới của Mẫu hậu có nhà lầu xe hơi, giao thông so với ở đây có phần thuận tiện hơn……..” Chẳng lẽ nơi này là thế kỷ hai mươi mốt, là “cố hương” của mẫu hậu? Chẳng lẽ anh cũng bị xuyên không giống mẫu hậu của mình?
Từ nhỏ, mẫu hậu thường cùng anh kể về chuyện của thế kỷ hai mươi mốt, anh rất hiếu kỳ, rất muốn nhìn xem nơi đây rốt cuộc là thế giới như thế nào, lời mẫu hậu nói có thực hay không. Không thể tưởng tượng được, lần đầu tiên đánh nhau khiến cho anh chạy đến nơi này. Không hề sợ hãi cũng như bối rối, ngược lại anh cảm thấy có chút vui mừng cùng chờ mong.
Lúc này, anh mới phát hiện bên cạnh mình có người, hơn nữa lại còn là con gái!
Bộ quần áo trắng xinh đẹp để lộ ra hai cánh tay. Anh biết đây là trang phục của nơi này, nhưng đôi mày rậm không tự chủ được mà nhíu xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không tệ lắm, nhưng vẫn không xinh đẹp được bằng mẫu hậu của anh, không quyến rũ bằng các tì thiếp của mình. Điểm duy nhất có thể làm cho anh tán thưởng chính là đôi mắt to, trong veo như nước hồ, như vì sao lóe sáng nửa đêm, như dòng nước chảy xiết thanh tịnh.
Cô ấy là người đầu tiên ta nhìn thấy khi đến nơi này, có thể miễn cưỡng cô ấy là bạn, vì vậy hướng cô vươn tay “Xin chào, mỹ nữ!”. Nhớ rõ ở thế giới này xưng hô với con gái như thế.
Thẩm Tư Vũ kinh ngạc nhìn anh, anh vừa bắt đầu mê man, bực mình, vui sướng, kích động, còn có việc hắn biểu hiện khinh miệt khi nhìn mình vừa rồi làm cho cô không khỏi bực bội mà sinh ra hờn dỗi. Không để ý tới việc đưa tay ra, cô hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi thẳng về phòng học.
Nhìn bàn tay vẫn còn giơ ra trong không khí, Trạc Thác nheo hai mắt lại, chăm chú nhìn bóng lưng cao ngạo kia, cô là con gái sao? Dám có thái độ như vậy với mình?
Dựa vào bề ngoài tuấn mỹ cùng thân phận hoàng tử, làm gì có cô gái nào nhìn thấy anh mà không nịnh bợ? Vậy mà cô… lại không thèm đếm xỉa đến mình, anh không khỏi chậm rãi nhìn theo bóng lưng trắng đang đi xa làm một cái mặt quỷ: “Hừ, ngươi thử tỏ ra hữu nghị xem bổn hoàng tử có thèm để mắt tới ngươi nữa hay không!”
Sáu giờ chiều, sân trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vài người lao công đang tất bật làm vệ sinh.
Trong thang lầu phía dưới, Trạc Thác ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường ngủ say, phải cho đến khi mùi cơm truyền đến anh mới tỉnh lại, bước lên cầu thang, hướng mùi cơm đi đến.
Trong một căn phòng nhỏ ước chừng hai mươi mét vuông, đồ đạc chất đống lộn xộn, Trần Tĩnh Di đang miệt mài với cái xẻng trong tay, vừa ca hát, vừa xào rau.
Đột nhiên, cảm giác bên cửa sổ có bóng tối cản trở, cô liếc mắt nhìn sang và hét lên một tiếng, cô nhanh chóng im lặng, lắp bắp nói:
“Anh….là người hay quỷ…hay là thần tiên?”
Trạc Thác mơ hồ không nghe thấy lời cô nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi đang toả ra mùi gì đó.
Tĩnh Di trừng hai mắt, nhìn anh hoài nghi, ăn mặc quái dị, rốt cuộc anh là ai? Anh đến từ đâu?”
“Tôi…đến từ nơi xa đến.” Anh nói ẩn ý.
Tĩnh Di lập tức lùi về sau vài bước. Không phải chứ, chẳng nhẽ cô gặp phải bệnh nhân tâm thần? Nhưng có thể thấy anh không giống như loại người đó, ngũ quan tuấn mỹ, trên người toát lên vẻ quý tộc, nhưng biểu hiện của anh thật sự rất quái dị.
Trạc Thác nhìn cô mỉm cười, nói “Xin hỏi, có thể chia cho tôi một nửa con gà không?”
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đáng thương, Tĩnh Di liền gật đầu, gọi anh vào và cùng anh chia sẻ phân nửa bữa tối của mình.
Ăn no rồi, Trạc Thác nói với cô “Cám ơn!” rồi tựa luôn lên tường, thở dài và ngủ.
Tĩnh Di sợ hãi, không ngừng gọi anh nhưng anh không hề để ý tới, đôi mày chỉ hơi hơi nhíu, đôi môi mỏng nỉ non một tiếng “Thật ồn ào” rồi tiếp tục ngủ say.
Tĩnh Di hối hận, nhìn bầu trời đang tối dần, nhìn lại con người trước mắt đang say giấc nồng, cô đành thở dài một tiếng rồi đi rửa dọn và tắm rửa.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Trạc Thác tỉnh lại theo thói quen, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh khiến anh nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Anh đứng dậy vung chân vung tay rồi hướng thẳng ra cửa.
“Reng…reng…” chuông báo thức reo vang, Tĩnh Di ngáp vài cái, với tay tắt đồng hồ báo thức, kéo rèm ra. Khi cô nhìn thấy không một bóng người ở chỗ đó thì cảm thấy buồn bực, nhìn lại cánh cửa phòng đã mở, cô chần chừ bước ra ngoài.
Thấy Trạc Thác đang ngơ ngác nhìn nơi xa, lông mày nhăn lại, so với hình ảnh anh chàng xấu xí, khờ khạo ngày hôm qua thì hoàn toàn không giống nhau, lúc này trông anh rất cô đơn, ưu sầu, bất lực.
Trong lòng Trần Tĩnh Di đột nhiên rung động, cô nhẹ nhàng nói “Anh làm sao vậy?”
Trạc Thác xoay mặt về phía cô, mỉm cười nói: “Cảm ơn cô tối qua đã cho tôi ở nhờ.”
“Đúng rồi, anh là người ở đâu? Vì sao lại xuất hiện ở trường học?”
“Tôi…..” Trạc Thác không biết có nên kể cho cô sự thật không, liệu khi nghe xong cô có tin không? Khi anh nhìn lại đôi mắt tràn ngập nghi hoặc của cô mà không hề do dự đem thân phận thật, việc bất đắc dĩ xuyên việt đến đây nói ra.
Trần Tĩnh Di nghe xong, cảm tình vừa mới nảy sinh lập tức biến mất, khuôn mặt thanh tú trở nên tức giận nói: “Tôi van anh, anh có thể đổi nghề làm biên kịch đấy, làm ra một bộ phim đắt khác được đó.Còn nữa, anh đi ngay lập tức cho tôi!” Ghét nhất bị người khác trêu chọc, cô phẫn nộ về đóng, đóng mạnh cửa lại và khoá trái.
Trạc Thác ngạc nhiên nhìn cánh cửa bị đóng chặt, cô ta làm sao vậy? vừa rồi còn đang nói chuyện, sao đột nhiên lại trở nên dữ tợn vậy? Gương mặt lập tức hiện lên vẻ thất bại, bất lực, anh đành cúi đầu đi xuống lầu. Dựa vào trí nhớ hơn người từ nhỏ, anh đi tới chỗ bãi cỏ hôm qua khi tỉnh lại. Nằm dài trên mặt cỏ, anh ngửa mặt nhìn bầu trời sáng sớm rồi dần dần chìm vào mộng đẹp.
“Thác nhi! Con thật sự đang ở thế kỷ hai mươi mốt?” Âu Dương Như Vũ vừa kinh ngạc, vừa đau khổ nhìn anh.
Trạc Thác gật đầu: “Mẫu hậu, thế giới này không hề tốt đẹp như lời người nói, bọn họ đều xem con như quái vật, con phải làm gì tiếp đây?”
Nhìn đứa con trai đầy tự tin từ nhỏ đến lớn lại trở nên bất lực như thế này, Âu Dương Như Vũ đau thương như đứt từng khúc ruột. “Thác nhi, không cần phải đau lòng, ông trời đã an bài thì đều có dụng ý của nó, con hãy tỉnh lại đi. Mẫu hậu khi mới tới đây cũng rất cô đơn, rất bất lực, nhưng cũng dần thích nghi được, và rồi gặp được phụ hoàng của con. Cho nên, con không được nhục chí, mọi chuyện sẽ ổn thôi, biết không?”
Biết rằng bà đang an ủi, động viên mình, Trạc Thác cố gắng nặn ra một nụ cười nói: “Đa tạ mẫu hậu, con nhất định sẽ kiên trì, tuyệt đối sẽ không làm người và phụ hoàng lo lắng. Đúng rồi, ông bà ngoại ở đâu? Con muốn tìm họ.”
“Thác nhi, con nói gì cơ? Mẫu hậu không nghe được.”
“Mẫu hậu…” nhìn bóng dáng càng ngày càng mơ hồ, Trạc Thác kêu lên.
Nửa quỳ trên thảm cỏ mềm mại, Thẩm Tư Vũ kinh ngạc nhìn người trước mắt. Đang trong tiết tự học, cô vẫn như thường lệ, cầm tập tranh đi đến nơi tự do như Thánh Địa riêng của mình. Khi cô vừa bước chân vào bãi cỏ thì gặp lại anh – “quái nhân” ngày hôm qua!
Bây giờ anh ta đang ngủ say trên cỏ, nhưng không hề ngon giấc, khuôn mặt tuấn tú uể oải, sầu bi còn thoáng chút tự tin. Anh ta đang mơ thấy ác mộng sao? Còn nữa, vì sao anh vẫn ăn mặc quái dị như trước vậy, rốt cuộc anh ta là người ở đâu? Nhìn anh không ngừng lẩm bẩm, thần sắc dị thường thống khổ, cô lay tay, vỗ nhẹ mặt anh, kêu to “Nè, tỉnh lại đi, anh bị làm sao vậy?”
Trạc Thác mở to mắt, thấy người trước mặt không phải mẫu hậu mà mình đang đau khổ kêu gọi, lập tức trở nên thất vọng, cúi đầu nhớ lại giấc mơ ban nãy.
Thái độ bất lịch sự của anh làm cho Thẩm Tư Vũ hơi nhíu mày. Nếu như bình thường thì cô nhất định sẽ xoay người bỏ đi, nhưng lần này chân của cô như bị dập đinh trên mặt đất, không cách nào di chuyển được, giương đôi mắt to chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên có cảm giác khác thường làm cô không kìm lòng được nói: “Anh không sao chứ?”
Tiếng nói ân cần, mềm mại như bầu trời trong veo, Trạc Thác ngửa mặt lên nhìn người con gái dung nhan mỹ lệ trước mắt, ngón tay anh không tự chủ được mà chạm vào cô, chậm rãi vuốt ve đôi môi cô.
Thẩm Tư Vũ bị hành động đột nhiên của anh làm cho hoảng sợ, nhưng cô không hề tức giận, cũng không hất tay anh ra, ngược lại lại lẳng lặng hưởng thụ cảm giác lạ lẫm và kỳ lạ này, hai mắt không khống chế được chợt nhắm liền lại.
Ẩn ý mập mờ như vậy đối với Trạc Thác mà nói chính là điểm hấp dẫn, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên khoé môi kiều diễm **** đỏ mọng của cô.
Hốt hoảng, Thẩm Tư Vũ nhận ra có một cái gì đó ấm áp đang dán ở môi mình vì vậy há miệng để hét lên, vừa vặn làm cho Trạc Thác có cơ hội để đầu lưỡi xuyên qua hàm răng, quấn lấy lưỡi cô mà *** lấy.
Cảm giác vừa chua xót lại vừa tê dại làm cho cô rung động một chút, di chuyển đầu lười, cùng anh quấn quýt lấy nhau. Cô ngạc nhiên bởi phản ứng càng thêm K**h th**h của Trạc Thác, đôi tay to giữ chặt phần gáy nhỏ bé, yếu ớt của cô, chậm rãi làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Khuôn mặt trở nên nóng, trái tim cô cũng vậy, với một người chưa từng hôn như Thẩm Tư Vũ lại bị Trạc Thác – cao thủ tình trường trêu đùa, đã hoàn toàn nhũn ra, cả người cô dựa vào người anh, hai tay bám chặt cổ anh.
Không biết sau bao lâu, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau rốt cuộc cũng tách ra.
Nhìn người con gái vẫn còn đang mê man trong ***, dung nhan kiều mỵ động lòng người này làm lòng Trạc Thác dâng lên một cảm giác thoả mãn. Thân là hoàng tử, mười lăm tuổi đã bắt đầu thị tẩm, mỗi thị tỳ đều như hoa như ngọc, ôn nhu động lòng người nhưng anh chưa từng để tâm, trong mắt anh, các cô ta chỉ là công cụ cần thiết khi phát tiết mà thôi.
Nhưng khi cô ở trước mặt, tuy không phải cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp, kỹ thuật hôn lại rất tồi nhưng anh lại bị hấp dẫn làm anh sinh ra cảm giác xúc động không muốn buông cô ra.
Cảm giác được phần eo của mình bị ôm chặt, Thẩm Tư Vũ chợt run lên. Gần đây cô cao ngạo, giữ mình trong sạch, đến cả ngón tay cũng không cho người khác giới chạm vào thế mà hôm nay lại đem nụ hôn đầu tiên dâng hiến cho tên con trai cổ quái, thân phận không rõ ràng này. Mặc dù là anh ta chủ động nhưng cô cũng có phần vui vẻ.
Đột nhiên có tiếng người gọi, một nữ sinh mặc quần trắng thở hồng hộc chạy đến bên cô nói: “Chị Tư Vũ, ban….Chủ nhiệm lớp tìm.”
Thẩm Tư Vũ vừa nghe thấy, lập tức đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi theo cô bé kia chuẩn bị bước đi. Vừa đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu lại, yên lặng nhìn Trạc Thác một chút, nũng nịu nói: “Giờ này ngày mai, gặp nhau ở đây.” Nói xong cô xoay người chạy đi.
Trạc Thác đứng thẳng lên như có điều suy nghĩ, nghĩ đến bóng người đang chậm rãi đi xa, khoé môi anh nhếch lên; tên cô là Tư Vũ, rất hay; nhớ lại lời cô nói, khoé miệng anh nở nụ cười càng đậm, không ngừng than nhẹ: “Tư Vũ – Tư Vũ…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc