Minh Hôn Cái Đầu Anh Á - Chương 42

Tác giả: Mị Tinh Nhân

Lương Ý nhìn chằm chằm ánh mắt tựa như cá ૮ɦếƭ trong máy tính bảng trong tay, đuôi mắt thỉnh thoảng quét về phía bóng dáng đang bận bịu đi tới đi lui ở trước mặt cô, với danh nghĩa vì "quét dọn gian phòng" kì thực vì Sở Du "âm thầm" dòm ngó mình mà đầy ngập lửa giận.
"Quét dọn đủ chưa?" Lương Ý cứng nhắc buông đồ trong tay xuống, nhìn anh.
Sở Du nghe được câu hỏi thì lập tức buông cây lau nhà trong tay xuống, vui mừng chạy đến trước mặt cô, tròng mắt sáng trong suốt, tựa như đứa bé khôn ngoan đang đợi cha mẹ thưởng quà.
Lương Ý hít thở sâu một hơi, đè ép lửa giận, cố gắng bình tĩnh đối thoại với anh, vậy mà cô vừa mở miệng, "Anh, CMN có thể đi ra ngoài hay không?" Lập tức thể hiện cảm xúc phẫn uất trong lòng cô vào giờ phút này.
Lương Ý vừa dứt lời, Sở Du hé mở môi mỏng, như muốn giải thích với cô cái gì, nhưng vừa giương mắt đã nhìn bộ mặt giận dữ của cô, lại không biết làm thế nào nên ngậm miệng lại.
Lương Ý nâng trán, nguôi ngoai cơn tức của mình, "Có thể mời đi ra ngoài hay không?" Cô kéo khóe môi cứng ngắc, nâng lên một nụ cười được xưng tụng là dữ tợn. Cô mưu đồ dùng giọng nói dịu dàng xóa bỏ ý nghĩ tiếp tục ở lại trong đầu anh đi.
Vậy mà Sở Du lại lắc đầu một cái, bày tỏ không muốn.
Nụ cười của Lương Ý cứng đờ bên khóe miệng, "Tôi đói bụng." Lười phải giả bộ rồi, dù sao cũng không có hiệu quả, cần gì phải lãng phí tế bào của mình.
"Ăn cái gì?" Anh dịu dàng hỏi, tròng mắt nhanh chóng liếc bụng của cô một cái.
Lương Ý do dự một chút, con ngươi quay một vòng ở trong hốc mắt, khóe môi cong lên, "Tôi muốn ăn bánh trôi phố Lâm Đông. Anh đi mua cho tôi đi."
"Ừ." Anh sảng khoái đồng ý yêu cầu của cô.
Lương Ý hất mặt, nụ cười bên khóe miệng sâu hơn, "Nhưng. . . . . ."
"Nhưng cái gì?"
"Anh không thể lái xe đi, đi bộ một mình qua đó mua." Lương Ý quay đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào anh, tròng mắt lóe ra vẻ hả hê.
Mau cự tuyệt đi! Từ đây đi bộ qua đó tối thiểu phải hơn một tiếng, qua lại ít nhất phải phải hơn ba giờ, cho nên tôi tranh thủ thời gian rời khỏi gian phòng!
"Sẽ lạnh." Anh đột nhiên mở miệng.
"Cái gì?" Lương Ý nhíu mày.
Sở Du nhìn cô, giải thích: "Bánh trôi."
Lương Ý kinh ngạc há to mồm, hồi lâu, cô lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, cắn cắn môi dưới, đanh giọng nói: "Có phải anh không muốn hay không, không cần phải viện cớ. Tôi vốn còn nghĩ nếu là anh đi, tôi sẽ tha thứ cho anh, để cho anh chuyển vào phòng."
"Em nói, thật?" Khuôn mặt anh hơi kinh ngạc, trong con ngươi tràn đầy vui mừng.
Lương Ý ảo não mở trừng hai mắt, có chút oán giận mình nói chuyện không dùng đến não, nhưng đã đến nước này, cũng không thể quay đầu lại , chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp.
"Không sai." Cô trịnh trọng gật đầu một cái.
Dứt lời, Sở Du đã kích động hé miệng nở nụ cười, Lương Ý liếc anh một cái, xoay người lại, cứng nhắc trở lại bên giường ngồi xuống.
"Anh sẽ đi ngay bây giờ." Dứt lời, giống như sẽ phải làm chuyện lớn nhất thế giới, đi như một cơn gió, Lương Ý còn chưa có lấy lại tinh thần, anh đã đi ra khỏi gian phòng, ngay cả cửa cũng quên đóng. Vào lúc này dì Linh chuẩn bị đi vào dọn dẹp phòng, nhìn thấy bóng dáng Sở Du cấp tốc rời đi thì nhíu mày.
"Thiếu gia vội vã như vậy, là muốn đi đâu?"
"Tôi sai anh ấy đi phố Lâm Đông mua bánh trôi cho tôi rồi." Lương Ý nhàn nhạt giải thích.
Lương Ý làm dì Linh có chút bận lòng, sau đó bà ta đóng cửa lại, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn bên ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: "Dự báo thời tiết nói tối hôm nay sẽ mưa. Chỉ là. . . . . ." Bà ta dừng một chút, ngay sau đó thoải mái cười một tiếng, "Thiếu gia lái xe đi, sẽ không có vấn đề gì.”
Lương Ý kinh ngạc nhìn bắp đùi cứng ngắc, đầu hỗn loạn tưng bừng.
Anh không phải người ngu, biết rõ là mình làm khó anh, cho nên sẽ không ngu ngốc như vậy, anh nhất định lái xe đi, cho nên mình hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Lương Ý lắc đầu, muốn hất tất cả ý nghĩ không hay trong đầu ra, bình tâm lại, nhưng mặc kệ cô an ủi mình ở trong lòng thế nào vẫn không có biện pháp làm mình bình tĩnh lại.
“Thiếu phu nhân?”
Dì Linh nhìn thấy mặt Lương Ý thấp thõm, tò mò gọi cô một tiếng.
Lương Ý ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bà ta, “Thế nào?”
“Không có gì, chỉ là thấy bộ dáng cô không yên lòng, có phải có vấn đề gì hay không?” Chẳng lẽ là đói bụng sao? Nhưng hai giờ trước cô mới ăn xong, theo lý mà nói sẽ không đói sớm như vậy.
“Không có.” Lương Ý thẫn thờ nhìn bắp đùi cứng nhắc, hờ hững trả lời. Một lát sau, Lương Ý cuối cùng không cách nào bỏ mặc trái tim đang dâng lên lo lắng, “Dì Linh, Sở Du, nếu anh ấy mắc mưa, sẽ như lần trước sao?” Cô nhớ lần trước Sở Du mắc mưa thì xuất hiện chấm đỏ trên người.
Dì Linh đang dọn dẹp ghế salon quay đầu lại, tò mò hỏi, “Thiếu phu nhân, đã xảy ra chuyện gì à? Sao đột nhiên hỏi như thế.”
Lương Ý cắn cắn môi dưới, nhìn ngoài cửa sổ đen như mực, “Ầm—“ một tiếng sấm nổ ầm ở trên trời, trong nháy mắt tia chớp chiếu sáng cả khuôn mặt, gần như chiếu sáng cả đêm tối, tiếp đó mưa to rào rào từ từ kéo đến, bốn phía nhất thời chỉ còn lại âm thanh tiếng mưa rơi xuống tí tách.
Lương Ý nắm chặt ngón tay cứng nhắc, “Dì Linh, dì còn chưa nói cho tôi biết.” Cô vội vàng hỏi dì Linh.
Dì Linh vô cùng không hiểu vì sao Lương Ý lại nóng nảy, nhưng thấy cô vội vã muốn biết được đáp án từ bà ta như thế, vì vậy mở miệng giải đáp nghi ngờ của cô: “Sẽ.”
Lương Ý biết được câu trả lời thì đột nhiên buông lỏng ngón tay nắm chặt, cứng nhắc té xuống giường, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng “rầm”, dì Linh thấy thế, sợ hết hồn, vội vàng đi lên trước, “Thiếu phu nhân, sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ.”
Lương Ý kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bà ta, “Nước mưa sẽ tạo ra thương tổn gì đối với thân thể của anh ấy?” Cô sắp có thể kết luận, anh đi gấp như vậy nhất định không có mang ô, như vậy… Có thể xảy ra chuyện gì hay không…
“Cái này, tôi cũng không rõ ràng lắm.” Dì Linh trả lời lúng ta lúng túng.
Đáp án của dì Linh làm Lương Ý càng thêm lo lắng, hai cánh tay của cô vòng ở trước иgự¢, đầu úp chặt ở trên đùi, không nói một lời.
“Thiếu phu nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Dì Linh thấy cô không nói lời nào, trong lòng càng thêm nóng nảy không thôi, chỉ có thể tăng thêm âm lượng, kỳ vọng cô có thể nói ra đầu đuôi mọi chuyện.
Lương Ý ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn bà ta, nức nở nói: “Tôi bảo anh ấy đi bộ đi mua bánh trôi cho tôi, anh ấy đi được gấp thế kia, nhất định không có mang ô, không biết có xảy ra chuyện gì hay không.”
Lời nói của Lương Ý làm dì Linh thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cuối cùng bà ta cũng không rảnh quan tâm và an ủi cô, đành phải lập tức bảo A Quản sai người giúp việc đi tìm thiếu gia, tránh để thiếu gia mắc quá nhiều nước mưa làm thân thể tan vỡ lần nữa.
Lương Ý ngơ ngác nhìn cửa phòng rộng mở, không nhúc nhích, ánh mắt tan rã, không bao lâu sau, cô nghe được âm thanh xôn xao của người làm trong biệt thự, lại qua hơn mười phút, trong biệt thự khôi phục lại yên tĩnh, lúc này, Lưu Na nhẹ chân nhẹ tay tiến vào phòng cô.
“Tiểu Ý, tất cả người ngoài cửa đều đã rời đi, chúng ta mau chóng rời đi thôi.” Lưu Na đi tới bên giường, kéo tay Lương Ý, chuẩn bị mang cô đi. Nhưng mặc cho cô ấy nói thế nào, Lương Ý vẫn không nhúc nhích.
“Tiểu Ý, cậu làm sao vậy? Hiện tại là thời cơ tốt để chúng ta chạy trốn, bỏ lỡ thì không biết lúc nào mới có.” Lưu Na gấp gáp ૮ɦếƭ mất, không thể giải thích cử chỉ của cô.
Lương Ý lã chã chực khóc mà nhìn Lưu Na, “Sở Du, anh ấy có thể đã xảy ra chuyện.”
“Anh ta gặp chuyện không may thì mắc mớ gì tới cậu. Cậu đang lo lắng cái gì? Tôi còn hận anh ta không lập tức ૮ɦếƭ đi.” Lưu Na không chút lưu tình nguyền rủa Sở Du.
“Thế nhưng đều bởi vì tớ mà anh ấy mới…”
“Cậu đang áy nảy?! Có phải cậu điên rồi hay không? Cậu đừng quên, tình cảnh hôm nay của cậu đều là do anh ta ban tặng, nếu không phải là anh ta, cậu sẽ bị bắt cóc, bị yếu lòng, bị ૮ưỡɳɠ éρ dữ dội sao?!” Lưu Na kích động rống to với cô, khi cô ấy ý thức được thái dộ của mình thật sự quá тһô Ьạᴏ với cô, vì vậy hạ giọng nhận lỗi với cô: “Xin lỗi, tiểu Ý, không phải tớ muốn trách cứ cậu, chỉ là…” Một tay cô ấy che mặt, chán nản quay đầu, lời còn dư lại, cô ấy khó có thể mở miệng, dù sao dạng nam tính như cô ấy, bây giờ nói không được những lời dịu dàng, cái này không phù hợp tính cách của cô ấy.
Lương Ý nhìn Lưu Na hồi lâu, bỗng nhiên cười khổ, “Na Na, cậu đi đi!”
Lưu Na quay đầu, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn cô chằm chằm, “Cậu đang nói gì? Chúng ta không cùng đi sao?”
“Tớ không đi được.” Lương Ý cúi đầu, hạ thấp âm điệu nói: “Đi ra cửa chính biệt thự, đi về phía bên phải 10 mét, phía trước có một con đường nhỏ, dọc theo con đường nhỏ, cậu có thể đi tới trung tâm chợ. Na Na, cậu nhất định phải chạy đi!”
“Tiểu Ý!”
“Đi mau!” Lương Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt kiêu nghị.
“Các người ai cũng đừng nghĩ đi, cho dù ૮ɦếƭ, cũng phải ૮ɦếƭ ở chỗ này.” Mẹ Sở giận dữ ngút trời đi vào gian phòng lúc hai người không phát giác, bà ta đạp giày cao gót “Cộc cộc cộc cộc” bước nhanh đi tới bàn giường Lương Ý, giơ bàn tay lên cao, ánh mắt tàn nhẫn, như muốn dồn người ta vào chỗ ૮ɦếƭ.
Lương Ý và Lưu Na cả kinh thất sắc, mà lúc này bàn tay mẹ Sở đã nhanh chóng rơi xuống, Lương Ý hoàn toàn không kịp né tránh, cô chỉ có thể nhắm mắt lại chịu đựng một cái tát này.
Vậy mà, làm cô không tưởng tượng được là, Lưu Na đứng ở bên người lại nghiêng người, đứng cản ở trước mặt Lương Ý, “Bốp!” Một cái tát nặng nề rơi trên mặt Lưu Na, gò má trắng nõn của Lưu Na lập tức hiện ra dấu năm ngón tay rõ ràng.
“Na Na!” Lương Ý kêu lên tiếng.
Lưu Na vuốt má phải nóng hừng hực, bộ mặt giận dữ nhìn chằm chằm mẹ Sở, Lưu Na không chịu nổi uất ức đang muốn chuẩn bị phản kích, một con dao lấp lánh ánh lạnh đã lướt qua giữa không trung, vững vàng cắm dưới chân của cô ấy, trong nháy mắt Lưu Na bị dọa sợ, lại không dám động thủ trả thù mẹ Sở.
Mẹ Sở cười lạnh một tiếng, giơ tay lên lần nữa, chuẩn bị vỗ vào gò má Lương Ý.
“Phu nhân!” Quản gia hét lớn một tiếng, ngăn cản bàn tay sắp rơi xuống của bà ta.
Mẹ Sở tức giận quay đầu nhìn chằm chằm quản gia.
“Bà bất chấp cũng nên chú ý tới tiểu thiếu gia.” Quản gia trầm ngâm nói. “Thiếu gia còn chưa tìm được, chúng ta đi tìm thiếu gia trước đã, sau đó tính toán món nợ này!”
Trong lòng mẹ Sở tức giận khôn cùng, tâm bất cam tình bất nguyện xoay người rời khỏi phòng.
Dì Linh đứng ở ngoài cửa, xem xét bốn phía, phát hiện không có ai đang đi lại tuần tra ở hành lang lúc này mới rón rén đi vào gian phòng. Mới vừa bước vào gian phòng bà đã kinh ngạc nhìn Lương Ý ngồi ở trên giường, hai mắt vô thần, giống như linh hồn bị rút đi, bà lo âu đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng kêu,"Thiếu phu nhân?"
Mắt mất đi tiêu cự, Lương Ý vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, men theo nơi phát ra giọng nói, ngơ ngác nhìn dì Linh, không nói được lời nào.
Dì Linh mấp máy, cau mày, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lương Ý bỗng nhiên cúi đầu, khàn khàn mà nói: "Na Na, cậu ấy bị quản gia mang đi." Nước mắt lớn chừng hạt đậu chảy xuống từ trên gò má cô, nhỏ xuống cái chăn mềm mại, thấm ướt cái chăn.
"Thiếu phu nhân, đừng lo lắng, Lưu tiểu thư sẽ không có chuyện gì." Dì Linh trấn an cô.
Lương Ý lấy mu bàn tay lau nước mắt, ngẩng đầu lên, chần chừ nói: "Thật sự sẽ không có chuyện gì sao?"
Dì Linh nặng nề gật đầu một cái.
Lương Ý cắn cắn môi, miễn cưỡng tin tưởng lời dì Linh nói, dừng một chút, cô lo lắng hỏi: "Đã tìm được Sở Du chưa?"
Dì Linh xoay mặt, chán nản lắc đầu một cái.
Ngoài cửa sổ mưa rơi như có xu thế gia tăng, tiếng mưa tí tách rơi càng ngày càng vang, bất chợt kèm theo tiếng sấm nổ vang, dọa người không thôi, làm người ta không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Lấy được câu trả lời, Lương Ý rốt cuộc không nhịn được, cô đột nhiên vén chăn lên, đi xuống từ trên giường, vội vàng muốn đi ra khỏi gian phòng. Dì Linh theo sát ở sau lưng cô cả kinh, đi lên trước, ngăn cản cô ra khỏi phòng.
"Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu?" Dì Linh trầm mặt hỏi.
"Tôi muốn tự mình đi tìm anh ấy." Lương Ý kiên định nhìn dì Linh, dáng vẻ không đi không thể.
Dì Linh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thiếu phu nhân, chớ dại dột. Phu nhân đã sớm hạ lệnh, cô không được rời khỏi gian phòng này. Còn nữa, cho dù cho cô đi tìm, cô có thể khẳng định là tìm được thiếu gia ư? Thời tiết như thế này, chỉ sợ đến lúc đó chúng tôi còn phải đi tìm cô." Bà đả kích ý nghĩ ra ngoài tìm kiếm Sở Du của Lương Ý không chút lưu tình.
Lương Ý có chút co quắp, sắc mặt của cô hoàn toàn trắng bệch, mặc dù dì Linh không lưu tình, nhưng không thể không thừa nhận, lời bà nói là sự thật, thời tiết như thế này, ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trên đường, chỉ biết liên lụy bọn họ, kéo dài thời gian bọn họ tìm kiếm Sở Du.
Dì Linh im lặng thở dài, dịu dàng trấn an cô: "Thiếu phu nhân, tại sao muốn tự mình đi tìm thiếu gia chứ?"
Lương Ý nghi ngờ nhìn bà, cảm thấy kinh ngạc đối với câu hỏi của bà, "Nếu không phải là tôi bảo anh ấy đi bộ đi mua đồ, anh ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện. Cho nên, tôi không nên chịu trách nhiệm sao?"
"Nhưng thiếu gia đối xử với cô như vậy, cô không hận cậu ấy ư? Nếu không phải tại cậu ấy, cô sẽ không bị giam lỏng ở chỗ này, còn bị buộc kết âm hôn với cậu ấy. Những thứ này, đều đủ để tạo thành lý do khiến cô hận cậu ấy, cho nên, không phải cô nên hận cậu ấy không thể nhanh chóng ૮ɦếƭ đi sao? Tại sao bây giờ cô còn lo lắng cho cậu ấy chứ?" Ánh mắt sắc bén của dì Linh nhìn chằm chằm vào Lương Ý, cặp mắt sắc bén như muốn xé ra toàn bộ nội tâm của cô.
Lương Ý cứng họng, cô mờ mịt cúi đầu. Đúng vậy, cô nên hận anh, nếu không phải tại anh, bây giờ cô còn đang ở trong nhà thở to ngủ, làm sao gặp phải những chuyện như mấy ngày nay khiến cả đời cô đều không thể quên được.
"Thiếu phu nhân, cô nghĩ kỹ chưa?" Dì Linh nhẹ giọng hỏi.
Lương Ý ngẩng đầu, trong mắt đều là hoang mang, cô lắc đầu một cái, "Tôi không biết, nhưng mà tôi lại rõ ràng, tôi không hy vọng có người bởi vì tôi mà bị thương."
"Cho nên,
Đây là chuộc tội?”
“ Chuộc tội?” Lương Ý nhỏ giọng lẩm bẩm, cô cũng không phải là Thánh Mẫu, đối với người tổn thương mình mà ôm lấy tâm lý chuộc tội, vậy hoàn toàn không bình thường, nếu không phải là chuộc tội vậy… thì là cái gì chứ? Là áy náy? Hay là… Ý thức trách nhiệm đang tác quái…?
“ Thiếu phu nhân?”
Tiếng kêu của dì Lương cắt đứt mạch tự hỏi của Lương Ý, Lương Ý ngẩng đầu lên nhìn dì Linh, “ Đáp án này rất quan trọng sao?”
Dì Linh cười lắc lắc đầu, “ Quan trọng hay không đều ở trong đầu cô. Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được câu trả lời, chỉ là, tôi hi vọng đến lúc đó cô sẽ không hối hận vì bây giờ mê mang.”
Lương Ý yên lặng hồi lâu không nói gì.
“ Thiếu phu nhân, cô nên nghỉ ngơi, bây giờ đã hơn bốn giờ.” Dì Linh nhìn đồng hồ, lông mày càng thêm cau chặt. Còn một tiếng nữa thì trời sẽ sáng, nếu lúc trời sắp sáng còn chưa có tìm thấy thiếu gia vậy thì phiền toái.
Lương Ý cắn môi, liếc nhìn mưa to gió lớn ngoài cửa sổ, “ Tôi muốn chờ anh ấy trở về!”
“ Nhưng…”
“ Cho dù hiện tại tôi nằm trên giường thì cũng không ngủ được, dì cho phép tôi đi!” Lương Ý kiên quyết nói.
Dì Linh thấy thế, đành phải miễn cưỡng đồng ý, “ Qua năm giờ cô nhất định phải nghỉ ngơi. Biết không?”
Lương Ý gật đầu một cái.
Cửa phòng bị hất mạnh ra, Dì Linh và Lương Ý cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy một người mặc quần áo đã bị nước mưa thấm ướt đứng ở cửa, gương mặt và dưới chân Sở Du vẫn còn thấm đẫm nước mưa.
Trước иgự¢ anh phình to, đôi tay quấn lấy nhau ở trước иgự¢, tựa như đang bảo vệ thứ gì quan trọng, gương mặt trắng nõn mà mặt tuấn bởi vì nước mưa rửa sạch bây giờ đã hiện đầy những đốm đen nhìn mà hoảng. Hô hấp của anh có chút gấp gáp, nhưng khổng thể nghi ngờ, lúc này anh cực kỳ hưng phấn, ngay cả ánh mắt nhìn Lương Ý cũng sáng bừng.
“ Thiếu gia…” Dì Linh che miệng kêu lên, bà ta quả thật không thể tin người chật vật không chịu nổi trước mắt, quần áo thậm chí còn dính không ít nước bùn chình là thiếu gia thường ngày cố chấp đến bệnh hoạn về tính sạch sẽ.
Sở Du giống như không nghe thấy dì Linh kêu lên, anh cười đến mặt rực rỡ, đi thẳng tới trước Lương Ý, sau đó cẩn thận đưa bánh trôi trong иgự¢ mình ra, bày ra choLương Ý nhìn. Mặc dù anh bảo vệ cẩn thận, nhưng vẫn bị nước mưa làm ướt hộp đồ ăn.
Lương Ý kinh ngạc nhìn hộp đồ ăn trong tay anh, trong lòng ê ẩm, hốc mắt có chút ửng hồng.
“ Sao vậy? Em không thích à?” Sở Du cho là cô sẽ vui mừng, nhưng cô lại bày ra bộ dáng sắp gào khóc, nhất thời hoảng hốt không thôi.
Lương Ý mím chặt môi, hất mặt, mở trừng hai mắt, muốn thu những giọt nước mắt sắp tràn mi trở về.
Sở Du cúi đầu qua nhìn hộp đồ ăn, đưa tay mở hộp đồ ăn, bánh trôi tròn trịa trôi lơ lửng ở trên mặt nước, bởi vì thời gian qua dài, bánh trôi đặt trong hộp đố ăn quá lâu đã mất đi hơi nước ấm áo. Bánh trôi đã nguội.
“ Thật xin lỗi … Nguội…” Anh lúng ta lúng túng nói xin lỗi cô. Hai mắt mới vừa rồi còn lấp lánh có hồn bây giờ đã trở nên ảm đạm không ánh sáng. Anh cho là Lương Ý nhất định sẽ không nhận lấy hộp bánh trôi đã nguội, cho nên nhất định sẽ không tha thứ cho anh. Anh chán nản nên bước chậm lại, đặt bánh trôi vào trên khay trà, chuẩn bị xoay người rời đi, tránh để cho cô nhìn phiền lòng.
Vào lúc anh vừa mới dạng chân bước về trước, “Ầm!” Sở Du bất tỉnh té xuống đất, phát ra một tiếng vang.
“ Thiếu gia!” Dì Linh cả kinh thất sắc xông lên trước. Lương Ý còn chưa có lấy lại tinh thần kinh ngạc nhìn thấy đốm đen trên gò má anh dần dần mở rộng, gần như muốn bao trùm lên cả khuôn mặt anh.
“ Thiếu phu nhân, nhanh đi tìm đại sư Cố!” dì Linh sờ trán Sở Du, quyết định thật nhanh bảo Lương Ý đi tìm đai sư Cố.
Dì Linh hét lớn làm Lương Ý như mới tỉnh mộng, cô hoảng hốt ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống mật thất tìm đại sư Cố. Vậy mà cô mới vừa bước ra khỏi phòng thì Đại sư Cố đã mặt nặng nề đi vào.
Hôm nay Đại sư Cố cũng không khí định thần nhàn như thường ngày, ngược lai có vẻ tức giận đằng đằng, ông ta không có chào hỏi Lương Ý giống như bình thường , mà trực tiếp đi tới bên cạnh Sở Du, rút ra một cây châm, đâm xuống trên thiên linh của anh. Cho đến khi ngân châm đâm xuống một nửa thì ông ta mới buông ra, tiếp tục đâm xuống mấy châm trên mấy huyệt đạo quanh người anh.
Sau khi hoàn thành châm cứu, ông ta lại móc ra cục thịt màu đỏ sẫm, cạy miệng của anh ra, cứng rắn buộc anh nuốt vào.
“ Đây là cái gì?” Dì Linh nghi ngờ đối với cục thịt ông ta mạnh mẽ đưa vào.
Đại sư Cố tiếp tục móc ra một cái bình, toàn bộ ném ờ trên mặt đất, sau đó lựa ra một chai trong đó, gắn xuống lòng bàn tay mình, lại từ một cái bình nhỏ khác lấy ra máu tươi, hòa trộn ở chung một chỗ.
Dì Lin thấy ông ta không trả lời, suy đoán nói, “ Là trái tim?”
Đại sư Cố đang bận bịu rốt cuộc ngẩng đầu lên, liếc bà ta một cái, coi như là cam chịu.
“ Xoa!” Đại sư Cố rút cây dao từ trong đĩa trái cây trên bàn tràm hòa máu tươi cùng bột vào nhau, gọi dì Linh xoa thứ này cho Sở Du, dì Linh gật đầu, ngay sau đó hành động. Đại sư Cô quay đầu, nhìn chằm chằm Lương Ý, lạnh lùng nói: “ Lại đây.”
Lương Ý bước tới nhanh, muốn giúp một tay, cô mới vừa đi tới trước mặt Đại sư Cố thì Đại sư Cố không biết nâng dao lên khi nào, hướng cô đâm tới…
Nhà họ Lương,
Tiểu Phương bưng chén nước ngồi ở trên ghế sa lon, đầu ngón tay còn thỉnh thoảng lay động, cô hoảng sợ không thôi trừng chén nước, hình như đang nhìn thứ gì làm cho người kinh hãi không thôi.
“ Bác gái, bác không sao chứ?” Lương Tư bưng trái cây ra ngoài, bị bộ dáng của bà dọa sợ hết hồn.
Tiểu Phương ngẩng đầu một cái, cau mày suy đoán: “ Không có, bên chị cháu đã xảy ra chuyện gì sao?” Nếu không, bác ấy sẽ không kinh hoảng chạy đến tìm bọn họ như thấy.
“ Bác bị phát hiện rồi. Hai ngày nay, giống như vẫn có người đi theo bác.” Bà ấy để chén nước xuống, thấp thỏm lo âu nắm móng tay của mình.
Lương Tư kinh hãi,” Vậy bác tời đây có thể… gặp nguy hiểm hay không?” vạn nhất nếu khiến người nhà họ Sở thấy bà tới nhà chúng tôi, chẳng phải là trực tiếp thừa nhận bà ấy có quan hệ với nhà chúng tôi sao? Vậy nhà họ Sở nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ấy.
Bà ấy nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, “ Bác đi rất nhiều vòng xung quanh, bỏ rơi người kia.”
“Người? Bác xác định đi theo bà là một người?” trái tim Lương Tư nhảy bùm bùm, bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại cô ta và Đa Đa, ba mẹ đã đi đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra rồi, ngộ nhỡ thuật sỹ kia sử dụng tà thuật gì vào lúc này, các cô phải thế nào đây?
Lời nói của Lương Tư làm Tiểu Phương nghi hoặc không thôi, “ Không phải là người, chẳng lẽ còn có quỷ theo dõi bác sao?” Bà ấy cười cười, tựa như đang ám chỉ Lương Tư suy nghĩ lung tung.
Lương Tư im lặng, hồi lâu sau, cô vội vã ấn mã số.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc