Minh Hôn Cái Đầu Anh Á - Chương 11

Tác giả: Mị Tinh Nhân

"Nước miếng rơi xuống 3000 mét rồi kìa!" Một giọng nói hài hước vang lên.
"Xoài không kịp đợi đưa tình với tớ." Lương Ý ngửi trái xoài bị dây điện ép nặng trĩu tản mát ra mùi thơm, vô cùng say mê đáp lại.
Lưu Na từ nơi xa đi tới liếc cô một cái, bất đắc dĩ nói, "Lúc nào thì xoài đưa tình với cậu hả? Hay là nói cậu đã biến thân thành cây xoài, hiểu được ngôn ngữ của cây xoài rồi?"
"Tớ không hiểu được ngôn ngữ của cậy xoài, nhưng hành động của nó đã nói cho tớ biết. Nó muốn tớ ăn nó đi." Lương Ý cười si ngốc, đầu ngón tay cẩn thận từng li từng tí chạm tới cành cây bởi vì trọng lực mà trái xoài khổng lồ rơi xuống dưới.
"Hành động của nó?" Từ lúc nào cây xoài cũng có thể có hành động vậy trời?
"Cậu xem da nó màu vàng, vỏ ngoài trơn mềm cùng với mùi thơm khiến cho người ta thèm thuồng, không nói cho tớ cũng biết là, tôi rất ngon, ăn tôi đi! Tớ sẽ rất cảm tạ nó." Dứt lời, đem đầu cô tiến tới cây xoài trong lòng bàn tay, ngoạm xuống.
Lưu Na nhìn hành động hoa tuyệt thế* của cô, trên người nổi da gà như măng mọc sau mưa, sinh trưởng tốt không thôi.
* hoa tuyệt thế: ý chỉ hành động kỳ lạ, hiếm thấy
"Chớ ăn, nếu lão Lý mà trông thấy cậu chiếm đoạt ‘tài nguyên’ của trường học thì cậu lo mà chuẩn bị tốt giấy trắng đi, viết bản kiểm điểm năm ba ngàn chữ thôi." Lưu Na xoa xoa cánh tay nổi da gà, nói lời cảnh cáo.
"Hôm nay lão Lý ngã bệnh xin nghỉ, không có tới trường học." Lương Ý cười hắc hắc.
Lưu Na nhíu mày, trong lòng có loại dự cảm chẳng lành, "Cậu muốn làm gì?"
"Na Na, muốn ăn xoài, nhưng mẹ tớ nói tớ không thể ăn xoài, bị nóng. Cho nên. . . . . ." Hai tay ngón trỏ nhẹ nhàng ᴆụng chạm, đáng thương nhìn về phía cô bạn.
"Cho nên cậu muốn trộm?" Lưu Na nói một câu trúng tâm tư của cô.
Lương Ý vội hưng phấn gật đầu, "Tớ xem xét qua, hôm nay không có giáo viên trực, quét dọn sân thể dục chỉ có mấy người chúng ta, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, sẽ không bị phát hiện."
"Trời, không thể xem thường cậu, trước khi làm chuyện xấu còn học điều tra xong? !" Lưu Na cảm thấy kinh ngạc đối với cô "lớn lên".
Lưu Na khen ngợi trực diện, Lương Ý cũng có chút không biết xấu hổ, "Cái người này, sao khích lệ tớ...tớ sẽ kiêu ngạo."
Lưu Na nghe vậy thì nheo mắt lại, thầm nghĩ hàng này không chỉ học được điều tra trước, còn học được tự sướng.
"Na Na, chúng ta hành động thôi." Lương Ý không kịp chờ đợi, nói.
Lưu Na ngửa đầu, liếc mắt nhìn cây khô thật cao cùng với điện thế đầy cành xoài, không khỏi nuốt nước miếng một cái, dường như ăn rất ngon đấy. Nhưng là, "Tớ sẽ không leo cây."
"Yên tâm, tớ sẽ! Tớ đã luyện tập nhiều năm rồi!" Lương Ý tràn đầy lòng tin xoay người, trước tiên lấy trái rơi xuống dưới cây xoài lớn lên, đưa cho cô bạn, "Đây là cho cậu!" Lại hơi ngẩng đầu, hèn hạ ti tiện mà cười, "Trước tiên, chúng ta lấy thêm túi!"
"Được rồi." Lưu Na gật đầu một cái, từ trong quần móc ra một túi ny lon, chuẩn bị giao cho cô thì lại phát hiện mới thời gian nói một câu mà Lương Ý đã leo lên cây rồi.
"Na Na, tớ không mang túi, tớ ném cậu đón nhé!" Lương Ý ở trên tàng cây lớn tiếng nói.
Lưu Na bĩu môi, cả giận nói: "Cái đồ, tớ mang theo túi! Sao cậu leo lên nhanh thế, vội vàng đi đầu thai à!"
"À? Không phải đâu? Na Na, chẳng lẽ cậu đã sớm có chủ ý với cây xoài rồi, nếu không làm sao sẽ đem theo túi tới?" Lương Ý bày ra dáng vẻ đã sớm nhìn thấu bộ mặt của cậu.
Lưu Na cắn răng, "Ngu ngốc, đây là lúc tớ đi quầy bán đồ lặt vặt mua đồ ăn có. Thôi, đừng nói nhảm nữa, mau ném đi!"
"Được!" Vừa dứt lời, Lương Ý lập tức hái một quả được một xoài to ném xuống, Lưu Na bắt chính xác không lệch, thả vào trong túi. Lương Ý thấy thế, càng thêm yên lòng hái.
"Các cậu đang làm gì đấy? !"
Một tiếng quát to cắt ngang Lương Ý và Lưu Na đang bận "làm việc tay chân", Lưu Na đột nhiên dừng lại, cứng đờ xoay người sang chỗ khác, phát hiện người nói chuyện là mập mạp lớp cách vách—— Tằng Trì.
"Ha ha, bạn học Tằng." Lưu Na cười nhạt nhẽo.
"Các cậu lén trộm xoài?" Tằng Trì âm trầm nheo đôi mắt nhỏ lại, không có ý tốt nhìn chằm chằm xoài trong tay cô.
Lương Ý nghe được tiếng quát, thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống. Vừa nghĩ tới mình lại được mời phụ huynh trở lại uống trà với giáo viên chủ nhiệm, da đầu bắt đầu ngứa một chút.
"Bạn học Tằng, chuyện này, cậu có thể làm như không thấy hay không?" Lưu Na xoa xoa tay, bộ dáng hết sức dễ thương lượng. Vậy mà trong lòng cô ấy cũng: mập mạp ૮ɦếƭ bầm, nếu dám mách là tên khốn kiếp, diễn Vô Gian đạo, hôm nay sẽ khiến cậu đi về gãy xương.
"Ha ha, bạn học Lưu, cậu đang cầu xin tớ sao?" Tằng Trì có bộ dáng bí ẩn.
"Cầu xin cậu? Chớ tự đề cao mình. Tằng Trì, tớ cho cậu hai lựa chọn. Một, chúng tớ tám cậu hai. Hai, tớ đánh cậu đến gãy xương. Chính cậu chọn đi." Lưu Na thật sự không quen làm bộ dạng khiêm nhường, trực tiếp dùng lời nói uy Hi*p.
Tằng Trì cũng hơi sợ Lưu Na, biết cô ấy là cao thủ Taekwondo, học kỳ trước cô ấy và Lương Ý đánh nhau toàn thắng với thiếu nữ xấu giúp giành bàn cơm, cuối cùng còn đoạt được danh hiệu nữ hiệp khay cơm, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường, nhìn lại thân hình mình hơi béo, vẫn mưu tính, dù thế nào đi nữa cậu ta đã sớm thèm thuồng xoài của trường học, đáng tiếc vẫn không thể như ý nguyện, chuyện này coi như cậu ta nhặt được chỗ thủng.
"Tớ tám các cậu hai." Tằng Trì hết sức không biết xấu hổ nói lên yêu cầu của mình.
"Cút! Chúng tớ tám cậu hai, nếu không, gãy xương!" Lưu Na nắm quả đấm quơ quơ trước mặt cậu ta để ra uy.
Tằng Trì nuốt nước bọt, dưới thế lực ác uy Hi*p không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
"Na Na, như thế nào?" Lương Ý biết cô ấy ở dưới thương lượng cùng Tằng Trì.
"Không có việc gì. Cậu tiếp tục!"
"Ồ!" Lương Ý tiếp tục ném xoài xuống.
"Tằng Trì, nhặt xoài lên, chúng ta lại chia!" Lưu Na hung tợn nói với cậu ta.
Tằng Trì không dám chống đối cô ấy, rất sợ cô ấy vung quyền xuống, đánh mình gãy xương, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, vì vậy hai người bắt đầu bận rộn đón xoài Lương Ý ném từ trên cây xuống.
"Các cậu trộm xoài? !" Lại một Tao Niên ngang qua bãi tập.
"Mẹ kiếp, lại nữa ? !" Lưu Na không thể không cảm thán, phong thủy hôm nay thật sự không ra gì, nếu không làm sao lại xui xẻo như vậy, lần lượt đến.
"Nói đi, cậu muốn chia thế nào?"
"Ba bảy!"
"Cút! Giống nhau là hai tám! Muốn thì nói, không thì dẹp đi!" Lưu Na dùng giọng hung ác hướng Tao Niên rống.
Tao Niên sảng khoái đồng ý.
Lương Ý tiếp tục khổ sở hái xoài từ trên cây xuống, vốn định hái mấy trái thôi, nào biết có nhiều người gia nhập như vậy, còn phải cầu xin gánh vác, quả nhiên là chuyện xấu không dễ làm!
Hái được năm phút đồng hồ, Lương Ý cảm thấy không sai biệt lắm, chuẩn bị xuống, vội vàng chia xong xoài liền chạy lấy người, ai biết người khác hô to một tiếng, "Giáo viên chủ nhiệm tới rồi! Chạy mau ——"
"CMN!" Lưu Na lớn tiếng nguyền rủa, "Chúng ta chia ra các đường! Chạy! Ngàn vạn lần không được để bị bắt! Cho dù bị bắt cũng không thể làm tên khốn kiếp, nếu không, tôi đập em trai của các cậu!" Trước khi đi còn không quên vác túi xoài lớn chạy.
"Mẹ nó! Hung tàn thế này?" Tằng Trì cùng Tao Niên không nhịn được che đáy quần, cảm thấy có chút tức giận.
Mắt thấy giáo viên chủ nhiệm đã tức giận trùng trùng sắp chạy đến trước mặt bọn họ, hai người bọn họ mới bắt đầu chạy. Mà Lưu Na đã sớm chạy như một làn khói không thấy tung tích.
"Tằng Trì! Cấm chạy! Tôi đã thấy em rồi, em cho rằng bây giờ em chạy là vô sự sao? Nói cho em biết, kháng cự bị nghiêm trị, thẳng thắn được khoan hồng!" Giáo viên chủ nhiệm ở xa hô to. "Lão Lâm, lão Trịnh, chia ra ba đường, đuổi theo!" Tiếp tục ra lệnh.
Mặc dù giáo viên chủ nhiệm "Tận tình khuyên bảo" khuyến cáo Tằng Trì như thế, cậu ta vẫn không muốn dừng lại, kéo cái bụng thật to chạy hướng ký túc xá. Mà đổi thành Tao Niên ôm trong lòng một bọc xoài, cơ trí chạy trở về phòng học, ở cửa sau phòng học lặng lẽ đi vào, sau đó giả bộ đọc sách.
Núp ở sau cây khô Lương Ý thấy giáo viên chủ nhiệm rời đi, trái tim vẫn lơ lửng giữa không trung rốt cuộc quay lại, thấy lần này cô tương đối may mắn!
"Chủ nhiệm! Nơi này còn có một!" Không biết từ lúc nào lão Trịnh trở lại, lúc Lương Ý vừa thò đầu ra thì bị thầy bắt được tại chỗ, hơn nữa còn thấy tang chứng.
Kết cục cuối cùng của chuyện này là bốn người bọn Lương Ý cuối cùng vẫn bị bắt được toàn bộ, mà bọn họ đối mặt trừng phạt còn ngay trước toàn trường, bọn họ "dốc hết tâm huyết" tả thành bản kiểm điểm 5000 chữ. Trải qua chuyện này, Lương Ý và Lưu Na lại vinh lấy được một danh hiệu ——"đạo tặc xoài" .
Đạo tặc xoài cũng đã trở thành một chuyện cười để toàn trường tán dóc, chuyện này cũng lưu truyền khá nhiều phiên bản, một cái trong đó làm các cô cảm thấy xỉ mũi coi thường chính là: bởi vì chia của không đều đặn, bọn họ bất mãn với nhau, cuối cùng bán đứng chiến hữu của mình, cuối cùng khiến tất cả mọi người đều bị bại lộ.
Thật ra thì chân tướng căn bản cũng không phải là như vậy, ngày đó ở chỗ giáo viên bọn họ thủy chung giữ vững phòng tuyến cuối cùng, không chịu thừa nhận mình còn có đồng bọn làm chuyện này, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không có cách nào bắt bọn họ. Cuối cùng để cho bọn họ "đền tội" chính là một học đệ đi ngang qua đổ rác vừa lúc thấy được chuyện đã xảy ra, làm nhân chứng cho giáo viên chủ nhiệm, cuối cùng vì cảm tạ học đệ "hiên ngang lẫm liệt" giáo viên chủ nhiệm đem xoài Lương Ý khổ cực trộm hái được tặng cho cậu ta, làm quà cảm tạ. Chuyện này khiến bốn bọn họ mãi cho đến khi tốt nghiệp, mỗi lần thấy học đệ đều sẽ không tự chủ được dùng ánh mắt âm trầm "chém Gi*t" cậu ta.
Ngày hôm sau
Lương Ý phờ phạc trở lại phòng học, phát hiện trong ngăn kéo của mình lại có hai trái xoài thơm ngát, không khỏi lệ nóng doanh tròng nhìn mắt đen nhánh của Lưu Na bên cạnh.
"Na Na, là của cậu sao?" Cô nghẹn ngào hỏi.
"Hả?" Lưu Na nhìn 乃út trên bàn cô, "Là của tớ." Có thể là mới vừa rồi tay cô ấy trơn quá! Cô ấy nhặt lại 乃út.
"Na Na! Cậu đối với tớ thật tốt." Lương Ý như gấu ôm, ôm Lưu Na thật chặt, đầu còn nhẹ nhàng cọ xát bộ иgự¢ của cô ấy.
"Làm gì vậy?" Lưu Na không giải thích được.
Ngồi ở sau lưng Lưu Na, đồng chí Lâm Cường cảm giác quanh thân chợt lạnh, không nhịn được rùng mình một cái, quay đầu nhìn, anh ta phát hiện mặt như ngọc của người nào đó biến thành đen như than, quanh thân hình như bao phủ "Gió tanh mưa máu", dường như ác quỷ mới bò ra từ trong địa ngục, càng thêm không nhịn được hai chân đánh nhau!
"Na Na, tớ yêu cậu ૮ɦếƭ mất!" Hốc mắt Lương Ý hồng hồng nhìn về phía Lưu Na thổ lộ "thâm tình". d.đ.l.q.đ
"Tạch!" Chiếc 乃út bị hoạt động của người nào đó biến thành hai nửa, đồng chí Lâm Cường không nhịn được lau mồ hôi mỏng trên trán mình một cái, cứng đờ quay đầu đi, không hề quan sát hành động của người nào đó, tránh cho mình trở thành vật hy sinh.
"Hèn hạ!"
Dường như đồng chí Lâm Cường nghe được giọng nói cắn răng nghiến lợi phát ra từ miệng người nào đó. . . . . .
Ba ngày sau
Vết thương đã kết vảy, Lương Ý chán đến ૮ɦếƭ nửa nằm ở trên giường, thỉnh thoảng xoay người lại nhìn trăng sáng treo thật cao ở ngoài cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng ᴆụng chạm chăn trên giường, tròng mắt chán nản, hoàn toàn không có thần thái vui vẻ.
"Tiểu Ý."
Không biết Sở Du trở lại từ lúc nào, trên người vẫn giống như thường ngày tản mát ra nồng nặc mùi sắt gỉ, mùi vị này thậm chí càng nồng đậm hớn so với lúc trước.
Lương Ý im lặng thở dài dưới đáy lòng, hai mắt vô thần liếc anh một cái, sau đó lại quay đầu đi, không để ý đến anh.
"Vết thương đau?" Sở Du thấy cô phờ phạc rũ rượi, cho là thân thể cô còn chưa có phục hồi như cũ, vì vậy mở miệng hỏi thăm.
Lương Ý nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Đã tốt hơn."
Sở Du trầm mặc hồi lâu, "Nhàm chán?"
Lúc này Lương Ý mới nhìn anh, "Tôi muốn đi ra ngoài. Có thể không? Một lát thôi."
Sở Du lắc đầu không chút do dự.
Lương Ý nhíu mày, nắm chặt quả đấm dưới người, nặng nề nện lên chăn trên giường, dáng vẻ hờn dỗi.
"Tiểu Ý, chờ một chút nữa." Anh nghiêng người tiến lên, ôm Lương Ý, nhẹ nhàng hôn hít cổ của cô. Lương Ý cảm thấy khó chịu đối với lạnh lẽo do thân thể anh mang đến, hơi dùng sức đẩy anh.
"Anh muốn tôi chờ gì? Chờ đến ngày anh chán ghét tôi mới thả tôi đi sao?" Lương Ý tức giận bất bình nhìn anh.
Sở Du chán nản rủ mắt, không nói một lời, cánh tay ôm eo cô lại tăng thêm sức, Lương Ý bị siết đến khí chịu, thân thể hơi nghiêng tới trước một chút, dựa vào để giảm bớt áp lực do cánh tay anh mang đến.
Hành động lần này lại làm cho tròng mắt chán nản của Sở Du chợt sáng lên, con ngươi đen nhánh tựa như ngôi sao lóe lên trong bầu trời đêm, Lương Ý nhìn ngây người. Nhưng không biết vì sao, đáy lòng cô giống như có một giọng nói khác nói cho cô biết, anh dường như hiểu lầm cái gì.
"Anh rất vui." Vui mừng em nguyện ý thân cận anh.
Vui mừng? Anh vui mừng cái gì? Thôi, thừa dịp hiện tại anh cảm xúc dâng trào, tiếp tục đàm phán với anh, có thể tranh thủ cơ hội ra ngoài. Lương Ý tính toán ở đáy lòng.
"Vậy bây giờ tôi có thể đi ra ngoài hay không?" Cô bày ra dáng vẻ đáng thương, lần nữa mở miệng hỏi.
Sở Du nhíu mày, giữa lông mi xuất hiện một hai đường nhăn, đôi môi mỏng giống như là bị người ta dùng chỉ vá lại, một chữ cũng không nhảy ra.
Lương Ý cắn răng, vươn tay, nhẹ nhàng kéo ống tay áo áo sơ mi trắng của anh, "phựt" vừa lúc kéo đứt cúc áo trên cổ tay anh, cúc áo màu vàng kim có hoa văn xinh đẹp nhanh chóng rơi xuống trên chăn.
"Này, thợ làm không tốt lắm. Thôi đi! Ha ha. . . . . ." Lương Ý cười gượng mấy tiếng, liền tranh thủ nhặt cúc áo trên chăn lên, cố gắng che giấu tội của mình.
Sở Du không nói gì, Lương Ý yên lòng. Nghĩ thầm: anh có tiền như vậy, một cúc áo thôi mà, sẽ không để tâm.
"Đền!"
Lương Ý đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt, không thể tin nhìn anh, "Anh...anh mới vừa nói cái gì?" Cô sẽ không nghe nhầm chứ? ! Sở Du, Sở Du lại muốn cô bồi thường tiền? ! Còn vì một cái cúc áo? !
"3 vạn."
"3 vạn? ! Tại sao anh không đi làm thổ phỉ? ! Anh làm thổ phỉ khẳng định rất có tiền đồ! Còn nữa, đồ chơi này trị giá 3 vạn? Cho dù nó trị giá 3 vạn, tôi cũng chỉ là kéo đứt chỉ mà thôi, cùng lắm thì tôi vá lên là được, tại sao muốn tôi đền 3 vạn? !" Lương Ý rống to, tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm Sở Du, kiên quyết không đền.
"Hoa."
"Hoa á hoa, nó vốn có hoa." Cô cúi đầu, nhìn, nhất thời tất cả những lời muốn nói đều bị nghẹn ở trong cổ họng không nói ra lời. Chỉ thấy một vết trầy "tráng kiện" đột nhiên xuất hiện trên cúc áo màu vàng, trên cúc áo có nụ hoa trông rất sống động trong nháy mắt bị phá hư hầu như không còn, mỹ cảm hoàn toàn không có. Một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ cứ thế bị hủy diệt.
Lương Ý hít thở sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo nói, "Tiền không có, mạng có một. Anh muốn loại nào?"
"Nợ tiền, đền thịt!" Vừa dứt lời, anh cúi đầu, nhân tiện cầm cúc áo tới, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ma sát trên hoa văn, lỗ tai trắng nõn cũng lặng yên không một tiếng động đỏ lên.
"Đền thịt? !" Lương Ý chợt đứng lên từ trên giường, chỉ vào mũi của anh, tràn đầy khí phách chất vấn anh, "Nói! Phương pháp đền thịt cái gì?" Bà ngoại ơi, nếu anh dám nhắc tới ăn thịt cô, uống máu cô, cô hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, liều ૮ɦếƭ với anh.
Sở Du ngẩng đầu, sững sờ nhìn đầu ngón tay trước chóp mũi anh, ngay sau đó lại cúi đầu. Màu hồng trên lỗ tai càng thêm tươi.
"Oa? Hôm nay máu anh có thể tuần hoàn?" Lúc này Lương Ý mới phát hiện trên lỗ tai anh đỏ hồng, hơn nữa đã hoàn toàn quên mất chuyện "Nợ tiền đền thịt" đi không còn một mống.
Câu hỏi của Lương Ý khiến sắc mặt Sở Du trong nháy mắt cứng ngắc vô cùng, màu hồng trên lỗ tai cũng nhanh chóng tiêu tán, khôi phục trắng nõn ban đầu.
"Oa, tốc độ tuần hoàn của máu anh cũng thật là nhanh. Có phải anh đã có thể khống chế nó hay không?" Lương Ý tò mò theo dõi lỗ tai anh, hỏi.
Anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô. "Đền!"
"Đền thì đền, hẹp hòi! Nói, phương pháp đến thịt thế nào?" Lương Ý lầm bầm, cô vốn muốn ngăn đề tài này, không ngờ lại bị anh phát hiện, hiện tại tán dóc trở lại.
"Cho." Anh đưa cúc áo cho Lương Ý.
Lương Ý kỳ quái nhận lấy cúc áo, "Sao cho tôi?"
"Cho em! Đền anh!" Anh chỉ chỉ mặt của chính mình.
"Đền mặt của anh?" Lương Ý kêu lên."Tôi không có kéo nát mặt anh? Sao anh muốn tôi đền mặt? Hơn nữa, mặt cũng có thể đền sao?" Dừng một chút cô lại khi*p sợ hỏi, "Chẳng lẽ anh muốn lột mặt tôi ra, dán vào trên mặt anh? ! Đó cũng quá khó coi!" Nghĩ đến tình cảnh kia, cô không nhịn được sợ run cả người.
Lúc Lương Ý gào to, Sở Du tối mặt, mặt anh khó chịu hất đầu, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng có chút gấp rút hơn so với bình thường.
"Đần!"
"Tôi mới không ngu ngốc! Thương lượng được không?" Lương Ý vốn định đưa tay ra nắm ống tay áo anh cầu xin anh, nhưng vừa nghĩ tới cái cúc áo hy sinh kia, cuống quít hạ tay xuống.
"Thương lượng cái gì?" Anh quay đầu nhìn cô, không hiểu hỏi.
Cô cúi đầu, ngón tay không ngừng nắm chăn trên giường, gương mặt chậm rãi đỏ hồng.
Lúc Sở Du nhíu mày, chuẩn bị xong "chất vấn" cô một phen thì Lương Ý đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng hôn ở trên môi anh. Hôn lén người khác thành công xong lập tức nằm lỳ ở trên giường, dùng chăn đắp mình làm đà điểu.
Lỗ tai Sở Du lần nữa thiêu đốt hừng hực như lửa lớn, trở nên đỏ bừng, hồi lâu cũng vẫn thẫn thờ. Cho đến khi Lương Ý ở trong chăn buồn buồn mở miệng, "Bồi thường thế này được không?"
Không có trả lời, Lương Ý tò mò vén chăn lên, Sở Du duy trì tư thế điêu khắc như lúc cô hôn anh, không nhúc nhích. Lỗ tai hồng hồng lập tức hấp dẫn chú ý của cô.
"Anh. . . . . . đang xấu hổ? !" Lương Ý nhỏ giọng thử dò hỏi.
"Nói bậy!" Người nào đó lập tức lớn tiếng kích động phản bác, "Em mới xấu hổ!" Mặt nghiêm túc.
"Nhưng lỗ tai anh đều đỏ." Lương Ý tiếp tục phản bác.
"Máu không tuần hoàn!" Giải thích hợp lý lẽ.
Lương Ý trừng mắt nhìn, vừa nãy không phải anh nói đã tuần hoàn sao? Sao đột nhiên lại không tuần hoàn? Cô nheo mắt lại, chăm chú nhìn mặt anh một lúc lâu, phát hiện lỗ tai anh đỏ hơn vừa nãy một chút.
"Ha ha. . . . . ." Lương Ý cười âm trầm, đem mặt tiến tới trước mặt anh, nheo mắt lại, "Chúng ta đi chơi được không?"
Sở Du kiên quyết lắc đầu.
"Nhé!" Người nào đó hôn mặt anh một cái.
Bị tập kích khiến Sở Du cứng hình lần nữa, Lương Ý nhếch khóe miệng, không có ý tốt nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài hẹn hò được không?"
Chỉ thấy Sở Du ngây ngốc gật gật đầu.
"Yeah!" Lương Ý thấy kế hoạch thành công, hưng phấn bật lên từ trên giường, tỏ vẻ chúc mừng.
Lúc này Sở Du mới phục hồi tinh thần lại, nhưng mình đã đồng ý, không thể dễ dàng đổi ý, hành vi này không phù hợp nguyên tắc của anh. Nhìn Lương Ý hưng phấn, anh không khỏi thở dài ở đáy lòng, thôi! Về phần hẹn hò, anh dường như, có chút cảm thấy hứng thú. . . . . .
Thư phòng
"Thiếu gia, không phải trước đó cậu nên đi sửa chữa cúc áo ở ống tay áo sao?" Linh Cô đứng ở cửa thư phòng, trong tay cầm một xấp quần áo, hỏi.
"Không cần." Anh thay xong y phục Linh Cô đưa cho, dừng một chút, lại phân phó cô, "Lấy tới toàn bộ quần áo của tôi tới đây."
"Thiếu gia muốn làm gì?" Linh Cô tò mò hỏi.
Sở Du quét mắt lạnh qua, Linh Cô thức thời xoay người đóng cửa rời đi, chuẩn bị thứ anh cần.
Sau khi Linh Cô rời đi, anh nhẹ nhàng dùng sức xé cúc áo màu vàng kim tinh xảo ở ống tay áo, cúc áo theo tiếng bứt ra, móng tay trên ngón trỏ tay trái của anh trong giây lát dài ra.
Phát sáng ở dưới ánh đèn rạng rỡ, cúc áo bị anh dùng ngón tay nhọn nắm, móng tay bén nhọn vô tình quẹt một cái ở trên cúc áo, cho đến khi tất cả hoa văn tinh mỹ thay đổi mơ hồ không rõ, anh mới hài lòng ngừng tay, tròng mắt đen nhánh lóe ra vẻ hài lòng dưới ánh đèn lờ mờ.
Nhà họ Lương
"Anh, mấy ngày nay nhà chúng ta đều yên bình, có phải hơi kỳ quái hay không?" Lương Tư ngồi ở trên ghế sa lon lo lắng trùng trùng nói với Lương Bân.
Lương Bân nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường trên đường phố đều đã sáng lên hắt ở trên mặt đường, khoảng không gian vốn nên đen kịt trở nên ánh sáng chói mắt, vài ba chiếc xe thỉnh thoảng lướt qua, phát ra tiếng vang "vù vù". Tất cả đều có vẻ yên bình, vậy mà càng yên bình, tim anh ta càng lo lắng.
"Anh?" Lương Tư nhíu mày, đi tới trước mặt anh ta.
"Tiểu Tư, buổi tối không nên tùy tiện cho người lạ vào nhà." Lương Bân chợt mở miệng nói với cô.
"Tại sao?" Lương Tư không hiểu.
Lương Bân liếc nhìn bốn phía phòng ốc, "Nhà chúng tôi xây xong cái phòng này mới bắt đầu đã bày ra Phong thủy trận, nếu có ‘đồ’ muốn đi vào nhất định phải được chủ nhà mời mới có thể. Như lần trước, vật kia bởi vì không được mời, cho nên mới không thể vào."
"Mời?"
"Nếu em nói với nó: vào đi! Như vậy bọn chúng có thể đi vào phòng này. Cái này tương đương với thư mời của em với nó."
"Nhưng cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe nói phòng ốc nhà chúng tôi sắp đặt Phong thủy trận?"
Lương Bân thở dài, nói: "Phong thủy trận này được ông nội qua đời của chúng ta bố trí."
Lương Tư ngạc nhiên trợn to miệng, "Ông nội, anh. . . . . ."
"Tiểu Bân, lên trên lầu, cha có việc muốn thương lượng với con." Cha Lương bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng khách, cắt đứt lời Lương Tư nói, chỉ thấy mặt ông nghiêm túc nhìn Lương Bân, Lương Tư chưa từng thấy dáng vẻ đó. Ở trong mắt của Lương Tư, Cha Lương vẫn luôn ngây ngốc, chưa bao giờ có ánh mắt sắc bén như vậy, nét mặt nghiêm túc kia lại còn nhìn người nhà mình.
Lương Bân và Lương Tư liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ý nghi ngờ, sau đó Lương Bân xoay người đi theo cha Lương lên lầu, Lương Tư một mình cô đơn ở phòng khách.
Lương Tư nhìn đồng hồ đeo tay, 10 giờ 50, gần đến thời gian mẹ Lương uống thuốc, vì vậy rót chén nước nóng mang vài viên thuốc lên lầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc