Minh Hôn Cái Đầu Anh Á - Chương 03

Tác giả: Mị Tinh Nhân

Bị ép buộc nằm ở trên giường, hiện giờ Lương Ý đang tràn ngập lửa giận mà không có chỗ phát tiết. Nhất là khi đảo mắt qua thấy hai thiếu nữ không hề có hơi thở trầm lặng đứng trước cửa gian phòng thì càng thêm phiền muộn, cô không biết mình nên làm gì bây giờ.
Rốt cuộc, Lương Ý vẫn nhịn không được mà mở miệng, "Hai người các cô có thể đi ra ngoài hay không? Các cô ở đây tôi không ngủ được." Lương Ý vén chăn ra xuống giường, đi tới mặt hai người bọn họ.
Hai thiếu nữ không lên tiếng, giống như hoàn toàn không nghe thấy cô đang nói gì, đồng tử tan rã, thân thể cứng ngắc.
"Các cô coi tôi là người ૮ɦếƭ sao?" Lương Ý nhắm mắt lại, đè xuống lửa giận trong lòng.
Không khí vẫn im ắng, Lương Ý bỗng vươn tay ra vặn nắm cửa. Hai thiếu nữ thấy vậy, trong nháy mắt đã bắt được tay của cô.
"Tôi muốn đi toilet, không được hả?"
Lương Ý trong lúc gấp gáp viện cái cớ tầm thường này, hai thiếu nữ vẫn không nhúc nhích, cử động gì. Đúng lúc cô muốn từ bỏ việc “thương lượng” với bọn họ thì một trong hai người lại đột nhiên mở cửa ra.
Lương Ý kinh ngạc nghiêng đầu nhìn thiếu nữ kia, ấp úng hỏi, "Ý của cô là tôi có thể đi ra ngoài?"
Vẫn không nhận được câu trả lời, Lương Ý thấy vậy cũng không tức giận, trong lòng cực kỳ H**g phấn, lập tức lao nhanh ra khỏi phòng. Khi chuẩn bị chạy như điên sang phía hành lang bên trái thì hai thiếu nữ vốn đang đứng đờ đẫn ở cửa phòng bỗng nhanh như tia chớp, ngăn cản trước mặt cô.
"Không phải các cô để tôi đi toilet sao?"
Lương Ý điên cuồng hét lên, mẹ nó, sao có thể vô lại như thế này? Rõ ràng là tự mở cửa phòng để cho cô đi mà.
Một thiếu nữ chậm rãi đưa tay hướng sang phía hành lang bên phải, khom người làm ra tư thế mời.
"Cô muốn nói toilet ở bên phải?"
Thiếu nữ cứng ngắc gật đầu một cái.
Bất đắc dĩ, Lương Ý không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu quay lại đi về phía bên phải. Sau khi đi được khoảng mười mét, một trong hàng loạt các cánh cửa hai bên hành lang đột nhiên mở ra, trận gió lạnh từ đâu ùa tới khiến người ta không nhịn được mà sợ run cả người.
Lạnh quá, Lương Ý ngừng lại, ngó vào bên trong nhìn một chút, không thấy có ai trong đó cả, chỉ có một chiếc giường King – size màu đen nằm ngay ngắn, cùng với các đồ gia dụng xa xỉ. Mà điều ấn tượng nhất chính là gian phòng này lớn vô cùng, cũng phải tới năm mươi mét vuông.
Quái lạ, không có người sao cửa lại mở ra nhỉ? Thôi, cũng không liên quan gì đến mình, vẫn nên tranh thủ thời gian đi “toilet” trước thì hơn.
Thời điểm Lương Ý chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước thì dường như sau lưng có một cái gì đó chọc vào khiến cô phải dừng bước. Thân thể co rụt lại, Lương Ý đưa hai tay ôm chặt lấy thân mình. Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy thỉnh thoảng trên đỉnh đầu hình như có gió lạnh sượt qua, làm da đầu tê dại từng đợt, khẽ run nhẹ.
Có vẻ như càng lúc càng lạnh thì phải, Lương Ý lắc lắc đầu, tự trấn an bản thân rồi tiếp tục đi về phía trước. Nhưng hai thiếu nữ bỗng dưng ngừng lại, mở một cánh cửa ra, ý bảo cô đi vào.
Lương Ý lập tức hiểu ra đây chính là toilet, vội vàng bước qua đóng cửa lại.
"Lạnh quá đi!" Cô ôm chặt lấy hai cánh tay mà chà xát, nhanh chóng quan sát khung cảnh xung quanh. Phòng này cũng thật lớn, đồ dùng đều mới tinh, gần như cái gì cũng có thể làm gương soi được.
"Không có cái dây nào cả, sao bây giờ đây? Biết thế đã lén nhét ga giường vào bụng mang ra ngoài rồi." Cắn cắn môi, Lương Ý hiện giờ phiền não không thôi.
Ngẩng đầu nhìn cửa sổ một chút, cô bước lên két nước của bồn cầu, nhưng ngay cả đầu cũng với không tới cửa.
"Mẹ nó! Sao mình lại lùn thế này!" Lương Ý khóc không ra nước mắt, trầm tư một chút, cô quyết định liều mạng, cố gắng duỗi dài cánh tay, bám vào bệ cửa sổ, dùng hết sức kéo thân thể lên!
Nỗ lực được chừng ba phút, cuối cùng cũng bò được lên. Qua cửa sổ, Lương Ý ngó xuống nhìn mặt đất.
Mẹ ơi, cao quá, ít nhất cũng phải ba tầng lầu!
Cô thò đầu ra ngoài nhìn trái nhìn phải một lượt, không có ban công, cũng không có cái gì có thể đứng được ở ngoài. Đúng lúc chán nản chuẩn bị bỏ cuộc thì cô bất ngờ phát hiện ra ống nhựa dẻo dẫn nước màu trắng khá lớn ở dưới cửa sổ. Lương Ý cười hả hê, gật đầu một cái. "Lần này được ông trời phù hộ rồi, lúc trước khổ luyện leo cây mất ba năm, cuối cùng hôm nay cũng thấy có chút tác dụng."
Ngồi xổm xuống, Lương Ý ôm ống nhựa dẻo thật chặt, ổn định chắc chắn cơ thể xong mới bắt đầu từ từ tụt xuống.
"Ha, may mà kỹ thuật leo cây của mình hơi bị đỉnh, chứ người bình thường làm sao có thể xuống được dễ dàng như thế này. Để xem bây giờ mấy người có thể làm gì được tôi!"
Lương Ý nhướn mày, hết sức đắc ý. Khi cô sắp tụt tới lầu hai thì ống nhựa bỗng phát ra một tiếng "pặc ——".
Cô trợn to hai mắt, không phải chứ? Ánh mắt chuyển một cái, thấy bên cửa sổ có một bóng hình xinh đẹp quen thuộc.
Là mẹ Sở!
Những người xui xẻo thì uống nước cũng sẽ bị dắt răng, nhìn tình hình hiện giờ thì cô đúng là loại người xui xẻo này rồi.
Không cần quan tâm nhiều như vậy, cứ tiếp tục đi xuống thôi, cẩn thận một chút, chỉ cần không gây ra tiếng động gì nữa là được, chắc vừa rồi mẹ Sở không nghe thấy gì đâu. Lương Ý nghĩ thầm.
Vừa tụt xuống được một đoạn, cái ống nhựa đáng ૮ɦếƭ không để ý đến lời cầu nguyện của cô mà lại kêu lên một tiếng nữa.
Lúc này, trong đầu cô đã xuất hiện ý nghĩ ૮ɦếƭ luôn đi cho xong.
"Vù vù ——"
Gió lạnh quét qua, Lương Ý nghĩ thầm, sao lại lạnh hơn cả lúc nãy nhỉ, thân thể cũng nặng hơn nữa, cô có cảm giác như đang cố giữ một tảng đá vậy, áp lực lớn quá.
"A Quản, ông có nghe thấy âm thanh gì không?" Mẹ Sở hỏi.
Nguy rồi, nguy rồi, nghe thấy rồi. Lương Ý muốn che giấu âm thanh, não bộ nhanh chóng vận hành, cô nhanh trí thanh thanh cổ họng.
"Meo meo ——" thật cẩn thật dè dặt bắt chước tiếng mèo kêu.
"Chỉ là tiếng mèo kêu mà thôi."
"Chúng ta có nuôi mèo ở đây sao?"
"Có lẽ là mèo hoang."
"Ừ."
Ha! Thật là may. Lương Ý thở dài một hơi, tăng nhanh tốc độ của mình.
"Những đồ cúng ngày mai đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Chỉ cần ông ấy tới thôi."
Đồ cúng? Ông ấy? Ai vậy? Mà thôi quản làm gì, chạy trốn quan trọng hơn.
Sau một hồi cố gắng Lương Ý cũng tụt được qua ban công tầng hai, chỉ còn khoảng năm mét nữa là xuống tới mặt đất. Vậy mà hình như vị thần vận mệnh đã bỏ quên cô rồi, trong sân viện bỗng nhiên xuất hiện một người giúp việc tầm năm mươi tuổi đang cầm cái thùng chuẩn bị tới cọ rửa cửa sổ.
"Thiếu phu nhân?"
Lương Ý trợn tròn mắt, mặt tái nhợt, tay bỗng vô lực trượt xuống, thân thể lấy vận tốc tên lửa mà lao xuống đất, và cái ௱o^ЛƓ rất vinh dự được về với đất mẹ.
"Thiếu phu nhân, sao cô lại ở đây?" Bước lại gần, người giúp việc lớn tiếng chất vấn.
Lương Ý vội vàng đứng lên, đẩy bà ta ra, bất chấp tất cả mà chạy lên phía trước.
"Người đâu! Thiếu phu nhân chạy trốn rồi!"
Cả ngôi biệt thự thoáng chốc sáng bừng, hơn mười người từ bên trong lao ra. Lương Ý không có thời gian suy nghĩ nhiều, cũng không dám quay đầu lại, chỉ sợ mình chạy chậm sẽ bị người ta bắt đi.
Lương Ý liều ૮ɦếƭ chạy trốn, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ***g *** đau không thở nổi, nhưng cô vẫn cố gắng dùng toàn lực chạy về phía trước. Thời điểm cô chạy được đến cánh cổng sắt lớn bên ngoài thì hết sức vui mừng phát hiện ra nó không bị khóa, cô ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài đường cái.
"Ầm!"
Lương Ý ***ng phải một người.
"Cô gái, cô không sao chứ?"
Là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn có hơi bạc màu, tóc dài, râu trắng dưới cằm dài tới hai mươi centimet. Ngoại trừ trang phục có hơi kỳ lạ, cả người ông ta dường như toát ra hơi thở tiên phong đạo cốt.
"Nhanh nhanh, mau báo cảnh, có người bắt cóc cháu!" Lương Ý bám chặt vào tay ông ta, thở gấp thúc giục.
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn một đám khoảng mười người đang chạy như điên ở sau lưng cô, hỏi, "Là bọn họ sao?"
Lương Ý quay đầu lại nhìn, nặng nề gật đầu một cái, "Đúng, là bọn họ, chính là bọn họ. Bác mau báo cảnh sát đi, nhanh lên bác!"
Ông ta nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn phía sau cô một chút rồi nói, "Thiếu gia nhà họ Sở, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Bác nói cái gì? Cái gì mà thiếu gia nhà họ Sở?" Lương Ý không hiểu gì cả hỏi lại.
Ông ta nghe vậy thì nở nụ cười thâm trầm, "Vị hôn phu của cô đó, hiện tại cậu ta đang ở phía sau cô, còn ôm cô rất chặt nữa!"
"Ông...ông nói bậy! Tôi không có vị hôn phu nào hết!" Lương Ý chắc như đinh đóng cột phản bác, bất chợt, cô đột nhiên hiểu ra, "Thì ra ông cùng một đám với bọn họ."
Ông ta cười ôn hòa, "Đúng vậy, chúng ta. . . . . . là cùng một đám." Nói xong, ông ta đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng ***ng một cái vào trán của cô.
Lương Ý thấy mọi thứ tối sầm, nặng nề ngã xuống đất, trước khi hôn mê hình như cô nghe thấy người đàn ông kia nói, "Thiếu gia, tôi chỉ ***ng nhẹ vào trán của cô ấy mà thôi, cậu không cần phải tức giận như vậy. . . . . ."
"Tiểu Tư!"
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến, tay cầm con dao gọt hoa quả của Lương Tư thoáng thả lỏng, ngạc nhiên nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Cô gái mới đầu còn bày ra tư thế phòng bị thì bây giờ hết sức H**g phấn chạy ra nhào vào *** người đàn ông kia, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh nức nở.
"Anh! Anh đã về rồi!"
Người đàn ông bất đắc dĩ cười một tiếng, sờ sờ đầu của cô, "Có phải tiểu Ý đã xảy ra chuyện hay không?"
Lương Tư kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Anh, làm sao anh biết?"
Người đàn ông mím chặt môi, sau một lúc mới nói: "Cha đã về chưa?"
"Chưa ạ, bây giờ vẫn đang trên đường về, còn mẹ bị ốm rồi." Lương Tư nghẹn ngào nói, nước mắt không kìm được rơi xuống.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tiểu Tư, đừng khóc."
Lương Tư lau nước mắt, thút thít một chút rồi nói, "Anh, em tìm anh mãi mà không được, cũng chưa nói tiểu Ý xảy ra chuyện, vậy tại sao anh lại biết?"
Người đàn ông rũ mắt, ngồi xổm xuống chỉnh lại ống quần dài, "Tiểu Tư, mẹ ở trong phòng phải không? Anh muốn đi nhìn mẹ một chút."
"Anh ——"
"Chờ anh vào thăm mẹ xong sẽ nói với em được không? Đa Đa, đi nào." Người đàn ông quay đầu, nhìn về phía Đa Đa gọi.
Lương Ý ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm chiếc áo cưới dài treo trước mặt mình, váy dài đuôi cá, đuôi cá nạm thủy tinh trắng nõn nà, ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng lay động lòng người. Nếu đổi lại là ngày thường, cô nhất định sẽ than thở tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trước mắt, đáng tiếc rằng dưới tình huống hiện tại cô không chỉ không có ý nghĩ than thở, ngược lại còn có ý nghĩ ác độc là xé rách cái áo cưới này.
"Thiếu phu nhân, cô có thích cái áo cưới này không?" Quản gia cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng lấy chiếc áo cưới đang treo xuống.
Lương Ý cười châm chọc, "Tôi không thích thì có thể không mặc ư?"
Quản gia nghe vậy, không nói gì, hồi lâu, khi ông ta sửa sang áo cưới lại mất khoảng thời gian cúng 49 ngày mới lạnh nhạt nói, "Một năm trước chiếc áo cưới này được thiếu gia tự mình thiết kế."
Lương Ý cả kinh, ngây ngô hỏi: "Cậu ta tự mình thiết kế?"
"Tự mình thiết kế vì cô." Ông ta nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Thiếu gia vốn định để cô mặc vào lúc hai người kết hôn cho nên mới thiết kế. Đáng tiếc. . . . . ." Vẻ mặt bắt đầu cô đơn.
Không khí trong ***g *** Lương Ý nháy mắt đã như bị rút hết, bắt đầu khó chịu đau nhức.
"Thiếu phu nhân, nếu cô cảm thấy áy náy thì hãy mặc nó vào, hành lễ với thiếu gia đi. Coi như trả lại tình yêu bấy nhiêu năm thiếu gia dành cho cô. Chẳng lẽ, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cô cũng không làm được ư?" Giọng quản gia trầm lắng tràn đầy đau thương.
Lương Ý kinh ngạc nhìn qua chiếc áo cưới trước mắt, nhẹ nhàng mở miệng, "Chỉ là hành lễ thôi sao?"
Quản gia nghiêng đầu hướng về phía cô cười nhẹ, "Một người ૮ɦếƭ, còn có thể làm ra cái gì?"
Lương Ý không nói, cô nhớ tới người đàn ông gặp phải tối ngày hôm qua, trái tim âm thầm dâng lên cảm giác sợ hãi.
"Tối ngày hôm qua, người đàn ông kia nói. . . . . ." Lương Ý vuốt vuốt trán mình, cười đau khổ, "Ngày hôm qua ông ta nói Sở Du đang ở sau người tôi."
Quản gia đặt áo cưới bên trái giường của Lương Ý, cẩn thận kiểm tra áo cưới xem có vấn đề hay không, "Thanh niên thời đại mới, không nên tin tưởng những thứ đồ linh thần quái dị. Không phải à?"
"Nhưng. . . . . ." Lương Ý còn chưa kịp nói xong, quản gia đã cắt đứt lời kế tiếp của cô, "Cô không cảm thấy áo ông ta mặc rất kỳ quái sao? Trước kia ông ta là giúp việc ở nơi này, sau cũng bởi vì bị một chút K**h th**h nên bị điên, thường nói xằng nói bậy."
Lương Ý hồi tưởng lại cách ăn mặc của người đàn ông kia, quả thật, rất quái dị.
"Cho tới nay phu nhân bởi vì buôn bán của gia tộc mà không quan tâm đến thiếu gia, hôm nay thiếu gia mất, phu nhân cảm thấy đau lòng, vẫn cho rằng mình là người mẹ mà không chăm sóc thật tốt cho con của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở. Hôm nay, bà ấy chỉ hy vọng mình lấy thân phận người mẹ để thỏa mãn nguyện vọng của đứa con mình. Thiếu phu nhân, xin thông cảm cho tâm tình của một người mẹ."
Quản gia để lại đoạn văn vô cùng buồn bã rồi đi ra khỏi phòng. Chỉ trong chốc lát, cô gái trẻ phụ trách trông chừng Lương Ý đi vào lần nữa, một người trong đó cầm áo cưới trên giường lên, một người khác không để ý Lương Ý có đồng ý không đã hung hăng *** áo của cô xuống. Lương Ý giãy giụa không được, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc vào.
"Tiểu Ý, con mặc áo cưới này thật là xinh đẹp." Trên người mẹ Sở mặc váy tơ tằm màu đen, trang phục lộng lẫy đi đến, đuôi lông mày cong lên vui vẻ cũng không che giấu được, nhẹ bước đến khen ngợi chứng tỏ bây giờ tâm trạng của bà rất tốt.
Lương Ý thấp thỏm bất an nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, đồng hồ biểu hiện thời gian chừng 1 giờ 50 phút.
"Bác gái, bác có thể cho con gọi điện thoại cho mẹ con được không, con báo bình an cho mẹ. Con đã mất tích một ngày hai đêm rồi. Hiện tại mẹ con nhất định rất lo lắng." Cô nhìn mẹ Sở cầu xin.
Mẹ Sở ngẩn ra, sau đó cười áy náy, "Tiểu Ý, là bác không tốt. Bác không nên dùng thủ đoạn cực đoan ‘mời’ con tới đây. Nhưng hôm nay là ngày thích hợp nhất trong đầu năm nay với hai con, bác lo lắng nếu bác đến thương lượng với mẹ con, mẹ con không chịu, làm trễ ngày. Bác muốn nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện của tiểu Du. Thật xin lỗi."
"Bác gái, con có thể ngoan ngoãn làm theo yêu cầu nghi thức của bác, nhưng con thật sự rất lo lắng cho mẹ con, thân thể mẹ không tốt, con sợ. . . . . ."
"Tiểu Ý, chờ sau khi nghi thức kết thúc bác lập tức để cho con gọi điện thoại báo bình an cho mẹ con, cho nên hiện tại con an tâm hành lễ với tiểu Du, được không?" Mẹ Sở luôn miệng trấn an cô, trong mắt mang theo dịu dàng sâu không thấy đáy.
Tiểu Ý nhìn mẹ Sở một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu. Chỉ hy vọng nghi thức này mau mau kết thúc, cô thật sự không muốn tiếp tục ở lại nơi âm dương kỳ quái này.
"Thiếu gia chuẩn bị xong chưa?" Mẹ Sở đột nhiên hỏi.
"Quản gia đã rửa mặt cho thiếu gia xong rồi." Hai cô gái trẻ ở trong mắt Lương Ý tựa như cương thi cùng kêu mở miệng nói chuyện. Song giọng các cô không hề lanh lảnh như thiếu nữ trẻ, ngược lại hành động cử chỉ của các cô hết sức cứng ngắc, lạnh nhạt.
Giờ phút này Lương Ý cũng không rảnh bận tâm đến hai cô gái trẻ "khác thường", cô vội vàng hỏi mẹ Sở, "Sở Du như thế này, vậy. . . . . ." Lời còn dư lại cô vẫn không nói rõ ra.
"Thằng bé phải tự mình hành lễ với con mới có thể. Như vậy nghi thức mới tính là thành công." Hình như biết Lương Ý muốn hỏi cái gì, mẹ Sở sờ sờ cô sợi tóc nhìn sơ khá chỉnh tề, nhẹ giọng giải thích cho cô.
Lương Ý rùng mình một cái, trên điện ảnh không phải là cùng gà trống à? Sao cô lại phải cùng. . . . . .
"Tiểu Ý, thằng bé là chồng con, con không cần sợ nó, nó sẽ không thương tổn con." Mẹ Sở đứng lên, vươn tay, kéo tay bàn tay lạnh lẽo của Lương Ý, "Đi theo bác!"
"Bác gái, con. . . . . ."
"Tiểu Ý, suy nghĩ đến mẹ con, suy nghĩ người nhà của con, chẳng lẽ con không muốn sớm nhìn thấy người nhà ư??" Mẹ Sở bắt được nhược điểm của cô vô cùng dễ dàng, Lương Ý không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng để sớm nhìn thấy người nhà. . . . . .
Ba giờ chiều hôm ấy.
Nhà họ Lương
"Mày trở về làm gì? ! Ban đầu tao đã nói với mày thế nào? Mày mà bước ra khỏi cửa nhà này thì vĩnh viễn cũng đừng trở lại, tao không có đứa con trai này!" Mẹ Lương nằm ở trên giường, lớn tiếng rống giận, sắc mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng, bà dùng sức ném gối gối đầu mình lên trên mặt Lương Bân.
Lương Tư xông lên trước ngăn cản gối của mẹ Lương, lớn tiếng chất vấn mẹ Lương, "Mẹ, anh thật vất vả mới trở lại, làm sao mẹ đối xử với anh như vậy?"
"Nó không phải anh con. Tao không sinh đứa con trai như vậy. Mày gọi là anh thì cút cho tao! Khụ khụ. . . . . ." Mẹ Lương tức giận, dẫn tới ho kịch liệt.
Lương Bân xông lên trước, đưa tay muốn vỗ cho mẹ Lương, lại bị mẹ Lương đẩy ra.
Lương Tư thấy thế, không cam lòng kêu một tiếng, "Mẹ!"
Lương Bân lại lắc đầu với Lương Tư, Lương Tư bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hất mặt, "Mẹ, không phải mẹ muốn biết tiểu Ý ở đâu sao?"
Mẹ Lương nghe vậy, trừng tròng mắt, nghiêm nghị chất vấn Lương Bân, "Con có ý gì?"
"Anh, anh biết tiểu Ý ở đâu?" Lương Tư vội vàng hỏi.
Mà Đa Đa vẫn ngồi ở một bên hóa làm đá "xem cuộc chiến" lập tức kích động lắc lắc cái ௱o^ЛƓ mập vọt tới.
Lương Bân cúi đầu, nhặt gối trên mặt đất lên, đệm ở sau lưng mẹ Lương, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con có cách biết tiểu Ý ở đâu, nhưng con cũng cần mẹ hỗ trợ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc