Miêu Nhãn Mị Hồn - Chương 05

Tác giả: Tứ Nguyệt

“A. . . . . . Ngươi không thể! Rút ra. . . . . .”
Nàng giãy dụa thân thể, nhưng là hắn một tay đặt tại bụng bằng phẳng của nàng, chế trụ nửa người dưới của nàng, ngay sau đó ngón tay bắt đầu chậm rãi hướng bên trong xâm nhập.
“Không muốn. . . . . .” Nàng run rẩy đôi môi,vẻ mặt có thay đổi.
Chân mày nhíu chặt giống như thừa nhận bụng dưới truyền tới đau đớn, từ nàng vi quyếttrong môi đỏ lộ ra hơi thở ngọt ngào.
“Thả lỏng, nếu không em sẽ đau hơn.” Hắn ôn nhu ở trên mặt nàng rơi xuống mưa hôn quen thuộc, biết nàng là cô gái thuần khiết không tỳ vết.
Mặc dù nàng không phải lần đầu tiên đối với hắn mà nói không phải là trọng yếu, nhưng có thể trở thành người đàn ông đầu tiên của nàng, vẫn làm hắn cảm giác được vui mừng trước nay chưa có.
Ngón tay bị lửa nóng nhục bích thật chặcbao vây, hắn nhẹ nhàng ở trong cơ thể nàng ra vào, phối hợp một vào một raluật động,thân thể Mộc Thạch Nam run rẩy không ngừng.
“A. . . . . . Dừng tay! Không nên như vậy. . . . . .”
“Em không thích như vầy phải không?”
“Không muốn. . . . . . Van cầu ngươi, thả ta. . . . . .” Nàng càng ngày càng khó chịu, chỗ thừa nhận khoái cảm làm nàng sắp bất tỉnh.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn ђàภђ ђạ nàng đến mức nào mới bằng lòng bỏ qua?
Hắn cực kỳ yêu bộ dạng nàng giờ phút này. Rõ ràng cũng đã rất hưng phấn, vẫn còn muốn làm bộ, như vậy căng thẳng làm trên mặt nàng có hỗn tạp vẻ mặt buồn khổ cùng hoảng hốt, hoàn toàn thỏa mãn Dụς ∀ọηg chinh phục của nam nhân ở hắn.
Đầu ngón tay Nghiêm Diễm không ngừng khuấy độngmật tuyền,Mộc Thạch Nam cắn chặt môi dưới vẫn tiết lộnhiệt tình thở dốc.
Cũng không chịu nổi loại ђàภђ ђạ tà ác này, nàng dùng hết sức lực cuối cùng đối với hắn gầm nhẹ, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho ta?”
Chỉ thấy trong mắt của hắn lóe ra tia sáng đói khát, giống như là một con báo nhìn chăm chú bị động vật nhỏ bị bắt được.”Ta rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Không nên chơi loại trò chơi hạ lưu này!” Nàng cắn răng nói, thật không chịu nổi bị làm nhục như vậy.”Nếu như ngươi nghĩ cường bạo ta liền nhanh lên một chút, không nên như vậy! Ta sẽ không phản kháng nữa. . . . . .”
Nàng coi như muốn mất đi trong sạch của mình,cũng không phải muốn mất đi tôn nghiêm! Mà không phải giống như món đồ chơi, bị hắn tà ác đùa bỡn!
“Nói cường bạo có chút hơi quá. Ta nhất định sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện .”
Nàng quay đầu đi chỗ khác, không muốn để ý tới hắn nữa.
“Không để ý sao?”
Trong khẩu khí của hắn giống như mang theo nồng nặc tiếc nuối, làm Mộc Thạch Nam muốn đi cắn người.
“Ngươi không nên ép người quá đáng!”
Nàng vốn không muốn khóc,nhưng là nước mắt cố nén đã lâu lại không cầm được lăn xuống .
“Em khóc?!” Hắn kinh ngạc nhìn khóe mắt nàng có nước mắt.
Nhìn thấy nước mắt của nàng, tim của hắn giống như bị một bàn tay vô hình nhéo một cái thật chặt, làm động tới nhu tình trong thâm tâm.
Hắn hiểu được mình đùa giỡn quá đáng.
Dù sao Mộc Thạch Nam cũng không phải là nữ nhân hắn trước kia chơi đùa. Nàng mặc dù ngoài mặt là như vậy khôn khéo lãnh diễm, giống như là trên thế giới không có chuyện gì có thể đánh ngã nàng, chọc giận nàng.
Nhưng là, rốt cuộc nàng là băng ngọc không có bị người ᴆụng chạm qua, cần người hảo hảotrìu mến, không nên giống như kỹ nữ bị ác ýđùa bỡn.
Cảm giác tội ác làm hắn vốn muốn muốn ác liệt đùa bỡn nàng hơn nhanh chóng biến mất.
Hắn thật sâu hôn nàng, dùng nụ hôn ôn nhu nhất an ủi sự bất an cùng tức giận của nàng.
Nhưng nàng dùng sức hất ra đầu, cự tuyệt nụ hôn của hắn.
“Không nên làm bộ chuyện sâu đậm, muốn làm cũng nhanh chút, ta còn muốn về nhà!” Nàng làm bộ mình không quan tâm.
“Em!”
“Đừng tưởng rằng ngươi hôm nay lấy được thân thể của ta, giữa chúng ta sẽ có cái gì! Dù sao bây giờ nhiều nữ nhân không phải là xử nữ, cái này cũng không đại biểu cái gì.” Nàng liều mạng muốn thu hồi nước mắt yếu đuối của mình.
Vì người nam nhân kia khóc, không đáng giá !
Nghe được nàng như vậy vô tình lạnh nhạttrả lời,Nghiêm Diễm vốn tâm tính thương hương tiếc ngọc cũng bị tức giận hỏa khí thủ nhi đại chi.
Hắn gật đầu một cái, híp híp mắt, “Em nghĩ đơn giản như vậy thoát khỏi ta? Nằm mơ!”
Hôm nay nếu như không để cho nàng chính miệng cầu xin hắn, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
“Em đã cũng cho phép ta đoạt lấy em, vậy ta cũng không khách khí!”
Mang theo ý vị trừng phạt, hắn đem hai chân tuyết trắng thon dài của nàng nâng lên đặt ở trên vai, sau đó giải phóng nam tính đã sưng to lên, để ở phía trước chống đỡ ở lối vào hoa huy*t ướƭ áƭ.
“Nhẫn nại một chút, ta muốn tiến vào.”
“Dừng tay! Ngươi cái tên ghê tởm này. . . . . . A ——”
Nàng tức giận mắng khi hắn dùng to lớn đặc trưng phái nam dùng sức đâm vào thân thể nàng biến mất,khuôn mặt xinh đẹp cũng bởi vì đau mà vặn vẹo.
Vách hoa lửa nóng đem kiên đĩnh phái nam vây lại,chặc chẽ, nóng bỏngbao quanh.
Thân thể hai người thật chặt kết hợp ở chung một chỗ,bàn tay hắn ôn nhu vuốt ve gương mặt nàng toát mồ hôi lạnh, không khỏi đau lòng hỏi: “Em có khỏe không?”
Nàng vốn cho là mình sẽ tức giận đối với hắn hư tình giả ý tức miệng mắng to, nhưng nghe được hắn nói như vậy, không biết sao, nàng thế nhưng không khí thế lăn xuốngnước mắt.
Nàng cuối cùng cũng mất đi lần đầu tiên của mình, nhưng không nghĩ tới sẽ là tại loại chật vật này,dưới tình huống bị cưỡng bách. . . . .
“Không nên nói chuyện với ta!” Nàng sợ mình nếu như mở miệng, sẽ nhịn đau không được khóc thất thanh.
Nghiêm Diễm hiểu phẫn nộ của nàng, nhưng hiện tại hắn đã không có đường lui —— hơn nữa hắn cũng không có tính toán dừng lại, hắn nhất định hoàn toàn đoạt lấy nàng!
“Thả lỏng, miệng mở to hấp khí.”
Hắn thấp giọng chỉ dẫn nàng điều chỉnh hô hấp, để cho nàng phải trải qua đau đớn xuống đến thấp nhất.
Khi nàng hô hấp cuối cùng cũng điều chỉnh xong, hắn bắt đầu thử di động. Có thể bởi vì nàng đã hoàn toàn ướƭ áƭ, cho nên hắn di động cũng càng ngày càng thuận lợi.
Hắn đồng thời cúi đầu ngậm một bên nụ hoa run rẩy của nàng tham lam ʍúŧ, không ngừng kích thích trong cơ thể nàng phân bí ra nhiều hơn ái dịch.
Mộc Thạch Nam vốn cho là mình sẽ bị hắn dùng lực xé rách, nhưng dần dần, cái loại đau đớn như muốn đem nửa người dưới của nàng xé thành hai nửakhông hề khó chịu như vậy nữa, thay vào đó là một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ, giống như là dòng điện tê tê dại dại chạy qua, hoặc như là khoái cảm làm người ta muốn thét chói tai, thân thể nàng cũng không tự giác bãi động . . . . . .
Không, không phải là như vậy! Nàng tại sao có thể có khoái cảm đây?
Nhưng là —— trời ạ!
Một loại cảm giác khó nói lên lời làm nàng không nhịn được nâng lên cái ௱ôЛƓ nhỏ của mình nghênh hợp hắn chạy nước rút.
“Nhanh một chút. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . .”
Trận trậnvui thích làm nàngthần trí hoảng hốt, nàng muốn ôm chặt lấy hắn, nếu không nàng nhất định sẽ ૮ɦếƭ ở trong иgự¢ hắn, hôn mê khi hắn mang cho nàng kịch liệt trong khoái cảm. . .
Nghe được Mộc Thạch Nam vong tình kiều kêu,Nghiêm Diễm hiểu nàng đã vượt qua quá trình gian nan kia.
Kế tiếp nàng có thể tận tình hưởng thụ cá nước thân mật, thể nghiệm cái loại tư vị dục tiên dục tửmất hồn. . . . . .
Bởi vì từ trong khe huyệt nàng chảy xuống ái dịch làm ướt, cho nên khi hắn càn rỡᴆụng chạm, hung hăng đâm vào trong cơ thể nàng sẽ phát ra âm thanh, nghe có cảm giác dâm đãng mập mờ.
“A. . . . . . Không muốn. . . . . . Ta sắp không thở nổi. . . . . . Ngừng. . . . . .”
Cái miệng nhỏ hồng nộn của nàng không ngừng phát ra thở dốc đạt tới cực hạn khoái cảm,khuôn mặt hồng lộ ra kích tình quang mang, xinh đẹp tuyệt luân.
Khi hắn chậm rãi như dã thú xâm nhập , nàng đạt tới cao triều lần đầu,cuối cùng cả người nàng giống như đứa trẻ khi hắnđộng đậy xuống theo bản năng đáp lại hắn lần lượtđoạt lấy.
“Không cần. . . . . . Ta đã lại muốn. . . . . . A. . . . . .”
Nghe được nàng vong tình hô to, hắn cũng cảm giác được của mình kích thích đạt tới cao trào, sắp bộc phát ra, cho nên hai tay hắn cầm thật chặt eo mãnh khảnh của nàng, nhanh chóng ra đưa.
Đột nhiên, Nghiêm Diễm gầm nhẹ một tiếng, sau đó dùng sức vọt hai cái, lại đem mình thật sâu đâm ở hoa tâm của nàng, một giây kế tiếp,Mộc Thạch Nam cảm giác được một cổ nóng bỏng thẳng đến trong țử çɥñğ nàng. . . . . .
Nàng lại một lần nữa đạt tới cao triều.
Kích tình kinh thiên động địa đã kết thúc, hai người thở gấp gáp, ở trên ghế sa lon sang trọng,thân thể hai người vẫn thân mật dán chặt, trao đổi lấy nhiệt độ lẫn nhau.
Thân thể Nghiêm Diễm cao lớn bá đạo đè ở trên người thân thể nhỏ nhắn của nàng,Mộc Thạch Nam vẫn bị trói hai tay cũng đã không có khí lực kháng nghị nữa.
“Mèo con,em nhất định phải làm nữ nhân của ta .”
“Ai nói ?Lão thiên có thông báo với ngươi sao?” Nàng lãnh trào , giãy dụa thân thể một cái, “Ngươi có thể rời đi hay không? Rất nặng nha!”
Hắn cũng khôngcó di động, chẳng qua là đánh cái ngáp thật to, giống như một con mèo ăn chán chê một bữa, thỏa mãn đến bạo phát.Bàn tay hắn tham lam ôm thân thể nhỏ nhắn ấm áp của nàng.
“Không muốn!Em ôm thật tốt. . . . . . Nếu như hiện tại không đem giữ lại loại thời khắc hạnh phúc mỹ mãn này, sau này nàng nhất định sẽ không để cho ta có cơ hội ôm em.”
Đó là dĩ nhiên!
Nàng bây giờ bởi vì bị trói chặt, không nhúc nhích được, mới có thể tiện nghi hắn.
Nếu như hai tay của nàng có thể động, nàng nhất định sẽ một phát kéo lấy cà vạt của hắn tươi sống thắt ૮ɦếƭ con mèo đực dâm đãng này!
“Ngươi đã được điều ngươi muốn, đủ chứ?”
Nàng cố gắngtự nói với mình quên hết thảy tất cả mới vừa rồi làm lòng người xao động kia đi, cố ý coi thường lúc hắn ý xấu lược đoạt trong sạch của nàng thì nàng cũng đạt tới cao triều trước nay chưa có.
Đây là không đúng.
Hắn cũng không phải là bạn trai của nàng hoặc tình nhân, cũng bất quá mới gặp mặt hai lần, cùng hắn phát sinh quan hệ là không đúng, cũng là không nên .
Nhưng là, nàng lại không ngăn cản được, hoặc là mình không có toàn tâm toàn lực ngăn cản. . . . . .
Đợi đã! Không cần suy nghĩ nữa!Mộc Thạch Nam dùng sức lắc đầu một cái.
“Tổng giám đốc, ngươi. . . . . .”
“Còn kêu ta tổng giám đốc?”
Nếu không sao? Chẳng lẽ phải gọi thâи áι?
“Gọi ta A Diễm hoặc là Diễm cũng có thể. Nếu như nàng gọi ta thâи áι hoặc tình yêu, ta cũng vậy sẽ không để ý — — nhưng nên bí mật gọi, dù sao ta cũng coi trong thể diện——”
“Câm mồm ! Ta chưa bao giờ biết một người đàn ông cũng sẽ lắm mồm như vậy!”
Hắn lộ ra nụ cười tiêu sái, “Chỉ có đối với em, ta mới có thể giống như lão đầu tử lắm lời. Ở bên ngoài, hình tượng của ta sẽ không so với em kém chút nào.”
Ngụ ý chính là hắn cũng là có cá tính lạnh lung,hờ hững.
Mộc Thạch Nam quyết định không cùng hắn nói nhảm nữa, “Ngươi có thể buông ta ra chứ?”
“Đợi đã. Nói cho ta biết,em đạt tới cao triều sao?”
Hắn nói thẳng làm khuôn mặt nàng một hồi hỏa thiêu, “Ngươi nói cái gì a!”
Hắn một tay đặt lên bầu иgự¢ tròn tròn của nàng từ từ vuốt ve, ngón tay không ngừng trêu chọc nụ hoa nhỏ nhạy cảm của nàng.
“Ta đang hỏi em có hay không ——”
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết loại chuyện như vậy —— a!”
Hắn tính trừng phạt cúi đầu hung hăng cắn nụ hoa nhỏ của nàng một cái, làm nàng đau kêu một tiếng.
“Nghiêm Diễm! Ngươi. . . . . .”
“Nói cho ta biết,em đạt tới cao triều sao?”
“Ta không cần nói cho —— a!”
Hắn tính trừng phạt nữa cúi đầu cắn nụ hoa nhỏ của nàng một cái, làm nàng sợ hãi kêu một tiếng.
“Nói thật! Bằng không đợi ta khôi phục thể lực,em liền thảm.”
Con ngươi đen của hắn lóe lên tia sáng dâm dục, làm trái tim nàng chấn động, trong cơ thể vẻ lại xuất hiện cảm giác nóng ran làm lòng người lo sợ.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Ta đã nói rồi.Chưa già đã không nhớ được, thật là hỏng hết.” Khẩu khí của hắn giống như đối với một cô bé, kiều nịch sủng ái.
Nàng hung hăng nhìn chằm chằm hắn, trong lòng đối với hắn vừa yêu vừa hận.”Ta không hiểu ngươi tại sao lại coi trọng ta. Theo điều kiện của ngươi, đầu hoài tống bão(???) nữ nhân nhất định từ cửa công ty vẫn xếp hàng đến đầu đường khác.”
“Em nói không sai.” Hắn giống như đứa trẻ tham lam thay phiên ʍúŧ hai khỏa nụ hoa nhỏ của nàng.
Nàng thật muốn thưởng cái tự đại nam nhân này một trăm bạt tai,nhưng từ иgự¢ truyền tới khoái cảm lại làm nàng phát ra ՐêՈ Րỉ xấu hổ.
“Ngươi đừng như vậy. . . . . . Chúng ta căn bản không cách nào hảo hảo nói chuyện!”
“Bây giờ em làm ta muốn một lần lại một lần ăn hết, ta không muốn lãng phí thời gian ở trên loại chuyện câu thông nhàm chán này.”
Hắn đã khôi phục không sai biệt lắm, có thể trở lại ban đầu.
“Nghiêm Diễm, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông ta ra?”
“Ta muốn em thuộc về ta.”
“Ta. . . . . .” Nàng cắn cắn môi dưới, không cam lòng nói: “Ta đã là người của ngươi, không phải sao?”
Hắn đưa ra hai tay, cẩn thận ôm lấy mặt nàng.”Mèo con, em cuối cùng cũng trở nên khả ái chút ít.”
Một ngày nào đó, nàng muốn thân thủ Gi*t tên tử nam nhân này!
“Vốn ta nghĩ muốn em ℓàм тìин nhân của ta là tốt rồi, nhưng sau khi trải qua mới vừa rồi,ta thay đổi chủ ý.ℓàм тìин nhân quá ủy khuất em.”
Biết là tốt rồi! Nàng hung hăng hướng đầu hắn lườm một cái.
“Chỉ cần về sau ta nghĩ muốn, nàng cũng toàn lực phối hợp, vậy ta liền tuân thủ ước định, không chia rẽ em gái em cùng em trai ta, hơn nữa chân thành chúc phúc bọn họ.”
“Kia cùng ℓàм тìин nhân của ngươi lại có gì khác biệt?”
“Có sự khác biệt rất lớn.”
Nàng khốn hoặcnhìn hắn.
Hắn tiến tới bên tai nàng,dùng ngữ điệu khàn khàn,khát vọng nói với nàng: “Nếu chỉ là tình nhân, ta chỉ có thể trở về nhà muốn em,mà nếu như em đáp ứng chỉ cần ta nghĩ muốn lúc nào liền toàn lực phối hợp,vậy ta có thể không có lúc nào là muốn nàng . . . . . . Đó không phải là rất tuyệt sao?”
“Ngươi cho rằng ta hai mươi bốn giờ đợi lệnh tính bầu bạn sao? Ta không cần đi làm a?” Vừa nói xong, một ý tưởng không vuinhảy vào tim của nàng.
Hắn sẽ không muốn kim ốc tàng kiều đi?
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chậm rãi giơ lên nụ cười ác ma.
“Ở công ty cũng có thể giống vậy a.”
Sắc mặt nàng lập tức trắng xanh.
“Ngươi qua cuồng vọng đi?!Nếu như bị người phát hiện. . . . .”
“Nếu như bị người phát hiện, ta tự có biện pháp xử lý. Ngược lại em, cũng nên càng thêm cẩn thận, không nên bị đồng nghiệp phát hiện, nếu không. . . . . .” Tay hắn chỉ мơи тяớи môi sưng đỏ của nàng,nhẹ giọng nói: “Em có thể ở công ty sẽ không tốt đẹp.”
Nàng thật, thật, muốn Gi*t hắn mới cam nguyện!
“Nói cho ta biết quyết định của em.” Hắn không sợ hãi chút nào trộm hôn nàng một cái. Ừ, thật là thơm.
“Ta nhưng có thể quyết định sao? Ngươi một chút cơ hội lựa chọn cũng không cho ta.”
Trong sạch của nàng đã bị ςướק đi, đối mặt với hắn, có một lần cùng vô số lần lại có cái gì khác biệt?
“Ta cũng vậy không có lựa chọn nào khác. Từ khi nhìn thấy em lần đầu tiên, ta chỉ có thể làm cũng chỉ có cái quyết định này: ta muốn em.”
“Nếu như ta nói không?”
“Ta cự tuyệt tiếp nhận.”
“Vậy ta cũng chỉ có thể nói tốt lắm. Bất quá ta có một điều kiện, không thể để cho ta mang thai, ngươi nhất định làm tốt các biện pháp phòng hộ.” Thể chất của nàng không thích hợp ăn Tђยốς tгáภђ tђคเ, cho nên không thể làm gì khác hơn là yêu cầu hắn.
Đây là yêu cầu cuối cùng. Tại loại quan hệ này không chỉ ở bên trong, nàng không muốn, cũng không có thể tiểu hài tử.
“Ta đồng ý.” Hắn khẩu thị tâm phi.
“Ba tháng sau phải trả ta tự do. Đến lúc đó ngươi cũng nhất định tuân thủ ước định, không thể gây trở ngại Thạch Liễu bọn họ.”
“Được.” Hắn cũng “tạm thời” đồng ý.
“Kia. . . . . . Có thể buông ta ra sao?”
Hắn không chớp mắt nhìn chăm chú vào nàng,một bên bỏ ra hai tay của nàng.Mộc Thạch Nam sờ sờ cổ tay ửng đỏ của mình. Hoàn hảo cà vạt của hắn là sản phẩm cao cấp, nếu không nhất định sẽ làm xướt da.
“Nếu em đồng ý, kia đưa em về nhà trước, chúng ta trở lại lần đầu tiên.”
“Cái gì?”
Nàng còn tới không kịp phản ứng kịp,đã bị hắn kéo ngã, tiếp theo liền bị thân thiết lại cuồng dã hôn lên.
Vốn là tiếng kháng nghị cũng từ từ biến thành yêu kiều thở dốc làm lòng người nhộn nhạo.
Mộc Thạch Nam tự nói với mình hết thảy đều phải bình tĩnh,chỉ cần ba tháng,sau ba tháng, nàng có thể bảo đảm hạnh phúc của em gái, sau đó nàng có thể rút lui, cùng người đàn ông này không bao giờ có bất kỳ quan hệ gì nữa.
Không biết nàng đang không ngừng thuyết phục mình đồng thời,Nghiêm Diễm đang định đem tất cả bao cao su dùng kim châm đâm thủng.
Hắn muốn cái chỗ sơ hở nhỏ nhất này che mắt nữ nhân của hắn.
Ba tháng sau,nàng đừng vọng tưởng có thể “một người” rời đi hắn!
Hắn muốn nàng từ đó cũng không thể rời bỏ hắn nữa. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc