Miệng Độc Thành Đôi - Chương 77

Tác giả: Dung Quang

Ngoại Truyện  – Chàng Ma Men

Sáu giờ, Bạch Lộ tan tầm đúng giờ.
Cùng đồng nghiệp cười cười nói nói đi vào trong thang máy, Tiểu Trương ở phòng tài vụ bỗng ghé sát vào tai cô rồi hỏi: “Lộ Lộ, sau khi tan tầm em định làm gì?”
“Về nhà, nấu cơm, ăn cơm, lên mạng, rồi ngủ.” Bạch Lộ nói rất thành thật, đây là cuộc sống mười năm như một ngày của cô.
Cô làm kế toán cho một xí nghiệp nước ngoài, vài năm trước mới vào thì từng sục sôi ý chí khích lệ bản thân rằng: từ kế toán lên trên, từng bước từng bước đặt chân trên con đường thăng chức!
Nhưng qua vài năm, khi cô phát hiện trong mấy người cùng vào công ty với cô, người thực sự thăng chức nhanh chóng lại trở thành trợ lý riêng cho ông chủ, ăn mặc ngày một xinh đẹp, quan hệ với ông chủ dường như có vài phần không tầm thường.
Vì thế Bạch Lộ quyết đoán từ bỏ ý nghĩ vô cùng cầu tiến này, thành thật ngồi yên tại cương vị kế toán.
An nhàn qua ngày, công việc ổn định, cuộc sống ổn định, cô cảm thấy đại khái cuộc đời này bản thân mình sẽ lười nhác như thế mãi.
Tiểu Trương sán vào gần hơn, khoảng cách đó khiến Bạch Lộ khó chịu, anh ta nói: “Lộ Lộ, hay là cùng đi ăn bữa cơm đi?”
Lúc này Bạch Lộ mới nghiêng đầu sang nhìn anh ta, Tiểu Trương có tên đầy đủ là Trương Kiến, người cũng như tên, là một thanh niên vô cùng bình thường. Cao không tới một mét bảy mươi lăm, tóc tai hơi lộn xộn, lúc cười lên thì con mắt híp lại thành một đường, nói uyển chuyển thì, anh ta hơi smart, hơi cắt gội sấy (*).
[(*) kiểu tóc cắt gội sấy – 1 mốt thời thượng ở nông thôn TQ]
Cô phân tích tỉ mỉ vẻ mặt lấy lòng của Tiểu Trương, trong lòng hiểu ra, vì thế cười cười: “Cả ngày nay làm bảng biểu báo cáo nên rất mệt, thôi thì hôm nào đi.”
Ra khỏi thang máy, ngoài cổng công ty có một chiếc Maserati màu đen đang đỗ, từ đầu đến chân không hề vương một hạt bụi, cao quý như thần giáp thời kỳ La Mã cổ.
Mấy đồng nghiệp đi cùng đều liếc mắt nhìn.
Tiểu Trương chưa hết hy vọng mà vẫn đi theo sau Bạch Lộ, nói nhỏ: “Về nhà nấu cơm thì chẳng phải còn mệt nữa? Đi thôi Lộ Lộ, mấy ngày trước tôi phát hiện ra một quán cơm Tây rất ngon!”
Bạch Lộ đã chẳng còn lòng dạ nào mà nhìn chiếc Maserati nữa, chỉ có thể bước nhanh hơn đến bãi đỗ xe: “Xin lỗi Tiểu Trương, hôm nay thực sự là tôi không muốn đi.”
“Lộ Lộ –”
Tiểu Trương cứ dính lấy cô như kẹo da trâu, Bạch Lộ càng ngày càng cáu, cuối cùng gần như phải chạy vọt vào bãi đỗ xe, Tiểu Trương buộc phải chán nản đứng tại chỗ.
Đám đồng nghiệp cười hi ha trêu đùa: “Ôi chao, Tiểu Trương, đang theo đuổi Lộ Lộ à?”
“Được đấy được đấy, tinh mắt đấy, bông hoa phòng tài vụ chúng tôi bị cậu nhắm rồi!”
“Một lần thất bại chưa là gì cả, đàn ông mà, nhất định phải càng bại càng hăng!”

Trong tiếng xôn xao đó, chiếc Maserati màu đen kia từ từ lăn bánh, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lại qua vài ngày, Bạch Lộ rốt cuộc phát hiện, so với ngày ngày từ chối Tiểu Trương, chẳng thà một lần ngả bài, nói rõ ràng với anh ta.
Vì thế vào lúc tan ca hôm nay khi Tiểu Trương lại quấn lấy lần nữa thì Bạch Lộ đồng ý vô cùng dứt khoát: “Được, đi đâu ăn?”
Tiểu Trương vốn còn đang suy nghĩ cả đống lời khuyên lơn, kết quả chưa kịp dùng tới thì đã nhận được sự đồng ý của cô nên lập tức mừng rỡ: “Ngay trên đường xx!”
Lúc này, anh ta được ngồi lên xe Bạch Lộ như mong muốn, cùng đi tới đường xx!
Mấy ngày nay, chiếc Maserati vẫn đỗ ở đây, thấy chiếc Landrover màu đỏ của Bạch Lộ chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe thì nhanh chóng đi theo.
Bạch Lộ và Tiểu Trương đi vào một nhà hàng Tây, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Mà chiếc Maserati thì dừng ngoài nhà hàng, cách cửa sổ bằng thủy tinh, chủ xe lẳng lặng nhìn hai người.
Tiểu Trương ân cần gọi món cho Bạch Lộ, không hỏi sở thích của cô mà tự tiện nói: “Thịt bò bít-tết được lắm đấy, tôi gọi giúp em một suất!”
Bạch Lộ nhíu mày nhưng chưa kịp nói gì, Tiểu Trương đã nói cho nhân viên phục vụ.
Thôi cũng được, dù thế nào bữa này vốn không muốn tới ăn cho lắm.
Đợi đến khi nhân viên phục vụ đi rồi, Bạch Lộ nhìn Tiểu Trương: “anh có gì muốn nói với tôi sao?”
Tiểu Trương đỏ mặt, lúng túng nói: “Lộ Lộ, tôi thích em, mong em cân nhắc đến với tôi.”
Bạch Lộ uống một ngụm nước, nhìn anh ta: “vậy tôi có thể hỏi anh một câu không, anh thích gì ở tôi?”
Tiểu Trương ngẩn người, suy tư trong chốc lát rồi mới nói: “Em đẹp người, nhiệt tình với mọi người, đối nhân xử thế cũng rất tốt, tất cả mọi người đều thích em.”
“Vậy nếu tất cả mọi người đều nói với tôi rằng họ thích tôi, tôi có nên đến với họ hay không?”
Tiểu Trương nghẹn họng: “Nhưng tôi rất thật lòng với em, tôi thích em rất lâu rồi, gần đây rốt cuộc mới quyết định theo đuổi em.”
“Cho nên ngày nào anh cũng hẹn tôi ăn cơm mà không hề quan tâm tới nguyện vọng cá nhân của tôi; nhất định phải đạt được mục đích phải không?” Bạch Lộ tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài: “Tiểu Trương, việc thích hay không thích không phải chuyện của một người, đáng lẽ anh phải hỏi tôi xem tôi có thích anh hay không rồi hẵng quyết định chứ?”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất ngờ phát hiện chiếc Maserati màu đen kia thì lập tức ngẩn người, một lát sau mới nói tiếp: “hơn nữa, theo những nguyên nhân thích tôi mà anh vừa nói thì loại phụ nữ như thế có cả đống, quá phổ biến rồi. Nếu anh không biết tôi, đổi thành người khác, nếu cũng có những điều kiện tương tự, anh cũng sẽ thích, đúng không?”
Tiểu Trương sửng sốt vì những gì cô nói, sau đó đột nhiên rút mạnh một bông hồng đỏ sắp héo rũ từ lọ hoa trang trí trên bàn ra rồi quỳ xuống nền nhà: “Lộ Lộ, anh thực sự thích em! Anh không giỏi nói chuyện, nhưng, nhưng anh chỉ muốn nói với em, anh thật lòng với em!”
Bạch Lộ giật nảy mình, người này có bệnh sao? Đang nói chuyện yên lành lại đột nhiên làm to chuyện lên làm gì? Tự dưng đi quỳ xuống! Có phải cầu hôn đâu, khuếch đại thế làm gì?
Cô vội vàng kéo Tiểu Trương dậy, nói nhỏ: “Anh đừng thế, mau đứng lên! Đang ở nơi công cộng, thế này còn ra gì?”
Tiểu Trương kéo tay cô: “Lộ Lộ, anh thật lòng thích em!”
Anh ta đột nhiên cất cao giọng, thế cho nên mọi người cả nhà hàng đều nhìn về đây, thấy cảnh này, hầu như ai cũng tưởng cảnh cầu hôn của đôi tình nhân vì thế đều ồn ào.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng reo hò “đến với nhau” vang vọng khắp nhà hàng.
Bạch Lộ sợ hãi, mắt thấy Tiểu Trương trưng ra vẻ liều ૮ɦếƭ quấn quít thì quả thực vô cùng đau đầu, trong tình huống thế này, cô nên làm thế nào để nói rõ với Tiểu Trương?
Phiền ૮ɦếƭ mất!
Cô xách lấy túi xách, vội vã bỏ lại một câu: “Chờ anh bình tĩnh lại chúng ta hẵng nói chuyện.” Sau đó bước nhanh ra khỏi cửa.
Tiểu Trương nhanh chóng đuổi theo, một tay cầm hoa, một tay bỗng nắm lấy cổ tay cô: “Lộ Lộ!”
Bạch Lộ vội vàng giãy ra, nhíu mày lạnh lùng nói: “Trương Kiến, tôi định hôm nay nói rõ ràng với anh! Tôi cảm ơn anh để ý tới tôi, thế nhưng có những chuyện đừng nên chỉ nghĩ tới cảm nhận của bản thân mình. Anh không thể lý trí hơn được sao?”
Nhà hàng nằm ở vị trí rất náo nhiệt, rất nhiều người tan làm đều dừng chân quan sát, Tiểu Trương thoáng cái đỏ bừng mặt.
Anh ta lúng túng một lát rồi dứt khoát kéo Bạch Lộ vào lòng, nói như giận dỗi: “Anh đã theo đuổi em một tuần, em cho anh một cơ hội nữa được không? Anh biết em chê anh lương không cao bằng em, không có nhà có xe như em. Nhưng cha mẹ anh đều là cán bộ xí nghiệp quốc hữu đã về hưu, có nhà có mạng lưới quan hệ, anh không phải người dân huyện như em, em theo anh chẳng lẽ còn thiệt thòi? Anh còn chưa chê cha mẹ em là người địa phương, điều kiện gia đình bình bình, thế mà em đã chê anh?”
Bạch Lộ vốn đang có ý nể mặt anh ta, vừa nghe thế thì lập tức giận dữ đến mức cười khẩy: “Trương Kiến, anh nghĩ rằng tôi thích cái kiểu này chắc? Bạch Lộ tôi không quyền không thế, nhưng ít nhất còn có tự tôn, không phải loại người nhà có tí tiền bẩn thỉu đã cậy thế bắt nạt người. Anh buông tay tôi ra!”
Tiểu Trương mất mặt, cắn chặt răng không buông tay.
Bạch Lộ lại hung dữ nói: “Tôi nói cho anh biết, đừng nói là anh, trước đây có không biết bao nhiêu người giỏi hơn anh theo đuổi tôi, tôi cũng chưa từng đáp lại, anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ thèm cái thế của nhà anh?”
Tiểu Trương cười khẩy: “giỏi hơn bao nhiêu? Người giỏi hơn mà để mắt đến cô? Cô khoác lác thì có!”
Bạch Lộ bất chấp, dứt khoát nói bừa: “Ha ha, tôi khoác lác? Người nọ không làm thuê cho xí nghiệp nước ngoài như anh, người ta là ông chủ của công ty đoàng hoàng, dù ngồi nửa tiếng trong phòng làm việc, tiền lương cũng cao hơn tháng lương của anh!”
Cô vội vã giãy ra, nào ngờ Tiểu Trương thẹn quá hóa thành giận dứt khoát muốn cưỡng hôn cô.
Bạch Lộ sợ hãi, nhưng khổ nỗi không khỏe bằng đàn ông, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể giãy giụa loạn xạ, luôn mồm kêu: “Trương Kiến, anh cút ngay cho tôi!”
Nhưng bỗng nhiên có một cánh tay nắm lấy cổ tay cô, giây tiếp theo, người nọ dễ dàng bắt lấy cổ tay Trương Kiến, P0'p mạnh khiến anh ta gào khóc kêu to, phải buông tay đang túm Bạch Lộ.
Bạch Lộ đột nhiên được tự do, lảo đảo lùi lại mấy bước thì được người bên cạnh đỡ lấy eo.
Cô vừa cảm ơn vừa ngẩng đầu, nhưng vừa nhìn rõ người trước mặt thì thoáng cái giật mình.
“…Ninh Hạo Thần?”
Ninh Hạo Thần chỉ thản nhiên hỏi: “vẫn ổn chứ?”
Cô sững sờ trả lời: “vẫn ổn.”
Sau đó anh buông lỏng tay đang ôm eo cô, lẳng lặng nhìn Tiểu Trương với ánh mắt lạnh lẽo.
Tiểu Trương bị anh nhìn mà sợ nổi cả da gà, cổ tay còn đau âm ỉ, vì thế giận dữ mắng mỏ: “Anh là cái thá gì? Chúng tôi nói chuyện liên quan gì đến anh!”
Ninh Hạo Thần trả lời lịch sự: “Tôi chính là cái thá ngồi nửa tiếng trong phòng làm việc, tiền lương cũng cao hơn tháng lương của anh.”
Bạch Lộ sặc tại chỗ.
Tiểu Trương không ngờ rằng thật có người này, thấy Ninh Hạo Thần ăn mặc đâu vào đấy, trong lòng tức giận vô cùng vì thế cười lạnh mà nói: “Ai biết anh chém gió hay khoác lác? Anh nói tiền lương của anh cao thì tôi phải tin chắc? Đến từ đâu thì cút về đó, ít xía vào chuyện người khác thôi!”
Ninh Hạo Thần lạnh lùng liếc nhìn anh ta, lôi kéo Bạch Lộ đi khỏi, trước khi đi còn bỏ lại một câu không mặn không nhạt: “toàn bộ đàn ông cao dưới 1m 75 đều là người tàn phế cấp hai trong mắt tôi, mong ngài thoát ly khỏi đội ngũ tàn tật rồi hẵng quay lại tranh phụ nữ với tôi.”
Sau đó…
Sau đó anh cứ kiêu ngạo ưu nhã như thế mà lôi kéo tay Bạch Lộ, vợ chồng đồng thời lên xe.
Nhưng lúc này đây, họ lên chiếc Maserati màu đen, đến lúc này Bạch Lộ mới hỏi: “xe này là của anh?”
Ninh Hạo Thần liếc nhìn cô: “chẳng lẽ là của em?”
“Thế xe tôi thì làm sao?”
“Đó là xe của em, đâu có liên quan gì đến tôi?”
Bạch Lộ tức ૮ɦếƭ rồi, vội vã đẩy cửa: “thế tôi đi!”
Nhưng vừa mới mở cửa được một khe hở, một cánh tay khác với các ngón thon dài vòng qua người cô, phút chốc đóng sập lại cánh cửa kia.
Ninh Hạo Thần duy trì tư thế hơi cúi người, quay sang đối diện với ánh mắt của Bạch Lộ, lần đầu gọi tên cô: “Bạch Lộ.”
“?” Bạch Lộ hơi căng thẳng, bắt gặp con ngươi đen nhánh kia thì không biết nói gì trong khoảnh khắc.
Dáng vẻ cô lúc này hoàn toàn thoát ly khỏi vẻ giương cung bạt kiếm với Tiểu Trương khi nãy, vẻ nhanh mồm nhanh miệng cũng hoàn toàn biến mất rồi. Đôi mắt mở to ra như đôi mắt của chú thỏ con ngơ ngác, sự bàng hoàng và thấp thỏm trong đó đều bị anh bắt gặp.
Ninh Hạo Thần nhìn đôi môi hé mở của cô; màu son trong suốt khiến hai cánh môi vừa **** vừa trơn bóng, màu sắc đẹp đẽ giống như hoa hạnh nở rộ đầu xuân, dụ dỗ người qua đường níu cành mà hái.
Mà anh cũng thật sự làm như thế, đột nhiên tới gần cô, một tay chống vào ghế, một tay ôm eo cô, chiếm lấy môi cô không hề chần chờ, nuốt lấy hơi thở của cô, sau đó trút hết hơi thở của mình vào thế giới của cô.
Bạch Lộ hoàn toàn ngớ người rồi, cô thật không nghĩ ra vì sao Ninh Hạo Thần làm như thế.
Mà anh cũng hoàn toàn không cho cô thời gian suy nghĩ những điều đó mà khẽ nhíu mày, rời khỏi môi cô như oán trách, nói với giọng khàn khàn: “tập trung một tí, nhắm mắt lại.”
Ha ha, buồn cười, vì sao cô phải tập trung một tí? Vì sao cô phải nghe lời anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại?
Bạch Lộ mở to mắt trừng anh, mà Ninh Hạo Thần lại cười khẽ ra tiếng, nhìn cô với ánh mắt đầy hứng thú, sau đó lại cúi đầu xuống… hôn cô.
Anh tiến công vừa mạnh mẽ vừa không chừa lối thoát, động tác tẻ ngắt biểu hiện rõ tác phong mạnh mẽ của người này, nhưng trong động tác mạnh mẽ lại có cảm xúc kịch liệt bắt đầu lan ra, dọc theo đôi môi quấn quít nhau lan thẳng tới đáy lòng.
Bạch Lộ ngớ người rồi, bị anh mạnh mẽ đánh chiếm đến mức thất thủ toàn bộ lãnh thổ, quyền chủ động cũng chắp tay tặng người.
Mãi hồi lâu, đến lúc cô thở hổn hển, nhìn Ninh Hạo Thần với ánh mắt mờ hơi sương thì Ninh Hạo Thần rốt cuộc mỉm cười như trút được gán***: “Bạch Lộ, đến với anh đi.”
Từ trước đến nay anh làm việc rất đơn giản, thử vài lần, cảm thấy được thì hành động luôn. Thị trường điện tử luôn cần người nhạy cảm này.
Mà lúc này, tin chắc rằng cảm giác Bạch Lộ cho anh hoàn toàn phù hợp về thể xác và tinh thần, điều kiện phù hợp thì anh nói thẳng luôn.
Bạch Lộ ngu ngơ rồi, nhắc lại cái kiểu trước đó: “…anh căn bản không biết tôi, đã muốn ở bên tôi.”
Ninh Hạo Thần bật cười, lẳng lặng nhìn cô.
“Em tên là Bạch Lộ, làm kế toán ở Lăng Phong, năm nay hai sáu tuổi, cuối năm tròn hai bảy. Tám giờ mỗi sáng quẹt thẻ đi làm, cơm trưa giải quyết ở căn tin, đúng sáu giờ tối tan làm. Ra khỏi cổng công ty thường vào sáu giờ mười bảy phút, hay đi cùng đồng nghiệp ở phòng tài vụ. Từ khi tốt nghiệp đại học đến nay chưa từng yêu đương, bởi vì cảm thấy bản thân mình phải phấn đấu mua nhà mua xe, sau đó đón cha mẹ đến sống sung sướng, kết quả cha mẹ nói quen cuộc sống ở huyện rồi, muốn sống ở đó đến cuối đời… còn thiếu thông tin căn bản gì không?”
Bạch Lộ kinh ngạc.
“Anh, anh hỏi từ đâu?”
Ninh Hạo Thần mỉm cười: “bí mật.”
Khi nói lời này thì miệng anh hơi cong lên, trong ánh mắt có tia dịu dàng, trông như một đứa trẻ to xác đầy đắc ý.
Bạch Lộ đành phải thở sâu mà nói: “Nhưng tôi còn chưa biết gì về anh!”
“Cái này thì dễ thôi.” Ninh Hạo Thần thò tay ra ghế sau, nhanh chóng lấy một túi giấy tờ, thành thạo mở ra, lấy một xấp tư liệu nhét vào tay Bạch Lộ.
“Cái gì đấy?”
“Tư liệu cá nhân của anh.”
“…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc