Miệng Độc Thành Đôi - Chương 56

Tác giả: Dung Quang

Cả người Tần Chân đè trên người anh, tức thì máu dồn lên não, hai gò má nóng bỏng muốn ૮ɦếƭ. Cô định chống tay trên *** anh, từ chối anh tới gần thêm, nhưng Trình Lục Dương rất khỏe, ôm chặt cô, tuyệt không thả lỏng.
Cô gằn giọng hung ác nói: “Trình, Lục, Dương!”
“Chỉ ôm thôi, anh cam đoan không làm gì cả.” Trình Lục Dương nháy mắt mấy cái với cô.
Mặt Tần Chân đỏ lên, “Ai tin anh?”
Trình Lục Dương thở dài, “Chân em còn đang đau đấy, anh muốn làm gì thì cũng phải đợi em khoẻ lại rồi mới làm được a~”
Tần Chân không nói, cứ để mặc Trình Lục Dương ôm, anh hôn lên mặt cô, lại hôn mũi cô, cuối cùng sáp qua hôn lên khoé miệng cô, sau đó cười tủm tỉm nói: “Thật tốt.”
“Tốt cái gì?”
“Cứ ôm em như vậy, trong lòng an tâm hơn nhiều.” Trình Lục Dương nói, trong bóng tối chậm rãi cong khóe môi lên, “Tần Chân, con người của anh có chỉ số thông minh cao, nhưng chỉ số tình cảm thấp, có một khoảng thời gian rất dài đều không biết rốt cuộc bản thân mình muốn gì, chỉ muốn đối tốt với em, sau đó nhìn dáng vẻ em xoay quanh anh. Về sau đưa em đi xem mắt, lại ghét bỏ này ghét bỏ cái kia, ngay cả chính anh cũng không biết thật ra là anh không biết nên đối xử tốt với em thế nào, cho nên mới luống cuống tay chân không biết nên làm sao cho tốt.”
Tần Chân chậm rãi ngừng thở, cảm nhận ***g *** phập phồng của Trình Lục Dương, bên tai là giọng nói dịu dàng trầm thấp của anh.
Anh nói: “Nếu không đẩy em ra thì anh cũng không phát hiện nơi này khó chịu như vậy.”
Anh kéo tay cô, chậm rãi đặt lên *** mình, dưới lớp ảo mỏng manh là *** hơi nóng của anh, lập tức truyền tới lòng bàn tay cô, cô hoảng sợ, phản xạ muốn rụt tay về.
Tim anh dường như đập nhanh hơn bình thường, từng nhịp từng nhịp, vững vàng mà mạnh mẽ.
Tần Chân lại không khỏi cười rộ lên, hôn lung tung lên mặt anh, “Tiểu vương tử miệng độc nhà ta cũng biết nói lời dễ nghe rồi, giỏi quá!”
“Tiểu vương tử miệng độc là cái gì?” Trình Lục Dương đen mặt, “Em lại đặt bừa biệt danh cho anh!”
“Cái này gọi là tên thân mật, tên thân mật hiểu không?” Cô cười ha ha.
Trình Lục Dương dứt khoát thò tay cù cô, Tần Chân sợ nhột, trên lưng, trên bụng, phía dưới nách, chỉ cần ***ng đến cả người liền run run. Cô vừa cười không ngừng, vừa liên tục xin tha.
Mà lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy chàng Phương Khải tùy tiện xông vào: “Tổng giám đốc, nệm hơi tôi đặt ngày hôm qua tôi, vừa rồi bảo người ta đưa tới, đêm nay anh có thể –”
Mới nói được một nửa, Phương Khải lập tức giật sững người. Cửa vừa mở ra, ngọn đèn trên hành lang chiếu vào, mà ở trong phòng bệnh yên tĩnh này, anh…anh nhìn thấy cái gì?
Một nam một nữ quay cuồng trong ổ chăn.
À không! Tổng giám đốc nhà anh thế mà lại có thể bắt nạt một cô gái yêu đuối thân tàn nhưng ý chí kiên cường như vậy!
Phương Khải che ***, bi phẫn hét to: “Tổng giám đốc anh đang làm cái gì!?”
Đối mặt với loại hành vi phá cửa làm hỏng việc *** của người khác của Phương Khải này, Trình Lục Dương chỉ có chín chữ đáp trả: “Cút! Cậu cút ra xa thật xa cho tôi!”
Phương Khải bắt đầu nhảy dựng lên: “Tổng giám đốc sao anh có thể như vậy? Cho dù bình thường anh hay bắt nạt tôi nhưng làm sao anh có thể bắt nạt quản lý Tần chứ? Cho dù anh muốn bắt nạt thì cũng phải đợi chân người ta lành lại đã rồi hẵng bắt nạt chứ, làm sao thể thừa dịp người ta chưa khoẻ mà lợi dụng chứ?”
Trình Lục Dương đã chỉ có thể rít gào : “Cậu cút cho tôi! Cút cút cút cút cút cút! Cút! Cút!”
Đối mặt với loại thủ trưởng khư khư cố chấp không chịu nghe khuyên bảo này, Phương Khải lần đầu tiên cố gắng can đảm không cút, mà dùng lời chính nghĩa chỉ trích: “Tổng giám đốc, làm người có thể không cần mặt mũi, nhưng nhất định phải tạo dựng tam quan chính xác! Anh có biết ở chung với anh khó khăn cỡ nào không? Mỗi một lần đều phải chịu đựng màn pháo oanh tạc của anh để rồi không ngừng kiến thiết lại tam quan, anh phá tôi lại lập, phá rồi lại lập! Nhưng đó là tôi, anh cho rằng ai cũng có thể chịu đựng bản lĩnh huỷ diệt tam quan này của anh sao? Anh không thể như vậy….”
Còn chưa dứt lời, Phương Khải bị Trình Lục Dương đã giận dữ đến nhảy dựng lên mau chóng bịt miệng lại, đẩy ra khỏi cửa. Trước khi đóng cửa, Trình Lục Dương còn hung tợn nói: “Nếu cậu còn dám gào thêm một chữ, có tin tôi sẽ biến tiền thưởng cuối năm của cậu thành số âm không?”
Phương Khải khóc thút thít nỉ non giống như Tiểu bạch hoa lay động trong gió, “Tổng giám đốc, làm người không thể độc ác như vậy……”
“Rầm –” Đáp lại anh là một tiếng đóng cửa kịch liệt.
Trình Lục Dương đen mặt nhìn người trốn trong ổ chăn cười không ngừng, tức giận nói: “Em còn cười! Vừa rồi cậu ta cho rằng anh ép em làm chuyện gì không trong sạch, em thế mà không đứng ra nói đỡ cho anh!”
Tần Chân lộ ra cái đầu, cười tủm tỉm nói: “Ai bảo anh mang cái bản mặt cầm thú? Khiến người ta không cách nào tin tưởng, đâu có liên quan gì tới em?”
Trình Lục Dương trừng cô, vô cùng tự nhiên xoay người lên giường, một tay tóm lấy cô ôm vào lòng, hung tợn ép cô xuống dưới, xấu xa nói: “Nếu đã mang bản mặt cầm thú, không làm chút chuyện cầm thú thì thật là làm thất vọng Trình kiêu ngạo nhà ta đây?”
Thân thể của anh và cô khớp chặt nhau, đường cong của cô và anh kề sát nhau, anh vốn chỉ định dọa dẫm cô nhưng độ cong xinh đẹp đã K**h th**h lòng anh trong nháy mắt.
Tần Chân cảm nhận được lực ép trước ***, này, anh trai, điểm cao nhất bị đè lên rồi biết không?
Cô đỏ mặt, phản đối: “Này!”
Trình Lục Dương cũng cảm nhận được sự mềm mại trước ***, chậm rãi di chuyển ánh mắt từ khuôn mặt cô đi xuống, thấy quần áo bệnh nhân bởi vì hai người ầm ĩ mà trở nên lỏng lẻo. Làn da cô trắng nõn bóng loáng, xương quai xanh đáng yêu lộ trong không khí, bởi vì cổ áo bị kéo thấp, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy khe núi.
Xem ra Trình Tần thị nhà anh gầy thì gầy, nhưng chỗ nên có thịt vẫn rất thịt!
Bản sắc đàn ông của Trình kiêu ngạo đã tỉnh lại, rục rịch bắt đầu ló đầu ra ngó.
Tần Chân dường như cũng nhận ra là lạ ở chỗ nào, ho khan hai tiếng, “Anh trai à, ngoan ngoãn ngủ được không?”
Cô vẫn không nhúc nhích, không phải không muốn động, mà là không dám động. Thân thể hai người sáp chặt vào nhau như vậy, anh vừa động là cô đã cảm nhận được.
Nhiệt độ trong phòng hình như hơi cao, nóng đến truyền sang người bên cạnh.
Trình Lục Dương chợt cười rộ lên, xoay người nằm sang bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, “Tần Chân, anh cảm thấy tiến độ của hai đứa mình có phải hơi nhanh không?”
Tần Chân nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, ngày đầu tiên hôn, ngày hôm sau tỏ tình, ngày thứ ba đã ngủ cùng nhau, anh nói trước khi em xuất viện có nên đi siêu âm một lần không? Nói không chừng khi đó đã có con rồi.”
Trình Lục Dương cười đến đau cả bụng, cuối cùng vòng tay ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, “Chờ anh dùng kiệu lớn tám người kiêng lấy em về nhà, chúng ta muốn sinh thế nào thì sinh thế đó!”
Tần Chân ngửi được hương vị quen thuộc trên người anh, cảm nhận cảm giác được anh ôm vào trong lòng, chậm rãi cong khoé miệng: “Vậy phải xem biểu hiện của anh.”
Trong căn phòng im ắng chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người, cố tình lại có kẻ không biết sống ૮ɦếƭ, muốn phá hỏng bầu không khí yên tĩnh tốt đẹp này.
Trình Lục Dương cười tủm tỉm hỏi cô: “Em là nói biểu hiện ở trên giường?”
“……”
“Không cần ngượng, nam nữ hoan ái là chuyện hiển nhiên, nào nào nào, nghe Trình đại gia phổ cập kiến thức ** cho em.”
“Trước khi em đạp anh xuống giường, đóng chặt miệng chim, nhắm mắt ngủ.”
“… Được.”
***
Sau khi chụp CT xong, xác định chân Tần Chân không việc gì, Trình Lục Dương liền cho cô xuất viện. Xe là Phương Khải lái tới, Trình Lục Dương nhét túi to túi nhỏ vào cốp, sau đó lên xe, “Đến nhà anh.”
Tần Chân phản đối: “Vì sao phải đến nhà anh?”
“Chân em đã như vậy, không đến nhà anh thì đến nhà ai?” Trình Lục Dương hừ một tiếng, “Đại gia anh hạ mình chăm sóc em, ít ở đó lầm bầm lầu bầu đi.”
Vừa nói, anh còn vừa giúp Tần Chân điều chỉnh tư thế ngồi, tìm cho cô vị trí thoải mái nhất, dáng vẻ cực kì cẩn thận, không hề hung dữ như lời nói.
Phương Khải hai mắt lưng tròng nhìn tổng giám đốc nhà mình, có một cảm giác BOSS đại nhân bị quỷ ám.
Từ lúc nào mà tổng giám đốc nhà bọn họ lại trở nên không tự tôn tốn sức đi giúp người ta rồi? Từ lúc nào tổng giám đốc nhà bọn họ bị người ta xô một trận xong còn có thể vui cười toe toét? Từ lúc nào tổng giám nhà bọn họ chỉ cần thấy quản lý Tần là khuôn mặt ngoại trừ xuân sắc khôn cùng ra thì không còn từ ngữ nào để hình dung nữa?
Khiến người ta quá kinh hãi đó biết không?!
Cuối cùng, Tần Chân cứ thế cực kì tự nhiên chuyển vào nhà Trình Lục Dương, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống “ở chung” trong vòng một tháng.
Trình Lục Dương ngại đến nhà cô lấy đồ dùng hằng ngày thì quá phiền nên mua hết mọi thứ ở cửa hàng tiện lợi phục vụ 24h dưới tầng, còn quần áo Tần Chân mặc đều là quần áo anh.
Áo sơ mi rộng thùng thình được Tần Chân mặc thành váy, mà buồn cười nhất là bởi vì chân bó thạch cao nên không thể mặc quần, may mắn áo sơ mi đủ dài nên có thể che khuất ௱ôЛƓ.
Tần Chân che che giấu giấu ép Trình Lục Dương lấy quần đùi đi biển mùa hè ra, thà ૮ɦếƭ chứ không chịu ăn mặc hở hang như vậy mà đi tới đi lui trong nhà anh.
Trình Lục Dương nhìn chằm chằm cặp chân dài lộ ra dưới áo sơ mi rộng thùng thình, buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Quần đi biển là nông dân mặc đấy, rất tổn hại khí chất nam thần. Thân là tinh anh trong nghề, Trình đại gia nhà em chưa bao giờ mặc loại quần áo này! Xem ra em chỉ có thể dùng tạm, cứ như vậy đi!”
Tần Chân đen mặt, nổi giận gầm lên một tiếng: “Em muốn về nhà!”
Trình Lục Dương chỉ có thể vừa lẩm bẩm “Phụ nữ thực phiền toái”, vừa tuỳ tay lấy một cái quần âu từ trong tủ quần áo ra, sau đó lấy cái kéo từ ngăn kéo, xọet xoẹt một cái cắt ngắn một ống quần rồi đưa cho Tần Chân: “Cái này được chưa?”
“…” Mặc cái quần này vào, tạo hình sẽ sắc bén cỡ nào, Tần Chân dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được.
Cho nên vấn đề cuối cùng được giải quyết thế nào đây?╮[╯▽╰]╭
Đáp án chính là: Trình Lục Dương đưa áo tắm cho Tần Chân, Tần Chân cả ngày mặc áo tắm ở nhà nhảy tới nhảy lui, đai lưng còn được buộc thành một cái nơ con bướm phong cách tây.
Trình Lục Dương mỗi sáng đều đến công ty xử lý chuyện quan trọng, giữa trưa sẽ về nấu cơm cho cô. Buổi chiều thì sao? Hai người ngồi trên sô pha, Trình Lục Dương thỉnh thoảng cầm laptop vẽ, Tần Chân sờ chỗ này một cái, nhìn chỗ kia một cái, hoặc là xem ti vi, hoặc là đọc sách, thỉnh thoảng hào hứng chạy qua xem Trình Lục Dương vẽ.
Đương nhiên, trong đó còn có một chuyện cực kỳ bất tiện đối với Tần Chân — bởi vì đi đứng không tiện, hễ là chỗ có Trình Lục Dương, anh liền không cho phép cô nhảy tới nhảy lui trong phòng, bất kể cô muốn đứng lên làm gì, anh đều buông việc trong tay ra rồi ôm lấy cô, đảm đương chức vụ xe lăn.
Xe lăn thông minh thì tốt đấy nhưng khi bạn muốn đi WC thì chuyện trở nên xấu hổ rồi.
Đúng là như thế, mọi người đều là người trưởng thành rồi, một người đi WC, một người khác chẳng những muốn bế cô ra vào, mà ngay cả lúc cô đi WC, anh cũng đứng ở ngoài cửa đợi. A a a, cửa nhà vệ sinh lại không cách âm, cái tiếng nước chảy tong tong liên tục mất hồn kia không ngừng truyền vào tai đối phương, thế bảo cô làm sao dám gặp người?
Tần Chân mặt đỏ hồng xả bồn cầu, xấu hổ nói: “Xong rồi.”
Trình Lục Dương lại mở cửa ra, không nói hai lời bế cô lên, rồi lại trở về phòng khách.
Tần Chân xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, chôn mặt trước *** anh, vừa nghĩ đến âm thanh bõm bõm kia….. Mặt cô liền sung huyết đến sắp nổ. Cho nên nói chỗ bất tiện của chân què cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Bạn có thể chịu được việc một nửa của mình đứng ngoài cửa nghe tiếng nước chảy róc rách khi bạn đi tiểu sao? Ha ha, không hiểu sao làm người ta nhớ tới câu thơ [ dòng suối nhỏ nước chảy tiếng kêu róc rách ] khi còn bé. Tần Chân yên lặng cắn môi, ở trong lòng tự an ủi chính mình, ít nhất không phải đại tiện, lúc đại tiện không chỉ róc rách thôi đâu.
Bởi vì đây chính là bõm bõm bõm bõm =
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc