Miệng Độc Thành Đôi - Chương 26

Tác giả: Dung Quang

Sáng sớm hôm sau Tần Chân đang đánh răng, khi đang nhìn kỹ miệng vết thương qua gương thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lưu Trân Châu.
Lưu Trân Châu hoảng hốt hỏi cô: “Nghe nói tối hôm qua gặp phải tên *** ? Còn vào đồn cảnh sát, bị thương ? Có nghiêm trọng không ? Đi bệnh viện chưa ? Bác sĩ nói thế nào ? Có để lại sẹo không ?”
Bà hỏi một mạch vô số vấn đề, Tần Chân nhanh chóng ngăn bà lại, dở khóc dở cười nói: “Từng cái một, được không?”
Cô kể sơ lại chuyện tối hôm qua rồi nghe thấy Lưu Trân Châu lòng còn sợ hãi, vỗ *** nói: “May mắn có người báo cảnh sát, bằng không lần đầu tiên của bà cô Còn tr**h như cô chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong tay tên ***!”
Huyệt thái dương của Tần Chân nhức nhối, đằng trước từ con trinh chẳng lẽ không phải là từ người con gái ? Vì sao đến lượt cô thì lại biến thành bà cô ?
Lưu Trân Châu còn tiếp tục lải nhải: “Bảo tôi nói ấy à, giữ lại đi ra ngoài 419 còn dễ chịu hơn là bị người ta đùa giỡn thể xác và tinh thần ven đường! Cô xem cô đã là nữ thanh niên lớn tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, hay là lúc nào tôi giới thiệu đối tượng cho cô đi ? Tôi có mấy khách hàng lâu năm, người không tệ lắm, tuy nhiều tuổi hơn cô nhưng đàn ông chín chắn biết thương yêu người nha. Cô xem cô là mặt hàng nguyên vẹn chưa bóc tem, giá trị thị trường khẳng định được lắm, hay là –”
“A, nước tôi đun sôi rồi, còn chưa bỏ mì, phải cúp rồi!” Tần Chân vội ngắt lời bà: “Chủ nhiệm ngài chọn điểm chính để nói, được không?”
“Hả? Điểm chính chính là xem mắt –”
“A, cúp đây!” Tần Chân vờ như muốn cúp điện thoại.
“Được được được, cô mau làm đi! Tôi gọi điện chỉ muốn bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay cho cô nghỉ một ngày.” Lưu Trân Châu than thở một câu, “Nếu không quan tâm cô, ai lo lắng cô không lấy chồng được chứ?”
Tần Chân mềm giọng đi, “Được rồi, tôi biết bà quan tâm tôi.”
“Biết? Hừ, biết thì bán mấy căn nhà cho tôi! Cô không biết đấy, mỗi tháng tôi nhìn thành quả của mấy cô, chậc chậc, cứ phải gọi là sốt ruột. Không lừa cô chứ, tâm trạng đó còn đau đớn còn hơn cả cô bị người ta chà đạp!”
Thấy càng nói càng xa, Tần Chân nhanh chóng lấy cớ phải đi nấu mì để cúp điện thoại. Trong lòng biết rõ là Trình Lục Dương nói chuyện cô bị thương cho Lưu Trân Châu biết, cho nên mới nhận được cuộc điện thoại này.
Cả Lưu Trân Châu và Bạch Lộ đều lo lắng cho chuyện cả đời của cô, đương nhiên người lo âu nhất chính là mẹ già của cô, mỗi lần gọi điện thoại về đều lải nhải cả chuỗi như thế.
Ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong gương, ngoại trừ vết trầy da trên mặt kia thì còn lại vẫn chấp nhận được. Cô nhìn bản thân mình mà mờ mịt, chậm rãi sờ lên gương mặt mình.
Thật ra không phải cô kháng cự lại tìm đối tượng nhưng cứ luôn cảm thấy hôn nhân không chỉ đơn giản là tìm người bầu bạn, nếu người trong lòng thì tương lai sớm chiều đối mặt làm sao ? Lẽ nào thực sự chỉ tìm một đối tác cùng ăn cùng ngủ thỏa mãn nhu cầu sinh lý?
Quá khứ thì nhớ mãi không quên Mạnh Đường, cho nên đều ngứa mắt những người đàn ông khác, vậy hiện tại thì sao ?
Trong một khoảnh khắc, Tần Chân bỗng nhiên cảm thấy rất mê mang.

Ngày kia là thứ bảy, Bạch Lộ gọi điện thoại tới nhắc nhở Tần Chân nên trở về nhà thăm cha mẹ cô.
Tần Chân nghỉ làm một ngày, giãn kế hoạch ra, đang ngồi trên sofa kiểm tra tin tức bán nhà tháng này trên notebook, khi nhận được điện thoại mới nhớ tới việc này, cô vỗ tránh nhanh chóng bỏ notebook sang bên cạnh.
“Cậu không nói thì mình quên mất!” Cô chạy vào phòng ngủ, định khuân ra bộ quần áo ra hồn.
Thứ hai là sinh nhật của bà Chúc Vân Chi nhà cô, bởi vì đó là ngày làm việc, cô khẳng định không về được, cho nên sớm bàn bạc với Bạch Lộ rồi, thứ bảy về chúc mừng sinh nhật Chúc Vân Chi.
Bạch Lộ ở bên kia điện thoại thở dài thở ngắn, “Nếu mình là mẹ cậu, nhất định phải nhét cậu lại vào bụng, sau đó lăn cầu thang xuống để sảy thai ! Tránh sinh ra cô con gái bất hiếu không ra gì như cậu!”
Tần Chân một tay cầm điện thoại, một tay nhanh chóng lục lọi trong dãy quần áo, “Bớt nói linh tinh đi, cậu thì thật muốn mang nhưng đáng tiếc chẳng có thằng nào cả, cậu tưởng cậu là thánh mẫu Maria chắc, trinh nữ mà cũng có thể sinh con?”
“Ha ha!” Bạch Lộ ở bên kia làm quá cười rộ lên, “Chỉ bằng cái dáng này của chị đây, vơ một cái là có cả đám đàn ông, cậu tin không mình chỉ ngoắc tay một cái thì lập tức có thể dụ được một ông bố rồi?”
“Cậu nói là ông bố con nhà ai ? Ái chà, cô Bạch Lộ cô giỏi rồi đấy ! Mấy ngày không gặp, tam quan (*) đã lộn xộn giống tiết tháo (**) rồi, quá khứ là hai đã hết thuốc chữa, hôm nay lại tiến bộ hơn cơ đấy, còn muốn cả ba?” Rốt cuộc cũng lục ra một cái váy ra hồn, Tần Chân ném ra giường bắt đầu *** áo, “Được rồi, không huyên thuyên với cậu nữa, mau đến đây, trên đường còn muộn mất!”
[(*)tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
(**)tiết tháo: chí khí cương trực và trong sạch, vững vàng, không chịu khuất phục]
Bạch Lộ hầm hầm hừ hừ cúp điện thoại, lái xe chạy tới đón cô.
Trước khi ra ngoài, Tần Chân gọi điện cho Chúc Vân Chi, “Mẹ, hôm nay con và Bạch Lộ về nhà ăn cơm.”
Quê cô cũng thuộc thành phố B nhưng chỉ là một thị trấn nhỏ bên cạnh thành phố B, mang tiếng là ở thành phố B mà thôi. Từ thành phố B thì phải đi đường cao tốc, đi một mạch mất khoảng ba, bốn tiếng.
Chúc Vân Chi lập tức cười rộ lên, “Bao giờ về đến nhà? Kịp cơm trưa không?”
“Kịp, Bạch Lộ lái xe mà.” Tần Chân một tay mặc quần áo, kết quả sượt qua vết thương ở khuỷu tay, đau nhe răng trợn mắt.
Chúc Vân Chi nghe ra khác thường, “Làm sao vậy?”
“Không, ***ng vào ngăn tủ, đau.” Tần Chân thuận miệng bia cái lý do.
“Được, mẹ bảo cha con đi chợ mua thức ăn, chờ hai đứa về ăn một bữa thật ngon!”
Vừa dứt lời, Tần Chân chợt nghe thấy tiếng bà cất giọng gọi ông Tần ở đầu bên kia.
Ồng Tần là cha của Tần Chân, tên đầy đủ là Tần Kiếm Phong, cũng là công nhân mất việc như Chúc Vân Chi. Hai người giống như cha mẹ bình thường nhất khắp thiên hạ, đến tuổi dông dài rồi nhưng tình thương con cái thì không thay đổi.
Sau khi cúp máy, Tần Chân thừ ra trước gương trong chốc lát, mới phát hiện chiếc váy này không thể nào che khuất vết trầy da trên khuỷu tay, nên đành đổi cái khác, chọn sang một chiếc áo tay lỡ và chiếc quần cộc rộng thùng thình.
Đàn ông thì đàn ông đi, còn hơn là làm họ lo lắng.

Khi Tần Chân mở cửa xe ra ngồi vào, Bạch Lộ đang trách móc cô xuống chậm như ốc sên, nào ngờ mới nói được nửa thì bỗng thấy vết trầy da trên mặt cô thì không khỏi sửng sốt, “Mặt cậu là thế nào?”
“Bị chó cắn.” Tần Chân ngồi vào chỗ của mình, thắt dây an toàn, “Cậu đừng không tin, thật sự là bị chó điên cắn, suýt chút nữa còn bị cắn rơi cả □□!”
“…” Bạch Lộ quả thật không thể nhẫn nhịn, “Chị cả à, cậu có thể nói tiếng người không? Chúng ta còn có thể dùng tiếng người tiến hành giao lưu văn minh được không?”
“Rồi rồi rồi, mình nói! Tối hôm trước gặp phải tên ***, cậu biết đấy, chính là cái tên nhiều lần tìm mình mua nhà, mượn cơ hội động tay động chân với mình.”
“Thế có liên quan gì đến vết thương trên mặt cậu? Lần này không động tay động chân nữa mà đổi sang cắn?” Bạch Lộ nghi hoặc hỏi cô.
Tần Chân nhìn bản thân mình qua kính chiếu hậu: “Không, ban ngày hôm thứ tư, hắn ta tìm tới Hoàng Y trong phòng mình, cô bé nhát gan, bị hắn ta dọa không ít, mình liền giúp cô bé tống khứ tên cầm thú kia đi. Kết quả đến tối hắn ta lại đợi mình ở dưới công ty, ra sức làm nhục mình ở tại chỗ. Nếu không nhờ có người báo cảnh sát thì người hôm nay cậu thấy không phải là mình hoàn chỉnh rồi…”
“Trời ! Sao cậu không nói với mình?” Bạch Lộ nổi cáu, “Tần Chân cậu nghĩ bản thân mình là đàn ông thật chắc? Cái gì là cô bé nhát gan, cậu liền cô nàng tống khứ tên cầm thú kia đi ? Cậu mk có thể coi bản thân như phụ nữ được không? Có người dũng cảm quên mình để giúp người, kết quả đẩy bản thân vào hang hổ như cậu không?”
“Là hang sói, hang sói háo sắc.” Tần Chân còn có lòng dạ chỉnh lại lời cô ấy.
Bạch Lộ tức giận đến độ chìa tay ra P0'p cổ Tần Chân, lay đầu cô đến choáng đầu hoa mắt, “Giờ tên Biến th' ૮ɦếƭ tiệt kia ở đâu rồi? Đưa mình đi tìm hắn!”
“Đưa vào đồn cảnh sát, giờ không biết ở đâu cả.” Tần Chân khuyên can mãi, thật vất vả mới áp chuyện này xuống, nhưng gặp phải loại phụ nữ mạnh mẽ như Bạch Lộ thì đành cam chịu, nghe lải nhải suốt dọc đường về quê.
Được nửa đường, Bạch Lộ cứ khăng khăng bắt cô gọi điện hỏi Trình Lục Dương tên họ Trương kia giờ thế nào rồi, Tần Chân không chịu nổi cô ấy nên đành lấy điện thoại ra gọi cho Trình Lục Dương.

Sáng sớm, di động của Trình Lục Dương bỗng nhiên vang lên.
Anh mơ mơ màng màng trở mình một cái, dùng chăn trùm lên đầu, tiếc rằng ma âm không dứt, vang lên không ngừng.
Anh vất vả chìa tay ra, vẫn nhắm mắt mà sờ soạng ở tủ đầu giường, sau đó bấm từ chối không hề nghĩ ngợi.
Tên thần kinh nào gọi điện thoại đến quấy rầy mộng đẹp của người khác ngày thứ bảy này.
Sau vài giây ngắn ngủn, điện thoại lại vang lên, ra chiều chủ nhân không nhận điện thì sẽ vang mãi không sờn.
Chối liền ba cuộc mà người nọ vẫn chưa hết hy vọng, rốt cuộc Trình Lục Dương mở to mắt, nổi giận đùng đùng mang di động tới trước mắt, lại chỉ nhìn thấy một hàng số quen thuộc — đến từ cha anh, Trình Viễn Hàng.
Vẻ mặt anh cứng lại trong giây lát rồi không chút chỉnh di động về chế động rung, màn hình đen ngòm lần nữa, anh lại ném di động lên tủ đầu giường. Nhắm mắt lại một lát rồi chậm rãi mở ra, rốt cuộc không ngủ được nữa.
Từ sau lần cãi vã nửa tháng trước, đây là lần đầu tiên Trình Viễn Hàng gọi điện cho anh.
Không lâu sau, di động thôi rung, rồi cách khoảng hơn một phút thì lại vang lên. Anh nghĩ vẫn là Trình Viễn Hàng gọi, nào ngờ khi cầm lên nhìn thì thấy là Lục Thư Nguyệt.
Xem ra hai vợ chồng ngồi cùng nhau gọi điện cho anh, biết anh không muốn nhận điện từ Trình Viễn Hàng nên bảo mẹ anh lập tức gọi tới.
Trình Lục Dương nhìn màn hình vẫn không nhúc nhích, giằng co rất lâu, rốt cục bình tĩnh nghe, “a lô.”

Sau khi nhận được mệnh lệnh của tổng giám đốc, Phương Khải nhanh chóng chạy tới đợi lệnh, lái xe đưa anh về nhà họ Trình.
Hôm nay Boss đặc biệt ra dáng, anh cao ngạo lạnh lùng ngồi ở ghế sau ngắm nghía di động, ra chiều một tổng tài có khí phách trong tiểu thuyết ngôn tình.
Phương Khải nhìn anh vài lần qua kính chiếu hậu, tự cho là vô cùng cẩn thận, không bị phát giác, nào ngờ sau vài lần thì bỗng nhiên nghe thấy Trình Lục Dương âm nói: “Như thế nào, cậu nhìn thỏa mãn chưa?”
Phương Khải suýt nữa thì hụt hơi, bình thường anh không có sở thích gì khác, chỉ hay ở nhà với mẹ già. Mẹ thích xem phim truyền hình, anh chẳng có hứng thú gì với nó nên hay ngồi trên sofa đọc tiểu thuyết ngôn tình trên di động.
Trong quyển ‘cục cưng của tổng tài cuồng dã’ vừa xem tối hôm qua thì tổng tài vô cùng khí phách xé rách quần áo của thư ký cục cưng, sau đó tà mị cuồng quyến *** áo của mình, cuồng ngạo bạo khoe hỏi: “em nhìn thỏa mãn chưa?”
Tiếp theo chính là cảnh tượng thấy mà giật mình, anh đọc mà phun máu. Đáng tiếc chưa đọc được chương tiếp theo, thấy độc ra nhắn lại rằng tác giả bị bắt vào đồn cảnh sát vì liên quan đến đồi trụy, cuối tuần phải lên trung tâm thăm hỏi.
Phương Khải đấm *** giậm chân, lọt hố mất rồi !
Mà nay đột nhiên nghe thấy Trình Lục Dương hỏi một câu như vậy, trong đầu anh tự động thay thế tổng tài cuồng dã bằng tổng giám đốc nhà anh… Có cảm giác lòng phèo sôi trào cả lên, Phương Khải cảm thấy cả người đều không khỏe lắm.
Anh nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt tiếp tục lái xe, “Thỏa mãn, thỏa mãn!”
Trình Lục Dương liếc anh ta, “Gần đây mẹ cậu thế nào rồi?”
Phương Khải đang muốn trả lời thì chợt nghe thấy di động của Trình Lục Dương lại vang lên, vì thế nhanh chóng ngậm miệng lại.
Trình Lục Dương cúi đầu nhìn, Tần Chân?
Vừa vặn xe đến bên ngoài nhà họ Trình, Trình Lục Dương xuống xe, trước đó ra hiệu cho Phương Khải lái xe về sau đó đi vào cổng, nhận điện thoại: “A lô?”

Bạch Lộ ra hiệu nên Tần Chân chần chờ hỏi: “Tôi muốn hỏi chút, tên họ Trương ngày đó giờ thế nào nào rồi?”
“Tên họ Trương nào?” Trình Lục Dương hiển nhiên chưa hiểu ra cô đang nói cái gì.
Cô giúp việc trong nhà mở cổng ra cho anh, khi anh đi qua phòng nghỉ ngơi thì thấy hai cha con Trình Húc Đông và Trình Viễn Hàng đang chơi bài, vì thế đứng cửa phòng nghỉ ngơi, không đi vào.
Rèm cửa mở toang, bên trong bật điều hòa, cả phòng ánh nắng chan hòa ấm áp.
Hình như Trình Húc Đông cố ý đi nhầm quân bài khiến Trình Viễn Hàng được nước, sau đó khi người làm cha là ông nở nụ cười đắc thắng hiếm có nhờ con trai có hiếu.
Anh hơi nheo mắt lại, nhìn cảnh tượng hai cha con nhìn nhau cười hài hòa như thế, nghe Tần Chân ở đầu bên kia nói: “Chính là…… Chính là cái tên *** đã quấy rối tôi ấy!”
Trình Húc Đông đã nhận ra có người ở cửa, nghiêng đầu ra nhìn, kinh ngạc cười với anh: “Lục Dương về rồi à?”
Vừa vặn Lục Thư Nguyệt cũng bưng đĩa hoa quả tới cửa, nhìn thấy đứa con út thì vui sướng cười tươi, “Lục Dương?”
Một nhà tốt đẹp, người một nhà hòa thuận vui vẻ như thế… nhưng đó là trước khi anh xuất hiện.
Trình Lục Dương thấy Trình Viễn Hàng vừa thấy anh đến đây thì rất mất tự nhiên nheo mắt lại, vừa nhìn thấy anh thì nụ cười nhu hòa lập tức tắt ngấm theo thói quen, ông bày ra dáng vẻ nghiêm túc, mà trong ánh mắt còn vương lại tia xấu hổ sau lần cãi nhau trước.
Trình Lục Dương đi chậm rãi thong thả vào phòng, đứng thẳng, thờ ơ nói với Tần Chân: “Cô đợi tý, tôi hỏi Trình Húc Đông đã.”
Để di động cách xa tai một chút, anh hỏi Trình Húc Đông: “Tên khốn kiếp vào đồn cảnh sát ngày đó thế thế nào rồi?”
Trình Húc Đông mỉm cười, “Anh bảo người ta tố cáo hắn ta tội quấy nhiễu T*nh d*c, hơn nữa lật lại những chuyện trước kia của hắn, chiều hôm qua vừa đưa hắn tới bên Thành Nam.”
Bên Thành Nam là chỉ nhà tù.
“Mấy năm?”
“Có thể khiến hắn ta mọt gông bên trong.”
Trình Lục Dương hơi nhướn mày, “Mọt gông?”
“Hắn ta từng quấy rối cô bé, nhưng lúc đó không có chứng cớ.” Trình Húc Đông cười không nhanh không chậm, “Anh giúp hắn ta một tay, người tốt làm đến cùng, đưa phật đưa đến tây. Nếu hắn ta muốn vào đồn cảnh sát, em lại mở miệng nhờ, anh tất nhiên tác thành cho hắn ta.”
Trình Lục Dương yên lặng nhìn anh một cái, sau đó lại đón điện thoại, dùng giọng nghiền ngẫm nói hỏi người đầu bên kia: “Đã nghe thấy chưa? Anh trai thần thông quảng đại toàn thân đều bao phủ vầng thái dương đã báo thù này giúp cô, có cần đích thân cảm ơn anh ta không?”
Tần Chân nhanh chóng lắc đầu, “Không cần không cần, anh cảm ơn anh ấy giúp tôi là được rồi, còn có…” Cô dừng một chút, nói cực kỳ nghiêm túc, “Còn có, tôi phải cảm ơn anh.”
“Cám ơn tôi làm gì ? Tôi không phải là người có bản lĩnh giúp cô đưa tên khốn kiếp kia vào Thành Nam, còn phán cái tội có thể mọt gông.”
“Dù sao cứ cảm ơn anh.” Tần Chân cười rộ lên.
Trong tình huống người làm cha hoàn toàn bị coi như không khí, Trình Viễn Hàng dần dần sa sầm mặt, nghe Trình Lục Dương còn đang lười biếng trêu đùa đối phương, rốt cuộc ông không nén được mở miệng nói: “Trở về lâu như vậy, con định cứ nói chuyện điện thoại thế hả?”
Giọng nói rất nghiêm khắc, âm ỉ tức giận.
Cứ như là bây giờ mới nhìn thấy ông, Trình Lục Dương kinh ngạc nhướn mày, quay đầu sang đối diện với mắt ông: “Ôi chao, đây không phải là ông Trình sao?”
Chậm rãi để di động ra xa tai nhưng vẫn chưa ngắt cuộc gọi.
Tần Chân ở đầu bên kia ngẩn ra nhưng chưa cúp máy mà nghe bọn họ đối thoại.
Trình Viễn Hàng thẹn quá thành giận, “Cái gì mà ông Trình? Trình Lục Dương, con có hiểu chữ hiếu không thế ? Thấy cha mà không chào, còn ăn nói xấc xược như thế –”
“Viễn Hàng!” Lục Thư Nguyệt đặt mạnh cái đĩa lên bàn, dùng một tay giữ chặt ông: “Ông đã đồng ý với tôi thế nào?”
Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của vợ, Trình Viễn Hàng ngừng lại rồi bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Bà trông thằng con ngoan của bà đi, cứ đến là dở chứng!”
Trình Lục Dương nhìn ông như cười như không, “Không gọi ông là ông Trình thì gọi là gì ? Ông đã quên rồi sao ? Lần trước chính ông đã nói, muốn tôi từ nay về sau đừng coi bản thân mình là con của ông nữa, tôi nghe lời thế còn gì nữa?”
“Con –” Trình Viễn Hàng tính tình không tốt, bị anh châm chọc như thế thì giận dữ đến sắc mặt thay đổi.
“Húc Đông, đưa em trai con đến phòng khách!” Lục Thư Nguyệt ngắt lời ông, nhanh chóng bảo con cả đưa em trai đi, sau đó bản thân mình thì đối phó ông già này.
Bà rất muốn ném cho hai cha con này mỗi người một đĩa hạt dưa, thật là hai con bò (ý là hai cha con rất cố chấp) ! Hai con bò ngu ngốc, chả tiến bộ chút nào !
Trình Lục Dương kính trọng Lục Thư Nguyệt hơn nhiều, thấy bà tức giận nên cười cười rồi xoay người đi phòng khách. Tần Chân ở đầu bên kia thử gọi một tiếng: “Trình Lục Dương?” Thế này anh mới nhớ ra mình còn chưa cúp máy, nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi đã lọt vào tai cô, anh nhíu mày rồi cúp di động luôn. Tần Chân nghe di động vang ra tiếng tút tút rồi chậm rãi quay sang nhìn Bạch Lộ. Bạch Lộ vừa lái xe vừa hỏi cô: “Hỏi ra kết quả chưa? Thế nào?” Cô đờ đẫn trả lời: “Trình Lục Dương bảo người ta đưa hắn ta vào nhà tù Thành Nam, nói là cho hắn ta mọt gông.” Bạch Lộ phanh gấp lại, “Gì? Nhanh thế đã đưa vào tù? Cậu nói xem Trình Lục Dương không phải là cái tên tổng giám đốc độc miệng đến mức khiến người ta muốn đập vỡ mồm kia chứ?” Tần Chân gật đầu. Chuyện này quả thật làm Bạch Lộ ૮ɦếƭ điếng: “Giỏi thật đấy, địa vị anh ta kinh thật đấy, nói mấy câu đã đẩy người ta vào tù được … Người nọ tia cậu quả thật là không có mắt! Ha ha ha, mình bắt đầu thông cảm cho anh ta…” Một mình cô lải nhải cả buổi, bỗng nhìn Tần Chân nghi ngờ: “Nhưng sao trông cậu lại không vui thế kia?” Tần Chân lại nhìn mình trong kính chiếu hậu, trông cô không vui sao ? Dọc đường về nhà, cô cứ phản ứng chậm chạp, bên tai còn vọng lại cuộc đối thoại của nhà họ Trình vừa nghe thấy. Không khí tràn ngập mùi thuốc S***g đó là thế nào ? … Trước giờ cô chưa từng trải qua bầu không khí đó trong nhà mình, đó còn là cuộc đối thoại của người một nhà sao ? Nghĩ như vậy, cô nhớ lại câu chuyện về anh trai mà Trình Lục Dương kể cho cô lần trước, cực kỳ tóm tắt, tràn ngập hâm mộ. Rốt cuộc anh đã sống trong một gia đình như thế nào ? Tần Chân thừa nhận, mình đã thất thần vì Trình Lục Dương. Dường như anh có rất nhiều bí mật, thế nên cô sinh lòng tò mò muốn tìm hiểu cặn kẽ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc