Mị Tình - Chương 35

Tác giả: Hà Nại

Trái tim đều là của em
Lâm Cẩm Sắt nhìn hắn rất lâu, trong lòng có một loại tư vị không biết phải diễn tả thế nào, là một loại cảm giác buồn vui khó tả.
Làm sao có thể cười mãi đến phong đạm vân thanh như vậy, giống như tất cả những chuyện xảy ra đều không liên quan gì tới cô, dường như cô chỉ là một nhân vật phụ trong bộ phim. Nhưng hắn muốn biết, một câu nói đó của hắn đã dập nát bao nhiêu kiêu ngạo của cô?
"Suy nghĩ gì vậy?" Lúc này họ đã đi đến trước cửa nhà hàng, một chiếc Maybach tao nhã hình giọt nước đang kiêu ngạo đỗ ở đó, thu hút không ít ánh mắt của người khác.
"Nghĩ xem ngài đang nghĩ cái gì." Cô nói ra, tuyệt đối không có vòng vo.
Đường Lưu Nhan cúi người phủ lên môi cô, cười nói, "Cô bé ngốc, còn phải nghĩ sao? Trái tim đều là của em."
Lâm Cẩm Sắt trong phút chút hô hấp ngừng trệ, lời này có ý gì? Trái tim? Trái tim của ai?
Của cô? Hay là của hắn ?
Lúc này cửa xe Maybach đột nhiên mở ra, Trình Mi toàn thân phong cách anh tuấn theo kiểu kị sĩ chui ra ngoài từ vị trí ghế điều khiển, khẽ cười nói, "Thanh thiên bạch nhật, Nhan công tử làm cái gì đó? Cẩn thận nha..." Cố ý dừng lại, không nói tiếp.
Đường Lưu Nhan buông bàn tay đang đặt trên vai Lâm Cẩm Sắt ra, cũng mỉm cười, "A May, em luôn quản nhiều chuyện quá đấy."
Trình Mi nghe xong lông mi anh tuấn lại cong lên, "Họ Đường , anh đừng có mà không biết phân biệt. Nếu không phải em, lão già anh bây giờ không biết còn sống hay đã ૮ɦếƭ rồi ấy..."
"Oh?"
"oh cái shit, giả vờ..."
Trong lúc bọn họ nói chuyện đó, có một người thừa ra không thể nói chen vào một câu nào. Rốt cục cô cũng chỉ là một người ngoài cuộc, nghe không hiểu. Lâm Cẩm Sắt bĩu môi, kiềm chế cảm giác không thoải mái không ngừng dâng lên trong lòng... cô đem lí giải loại cảm giác này là vì cô không biết gì chứ không phải là đang hờn giận.
Chờ đến khi vào xe, Lâm Cẩm Sắt mới phát hiện thì ra trong xe còn có những người khác nữa.
Người kia ngồi trên ghế phó, khuôn mặt nghiêng đi, mỉm cười với cô, nếp nhăn trên khóe mắt khi cười nhẹ nhàng hằn rõ hơn, nhưng vẫn mang vẻ ôn nhuận như nước.
Cô rất nhanh nhớ ra, người đàn ông đó ngày ấy ở trong phòng cấp cứu, cô gặp khi đưa Đường Lưu Nhan tới bệnh viện. Ấn tượng không hẳn là rất sâu sắc, nhưng khi gặp mặt thì lại không có cảm giác bất ngờ.
Cô vẫn như trước nhớ rõ ánh mắt của anh ta lúc đó, cực kỳ giống một ai đó nhiều năm trước, nhu hòa như vậy, kiên nhẫn cô bé nhỏ tuổi là cô.
Là một người đàn ông ôn nhu, bình lặng nhưng lại cực kì có cảm giác tồn tại.
Lâm Cẩm Sắt trong lòng hạ lời bình.
Người đó kéo cửa kính xe xuống, mỉm cười nói với cô, "Lâm tiểu thư, lại gặp nhau, tôi là Trình Mị, đêm không thể mị mị(mị = ngủ)."
Lâm Cẩm Sắt theo trực giác mở miệng, "Anh là Trình Mi ..."
"Anh trai." Người đàn ông mỉm cười tiếp lời. (ở tiếng trung, anh trai sẽ nói sau từ Trình Mi, cho nên tác giả dùng từ tiếp lời, thực ra nối cả hai câu của anh chị thì sẽ là "Anh là anh trai của Trình Mi, giống với tiếng anh ấy, Trình Mi\'s brother)
"Vậy..." Đang định nói gì đó, vai lại bị một ban tày tay ấm áp đặt lên, hơi thở ấm nóng tràn vào tai cô, "Ngừoi này không quan trọng, sao lại muốn tìm hiểu kỹ thế?" Vừa nói vừa mở cửa sau xe ra, cứ như vậy ôm cô tiến vào.
Hắn sao lại có thể nói như vậy?
Hơi mím môi, nghe lời hắn nói cô cảm thấy không thoải mái. Thực ra khẩu khí cũng không phải trào phúng hay mỉa mai gì, nhưng cô rất chán ghét khi hắn như vậy, cách nói chuyện chỉ là đùa vui, nhưng làm cho da đầu người ta run lên.
Khiến cô không thể đoán được rốt cục là hắn muốn nói cái gì.
Lúc này trình mi cũng quay trở về ghế điều khiển, liếc mắt tà nghễ nhìn người nào đó đang âm thầm phát ra loại yêu khí của hồ ly, khi ánh mắt chuyển sang Lâm Cẩm Sắt lại biến thành thiện ý trêu đùa, "Anh trai em là bác sĩ tư nhân, nhưng đường đường lại nắm được tính mạng của Nhan công tử trong lòng bàn tay... thế nào, công việc rất tốt phải không?"
Lâm Cẩm Sắt rất vui vẻ, gật đầu không chút do dự.
Đường Lưu Nhan miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ hừ một tiếng khó mà nghe thấy.
Đem tất cả mọi chuyện thu vào trong mắt, Trình Mị vô tình mỉm cười, rất có khí chất khoan dung của một người anh, mở miệng nói, "Nhan rất ít khi bị bệnh , cho nên thời điểm cần dùng đến tôi cũng không nhiều."
Trình Mi rất nhanh tiếp lời, "Nhưng lần nào anh ấy cũng chỉ cần mình anh."
...
Lâm Cẩm Sắt bị những lời này làm cho nổi da gà. Mấy năm gần đây có một từ đượclưu hành rất rộng rãi, là BL...
Quả nhiên, Đường Lưu Nhan nghe vậy, ánh mắt nhỏ dài nhíu lại, đôi mắt lập tức quét qua, lạnh lùng , chậm chạp nói, "Trình Mị, quản cái miệng của em gái cậu đi ."
Trình Mị ôn hòa , có vẻ bất đắc dĩ nói tiếp, "Nhan, không chỉ tớ, nó cũng là em gái của cậu mà."
Lâm Cẩm Sắt nghe thấy câu này hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Thì ra mọi chuyện là như thế, sự thật lại là như thế này, những người đứng xem thì phiền muộn xoắn xuýt , nhưng đương sự thì lại chẳng để ý chút nào, nhẹ nhàng bâng quơ , tùy tiện nói ra.
Vì thế tâm tình của những người đứng xem lúc trước biến thành sự chê cười khó có thể mở miệng.
Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, không muốn để cho người khác thấy sự thay đổi thất thường của mình.
Bên tai tiếng cười nhẹ nhàng của Đường Lưu Nhan, "Là em họ."
Lý do buồn vui
Bên tai là tiếng cười nhẹ của Đường Lưu Nhan, "Là em họ."
Trình Mi bất mãn nói, "Cái gì em họ... quan hệ huyết thống cách xa vạn dặm ... quản em sao?" Nói xong đột nhiên mắt sáng lên, xoay người tựa lên lưng ghế điều khiển đắc ý nói với hắn, "Anh không dám quản em."
Đường Lưu Nhan dường như đang nghĩ ngợi gì đó, hơi nhíu mày.
"A May."
Trình Mi giả vờ không nghe thấy, nâng cằm, làm động tác nắm tay, "Bởi vì em có nhược điểm của anh trong tay." Vô tình nhìn thấy dáng vẻ mặt không chút thay đổi của Lâm Cẩm Sắt, hưng trí của cô nàng lại bừng bừng lên, "Nào, Cẩm Sắt, em nói cho chị nghe chuyện này, chuyện này có liên quan tới chị đó..."
"Tiểu Mi, đủ rồi." Lúc này người lên tiếng không phải Đường Lưu Nhan, mà là ....
Trình Mị nhìn Lâm Cẩm Sắt, mỉm cười, nhưng lại nói chuyện với Trình Mi, "Có một số việc, để cho đương sự tự hiểu ra thì có vẻ sẽ tốt hơn."
Lâm Cẩm Sắt khẽ giật mình, lại nghe thấy Đường Lưu Nhan đột nhiên mở miệng, "Anh em chỉ biết xen vào chuyện người khác." Cô nghĩ thầm, hắn không được tính là một người trong "Anh em" này sao? ...
Trình Mi bị Trình Mị nói như vậy, tuy có chút không cam lòng, nhưng vẫn nhún vai, không nói gì nữa, nhấn ga, toàn tâm toàn ý lái xe.
Dọc đường đi, Đường Lưu Nhan và Trình Mị nói chuyện hai người câu được câu không, phần lớn là liên quan đến một ít công chuyện cơ mật của Đường minh... bọn họ đến có gan, có một người ngoài là cô ngồi đây, vậy mà cũng dám nói ra.
Không sợ cô để lộ bí mật sao?
Trong lòng đang nghĩ như vậy, Đường Lưu Nhan đột nhiên nghiêng mặt híp mắt cười với cô, những ánh sáng trong đôi mắt tinh anh tràn đầy màu sắc, hắn nhìn cô nói, "Cô bé, em sợ ૮ɦếƭ, cho nên em không dám." Dứt lời, cũng không chờ cô đáp lại, đã lại nghiêng mặt đi, vẻ mặt nói nói cười cười thoải mái.
Lông tơ của Lâm Cẩm Sắt nhất thời dựng đứng lên, hắn có thể đọc được suy nghĩ sao?
Đường Lưu Nhan cong môi cười, đến lúc quay qua đó, tầm mắt vừa vặn ***ng ánh mắt của Trình Mị trong gương chiếu hậu. Trong mắt anh ta tràn đầy ý cười trêu chọc và hiểu rõ, hắn hừ nhẹ, không nói, ánh mắt lại không chịu khống chế mà khẽ liếc sang người phụ nữ bên cạnh.
Cô đang có một loại cảm giác sợ hãi , kinh ngạc , mờ mịt... Đôi mắt ngơ ngác trừng hắn, thấy hắn nhìn tới đây, trên mặt có một tia bối rối thoáng xẹt qua, lập tức vội vã quay đầu sang bên kia, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa xe giả vờ ngắm cảnh.
Ánh mắt vừa ban nãy của cô, làm hắn đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, lần cô uống R*ợ*u đó ... cô cũng như thế này, ngồi trên sàn nhà, ngửa đầu nhìn hắn, trong đôi mắt ngơ ngác, xinh đẹp không hề có tia bén nhọn nào ...ánh mắt vừa ban nãy của cô cũng như thế .
Hắn nghĩ tới chuyện cũ mà không khỏi mỉm cười, trong lòng lại lén lút thở dài.
Cứ như vậy đi.
Có một người luôn luôn là kiếp nạn của hắn. Mặc kệ người đó đang cười hay đang khóc, một ánh mắt hay một hành động, đều có thể trở thành lý do hỉ nộ ái ố của hắn.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng không phải là loại người thích lừa gạt chính mình.
Tao nhã cong Ng'n t thon dài xuống, nhẹ nhàng giữ lấy cằm của người nào đó, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt u ám trầm tư: nhưng là, không ngờ cô gái ngốc nghếch, không tim không phổi này lại...
Tầm mắt vô tình hướng về phía trước, phía trước có một chiếc Ferrari thể thao mui trần kinh điển đang tiến đến.
Tốc độ cực kì kiêu ngạo bá đạo, từ xa nhìn lại giống như một ngọn lửa đang lăn lộn hừng hực thiêu đốt.
Hắn híp mắt lại, khéo như vậy... Tới sớm hơn so với hắn nghĩ rồi.
Trong mắt có một tia sáng chợt lóe lên, hắn chậm rãi hạ cửa kính xe tối đen ra đúng lúc chiếc Ferrari không phù hợp tiến đến.
Lâm Cẩm Sắt khi còn nhỏ đã từng nghe mẹ nói rằng, con người, cả đời chỉ cần có một người bạn tri kỉ là đủ rồi. Thế giới này, rất ít có một người như vậy: không có quan hệ huyết thống, không lo lắng đến lợi ích, quan tâm đến bạn vô điều kiện, lấy tim lấy phổi ra đối xử thật lòng với bạn, thậm chí coi bạn còn quan trọng hơn cả sinh mệnh mình, mà tất cả những cái đó đều không cần lí do gì. Đó chính là tri kỷ .
Người như vậy, có lẽ cả đời đều không gặp được.
Lâm Cẩm Sắt nghĩ, cô và Ngô Ưu, nhất định đều là tri kỉ của đối phương.
Ngô Ưu đối với chuyễn cũ của cô hiểu rõ như trong lòng bàn tay, cô cũng vậy. Hai người đều có vết sẹo trong lòng, vì thế luôn sưởi ấm cho nhau, trị thương cho nhau, khi bị đau sẽ trốn vào lòng của người kia để tìm kiếm sự an ủi.
Người như vậy, đã tưởng mất rồi thì lại có thể tìm thấy.
Cho nên mặc dù sau đó, khi cô phát hiện tình cảm của Ngô Ưu dành cho mình đang dần dần biến chất, cô vẫn luyến tiếc, luyến tiếc không muốn rời khỏi cô ấy. Cho nên giả vờ không biết, tàn nhẫn lảng tránh tình cảm của cô ấy, chỉ vì muốn ở bên cạnh cô ấy.
Nhưng đến phút cuối, đúng là cô đã bỏ rơi Ngô Ưu trước, không nói một lời, chật vật đào tẩu, ngay cả một lời nhắn cũng không lưu lại.
Cô biết Ngô Ưu nhất định rất oán hận cô, nếu không thì bằng năng lực của cô ấy, hơn hai năm, làm sao có thể vẫn chưa tìm được cô. Cô ấy đã vô cùng thất vọng về cô , cho nên không muốn gặp lại cô.
Khi gặp lại, lửa giận của Ngô Ưu thấu trời thỏa đất mãnh liệt bốc lên, hung hăng tát một cái, tất cả đều đã ở trong dự liệu của cô.
Nhưng ngoài dự liệu chính là, hai người lại dùng cách này để gặp lại nhau.
Hai chiếc xe nổi tiếng đang ở thế đối đầu nhau, chỉ trong phút chốc lướt qua nhau đó, nhưng tại sao lại khéo như vậy, cửa kính xe không biết khi nào thì đã được hạ xuống, chủ nhân Ferrari tùy ý lắc lắc một chai R*ợ*u màu đỏ, dư quang khóe mắt cùng lúc đó cũng vô tình lướt qua cô...
Ferrari hung dữ chuyển hướng 90 độ, ngang ngạnh tiến lên chặn đầu Maybach, không nhiều không ít, một chút nữa hai xe đã đâm sầm vào nhau.
Trình Mi chỉ cảm thấy thần kinh sắp hỏng rồi, khóc không ra nước mắt, đây là thói đời gì, vận khí xấu xa gì đây, ngắn ngủn chưa tròn một tháng, quán quân của chặng đua F1 nổi danh thế giới này cư nhiên hai lần suýt nữa hiến *** bánh xe!
Một lần thôi thì cũng không so đo làm gì , dù sao người tên Lâm Lan kia cũng phải chịu một sự K**h th**h rất lớn, nhưng mà ...
Cô gắt gao lườm chủ nhân của Ferrari.
***, cũng là một cách biểu thị tình hữu nghị
Người nọ một thân áo khoác dài màu đen, quần jean màu kim loại, giày Martin đinh tàn giống con trai, linh hoạt quyến rũ, trước đây ngắn gọn áp sát vào tai bây giờ cũng đã dài ra nhiều, mái tóc dài nhuộm màu đỏ R*ợ*u vang bị gió thổi theo bước đi mà tung bay lên, dung nhan tuyệt sắc băng sương như tuyết, như một đóa sen hồng ngự hỏa địa ngục.
Lâm Cẩm Sắt lúc này chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô ấy đi tới, trong lòng hiện lên vạn từ ngữ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng không có cách nào để nói ra.
Cho đến khi một cỗ đại lực kéo cô ra khỏi xe ô tô, cô vấp ngã nhưng vẫn được cỗ lực đạo đó giữ chặt.
"Ngô tiểu thư." Một tiếng nói tao nhã khinh mạn vang lên, âm điệu không cao, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một sự cảnh cáo làm cho không khí trong xe đột nhiên lạnh lẽo.
Chỉ thấy Ngô Ưu quả thực buông lỏng tay ra, hung tợn trừng mắt liếc mắt một cái về phía Đường Lưu Nhan sau khi nói xong thì mỉm cười, lại đem ánh mắt mãnh liệt quét về phía Lâm Cẩm Sắt, thở dốc, cặp đồng tử mỹ lệ kia suýt nữa muốn đốt ra lửa, từ trong kẽ răng thoát ra một câu, "૮ɦếƭ tiệt Lâm Cẩm Sắt cậu còn không mau cút xuống dưới!"
Im lặng đứng trong góc của Maybach chỉ còn sót lại ba người.
Ngoài xe, hai cô gái phong cách kì lạ trái ngược nhưng lại cùng có một đôi mắt sáng đang đứng ở xa xa. Vô cùng xa, ngay cả vẻ mặt thế nào cũng không rõ ràng lắm.
Bên trong xe rất yên tĩnh, Trình Mi hơi có vẻ hơi nóng vội, nhìn qua cửa sổ ra phía ngoài xe, nói, "Mọi người nói xem, sẽ không có việc gì chứ?" Cô gái kia tên là Ngô Ưu, cô không thích cô ta... nhưng lại cô ta lại có vài phần kiêu ngạo so với cô.
Không hề để ý đến vẻ nóng vội trên mặt cô, Trình Mị chỉ mỉm cười mở miệng, "tất nhiên, nếu là có chuyện gì, hôm nay hai cô ấy không thể nào gặp được nhau." Trong lời nói có biểu hiện một chút trêu chọc, Trình Mi cũng là người thông minh, vừa nghe đã hiểu.
Vừa rồi cô còn rất buồn bực, Nhan tại sao lại hồ đồ như thế, rõ ràng sắc mặt Ngô Ưu không được tốt, còn có tình bảo Cẩm Sắt ra ngoài, thậm chí còn bảo cô chạy xe xa ra một chút ... hắn không sơ bảo bối của hắn bị ăn thịt mất sao? nhan công tử, đường đại thiếu gia của Đường Minh là người thế nào chứ? Nếu có người làm tổn thương đến Cẩm Sắt, hắn làm sao có thể để yên?
Không khỏi đem ánh mắt dời về phía người nào đó rất tao nhã tự nhiên thưởng thức hồng R*ợ*u. Nhìn một hàng hồng R*ợ*u bên trong tủ lạnh xe kia, chậc chậc, rất xa xỉ .
Lại nhìn về phía Nhan công tử rất yên lặng...
Trầm mặc không lên tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn nghiêng khuôn mặt có vẻ không tốt lắm, lông mi cong dài nồng đậm, hai má tuấn tú nhìn không rõ biểu tình gì, chỉ riêng ánh mắt thì vô cùng đạm mạc, đồng tử là loại âm sắc lạnh lùng âm trầm, các Ng'n t bên bàn tay phải nắm lấy chiếc ly thủy tinh đế cao, ngẫu nhiên nhấp môi một cái. Rất quý tộc, rất... phô trương.
Lắc đầu, Trình Mi dời sự chú ý ra phía ngoài cửa sổ, nhưng khi ánh mặt chạm đến, đột nhiên đôi mắt lại trừng to lên, môi mấp máy, không kiềm chế được mà "a" lên một tiếng.
Chiếc ly thủy tinh đế cao trả lời bằng một tiếng vỡ vụn.
... Ngô Ưu giơ tay lên thật cao, không chút lưu tình nào tặng cho Lâm Cẩm Sắt một cái tát.
Giọng nói rất lạnh, "Lâm Cẩm Sắt, một cái tát này, tôi từ lâu đã muốn tặng cho cậu."
Lâm Cẩm Sắt mím môi xem cô, trên khuôn mặt trắng nõn có một vệt Ng'n t đang từ từ ửng đỏ, đó chính là nguyên nhân khiến khuôn mặt cô nóng rực, vết tay có vẻ rõ đến kì lạ. Cô nhìn Ngô Ưu đnag tức giận ngập trời, một lúc lâu sau mới cúi đầu, thấp giọng nói, "Xin lỗi."
Chỉ ba chữ ngắn gọn như vậy (từ xin lỗi trong tiếng trung là \'dui bu qi\' một từ này có 3 tiếng), Ngô Ưu liền giống như một quả khinh khí cầu bị đâm thủng, mất hết cả khí lực, bàn tay vô lực buông xuống.
"Xin lỗi có ích gì?" Nói xong, một hồi lâu sau mới căm giận thản nhiên nói, "Xin lỗi! Cậu nói với tôi bao nhiêu lần rồi!"
Lâm Cẩm Sắt trong lòng ong lên một tiếng, nhưng nhất thời không biết nói gì cho phải, rất lâu sau mới kịp nói một câu, "Tiểu Ưu, nhớ cậu lắm." Rất muốn nói thêm một câu nữa nhưng buồn bực ở trong lòng đã tích tụ lâu như vậy, nếu không nói bây giờ, cô sợ sẽ chậm trễ mất hoặc là sẽ chẳng có cơ hội mà nói nữa.
Con người Lâm Cẩm Sắt này, kinh nghiệm của việc làm luật sư đó là rất nhanh có thể dễ dàng bắt lấy nhước điểm của đối phương, sau đó hoặc cố ý hoặc vô tình lợi dụng điểm này để công phá bức thành trì trong lòng mỗi người.
Nhớ cậu lắm . Cũng là ba chữ nhưng so với " xin lỗi" thì lại động lòng hơn rất nhiều.
Chỉ thấy nhịp thở của Ngô Ưu hơi hỗn loạn, khuôn mặt cũng không khống chế được mà căng thẳng, sau đó hốc mắt đột nhiên đỏ lên, "Mẹ kiếp, Lâm Cẩm Sắt, cậu cố ý ."
Trình Mi kinh ngạc vạn phần nhìn về nguyên nhân của tiếng thủy tinh vỡ vụn...
Chỉ thấy Ng'n t củaĐường Lưu Nhan bị những mảnh thủy tinh nhỏ bé cứa vào tạo thành những vệt máu nhỏ dài, một chút R*ợ*u bắn tung tóe ra, màu da tái nhợt của hắn đối lập hẳn với những vệt máu sẫm máu nhỏ dài, có vẻ vô cùng động tâm.
"Nhan..." Lời nói vừa mới trôi ra khỏi miệng, đã thấy Trình Mị trấn tĩnh tự nhiên tự nhiên lấy ra từ trong túi một chiếc băng cá nhân, xé mở gói ngoài, tiếp theo nghiêng người để cầm máu cho hắn, động tác không thể thuần thục hơn.
Gửi cho em gái một ánh mặt an tâm, anh ta cười nói, "Còn tưởng rằng cậu rất bình tĩnh chứ, không ngờ lại thiếu kiên nhẫn tới vậy."
Đường Lưu Nhan dường như không cảm giác được một tia đau đớn nào, chỉ hơi nhíu mày, trầm ngâm nói, "Người phụ nữ kia đánh cô ấy..."
"Ừm, đôi lúc, *** cũng là phương thức biểu đạt tình hữu nghị của phụ nữ."
Trình Mi: "..."
Đường Lưu Nhan: "..."
Chỉ có vị bác sĩ nào đó mỉm cười. Rất đơn giản, rát hài hước.
Hồi lâu, Trình Mị mới thông thông cổ họng (e hèm của mình ấy), nghiêm mặt nói, "Nhan, hiện tại "cô ấy" chính là người quan trọng nhất , phải không?"
Đường Lưu Nhan tà nghễ nhìn anh ta, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu , "Cậu có hứng thú?"
"Tất nhiên, cuộc sống tình cảm của em họ cũng là cái tôi cần quan tâm ."
"À ừ, vậy cuộc sống tình cảm của cậu, cũng là thứ tôi cần quan tâm sao?"
"Vậy thì khiến cậu thất vọng rồi, trước mắt còn chưa có đối tượng khiến tôi động tâm." Vẫn như cũ cười đến mức không chút sợ hãi.
"À, như vậy sao." Chỉ một nụ cười bí hiểm đã không co câu nói tiếp theo.
Một cuộc đối thoại đã xong, Trình Mi bị ra rìa chỉ cảm thấy hết hồn. Nhan là một tên phúc hắc âm hiểm ai cũng biết, nhưng anh trai cô cũng không phải là một người đơn giản như vẻ ngoài đâu nhỉ ... đã gần một năm nay rồi vẫn chưa có đối tượng khiến anh động tâm? Sẽ không phải bị GAY chứ? !
Nói đi nói lạ, Đường đại thiếu gia vẫn là một người tốt, nói hai ba câu đã đem câu hỏi vô cùng sắc bén dành cho anh trai ôn nhã của cô thu lại.
Đại bác sĩ Trình cũng là một nhân vật có tình yêu mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc