Mị Tình - Chương 26

Tác giả: Hà Nại

Ghen như trong truyền thuyết (P2)
"Ba ...!"
Đường Lưu Nhan vẻ mặt kinh ngạc bàn tay Lâm Cẩm Sắt vừa được buông ra đã vung lên.
Trên khuôn mặt tuấn tú chậm rãi xuất hiện một vết bàn tay mơ hồ hồng hồng.
"Đường Lưu Nhan! Ngài đừng khinh người quá đáng!" Cô hung dữ trừng mắt với hắn, lạnh giọng nói, *** phập phồng kịch liệt.
Đường Lưu Nhan sắc mặt lạnh lùng nhìn cô.
Trong lòng có một loại cảm xúc khó hiểu xuất hiện.
Cô ấy rất sợ ૮ɦếƭ, rõ ràng rất nhát gan lại còn muốn cứng rắn chống lại hắn, lại còn dùng ánh mắt căm tức như kẻ thù mà nhìn hắn. Vẫn là cặp mắt trong suốt đó đôi khi lại có một tầng nước mỏng như sương mù... đó chính là ánh mắt từng mê hoặc làm tâm trí hắn điên đảo.
Nói cách khác, đến lúc này hắn vẫn cứ bị cô gái ấy mê hoặc như trước.
Cô gái này, dựa vào việc "Mê hoặc" hắn, không chỉ dùng một viên đạn bắn vào trái tim hắn, mà chính cô cũng đã thật sâu đi vào trái tim hắn. Mặc dù tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, nhưng mỗi khi đêm khuya mơ màng, miệng vết thương của hắn vẫn luôn đau đớn, hơi hơi, lại khắc sâu, nơi sâu nhất trong trái tim ấy vẫn không hề yên ổn.
Cô để lại cho hắn một vết thương trí mạng, sau đó có một đoạn thời gian hắn nằm chờ ૮ɦếƭ trên giường bệnh, hận không thể lập tức tìm cô mà *** cô đi, loại này *** trả thù gần như điên cuồng này thậm chí trở thành lý do khiến hắn chiến thắng được tử thần.
Nhưng dường như cô đã bốc hơi khỏi thế gian này, bất luận hắn dùng bao nhiêu người cũng không thể tìm được cô...nhưng điều hắn không ngờ nhất là cô sau sự việc đó lại sang Viêm bang trốn tránh. Mãi đến gần đây, kiến trúc Đông hải đại tiến quân ở Italia – cơ quan đầu não của Đường minh, làm hắn kinh động, thông qua mạng lưới nội ứng dày đặc của Đường minh ở Italia hắn mới biết được thì ra đại đương gia của Viêm Bang lại chính là cô.
Tần gia thật sự đem vị trí ấy giao lại cho cô.
Cô gái này quả thật luôn gây nên điều bất ngờ cho hắn.
...cũng không hắn, nhìn đi, bây giờ kiên cường như thế, còn dám động thủ cả với hắn...
Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng cong khóe môi, cánh tay thật dài vẫn chưa di chuyển sau cái tát của cô, vẫn chống vào tường như cô, khóa Lâm Cẩm Sắt chặt chẽ trong vòng tay hắn.
Đôi mắt trầm lặng, đồng tử sáng như ngọc đen nhanh chóng khóa chặt cô, ngữ khí thư hoãn nói: "Khinh người quá đáng? Dựa vào đâu mà nói vậy? Lúc trước em đối xử với tôi như thế, bây giờ tôi có truy cứu gì sao?" Tốc độ hắn nói chuyện rất chậm, từng chữ từng chữ thật rõ ràng, nghe vào trong tai lại có một loại hương vị xào xạc như lá cây trong gió.
"Từ khi em gặp tôi cho tới nay, em từng dùng vẻ mặt vui vẻ đối diện với tôi sao?"
Liên tục vài câu hỏi, ngữ khí cũng không hẳn nóng giận nhưng lại khiến Lâm Cẩm Sắt im lặng. Nhưng thật ra trong lòng cô giận dữ nói "Bây giờ chính là lúc ngài đang truy cứu đó!" Có thể tưởng tượng ra lời nói đó khi ra khỏi miệng rất có ý gây sự cho nên cô phải im lặng mặc cho lòng mình gào thét.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi mở miệng,
"Vậy ngài giải thích chuyện của Lâm Lan đi." Nếu hắn nói hắn và cô ta không có nửa chút quan hệ thì đánh ૮ɦếƭ cô cũng không tin."Lâm Lan" tên này là nghịch lân của cô, không thể chạm vào, mà người đàn ông này lại cố tình ở đây động thủ, tuyên bố muốn khiêu khích cô.
Đường Lưu Nhan nghe thấy cong môi lên, cuối cùng cô nàng cũng hỏi tới vấn đề này rồi.
Thân thể vừa động, hắn buông cánh tay giam cầm cô ra, về lùi lại mấy bước về phía sau.
"Em muốn biết?" Khẽ cười một tiếng, vẻ mặt hắn thanh nhã, ngữ điệu nhẹ nhàng bình thường.
"Rất đơn giản, chẳng lẽ em không biết rằng chuyện kết hôn giữa một người thích em cùng với một người em ghét nhất chính là chuyện vô cùng thú vị sao?"
Hắn hoàn toàn thoát ly khỏi cách tư duy bình thường, không thèm để ý tới hàm ý trong lời nói đó, khiến Lâm Cẩm Sắt ngẩn người, ý nghĩ nhất thời làm cô không thể phản ứng được, một khoảng thời gian rất dài không thể nói gì.
Rất lâu sau, cô mới lẩm bẩm, "Không tin, ngìa gạt tôi." Làm sao lý do có thể hoang đường như thế? Chẳng lẽ ý tứ của hắn là ngoài việc khiến cô hả giận, còn có... hắn nghĩ là Dung Thất thích cô, cho nên...
Hắn ghen? ...
... lời nói này vào tai cô quả thực chính là thứ buồn cười nhất trên thế gian này.
Lúc này Đường Lưu Nhan đã đi đến ghế sô pha ngồi xuống, lười biếng quay đầu nhìn cô, khóe môi cong lên mỉa mai
"Em thật kì lạ, nói dối thì em lại tin tưởng nhưng khi nói thật thì em lại chẳng tin ." Nói xong, dường như thập phần mệt mỏi nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Thôi, tôi cũng chẳng muốn làm chuyện \'khinh người quá đáng\' nữa, nếu muốn về nhà tôi cũng chẳng cản em nữa."
Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói, "Nhưng tôi khuyên em một câu, Italia không phải là chỗ Viêm bang có em có thể đứng được ... hừ, không phải ai cũng có khả năng đứng ngang hàng trong giới mafia với đường minh của tôi ở đây ."
Lâm Cẩm Sắt cắn cắn môi, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.
Cô đang do dự.
Người đàn ông này, nói chuyện luôn hư hư thực thực như thế , không biết là thật là giả, cô không dám tin mọi chuyện hắn nói. Nhưng mà... bây giờ tựa hồ hắn bây giờ không còn giống như trước kia nữa, lần này hắn muốn thả cô đi nhưng nghi hoặc trong lòng lại khiến bước chân cô không thể nhấc lên mà đi khỏi đây.
Lúc này cô nghe thấy hắn nói: "Tin hay không tùy em, em đi đi." Người ta đã ra lệnh đuổi khách ...Hai bàn tay Lâm cẩm Sắt càng nắm chặt hơi, đi thôi, đi thôi, cô không bao giờ muốn nhìn thấy hắn lần nữa!
Toàn thân cô bước đi.
Không hề có nửa chút ngập ngừng.
Phòng khách xa hoa tao nhã theo tiếng đóng cửa ấy lại khôi phục im lặng.
Đường Lưu Nhan một tay xoa ***, cười cười. Cô ấy đi rồi thế thì trái tim này sẽ không đau đớn nữa .
Đáng tiếc phút yên tĩnh này rất nhanh bị phá vỡ. Một cô gái khác đi ra từ phòng ngay bên cạnh, vừa đi vừa trêu đùa: "A, nhìn Nhan công tử của chúng ta xem, kiêu ngạo đến thế, chậc chậc ..."
"Không đúng chỉ là chống đỡ không nổi thôi, trực tiếp nói cho cô ấy không phải được rồi sao, nói không chừng lại có thể giữ cô ấy lại nhưng ai đó lại sợ mất mặt cơ"
Đường Lưu Nhan cũng không thèm nhìn cô, chỉ nhẹ giọng nói: "A May, nhàn rỗi ít quản chuyện của người khác đi, miễn cho... lại tự mình rước lấy phiền toái." Đối với sự uy hiếp giấu trong lời nói của hắn một chút cô nàng cũng không thèm để ý, vãn không kiêng nể gì như trước, một chút cũng mặc kệ, khoát tay, "Có thể nhìn được một lần Nhan công tử bị chê cười, dù là đại phiền toái tôi cũng nhận ."
Nói xong từ ngăn kéo dưới bàn trà khéo léo lấy ra một hộp thuốc, rồi lấy ra mấy viên thuốc bên trong, đổ nước ép hắn uống, ngữ khí hơi trách cứ: "Bác sĩ đã nói với anh thế nào? Không được kích động! Không được mệt mỏi quá mức! Anh có còn nhớ không? Tốt lắm, rồi lại để tái phát phải không? ... hừ, lăn lộn cả đêm trên giường vận động kịch liệt đến như thế, anh không mệt sao? "
Cô đem hộp thuốc một lần nữa bỏ vào trong ngắn kéo, đóng lại, nói xong hết nhưng vừa quay đầu lại, khóe miệng không khỏi co rút.
Nhan công tử vĩ đại của họ lại cứ ngồi trên sô pha như thế mà nặng nề ngủ.
Thật lâu sau, cô gái nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ lại trở nên tái nhợt của hắn, khẽ thở dài một hơi: hồn ma xuất hiện...
Ánh mắt phức tạp, cô chậm rãi rời khỏi phòng khách.
Theo dõi
Cô gái Lâm Cẩm Sắt này, nói thì hay lắm nhưng lại chính là một người phụ nữ điển hình của loại người không tim không phổi...
Khéo léo từ chối việc Hàn Húc "phụng mệnh" đưa về, đón taxi đi ra khỏi biệt thự bên hồComocô cũng không trở lại vùng ngoại thànhMilan. Bởi vì không có hắn, cô cũng không muốn nhìn thấy Hứa Thuyền.
"Phải cẩn thận, nếu hắn không tốt, hãy về nhà, anh chờ em."
Lúc sắp đi lời anh nói vẫn cứ rõ ràng bên tai cô như thế, anh nói anh sẽ chờ cô trở về. Nhưng chẳng lẽ chỉ cần một câu nói như thế là có thể cho rằng tất cả mọi chuyện chỉ là nhất thời hay sao?
Có lẽ Hứa Thuyền có thể, nhưng cô không làm được.
Khi cô một lần nữa bị Tra t**, ngày đêm không thể ngủ yên. Chỉ có Hứa Thuyền...
Một người tốt đẹp như thế, ông tròi có phải bị mù mắt rồi hay không mới đưa anh đến trước mặt cô mặc cho cô chà đạp?
...tóm lại, không thể nào ở cùng một chỗ. Sự thật vĩnh viễn không thể đẹp đẽ như truyện cổ tích, hiểu lầm biến mất, sau đó hoàng tử và công chúa tiếp tục sống cuộc đời hạnh phúc. Cuộc sống giống như một mảnh gương, bị vỡ rồi thì sẽ không thể làm lành lại như cũ nữa.
Lâm Cẩm Sắt muốn đối tốt với chính mình một chút. Trách nhiệm mà cô phải gánh ở trên vai đã nhiều lắm rồi, cô thầm nghĩ phải dùng mọi cách để đối xử thật tốt với chính mình. Bản tính con người vốn rất ích kỷ, cô nghĩ là bản thân mình không hề làm sai điều gì.
Mà Hứa Thuyền lại gây cho cô một vài thứ ví dụ như tình yêu, ví dụ như quá khứ, ví dụ như hổ thẹn ... quá mức nặng nề, cô không có cách nào càng không muốn thừa nhận.
... ...
Cô không muốn trở về đó.
Đi gặp vị chủ nhân khó chơi Đường Lưu Nhan kia, việc gì cũng chẳng thể làm tốt, bây giờ trở về mấy vị Đường chủ kia cũng sẽ không cho cô một sắc mặt tốt.
Nghĩ vậy , hơn nữa trên người còn có một chút tiền, vì thế một người phụ nữ không có lương tâm nào đó không lo lắng lắm, gọi xe tới sân bay quốc tếMilan, rút thăm tùy ý tìm nơi đến để còn mua vé máy bay...
Cứ như vậy, trong mấy giờ ngắn ngủn, cô từ phía bắc Italia bay đến đảo Sicilia ở phía tây. Cô biết rõ chỉ cần cô ở Viêm bang một ngày, trừ phi cô đi đâu đó, nếu không Hứa Thuyền tất nhiên sẽ không nhận vị trí đại đương gia của Viêm bang .
...Cô không phải người xuất thân từ giới xã hội đen. Cô rất biết khả năng của mình, lại càng không muốn mỗi ngày phải lo lắng sợ hãi cho mạng sống của mình, sau đó phí hoài thời gian năm tháng. Cô đã không còn trẻ trung nữa, không giống như khi trẻ có thể tùy ý mà không hề cố kị (không suy nghĩ), càng không muốn lãng phí một chút tuổi thanh xuân còn lại.
Không ai biết, khi cô phải giơ khẩu S***g trong tay lên nhắm vào huyệt thái dương hay mi tâm của đối phương, cô sợ hãi đến nỗi vài ngày sau đều là thức dậy sau khi gặp những cơn ác mộng. Khi đó bóng đêm thật tối tăm, phòng ngủ to lớn như vậy dường như chỉ nghe thấy tiếng khóc của một mình cô.
Còn nếu không động thủ thì người xuống địa ngục lại là chính cô.
Hơn nữa gần đây Đường Lưu Nhan phủ kín mọi con đường tiến quân vào Italia của Viêm bang, hành động của hắn khiến cô lại bị lao lực quá độ.
Những ngày đó cô không thể sống nổi nữa.
Từ sau lần trên tòa án đó, cô từ trên đám mây cao ngã xuống dưới, cô không có lúc nào là không muốn Đông Sơn tái khởi (đông sơn tái khởi: quay về ngày xưa), một lần nữa đứng lên để chứng minh rằng cô vẫn mạnh mẽ như trước. mà chuyện này thì phải dựa vào trí tuệ và nghị lực, chứ không phải chỉ sống mái với nhau bằng giết chóc, S***g và máu.
Cô vẫn luôn tin tưởng chính mình, cô không bị đánh bại, chỉ là té ngã mà thôi.
Cho nên viêm bang không phải nơi cô nên ở lại... Chỉ là, rất xin lỗi Tần gia .
Lúc này cô đang đi trên con phố phồn hoa trung tâm của đảo Sicilia. Trằn trọc ở khách sạn suốt ba bốn giờ, vẫn chưa tìm được nơi đặt chân thích hợp... chỗ thì ẩm thấp, chỗ thì giá đắt. Mùa đông Địa Trung Hải luôn có mưa phùn kéo dài, tí tách tí tách dường như không bao giờ ngừng lại. thời tiết vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo thật sự khiến cô quần áo mỏng manh có chút khó chịu.
Ngô Ưu trước kia rất hay nói cô yếu ớt, cũng không hẳn, thực ra thì cô chỉ sợ lạnh mà thôi, chưa tìm được nơi ở, khí hậu Italia lại thay đổi quá nhanh, vì thế trong một ngày ngắn ngủn, cô đã bị cảm nặng. Đầu cháng váng, hơi thở nóng rực, cả người không có chút sức lực nào. Lâm Cẩm Sắt lại không phải là một người tự bạc đãi chính mình, cho nên cô muốn tìm bệnh viện.
Một thẻ ngân hàng ở ngân hàng Thụy Sĩ, một vali mang theo bên cạnh, một bộ quần áo vừa mới mua trên đường, đây là toàn bộ gia sản lúc này của cô.
Lúc này là ba giờ rưỡi sáng, đừng nói xe bus, ngay cả taxi cũng không thấy bóng dáng. Cô lại không biết nói tiếng địa phương, cũng may là biển hiệu trên phố đều viết bằng tiếng anh. Vì thế cô đi vào một con đường, đi rất lâu, cuối cùng mới nhìn thấy chữ "hospital" cách đó không xa.
Giống như người đi lạc trên sa mạc tìm thấy ốc đảo...Lâm Cẩm Sắt tinh thần khá hơn nhiều, kéo hành lý nhanh chóng đi qua đó.
Phía chân trời vẫn tối om, không nhìn thấy một tia ánh sáng. Đèn đường cũng bị tầng sương mù dày đặc sáng sớm che mất, xung quanh rất yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng "Đát đát" phát ra từ giày cao gót của Lâm Cẩm Sắt.
Nhưng hình như ở phía sau, phía sau cô, có gì đó khác thường.
Tuy rằng tiếng động rất nhỏ, nhưng chính xác là có ... hơn nữa, là tiếng bước chân của rất nhiều người. Cũng bởi vì những bước chân đó rất nhẹ cho nên Lâm Cẩm Sắt phải cảnh giác hơn.
Đêm dài nhân tĩnh, thân gái một mình. Đây cũng không phải một tổ hợp tốt lắm.
Lòng cô rất căng thẳng, tay nắm chặt hành lí, bước đi càng nhanh hơn.
Nhưng bước chân phía sau càng lúc càng gần, giống như cũng chịu ảnh hưởng bởi những bước chân nhanh hơn của cô. Trái tim khắc chế không được kinh hoàng hơn đập cực nhanh, cuối cùng cô không nhin được mà dừng bước, cả cơ thể khựng lại...
Những thân ảnh ấy cứ quỷ mị mà xuất hiện trước mắt cô.
Cô còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt của những người đó, chợt nghe thấy một giọng nói rất gần, dùng tiếng Anh lạnh lùng khẽ nói "Hôn mê rồi, mang đi."
Hỗn huyết soái ca*
(* Anh chàng đẹp trai có dòng máu lai)
Lâm Cẩm Sắt bị bắt cóc .
Không hề có báo trước, không hiểu vì sao bị người theo dõi, tiếp theo bị hôn mê, cho đến khi tỉnh lại cô đã bị giam trong một căn phòng nhỏ u tối, tất cả đồ vật trên người cô đều bị lục lọi.
Không giống như sự mô tả trong nhiều tiểu thuyết rằng trong phòng có đủ loại dụng cụ Tra t** đáng sợ...ở đây không có, căn phòng tuy nói là nhỏ, nhưng cũng hơn 10 mét vuông, bài trí đơn giản nhưng không cũ nát, một bộ bàn ghế, ngay cả giường ngủ cũng là đồ mới.
Chỉ là không có đèn, ngay cả cửa sổ cũng không có. Luồng ánh sáng duy nhất là ở khe cửa chiếu vào .
Lâm Cẩm Sắt bị giam vài ngày, trừ người mỗi ngày đúng giờ đưa đồ ăn vào bằng cánh cửa rộng khoảng 20cm kia, dường như cô không hề liên hệ bất cứ thứ gì với thế giới bên ngoài.
Mói hai ngày đầu, Lâm Cẩm Sắt dường như bị Tra t** bởi sự tối tăm và cô độc làm cho sắp phát điên. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có người bắt cóc cô...rõ ràng cô đã rời khỏi Viêm bang, hơn nữa, cô chưa từng lộ mặt trước công chúng từ khi tới Italia, mọi việc giải quyết đều là Hứa Thuyền ra mặt...cũng không có người đến chất vấn cô, điều này khiến cô không có chút đầu mối nào.
Đồng thời, cảnh ngộ như vậy khiến cô nhớ tới rất niều năm trước, cô bị cha giam vào trong phòng cấm tối om. Khi đó Lâm Lan vào Lâm gia chưa lâu nhưng cũng đã giành được không ít tình cảm của cha. Cô lúc đó rất im lặng kiệm lời, mặc dù khi Lâm Lan đánh vỡ bình hoa cổ mà cha yêu quý nhất, sau đó lại đổ lỗi lên người cô, khi cô đối mặt với sự chất vấn nghiêm khắc của cha, cô vẫn kiên cường không hề thanh minh gì cả.
Kỳ thật lúc ấy cô nghĩ rằng, cha cô sẽ tin tưởng cô, hẳn là ông sẽ vô điều kiện mà tin tưởng cô. Bởi vì cô là đứa con trong lòng ông yêu quý nhất.
Mãi đến khi cha mặt không chút thay đổi sai người đem cô giam vào trong căn phòng vắng vẻ tối tăm đó, bắt cô quỳ gối trên nền nhà lạnh như băng trong bóng đêm, mãi đến khi đó cô mới giật mình hiểu ra, cô đã đánh giá quá cao, đánh giá quá cao địa vị của chính mình trong lòng cha.
Cô bị nhốt suốt một đêm, mùa đông Giang Nam cũng rất lạnh, cái loại lạnh lẽo ẩm ướt ấy không thể làm cơ thể con người đông thành băng mà ૮ɦếƭ đi nhưng lại có thể làm đông cứng trái tim con người. Mẹ cô một đêm không ngủ hai mắt đẫm lệ đứng bên ngoài căn phòng, không có cách nào vào đó ẵm cô ra ngoài, Lâm Lan mặc một chiếc áo hoa màu đỏ đi đến bên cạnh cô, chỉ một câu nói của nó, khiến Lâm Cẩm Sắt từ đó hận nó đến suốt đời.
Nó nói, Lâm Cẩm Sắt, tao đang suy nghĩ, nên làm thế nào để có thể cho mày thụ hưởng cái tư vị năm đó khi mẹ con tao quỳ trên mặt đất cầu xin các người.
Chiếc áo trên người nó, rõ ràng chính là năm đó cha sợ Cẩm Sắt bị lạnh, mời riêng một nhà may đến may riêng cô cô.
Ai bảo đứa trẻ khoảng 10 tuổi là thuần lương vô hại .
Sự thật tàn khốc, thân phận con riêng, ánh mắt thành kiến của người đời, tất cả những thứ này đều có thể biến đầu óc của một đứa trẻ trở nên trưởng thành sớm hơn. Còn Lâm Cẩm Sắt vẫn là một đứa trẻ trong vòng tay của gia đình, vô luận thế nào cũng đấu không lại Lâm Lan .
Chỉ nhớ rõ khi mẹ cô nghe thấy câu nói của Lâm Lan, khuôn mặt bà tái nhợt. Nhưng bà cũng không nói gì thêm, chỉ nhanh chóng hôn lên mặt Cẩm Sắt, nhỏ giọng thì thào bên tai cô, "Cẩm Sắt, Cẩm Sắt, ngoan, đừng sợ..."
Khuôn mặt nhỏ bé của cô đặt vào trước *** của bà, trầm mặc áp chế bản thân không được khóc, nước mắt thấm ướt mẫu áo khoác của bà. Cũng từ đó trở đi cô thật sự sợ rét và bóng tối.
Tuyệt vọng như thế... Giống như muốn đem tồn tại của cô, ấm áp của cô, tất cả mọi thứ của cô hết thảy ςướק đoạt hết.
...tình trạng đó, dường như hôm qua tái hiện lại.
Nhưng Lâm Cẩm Sắt dù sao cũng đã trưởng thành, đã tiến vào cuộc sống nhiều màu sắc, đã trải qua nhiều chuyện, cô cũng không còn là đứa bé yếu đuối năm đó nữa, cô đã quật cường và lợi hại hơn nhiều, hai ngày sau, cô dần dần bắt đầu thích ứng với sự u ám và tĩnh lặng ấy.
Đầu óc cô tỉnh táo lại, bắt đầu vận dụng năng lực tư duy tuyệt vời và sức phán đoán của mình để tự phân tích tình hình.
Cô nghĩ xem, rốt cuộc ai bắt cóc cô, vì sao lại muốn bắt cóc cô, còn nữa, vì sao đã mấy ngày rồi bọn người này vẫn chẳng hề xuất hiện.
Còn bây giờ cô chỉ xác định được duy nhất một điều: cô bị bắt cóc không phải đơn giản vì sắc hay tiền. Cô vẫn còn nhớ rõ, người đêm đó theo dõi cô, thân thủ cũng vô cùng lợi hại ... chỉ một cái chớp mắt lúc cô xoay người, cô thậm chí còn kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một trận gió quất vào mặt, sau đó cô bị mất ý thức ... hơn nữa tổ chức kỷ luật nghiêm minh, có thể còn có một tên đứng sau chỉ huy... bắt cóc cô như vậy, nhất định là vì cô có thể mang đến một thứ lợi ích nào đó.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Lúc trước cô có nghĩ tới, nếu họ là bang phái bản địa ở đây, có lẽ vì nhận thấy viêm bang bắt đầu ở địa bàn của họ khuếch trương thế lực, cho nên uy hiếp hoặc là muốn cắt đầu rắn của Viêm bang, cho nên trói cô lại ...nhưng khả năng này lại khá nhỏ, lúc trước để tránh phiền toái, trừ thành viên bang của Viêm bang, cơ hồ những người ngoài hầu như chẳng có ai gặp được khuôn mặt thật của đại đương gia Viêm bang. Hơn nữa, Viêm bang vừa mới đến Châu Âu phát triển, tiếng tăm cũng không lớn, phạm vi thế lực nhỏ bé tới mức đáng thương, ít nhất là lúc này, căn bản Viêm bang không có chút uy hiếp nào tới các bang phái khác, bang phái bản địa chẳng cớ gì lại phải hao phí tâm lực mà "Hậu đãi" cô như vậy.
Trăm suy nghĩ không có lời giải đáp.
Cho nên vì nghĩ không ra, cô quyết định không hao tổn tâm trí suy nghĩ nữa, chờ người bắt cóc tới cởi bỏ những nghi hoặc trong lòng cô là được rồi.
Lâm Cẩm Sắt là người thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh, theo lời Ngô Ưu nói chính là " Năng lực thích ứng có thể so với đồng chí tiểu cường", mặc kệ là bị suy sụp nặng đến mấy, thí dụ như bị thân bại danh liệt trên tòa án lần đó cũng không thể tiêu diệt nổi cô. Khổ sở không cam lòng thì có, nhưng cùng lắm chỉ là tinh thần sa sút vài ngày, đã nhanh chóng có thể khôi phục lại.
Lại ví dụ như, khi biết Đường Lưu Nhan hao tổn tâm cơ tính kế lừa gạt mình, cô gần như đứng trên bờ vực của sự sụp đổ, nhưng từ lúc cô bắn phát S***g kia, thì miệng vết thương trong lòng thực sự đã dần khép miệng lại, khi đó phẫn nộ và đau đớn cũng đã chậm rãi bình ổn xuống theo thời gian.
Nói tóm lại, bây giờ cô đã tiếp nhận chuyện bị bắt cóc này rồi, chỉ cần không để cô bị đói, bị lạnh thì không có vấn đề gì cả.
Còn mạng sống ...cô dám chắc, ít nhất bây giờ cô được an toàn .
Cứ như vậy, một tuần đã qua đi, cuối cùng vào một ngày cách đó không xa sau khi đưa bữa sáng tới, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.
Nhưng thứ làm cho Lâm Cẩm Sắt giật mình chính là hai người đi đến lại có khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt nâu mê người, nụ cười sáng lạn, đúng là hai người trong số những người Italia cô lần đi dạo phố đó.
Thì ra bắt đầu từ lúc ấy, cô đã những người này theo dõi.
Hiểu biết này khiến cô không khỏi run sợ.
Nhưng "Hoa hồng" từng thanh danh hiển hách của thành phố B sao có thể có thể yếu thế ở trước mặt "kẻ địch" được?
Chỉ thấy hai người đàn ông Italia này nhếch miệng cười đến là vui vẻ, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn nói rất nhanh: " Tiểu thư xinh đẹp Phương Đông, chúng ta lại gặp mặt."
Cao 165 cm đứng trước mặt hai người đàn ông Italia cao lớn, cô có vẻ nhỏ bé suy nhược, nhưng loại khí thế này lại không thể khinh thường .
Cô phát hiện hai người này cũng không có sát ý gì với cô, cho nên đánh bạo cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, "Từ lâu nghe danh Italia là một đất nước rất tuyệt vời, không ngờ các người lại dùng cách này để chào đón một vị khách từ Trung Quốc tới." Dùng kinh nghiệm làm luật sư nhiều năm của cô, sự kiện bắt cóc người nước ngoài này, nghiêm trọng đến độ có thể ảnh hưởng đến sự ngoại giao của hai nước nữa.
Những người này thật là ăn tim hùm gan báo.
Hai người kia vẫn cứ tủm tỉm cười, xem nhẹ lời nói châm chọc của cô, cười, sau đó lại vươn bàn tay to về phía cô, trăm miệng một lời nói: "Tôi là Nick, còn đây là Jerry, chúng tôi là anh em, thật vui được gặp lại cô."
Lâm Cẩm Sắt khóe miệng co rút, không quan tâm tới bàn tay đnag vươn ra của họ, cô không có khí độ và cả mạnh mẽ để bắt tay với những người bắt cóc cô.
Người anh Nick thấy cô bắt tay, cũng không bực mình, cười ha ha, vẻ mặt hoà nhã nói với cô "Mấy ngày này lão đại của chúng tôi không ở trong nước, chúng tôi không làm chủ được, đành phải để tiểu thư chịu khổ mấy hôm, thật sự là quá thất lễ, xin lỗi."
Lâm Cẩm Sắt cười hừ hừ, không đáp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc