Mị Tình - Chương 25

Tác giả: Hà Nại

Ghen như trong truyền thuyết (P1)
Đem một ly nước lọc đặt trước mặt Dung Thất, Lâm Cẩm Sắt có phần bất đắc dĩ ngồi xuống ghế sô pha đối diện với hắn. Cô thề không phải cô cố ý, Đường Lưu Nhan con người quái dị đó, trong một cái biệt thự lớn thế này thế mà không thể tìm ra một chiếc lá trà, càng không nói đến R*ợ*u. Kỳ lạ, tên kia rõ ràng rất ham uống hồng R*ợ*u, nhưng cũng chẳng tìm ra một chút bóng dáng nào.
Nhiều ngày không gặp, hơn nữa hai người vốn đã không có chút giao tình nào, lời nói khi nói chuyện cũng rất xa cách, khách sáo.
"Dung Thất thiếu gia tại sao cũng đến Italia ?"
"À, tôi có ý muốn làm ăn buôn bán một chút, muốn làm chung cùng với Đường tổng. Lâm tiểu thư thì sao, đến Italia là vì?"
"Ha ha, vô khéo bất thành thư, cũng giống như Dung Thất thiếu gia thôi, là muốn tìm đến Đường tổng..." Nói xong lời này thì không nói tiếp được nữa, cho nên dừng lại, mặc áo ngủ kiểu nam mặt không hề xấu hổ nói ra những lời như vậy ngay cả chính bản than mình cũng không chịu nổi ấy chứ.
Dung Thất cười ha ha không hề ngại ngùng, thuận miệng thay đổi sang một đề tài an toàn hơn.
Hắn quả thực thay đổi không ít, loại khí chất của người ăn chơi trác táng, phá gia chi tử tựa hồ đã biến mất hầu như không còn trên người hắn, thay vào đó là những lời nói, hành động, tác phong trầm ổn hơn. Thời gian thật sự là một thứ rất diệu kì.
Trò chuyện cùng một quý ông thuần thực là một chuyện rất thoải mái, vì thế Lâm Cẩm Sắt chậm rãi thả lỏng thân thể, hơi dựa vào sô pha, khi nói chuyện cũng không còn vẻ sắc bén nhạy cảm nữa, nhưng lại theo đề tài nói vài câu vui đùa:
"Sớm biết Dung Thất thiếu gia sẽ trở nên quyến rũ như bây giờ, lúc trước tôi đáng nhẽ phả tóm chặt với anh mới đúng." Cái gọi là tâm mau khẩu thẳng, lời kia vừa thốt ra, Lâm Cẩm Sắt lập tức cảm thấy hối hận. (tâm ngay khẩu thẳng: nghĩ gì nói nấy)
Thứ nhất, cô cùng Dung Thất cơ hồ không hề cùng xuất hiện với nhau, thậm chí ban đầu Dung Thất còn không muốn nhìn thấy cô, cô nói ra lời như vậy không phải là đang tự rước lấy nhục nhã vào mình hay sao?
Thứ hai...
Đường Lưu Nhan đến đây.
Thật đúng lúc, chỉ là vô tình thoáng nhìn, nhưng cô lại thấy hắn dựa vào khung cửa tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, trong lòng cô lộp bộp một chút, thầm kêu không xong rồi, cơ thể không khỏi căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn không chút hoang mang cô từ trên sô pha đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía hắn, giống như tất cả những chuyện đó đều chưa từng xảy ra, dùng khẩu khí thoáng kinh ngạc hỏi:
"Tại sao ngài lại quay về?"
Nhưng Đường Lưu Nhan không hề nhìn cô, lập tức vội vàng đi tới chỗ Dung Thất. Vừa đi vừa cười khẽ "Dung Thất, cậu tới thật đúng lúc." Lời nói có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ ra vẻ vô tâm, nhưng khi rơi vào tai Lâm Cẩm Sắt lại thập phần chói tai. Mặc dù cô đang mặc áo ngủ mà ra gặp mặt Dung Thất, nhưng trong lòng cô cũng không hề thẹn với lương tâm, cũng không suy nghĩ gì.
Chỉ thấy sắc mặt Dung Thất hơi thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thường cười nói "Cũng không hẳn, việc buôn bán lần này rất quan trọng, phải dựa vào Đường tổng mới được, cho nên vội vàng tới đây."
Đường Lưu Nhan ngồi xuống vị trí bên cạnh cách Lâm Cẩm Sắt không xa, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên , ngữ khí vẫn cứ thản thản nhiên nhiên như thế "vậy sao, lúc Hàn Húc bảo tôi cậu đã tới rồi, tôi còn bị giật mình đấy..."
Lâm Cẩm Sắt hèn mọn bĩu môi, Đường đại thiếu gia cũng giật mình? Không phải tất cả mọi chuyện hắn đều nắm kĩ trong lòng bàn tay rồi sao? Khẽ liếc mắt một cái, hắn đang nói dối đó mà mũi cũng chẳng dài ra. Nhưng mà, cô không nên xen vào mấy chuyện này, dù sao cũng không thấy hắn hỏi han gì đến cô, hai người đàn ông lại đnag nói chuyện làm ăn cho nên tốt nhất là chuồn thôi.
À, thiếu chút nữa quên nói cô đã đói lắm rồi đấy...
Lúc đầu đều là Sora nấu toàn mĩ thực của Italia cho cô, đó chính là động lực bắt cô phải đi tìm thức ăn.
Nhưng không ngờ còn chưa đi được hai bước đã bị một giọng nói lười biếng gọi lại:
"Đi đâu vậy? Lại đây." Đúng là đồ hồ li chín đuôi. Lâm Cẩm Sắt nhìn lại, chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn vươn ra, vẫy cô một cái...
Cô gần như đã miễn dịch với động tác này, chỉ cảm thấy bất mãn, nhưng cũng phải nén lại, chỉ giấu diếm bĩu môi một cái nhưng vẫn đi về phía đó, theo thế của tay hắn ngồi bên cạnh hắn, ai ngờ người đàn ông này lại vươn tay ôm lấy thắt lưng cô, làm cho cô ngồi lên đù* hắn.
Lâm Cẩm Sắt toàn thân đều cứng ngắc. Cô hiểu được động tác này là cố ý, là cố ý muốn cho Dung Thất nhìn thấy.
Nhưng mục đích của hắn là gì?
Hắn làm như vậy có ý nghĩa gì chứ?
Cô chỉ cảm thấy vô cùng bối rối mà thôi. Trước mặt người ngoài, cô quần áo không chỉnh tề ngồi lên đù* hắn ... hắn muốn đóng một bộ phim sao?
Lâm Lan
Đối với những hành động cổ quái của Đường Lưu Nhan, nếu là bình thường Lâm Cẩm Sắt chắc là sẽ không đoán ra được hắn đang nghĩ gì . Nhưng bây giờ... thì không phải như vậy.
Cô tựa đầu lặng lẽ, khóe miệng chậm rãi tạo thành đường cong vui vẻ.
Hắn đang ghen.
Cô biết, hắn đang ghen.
Nhận thức này không hiểu sao khiến tâm tình cô tốt lên nhiều.
Đường Lưu Nhan hình như rất chú ý đến ý cười quỷ dị của cô, cánh tay càng ép chặt em cô hơn, đôi môi dán lên vành tai cô trầm giọng hỏi: "Cười cái gì?"
Cô cười đến vui vẻ, dung mạo này thật là kiêu ngạo. Nhưng cô cũng không nói gì, chọc cho Đường Lưu Nhan không hờn giận nhíu mày, hắn cũng không nói gì nữa , chỉ đem ánh mắt chuyển tới trên người Dung Thất, khẽ nói, "Dung Thất, tôi đã nghe qua chuyện tốt gần đây của cậu, đầu tiên phải nói tiếng chúc mừng đã ."
Thần sắc Dung Thất vốn đang có chút đen tối khi nhìn thấy động tác thâm mật của hai người họ, lời kia Đường Lưu Nhan vừa thốt ra, mắt hắn bỗng nhiên tròn lên, trong đôi mắt hiện lên một chút thâm trầm khó hiểu. Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng cười cười, nói, "Cám ơn đường tổng, mời anh hôm đó tới dự nha." Nói vừa xong, ánh mắt hơi tối của hắn liếc mắt nhìn Lâm Cẩm Sắt một cái, lại nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Lâm Cẩm Sắt kinh ngạc nhíu mày, chẳng lẽ lãng tử hồi tâm vì muốn kết hôn? Trong lòng nghĩ như vậy, cô nhìn phía Dung Thất, cười mở miệng hỏi: "Dung Thất thiếu gia muốn kết hôn? Cô dâu là ai thế, thật là một chuyện lớn." Có thể làm cho một Dung Thất từng phóng đãng phong lưu như thế biến thành con người như bây giờ... đối với cô dâu này, cô vô cùng hiếu kì muốn biết.
Cô dùng khẩu khí như đang nói giỡn, nhưng không ngờ sắc mặt Dung Thất lại trầm đi rõ ràng, ánh mắt hắn nhìn về phía cô rất phức tạp, cô cũng không hiểu chất chứa trong đó là gì, sau đó lại thoáng qua sắc mặt bình thường của Đường Lưu Nhan, muốn nói lại thôi.
Hồi lâu, khi Lâm Cẩm Sắt còn đang hoài nghi liệu câu hỏi của mình có thất lễ quá không, lông mi dày đẹp của Dung Thất khẽ cụp xuống, cúi đầu nói: "À, Lâm Lan, vị hôn thê của tôi tên là Lâm Lan." (ai còn nhớ LL ko?)
Một khắc đó, Lâm Cẩm Sắt còn nghĩ mình nghe lầm, hoặc chỉ là trùng một cái tên một cái họ mà thôi.
Vì thế cô cũng chỉ cười nhẹ, trả lời: "Vậy sao? Cô dâu có cùng tên với một người mà tôi biết." Nụ cười của cô vẫn như cũ, ngay cả độ cong cũng không hề thay đổi.
Đường Lưu Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cười nhưng lại làm cho sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt đi.
Có một vài thứ vẫn luôn giả vờ là đã quên rồi nhưng lại cứ ở thời khắc cô không hề phòng bị như vậy mà bất ngờ đánh tới.
Từ trên người Đường Lưu Nhan đứng lên, cô gần như không khống chế được mà nắm chặt hai tay thành quyền, nhìn chằm chằm vào Dung Thất cúi mặt không nói gì kia, định nói gì đó, đầu óc cũng rất rối bời, ầm ầm trống rỗng.
Cô cứ ngơ ngác như vậy mà đứng đó.
Trong đầu chỉ có một câu...tại sao lại là cô ta?
Làm sao có thể là Lâm Lan?
Em gái cùng cha khác mẹ, người đã hại ૮ɦếƭ mẹ cô...
Lâm Lan cái tên này giống ngòi nổ, làm lộ ra phần trí nhớ xấu xí ẩn ở chỗ sâu nhất trong lòng cô. Đây chính là thứ cô luôn cố gắng muốn quên đi...
Nhưng thứ càng làm đầu cô đau hơn chính là đây chính là lý do trong tiềm thức khiến cô liều mạng làm việc... khi đó chưa có một khắc nào cô quên đi mối thù ấy...nhưng sau này thì thế nào? Thời gian lại khiến cô suýt nữa làm phai nhạt mối hận này.
Từng khiến cô hận khắc cốt như vậy, khi rời đi khỏi Lâm gia một lòng cô chỉ thầm nghĩ cách báo thù. Khi đó cô ở nấm mộ lạnh lẽo của mẹ đã thề nhất định phải đem Lâm gia cộng với hai người bọn họ phải trả lại cho cô gấp trăm lần!
Nhưng sau đó, cô lại không biết tự lượng sức mình, cô còn tưởng cô có thể làm cho toàn bộ Lâm gia sụp đổ, nhưng không ngờ rằng...
Nếu không có Lâm Lan, không có hai mẹ con họ, có lẽ cô cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế.
... ...
"Làm sao vậy?" Giọng nói khinh mạn tao nhã của Đường Lưu Nhan vang lên bên tai cô, dừng như không hề có một chút kích động nào.
Lâm Cẩm Sắt hung hăng trừng mắt hắn, môi cắn xanh trắng.
Người đàn ông này!
Cô hận nhất thói dối trá của hắn!
Rõ ràng là hắn đang cố ý nói cho cô nghe ! Thậm chí có lẽ hắn đã biết rõ quá khứ của cô, chỉ là đang chờ đợi thời cơ, mượn đó để làm nhục cô!
Có đôi khi, hận không thể P0'p ૮ɦếƭ em
Đường Lưu Nhan vẻ mặt vẫn cứ thanh thản như thế nhìn về phía cô, nhưng Lâm Cẩm Sắt lại lập tức trừng mắt với hắn, trong đôi đồng tử trong suốt ấy có một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực giống như muốn nghiền xương hắn thành tro. Ánh mắt hắn trầm lại, cánh tay duỗi ra, ôm cô vào lòng như lúc trước ngón tay lạnh như băng lập tức phủ lên đôi mắt cô.
"Không cho phép nhìn tôi như vậy." Khẩu khí hắn trước sau vẫn chỉ là một cái mệnh lệnh, có ôn nhu nhưng lại cực kỳ bá đạo.
Lâm Cẩm Sắt quay đầu sang một bên, thắt lưng mềm mại gập lại, thân thể nhanh chóng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, lùi tới vị trí cách hắn khoảng hai bước.
Đường Lưu Nhan giật mình, kinh ngạc nhìn cô.
Ánh mắt cô lạnh lùng "Đường Lưu Nhan, tôi đã không còn là Lâm Cẩm Sắt trước kia, sẽ không tùy ý ngài trêu đùa xoay quanh nữa." Đã hơn một năm nay, những gì Tần gia dạy cho cô, cô đều rất chú ý, nếu ngay cả thủ thuật phòng thân đơn giản như vậy mà cô cũng không biết, vậy vị trí đại đương gia của viêm bang này làm sao cô có thể ngồi lên được đây?
"Ngài đang muốn làm trò gì đây?" Cô nói xong, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo dời về phía Dung Thất, cô không tin là hôn sự của hắn và Lâm Lan không có sự tính toán nào.
Làm sao có thể đúng dịp như thế!
Nhận được tầm mắt của cô, Dung Thất nắm chặt hai tay, hồi lâu lại kiềm chế mà buông ra.
Hắn cong môi cười nói, "Lâm tiểu thư, cô hiểu lầm Đường tổng rồi, tôi và Lâm Lan là hai bên tình nguyện, trước đó tôi cũng không biết cô ấy và Lâm tiểu thư lại có một tầng quan hệ như vậy ... "
Lâm Cẩm Sắt cười lạnh, "hai bên tình nguyện", hay thật ! Lâm Lan sau khi bước vào Lâm gia, chưa bao giờ đi ra khỏi nhà...tại sao có thể cùng quý công tử Dung Thất thiếu gia ở thành phố B nơi phương Bắc xa xôi làm thành hai bên tình nguyện ?
Lửa giận như nước dũng mãnh tiến vào lục phủ ngũ tạng cô, cảm giác bị lừa gạt làm cô tức giận đến mức cả người run lên.
Cô đột nhiên bước lên, tức giận nhìn người đàn ông gây lên sóng gió khiến cuộc sống của cô không thể yên ổn này, cực khống chế để cho lời nói không quá mức bén nhọn: "Đường Lưu Nhan, tôi biết là ngài làm, ngài biết rõ khúc mắc giữa tôi và nó, ngài cố tình muốn làm rối tung mọi chuyện lên...vậy cuối cùng ngài muốn làm gì đây?" Cô cứ như vậy trước mặt Dung Thất mà chất vấn hắn.
Sắc mặt Đường Lưu Nhan cuối cùng cũng biến thành lạnh lẽo.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch, nhẹ nhàng mở miệng: "Dung Thất, cậu về trước đi, phương án hợp tác làm ăn của chúng ta lần sau bàn tiếp." Tiếng nói chậm rãi hòa hoãn, nhưng mà ánh mắt vốn trong suốt vô hại của hắn lúc này lại biến thành một đầm lầy sâu không thấy đáy, nổi lên bão táp vô cùng lớn.
Người đàn ông này đang lột mặt nạ ngụy trang ra để lộ ra khuôn mặt đen tối như của quỷ dạ xoa.
Dung Thất im lặng, liếc mắt một cái nhìn Lâm Cẩm Sắt thật sâu, trả lời rất nhỏ "Tôi cáo từ trước " giống như một vai diễn phụ, buồn chán đi ra ngoài.
Lâm Cẩm Sắt căn bản không chú ý đến việc Dung Thất rời đi, cô chỉ hung hăng trừng mắt với Đường Lưu Nhan, có phòng bị có cả phẫn nộ .
Đúng, cô thừa nhận, cô không hề muốn nghe đến cái tên "Lâm Lan" này! Không muốn để cho Lâm Lan hạnh phúc ...
Ai cũng có thể hạnh phúc, chỉ có Lâm Lan là không thể. !
Nhưng người đàn ông trước mắt này lại cố tình muốn chống lại cô, đối nghịch với cô! Hắn làm như vậy rốt cục để làm gì chứ?
...cô từng nghĩ hắn thích cô, nhưng hành động bây giờ của hắn là như thế cho nên cô đang bắt đầu hoài nghi về sự suy đoán của mình ...thì ra chỉ có cô tự mình đa tình, hiểu nhầm, người đàn ông này vẫn giống như trước kia, lấy chuyện trêu đùa cô làm trò vui.
"Lâm Cẩm Sắt, tôi đã nói, em đừng đem suy đoán cá nhân của em đặt lên đầu tôi." Bước chân Đường Lưu Nhan vừa di chuyển, chậm rãi đi về phía cô.
Phòng khách của họ mang phong cách điển hình của Italia, bức tranh hoa lệ trên tường thật phức tạp, trần nhà có một đèn treo thủy tinh thật lớn, còn rèm cửa sổ rất dày với hoa văn tinh xảo xa hoa khiến căn phòng càng kín hơn, ánh sáng trong phòng khách có vẻ hơi tối, đèn treo thủy tinh từ trên tường chiếu lại phía này, ánh sáng rõ ràng rất tối cũng khiến cô hơi sợ hãi.
Vẻ mặt Đường Lưu Nhan dưới làn ánh sáng này nhìn không được rõ ràng lắm, một nửa lạnh lùng, một nửa lại giống như ẩn trong bóng tối.
Chỉ có thể nhìn thấy khóe môi hắn cong lên tạo thành nụ cười mỉa mai, trên sàn là tấm thảm Ba Tư, bước đi trên đó không hề gây ra bất cứ tiếng động nào cả.
Hơi thở lạnh như băng của hắn tới gần cô, làm cho cô không tự chủ được mà từng bước lùi về phía sau.
Đường Lưu Nhan thấy thế cười khẽ "Sợ tôi như thế, lại muốn chọc giận tôi, Lâm Cẩm Sắt, tôi thật không hiểu phải làm thế nào với em nữa." Từng chữ từng chữ của hắn thật rõ ràng, lại mang theo một chút ý tứ triền miên và ái muội.
Làm cho lông tơ người ta dựng hết cả lên.
Lâm Cẩm Sắt hít sâu một hơi, nói, "Đường Lưu Nhan, tôi nghĩ chúng ta phải tỉnh táo nói chuyện lại." Hắn càng tiến gần tới cô, loại cảm giác gấp gáp này làm da đầu cô run lên, thật khó chịu.
Cô có thể cảm nhận được nhịp đập hoảng hốt của trái tim ngày càng nhanh hơn.
"Tôi hiểu rõ bản thân mình lúc này vô cùng bình tĩnh, người không bình tĩnh chính là em đó." Đường Lưu Nhan chậm rãi nói, cuối cùng cách nơi cô đứng đúng 10 cm.
"Lâm Cẩm Sắt, có đôi khi tôi rất hận không thể P0'p ૮ɦếƭ em." Khi nói những lời này hắn không chút để ý, ngữ điệu miễn cưỡng thoải mái giống như hắn đang bàn luận chuyện thời tiết vậy.
"Đủ rồi!" Lâm Cẩm Sắt thét chói tai, tinh thần cô bị không khí đe dọa mà hắn tạo ra biến thành phân liệt rồi, phía sau là vách tường, cô không đường thối lui, lưng chạm vào vách tường miệng thở dốc, tức giận lúc trước dần bị thay thế bởi sự sợ hãi lúc này.
"Đường Lưu Nhan, ngài hận tôi, cho nên ngài không nên đối tốt với tôi." Hai đấm nắm chặt, giọng nói khẽ run của cô lên án hắn "Sự khoan dung của ngài nhỏ như vậy, vẫn luôn hận tôi đã nổ S***g vào ngài!"
Đường Lưu Nhan nghe vậy hơi ngẩn người, một lúc lâu sau, cười hừ hừ, trong mắt ánh sáng chuyển thành một màu tối như mực.
"Thì ra em vẫn nghĩ như thế, Lâm Cẩm Sắt, thực sự tôi vẫn luôn để mắt tới em."
Lâm Cẩm Sắt cảm thấy người đàn ông này quả thực không thể nói lý. Lúc trước rõ ràng hắn nói cô quá đáng đề cao chính mình, bây giờ cô lại cảm thấy hắn bắt đầu đánh giá cao cô.
Đây là logic gì thế?
Thật sự là không có tâm tình cùng một con hồ ly ngàn năm đã thành tinh nói chuyện, cô thuận khẩu khí, bình phục cảm xúc không tốt của mình, nâng mắt nhìn hắn nói, "Đúng, ngài đánh giá tôi quá cao, tôi căn bản không tốt như trong tưởng tượng của ngài vậy đâu... cho nên, Nhan công tử, hiện tại có không muốn để tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể làm cho ngài thất vọng đến cực điểm rời đi khỏi tàm mắt của ngài không? Hơn nữa tôi cam đoan, về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa." Cô một hơi nói xong những lời này, cũng không đợi hắn trả lời, cơ thể khẽ lách qua người hắn chạy đi.
Cô nóng vội dùng phương thức này thoát khỏi Đường Lưu Nhan khiến cho chính bản thân cô cũng cảm thấy khẩn trương và áp bách quá mức.
Một khắc đó cô chợt cảm thấy căng thẳng, một loại lực đạo mạnh mẽ kéo cô trở lại, sau một trận trời đất quay cuồng, đợi khi cô có thể phản ứng lại cô đã bị ép vào bức tường rồi.
Đường Lưu Nhan đôi mắt mị hoặc, con ngươi thâm trầm khó đoán chặt chẽ khóa trụ cô, quyến rũ mà rất nguy hiểm, hắn cứ như vậy nhìn người đang sợ hãi là cô, thấp giọng chậm rãi nói:
"Lâm Cẩm Sắt, em còn thiếu tôi một cái mạng, tại sao vẫn còn muốn trốn?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc