Mị Tình - Chương 16

Tác giả: Hà Nại

Tin hay không tuỳ em
Khi Lâm Cẩm Sắt được Đường Lưu Nhan đưa về đến hoa viên Biển đã là 9 rưỡi tối.
Gió thu thổi lạnh.
Chiếc xe đen dừng cách tiểu biệt thự của cô không xa.
Đã dừng ở đó rất lâu.
Lâm Cẩm Sắt ngồi ở ghế phó, bất đắc dĩ quay đầu nhìn qua, không thể nhịn được nữa
"Đường Lưu Nhan, rốt cục ngài muốn gì?" Lúc trước khi nói chuyện với Tần gia, cô thực thức thời không gây hấn với hắn... mặc dù hành vi của hắn viết ba chữ rõ ràng "Lợi dụng cô"! Thậm chí đến bây giờ cô cũng không truy hỏi hắn động cơ cùng cái gọi là nguyên nhân hậu quả... hắn còn muốn thế nào?
Cô mở miệng bảo hắn đưa cô đến hoa viên biển xanh, hắn đồng ý với cô, nhưng mà...
Cửa xe bị khóa bằng khóa điện tử, là bắt cô phải ở lại, hay là muốn cô phải cầu xin hắn thả cô đi?
Trầm mặc nửa ngày, là không muốn nói chuyện với cô, hay là còn chưa nghĩ ra phải dùng lí do gì thoái thác mới có thể lừa gạt trấn an cô?
Cô vô cùng giận hắn.
Bây giờ cô dường như đã trắng tay rồi, cô vô cùng sợ hãi, sợ người đàn ông đáng sợ trước mắt này sẽ ςướק đi những thứ cô vừa mới có kia.
Sợ hãi khiến toàn thân lạnh run.
Cô không biết cô đối với hắn còn có giá trị lợi dụng gì, nhưng có cần phải giữ kín như bưng, cố làm ra vẻ huyền bí như vậy không? Mọi người đều đã trưởng thành rồi, mọi chuyện cứ rõ ràng ra thì có gì là không tốt. Cho dù là lợi dụng cô thì cũng phải để cho cô hiểu rõ chứ!
Hạ quyết tâm, cô nắm chặt hai tay thành quyền, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, chậm rãi mở miệng nói "Đường Lưu Nhan, ngài nói đi, rốt cuộc ngài muốn tôi làm gì, tôi phải làm thế nào ngài mới vừa lòng?"
"Tối nay tôi muốn hiểu rõ tất cả, muốn tôi ૮ɦếƭ, ngài cũng phải cho tôi biết tại sao lại phải ૮ɦếƭ."
Đường Lưu Nhan nghe vậy rốt cục cũng quay đầu qua nhìn cô, ánh đèn tiêu sái ngoài cửa chiếu vào xe, dừng trên khuôn mặt tuấn tú âm nhu mà lại góc cạnh rõ ràng của hắn, giống như ánh trăng được phủ một tầng băng lạnh.
Đồng tử đen tối thâm trầm của hắn.
Trong mắt một tia sáng khó hiểu rất nhanh hiện lên, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, trong giây lát, hắn khẽ cười nói:
"Nếu tôi nói, tôi chỉ muốn giữ em lại bên cạnh, em có tin không?"
Lâm Cẩm Sắt nghe vậy ngẩn ra, đầu óc ngưng trệ.
Một hồi lâu sau, cô thì thào lặp lại lời hắn nói, "Giữ tôi... ở bên cạnh ngài?" Ngữ điệu khi cô lặp lại những lời rất chậm chạp , dường như có tư vị đang nhấm nuốt nó.
Nụ cười quay lại trên khóe môi cô, đôi mắt càng trở nên đẹp hơn "Đường Lưu Nhan ngài quá coi thường tôi rồi, ngài nghĩ là dùng những lời nói như vậy có thể lừa gạt tôi sao? Ngài muốn giữ tôi lại? Thủ đoạn của ngài làm tôi lên trời cũng không có đường xuống đất...còn nữa, ngài thích tôi sao? Ngài thích tôi gì chứ? Ngài ...dùng cách nào để thích tôi? ! Chiếm hữu, giẫm đạp, hay là vờ yêu thương?"
Từ lúc họ gặp nhau lần đầu tiên cho tới bây giờ, mỗi giờ mỗi khắc đều là sự tính toán, bức bách, anh lừa gạt tôi, quyền lợi, tiền tài, cùng với mặt nạ dối trá.
Ở trong sự xấu xí dơ bẩn như vậy, làm sao tình yêu có thể xuất hiện?
Oan gia vui mừng? Từ hận chuyển thành yêu?
Xùy, đó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình và những bộ phim thần tượng mà thôi.
Dừng lại, Lâm Cẩm Sắt thở gấp, *** không kiềm chế được mà phập phồng, cô nhắm mắt lại, sắc mặt cực kỳ mệt mỏi, dường như có cả một chút phiền muộn, cô tiếp tục nói, "Nhan công tử tôi không chơi nổi nữa, tôi thua rồi, để cho tôi cái mạng là được rồi, ngài muốn làm gì tôi chưa bao giờ có ý kiến, nhưng mà " nói xong cô lại dừng lại một chút, giọng cười mỉa mai, "Xin đừng nói đùa với hai chữ tình yêu. Ngài và tôi đều không có đủ tư cách để nói ra hai chữ này."
Cô từng đem hai chữ này mà lợi dụng người khác, nhưng không ngờ rằng hậu quả không những làm tổn thương người khác còn tổn thương cả chính mình nữa.
Mất nhiều hơn được. Bây giờ cô đã không còn loại dũng khí muốn nếm thử mùi vị dẫm lên vết xe đổ nữa.
Đường Lưu Nhan trầm mặc, ngay cả ý cười cũng rất thâm sâu trên khuôn mặt anh tuấn, chỉ là bắt được cổ tay cô, Ng'n t tái nhợt thon dài gắt gao nắm lấy gan bàn tay cô.
Ngay khi Lâm Cẩm Sắt nghĩ rằng hắn đã bị đả kích bởi lời nói của cô, hắn lại nhẹ nhàng mở miệng , "Tin hay không tùy em, tôi chỉ muốn khiến em can tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi, " hắn nhìn cô, "Những lời nói đó từ sau tôi sẽ không nói lại nữa, chỉ có một lần, em nhớ kỹ đó, chỉ có một lần."
Lâm Cẩm Sắt cười khổ trong lòng.
Ngay cả những câu nói như vậy cũng phải bố thí cho cô sao?
Đường Lưu Nhan trầm ngâm, đồng tử màu ngọc lưu ly thẳng tắp nhìn lại cô, "Lúc trước em hiểu những gì mà Tần gia nói chứ? Hắn muốn để em làm người nối nghiệp hắn."
"Về phần lợi dụng gì đó... em suy nghĩ quá nhiều rồi. Cô bé, em không phải vẫn muốn dập tắt nhuệ khí của tôi sao?"
Hắn mỉm cười, Ng'n t vuốt nhẹ trên cổ tay cô, khóe miệng cong lên là nụ cười tựa tiếu phi tiếu quen thuộc, "Tôi đang cho em cơ hội đó. Thế lực của Viêm bang cũng không kém hơn Đường Minh Nhược đâu... tôi chỉ sợ em ngốc nghếch cự tuyệt, cho nên đành phải đồng ý trước giúp em."
Lâm Cẩm Sắt yên lặng.
Câu nói này của Đường Lưu Nhan vô cùng trôi chảy, lo lắng cho cô rất nhiều, khẩu khí cũng ôn thuần, nếu cô còn nói gì đó, có vẻ như đang cố tình gây sự thì phải ...
Nhưng mà...
Cô hơi nhếch môi, "Đường Lưu Nhan, ngài không yêu tôi..."
"Yêu hay không yêu, có liên quan gì sao " hắn mở miệng cắt đứt lời cô, đem tay cô giơ lên, đặt trên hai má, nụ cười kia rực rỡ đến sáng chói "Chỉ là cảm thấy em rất ấm áp..."
Trong khoảnh khắc đó dường như có gì đó đang từ từ sụp đổ.
Lâm Cẩm Sắt thừa nhận, cô bị đả kích bởi những lời nói của hắn .
Mặc kệ hắn nói thật hay không...
Đúng vậy, vì sao hắn lại giữ cô lại, dù thế nào cô cũng phải là chính cô.
Yêu hay không yêu có liên quan gì sao.
Ấm áp...
Ấm áp là đủ rồi.
Cô đã bao lâu không có được sự ấm áp ấy?
Không nhớ rõ, nhưng vẫn nhớ đến hương vị của sự ấm áp.
Khi cô còn nhỏ, cha cô nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của cô lên, nụ cười trên mặt là thoải mái mà nhân từ. Tóc cô bay bay trong gió, co chỉ cảm thấy hai bàn tay ôm cô thật ấm áp, ấm áp tới mức đến bây giờ cô cũng không dám quên. Suy nghĩ nhiều quá vết thương lại trở nên không thể khép miệng.
Gần một chút nữa...
Là nhiều năm trước, mùa đông băng thiên tuyết địa kia, thiếu niên ôn nhã tuấn tú kia, đưa tay ra cho cô, nụ cười ấm áp trên môi có thể hòa tan băng tuyết, anh nói, "Đi nào, Cẩm Sắt, anh dẫn em đi mua giày cao gót, màu đỏ, mua cho em thật nhiều giày." ...
Có lẽ Đường Lưu Nhan cũng giống cô , được hưởng hương vị của sự ấm áp đó, sẽ thấy không thể quên được, đáng tiếc dù có tận lực đến mức nào cũng không thể tìm được nữa .
Cô và hắn thì ra đều đáng thương như vậy.
Cô nhẹ nhàng thở dài, trong mũi chua xót.
Bây giờ cô mới phát hiện, kì thật cô rất thích khó . Chỉ là có đôi khi khóc không ra nước mắt mà thôi.
Hồi lâu, cô mới lên tiếng, "Đường Lưu Nhan, chỉ có tôi cho ngài ấm áp thì không công bằng."
Đường Lưu Nhan khẽ cười ra tiếng, "Cho nên?" Nếu nghe cẩn thận, có thể phát hiện trong câu nói của hắn có một tia thở dài như có như không.
Đáng tiếc bây giờ trong lòng Lâm Cẩm Sắt đã bị đau thương ùn ùn kéo đến bao phủ, cô chỉ muốn tìm lấy một thân cây để bám vào, loại này suy nghĩ mất lí trí này đã khiến cô điên rồ mà nói rằng:
"Cho nên, có qua có lại, từ nay về sau, ấm áp của ngài thuộc về tôi."
Đường Lưu Nhan cúi đầu nhìn nàng, cười "Được."
"Ừ," Cô chậm rãi đem thân thể tựa vào người hắn, nói nhỏ, ngữ khí vẫn giống như trước, tràn ngập mệt mỏi và vô lực , "tôi cũng đồng ý với ngài, ở lại bên cạnh ngài, cam tâm tình nguyện."
(từ nay về sau có nên đổi thành anh-em ko cả nhà? Cmt ý kiến cho tớ nha để còn làm chương sau nữa, nhanh nào )
Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi
Nắng sớm tiêu sái chiếu vào căn phòng ám muội.
Rèm cửa sổ rất dày bị gió nhẹ nhàng thổi tung.
Thổi cho phai đi hương vị T*nh d*c bên trong.
Trên giường lớn có một người đàn ông đang ngủ.
Ngũ quan tinh tú thanh mĩ, *** tinh tế cân xứng với những đường cong cơ thể, cơ bắp chắc khỏe, khi ngủ hai mắt khép hờ chớp động, vẻ mặt lười biếng mà đơn thuần.
Không giống như một người đàn ông mà giống một đứa trẻ hơn.
Tóm lại, lúc này hương vị trên giường, tuyệt đối có thể coi như một món cơm nhiều màu sắc.
Hắn bị một mùi hương nồng nàn đặc trưng của thức ăn đánh thức.
Dường như có chút kinh ngạc, hắn mở mắt ra, tuy là vừa tỉnh, nhưng trong mắt hắn vẫn thanh minh tỉnh lãng như trước, dư quang khóe mắt liếc sang chỗ trống bên cạnh, một lúc sau, xoay người xuống giường, tùy tay với chiếc quần mặc vào, không chút ngại ngùng mà để trần nửa thân trên đi ra khỏi phòng ngủ đầy tư vị này.
Trên vách tường đồng hồ chỉ 7 giờ 10 phút.
Thời tiết đã gần chuyển sang thu, bình minh buổi sáng ngày càng tới muộn, cho nên giờ phút này ánh sáng mặt trời vừa mới ló lên không lâu, nhưng thực ra đã sáng rồi.
Sớm như vậy.
Đường Lưu Nhan ôm cánh tay dựa vào khung cửa phòng bếp, lông mi anh tuấn toàn bộ tập trung vào người phụ nữ đang bận rộn trong đó. Cô đeo tạp dề vải bò, đeo bao tay cao su tiêu độc màu trắng, đang cẩn thận đặt một ít bánh mì vào lò nướng.
Đem ánh mắt rời về phía xa hơn, chỉ thấy trên bàn cơm kiểu Tây đã sắp xếp cho hai người ăn, hai ly thủy tinh, hai phần trứng gà rán.
Bữa sáng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Lúc này người phụ nữ cuối cùng cũng đặt xong bánh mì vào lò, ấn nút khởi động, sau khi làm xong việc lớn hai vai nhún lên một chút, sau đó lại khẽ hạ xuống, hình như đang làm động tác thở phào nhẹ nhõm, hành động này khiến cho Đường Lưu Nhan không khỏi mỉm cười.
Hắn cong cong khóe miệng, nhìn bóng dáng biết rõ người ta đang làm gì còn cố tình hỏi, "Em đang làm gì vậy?"
Hình như bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình, Lâm Cẩm Sắt bỗng dưng xoay người lại, đôi mắt trong suốt như thủy tinh kia trừng về phía hắn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, "Ngài tại sao lại thức dật sớm như vật... ngài không có mắt sao? Tôi đang làm bữa sáng...à, ngài có thể mặc quần áo vào trước được không?" Nói xong cô phóng về hắn ánh mắt coi thường, thật không chịu nổi, một câu nói cũng phải vòng vo tam quốc mấy lần... Tháo bao tay ra, cô đi đến bàn ăn, vừa đi vừa nói "Còn có bánh mì nướng nữa, vài phút nữa sẽ ra lò ."
Đường Lưu Nhan hừ hừ cười, nâng bước đi theo sau cô.
Lâm Cẩm Sắt mở tủ lạnh ra, lấy ra một hộp sữa tươi 600CC, đi đến trước bàn ăn, mở ra đổ vào hai chiếc ly trống trên bàn, cổ đột nhiên bị một luồng nhiệt khí phả vào, một đôi tay thon dài cân xứng lập tức xông tới.
Ng'n t đặt trên eo cô thon dài mà tái nhợt, xinh đẹp giống như ma cà rồng.
Hơi thở ấm áp kia khẽ chuyển động trên cổ cô , bên tai vang lên tiếng cười khẽ biếng nhác "Cô bé, lại còn giả ngốc? Tôi đnag hỏi em, tại sao em lại thức dậy sớm để làm bữa sáng vậy?"
Dừng một chút, lại mở miệng, trong ngữ điệu hơi hơi đè thấp đã mang theo ý trêu chọc rõ ràng: "Còn nữa... Vì sao tối qua em lại nhiệt tình như vậy?" "Áp bức" hắn thiếu chút nữa không xuống giường được nữa...
Cơ thể Lâm Cẩm Sắt đờ ra.
Dù là da mặt cô khá dày cũng sẽ bị câu nói này của hắn nhuộm đỏ.
Khóe miệng run rẩy.
Không thể phủ nhận, người đàn ông này đúng là nhân vật đại thần.
Lúc ấy hắn đâu có nói gì chứ, vẻ ngoài còn vô cùng hưởng thụ nữa mà...thế mà bây giờ, loại chuyện này cũng có thể dễ dàng mà nói ra miệng...
Im lặng khá lâu, cô nói, "Đây là lần đầu tiên tôi làm bữa sáng, không ngon lắm thứ lỗi nha."
Cánh tay ôm chặt cô lại siết chặt hơn, hắn ha ha cười nhẹ, "Ừ."
Lâm Cẩm Sắt còn tưởng rằng hắn sẽ nói gì đó nhưng không ngờ hắn đơn giản "ừ" một tiếng, lập tức thả lỏng cô ra, kéo chiếc ghế ở bàn cơm ngồi xuống.
Đường Lưu Nhan chống mắt nhìn cô, hắn khóe mắt có chút tỏa sáng rất mị người, nhìn thấy Lâm Cẩm Sắt dường như bị giật mình hắn khẽ cười ra tiếng, uống một ngụm sữa, hắn chậm rãi nói, "Bánh mì nướng cháy rồi ."
Lâm Cẩm Sắt như tỉnh lại trong đại mị, a một tiếng rồi bước nhanh đến lò nướng, tắt điện đi, đeo một chiếc bao tay cách điện, đem bánh mì đã có vết đen ra ngoài.
Đặt bánh mì lên bàn ăn, cô ảo não nhíu mày.
Lần đầu tiên xuống bếp, hiệu quả như vậy sao.
"Cô bé, thì ra em cũng không am hiểu cho lắm." Ngữ điệu than thở của hắn nghe ra có bao nhiêu là vui sướng khi người ta gặp họa chứ...
Lâm Cẩm Sắt nghe vậy lập tức nâng mắt phóng tia hờn giận về phía đó.
Đây là giọng điệu gì vậy!
Lâm Cẩm Sắt cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dính qua dầu mỡ, lúc này lại "hạ mình" vì hắn mà xuống bếp ...thế mà hắn lại tỏ thái độ đó!
Chỉ thấy Đường Lưu Nhan chống cằm dưới nắng sớm cười nhìn cô.
Thấy ánh mắt trừng lên của cô, ánh mắt dần đổi sắc, ý cười trong mắt cũng nhạt hẳn đi.
Hắn dời tầm mắ cúi đầu tao nhã ăn bữa sáng.
Lâm Cẩm Sắt muốn nói lại thôi, há miệng thở mạnh, đột nhiên nghĩ tới bản thân mình cũng không có lập trường để hỏi hắn cho nên ngậm miệng lại không nói nữa.
Trên bàn cơm có chút tẻ nhẹ.
Hai người họ yên lặng ăn.
Rất lâu sau, Đường Lưu Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm u nhìn cô, trầm ngâm nói: "Lâm Cẩm Sắt, em nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
Đôi tay cầm dao dĩa của Lâm Cẩm Sắt đột nhiên cứng đờ.
Đường Lưu Nhan thản nhiên tiếp tục nói, "Không cần phải nghĩ nhiều, chỉ là tôi cảm nhận được sự khác thường của em chắc hẳn điều này cũng có nguyên nhân phải không?"
Bàn tay Lâm Cẩm Sắt khẽ đặt dao dĩa xuống .
Sau đó ngẩng đầu lên.
Một lát sau, dường như phải cố lấy dũng khí, hai tay cô nắm thành quyền đặt lên bàn, cơ thể hơi đẩy về phía trước, giọng nói hơn run rẩy lại mang theo một chút không rõ ràng:
"Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi."
Nếu em muốn, tôi sẽ cho em
"Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi."
Nói xong câu đó cô nhất thởi thở , ngồi phịch xuống ghế, đầu óc rất hỗn loạn, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói bằng lời.
Nâng mắt nhìn về phía Đường Lưu Nhan rõ ràng đang giật mình, cô chợt nở nụ cười, có thể làm cho Đường đại thiếu gia sợ hãi thành như vậy, có phải cô rất bản lĩnh không?
Đường Lưu Nhan cứ như vậy nhìn người phụ nữ ngồi đối diện vẻ mặt trăm biến, dáng điệu quỷ dị, đôi đồng tử thâm trầm, vẻ mặt không thay đổi cầm một miếng bánh mì nướng, bắt đầu từ từ ăn. Một lát sau, hắn nâng mâu, đôi môi bạc khẽ mở.
"Lý do."
Lâm Cẩm Sắt vẫn chỉ quan sát phản ứng của hắn, tay cô không tự giác xoắn lại rồi buông ra, thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu bài xích, cô thở thật sâu, ngồi ngay ngắn lại, đồng tử trong sáng chăm chú nhìn hắn.
Cô nói từng chữ rất rõ ràng: "Đường Lưu Nhan, chúng ta người quang minh chính đại không nói tiếng lóng... tôi không yêu ngài, giống vậy, ngài cũng không yêu tôi. Nhưng hiện tại ngài không phải đang cần tôi sao?... tất nhiên, tôi cũng không biết ngài đang cần tôi làm gì." Cô tự giễu cười cười, tiếp tục nói, "Tôi cũng cần đến sự giúp đỡ của ngài. Ngài biết đó, sở luật sư của tôi sắp sụp đổ rồi, nếu muốn trở lại ngày xưa e rằng là rất khó..."
Cô vắt hai chân lên nhau, bày ra tư thế đàm phán, ánh mắt trong sạch nhìn thẳng vào hắn: "Tóm lại, chúng ta đều có một nhu cầu như nhau, cho nên, tôi cần một thỏa thuận có giá trị pháp luật ...nghĩ kĩ, tôi cảm thấy chỉ có giấy đăng kí kết hôn là đáng tin cậy nhất. Đồng thời, giáy đăng kí kết hôn có thể đem quyền lợi của tôi và ngài thành chung nhau, nếu một bên bị hao tổn thì bên kia cũng phải chịu tổn thất; về phương diện khác, nếu trong thời gian thỏa thuận còn thời hạn, nếu một bên đổi ý, thì người kia sẽ được đền bù một nửa tài sản..."
Lâm Cẩm Sắt nói rất nhiều, đến khi dừng lại mới phát hiện Đường Lưu Nhan chỉ im lặng nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch, không biết đang tức giận hay làm sao.
Cô cảm thấy có chút căng thẳng.
Chợt nghe thấy tiếng nói của hắn bình thản mà chậm rãi, "Lâm Cẩm Sắt, em không hề tin tôi."
Ng'n t khẽ xiết lại, ngữ khí nhạt nhẽo như vậy nhưng lại khiến cho Lâm Cẩm Sắt cảm giác được một loại bức khí rõ ràng đang đè nặng lên cô.
Dời núi lấp biển.
Nhưng trên thực tế Đường Lưu Nhan chỉ là nhếch khóe môi một chút, mỉm cười với cô mà thôi.
Miệng đắng lưỡi khô.
Lâm Cẩm Sắt nâng ly lên uống một ngụm sữa, mượn động tác này che giấu bớt đi sự bối rối của mình, một lát sau, cô nâng mi, cố sức để cho giọng nói của mình trở lên vững vàng mà lợi hại, "Đúng vậy, tôi không tin ngài, Đường Lưu Nhan, nói thật, tôi cũng không tin cái gì mà ấm áp ngài nói...có lẽ là có thật... nhưng tôi không thể đi một nước cờ mạo hiểm như vậy, phải có sự đảm bảo. Nếu không..."
Lời cô còn chưa dứt, đã bị nụ cười khẽ của Đường Lưu Nhan cắt ngang, hắn nói, "Dựa vào cái gì?"
Hắn đứng lên, lướt qua bàn ăn, vươn Ng'n t ngả ngớn nắm lấy cằm cô, nụ cười của hắn chói rực đến mức phá vỡ tất cả như mang theo đó một lưỡi dao, một nhát phải đem cô chém thành trăm mảnh
"Lâm Cẩm Sắt, em thật là một người phụ nữ vô cùng thông minh, không hổ là \'Hoa hồng\', công lực của cái miệng thật cao nha..." Hắn khẽ thở dài, "Đáng tiếc dùng không đúng chỗ, em thực sự nghĩ rằng chuyện kia là tôi đang đẩy em vào bẫy sao? Ý đồ của em chỉ mang lại lợi ích cho một bên, dùng điều kiện nhìn qua thì tưởng chừng là nhượng bộ mà che mắt tôi, đồng thời dùng chính ý đồ của mình làm tôi xúc động, tôi thừa nhận thủ đoạn của em rất cao minh... nhưng nghĩ lại một chút, nếu thật sự là kết hôn , vậy thứ gọi là đăng kí kết hôn kia có cái gì gọi là tốt cho tôi? Em dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ đồng ý kết hôn với em?"
Một câu nói .
Lâm Cẩm Sắt im lặng.
Đúng vậy...
Lợi thế của cô nhỏ đến mức đáng thương...
Trong tay cô không có nhược điểm của Đường Lưu Nhan, nhưng tất cả những gì có thể dùng để uy hiếp cô toàn bộ đều ở trong lòng bàn tay hắn. hắn chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, Ng'n t xiết lại một chút là có thể đem trái tim cô P0'p nát!
Tuy rằng ở một nơi nào đó vẫn có một giọng nói với cô, Đường Lưu Nhan người đàn ông này đang lợi dụng những toan tính của cô...
...nhưng toan tính gì chứ? Trong lòng cô một chút cũng không có!
Nhưng cô đã quên mất điều quan trọng nhất, cô đứng ở chỗ sáng còn Đường Lưu Nhan lại đứng ở một nơi bí mật gần đó. Tất cả những gì của hắn cô đều không biết, còn những gì cô có, hắn đã sờ được từ lâu rồi. Ngay từ đầu, cô đã bị bao vây.
Khữ thở dài một hơi, tâm trạng Lâm Cẩm Sắt hao tổn.
Đưa mắt nhìn trần nhà, cằm bị P0'p rất đau cũng không dám mở miệng bảo hắn buông tay.
Cô chỉ biết, người đàn ông tên là Đường Lưu Nhan này không dễ đối phó như vậy.
Đường Lưu Nhan nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của người phụ nữ tự cho là thông minh trước mắt này, cười một chút, một tia sáng ám muội xẹt qua trong đôi mắt, Ng'n t giật giật, cuối cũng buông cô ra.
"Lâm Cẩm Sắt, tôi đã nói em chỉ biết quan tâm đến mình mà ."
Đôi môi bạc khẽ động, lời nói tàn khốc lạnh như băng.
Lâm Cẩm Sắt mím môi.
Lời nói hắn lại đổi sắc rất nhanh, "Nếu muốn tôi giúp em, em nói thẳng ra thì được rồi, cần gì phải hao tổn tâm cơ bày cách lừa dối tôi."
"..."
Đường Lưu Nhan chậm rãi uống sữa, bộ dáng hưởng thụ kia như đang thưởng thức hồng R*ợ*u trân quý nhất, khóe mắt hắn khẽ khiêu khích
"Muốn một nửa tài sản của tôi ...lòng H*m mu*n của em cũng lớn đấy chứ nhưng thôi mấy hôm nữa tôi sẽ bảo người ta chuyển qua tên em." Khẩu khí hắn bâng quơ nhẹ nhàng tùy ý tự nhiên giống như câu nói "Đi nào, tôi mời em bữa cơm, đi thôi" bình thường.
Lâm Cẩm Sắt mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lại cười, nụ cười có vẻ ôn nhu yêu chiều, ánh sáng trong mắt như ngọc bích
"Nếu em muốn, tôi sẽ cho em, chỉ cần em vui vẻ thì tốt rồi."
Lâm Cẩm Sắt ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Sau một lúc, cuối cùng cô không nhịn được mà mở miệng nói, "Đường Lưu Nhan, có đôi lúc tôi thực sự muốn biết, rốt cuộc ngài đang suy nghĩ gì." Ý nghĩ của hắn, cô hoàn toàn không đoán ra nổi.
Một giây trước dường như còn muốn P0'p ૮ɦếƭ cô, một khắc sau có thể nói với cô như rót mật vậy.
Thế gian này sao lại có người như hắn chứ?
Làm cho người ta cảm thấy...
Sợ hãi.
Cô cảm thấy có một luồng khí lạnh đi lên từ lưng khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Người đàn ông như vậy, nếu yêu thương hắn có phải là kiếp nạn ngàn kiếp không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc