Mị Tình - Chương 10

Tác giả: Hà Nại

Giai nhân quyến rũ như bông hoa đã gột rửa sạch sẽ
Ban đêm, tinh thần xuống thấp, nhiệt huyết ban ngày đã yên lặng biến mất.
Đêm đến rất nhanh, thời tiết chuyển lạnh, gió lạnh thổi xuyên qua cánh cửa sổ đang mở toang, lùa qua cả phòng ngoài, làm cho rèm cửa sổ thật dày cũng nhẹ nhàng phất lên.
Phòng khách.
Ngọn đèn mờ nhạt ௱ô** lung nhẹ nhàng chiếu lên trên bàn cơm.
Những bát cơm in hoa tinh xảo trải ra trên mặt bàn làm lộ ra một bình hồng R*ợ*u vừa mới bật nắp không lâu, một lọ hoa thủy tinh cắm rất nhiều hoa hồng, hai suất đồ Tây dường như đã dùng qua, hương thơm của mỹ vị tinh xảo mê người.
Trong không khí tràn ngập một loại ái muội không thể miêu tả rõ ràng đến mức làm cho người ta đỏ mặt.
Sàn nhà.
Quần áo tùy ý rải rác khắp nơi, từng cái từng cái rất lộn xộn nhưng lại rải đều về phía ghế sopha nơi phòng khách.
A... A...
*** rỉ bị đè nén, tiếng thờ dốc ồ ồ, hỗn hợp mồ hôi không thể phân biệt rõ.
Hai thân thể dây dưa kết hợp, liều ૮ɦếƭ triền miên.
Trước khi ánh trăng soi sáng vào trong phòng, cánh tay Lâm Cẩm Sắt kéo bả vai của người đàn ông xuống dùng sức cắn một miếng, giống như một con thú nhỏ bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt đỏ bừng, càng cắn miếng to hơn, cố nuốt vào tiếng kêu la suýt nữa đã bật ra.
Trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi. Bên tai là tiếng cười nhẹ nặng nề của người đàn ông.
Dung túng mà khoái trá.
Hàm răng của mèo con thật là sắc bén.
Một tay Đường Lưu Nhan xoa nhẹ má phải của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, "Mệt ૮ɦếƭ rồi, phải không?"
Khớp hàm dùng sức quá mạnh mà trở nên ê ẩm , Lâm Cẩm Sắt buông hàm răng ra, lặng lẽ tựa đầu vào một bên sopha, tùy ý để Đường Lưu Nhan ôm cô vào phòng tắm ở phía dưới.
Cô nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi, đem khuất nhục và phẫn nộ trong nỗi tâm áp chế lại.
Vòi hoa sen được mở ra, dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu chảy xuống, bọt sữa tắm trên người dần dần biến mất theo dòng nước, lộ ra thân thể trải đều dấu hôn xanh tím.
Cô biết, đó là sự độc chiếm của hắn in trên người cô.
Hắn muốn nói với cô, thân thể của cô chỉ có một mình hắn độc hưởng. Mặc kệ ở đâu lúc nào, chỉ cần hắn muốn, cô nhất định phải thỏa mãn hắn!
Bá đạo như vậy, chuyên chế như vậy, nhưng cũng không thể ngờ được rằng cô không phải là vật hy sinh, cô có suy nghĩ của bản thân, không phải con rối chờ người ta giật dây, lại càng không phải là kĩ nữ tùy ý thượng khách đùa bỡn!
Lửa giận từng dòng từng dòng mãnh liệt như sóng thần, làm cho thân thể cô không kìm chế được mà khẽ run lên.
Không thể chịu đựng được. Nhiều như vậy lần, cô vẫn không có cách nào chịu được sự ***ng chạm của người đàn ông này vào cơ thể mình.
Người đàn ông cầm vòi hoa sen tựa hồ cảm nhận được, "Nước lạnh quá sao? Có cần tăng nhiệt độ thêm chút nữa không?" Ngữ khí ấm áp kéo dài làm người ta cảm thấy hơi có lỗi.
Không chờ cô trả lời, vạch chỉ nhiệt độ nước đã chậm chạp nhích lên về phía tăng nhiệt.
"Được rồi, lạnh thì nói một tiếng, đừng để bị cảm." Nói xong, lại bắt đầu tinh tế cọ rửa cơ thể cô.
Mỗi lần sau khi thỏa mãn ***, hắn luôn ôn nhu săn sóc như vậy cứ như hắn là một tình nhân vô cùng tuyệt vời.
Hắn là Tu La (*1 loại quỷ thần hiếu chiến, thường bị coi là ác thần) muốn lấy mạng, lại khiến cho người ta cảm giác hắn có một trái tim thiên sứ.
Không đúng, không đúng!
Lâm Cẩm Sắt run rẩy kịch liệt, bọt nước từ thân thể trắng nõn mịn màng của cô chảy xuống.
Như thế nào mới có thể thoát khỏi hắn? !
Phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi hắn!
Ác ma này, dường như có ý đồ muốn lấy lòng cô đây!
Lâm Cẩm Sắt đang tinh tế tẩy từng chút trang điểm như mọi ngày.
Cô tin rằng trang dung hoàn mỹ không chỉ để bảo vệ ngụy trang cho mình, mà còn có thể làm tan rã cảnh giới của người khác và đạt được nhiều hảo cảm của họ.
...Tất nhiên trừ khi tắm rửa và khi ngủ
Cho nên từ sau khi cô có thói quen tự trang điểm cho mình, trừ Đường Lưu Nhan, chưa từng có ai thấy qua bộ dáng của cô khi tẩy trang
Điều này làm cho cô cảm thấy không an toàn.
Khi Đường Lưu Nhan ôm cô từ trong phòng tắm lên giường, hai mắt cô nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, thản nhiên mở miệng
"Nhìn đi, không trang điểm tôi cũng không xinh đẹp cho lắm, mỹ nhân so với tôi còn có rất nhiều, chừng nào ngài buông tha tôi?"
Đường Lưu Nhan làm như vô cùng kinh ngạc, liếc cô một cái, khẽ cười một tiếng nói:
"Tôi cũng đâu khóa em, không nên nói \'Buông tha\' chứ?"
Cô nghe xong cười mỉa.
Đường Lưu Nhan, giỏi lắm, giả bộ cũng khéo thật.
"Huống chi..." Khuôn mặt tú lệ đến tinh xảo ghé sát vào cô, ý cười vô cùng tà mị, "Thần sắc khi em không hóa trang , vô cùng mị hoặc..."
Đồng tử của hắn rất sáng, giống như toàn bộ các ngôi sao trong vũ trụ đều bị kéo vào trong đôi mắt ấy.
Lâm Cẩm Sắt hơi giật mình.
Nhíu mày, há miệng thở dốc, đang định nói gì đó, đã thấy ánh sáng trong đồng tử hắn càng ngày càng thâm ảm, đồng tử dần khép lại đặt trên môi cô, hai hàng lông my dày khẽ run rẩy.
Đồng tử cô co rút nhanh chóng, hai tay như phản xạ có điều kiện đẩy hắn ra.
Nhưng, hai tay Đường Lưu Nhan càng nắm chặt, mặc cho cô giống như cánh chim không thể bay đi, tao nhã cúi người, môi cứ như vậy in lại ...
Trên bả vai của cô.
Đau!
Xương bả vai hung hăng bị cắn.
Hắn là một tên dã thú ngang nhiên cắn cô như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
Tia sáng trong mắt hắn bây giờ là ***.
Chỉ trong khoảng khắc này Lâm Cẩm Sắt hoàn toàn buông tha toàn bộ phản kháng.
Cô kịch liệt thở dốc, trước mắt một mảnh ௱ô** lung.
Cô hiểu rõ.
Hắn đang trả thù, hắn đang trả thù sự bất kính của cô với hắn trước đó!
Khi đó sự không thương tiếc của hắn làm cô rất đau, còn có thập phần nhục nhã, giận dữ liền cắn lên bờ vai hắn, rất muốn được khóc một lần.
Nhưng thì ra, sự tùy hứng như vậy cô không thể làm được.
Thế giới này sẽ không có ai bao dung phóng túng cô.
Con ngươi chậm rãi tối đi.
Trái tim bị một loại bi thương không hiểu từ đâu chậm rãi lấp đi, dần dần đem miếng đất ૮ɦếƭ biến thành sa mạc hoang vu.
"Cẩu nam nữ"
Buổi chiều ngày hôm sau.
Quán cà phê vắng vẻ thanh nhã.
Một chỗ ngồi bí mật.
Lâm Cẩm Sắt vừa thấy Trần Cảnh Hoa đến, liền cười.
À không, nếu nói cụ thể hơn hẳn là nhìn thấy một đôi nam nữ hôn môi trước mặt bao nhiêu người, cô nở nụ cười.
Hay là cụ thể hơn nữa thì phải là người đàn ông đang cùng Trần Cảnh Hoa hôn môi kia...
Nghe thấy tiếng động, hai người đang quấn lấy nhau ở một chỗ rốt cục cũng buông đối phương ra.
Vẻ mặt người phụ nữ hơi xấu hổ lúng túng, thở dốc, tình ý trong hai mắt vẫn còn đang dao động chưa dứt hẳn ra được.
Còn lại là người đàn ông nhàn nhã thản nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cô cười ra tiếng, tựa tiếu phi tiếu.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Nghĩ vậy, Lâm Cẩm Sắt vô cùng bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hai người họ, mỉm cười thực bình tĩnh "Thật không khéo, quấy rầy hai người."
Nghe vậy cô gái nhỏ đối diện mặt càng đỏ hơn, xấu hổ cùng oán giận liếc người đàn ông bên cạnh một cái, đều do hắn, cố tình muốn theo cô ta đến. Chăm chú nhìn hắn một lúc nữa, con mắt lúc này mới nhìn về phía Lâm Cẩm Sắt.
"Để cho Lâm luật sư chê cười rồi... "
Chậc chậc, ánh mắt kia, nụ cười kia, ngữ điệu kia, đủ yêu tinh rồi.
Lâm Cẩm Sắt híp lại mắt.
Thì ra là đang chứng tỏ sức mạnh bản thân?
Chuyện của cô và người đàn ông này, tuy nói cô đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng lúc này bị một người phụ nữ như thế khiêu khích, thật đúng là khiến cho lửa giận trong lòng cô hơi bốc lên.
Về phần người đàn ông này, hắn hôm qua còn cùng cô ở trên giường quấn lấy nhau...
Không thèm nhìn hắn.
Bưng ly nước đá đúng lúc được đưa tới lên uống một ngụm, ý nghĩ cũng minh mẫn hơn nhiều.
Mở to mắt mỉm cười, "Không sao, khiến cho Trần tiểu thư trăm công ngàn việc phải tới đây, là tôi đường đột mới đúng."
"Trăm ngàn lần đừng nói vậy, tôi còn phải dựa vào Lâm tiểu thư giúp tôi thắng vụ kiện này. Khoảng thời gian trước kia bởi vì chuyện đó, công ty yêu cầu tôi cố gắng lộ diện trước công chúng, cho nên vẫn không thể cùng Lâm tiểu thư gặp mặt trao đổi, thật có lỗi quá."
À, thì ra cô cũng là một trong "công chúng" đó.
Lâm Cẩm Sắt nhắm mắt hơi cười, Trần Cảnh Hoa này, quả nhiên không đơn giản.
"Lần này hẹn Trần tiểu thư, quả thật là có chuyện quan trọng." Trong giây lát dư quang liếc mắt còn không thèm quét về phía người đàn ông kia, dù sao trong lòng đều mọi người biết rõ ràng, vậy cô có thể thoải mái mà nói thẳng .
Cúi đầu lấy ra một tập hồ sơ trong túi xách, quăng lên trên bàn, ừm, dù sao cô cũng chỉ là công chúng, không lễ phép một chút cũng có thể được .
"Trần tiểu thư, làm luật sư biện hộ của cô, tôi có quyền biết chân tướng, " cô mỉm cười, "Đương nhiên, mục đích của tôi rất đơn giản, làm tất cả rõ ràng, công tác của tôi sẽ càng thêm thuận lợi."
Trần Cảnh Hoa sắc mặt hơi biến đổi, ngay cả tư liệu trên bàn cũng không xem, đôi mi thanh tú khẽ nhíu
"Lâm tiểu thư, cô có ý gì?"
"Tôi nói, chân tướng " còn giả bộ, hai tay cô ở trên bàn khẽ động, khuôn mặt trở nên cực kì sắc bén, "Nếu tôi đoán không làm, hung thủ sát hại La Thông chính là cô, cho nên tôi muốn cô đem động cơ cùng quá trình *** của cô lúc đó đầu đuôi gốc ngọn nói cho tôi biết." Khi nói tới đó cô nhìn sang phía người đàn ông từ đầu tới cuối vẫn chưa mở miệng kia.
Hừ, biểu tình không thay đổi chút nào, xem ra hắn ta quả nhiên đã sớm biết tất cả.
Sắc mặt Trần Cảnh Hoa trở nên tái nhợt, sợ hãi nhìn cô, "Lâm tiểu thư, tôi dùng rất nhiều tiền mời cô làm luật sư biện hộ cho tôi, rút cục bây giờ cô đang làm gì vậy?" Nói xong biểu tình nhanh chóng biến đổi, khuôn mặt sắp khóc vùi vào lòng người đàn ông bên cạnh, "Nhan, em không phải hung thủ ..."
Lâm Cẩm Sắt lại uống một ngụm nước đá.
Không hổ là diễn viên, nhưng có phải là hơi có một chút cẩu huyết không.
"Ngoan." Người nào đó rốt cục cũng bắt đầu nói, giọng nói thực miễn cưỡng , nghe không ra cảm xúc gì.
Chỉ thấy bàn tay xinh đẹp tà ác của hắn vỗ nhẹ lên lưng người phụ nữ kia, không nói một câu chăm sóc dỗ dành nào, đôi mắt sâu đến không thấy đáy kia chăm chú nhìn vào người phụ nữ đang uống nước vẻ mặt chán ghét khinh thường họ. Rồi hắn lại nở một nụ cười
Cô nhớ rõ chính mình đã từng nói qua nụ cười của người đàn ông này luôn cất giấu một con dao nhỏ .
Nhưng cái không đúng là, đừng tưởng cô không biết, trong ánh mắt kia, lạnh lẽo, buốt giá như băng.
Không phải đang bắt nạt người phụ nữ của hắn sao?
Cô cũng rất hối hận. Hối hận vì khẩu khí của cô quá mức thẳng thắn.
Càng hối hận hơn là lúc trước đã hoa mắt mà tiếp nhận vụ án này.
Cục diện rối rắm này, bỏ đi cũng rất phiền phức.
Đương sự còn cố tình không phối hợp.
Bả vai thẳng đứng lên, khẩu khí cô hòa hoãn hơn, khóa túi xách vào đứng lên, "Trần tiểu thư, cô nên cân nhắc một chút, nửa tháng nữa phiên toà sẽ mở, những thứ gì giống như tài liệu này, đều có thể khiến cô vào tù 8, 9 năm, đến lúc đó đừng trách tôi không giúp cô."
Nói xong, lưu lại một câu "Cẩu nam nữ", tiêu sái chạy lấy người.
Khi bước qua nơi thu tiền, bước chân của cô hơi dừng lại, "Chào tiểu thư, bàn đó, chúng tôi thu tiền rồi."
Nhưng cô không biết rằng, chưa đến 1 phút sau khi cô đi, người đàn ông dùng một tay đẩy người phụ nữ trong lòng ra, vẻ mặt đã không còn ôn nhu như trước, trong mắt có một tia sáng quỷ dị, hắn chậm rãi mở miệng
"Nghe rõ, làm theo những gì cô ấy nói."
"Vì sao?" Còn đắm chìm trong sự ôn nhu khó mà có được của hắn, đồng tử Trần Cảnh Hoa mở to, kinh ngạc "Nhan, em không phải hung thủ... hơn nữa, như vậy em sẽ bị hủy mất!"
"Tin tôi, lời nói của cô ấy là thật đó" ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng hắn cong lên một cách thích thú, "Cô sẽ thân bại danh liệt."
Ở trên đường về nhà, Lâm Cẩm Sắt luôn luôn tự hỏi một vấn đề.
Vì sao Đường Lưu Nhan lại dùng cách đó để xuất hiện?
Đến để xem trò cười của cô? Hay là muốn đến xem hai người phụ nữ tranh giành tình nhân vì hắn?
Không nhàm chán như vậy đâu.
Càng nghĩ, cô chỉ có thể miễn cưỡng cho rằng, Trần Cảnh Hoa là niềm vui mới của Đường đại thiếu gia hắn, sợ người đẹp bị cô bắt nạt, cho nên đến để bảo vệ đó mà.
Đường Lưu Nhan có rất nhiều phụ nữ, điểm ấy khi cô tìm hiểu về hắn thì đã biết rồi, nhưng Trần Cảnh Hoa cũng là "Hồng nhan tri kỷ" của hắn, điểm này lúc trước cô thật sự không biết.
Nhưng chuyện này với cô chưa chắc đã là không tốt.
Nếu Trần Cảnh Hoa là người phụ nữ của hắn, như vậy hắn nhất định không thể trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ của mình bị bỏ tù. Hơn nữa lúc trước hắn đã đồng ý sẽ giúp đỡ cô, xem ra, giành phần thắng trong phiên tòa này sẽ không phải là chuyện quá khó khăn nhỉ.
Nghĩ như vậy, khóe môi cô chậm rãi cong lên.
Hàn Húc đang lái xe nhìn cô thật kỹ qua kính chiếu hậu, ý vị thâm sâu.
===
Nữ chủ này có phải có chút vô tình quá không? "\'
Lễ vật
Một quán bar cách đây không xa, trang trí rất xa xỉ phô trương, nhưng lúc trước hình như chưa thấy qua, có lẽ là mới mở .
Đôi mắt đẹp sáng ngời, cô vôi vội vàng vàng khiến cho Hàn Húc phải dừng xe.
Cô vừa mới thất bại ở quán cà phê kia, vừa vặn đến quán bar uống vài chén, dù sao có Hàn Húc ở đây, có say cũng không quan trọng.
Nghĩ như vậy, khóe môi Lâm Cẩm Sắt cong lên từ bên trong xe đi ra, ồ, quả nhiên không phải quán bar bình thường, ngay cả tiểu đệ ở bãi đậu xe cũng có tướng mạo rất tuấn tú cũng khác với người thường.
Khi thực sự bước vào quán bar tên "Lan" này, Lâm Cẩm Sắt bị cản lại ... thì ra chỏ có khách quý mới có thể tiến vào đây.
Chậc, quán bar này thật cao cửa, xem ra người có thể vào đều là nhân vật không phải là phú hào thì cũng phải đắt tiền.
Đến uống hớp R*ợ*u cũng phải chít chít méo mó như vậy.
Nhìn tên bảo vệ ngăn trở không cho cô bước vào, Lâm Cẩm Sắt bĩu môi, không thèm vào nữa, cô xoay người quay ra.
Lại càng không ngờ tới bước chân còn không chưa đặt ra ngoài, hàn húc đã tự mình đỗ xe xong vừa vặn tiến vào, một ánh mắt, thần sắc tên bảo vệ kia thay đổi ngay lập tức, cung kính mời cô vào, vội vội vàng vàng đi mời quản lí .
Lâm Cẩm Sắt cái này vui vẻ, hóa ra tên mặt đen cơ bắp này cũng là khách quý, người ở trước mặt thoáng một cái đã có thể tiến vào?
Cười tủm tỉm ngồi trên sopha của quán bar, cô nháo nháo mái tóc xoăn, nói với người pha R*ợ*u anh tuấn, "Một ly BloodyMary, cám ơn."
Không ngờ tên pha R*ợ*u kia vừa thấy cô cười đến bị điện giật, ngược lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cô một cái, tay run lên, chạy nhanh đi pha R*ợ*u.
Tâm trạng tốt của Lâm Cẩm Sắt thoáng cái biến mất.
... Lại đả thương lòng tự tôn.
Liếc sang kẻ cơ bắp bên cạnh khóe miệng ẩn ẩn run run, cô ho nhẹ một tiếng, quyết định mặc kệ, sau đó giả vờ tự nhiên bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Trước mắt chỉ toàn có đá cẩm thạch.
Toàn bộ quán bar, dường như chỉ dùng để ánh sáng màu đen của đá cẩm thạch xây nên .
Không kể là là vách tường quầy bar hay là bài trí bên trong quán bar, toàn bộ đều lấy đá cẩm thạch làm nguyên liệu chính. Hơn nữa nhìn kia màu ánh sáng và độ bóng loáng của đá cẩm thạch kia, chắc hẳn đều được nhập khẩu từ nước ngoài.
Đá cẩm thạch sáng bóng lạnh lùng.
Đèn thủy tinh khổng lồ treo ánh sáng ngọc.
Bồi bàn được huấn luyện kĩ càng không tiếng động mà cung kính đi qua đi lại.
Ai mở quán bar này, vung tay cũng thật mạnh.
Rất nhiều người cho rằng kẻ có tiền chỉ là kẻ có tiền, có thể tiêu tiền như nước, xấu xa dơ bẩn, còn trên thực tế mặc dù cũng là là kẻ có tiền, cũng có tới mấy loại, giống như Lâm Cẩm Sắt, tính toán đâu ra đấy cũng đạt tới trăm ngàn phú ông, nhưng nếu bảo cô mở ra một quán bar lớn như vậy, cô tuyệt đối không can đảm đốt tiền như thế.
Nói đến mở quán bar, đầu tiên chưa kể đến tiền bạc, chỉ là quan hệ với hắc đạo bạch đạo cũng phải có, ai chẳng biết những chỗ ăn chơi về đêm như vậy chính là nơi nảy sinh rất nhiều thị phi.
Uống một ngụm R*ợ*u cocktail, ngọt ngào, mang theo tác dụng chậm chậm.
Chất lỏng màu đỏ lay động dưới ngọn đèn màu tím ngọn đèn của quán bar trở nên xinh đẹp quyến rũ.
Tửu lượng của Lâm Cẩm Sắt, chỉ cần tiếp xúc với một đoạn thời gian cũng có thể biết được, có thể nói là "Ngã gục dưới một ly R*ợ*u", say R*ợ*u thì cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là dường như cô là người duy nhất thay đổi 360 độ sau khi say R*ợ*u, vừa khóc vừa cười còn có thể làm nũng ăn gian, khiến cho người ta trợn mắt há miệng, dở khóc dở cười.
Tuy rằng mỗi lần sau khi tỉnh R*ợ*u hầu như cô sẽ quên không còn một mảnh, nhưng lại có rất nhiều người bên ngoài khéo léo nhắc nhở, trêu chọc, cho nên Lâm Cẩm Sắt rất ít khi uống R*ợ*u, cho dù là xã giao không thể chối từ, cũng chỉ là nhấp môi, tuyệt đối không mê R*ợ*u.
Một ly "Huyết tinh Mary" này vừa xuống bụng, tầm mắt đã có chút hoảng hốt, vì thế cô rất tự hiểu mình kêu thêm ly nước đá, muốn thanh tỉnh đầu óc.
Không cần đến nửa giây, người quản lí trung niên tây trang giày da khoan thai bước đến, vừa bước đi vừa cười
"Không biết Lâm tiểu thư và Húc thiếu gia đại giá quang lâm, vừa rồi là sơ sót của chúng tôi."
Lâm Cẩm Sắt khẽ híp đôi mắt nghi hoặc nhìn hắn, lại đem ánh mắt chuyển sang tên "đầu gỗ" Hàn Húc im lặng đứng phía sau cô, chuyện gì vậy?
Tại sao cô không biết cô có mặt mũi lớn như vậy còn được quản lí quán bar tôn sùng là khách quý?
Chẳng lẽ cô trong lúc vô tình đi vào một quán bar cũng là của Đường Lưu Nhan mở ?
Chỉ thấy con mắt đạm mạc của Hàn Húc khẽ động, đôi môi khẽ mở ra, từng chữ cứng nhắc thoát ra "Không sao, Lâm tiểu thư chỉ là đến uống chút R*ợ*u."
Lâm Cẩm Sắt mất hứng, tên đàn ông cơ bắp này tại sao lại giống ông chủ của hắn đến vậy chứ, không cần cô gật đầu đã tự tiện thay cô đáp lời.
Đôi mắt đẹp chớp chớp, lông mi dài được uốn cong giảo hoạt động động, cô hứng thú, giống như tùy ý mở miệng, "Quản lí Nghê nghĩ tôi đến đây làm gì ?"
Quản lí kia vừa thấy cô mở miệng , ánh mắt cuống quít cúi xuống, vô cùng cung kính nói, "Lâm tiểu thư, quán bar này là Nhan công tử mở cho cô, cô là bà chủ ở đây, cho nên tôi nghĩ cô đến đây để thị sát ... Xin Lâm tiểu thư cứ yên tâm, tôi sẽ toàn lực tận tâm quản lý thật tốt..."
Không chờ hắn nói xong, sắc mặt Lâm Cẩm Sắt đã trở nên vô cùng khó coi trừng mắt về phía Hàn Húc đứng ở một bên biểu tình không lộ ra nửa chút kinh ngạc, "Nhan công tử?"
"Lâm tiểu thư, đó là tôn xưng của mọi người với đại ca."
Tôn xưng? Nhan công tử?
Nghe danh giá đấy chứ.
Cô từ trong mũi hừ lạnh một tiếng, "Quán bar là hắn mở cho tôi, cậu biết phải không?"
"Đúng vậy."
Lâm Cẩm Sắt nổi giận, suýt nữa không để ý hình tượng đã dựng lên bấy lâu, "Vậy vì sao cậu không nói với tôi?" Trong túi tiền bọn họ rốt cuộc đang bán thuốc gì vậy?
"Đại ca nói khi cô vào sẽ biết."
Lâm Cẩm Sắt ánh mắt lạnh lùng, một chút khinh thường hiện lên, cô hừ hừ, "Đại ca cậu tại sao lại biết tôi sẽ vào đây?" Hay là Đường Lưu Nhan này tính toán quá tài tình, đoán chắc cô sẽ vào đây? Lừa quỷ sao.
"Không biết."
"..."
Lâm Cẩm Sắt dùng ánh mắt suy sụp trừng mắt nhìn Hàn Húc rất lâu, cuối cùng quyết định nhận "chiếc bánh béo bở" từ trên trời rơi xuống này .
Đường lưu Nhanh làm cho cô cái gì đó, tất nhiên sẽ yêu cầu đáp trả.
Cô mỉm cười, không sao cả.
Kỳ thật cô thật đúng là không thể hiểu được, Đường Lưu Nhan còn có thể lấy cái gì từ trên người cô nữa.
Loại nhân vật có thể hô phong hoán vũ giống hắn này, phần lớn đều có chút tật xấu và quái gở, cô cũng chẳng muốn miệt mài đi theo...hơn nữa, tâm tư của Đường Lưu Nhan kia chín khúc mười tám khúc cong, chỉ sợ cô có luyện ngàn năm thành lão yêu cũng nhìn không thấu.
Người quý có thể tự mình hiểu lấy.
Hơn nữa cô đến tuổi này cùng ngần ấy kinh nghiệm sống, ít nhiều gì cũng hiểu được một đạo lý: ký đến chi, tắc an chi. (như kiểu cái gì đến thì sẽ đến)
Trong quán bar có một âm thanh phiêu đãng tao nhã.
Người ca sĩ da đen ôm đàn ghita ở trên vũ đài cúi đầu mơ hồ hát.
Tâm trạng cô cũng khá lên một chút, nhìn kỹ một chút cô mới biết được là quán bar của cô, có rất nhiều chân dài mặc tất chân màu đen ở trên sopha rung rung động động , một lúc lâu sau, đột nhiên lắc đầu cảm thán nói, "Hàn Húc, lão đại của các cậu, ghê gớm thật."
Trầm mặc một lát, Hàn Húc khẽ mở miệng, "Đại ca không phải đối với người phụ nữ nào cũng như vậy."
"À." Một câu có lệ, Lâm Cẩm Sắt không thèm nhắc lại nữa, nhìn khối băng lắc lư trong ly nước đá thủy tinh, đôi mắt trùng xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Chờ cô uống xong chỗ nước ocnf lại trong ly, đã là 10 phút sau, quản lí cùng khách uống R*ợ*u ngồi bên cạnh lúc trước đều đã rời đi.
Tên pha R*ợ*u cũng đã đổi ca, thay vào đó là một cô gái tóc ngắn anh khí mười phần.
Cô gái đó nhìn thấy cô, không như tên pha R*ợ*u kia, không sợ hãi, thản nhiên cười cười với cô.
Lâm Cẩm Sắt cũng cười với cô ấy.
Khách uống R*ợ*u bên cạnh cũng thay đổi thành người khác.
Tâm trạng Lâm Cẩm Sắt hoàn toàn khác so với lúc trước.
Lúc trước quản lí kia nói quán bar này đã thuộc về cô, như vậy doanh thu nơi này cũng vào trong túi cô rồi.
Khách càng nhiều càng tốt.
Cô cười tủm tỉm nghĩ ngợi.
Trước mắt nhìn thấy vô số những tờ nhân dân tệ dài cánh không ngừng bay vào trong túi tiền của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc