Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 97

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Sự kiện Kỷ Hàn Gi*t người (hai)
Kết quả khẩu cung càng làm cho tâm lý nhóm Lý Trạch thêm nặng nề, nói về mặt cảm tình, bọn họ đều rất tin tưởng Kỷ Hàn không phải là sát nhân, nhưng mà… vật chứng lại bày rành rành ra trước mắt!
Trái lại, thái độ của Kỷ Hàn so với bọn họ còn muốn tốt hơn nhiều. Nhìn cả đám mặt ủ mày chau như treo cả đám mây đen trên đầu, Kỷ Hàn trái lại còn phải ra lời an ủi họ rằng không có việc gì cả đâu, hiện tại cùng lắm cô cũng chỉ là người bị tình nghi thôi đúng không, cũng chưa chứng thực được là kẻ phạm tội Gi*t người mà, cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, làm ơn đừng uể oải như thế chứ.
Đầu tiên, thời gian Vương Nhã Phân tử vong được Đoạn Khanh Nhiên kiểm tra là vào chiều hôm qua từ 5h – 7h, mà thời điểm đó, sự xuất hiện của xe Kỷ Hàn trên đường Nam Thành được camera giao thông ghi lại. Kỷ Hàn trả lời là ngày hôm qua cô nhận được một tin nhắn lạ, muốn cô buổi chiều đến khu công viên ven biển ở Nam Thành —— Lúc đó, cô đang điều tra vụ án của Lý Lệ Linh, nghĩ là có người muốn cung cấp cho cô manh mối gì đó, hoặc là… Trương Minh Đức đã phát hiện ra điều gì đó, cho nên hẹn cô tới gặp mặt —— Hiện tại mới sực nghĩ, hóa ra hung thủ đã muốn gài bẫy cô. Công viên ven biển cách nơi Vương Nhã Phân bị Gi*t không xa, mục đích chủ yếu của hung thủ là muốn tạo chứng cứ chính xác là Kỷ Hàn đã ở đây.
Mà Kỷ Hàn cũng không có chứng cứ để chứng minh là vào thời điểm 5h- 7h cô không có mặt tại hiện trường gây án, bởi lúc đó cô đến địa điểm hẹn gặp kia, kết quả là bị cho leo cây.
Lý Trach điều tra dãy số đã nhắn tin cho Kỷ Hàn, nhưng khi gọi qua thì đã trong tình trạng tắt máy.
Vả lại, số máy cuối cùng Vương Nhã Phân gọi trước khi ૮ɦếƭ là cho Kỷ Hàn —— xét trên điểm đó thì có thể giải thích theo nhiều hướng, có thể hiểu là gọi Kỷ Hàn để xin giúp đỡ, mà trái lại cũng có thể hiểu là Vương Nhã Phân đang ám chỉ hung thủ chính là Kỷ Hàn.
Cuối cùng, Vương Nhã Phân không có nhiều bạn bè cho lắm, chỉ có vài người quen biết mà thôi, mà Kỷ Hàn lại là ‘người không quen biết’ gần đây mới liên hệ với cô ta. Như vậy, một người không quen biết lại đột nhiên liên hệ với nạn nhân thì sẽ luôn là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất.
Hơn nữa, kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y cho thấy, hung thủ là một kẻ chuyên nghiệp, lực xuống tay rất lớn, rất chuẩn xác… Dạng người nào sẽ ra tay chuẩn xác như vậy? Trong đó, một khả năng không thể loại trừ là nhân viên cảnh sát —— giống như Kỷ Hàn, có kiến thức về nghề nghiệp và tố chất cơ thể con người!
Tóm lại, tất cả những thông tin này đối với Kỷ Hàn đều rất bất lợi.
“Đội trưởng Hàn!” Sắc mặt Lý Trạch vẫn không tốt lắm: “Cô phải ở lại trong cục cảnh sát rồi.”
“Ừ.” Thủ tục này Kỷ Hàn hiểu rất rõ: “Lý Trạch, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không.”
“Được.”
Kỷ Hàn gọi đến số của Kỷ Duệ, vẫn chỉ nghe được thanh âm điện thoại đã tắt máy. Cô lại bấm số gọi về nhà, tiếng chuông điện thoại có quy luật vang lên nhưng mãi vẫn không có ai bắt máy, càng khiến cho tim cô càng nặng nề: “Lý Trạch… Tôi muốn về nhà xem một chút.” Kỷ Hàn cảm thấy đứng ngồi không yên.
“Đội trưởng Hàn, như vậy không phù hợp với quy định.” Lý Trạch khó xử nhìn cô.
“Fuck! Quăng mẹ nó mấy quy định ૮ɦếƭ tiệt kia đi.” Kỷ Hàn mắng, vẻ mặt lo lắng không hề giả: “Con tôi… con tôi rất có khả năng đã xảy ra chuyện rồi.” Cô túm lấy Lý Trạch: “Cậu đi theo cùng tôi, nếu cậu không tin tôi thì có thể còng tay tôi, làm ơn đi ——” Kỷ Hàn thật sự nóng nảy, đáng lẽ cô nên nghĩ đến sớm hơn, ngay khi nhận được điện thoại báo Vương Nhã Phân gặp chuyện thì phải nghĩ đến ngay!
“A Trạch, đi xem ngay đi.”
“Đội trưởng Hàn, tôi đi cùng với cô về nhà xem sao.”
“ Nhiều người thì tốt hơn.”
Thấy Kỷ Hàn nóng ruột như sắp phát điên, mấy đồng nghiệp ngày xưa của cô cũng đứng ra góp lời. Cũng phải nói, Kỷ Duệ dù gì cũng là do đám chú bác này nhìn lớn lên, tính đúng tính đủ cũng là một nửa cha mẹ, nếu thật sự tiểu ma đầu này mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ là những người đầu tiên không tha cho kẻ dám tổn thương cậu.
“Cám ơn mọi người!” Kỷ Hàn nhìn mọi người, trong mắt là nỗi cảm kích vô cùng.
“Đi thôi.” Lý Trạch giật chùm chìa khóa xe: “Lấy xe cảnh sát đi mau hơn.”
Kỷ Hàn ςướק lấy chìa khóa từ tay anh, nhanh chân chạy ra ngoài, đoàn người cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Đội trưởng Hàn và vài người nữa về nhà, chúng tôi đến trường của Kỷ tiểu ca xem thế nào.” Một đồng nghiệp tên A Pháo nói vọng về hướng Kỷ Hàn xong liền mang theo hai đồng nghiệp lên một chiếc xe khác chạy về hướng trường của Kỷ Duệ.
Kỷ Hàn phóng một mạch như bão táp về nhà, mở cửa lao vào, vừa đi vừa hô Duệ ca!
“Duệ ca —— mau ra đây —— đừng kiếm chuyện —— bằng không mẹ sẽ đánh tét đít đó… Đừng có trốn.” Mở hết cửa phòng này đến cửa phòng khác, Kỷ Hàn vừa tìm vừa kêu, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Sau khi lần lượt kiểm tra hết mọi ngóc ngách, cô rốt cuộc xác định rằng con trai không có trở về nhà. Lúc này, Lý Trạch cũng nhận được điện thoại từ phía A Pháo nói rằng bên trường học cũng không tìm thấy tiểu ca. Anh nói tin này cho Kỷ Hàn. Vốn tưởng rằng cô sẽ suy sụp khi nghe tin tức này, bằng không thì cũng hoảng hốt, nhưng không ngờ cô lại đột nhiên tỉnh táo mà nói ra một cái tên:
“Trương Minh Đức!”
Khi Trương Minh Đức bị đưa đến đồn cảnh sát thì dáng vẻ hoàn toàn lịch sự, ăn mặc âu phục thẳng thớm, ra vẻ là kẻ cứu nhân độ thế, theo sau anh ta còn có một người đàn ông xách cặp táp, đeo kính mắt, tự xưng là luật sư riêng của Trương Minh Đức —— tên Trương Minh Đức này đã có sự chuẩn bị sẵn sàng trước khi tới đây!
“ A —— Kỷ tiểu thư, cô cũng ở đây sao, thật là trùng hợp nha.” Vẻ mặt Trương Minh Đức như hết sức kinh ngạc, nhìn cô chào hỏi.
“Đúng vậy, thật trùng hợp làm sao!”
Kỷ Hàn ngồi ở một bên, lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn trong khi hắn trả lời đâu vào đấy với từng câu hỏi mà Lý Trạch đặt ra, hỏi câu nào đáp câu nấy, hơn nữa còn hết sức tường tận cụ thể, ra vẻ một công dân tốt đang vô cùng nguyện ý phối hợp để cảnh sát điều tra án. Hơn nữa, hắn ta còn có chứng cứ rất đầy đủ cho việc mình ở những đâu và những thời điểm nào.
“Chạng vạng hôm qua à…” Trương Minh Đức cười nói: “Khi đó tôi có một ca phẫu thuật, rất thành công, đồng nghiệp trong bệnh viện đều có thể hỗ trợ làm chứng cho tôi.”
Một chứng cớ không có mặt tại hiện trường vô cùng hoàn mỹ, phối hợp với thần sắc hoàn mỹ trên mặt hắn, làm cho Kỷ Hàn không rét mà run.
“Anh có biết Vương Nhã Phân không?”
“Vương Nhã Phân hả, xem như là có biết đi.” Hắn ta cười, “Trước kia chính tôi là hướng dẫn khi cô ta thực tập trong bệnh viện, miễn cưỡng thì cũng có thể gọi tôi là một nửa thầy giáo, nhưng thành tích của cô ta bình thường, sau đó cũng không tiếp tục công tác trong bệnh viện chúng tôi! A­ ——” Hắn ta đột nhiên chỉ vào Kỷ Hàn đang ngồi một bên: “Kỷ tiểu thư cũng biết Vương Nhã Phân đấy, hôm đó tôi còn thấy hai cô ngồi uống trà trong quán XX mà.”
Kỷ Hàn lạnh lùng cười trong lòng, trên mặt vẫn là vẻ chẳng liên quan gì: “Đúng vậy, bác sỹ Trương biết tôi và Vương tiểu thư có gặp mặt.”
“Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.” Mặt Trương Minh Đức đầy vẻ bi thương nhàn nhạt không giống như đang làm bộ: “Cũng đã nhiều năm không gặp Vương Nhã Phân rồi, không ngờ hôm đó gặp được lại là một lần cuối cùng.” Nói xong còn lắc đầu, cảm thán nhân sinh biến hóa khó lường làm sao.
Lý Trạch và mọi người khó chịu nhìn hắn ta ra vẻ thánh nhân từ bi, hơn nữa trước đó Kỷ Hàn đã nói hết về những điều tra và nghi vấn của cô cho họ nghe, nên lúc này trong lòng bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình đối với tên Trương Minh Đức này. Một cảnh sát có vẻ như hết chịu nổi vẻ làm bộ làm tịch của Trương Minh Đức liền văng ra một câu: “Con mẹ nó, đừng có lôi đông kéo tây, chúng tôi hỏi anh cái gì thì anh trả lời cái đó, đừng con mẹ nó nói lời vô nghĩa.”
Kết quả, Trương Minh Đức không nói gì, vẫn mang dáng vẻ ‘tôi là công dân tốt’, ngược lại, luật sư đi cùng hắn lại mở miệng, vừa mở miệng liền lôi nghề nghiệp ra: “Trương tiên sinh lại đây là để phối hợp với các vị điều tra, làm hết trách nhiệm nghĩa vụ của một công dân phải làm, nhưng nhân viên cảnh vụ các anh cũng phải làm theo rèn luyện cơ bản hàng ngày chứ. Trương tiên sinh không phải là phạm nhân hoặc là người tình nghi của các anh. Chúng tôi nộp thuế cho quốc gia thì cũng có quyền hy vọng được nhân viên do chính phủ trả lương đối xử với chúng tôi như với con người thật sự, chứ không phải ý vào thân phận nhân viên chính phủ mà đi ức Hi*p quần chúng chúng tôi. Chúng tôi có nghĩa vụ phối hợp với các anh trong việc điều tra, nhưng cũng có quyền nói cho mọi người biết các anh nhận lương của quốc gia có làm đầy đủ theo trách nhiệm không…”
Tóm lại, ông ta nói chuyện thật đao to 乃úa lớn, hoành tráng đến khiến mọi người ở đây đều á khẩu không trả lời được! Không hổ là kẻ dựa vào nước bọt để kiếm cơm, há miệng là có thể nói cho người khác ૮ɦếƭ luôn! Cuối cùng Lý Trạch không thể không ra mặt xin lỗi vì vừa rồi đồng nghiệp đã lỗ mãng, còn Trương Minh Đức thì lại tỏ ra mình là người đại nhân đại lượng nên sẽ không trách tội mọi người, còn thành khẩn nói thêm rằng hy vọng cảnh sát có thể phá xong án sớm, làm cho hung thủ chịu hình phạt của pháp luật, hắn ta có thể hiểu được tâm trạng xúc động vội vàng của mọi người.
“Cảnh quan, tôi có thể đi rồi chứ?” Trương Minh Đức cười hỏi Lý Trạch: “Tôi còn có một hội thảo y học rất quan trọng phải tham gia,” hắn ta giơ tay lên làm bộ nhìn thời gian: “Nếu giờ không đi, tôi sợ sẽ đến không kịp.”
Lý Trạch biết không thể giữ người lâu thêm được nữa bởi bọn họ cũng không có đủ chứng cứ để chứng minh Trương Minh Đức là đối tượng tình nghi, nên vì vậy cũng không có quyền giữ hắn lại, chứ đừng nói chi là hắn ta còn dẫn theo một luật sư chuyên nghiệp như vậy.
“A, đúng rồi!” Vừa muốn rời đi, Trương Minh Đức lại đột nhiên dừng chân, quay lại vài bước, đi đến trước mặt Kỷ Hàn: “Kỷ tiểu thư, kết quả kiểm tra của em trai Kỷ rất tốt,” hắn cười nói: “Tôi xem qua rồi, thân thể của em trai Kỷ tốt lắm… rất là tốt.”
Kỷ Hàn nắm chặt tay, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh!
“Xem ra cô chăm sóc cậu bé rất tốt nha…”
“Fuck!” Một tia lý trí cuối cùng trong não Kỷ Hàn bị chặt đứt, nắm đấm vung về phía mặt Trương Minh Đức: “Trương Minh Đức, mày mang Duệ ca đi đâu, nếu mày dám làm gì Duệ ca, tao đây nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.”
“Đội trưởng Hàn!” Mấy người vội vàng tiến lên kéo Kỷ Hàn lại. Bọn họ đều biết Kỷ Duệ là bảo vật trong lòng Kỷ Hàn, hễ cứ liên quan đến Kỷ Duệ là Kỷ Hàn dễ dàng rối loạn.
“Lý cảnh quan, sao các anh còn không bắt người này lại mau, chúng tôi sẽ kiện cô ta tội đánh bị thương thân chủ của tôi.” Gã luật sư kia đỡ Trương Minh Đức đang chảy máu khóe miệng, vừa la to sẽ kiện Kỷ Hàn tội đánh người. Mới nói được một nửa, gã bỗng nhiên thấy một bóng đen trùm lên người, vừa nhấc đầu nhìn xem là ai thì một nắm đấm đã bay thẳng tới khiến gã nổ đom đóm mắt, sau đó liền mất đi tri giác.
“Mày… Đây là các người có ý định thương tổn chúng tôi!” Trương Minh Đức bị hành động này làm cho hoảng sợ, nhưng không hổ là kẻ đã quen đóng kịch, tuy rằng mang vết thương trên mặt vẫn cố giữ vẻ trấn định: “Kỷ tiểu thư và người này…” Hắn ta nhìn người đàn ông mới từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt tuy phong trần mệt mỏi nhưng vẫn mang vẻ nguy hiểm thập phần: “Người này, các người dám ra tay đánh người trước mặt nhiều cảnh sát như vậy!”
“Mọi người có nhìn thấy gì không?” Người đàn ông vẻ mặt khốc liệt hỏi những “người chứng kiến” ở đây.
Giây tiếp theo, mọi người đều tự tản ra, người quay đầu quay đầu, kẻ xoay người xoay người, ai nấy đều tự tiếp tục công việc của mình, dùng hành động của mình cho thấy mình vừa rồi chẳng nhìn thấy cái gì sất.
Trương Minh Đức sửng sốt, biết lúc này đã ăn phải quả đắng, bèn kéo luật sư đang nằm thẳng cẳng trên đất rồi phẫn nộ rời khỏi Cục Cảnh sát.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc