Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 96

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Sự kiện Kỷ Hàn Gi*t người (nhất)
Qua hai ngày sắp xếp các tin tức thu nhận được, Kỷ Hàn đã có thể xác định chắc chắn rằng Trương Minh Đức tuyệt đối là nhân vật có vấn đề lớn nhất, nhưng đây chỉ là do cô đơn phương suy đoán ra mà thôi chứ cũng không có căn cứ chính xác nào để chứng minh suy đoán của cô là đúng cả. Mà với xã hội thực thi theo pháp luật như hiện nay, nếu muốn bắt một người thì đầu tiên phải có được chứng cớ chính xác mới được, nếu không đến lúc đó bị kiện ngược lại với tội danh vu khống thì cô sẽ tiền mất tật mang. Vả lại… không phải chỉ cần có chứng cứ chính xác là đủ, mà xã hội này vẫn là một xã hội dựa trên quyền lực và tiền bạc, với năng lực của Trương Minh Đức và danh tiếng của hắn ta trong giới y học, cộng thêm tài lực vật lực của cha vợ chống lưng phía sau, nếu cô không chắc chắn trăm phần trăm thì không nên bứt dây động rừng.
Xoa xoa thái dương đau nhức, hai ngày qua cô vội vàng lo chuyện của tên sâu bọ họ Trương kia nên cũng chưa có thời gian suy nghĩ xem mua quà gì cho Hạ Vũ, sáng nay bấm ngón nay mới nhớ ba ngày nữa đã là sinh nhật anh. Tối qua lúc cô gọi điện thoại cho anh, anh cũng nói sinh nhật này anh sẽ về cùng ăn sinh nhât với hai mẹ con cô…
Nói đến điện thoại, dạo này hình như anh chàng rất chăm chỉ gọi điện thoại về nhà thì phải, trên cơ bản là mỗi ngày đều giữ liên lạc ít nhất một lần, thường là vào buổi tối trước khi cô đi ngủ, anh sẽ gọi về… cứ như thể, ai đó còn là thanh niên mới lớn gặp người đầu tiên mình yêu thích vậy!
Kỷ Hàn nghĩ mà vui vẻ, hai người bọn họ có tính là người ngoài hành tinh không nhỉ… Ngay cả con cũng đã sinh ra rồi giờ mới bắt đầu thể nghiệm cảm giác yêu đương, nhưng mà… cũng có gì là xấu đâu! Ai nói yêu đương chỉ có bọn trẻ mới được làm chứ —— Đồng chí Kỷ à, hai đồng chí cũng đã già đâu, chỉ là sinh con hơi sớm chút thôi.
Cô nhìn đồng hồ, đã qua giờ tan học một hồi lâu rồi. Hôm nay cô tạm thời quên chuyện của Trương Minh Đức, hẹn sẵn với Duệ ca để cùng đi mua quà sinh nhật cho Hạ Vũ rồi. Hồi sáng hai người đã nhất trí, tan học cô sẽ đến đón cậu… Sao thằng oắt này giờ còn chưa đi ra vậy.
Kỷ Hàn gọi điện thoại, nhưng chỉ nhận được tiếng thông báo di động bị tắt máy!
Sao lại thế nhỉ? Thằng nhóc này hôm nay phải trực nhật hay phải làm cái gì sao?
Kỷ Hàn nhíu mày, vừa xuống xe định đi vào trường học tìm cậu thì đúng lúc điện thoại reo, nhìn thì thấy đó là số máy của Lý Trạch.
“ Alo!”
“Alo —— Đội trưởng Hàn.” Giọng Lý Trạch vang lên: “Giờ cô rảnh không…”
Kỷ Hàn chăm chú nhìn cổng trường: “Ừ? Có chuyện gì cậu nói đi.”
“Bên khu Đông phát hiện một thi thể phụ nữ.” Lý Trạch cầm trên tay thông tin về người ૮ɦếƭ: “Tên người ૮ɦếƭ là Vương Nhã Phân, là người có liên quan đến Lý Lệ Linh mà vài ngày trước cô nhờ tôi tìm thông tin, không biết cô có muốn đến xem không?”
Kỷ Hàn ngẩn ra: “Cậu nói là… Vương Nhã Phân ư? Là Vương Nhã Phân làm ở bệnh viện tư nhân XXX?”
“ Vâng, đúng thế.”
Kỷ Hàn xoay người trở lại trong xe, kêu Lý Trạch cho địa chỉ, gửi một tin nhắn cho Kỷ Duệ, sau đó lái ô tô đến địa chỉ mà Lý Trạch đã cho.
Khi chiếc xe màu đen của Kỷ Hàn biến mất phía cuối con đường, cách điểm xe cô dừng hơn trăm mét có một chiếc xe tư nhân màu bạc bình thường mới từ từ khởi động, rời khỏi chỗ đậu, bám theo hướng Kỷ Hàn mà đi. Người đàn ông sau tay lái nhìn qua kính chiếu hậu vào cậu bé nằm mê man ở ghế sau, thuận tay ném cái di động đã bị tắt nguồn kia ra ngoài cửa xe ——
Lạch cạch!
Chiếc điện thoại di động bị dòng xe qua lại nghiền nát thành mảnh nhỏ…
Khi Kỷ Hàn đến hiện trường vụ án thì chung quanh đã bị kéo dây phân cách màu vàng, có mấy chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài. Cô đeo thẻ cảnh sát lên, kéo cao dây phân cách chui vào, đi thẳng đến chỗ Lý Trạch: “Tình huống thế nào?” Vừa hỏi vừa đeo bao tay, nghề nghiệp đã tạo thành thói quen, thứ này trong xe cô lúc nào cũng có.
“Đội trưởng Hàn.” Lý Trạch nhíu mày: “Cô xem…” Anh đưa tài liệu trong tay cho cô: “Người ૮ɦếƭ là Vương Nhã Phân, phát hiện ra thi thể nạn nhân là hai kẻ ăn mày lang thang bên kia.” Anh chỉ hai người ăn mày ăn mặc rách rưới đang đứng phía bên kia ghi khẩu cung: “Pháp y kết luận thời gian tử vong khoảng chạng vạng hôm qua, bị cắt đứt động mạch chủ ở gáy, mất máu nhiều máu mà ૮ɦếƭ.”
Chạng vạng hôm qua!
Chẳng hiểu sao lúc này tim Kỷ Hàn lại đập thịch thịch.
Lúc này, một thân áo trắng Đoạn Khanh Nhiên bên Pháp y đi đến chào cô một tiếng: “Xem ra dạo này cậu sống cũng rất tốt nha, mặt mày thêm không ít thịt đấy.” Đoạn Khanh Nhiên liếc Kỷ Hàn một cái khiêu khích: “Sắc mặt hồng nhuận, khí huyết lưu thông tốt, có thể thấy được cuộc sống rất mãn nguyện.”
“Đương nhiên là tốt rồi, thể trạng và sức chịu đựng của quân nhân đã được tôi luyện chắc chắn phải hơn cái loại thiếu gia dài lưng tốn vải Phong Thiếu Bạch nhà cậu chứ.” Kỷ Hàn rất không nể mặt mà khen đàn ông nhà mình “Tốt”, đã vậy còn trưng vẻ mặt tình dục được thỏa mãn cho ai đó nhìn, sẵn đá thêm một câu: “Nhị thiếu gia họ Phong không thỏa mãn được cậu nên cậu tới đây hâm mộ tớ đấy à?”
“Xì! Cám ơn đã quan tâm. Đàn ông nhà tớ tuy không bằng ai nhưng sử dụng được.” Đoạn Khanh Nhiên chịu không nổi bộ dáng tiểu nhân đắc chí của cô, đương nhiên cũng không chịu yếu thế: “Hơn nữa ảnh còn biết được như thế nào là thương hương tiếc ngọc, tuyệt đối sẽ không làm tớ đến cả thắt lưng cũng cụp.” Đương nhiên câu sau cô ghé vào tai Kỷ Hàn mà thì thầm.
Mặt Kỷ Hàn lập tức đen thui: “Cái tên mắc dịch kia.” Chuyện tốt không ra khỏi cửa còn tiếng xấu thì đồn xa chính là như thế này đi! Làm sao có thể đem việc xấu trong nhà nói cho người ngoài biết chứ, thằng nhóc Kỷ Duệ khốn kiếp kia, sao lại đem ba cái chuyện này mà nói cho Đoạn Manh Manh chứ —— Cô biết chắc là như vậy, bởi người biết chuyện này chỉ có 3 người, cô đương nhiên là không thể đi nói ra chuyện này rồi, còn miệng của Hạ Vũ thì ngậm kín còn hơn hến nên càng không có khả năng… Mà Đoạn Khanh Nhiên lại biết được thì khả năng lớn nhất là nghe nói từ miệng thằng quỷ nhỏ nhà cô ấy, mà thằng quỷ Đoạn Manh Manh nhà cô ấy và Duệ ca nhà cô lại là một đôi bạn dính như sam, cho nên… Việc xấu trong nhà cứ như thế mà “lộ bí mật” vào tay Đoạn gia rồi.
Lý Trạch đứng một bên đã sớm đổ mồ hôi đầy người… Mấy bà phụ nữ này nói chuyện sống sượng quá, chẳng kiêng kị gì cả, cũng chẳng thèm quan tâm rằng đứng bên cạnh các cô còn cả một thằng đàn ông già đầu như anh —— các cô không xấu hổ nhưng anh đứng một bên đã ngượng muốn ૮ɦếƭ rồi.
Nói ba chuyện tào lao xong, mới vào mấu chốt chính đề.
“Rất chuyên nghiệp.” Đoạn Khanh Nhiên và Kỷ Hàn cùng đi đến bên thi thể, chỉ vào vết hổng lớn trên cổ nạn nhân: “Một dao đứt mạch, không để lại đường lui, xuống tay nhanh chuẩn xác ác độc, giống như một gã đồ tể Gi*t một con heo vậy…”
So sánh như thế làm cho mấy cảnh sát trẻ đứng cạnh bên co giật khóe miệng, trong đầu tưởng tượng đến cảnh tay đồ tể trong chợ tay cần dao, vòng một cái là chuẩn xác cắt toạc cổ con heo, máu tươi văng khắp nơi…
Kỷ Hàn nhìn Vương Nhã Phân nằm trên mặt đất, trong lòng có rất nhiều cảm xúc trộn lẫn với nhau, nghĩ cô gái này mới vài ngày trước còn ngồi trước mặt cô, cùng nhau uống trà, mở miệng vừa mắng vừa kể chuyện của Lý Lệ Linh và Trương Minh Đức, ai ngờ đến lúc gặp lại lần nữa thì lại trong một tình huống như thế này…
Thi thể được phát hiện ở Đông Thành gần khu xử lý bãi rác ven biển, thi thể của Vương Nhã Phân bị ngâm trong nước biển nên phần thịt trên vết thương đã bị biến dạng thành màu trắng, cũng vì bị nước biển tàn phá mà trên thi thể không thể tìm được dấu vân tay liên quan nào.
Nạn nhân rời nhà vào tối hôm kia, sau đó thì không thấy trở về nhà. Sau khi mất tích hơn 24h thì người nhà mới đi báo án, nhưng không nghĩ tới sẽ kết quả như thế. Bọn họ đã thông báo cho người nhà Vương Nhã Phân.
Lúc này một cảnh sát trẻ đi đến, đưa một cái gì đó cho Lý Trạch. Lý Trạch vừa nhìn thoáng qua thì sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, vừa như không xác định lại vừa như có chút hoài nghi, sau đó nhìn về phía Kỷ Hàn. Lại hỏi thêm cậu cảnh sát trẻ điều gì đó, sau đó gật gật đầu, kêu cậu cảnh sát trẻ đi làm chuyện khác.
Kỷ Hàn cũng nhận thấy tầm mắt của anh, hỏi tại sao lại như thế?
Lý Trạch không trả lời cô, mà ngược lại quăng cho cô một vấn đề: “Đội trưởng Hàn, trước đây cô có gặp mặt Vương Nhã Phân này phải không?”
“ Ừ!” Kỷ Hàn cũng không giấu giếm gật gật đầu, thuận tiện kể lại thời gian và địa điểm cô gặp Vương Nhã Phân hôm đó cho Lý Trạch nghe. Trong đầu cô vang lên một hồi chuông cảnh báo bởi phản ứng này của Lý Trạch là đại biểu cho điều gì thì cô đã quá kinh nghiệm, nhưng rồi lại cảm thấy điều này không có khả năng. Trong đầu lập tức thoáng qua một điều gì đó, nhưng khi cô chưa kịp bắt lấy manh mối xem đó là điều gì thì đã nghe thấy Lý Trạch nói:
“Đội trưởng Hàn… Tôi nghĩ vụ án này cô không thể theo được nữa rồi.” Mặt Lý Trạch có hơi khó xử nhưng vẫn nói ra câu này, dù sao anh cũng đang mang chức trách trên người, cũng chỉ có thể giải quyết việc chung mà thôi, cho dù trước mặt là Đội trưởng Hàn mà anh tôn trọng nhất.
“Vì sao?” Dù trong lòng đã có chuẩn bị trước nhưng khi nghe anh nói như thế thì Kỷ Hàn vẫn thấy khó mà chấp nhận.
“1390604XXXX.” Lý Trạch đọc một dãy số điện thoại: “Là số của cô phải không.”
“Đúng thế!” Vừa rồi không phải anh đã vừa gọi đó sao.
Lý Trạch đưa túi vật chứng đang cầm trong tay đến trước mặt cô, bên trong có một chiếc di động: “Đây là điện thoại lấy được trên người Vương Nhã Phân, chúng tôi kiểm tra các cuộc gọi có ghi lại, phát hiện người cô ấy liên hệ cuối cùng là cô.”
Đoạn Khanh Nhiên cũng vì phát sinh sự kiện di động này mà sửng sốt: “Này! Kỷ Hàn, thực sự cậu…” Cô hạ giọng, hướng về phía Kỷ Hàn mà nói giỡn: “Cảnh sát không lo làm lại đổi nghề đi làm sát nhân rồi hả.”
Kỷ Hàn biết đây là cô ấy quan tâm đến mình nên hướng về phía cô ấy cười khổ nói: “Đa tạ đã cất nhắc, bị chụp cái mũ kẻ sát nhân này quá nặng, tớ e là mang không nổi đâu, sợ gãy cổ lắm.” Cô nhìn Lý Trạch: “Đi thôi, tôi biết cậu có nhiều vấn đề muốn hỏi tôi.”
“Đội trưởng Hàn, thật có lỗi.” Lý Trạch cũng có hiểu là thật khó khăn, nhưng… vẫn cứ phải làm theo trách nhiệm thôi.
“Lỗi phải gì. Tuy tôi là cảnh sát nhưng đầu tiên tôi cũng là một công dân, giúp đỡ các cậu phá án là việc phải làm.” Cô quơ quơ hai tay. “Sao? Có muốn bắt đầu lấy khẩu cung không!”
Nhìn dáng vẻ cô thế này, Lý Trạch cũng nhẹ nhàng thở ra: “Đội trưởng Hàn, cô đừng có ghẹo tôi, đợi lát nữa chúng ta về lấy khẩu cung, nếu chứng minh án mạng không liên quan đến cô, vậy thì tốt rồi.” Đó cũng là tình huống tốt nhất, trong lòng Lý Trạch nghĩ thế.
“Người anh em, thoải mái đi.” Kỷ Hàn có khi còn thoải mái hơn anh, cô vỗ vỗ vai Lý Trạch: “Người hiện tại bị tình nghi là tôi, thế mà sao trông cậu còn giống người bị tình nghi hơn tôi thế. Đừng có làm thế, chẳng lẽ cậu không có chút lòng tin nào với tôi à, tự trong lòng đã nhận định tôi là kẻ sát nhân à.”
“Đương nhiên không phải.” Lý Trạch trả lời không chút do dự.
“Ê, Lý Trạch, tốt nhất cậu nên làm cho rõ ràng vào, kẻo không thì phải cẩn thận với hai BOSS một lớn một nhỏ trong nhà Kỉ đại cảnh quan đó.” Đoạn Khanh Nhiên đứng phía sau trầm trầm buông một câu uy Hi*p, lại làm cho Lý Trạch cảm thấy căng thẳng!
Nhưng… sự việc thường phát triển theo hướng mà mọi người không mong muốn nhất…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc