Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 93

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Chuyện ma ở bệnh viện
Bệnh viện thành phố.
Mới sáng tinh mơ mà người đã nườm nượp, nhưng đa số bác sỹ vẫn còn chưa tới đi làm.
Sau khi ăn điểm tâm xong ở nhà, Hạ Vũ liền mang Kỷ Hàn đi bệnh viện. Kỷ Hàn chống thắt lưng đau, nghĩ đến vẻ mặt k*** sợ của con trai sáng nay mà hận không thể đem gương mặt già cỗi của mình tháo xuống cho rồi. Không cần suy nghĩ cũng biết, chắc chắn thằng quỷ nhỏ đã biết tối qua trong phòng ngủ phát sinh chuyện gì… bởi trước khi đi học thằng nhóc còn thâm ý sâu xa mà nói với cô một câu: “Tình hình chiến đấu kịch liệt nhỉ…”
Hạ Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy xấu hổ và giận dữ của cô, mở miệng an ủi: “Không sao đâu… Chẳng ai biết đâu!”
Nhảm!
Nếu còn có người thứ tư biết nữa thì Kỷ Hàn thật muốn lấy sợi dây để treo cổ quách cho xong.
Trật cột sống cũng có rất nhiều nguyên nhân, nhưng kiểu ly kỳ như cô chắc cũng không ai có thể đoán được.
“Ngồi nghỉ một chút đi.” Hạ Vũ nói.
Có lẽ do tối hôm qua đã thật sự hăng hái chiến đấu vất vả quá mức, nên khi Kỷ Hàn kề vào vai anh, độ cao thật vừa vặn khiến cô rất hài lòng, thì chỉ trong chốc lát mí mắt đã sụp xuống, tựa trên vai anh mà nặng nề ngủ t*** đi. Hạ Vũ thật cẩn thận ôm Kỷ Hàn vào trong lòng, đặt cô dựa vào trước *** để cô ngủ thoải mái hơn. Rồi lại nghĩ nghĩ, cảm thấy dáng ngủ ngồi này của cô cũng không được thoải mái cho lắm, nên vừa lúc có một y tá đi qua anh liền hỏi xem có thể tạm thời mượn một giường bệnh không có người nằm được hay không…
Cô y tá nhìn rất trẻ, có lẽ mới ra trường không lâu, vừa thấy một người đẹp trai như Hạ Vũ hỏi mình thì liền đỏ mặt trống *** đập thình thịch. Con người nhiều khi rất kỳ lạ, hễ khi gặp được người mà mình cảm thấy thuận mắt thì sẽ bất giác muốn giúp đỡ hoặc là không hề từ chối đề nghị của họ. Vốn giường bệnh chỉ để đưa cho những bệnh nhân có nhu cầu, đâu có thể dùng để cho người ngoài ngủ, nhưng lúc này cô cô y tá không nghĩ nhiều như vậy, chỉ bảo với Hạ Vũ là một đợi lát để cô ta đi xem, sau đó lại trộm ngắm Hạ Vũ vài lần nữa mới thỏa mãn rời đi. Chỉ chốc lát sau, cô y tá đã quay lại nói là trong phòng nghỉ bên kia có một chiếc giường trống, hiện không có bệnh nhân sử dụng, bảo anh có thể mang Kỷ Hàn đến đó nghỉ ngơi trước. Hạ Vũ nói một tiếng cám ơn, sau đó liền dựa theo lời chỉ dẫn của cô tìm được chiếc giường bệnh kia.
Có lẽ là do Kỷ Hàn thật sự mệt muốn ૮ɦếƭ rồi nên suốt quá trình di chuyển và đặt xuống giường cô đều ngủ rất sâu, trừ bỏ nhíu mày vài cái ra thì cô cũng không hề tỉnh lại.
Hạ Vũ nhìn cô ngủ say, nghĩ tới hành vi “khác thường” gần đây của cô và sự “nhiệt tình như lửa” tối qua, dù anh không hề ghét, thậm chí còn có thể nói là cực kỳ yêu thích, nhưng mà… sự khác thường như vậy luôn làm cho trong lòng anh có chút vướng mắc. Cho nên, anh đứng dậy ra ngoài gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng cũng liên lạc được với Eric để hỏi…
“Hả? Cậu nói Tiểu Hàn có chút ‘khác thường’ à?” Ở đầu kia điện thoại quả nhiên Eric khó hiểu hỏi lại: “Có cử chỉ nào khác thường? Nói cho tôi nghe chút…”
“…” Hạ Vũ đương nhiên không thể nào nói cho hắn sự việc thực tế, nếu không sau này Kỷ Hàn mà biết được thì cô không đánh anh ૮ɦếƭ mới là lạ: “Cái… ‘mệnh cổ trùng’ kia có di chứng gì không?”
“Đồ keo kiệt bủn xỉn, chỉ thích tự mình giải quyết chứ không nói ra để chia xẻ một chút.” Eric lẩm bẩm. Sau đó, dưới sự uy *** của Hạ Vũ, hắn mới nói cho anh biết di chứng của mệnh cổ: “Di chứng ấy hả… Ừm, cậu cũng biết đấy, con người ta đều có Thất Tình Lục Dục, người trúng ‘mệnh cổ’ thường vì có mạng cổ trong cơ thể nên sẽ ‘thanh tâm quả dục’ hơn người bình thường một ít, nhưng mà… nếu bị ứ đọng lâu thì không thể không khai thông một chút, kẻo sẽ bị nghẹn đến hư luôn. Do đó, cứ mỗi ba tháng sẽ có vài ngày H*m mu*n T*nh d*c sẽ bộc phát đặc biệt như vậy, nếu không giải quyết thì sẽ càng tích tụ càng nhiều…”
Hạ Vũ không ngờ di chứng của “Mệnh cổ” lại có… phúc lợi tốt như vậy: “Khụ… Vậy… sẽ không tổn hại gì tới thân thể chứ?”
“Không.” Eric trấn an anh: “Y học chẳng phải đã chứng minh hoạt động T*nh d*c phù hợp có thể giúp cho thân thể con người khỏe mạnh hay sao, nên lâu lâu con sâu nhỏ đó sẽ quậy một chút giống vậy, gia tăng thêm tình thú cho vợ chồng son các người chứ có gì… Chỉ cần các ngươi đừng đùa quá mức thôi…” Eric đang nói, đột nhiên nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo như là tiếng khóc la, nghe giống như đang ở: “Ê… Cậu đang ở đâu đó? Bệnh viện à… Đừng nói là chơi mạnh quá đến tự đưa mình tới đó nha…”
Hạ Vũ không định tiếp tục nghe hắn hỏi dò, liền nói một câu ‘gặp lại’ rồi cúp điện thoại.
“Ê, ê, ê ê… tôi còn chưa nói xong mà.” Eric trừng mắt nhìn di động bị cúp: “Di chứng không phải chỉ cái đó thôi đâu… Còn có một cái nữa… Thôi quên đi, rồi cậu lại sẽ tự gọi lại cho tôi thôi.” Sau đó hắn cũng có thể nhân cơ hội đó mà hỏi rõ ràng xem vì sao hai người lại “đùa” lớn đến nỗi phải vào bệnh viện vậy.
“Hạ… Hạ Vũ?”
Khi Hạ Vũ đang muốn quay lại phòng bệnh thì phía sau có người gọi anh lại, anh quay đầu thì nhìn thấy một bác sỹ trẻ mặc áo choàng trắng.
“Tôi là… Lý Năm nè, chúng ta học cùng lớp hồi trung học.” Người bác sỹ trẻ trước tiên tự giới thiệu.
Lý Năm… Hạ Vũ hồi tưởng lại, hình như đúng là có một người như thế, chẳng qua… không thân lắm. Nhưng mà, rất nhiều người đều có loại tình cảm như vậy, cho dù thời học sinh không quen thuộc lắm, nhưng khi ngẫu nhiên gặp gỡ ngoài xã hội thì vẫn sẽ vô cùng kích động, có lẽ vì xã hội tốt xấu lẫn lộn này khiến cho người ta càng cảm thấy luyến tiếc tình cảm đơn thuần thời học sinh giữa bạn học với nhau.
“Sao cậu lại đến bệnh viện?” Lý Năm quan sát anh rồi nói: “Cậu bị thương ở chỗ nào? Hay là đến kiểm tra tổng quát.”
“Không, không phải tôi! Tôi đưa…” Khi Hạ Vũ đang muốn giới thiệu Kỷ Hàn thì đột nhiên nghe thấy tiếng la kinh hoảng trong phòng Kỷ Hàn nên vội vàng chạy vào, thấy cô đã tỉnh lại nhưng trên mặt vẫn chưa hết vẻ hoảng hốt.
“Sao vậy?”
Kỷ Hàn đã tỉnh lại nhưng vẫn còn hơi thất thần, ngơ ngác nhìn Hạ Vũ một lát mới mở miệng: “… Không có việc gì… Chỉ là một giấc mơ…” Một giấc mơ rất thật. Cô nuốt nuốt nước miếng, lúc này mới phát hiện không biết mình đã nằm trên giường từ khi nào: “Bác sỹ, thắt lưng của tôi không có việc gì chứ?” Cô nhìn người mặc áo choàng trắng đứng bên cạnh Hạ Vũ thuận miệng hỏi một câu, cô tưởng anh ta là bác sỹ của mình.
“… Hạ… Hạ Vũ, đây là chị dâu à?” Sắc mặt Lý Năm có chút kỳ quái, hoặc phải nói là có chút hoang mang.
“Ừ!” Hạ Vũ không chú ý tới thần sắc trên mặt anh ta, giúp Kỷ Hàn đứng xuống giường: “Sáng nay bị trẹo thắt lưng nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao. Đây là bạn học hồi trung học của anh, Lý Năm.” Tuy không quen lắm, nhưng theo lễ phép cơ bản vẫn nên giới thiệu: “Đây là Kỷ Hàn vợ tôi.”
Vợ cái đầu anh ấy!
Kỷ Hàn không khách khí cho anh một đạp, trừng phạt cái miệng dám chiếm tiện nghi của anh.
Lý Năm chào Kỷ Hàn một tiếng, nhìn nhìn Kỷ Hàn, lại nhìn nhìn cái giường phía sau, sắc mặt không tốt lắm: “Giường này không tốt lắm, đừng ngủ ở chỗ này.”
Kỷ Hàn cùng Hạ Vũ nhìn nhau không phản ứng, anh ta nói câu đó là có ý gì!
Giường không tốt lắm?
Giường ở bệnh viện cái nào mà chẳng giống cái nào, trừ khi là trong phòng bệnh cao cấp thì mới có thể có giường tốt hơn.
“Giường này…” Lý Năm nhìn quanh, xác định không có ai mới nhỏ giọng giải thích: “Mọi người trong viện đều nói, đây là chiếc giường ma quỷ. Bình thường chẳng ai dám dùng, hễ dùng đến liền tai nạn ૮ɦếƭ người.” Nói xong còn không kềm được mà lấy tay này xoa xoa cánh tay kia, dáng vẻ thật giống như hiện có một con quỷ đang đứng bên cạnh thổi gió lạnh lên tay anh ta vậy.
Kỷ Hàn và Hạ Vũ thật ra cũng không để ý lắm đến việc này, bệnh viện mà… có giường nào mà không có người từng ૮ɦếƭ trên đó đâu! Cả hai đều là những người có thể chất cứng rắn, Kỷ Hàn làm cảnh sát, Hạ Vũ làm bộ đội đặc chủng, nên chẳng tin lắm đối với mấy chuyện yêu ma quỷ quái gì đó. Nhưng hai người vẫn cảm ơn Lý Năm đã nhắc nhở. Lúc này, một cô y tá đã chạy tới tìm Lý Năm, anh ta liền tạm biệt hai người rồi đi cùng với cô y tá.
“Đi thôi, đi tìm bác sỹ đã.” Hạ Vũ dìu Kỷ Hàn đi ra khỏi phòng nghỉ.
Kỷ Hàn không nhịn được lại quay đầu nhìn cái giường trong phòng nghỉ kia. Cô được đặt nằm một mình ở trong phòng nghỉ, lại còn mơ một cơn ác mộng kia, khiến cho cô không kềm được mà sợ run cả người.
“Sao vậy?” Hạ Vũ nhận thấy sự bất thường của cô.
“Có lẽ bệnh viện mở điều hòa lớn nên có hơi lạnh.” Cô nói xong, sau đó cười tự giễu mình nghi thần nghi quỷ. Mấy nơi như bệnh viện trường học là những nơi dễ dàng truyền miệng mấy cái gọi là chuyện ma truyền thuyết. Hồi cô còn đi học, cô rất thích nghe những câu chuyện kể về ma quỷ qua radio, mà hễ mười chuyện thì hết sáu, bảy là phát sinh trong bệnh viện hoặc trong trường học.
Chẳng qua, nghe mấy người lớn tuổi phân tích, bệnh viện là nơi thường có tính ‘Âm’ một chút bởi công năng đặc thù của nơi này. Những người lớn tuổi thì đương nhiên vẫn tương đối tin vào mấy thứ này, thí dụ như nói là trong bệnh viện thì tuyệt đối không được dựa sát tường mà đi, bởi những cô hồn tự do trong bệnh viện do thân thể nhẹ nên sẽ dát sát vào tường, nếu mình dựa vào tường thì sẽ dễ bị ma ám…
Những chuyện kỳ quái này Kỷ Hàn cũng đã nghe nhiều nên cũng chỉ nghe rồi cười trừ, chứ không để trong lòng!
Nhưng gần đây cô không khỏi bắt đầu nghĩ bụng chẳng biết có phải mình trúng tà rồi không.
Chuyện kỳ lạ bắt đầu từ nhiều ngày trước, cũng chính là ngày mà cô đến bệnh viện khám bệnh. Sau khi ngủ trên chiếc ‘giường ma’ nổi danh ở bệnh viện kia, cô đã cảm thấy có gì đó khác thường!
Ngày hôm đó, cô có một giấc mơ khi nằm trên chiếc giường kia. Mới đầu, cô cũng chỉ nghĩ đó chẳng qua là một cơn ác mộng nên cũng không để ý lắm, nhưng suốt ba ngày qua cô đều liên tục mơ một giấc mơ y hệt nhau. Trong mơ, cô thấy có một cô gái mặc quần áo bệnh nhân, tóc tai bù xù, bụng bị mổ, trong tay cầm một thứ gì đó nhìn như giống như lá gan, trên bụng đại tràng ruột non gì đều lòi ra ngoài, bộ quần áo bệnh nhân màu xanh dính đầy máu… Trong mơ, cô đang nằm trên chiếc “giường ma” kia trong bệnh viện, còn cô gái đó thì bồng bềnh trên không phía trên cô, cứ chằm chằm nhìn vào cô. Cô muốn đứng xuống giường nhưng bên cạnh giường đột nhiên vươn ra rất nhiều cánh tay giữ chặt cô lại, cô gái bồng bềnh trước mặt cô kia giương một đôi mắt tràn đầy oán hận, rồi bổ nhào xuống cô ——
Kỷ Hàn mở choàng mắt, vuốt trán, không bất ngờ khi thấy lại là một lớp mồ hôi lạnh!
Lại là giấc mộng này!
Ngay cả giấc ngủ trưa mà cũng không buông tha cô nữa. Cô day day mũi, ba ngày qua đêm nào cô cũng bị giấc mộng này làm bừng tỉnh, khiến cho chất lượng giấc ngủ của cô kém đến cùng cực nên định ngủ trưa để bù lại, không ngờ vừa mới nhắm mắt lại trong chốc lát thì lại bị ném vào trong giấc mộng đó nữa rồi.
Có ma!
Kỷ Hàn đứng xuống giường, đi vào phòng tắm, vốc nước lạnh rửa mặt. Khi ngẩng đầu nhìn vào trong gương thì thoắt cái lại nhìn thấy cô gái có cặp mắt đầy thù hận kia xuất hiện ở trong gương, khiến cho cô quá sợ hãi đến nhảy dựng lên. Khi lại tập trung nhìn vào trong gương thì chỉ thấy có khuôn mặt cô, quầng thâm dưới hốc mắt làm cho cô sắp biến thành gấu mèo rồi.
Không thể cứ để tiếp tục như vậy nữa…
Cô nhanh chóng thay áo ngủ, mặc quần áo ra ngoài, sau đó lên ô-tô rời khỏi nhà.
Đương nhiên, không phải là cô đi tìm chùa chiền để thắp hương bái Phật, hay là đi tìm vị đại sư nào đó tới giúp cô trừ tà, mà nơi cô muốn đi chính là bệnh viện thành phố. Tất cả chuyện này đều bắt đầu từ ngày đó, giấc mơ của mấy ngày qua đều giống y hệt giấc mơ mà cô đã gặp phải ngày đó khi ở trong bệnh viện…
Tuy nói rằng cô không tin vào những chuyện này, nhưng mà giấc mơ kỳ quái liên tiếp gần đây thật sự đã giày vò cô quá mức.
Đi vào bệnh viện, lượng người không đông như bình thường. Mục tiêu của Kỷ Hàn rất rõ ràng, trước tiên là bắt đầu khai thác thông tin từ người tên là Lý Năm từng gặp qua một lần kia, người duy nhất mà cô quen biết trong bệnh viện lúc này. Dựa vào suy đoán của cô, một bác sỹ vừa trẻ vừa vóc dáng không tệ như Lý Năm, lại là bác sỹ tại bệnh viện thành phố, thì thường được hầu hết y tá hộ lý trong bệnh viện biết đến. Cái này cũng giống như… trong trường học, nếu bạn hỏi những nữ sinh xem trong trường có mấy thầy cô giáo thì chưa chắc các cô đã biết, nhưng nếu hỏi các cô trong trường học có mấy anh đẹp trai thì nhất định các cô có thể nói rõ ràng rành mạch từng người một cho bạn, thậm chí ngay cả những tin tức cá nhân bí mật của những anh chàng này có khi cũng có thể tuôn ra tuốt cho bạn nghe.
Cho nên, Kỷ Hàn liền tóm lấy một cô y tá trẻ, tự xưng mình là bạn học cũ của Lý Năm, hỏi thăm xem Lý Năm có đi làm không.
“Bác sỹ Lý à, sáng nay đến phiên anh ấy trực, chắc lúc này đang ở phòng trực ban.”
Sau khi cảm tạ cô y tá, Kỷ Hàn theo lời cô tìm được Lý Năm, lúc ấy anh ta đang ngồi trong phòng trực ban đọc sách, Kỷ Hàn gõ cửa: “Xin lỗi.”
“Ơ… Chị dâu, chị đấy à!” Lý Năm rõ ràng ngẩn ra bởi không đoán được Kỷ Hàn sẽ đến tìm anh ta: “Hạ Vũ đâu?” Anh ta nhìn đằng sau Kỷ Hàn thăm dò nhưng không thấy bóng dáng người bạn học cũ.
“Mấy ngày nay anh ấy đang bận một số việc, đi công tác rồi.” Hạ Vũ hiện không tiếp tục công tác trong S.M.T nữa, nhưng anh vẫn đảm nhiệm việc huấn luyện cho một số chỉ đạo viên của quân khu, ba ngày trước anh nhận được nhiệm vụ đến hướng dẫn một số chương trình huấn luyện cho lính đặc nhiệm. Anh cần phải đến thực địa để “khảo sát”, nhìn xem tố chất của những người lính đó, rồi căn cứ vào tố chất của họ mới có thể lập ra chương trình học thích hợp.
“Tôi tới tìm anh vì có việc muốn hỏi anh một chút.” Kỷ Hàn cũng không vòng vèo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói ra ý định của mình khi đến đây: “Về cái giường kia.”
Lý Năm giật mình, sau đó bước ra bên ngoài nhìn ngó thăm dò một chút, rồi đóng cửa phòng trực lại: “Chị dâu, sao… sao đột nhiên chị lại hỏi đến việc này.”
“Tôi cũng không muốn gạt anh, từ sau ngày tôi ngủ trên chiếc giường đó xong thì từ đó đến nay luôn mơ thấy cùng một giấc mơ.”
Nụ cười vốn thường trực trên miệng Lý Năm liền trở nên mất tự nhiên: “Chị dâu, chị… chị cứ nói đùa.”
“Anh xem tôi giống như đang nói đùa sao.” Kỷ Hàn trợn mắt: “Cho nên tôi mới muốn tới tìm anh để hỏi thăm xem có câu chuyện xưa nào về cái giường đó không?” Chắc không thể nào vô duyên vô cớ mà nó có tên là “giường ma” chứ đúng không.
Lý Năm do dự, có vẻ như không muốn nói: “Chị dâu à, mấy chuyện này bệnh viện không cho phép chúng tôi nói lung tung đâu.”
Kỷ Hàn lấy từ trong túi ra chứng minh cảnh sát… Hạ lão gia thật rộng rãi, vẫn để cho cô giữ lại chứng minh cảnh sát này, hiện tại cô được xem như là một cảnh sát ngoài biên chế: “Tôi cũng không muốn lấy cái này ra để ép anh. Anh và Hạ Vũ là bạn học cũ, làm thế này có thể tổn thương tình cảm. Thật sự là vì tôi cảm giác có điều gì đó không đúng nên mới tới đây nhờ anh giúp đỡ. Giờ tôi tự mình qua đây, chứ nếu mấy ngày nữa mà Hạ Vũ về, tôi nói với anh ấy chuyện này thì anh ấy cũng sẽ tới đây tìm anh thôi. Đến lúc đó nếu không chuẩn bị tốt, chuyện bé xé ra to thì đối với các anh lại càng không hay.”
Lý Năm nghe cô nói xong cũng không biết phải trả lời cô thế nào, cuối cùng vẫn đem những gì mình biết về việc này nói hết ra.
Sự việc bắt đầu từ năm năm trước, có một cô gái bị tai nạn xe cộ được đưa tới bệnh viện phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật rất thành công. Lúc ai cũng nghĩ là cô gái đó đã được cứu sống thì cô gái đó lại đột nhiên ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử. Sau đó, bệnh viện giải trình rằng sau khi phẫu thuật người nhà không có chăm sóc tốt cho bệnh nhân, khiến cho khoang bụng bệnh nhân bị xuất huyết nhiều… Gia đình cô gái bị tai nạn xe cộ đó vốn không khá giả, bởi vì phải phẫu thuật sau tai nạn nên trong nhà đã phải trả một số tiền lớn, vả lại người nhà đều là dân nông thôn nên dù bất mãn với cách giải thích mà bệnh viện đưa ra nhưng cũng không đủ chứng cứ để nói đó là do sơ suất của bệnh viện. Cuối cùng, hai bên cũng đàm phán ổn thỏa, bệnh viện sẽ miễn số tiền điều trị lúc cô gái nằm viện, lại đưa cho người nhà cô gái mười ngàn tệ gọi là tiền bồi thường và an ủi tinh thần, sau đó người nhà nữ bệnh nhân ký kết một giao kèo sẽ không truy cứu lại chuyện này.
“Vốn sự việc đáng lẽ đến đó thì coi như xong, nhưng mà… mấy năm nay đã có vài lần xảy ra chuyện tương tự!” Lý Năm rót cho Kỷ Hàn và bản thân một chén trà, uống một ngụm: “Rủi ro trong khi điều trị thì bệnh viện nào mà chẳng xảy ra, nhưng… đây lại không được tính là sự cố chữa bệnh, bởi mỗi lần phẫu thuật đều rất thành công, nhưng rồi… sau đó chẳng hiểu sao mà bệnh nhân lại tử vong, vì thế từ từ câu chuyện ‘giường ma’ xuất hiện và lưu truyền trong bệnh viện.”
“Chẳng lẽ mỗi lần người bệnh nằm trên chiếc giường đó thì phẫu thuật xong đều gặp chuyện không may sao?” Không thể nào chứ, làm gì mà ma quái như vậy.
“Cũng không phải tất cả…” Lý Năm suy nghĩ một chút: “Cũng không phải tất cả đều xảy ra chuyện, có một số không có vấn đề gì… Nói như thế nào nhỉ, loại việc này chỉ có thể nói là có một số người xui xẻo hơn người khác! Tôi cũng chỉ biết có ngần đó thôi, còn lại tôi cũng không rõ lắm.”
“Nếu chiếc giường này xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao không bỏ quách nó đi.”
“Việc này cũng không tới phiên chúng tôi xử lý.” Lý Năm nhún vai: “Hơn nữa, cái giường đó bình thường cũng không được dùng đến, chỉ khi nào bệnh viện thiếu giường mới dùng đến nó…”
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Kỷ Hàn cũng đứng dậy nói ‘xin lỗi đã quấy rầy’ với Lý Năm, sau đó liền rời khỏi phòng trực ban.
Ánh sáng trên hành lang bệnh viện không sáng lắm, tuy bên ngoài mặt trời rực rỡ nhưng đi ở trên hành lang vẫn có cảm giác âm u, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
“Bác sỹ, cám ơn ông, cám ơn ông đã cứu con tôi!” Một người đàn ông trung niên chất phác, mặc một bộ quần áo vải mộc mạc, đôi giầy trên chân còn dính một ít bùn vàng, chắc hẳn mới vừa từ trong quê chạy tới. Ông ta liên tục nói lời cảm tạ với một bác sỹ trung niên mặc áo choàng trắng đứng đối diện.
“Đừng nói như vậy. Đây là trách nhiệm của chúng tôi.” Người bác sỹ trung niên mỉm cười gật gật đầu, dặn dò một vài câu rồi liền xoay người rời đi, đúng lúc nhìn thấy Kỷ Hàn đang đứng nhìn bọn họ thì cười gật đầu với cô: “Kỷ tiểu thư.”
“Bác sỹ Trương.” Kỷ Hàn cũng chào một tiếng.
Ngày đó khi cô bị trật thắt lưng đến đây tìm bác sỹ, bác sỹ họ Trương này lúc đó cũng đang đứng cùng với bác sỹ đang khám cho cô, cho nên coi như họ đã gặp mặt một lần, không ngờ ông ta vẫn còn nhớ rõ cô.
“Thắt lưng sao rồi?” Ông ta hỏi.
“Đã đỡ hơn rồi!”
Bác sỹ Trương ngoài bốn mươi tuổi, dáng vẻ hào hoa phong nhã, nghe nói là một bác sỹ giỏi giang ở bệnh viện này. Hai người còn trao đổi vài câu, sau đó bác sỹ Trương nhận được điện thoại thì tạm biệt Kỷ Hàn rồi rời đi.
Lúc Kỷ Hàn lại đi qua căn phòng cô đã nghỉ ngày đó, lại vô thức đi vào bên trong nhìn, phát hiện cái giường kia đã không còn ở chỗ đó, chỉ có một nữ hộ lý luống tuổi đang ở bên trong dọn dẹp…
“Bácà, xin cho hỏi một chút, nơi này không phải là có cái giường sao?”
“Cô nói cái giường kia à… họ lấy đi sử dụng rồi.” Bà hộ lý nói xong lại cúi đầu tiếp tục làm việc, miệng lẩm bẩm: “Không biết có lại xảy ra việc gì nữa không… Haizz —— cám ơn cô, cô gái.”
Kỷ Hàn giúp bà khiêng một thùng lớn đặt vào góc tường: “Bác, bác vừa mới nói… ‘có lại xảy ra việc gì’ là có ý gì ạ?”
Bà hộ lý xoa xoa tay, nói bằng giọng thần bí với Kỷ Hàn: “Cái giường đó… không sạch đâu, có vấn đề đó.”
Kỷ Hàn cố ý giả vờ không tin: “Chỉ là cái giường bệnh thôi, có vấn đề gì được chứ. Bác, bác đừng làm cháu sợ nha.”
“Tôi biết thanh niên như cô sẽ không tin mấy chuyện này.” Đây là tâm lý đối nghịch và phản kháng, nếu bạn nói một sự kiện mà người khác không tin, thì bạn lại càng muốn nói để thuyết phục đối phương, làm cho đối phương tin tưởng. Bà hộ lý tìm hai cái ghế dựa, kêu Kỷ Hàn cùng ngồi xuống: “Ở trong thôn chúng ta, cái này gọi là ‘ma đuổi người’, ý nói là cái giường này bị ma chiếm, người nào mạng nông phúc cạn thì không thể ngủ trên đó, hễ ngủ là phải trả giá rất đắt, sẽ bị ma quỷ để mắt tới.”
Thấy Kỷ Hàn vẫn có vẻ không tin, bà nói thêm: “Cô gái, đấy là sự thật đó. Chính mắt tôi nhìn thấy.”
“Chính mắt nhìn thấy?” Kỷ Hàn ra vẻ hứng thú: “Bác, bác nói cho cháu biết đi, bác nhìn thấy cái gì.”
“Tôi với ông lão nhà tôi buổi tối sẽ nghỉ ở trong gian phòng nhỏ cạnh bên. Có đôi khi người nhà muốn ở lại bệnh viện để chăm sóc cho người bệnh sẽ đến gặp chúng tôi thuê cái ghế dựa để nằm. Thỉnh thoảng tôi cũng nhận ít tiền giúp canh bệnh nhân ban đêm thay cho người nhà của họ không có thời gian chăm bệnh. Tối hôm đó, tôi chăm sóc cho một cô bé, nửa đêm cô bé tỉnh lại ầm ỹ nói khát nước muốn uống nước, lại nhằm lúc trong bình không có nước nên tôi phải đi lấy nước. Khi quay về, đi ngang qua một phòng bệnh, cũng không biết lúc ấy có chuyện gì mà tôi lại quay đầu nhìn vào trong phòng, vừa nhìn vào thì đã suýt bị hù ૮ɦếƭ… Có một bóng đen đang đứng bên cạnh giường bệnh, tôi hoảng sợ nên không cẩn thận va phải tay nắm cửa, bóng đen đó liền di chuyển lại gần… Tôi làm sao còn dám ở lâu, vội vàng ôm bình nước chạy trở về! Ngày hôm sau, tôi nghe nói bệnh nhân nằm trên cái giường đó đột nhiên trở bệnh nặng rồi ૮ɦếƭ. Cô nói xem chuyện này có hoang đường không?” Nói xong, bà lao công lấy tay chà xát hai cánh tay đã nổi da gà: “Sau này tôi mới biết được, cái giường mà tôi thấy có bóng đen đứng cạnh kia chính là cái “giường ma” mà người ta bảo thường xuyên gặp chuyện không may kia. Tôi nói với ông lão nhà tôi về việc này, ông ấy nói chắc là tôi hoa mắt nhìn nhầm thôi, bảo tôi đừng nói lung tung, bằng không đến lúc đó cấp trên lại trách mắng, công việc của hai chúng tôi cũng không giữ được… Ôi chao, xem cái miệng tôi này…” Nói đến đây, bà hộ lý liền khẩn trương nhìn Kỷ Hàn: “Cô gái, cô sẽ không nói lung tung ra ngoài chứ? Cô chắc không phải là phóng viên phóng vừng gì đâu nhỉ, vừa rồi đều là tôi nói lung tung đấy thôi, cô đừng ra ngoài nói bậy đó nhé…”
Kỷ Hàn vội vàng trấn an: “Bác, bác đừng lo! Cháu coi như là nghe kể chuyện đời xưa thôi, sẽ không nói lung tung ra ngoài đâu. Hơn nữa… bệnh viện nào mà không có vài chuyện xưa ly kỳ như thế này. Ha ha… cháu thường thích nghe mấy chuyện xưa như vậy lắm.”
Sau khi xác nhận tới xác nhận lui với Kỷ Hàn, bà hộ lý cuối cùng cũng yên tâm rời đi để tiếp tục làm việc.
“Bác ơi.” Kỷ Hàn gọi bà ta lại: “Bác có biết cái giường đó giờ đâu không?” Thấy bà ta bắt đầu tỏ vẻ sinh nghi, Kỷ Hàn lại ra vẻ vô tội: “Cháu chỉ tò mò thôi.”
“Nó là số 318 đặt trong phòng kia.” Bà lao công cuối cùng vẫn trả lời cô.
318!
Kỷ Hàn nghĩ một chút, đấy chẳng phải là số phòng mà bác sỹ Trương vừa mới từ trong đi ra đó sao. Cô đi đến bên ngoài phòng bệnh đó dò xét một chút, giường bệnh số 318 vừa vặn nằm đối diện cửa, đứng bên cạnh giường là người đàn ông trung niên giản dị cô vừa mới thấy lúc nãy, còn có một phụ nữ trung niên ngồi ở chiếc ghế bên giường, vẻ mặt rất tiều tụy.
Kỷ Hàn đi vào: “Xin chào, xin lỗi quấy rầy mọi người một chút.” Cô nhẹ giọng.
Người đàn ông trung niên sửng sốt nhìn cô gái xa lạ trước mặt: “Cô… Cô là…”
Kỷ Hàn nhìn lên bảng thông tin bệnh nhân treo cuối giường, người nằm trên giường tên Tạ Quang, 27 tuổi.
“Cháu là bạn của Tạ Quang, nghe nói anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Là bạn của A Quang à.” Người đàn ông trung niên có chút không tự nhiên.
“Thưa chú, tình huống của Tạ Quang thế nào rồi ạ. Sao lại xảy ra việc này…” Trong giọng cô chứa sự quan tâm.
“Ai ——” Nét mặt ông Tạ tràn đầy mỏi mệt: “Tôi với bà xã cũng mới vừa từ trong thôn chạy tới đây. Thằng nhỏ này, đã nói với nó nhiều lần rồi, ở bên ngoài thì đừng uống R*ợ*u, mà đã uống R*ợ*u thì đừng chạy xe, thế mà nó không nghe… Kết quả là thế này đó…”
Theo lời kể của ông Tạ, Kỷ Hàn được biết, tối hôm qua khi Tạ Quang tan ca có vào quán bar chơi. Thanh niên mà, đã đến quán thì không thể không uống vài chén, kết quả… anh ta uống khá nhiều, sau đó trên đường lái xe máy về thì *** vào hàng rào bảo vệ bên đường, cả người như muốn nát. Nghe nói lúc được đưa đến bệnh viện thì đã xuất hiện tình trạng bị sốc… May là bác sỹ Trương là người mổ chính, kéo anh ta từ Quỷ môn quan quay lại.
“Tên nhóc thối này…” Ông Tạ nói đến đây thì rơi nước mắt: “Cái tốt không học lại đi học ba cái thứ ba láp này, học người ta đi quán bar làm gì… Nhà đã không có tiền rồi…”
Kỷ Hàn nhìn cách ăn mặc của hai ông bà thì cũng có thể thấy được gia cảnh của họ rất bình thường. Cuối cùng, cô an ủi hai vợ chồng họ vài câu, trước khi rời đi cô còn lấy từ trong túi ra 400 đồng đặt vào tay ông Tạ, bảo ông ấy đừng quá lo lắng, người được cứu về rồi là quan trọng nhất, tiền có thể kiếm lại sau.
Ông Tạ liên tục nói cảm ơn, muốn hỏi xem Kỷ Hàn tên là gì. Kỷ Hàn đương nhiên không thể nói, chỉ nói là đồng nghiệp của Tạ Quang, sau đó tìm cớ chạy lấy người. Khi cô ra khỏi bệnh viện thì mặt trời bên ngoài rất chói chang, khiến cô bất giác nheo mắt lại, nhìn vào đồng hồ, cũng đã hơn ba giờ chiều rồi.
Cô đi vào bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe, sắp xếp lại một ít tin tức vừa mới thu thập được, hình như cũng không có nội dung gì cụ thể… Nhéo nhéo mũi, mấy ngày nay không ngủ tốt nên mắt cô giờ cay xè, bèn quyết định vẫn dừng đó và để xe nổ máy, muốn nằm nghỉ một chút. Nhưng rồi cô vẫn không thể ngủ được, bởi vừa nhắm mắt lại liền có cảm giác cô gái tóc tai bù xù kia lại tìm đến cô…
Thật đúng là âm hồn bất tán.
Nếu như đó là sự cố khi chữa bệnh thì giới truyền thông đã sớm bu lại như ruồi để đưa tin rồi, hơn nữa đây lại là bệnh viện thành phố… Nhưng những năm gần đây hình như cô chưa hề nghe hay đọc thấy tin tức nào liên quan đến việc này… Giống như Lý Năm nói, sự việc cũng không phải phát sinh trong quá trình phẫu thuật, mà là sau khi đã phẫu thuật mới phát sinh… Chẳng lẽ đây là trùng hợp ư?
Có lẽ có thể bắt tay tìm hiểu từ phương diện này!
Kỷ Hàn đang nghĩ nghĩ thì bỗng nhiên thấy có một người cũng đi vào bãi đậu xe…
Là… bác sỹ Trương! Kỹ năng nhận biết của Kỷ Hàn khá tốt, từ bóng dáng là có thể đoán được thân phận của người đi tới.
Vốn dĩ cô đã định lái xe rời đi, nhưng hành vi của bác sỹ Trương kia lại làm cho cô không thể không chú ý. Đây đang là bên trong bãi đậu xe của bệnh viện, thời gian này cũng không có những người khác, toàn bộ bãi đỗ xe rất im ắng… Lúc bác sỹ Trương thong thả đi tới bãi đậu xe thì đầu tiên là quay đầu nhìn quanh quất bốn phía, hành động như vậy hoàn toàn không giống như người đang đi tìm xe của mình, bởi theo lẽ thường tình, xe mình đậu ở đâu thì mình phải biết chứ, còn nhìn chung quanh làm gì!
Phản ứng như vậy không giống như là đang tìm xe, mà giống như đang tìm người, hoặc là nhìn xem chung quanh có người khác hay không. May mắn lúc này cửa kính xe Kỷ Hàn đều đóng, hai bên cửa kính đều được dán màng đen nên bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong. Mà lúc trước bởi vì cô vừa hạ ghế dựa xuống thấp định nghỉ ngơi, nên lúc bác sỹ Trương đi tới, cô vội vã nằm xuống, dấu mình đi.
Bác sỹ Trương dừng lại cạnh một chiếc xe sang trọng không xa phía trước, lại quay đầu nhìn chung quanh, sau khi xác định trong bãi đậu xe không có người nào khác mới gõ gõ lên kính xe. Sau đó cửa xe được mở ra từ bên trong, bác sỹ Trương liền ngồi vào.
Ước chừng sau hai mươi phút, ông ta mới từ trong xe đi ra, trên mặt mang ý cười, hướng về phía người trong xe vẫy vẫy tay, nói cái gì đó. Sau đó chiếc màu đen sang trọng kia liền nhanh chóng rời đi. Kỷ Hàn thấy trong tay của ông ta có thêm một cái gói to. Ông ta đưa gói to lên, mở ra nhìn nhìn bên trong, ý cười trên mặt càng sâu, thò tay lấy một xấp tiền màu đỏ từ bên trong ra, đưa tới dưới mũi ngửi ngửi, vẻ mặt thật thỏa mãn.
Sau đó, ông ta đi đến một chiếc xe đang đậu ở bên kia, lấy chìa khóa ra, lái xe rời đi.
Lúc này Kỷ Hàn mới dám ló người lên, nghĩ đến hình ảnh cô vừa mới nhìn thấy… Nhận phong bì?
Chuyện bác sỹ nhận phong bì từ lâu đã không còn là chuyện gì lạ, không nhận phong bì mới là chuyện lạ —— tương tự như, chó cắn người không phải là chuyện giật gân, mà người cắn chó mới là tin tức hay. Không biết bắt đầu từ khi nào, hiện tượng này đã trở thành một hành động thường xuyên của xã hội đương thời. Trước khi phẫu thuật, người nhà bệnh nhân nếu không đưa phong bì cho bác sĩ mổ chính thì trong lòng sẽ cảm thấy không yên, lo sợ bác sỹ sẽ làm không tốt gì đó chăng… Dần dần liền hình thành nếp sống như vậy. Mà cũng phải nói, người nhà của bệnh nhân phải chịu trách nhiệm rất lớn trong việc hình thành thói quen này. Cũng giống như việc giá căn hộ ở Trung Quốc tăng vọt thì mẹ vợ đóng vai trò rất quan trọng ở bên trong.
Kỷ Hàn đã từng cùng đồng nghiệp thảo luận về vấn đề này. Cô nhớ rõ lúc ấy Đoàn Khanh Nhiên bên Pháp y từng nói: “Cậu nghĩ mà xem, học y khoa nếu so với các ngành đại học bình thường khác thì tốn nhiều thời gian hơn, dẫn đến học phí sẽ cao hơn so với các sinh viên khác. Hơn nữa làm bác sỹ, nếu cậu không cẩn thận trong lúc chữa bệnh mà để xảy ra sự cố gì, thì sự cố đó sẽ trở thành vết nhơ rất lớn trong sự nghiệp của cậu, trường hợp nghiêm trọng hơn thì sự nghiệp của cậu có khả năng bởi vì thế mà bị tiêu tan. Cho nên đương nhiên người ta muốn nhân dịp khi còn đang tại vị, có thể cố gắng vơ vét kiếm chác bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu…” Sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Cho nên, làm bác sỹ cho người ૮ɦếƭ vẫn tốt hơn. Không cần phải lo lắng gì về sự cố rủi ro trong điều trị.”
Ấn tượng ban đầu của Kỷ Hàn về bác sỹ Trương cũng không tệ lắm, nhưng khi nhìn thấy ông ta vừa mới mang dáng vẻ một bác sỹ tận tâm lương y như từ mẫu trong bệnh viện, giờ lại thấy một dáng vẻ say mê với một xấp tiền trông vô cùng đối lập với hình ảnh kia, thì mối hảo cảm trong lòng Kỷ Hàn nháy mắt đã sụp xuống.
Phong bì đó… cũng quá là lớn đi!
Một xấp tiền đó có ít nhất một vạn đồng, hơn nữa trong gói to kia nhất định cũng không chỉ có một xấp như vậy.
Phẫu thuật gì… mà phải dùng đến một phong bì lớn như vậy? Chủ nhân của chiếc xe sang trọng kia ra tay thật đúng là hào phóng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc