Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 91

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Đêm xuân một khắc…. gãy thắt lưng (Hai)
Kỷ Hàn ngơ ngác nhìn hai gương mặt tuấn tú một lớn một nhỏ kia, nét run rẩy hiện rõ trên mặt hai người, như là chịu đựng một nỗi thống khổ gì đó thật lớn.
Bọn họ sao thế?
Kỷ Hàn nhìn bọn họ chẳng hiểu ra sao, cảm thấy khóe miệng vừa rồi cắn lạp xưởng có tươm ra chút mỡ nên vươn đầu lưỡi rà rà ra ngoài, sau đó *** sạch.
“…” Toàn thân Hạ Vũ run lên, sau đó đứng bật dậy: “Anh ra ngoài một chút.” Sau đó không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Hàn nhanh chóng bước đi như chạy lên lầu.
“Quái?”
“Kỷ Tiểu Hàn…” Kỷ Duệ một tay vỗ trán, tay kia chỉ chỉ vào dĩa của cô, bảo cô tự nhìn… Cậu thật sự chào thua cô cô tên Kỷ Tiểu Hàn này rồi, ăn một bữa cơm thôi mà cũng có thể làm ra tới mức độ này, đúng là không phải người thường nha!
Kỷ Hàn làm y theo chỉ thị của cậu, cúi đầu, nhìn dĩa đồ ăn của mình: bánh, rau thơm, lạp xưởng, trứng, còn có sốt salad mà cô thích ăn… Ừ, cái sandwich này ngon mà.
Nhìn tách từng món thì chẳng có gì lạ. Chẳng qua… vấn đề nằm ở chỗ cách cô sắp xếp chúng trên dĩa của mình.
Đó là một ngày chủ nhật nắng tốt, Kỷ Duệ chuẩn bị bữa sáng xong thì gọi hai người xuống lầu ăn cơm, mọi việc như ngày thường. Sau đó… chỉ chốc lát sau là Kỷ Tiểu Hàn lại tiến vào trạng thái mất hồn nay, nhưng động tác trên tay lại không ngừng tấn công về hướng đồ ăn. Cô lấy một quả trứng luộc, lột vỏ, cắt đôi thành hai nửa, sau đó đặt úp chúng lên trên cái bánh đã nướng và sắp rau xong; sau đó lấy một cái cái lạp xưởng đặt ở chính giữa hai cái trứng, rồi sau đó lại lấy sốt salad rưới lên trứng cùng lạp xưởng vừa sắp xếp xong. Sốt salad màu trắng cùng chiếc lạp xưởng được nướng chín màu đỏ sậm hơn nữa lại được đặt giữa hai nửa quả trứng đã đủ làm cho cả hai người Kỷ Duệ và Hạ Vũ cùng trợn mắt há hốc mồm. Sau đó… cô lại chẳng hề ý thức được chút nào về hành động “Kinh thế hãi tục” của mình, cầm nĩa cắm cái lạp xưởng kia, đưa lên ăn trước…
Trong nháy mắt, cả hai người Hạ Vũ và Kỷ Duệ cùng đồng loạt cảm thấy *** căng thẳng, không hiểu sao lại thấy hơi đau đau —— thị giác bị đánh sâu vào sẽ làm thần kinh người ta cũng bị phản ứng theo.
Cuối cùng, chưa hết, cô đã thế còn cộng thêm một động tác *** nữa —— thè lưỡi *** sốt salad và mỡ lạp xưởng dính trên môi…
Trời ơi, cho cô ૮ɦếƭ ngay tức khắc đi!
Đến lúc này, nếu Kỷ Hàn thật sự không hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thì cô đúng là một kẻ ngốc.
“Duệ… Duệ ca…”
Cô ngây ngốc nhìn Kỷ Duệ, rõ ràng là một buổi sáng chủ nhật trời trong nắng đẹp, thế mà cô lại cảm thấy như mình đã bị sét đánh đến ngoài khét trong sống, hơn nữa, sét này là do tự cô gây ra.
“Con có thể nói con không quen mẹ không?” Đôi mắt nhỏ liếc liếc cái mâm thức ăn của cô, cuối cùng cảm thấy vẫn không thể nhìn thẳng được! Mẹ kiếp, cô cô này đúng là một nhân tài nha, chuyện như vậy chắc cũng chỉ có mình cô làm được. Thật đáng thương cho đồng chi Hạ Vũ kia nha… Cậu đưa cặp mắt cảm thông nhìn lên thang lầu thông lên lầu hai.
“Không thể!” Kỷ Hàn cũng nhìn theo tầm mắt của cậu, rồi lại sực nhớ đến tình cảnh Hạ Vũ vừa rồi vội vã chạy lên lầu thì xấu hổ và giận dữ đến mức muốn lập tức lấy dao mổ bụng tự vận: “Duệ ca… Con coi xem mẹ bị sao thế này?” Cô rõ ràng không phải là loại người háo sắc nha, nhưng sao mấy ngày nay lại liên tiếp có những hành vi khác thường như vậy.
Kỷ Duệ tao nhã uống xong vài hớp sữa, lấy khăn ăn lau vết sữa dính trên môi, nghiêm trang nói: “À… Kỷ Tiểu Hàn này, đêm qua con đã quan sát thiên văn và bấm quẻ tính toán, hôm nay đã đến vận hạn của mẹ rồi…”
“Vận hạn cái đầu con ấy, thằng nhóc! Nói mau, bằng không mẹ P0'p ૮ɦếƭ con!” Tức ૮ɦếƭ đi! Không thấy cô đang lo lắng muốn ૮ɦếƭ đây à mà còn dám đùa giỡn với cô.
“Biện pháp rất đơn giản,” Kỷ Duệ sờ sờ cằm: “Chỉ xem mẹ có dám làm hay không thôi.”
“Nói!” Còn có cái gì mà cô không dám làm.
“Lại đi đè Hạ Vũ đi. Chính chuyện đó đó chứ có gì khác đâu. Nhìn dáng điệu này của mẹ rõ ràng đúng là xuân tâm nhộn nhạo, *** đốt người, mà công cụ dập lửa đã có sẵn trong nhà, tội gì phải chịu đựng… Cứ nhịn mãi sẽ tổn thương thân thể không tốt, hơn nữa… Hai người có phải là những cô cậu mới lớn vừa chớm yêu đâu, sắp thành ông lão bà lão hết rồi mà còn rụt rè cái gì chứ. Giường cũng đã lên cùng nhau, giờ cứ danh chánh ngôn thuận mà leo lên đi, hơn nữa…”
Hơn nữa, bộ mẹ thật sự nghĩ rằng Hạ Vũ không có chú ý tới ánh mắt như sói đói của mẹ à, ngay cả người ngoài cuộc như cậu mà còn cảm nhận được, Hạ Vũ làm sao có thể không biết… Chẳng qua, tên kia vẫn băn khoăn thân thể của Kỷ Hàn nên mới không dám xuống tay đó thôi! Cậu không nói tiếp những lời này, bởi Kỷ Hàn đã dùng ánh mắt hung tợn nhìn cậu: “Con, con đã nói đến tận đây rồi, tự mẹ xem mà giải quyết cho tốt đi!” Nói xong, cậu lại tưng tửng bổ sung thêm một câu: “Nếu không giải quyết, coi chừng mẹ sẽ thật sự biến thành sói cái háo sắc, đem con người ta cưỡng gian đó…”
Nói xong, bỏ chạy lấy người!
Kỷ Hàn trừng mắt nhìn bóng lưng tên nhóc kia, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ đến khả năng trong lời cậu… Nhất là câu nói cuối cùng: Biến thành sói cái háo sắc cưỡng gian Hạ Vũ… A! SHIT! Vì sao một ý nghĩ như thế lại làm cho cô H**g phấn cùng xúc động quỷ dị thế này…
Trời đất! Không được! Nếu còn tiếp tục như thế, cô thực sẽ biến thành tội phạm *** mất.
Đè đi, đè đi, đè đi…
Trong đầu bắt đầu xuất hiện một tiểu ác ma háo sắc, thúc giục cô nên bạo gan mà hành động đi, đem gã đàn ông đủ sắc hương vị trên lầu kia nuốt vào bụng…
Kỷ Hàn lại nhìn miếng sandwich tình sắc mười phần trong dĩa kia… Đầu óc nhảy dựng, nhặt lên, há mồm cắn một ngoạm, đồng thời cũng hạ quyết định!
Nhiệm vụ: Hành động diệt “Hỏa”.
Người chấp hành: Kỷ Hàn .
Mục tiêu: Hạ Vũ.
Thời gian: đêm nay,
Địa điểm: phòng ngủ chính!
Những phương án hành động liên tiếp xuất hiện và ấn định trong đầu Kỷ Hàn đã làm cho cô bắt đầu chờ mong khi màn đêm buông xuống…
Ặc! Kỷ Hàn à, mày đúng là sắc nữ!
*
Đúng như lời Kỷ Duệ, Hạ Vũ đương nhiên cũng đã phát hiện hành động khác thường gần đây của Kỷ Hàn, thí dụ như thường xuyên dùng ánh mắt nóng bỏng trần trụi nhìn lén anh. Anh có phải cọc gỗ đâu mà không phát hiện, ngược lại, anh vô cùng nhạy cảm với tầm mắt của cô, nhưng… Anh vẫn nghĩ cơ thể cô trước đó đã trải qua nhiều Tra t** như thế, vẫn lo lắng rằng cô vẫn chưa khôi phục lại như cũ, nên cũng không dám tiến thêm một bước nào mà tiếp tục để cho cô nhìn, sau đó bản thân mình lại phải hùng hục đi tắm nước lạnh. Thật ra chuyện này cũng không có gì… Về mặt T*nh d*c, thân là thành viên SMT, anh hoàn toàn có năng lực khắc chế.
Nhưng….. Đó chỉ là chuyện của trước hôm nay.
Sáng nay thấy một màn diễn ra trên bàn ăn kia đã làm cho *** trong thân thể anh bừng bừng cháy lên, hơn nữa càng cháy càng mạnh, những nén nhịn được lưu trữ suốt thời gian qua trong nháy mắt cùng nhau bạo phát, làm cho anh phải liên tục tắm nước lạnh hơn nửa giờ mới miễn cưỡng kiềm chế được ngọn lửa đang cháy rừng rực đó. Nhưng khi vừa xuống lầu nhìn thấy Kỷ Hàn, ngọn lửa kia trong cơ thể lại có xu thế bùng cháy lên, làm anh sợ tới mức phải xông ra khỏi cửa chứ không dám tiếp tục ở lại trong nhà, sợ nhỡ đâu mà mình thực sự nhịn không được sẽ…
Đi loanh quanh bên ngoài suốt một ngày, cơm trưa, cơm chiều cũng tìm một chỗ nào nó giải quyết đại cho xong, mãi đến hơn bảy giờ tối, cảm thấy mình đã tạm khôi phục, anh mới lái xe về nhà.
Trong phòng khách, Kỷ Duệ vừa ăn mía vừa xem phim truyền hình, thấy anh về, lơ đãng chào một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn lên màn hình xem hình ảnh giải phẫu đầy máu me đang được chiếu trên đó.
“Mẹ con đâu?” Anh hỏi một câu, đưa ánh mắt dò xét về hướng phòng bếp, nhưng cũng không nhìn thấy người muốn tìm.
“Mẹ nói hôm nay hơi mệt, đi ngủ sớm rồi.”
Kỷ Duệ cũng không quay đầu lại trả lời. Đúng là có sớm thật, lúc ăn xong cơm chiều còn chưa đến sáu giờ, đã cắm đầu đi thẳng vào phòng ngủ rồi… Nhìn dáng vẻ kiên quyết như tráng sĩ đoạn cổ tay của cô trên bàn cơm chiều, Kỷ Duệ không cần nghĩ cũng thừa biết cô muốn làm cái gì —— bởi vì, cho dù trên mặt cô có vẻ kiên quyết vì nước hy sinh thế nào đi nữa, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy bộ dáng xuân ý mất hồn…
Hạ Vũ không chú ý tới vẻ nghiền ngẫm trong mắt của Kỷ Duệ, chỉ nghe lọt được câu “hôm nay mẹ hơi mệt” thì trong lòng liền nóng vội, không biết có phải Kỷ Hàn có chỗ nào đó không thoải mái hay không, cho nên chạy vội lên lầu, vào phòng ngủ chính…
“Tiểu Hàn!” Anh nhẹ giọng gọi, chiếc chăn được độn cao trên chiếc giường đôi trong phòng ngủ chính nói cho anh biết Kỷ Hàn đang nằm trong đó.
“Anh về rồi…”
Kỷ Hàn lên tiếng nhưng cũng không ngồi dậy, thanh âm có chút yếu ớt cùng run rẩy, làm cho Hạ Vũ càng lo lắng hơn: “Tiểu Duệ nói em không thoải mái, sao lại thế này?”
Anh đi qua định xốc chăn lên, nhưng cô đã nhanh tay ngăn anh lại.
“Em… Em không sao…” Cô nói, giọng vẫn còn hơi run run: “Chỉ cảm thấy có hơi nóng!”
“Phát sốt hả?” Hỏi xong, Hạ Vũ liền đưa tay qua sờ lên trán của cô, lại nghiêng tới gần dùng trán của mình chạm nhẹ vào trán cô…
Nếu nói là phát sốt… thì chắc nên nói là phát tình thì đúng hơn! Trong lòng Kỷ Hàn sôi ùng ục, anh càng dán đến gần thì hơi thở cô hít vào đều tràn đầy mùi vị nam tính của anh, làm cho cô lại càng ý loạn tình mê: “Ừm…” Cô đẩy anh ra: “Không có gì đâu… Anh đi tắm đi… Mới từ bên ngoài về, mồ hôi chua loét…”
Nhờ đó, cô cũng sẽ làm tốt công tác chuẩn bị.
Hạ Vũ thấy cô giống như thật sự không có việc gì nên cũng không cự tuyệt đề nghị của cô, cầm quần áo bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính. Cửa phòng tắm chỉ dùng thuỷ tinh mờ, bên trong đèn bật sáng ngời, nên đã đem hình dáng người đang tắm bên trong chiếu ra rõ ràng trên nền thủy tinh, làm Kỷ Hàn nhìn thấy mà máu nóng sục sôi…
Không được! Bộ dạng hiện giờ của cô thật sự là… Thật sự là rất cầm thú nha!
Cô kéo chăn lên, vùi mình vào trong đó, nhưng trong đầu lại đều là hình ảnh mà cô vừa nhìn thấy trên cánh cửa thủy tinh kia…
Hạ Vũ nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thân trên để trần chỉ mặc một chiếc quần đù* bước ra, lúc này mới phát giác phòng ngủ đêm nay có gì đó không thích hợp…
Vừa rồi anh chỉ chăm chăm lo cho Kỷ Hàn nên chưa phát hiện, đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ mở đèn nhỏ hướng dẫn chứ cũng không mở ngọn đèn đầu giường như bình thường. Đèn hướng dẫn là một ngọn đèn mờ mờ ảo ảo, bên trong phòng lại có mùi hương thoang thoảng, anh ngửi ngửi, có lẽ là mùi lavender… Kỷ Hàn đốt? Còn nữa, trong phòng lại còn được bật nhạc nhè nhẹ…
Anh nhìn về phía giường, người vốn nằm trên đó giờ đã đi đâu mất. Lúc này, từ một nơi khác gần cửa sổ truyền đến thanh âm của Kỷ Hàn: “Hạ Vũ, tắm rồi đến đây nào…”
Anh đi qua, thấy cô đã thay áo ngủ, trong tay bưng hai ly R*ợ*u đỏ không biết lấy từ đâu ra, đưa cho anh một ly.
Ánh đèn mờ ảo nhấn điểm sáng tối làm cho cô nhìn quyến rũ xinh đẹp hơn, khiến yết hầu của Hạ Vũ hơi căng lên, nuốt ực một cái hơn phân nửa R*ợ*u đỏ trong ly thoải mái như đang uống bia, làm cho Kỷ Hàn lặng đi một chút. Cô đây là đang học theo phim truyền hình đó nha, muốn dùng chút R*ợ*u đỏ bồi dưỡng không khí rồi sau đó mới làm đến chính sự! Kết quả… Anh cứ thế mà nốc một hơi hơn phân nửa chén R*ợ*u… Thế còn chưa là gì, tiếp theo, Hạ Vũ còn cầm lấy ly R*ợ*u trong tay cô, nói một câu quan tâm:
“Thân thể còn chưa khỏe, uống R*ợ*u làm gì! Em vừa nói không thoải mái mà, không được uống!”
Sau đó, trong lúc cô đang trợn mắt há hốc mồm, anh ngửa cổ uống cạn sạch nửa ly R*ợ*u của cô, sau đó đặt cái ly lên trên bàn, lại thuận tay tắt nhạc đi, rồi nói thêm một câu:
“Em không thích nghe mấy cái này mà, nếu nghe em sẽ ngủ không được.”
Sau đó tắt luôn ngọn đèn mờ ảo kia, bật đèn đầu giường lên.
Làm xong tất cả mấy chuyện đó, anh xoay người đi trở về, kề môi hôn nhẹ một cái trên mặt Kỷ Hàn lúc này đang đứng ngây như phỗng, sau đó lập tức thối lui: “Em ngủ trước đi, anh ra ngoài xem TV một chút.” Nếu không đi ra ngoài, anh lại phải đi tắm nước lạnh nữa.
Kỷ Hàn thật sự tức muốn ૮ɦếƭ rồi, cô cho là mình đã làm đủ mọi thứ mà người ta cho là tình thú, không ngờ rằng, núi này cao còn có núi cao hơn, cô lại ***ng phải cái tảng đá ngu ngốc như Hạ Vũ. Anh không những không cảm nhận được tí nào tâm ý của cô, đã vậy còn phá hủy toàn bộ, sau đó còn vỗ ௱o^ЛƓ chạy lấy người.
“Đứng lại!” Kỷ Hàn nổi giận, hướng về phía Hạ Vũ đang muốn mở cửa đi ra ngoài rống lên một câu.
“Hửm?” Hạ Vũ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi ‘còn có chuyện gì sao’?
Không sao, không sao! Kỷ Hàn hít một hơi thật sâu, cô còn một tuyệt chiêu vẫn còn chưa đem ra sử dụng mà. Cô tự trấn an mình như thế, cố gắng thả lỏng vẻ cứng ngắc trên mặt vì hành động vừa rồi của Hạ Vũ, hé ra một nụ cười tự cho là vô cùng quyến rũ mị hoặc, sau đó, nhẹ nhàng, chậm rãi tháo dây lưng, lộ ra nội y tình thú Kh**u gợi mà hôm nay cô đặc biệt đi mua mặc ở bên trong.
Đồ lót màu đen… Nếu nói là đồ lót, thì chắc nói là một miếng vải ren thì hay hơn, bao nhẹ lấy thứ mềm tròn trước *** cô, *** hoàn mỹ tuyệt đối có thể làm cho mắt người ta sáng rực lên, chiếc bụng thon gọn và rắn chắc…
Không khí trong phòng lập tức thay đổi, hơi thở ái muội vờn quanh, độ ấm như lập tức tăng thêm mấy độ khiến cho hơi thở của người ta cũng bất chợt trở nên dồn dập. Kỷ Hàn nghe được đầu tiên là âm thanh hít sâu một hơi của anh, tiếp theo đó là tiếng hít thở dồn dập, phản ứng như thế đúng là sự cổ vũ cực kì lớn đối với cô, làm cho trong bụng cô càng thêm đắc ý… Xem ra, cô cũng rất có sức mê hoặc đấy thôi.
Nghĩ thế, cô liền bước thêm bước nữa, trong đầu không ngừng nhớ lại những tình tiết diễn ra trên TV, định học theo những bước chân nhẹ nhàng, tư thế thong thả xinh đẹp động lòng người của những nữ diễn viên trong phim. Nào biết vừa mới bước một bước thì dưới chân lảo đảo một cái, vấp lên chiếc áo ngủ cô vừa mới cởi ra ném lên mặt đất, cơ thể mất cân bằng liền ngã nhào về phía trước…
Tiêu rồi!
Kỷ Hàn vừa thấy mình chắc chắn sẽ thân mật hôn sàn nhà, thì Hạ Vũ vốn đang ngây ra như khúc gỗ vì bị những động tác liên tiếp của cô bỏ bùa đột nhiên lúc này chạy tới rất nhanh, hai tay duỗi ra, một tay đón được cô. Động tác đón người rất chuẩn, hai bàn tay vừa vặn chộp lên bộ *** căng tròn của cô… *** của phụ nữ ấy mà, cũng không phải cứ càng lớn mới càng tốt như mọi người vẫn tưởng, mà phải phối hợp đúng tỉ lệ và hoàn chỉnh với cơ thể mới là đẹp mắt nhất, giống như của Kỷ Hàn như thế này, vừa vặn làm cho Hạ Vũ có thể nắm giữ bằng một tay, đối với Hạ Vũ mà nói mới chính là tốt nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc