Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài - Chương 90

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Đêm xuân một khắc… gãy thắt lưng (một)
Dưới sự chăm sóc của mọi người và một đống lớn thuốc bổ uống như ăn kẹo, cơ thể Kỷ Hàn mỗi ngày một tốt, tuy thỉnh thoảng vẫn xuất hiện tình trạng tiêu chảy, nhưng so với những gì cô đã trải qua trước kia thì đây chỉ là loại bệnh nhi đồng.
Khi mùa Hạ đang hát bài ca kết thúc, hơi thở của mùa Thu dần dần thức dậy, thì cuối cùng Kỷ Hàn đã có thể ngừng việc bồi bổ thân thể mỗi ngày bằng một con gà hầm. Nhưng nhờ ‘phúc’ của một con gà mỗi ngày này mà suốt một thời gian rất dài về sau, mỗi khi nhắc đến chữ gà là mặt mày cô biến sắc trầm trọng, nhưng đó cũng là chuyện sau này.
Nhưng dù sao, theo thân thể ngày một khỏe hơn của Kỷ Hàn thì sự “giám thị” của Hạ Vũ đối với cô cũng không còn nghiêm khắc như trước nữa —— bởi vì Kỷ Hàn từng thừa dịp anh không chú ý mà lén đổ bỏ canh gà và thuốc bổ, nên trong đoạn thời gian đó, mỗi lần Hạ Vũ đều đích thân nhìn chằm chằm cô cho đến khi cô ăn uống xong những món này, cho dù sau khi biết nguyên nhân làm cho Kỷ Hàn “xấu hổ” cũng vẫn kiên trì không thay đổi mà suốt ngày xuất hiện trước mặt cô. Cũng bởi vì anh “không ngừng cố gắng” nên đã kích phát ý chí chiến đấu của bạn Kỷ Hàn, làm cho cô vượt qua được nỗi xấu hổ vốn có, không còn co đầu rụt cổ như con rùa nữa.
Đã xảy ra nhiều chuyện như thế nên công việc giáo viên tiểu học của Kỷ Hàn đương nhiên không giữ được, hơn nữa, hai cha con người nào đó đều nhất trí cho rằng cô vẫn cần thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.
Nhưng, cô cô này một khi nghỉ ngơi thì đầu óc sẽ bắt đầu nghĩ loạn.
Kỷ Hàn dạo này cảm nhận thật sâu sắc loại cảm thụ này, bởi vì, cô gần đây luôn nghĩ ngợi lung tung.
Lúc Kỷ Duệ từ trường học về thì đã thấy cô chống cằm, vẻ mặt ngây ngốc mà dạo này thường xuyên thấy xuất hiện trên mặt cô. Nhìn theo tầm mắt cô, quả nhiên… Mặt của anh bạn nhỏ nhà họ Kỷ khẽ cau lại, bước qua gần không khách khí gõ vào đầu cô một cái: “Hoàn hồn đi!”
“Ôi —— Duệ ca, con đã về rồi.” Kỷ Hàn bị đau nên hồi thần, thấy con trai đang khoanh tay trước *** đứng ở cạnh mình…
Ách? Thằng nhóc này về lúc nào vậy !
Nhìn thấu nỗi nghi hoặc trong lòng cô, Kỷ Duệ nhướn mày: “Về nãy giờ rồi, thấy mẹ nhìn nhập thần như thế nên không dám quấy rầy mẹ. Nhưng rồi lại cảm thấy nếu không gọi mẹ thì có khi nước miếng của mẹ sẽ chảy đầy nhà mất…”
Kỷ Hàn vừa nghe vậy thì vội vàng đưa tay lên miệng lau lau, nhưng nó vẫn khô ráo chứ có chút nước miếng nào đâu: “Thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt, con gạt mẹ.”
“Chỉ có mấy người đầu đất đang chột dạ thì mới dễ bị lừa như vậy.” Kỷ Duệ không chút khách khí phản kích: “Thế nào? Đẹp lắm à.”
“Cái gì chứ…” Cô giả ngu, mắt đảo vòng quanh.
Kỷ Duệ ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn Hạ Vũ đang tưới nước cho đám hoa cỏ bên ngoài, nước bắn tung tóe làm ướt quần áo của anh, và ánh mặt trời như ngưng đọng lại trên người anh: “Nhìn từ góc độ này, rất chuẩn.”
Kỷ Hàn nghe cậu nói như thế lại bất giác quay nhìn về hướng Hạ Vũ, trong lòng trăm phần trăm đồng ý với cách diễn từ của cậu, thậm chí có chút đắc ý nghĩ bụng: vị trí của cô tuyển mà, sao không chuẩn được chứ. Từ góc độ này có thể vừa vặn thu hết hình ảnh của Hạ Vũ vào trong mắt. Anh đang cầm vòi nước, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, một bên tay áo được xắn lên lộ ra cánh tay rắn chắc, cộng với chiếc ௱ôЛƓ săn chắc tạo thành một dáng nam hình tam giác hoàn hảo. Trên người chỉ có vài vết sẹo, làn da màu đồng mạnh khỏe dính nước lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ nhìn cực kì ngon miệng… khiến trái tim nhỏ bé của cô nhảy loạn xạ. Con mẹ nó, thật là ghen tị ૮ɦếƭ đi được với đám giọt nước ૮ɦếƭ tiệt kia, sao chúng lại có thể tự do lăn qua lăn lại trên người anh như vậy…
Ahhhhh! Mất mặt quá đi!
Kỷ Duệ thật sự cảm thấy nên nhanh chóng tìm cái gương mang đến cho người phụ nữ này nhìn thử biểu hiện trên mặt mình vào giờ phút này… không khác gì sói đói!
“Kỷ Tiểu Hàn…” Gai mắt quá, nhìn không được nữa.
“Khát…” Khát! Đám bọt nước đó lấy quyền gì mà cứ bám dính vào anh đến thế!
Khát?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Duệ trở nên đen thui như *** nồi, khóe miệng không nhịn được mà co giật điên cuồng, vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy cái mũi của cô.
“A… Làm gì thế!” Kỷ Hàn hất tay cậu ra, xoa xoa chóp mũi của mình: “Thằng quỷ, con làm gì thế.” Sao cứ thích cắt ngang quá trình ngắm trai đẹp của cô thế nhỉ.
“Kỷ Tiểu Hàn, năm nay mẹ mấy tuổi rồi?”
“Hỏi làm quỷ gì! Mẹ con mấy tuổi chẳng lẽ con không biết? Một cô gái quyến rũ đáng yêu thanh xuân phơi phới thế này…”
“Chắc chắn không phải ba mươi hay bốn mươi tuổi chứ?”
“…”
Mặt Kỷ Hàn suy sụp, sờ sờ gương mặt bóng loáng căng mịn của mình: “Nhìn già dữ vậy sao?”
Làm gì có, sáng nay lúc đánh răng rửa mặt cô còn soi gương rất lâu mà, cảm thấy sắc mặt mình dạo gần đây hồng hào, sáng bóng, nét mặt tỏa sáng, cảm giác như trẻ lại không ít nha.
“Chẳng phải có câu nói phụ nữ 30 như sói 40 như hổ sao?” Nhìn thấy cô gần đây khát khao đến mức không thể dùng chữ sói hay hổ để hình dung nữa rồi.
“…” Thân thể nhỏ gầy của Kỷ Hàn chấn động, cứng ngắc quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia: “Con… Con nói cái gì?”
“Con nói… Vẻ mặt mẹ dạo này đầy vẻ khát tình, dáng vẻ như không được thỏa mãn sinh lý vậy, giống như mấy trăm năm không có đàn ông nên hận không thể nuốt sống Hạ Vũ vào trong bụng cho đã thèm vậy.” Cậu cố gắng dùng từ chuẩn xác nhất để miêu tả trạng thái bây giờ của cô.
Oành!
Đầu Kỷ Hàn bị lời này của cậu làm nổ tung rồi.
Cô cho là chút tâm tư nho nhỏ đó của cô cũng chỉ có một mình cô biết, không ngờ…
“Duệ… Duệ ca…” Kỷ Hàn nhìn cậu: “Thấy rõ đến vậy hả?” Không phải chứ!
“Không!” Kỷ Duệ trả lời, thấy Kỷ Hàn thở phào nhẹ nhõm, lập tức chém thêm một câu mãnh liệt hơn: “Con cảm thấy con diễn tả vẫn còn chưa đủ.”
Pằng ——
Một phát một mạng!
“Duệ ca! Chúng ta đi chơi trò chơi đi!” Kỷ Hàn từ sô pha đứng lên, vươn tay túm áo con trai, kéo cậu đến trước TV, mở máy chơi game, lấy ra hai tay cầm, thảy một cái cho cậu: “Chàng trai trẻ, chúng ta đi đại sát tứ phương, chiến đấu 800 hiệp đi.”
Nhất định là gần đây rảnh quá nên mới nghĩ ngợi lung tung thế này.
Kỷ Duệ nhún nhún vai, chơi thì chơi sợ gì.
Trong trò chơi hôm nay, hai mẹ con nhà họ Kỷ đại sát tứ phương… Ưm… Miêu tả như vậy cũng không chính xác lắm, mà phải nói chính xác là một mình Kỷ Hàn *** đến đỏ mắt, phát tiết toàn bộ cơn tức vì không được thỏa mãn của mình lên những kẻ địch ảo kia, tay cầm trò chơi bị nhấn đến chấn động kêu ken két, hễ thấy ai là giết nấy. Đối phương phỏng chừng cũng bị cái tính khí ngông cuồng không sợ ૮ɦếƭ này của cô làm cho kinh hoàng, đôi khi ngay cả đánh trả cũng chưa làm đã ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ૮ɦếƭ sớm siêu sinh sớm. Sau mấy tiếng đồng hồ, hai mẹ con đạt được chiến tích huy hoàng, chiến lợi phẩm đầy ắp, cười vang trên đau khổ của người khác.
Biểu hiện hiên ngang bất khuất của Kỷ Hàn cũng đưa tới không ít người ném cho cô cành ô liu —— Trong trò chơi thường có không ít bang hội, nhìn thấy một cao thủ tàn bạo như Kỷ Hàn lại không hề tham gia bang nhóm nào đương nhiên sẽ không bỏ qua. Chẳng qua những cành ô liu kia được ném đến đều bị Kỷ Hàn bẻ gãy ném ngược trở về. Cái cô muốn lúc này chỉ là phát tiết, phát tiết, rồi lại phát tiết, bang nhóm gì gì đó, đi chỗ khác chơi. Có một số người cầm đầu bang hội bị bẽ mặt thì thẹn quá thành giận, trong trò chơi bắt đầu mắng Kỷ Hàn là tay trong do ban quản lý games phái tới, hoặc là nói cô có cái quái gì đâu mà bày đặt làm kiêu, kêu gọi mọi người tẩy chay không chơi với hai người họ…
Mãi đến khi trong nhánh trò chơi không còn ai đến khiêu chiến hai mẹ con nữa, Kỷ Hàn cũng phát chán, quăng phạch tay điều khiển sang một bên, nằm dài ra đất. Một bóng đen từ trên phủ xuống, Kỷ Hàn nheo đôi mắt có hơi mỏi mệt vì chơi quá nhiều…
“Không chơi nữa à?” Hạ Vũ từ trên nhìn xuống sắc mặt trong trắng hồng hào của cô, vốn trong lòng còn có chút nghi ngờ về những lời của Eric, giờ thấy cô mỗi ngày một khỏe, sắc mặt cũng càng ngày càng tốt, thì những nghi ngờ trong lòng anh cũng đã biến mất.
Đẹp trai quá…
Kỷ Hàn không nghe thấy anh hỏi gì, trong mắt cô lúc này đều là gương mặt của anh, cùng với cơ bắp rắn chắc của anh —— bởi vì quần áo bị ướt nên anh đã đi tắm, giờ chỉ mặc một chiếc quần dài bó, nửa người trên để trần… Thật là một người đàn ông gợi cảm, gợi cảm đến mức làm cho cô muốn phun máu mũi à nha. Cô nhíu nhíu cánh mũi, thậm chí có thể ngửi được hương vị sạch sẽ vừa tắm ra trên người anh… Rõ ràng là đều cùng dùng một loại sữa tắm, vì sao dùng ở trên người anh lại đặc biệt thơm đến thế…
Trong đầu cô bắt đầu tự động bổ não bằng hình ảnh anh ở trong phòng tắm, nước từ trên vòi sen dội xuống trên thân thể anh, anh lấy một ít sữa tắm cho vào tay, bàn tay dày rộng ma sát toàn thân, sữa tắm trên người anh lúc này đã được chà xát thành một đám bọt xà phòng trắng lốp… Tay của anh lướt từ trên xuống dưới, từ cổ đến bả vai, rồi lại từ cánh tay đến giữa lưng, sau đó xuống chút nữa…
Oành ——
Một luồng ấm áp từ trong lỗ mũi phun ra.
“Kỷ Tiểu Hàn, mẹ chảy máu mũi rồi !”
Kỷ Duệ trợn mắt há hốc mồm nhìn người phụ nữ đột nhiên phun máu mũi nằm trên đất, lại nhìn thấy tròng mắt của cô vẫn nhìn Hạ Vũ không nhúc nhích, liền cảm thấy trên đầu mình đang có một đàn quạ đen quàng quạc bay qua.

Kỷ Hàn cảm thấy mình thật sự điên rồi thì phải, gần đây… Gần đây cô quả thực giống như thay đổi thành một người khác.
Không đúng, nói kiểu này cũng không đúng. Cô vẫn là cô, chỉ là… Trong cơ thể cô có một ngọn lửa tình đang hừng hực thiêu đốt và sắp biến cô thành một cô ả khát tình.
Đúng vậy! Chính là lửa tình!
Bắt đầu từ mấy ngày trước, cô đã cảm thấy cô có một khát vọng lạ thường đối với Hạ Vũ, vừa nhìn đến anh thì toàn thân như bị bỏ bùa mê thuốc lú mà không thể dời mắt khỏi anh được, trong đầu thậm chí sẽ xuất hiện một số hình ảnh nóng bỏng, đừng nói chi là lúc ngủ, đôi khi còn mơ thấy những giấc mơ *** đến đỏ mặt. Hơn nữa, loại cảm giác này càng ngày càng tăng, có xu thế lửa cháy lan trên đồng cỏ khô mà đốt tất cả lý trí của cô thành tro!
Giống như chiều qua, cô lập tức nhìn thấy Hạ Vũ là phun cả máu mũi như thế. Chuyện này nếu để cho người khác biết thì chắc chắn mặt mũi mình chẳng còn gì nữa để nhìn ai. Nhớ đến ánh mắt kinh ngạc của Hạ Vũ lúc ấy, cô… cô hận không thể đào một cái động mà chôn mình vào, vùi lấp vĩnh viễn. Cuối cùng, cô chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng tìm đại một lý do, rằng thì là gần đây mình đã ăn quá nhiều thuốc bổ nên dư máu mới chảy máu mũi như thế. Tuy lý do này có hơi gượng gạo, nhưng… còn hơn là bị người ta nói vì mê trai nên mới phun máu mũi thành dòng thế này.
Tại sao lại như vậy chứ?
Chẳng lẽ cô thật sự khát thèm đến thế sao?
Không có khả năng nha. Trong bảy năm qua, cô không hề khai trai, cũng không hề giống như thế này. Suốt mấy năm, cô chỉ lên giường hai lần, cô vẫn sống nhăn đó thôi. Sao có thể đột nhiên lại trở nên khát cầu anh như vậy…
Trên bàn cơm sáng của Kỷ gia, trong đầu Kỷ Hàn đầy các suy nghĩ lộn xộn, đũa trong tay vô ý thức gắp đồ ăn vào đĩa của mình. Đương nhiên, suy nghĩ của cô đã sớm chạy xa ngoài ngàn dặm, hoàn toàn không hề chú ý đến mình đang gắp thứ gì…
“Ôi ——”
“Kỷ Tiểu Hàn ——”
Tiếng hít vào của đàn ông cùng với thanh âm cực kì nhẫn nại của trẻ con đồng thời vang lên.
“Hả?” Kỷ Hàn phục hồi tinh thần lại, thuận tiện đem thức ăn trên dĩa đưa vào miệng… Ủa! Lạp xưởng à…
“Ôi ——”
“Má ơi!”
Hai cha con lại đồng loạt lên tiếng, sắc mặt khó coi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc